Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ở lại một đêm, Cố Dương ngủ cũng không bao nhiêu, nhưng buổi sáng hôm sau, tinh thần cả người đều sảng khoái, tựa như đả thông huyết mạch.
Cậu rửa mặt xong, nở nụ cười xán lạn chào tạm biệt mẹ Cố, đi đến trường học, tiếp tục tham gia thi học kỳ.
Cố Dương quyết định rồi.
Sống lại một đời, cha mẹ không có chuyện gì là trời cao ban ân.
Lần này, cậu nhất định nghiêm túc cẩn thận mà sống, không làm cho cha mẹ thất vọng.
Còn Lục Ngôn, rõ ràng hắn và cậu không phải người của một thế giới. Lần này, có thể sẽ không có nhiều va chạm như đời trước. Nhưng Lục Ngôn cho mang lại cho cậu sự ấm áp, cứu rỗi cậu khỏi bóng tối, nhất định phải tìm cơ hội báo đáp.
Cố Dương muốn như vậy, có thể trước mắt cậu còn chưa thành niên, rất nhiều chuyện không thể tự chủ được, trước tiên giải quyết bài thi học kỳ thật tốt đã. Một đời trước, bởi vì cha mẹ bất ngờ qua đời, cậu gần như sụp đổ, nào có tâm tư tham gia kỳ thi. Nhưng cuộc thi lần này có liên quan đến việc chia lớp, chiếm tỉ trọng lớn nhất, cậu không có điểm mấy môn khác, đương nhiên sẽ bị phân vào lớp khoa học tự nhiên, sau đó tinh thần lên lớp không tập trung, thành tích càng trượt dốc.
Đột nhiên trọng sinh còn ngay lập tức phải tham gia khảo thí, có lẽ rất khó lấy được thành tích tốt.
Nhưng Cố Dương cũng không có quá lo lắng. Đây cũng là bởi vì Lục Ngôn.
Đời trước, cậu được Lục Ngôn lượm về nhà, khi đó cậu có sống hay không cũng không sao cả, Lục Ngôn dẫn cậu về làm gì, có thể sẽ đem cậu ném đi hay không, cậu đều không để ý.
Cho nên cậu nằm trên giường dưỡng bệnh, cũng không biết nơi mình đang ngủ là phòng ngủ chính, bác sĩ gia đình tới tới lui lui, tiêm thuốc cho cậu, đi ra ngoài nói với Lục Ngôn chuyện gì đó.
Cũng không lâu lắm, Lục Ngôn vào phòng, ngồi xuống bên mép giường, ôn nhu cười dỗ cậu uống thuốc.
Cố Dương không hiểu hắn đến cùng muốn làm cái gì, cũng lười nghĩ sâu, không cần hắn dỗ, không thèm để ý kia có phải thuốc hạ sốt thật hay không, bé ngoan nhận lấy liền nhét vào trong miệng, uống nước nuốt xuống, khàn khàn nói tiếng cảm ơn.
Cậu ngơ ngơ ngác ngác, tỉnh ngủ rồi lại ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ, cảm thấy thế nào cũng không thành vấn đề. Mà Lục Ngôn cũng không cho là như vậy, hắn hình như rất nóng lòng làm điều gì đó.
Sau khi Cố Dương khỏi bệnh, Lục Ngôn hỏi cậu có muốn làm gì không.
Cố Dương lắc lắc đầu.
Lục Ngôn vẫn kiên trì, nói chuyện với cậu, sau đó hỏi cậu có muốn quay lại trường để học tiếp không.
Mí mắt Cố Dương run rẩy, thật lâu sau vẫn không trả lời.
Lục Ngôn sờ sờ đầu cậu, sắp xếp cho cậu vài người giáo viên, để cậu học ở nhà. Mỗi ngày Lục Ngôn sẽ xem bài tập của cậu thế nào, tiến độ học tập làm sao, kiểm tra kiến thức.
Bởi vì Lục Ngôn nên Cố Dương lại một lần nữa tham gia thi đại học, là một trường đại học có tiếng trong nước.
Trong lúc đó có một lần, Cố Dương nghi hoặc hỏi hắn, "Tại sao phải giúp em? Anh là nhà từ thiện sao?"
Lời này nếu để cho mấy người đã từng qua lại với Lục Ngôn nghe được, e là khiếp sợ đến nỗi con ngươi cũng phải nhảy ra —— cái gì!? Đầu óc cậu hỏng rồi sao!? Cái tên ma quỷ này mà là nhà từ thiện? Vậy chúng tôi đều là thiên sứ hả?
Lục Ngôn nghe vậy cũng bị chọc phát cười, khom lưng kéo người vào trong lồng ngực, hôn lên đỉnh đầu cậu một cái, mỉm cười thở dài: "Làm sao em lại đáng yêu vậy chứ?"
Hiện tại, cậu trở về thời trung học, nhìn thấy trường cũ vừa quen thuộc lại xa lạ.
Cố Dương thấp thỏm đi vào phòng học, nhìn lướt qua bốn phía một vòng mới miễn cưỡng tìm tới chỗ ngồi của mình. Chờ tiếng chuông vang lên, hết thảy học sinh đều cầm túi đựng bút đi vào phòng thi. Trường học vì phòng ngừa gian lận trong kỳ thi nên không được làm kiểm tra trong phòng học của mình, mà sắp xếp học sinh trong khối ở nhiều phòng thi khác nhau.
Cố Dương đã quên cậu thi trong phòng nào, có chút hoảng loạn, nhìn chung quanh một lần, rốt cuộc tìm được một khuôn mặt quen thuộc, trong ấn tượng về phòng thi, cậu giả vờ trấn định, thực tế vội vội vàng vàng chỉ lo tụt lại phía sau mà đi theo người bạn học kia.
Bước vào phòng thi trong nháy mắt, có người chú ý tới cậu, quay đầu nhỏ giọng nói chuyện với người bạn bên cạnh, dần dần, những lời bàn tán về cậu càng nhiều, Cố Dương cũng nghe thấy.
"Có phải người kia không? Hôm qua chưa thi xong đã chạy, thật là to gan."
"Ai ai, tóc của cậu ta không phải đã nhuộm rồi sao?"
"Ai lại có màu tóc chứ, cũng không phải con lai, lúc học lớp mười còn đối nghịch với thầy chủ nhiệm đây, trâu bò."
Cố Dương nghe được, cũng vờ như không nghe thấy gì. Cúi đầu tìm tới chỗ ngồi của mình ngồi xuống.
Chuyện lúc đó, cậu vẫn còn nhớ.
Vừa mới vào cấp ba, bởi vì tính cách hướng nội, cậu vốn không biết cách ở chung với người khác thế nào, khi lo lắng thì mặt cậu lại càng nghiêm túc không cảm xúc, bởi vậy bị người khác nghĩ rằng cậu kiêu ngạo. Nhưng trên thực tế, trong lòng cậu cũng cố gắng lấy dũng khí trò chuyện cùng người khác. Đang chuẩn bị thực hiện bước đầu tiên thì lại bị thầy chủ nhiệm nhìn chằm chằm.
Bởi vì tóc của cậu.
Tóc cậu trời sinh đã là màu sáng, không phải màu đen thông thường mà là có chút thiên về màu vàng kim, dưới ánh mặt trời càng rõ ràng hơn, đẹp đẽ vô cùng chói mắt, đuôi tóc tự nhiên hơi cong vểnh, hoà vào ngũ quan trên gương mặt, thậm chí có cảm giác quý tộc vô cùng ưa nhìn, chỉ là điểm này khác với tất cả mọi người nên đã mang đến phiền phức cho Cố Dương.
Vừa mới khai giảng, tầm mắt mọi người vô thức đặt trên người cậu.
Thầy chủ nhiệm rất nhanh gọi cậu vào văn phòng, cho rằng cậu là đứa cứng đầu, vừa mới nhập học đã khiêu khích quy định của trường học.
Cố Dương nói đây là trời sinh, chủ nhiệm không tin, gọi cho phụ huynh tới, nhuộm lại màu đen rồi mới được lên lớp.
Cha mẹ Cố cũng vì kính trọng thầy giáo, không nói rõ được, không thể làm gì khác hơn là dẫn Cố Dương đi nhuộm tóc đen, trời sinh thì vẫn là trời sinh, nhuộm đen nhưng màu tóc mới vẫn là màu vàng nhạt, hơn nữa có màu đen làm nền, trái lại trở nên rõ ràng hơn.
Chủ nhiệm nhìn màu tóc của Cố Dương thay đổi, hơn nữa cậu một phen cật lực giải thích, rốt cục miễn cưỡng tin đây là trời sinh, không còn cách nào khác.
Vào lúc này, lớp học bắt đầu lập nhóm nhỏ, Cố Dương còn khó tham gia hơn. Cậu là người không biết cách chủ động, cho nên cho tới bây giờ, cậu đều không có lấy một người bạn thân. Giống như vừa nãy đến phòng thi, người khác đều đi cùng bạn, chỉ có cậu là một người, khó tránh khỏi có vẻ hơi quái gở.
Cố Dương yên tĩnh ngồi ở đó, ôn lại một chút kiến thức.
Lúc này, nam sinh ghế trước đột nhiên quay đầu lại, không chớp mắt một cái mà nhìn cậu.
Cố Dương ngẩn người, bỏ ra vài giây mới nhớ lại được, trước mắt cậu là một nam sinh với gương mặt con nít, tên là Đào Tử An, là học bá có tiếng trong trường, vẫn luôn đạt top 1 của trường, luôn vùi đầu học tập, không quản bất cứ chuyện gì.
Cố Dương với y không phải chung lớp, cậu nhớ được tên y, trừ cái danh học bá kia ra, quan trọng hơn là, đời trước khi có những lời đồn không tốt về cậu, học bá trầm mặc ít nói này là người duy nhất nói chuyện với cậu.
Nghĩ tới đây, Cố Dương cong khóe môi, lộ ra một nụ cười thân thiện, hỏi: "Bạn học, có chuyện gì sao?"
Sau đó ——
Đào Tử An đột nhiên nhướn người, vươn tay vỗ vỗ lên bả vai cậu, một mặt nghiêm túc trịnh trọng, "Đừng để ý đến tụi nó, ông là người được vận mệnh lựa chọn, trên lưng mang sứ mệnh quan trọng, người phàm ngu xuẩn không thể nhìn ra được."
Cố Dương: "...???"