Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dĩ nhiên đám Cố Dương không phải đi giao lưu gì hết, chỉ là ý nghĩ câu nói truyền tai này sang tai kia nên tam sao thất bản. Trên thực tế, một đám nam sinh trẻ tuổi đi ra ngoài uống rượu mà thôi.
Cố Dương không quen biết những người khác trong đội bóng rổ, ngay cả Tiểu chó săn, cũng vì vừa nãy thiếu chút nữa bị bóng rổ đập trúng bất ngờ nên mới nói mấy câu, nhưng Tiểu chó săn cho cậu một loại rất cảm giác quen thuộc, không tự chủ muốn thân thiết hơn, cho nên Cố Dương gần như chỉ nói chuyện với Tiểu chó săn.
Đến quán bar nổi tiếng gần đó.
Đây là nơi người trẻ tuổi thường đi giải trí, có một ban nhạc, giá cả cũng không quá đắt, học sinh cũng có thể lâu lâu tới chơi.
Cố Dương còn chưa đi quán bar lần nào, thật tò mò, lúc vào cửa, liếc nhìn chung quanh, cảm giác rất mới mẻ.
Ghế dài tốt nhất ở quầy rượu đã có người đang ngồi, là mấy tên phú nhị đại, nghiễm nhiên nằm ở vị trí trung tâm, trong đó có một thanh niên anh tuấn, cặp mắt đẹp đẽ đào hoa, khóe mắt hơi nhếch lên, trong tay cầm một ly rượu, lơ đãng uống, lại thoải mái hấp dẫn đại đa số ánh mắt những cô nàng có mặt trong bar.
Cả đám đang chơi trò chơi, vị Lục thiếu này cảm thấy có chút tẻ nhạt, bên cạnh có người ồn ào nói người thua thì tìm một người xa lạ để hôn, bị từ chối thì phải uống ba ly rượu mạnh. Yêu cầu như thế, chính là thứ kích thích đáng xem, nếu như trong quán bar có người hợp mắt, vừa hay mượn cớ đến gần.
Chỉ tiếc tính cách thanh niên thua có phần ngại ngùng, khoát tay nói tình nguyện uống rượu.
Lục thiếu nâng mắt, chú ý tới mấy người trẻ tuổi mới bước vào quán bar, không nhìn người khác, tầm mắt thẳng tắp rơi vào trên người nam sinh tuấn tú, da dẻ trắng kia.
Gã ngoắc ngoắc khóe môi. Không nghĩ tới đúng lúc như vậy.
Một giây sau, thiếu gia tiểu thư nhà giàu khác ngồi trên ghế dài thấy Lục thiếu buồn bực ngán ngẩm còn không biết làm sao, đột nhiên nổi thú, vỗ vỗ vai thanh niên vừa thua, nói: "Anh giúp cậu."
Nói xong, cũng không chờ mọi người phản ứng, gã đứng lên, thân hình cao lớn phong lưu, nhanh chân thẳng tắp đi về phía Cố Dương, mãi đến tận khi đứng trước mặt cậu, mới hơi cúi đầu, ghé vào sát mặt Cố Dương, nhẹ giọng nói: "Dương Dương, anh chơi game thua rồi, phải tìm một người để hôn, em sẽ không từ chối anh chứ?"
Cố Dương nghe cách xưng hô thân mật đó, ngây ngẩn cả người. Giọng nói trầm thấp từ tính, rất quen thuộc, nghe sao cũng giống Lục Ngôn!
Bất giác thất thần, Cố Dương không hề trả lời, mà là nhìn đối phương đến phát ngốc, trong mắt người khác xem ra, rất dễ dàng hiểu thành ngầm đồng ý.
Lục thiếu nở nụ cười, cúi đầu hôn một cái. Nhưng không ngờ Cố Dương bị người bên cạnh đột ngột dùng sức kéo sang, che trong lồng ngực. Tiểu chó săn dương quang cường tráng không cười, xệ mặt xuống, biểu tình càng hơi doạ người, y cảnh giác nhìn chằm chằm nam nhân tự dưng xuất hiện, ôm Cố Dương như đang bảo vệ thức ăn, làm cho gã không hôn được, chỉ nhẹ nhàng lướt qua má.
"Anh là ai?" Tiểu chó săn không khách khí nhìn gã chằm chằm.
Lục thiếu bị người gây trở ngại, tâm tình cũng trở nên không tốt lắm, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía nam sinh này. Tình địch gặp mặt hết sức đỏ mắt. Lục thiếu đứng thẳng người, nhẹ nhàng cười lạnh, "Không bằng cậu hỏi Dương Dương xem, tôi rốt cuộc là ai."
Vừa dứt lời, hai người cũng cùng nhìn về phía Cố Dương, Cố Dương bị hai ánh mắt sáng quắc nhìn đến nỗi da đầu đều tê dại. Tại sao cậu phải đối mặt với cảnh tưởng khác nào bắt cá hai tay bị bắt tại trận thế này, rõ ràng hôm nay cậu mới vừa gặp hai người, đây là ai, làm sao cậu biết? Bây giờ cậu nói mất trí nhớ có kịp không?
Cố Dương chậm chạp không trả lời, khiến cho bầu không khí trở nên càng thêm quỷ dị.
Tiểu chó săn cho là cậu không muốn nói, đôi mắt sáng ngời dần ảm đạm, có chút khổ sở không che lấp được.
Cố Dương từ trước đến nay thích mềm không thích cứng, nhìn thấy y như vậy, ngay lập tức đau lòng, theo bản năng nói: "Anh ấy chỉ là một người bạn bình thường."
Tiểu chó săn vừa nghe, lỗ tai lập tức dựng đứng lên, còn kém điểm ôm chủ nhân nũng nịu, "Thế thôi ha, vậy anh đúng là quá phận, coi như chơi game, cũng không thể "kiss" bạn mình, còn nhiều người mà."
Tâm trạng Tiểu chó săn rất tốt, sắc mặt Lục thiếu bên này lại lạnh xuống, nhìn chằm chằm Cố Dương, tự tiếu phi tiếu nói: "Dương Dương, anh chỉ là bạn bình thường của em?"
Dương Dương.
Xưng hô thân mật như vậy, làm cho Tiểu chó săn nhăn chặt mày, trong lòng cực kỳ khó chịu. Y chỉ có thể gọi Cố Dương là tiền bối, dựa vào cái gì mà người này gọi Dương Dương, như quan hệ giữa hai người thân thiết lắm, còn y là người dư thừa. Ghen tuông từ đáy lòng dâng lên, thiêu cháy lý trí của y.
Cố Dương cũng nhìn Lục thiếu vài lần, bởi vì giọng nói và cách xưng hô kia, tâm tình gợn sóng không bình tĩnh nổi. Lẽ nào cậu lại lầm người? Giáo sư không phải Lục Ngôn, người trước mắt này mới phải?
Nhưng nhìn cặp mắt đào hoa của gã, cũng không giống lắm.
Vậy tại sao gã gọi mình Dương Dương?
Cố Dương bị gã nhìn chằm chằm, phía sau lưng mát lạnh, khó giải thích được có cảm giác chột dạ bắt cá nhiều tay bị tóm, còn nghĩ tới xế chiều hôm nay nhìn thấy Tiểu chó săn, cậu có hơi động tâm, chẳng lẽ cậu không chỉ thích một mình Lục Ngôn thôi sao? Tại sao chỉ thấy người khác liếc mắt một cái thì tim đập nhanh hơn?
Cố Dương và Lục thiếu nhìn nhau không coi ai ra gì, như thể đang chìm trong thế giới không ai đến gần được.
Tiểu chó săn cắn răng, vừa tức giận vừa oan ức, bước lên chắn trước mặt Cố Dương, lạnh như băng nói: "Bạn anh tìm anh kìa, không có chuyện gì thì cút nhanh lên, anh đang làm phiền tụi này đó."
Lục thiếu nhàn nhạt liếc nhìn y một cái, không nhìn thẳng, quay đầu nói với Cố Dương: "Dương Dương, anh đi trước, muốn tìm anh thì sang bên kia."
Nói xong, gã chỉ chỉ ghế dài VIP bên kia.
Cố Dương thuận tay nhìn sang, Tiểu chó săn nghe thấy, như bị cướp miếng xương ngon lành trong miệng, thiếu chút nữa bùng nổ, ôm vai Cố Dương nói: "Tiền bối theo chúng tôi đến đây, tại sao phải tìm anh."
Lục thiếu nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, hoàn toàn không để y vào trong mắt, rồi nở nụ cười mê người với Cố Dương, xoay người rời đi.
Tiểu chó săn tức muốn chết, muốn kéo người ra ngoài đánh một trận.
Vì vậy, sau khi ngồi xuống, Tiểu chó săn tức giận không ngừng uống rượu.
Cố Dương không hiểu sao có chút chột dạ xấu hổ, do dự mở miệng muốn nói gì.
Tiểu chó săn lại hành động trước, đưa tay lau hai má Cố Dương mới vừa rồi bị hôn, ngón tay đè lên, dùng lực hơi lớn, lau đến độ mặt Cố Dương ửng lên, sau đó nhìn chằm chằm Cố Dương, thẳng thắn hỏi: "Tiền bối, có phải anh đang qua lại với anh ta không?"
Cố Dương cả kinh, vội vàng lắc đầu. Làm sao có khả năng? Chồng của cậu là Lục tiên sinh biết không!?
Tiểu chó săn thở phào nhẹ nhõm, "Không phải là tốt rồi, cảm giác anh ta không phải người tốt, nếu như người như anh ta mà cũng có cơ hội, vậy em..." Tại sao không được.
Chưa nói xong, Tiểu chó săn cũng bị giật mình.
Có ý gì? Mình ôm ấp tâm tư này với tiền bối...
Tiểu chó săn sợ đến độ bị sặc, che miệng ho khan. Cố Dương vội vã giúp đỡ vỗ lưng thuận khí, lo lắng nói: "Sao vậy sao vậy, đừng uống nhanh quá."
Tiểu chó săn bỗng nhiên phát hiện mình có tâm tư không thuần khiết, không dám nhìn Cố Dương, chỉ có thể bụm mặt lắc đầu, thấp giọng nói không có chuyện gì, lỗ tai đều hồng thấu.
Cố Dương ngờ vực: "Em thế này mà không có chuyện gì?"
Tiểu chó săn rất kiên trì.
Cố Dương nhìn y vài lần, lúc này mới thu tầm mắt lại, nhấp hai hớp rượu. Qua không bao lâu, mắc tiểu rồi, cậu hỏi phòng vệ sinh ở đâu. Nói thế nào, Tiểu chó săn muốn đi cùng, nhưng mới vừa rồi tự mình doạ mình, còn chưa bình tĩnh được, chờ Cố Dương rời đi, y nhìn chằm chằm ly rượu Cố Dương vừa uống đến xuất thần.
Bên miệng ly có một vết nước ẩm ướt, là nơi môi Cố Dương từng chạm qua.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tiểu chó săn như đang có ngọn lửa cháy lớn, ẩn hiện hưng phấn khó tả.
Y dùng dư quang khóe mắt nhìn lướt qua xung quanh, sau đó cẩn thận tỉ mỉ cầm ly rượu kia lên, đôi môi vừa vặn dán lên vết nước trên miệng ly, lén lút uống một ngụm, cảm giác vô cùng ngọt.
Trong phòng vệ sinh.
Cố Dương không hề đề phòng bị người lôi vào phòng riêng, khoá cửa, đặt trên tường.
Người trước mắt, chính là Lục thiếu vừa nãy gọi Dương Dương.
Cố Dương mờ mịt, "Anh muốn... Làm gì?"
Trong mắt Lục thiếu ẩn nhẫn lửa giận, trầm giọng nói: "Em."
"Không phải mới vừa em còn nói chúng ta là bạn bè bình thường sao? Đúng đấy, quen nhau trong gay bar, vừa thấy mặt em đã nói anh là người trong mộng của em, còn đang theo đuổi anh mà? Nhanh như vậy đã đổi mục tiêu?"
Gã gắt gao đè người lên tường, trong lòng tức muốn chết. Nếu đổi là người khác dám đùa giỡn như thế với gã, gã đã sớm làm cho người này sống dở chết dở, nhưng trước mắt là người khiến gã động tâm, không nỡ tổn thương, chỉ có thể ôm thật chặt, hận không thể nghiền nát trong xương cốt gã, xem cậu còn dám cười với người khác không.
gã cúi đầu nhìn chằm chằm Cố Dương, nói: "Em nói anh là người trong mộng mà? Vậy thì anh sẽ làm bạn trai của em."
Mấy lời tuyên bố quá mức rõ ràng, không cho Cố Dương có cơ hội thay đổi, cũng cắt đứt mục tiêu mới của cậu. gã muốn kéo Cố Dương vào lãnh thổ của mình, trở thành người của riêng gã.
Lần này Cố Dương thật sự ngây dại. Chờ chút, chuyện gì thế này? Đây là người mình thích ở thế giới này hả? Việc gì cậu cũng có thể giúp, nhưng yêu đương cái gì, làm sao có khả năng!
Cố Dương hiểu được đối phương đang nói cái gì, sợ đến mức lập tức muốn từ chối, "Tôi..."
Cố tình lúc này, Cố Dương phát hiện vết tích trên vai nam nhân rất quen mắt, phần da cạnh cổ áo, có một vết sẹo. Trên người Lục Ngôn cũng có!
Cố Dương nghĩ đều không nghĩ, ngay lập tức nhướn người lên muốn nhìn kỹ, như vậy dĩ nhiên phải víu vào trên người đối phương, như đang chủ động thân mật ôm cổ gã.
Nam nhân đang chờ trả lời Cố Dương, vào lúc này, Cố Dương ôm chầm lấy gã, đây là dùng hành động để trả lời đấy thôi?
Vì vậy, nam nhân nở nụ cười, thuận theo khát vọng, cúi đầu hôn một cái, sau đó lại hôn Cố Dương thật sâu.
Cố Dương mới đầu muốn giãy giụa, nhưng rất nhanh đã chìm đắm, dĩ nhiên không cảm thấy phản cảm.
Chờ đến khi tách ra, Cố Dương thở hổn hển mềm nhũn dựa vào lồng ngực đối phương, cảm xúc không có cách nào bình tĩnh lại được.
Không ngờ cậu lại là tra nam?!
Trong vòng một ngày, động lòng với Tiểu chó săn xong, sau đó lại hôn môi một nam nhân vừa mới gặp mặt?
Yêu một người thì chết hả?! Ngọa tào! Quá cặn bã!
Cố Dương cảm giác tam quan bản thân gần như phá nát, cậu cũng không nhịn được chửi mình.
___________
Tác giả có lời muốn nói: Dương Dương: Không ngờ tôi là tên cặn bã!!!
Tác giả: Đừng vội mắng, còn một người nữa hì hì hi ~