Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Dương bị dọa cho phát sợ, nào còn nhớ được trả lời cái gì, cả người triệt để ngây dại, khác nào nhân vật trong hoạt hình vì quá mức khiếp sợ mà bay cả màu.
Đợi một hồi lâu, không có câu trả lời, giáo sư nâng kính lạnh lùng nhìn cậu, đáy ánh mắt trở nên hơi nguy hiểm, trầm giọng nói: "Em không nỡ không đi giao lưu?"
Giọng nói kia, không phải đang đùa giỡn, có chút đáng sợ.
Khát vọng được sống của Cố Dương trong nháy mắt tăng vọt, dùng sức lắc đầu, thấy rõ mình tuyệt đối không có ý nghĩ này.
Vẻ lạnh lùng trên mặt giáo sư thoáng chốc như băng tuyết hòa tan, trở nên nhu hòa chút, khóe miệng còn ngậm một tia cười yếu ớt, nâng tay xoa xoa tóc Cố Dương, nhẹ giọng nói: "Thật sự là trò ngoan."
Cố Dương được khen, cũng không cảm thấy cao hứng, trái lại cảm thấy như đang nhìn Lục Ngôn biến thái, có phần hoảng sợ.
Nếu đã quyết định muốn cùng người mình thích chính thức hẹn hò, tất nhiên thái độ giáo sư sẽ khác, trước kia là vì để cho Cố Dương từ bỏ, tận lực nghiêm khắc xa cách, nhưng bây giờ không giống vậy. Ánh mắt giáo sư nhu hòa như nước, ôn thanh nói tiếp: "Trong học kỳ này thì không tiện, nhưng học kỳ sau tôi không còn làm giáo viên của em, xem như công khai mối quan hệ cũng không thành vấn đề. Lúc thường trong trường học tôi không thể quá gần em, oan ức em mấy tháng này, không sao chứ?"
Trước đây giáo sư dùng lời lẽ nghiêm nghị tàn khốc, bây giờ đột nhiên trở nên dịu dàng, biến hóa to lớn, khiến Cố Dương ngây ngẩn cả người. Điều quan trọng hơn là, vốn giáo sư có vẻ ngoài giống Lục Ngôn vài phần, hiện tại lộ ra dáng dấp ôn nhu, liếc mắt quả thực như một người!
Cố Dương nhìn anh, như bị đầu độc. Đây là Lục tiên sinh mình yêu, có cái gì không thể đồng ý?
Cố Dương đần độn gật đầu, nói xong nhìn thấy trong mắt giáo sư có ý cười hạnh phúc, cậu chớp mắt, chậm chạp vài giây, mới nhận ra mình hứa chuyện chết người gì!
Wtf!
Con mẹ nó bị điên rồi hả?!
Cố Dương chết lặng, hoảng loạn hết sức, vội vã mở miệng muốn đổi ý, nói vừa nãy đầu óc mình có vấn đề. Nhưng chẳng may, giáo sư cũng không cho cậu cơ hội này.
Giáo sư nhẹ nhàng niết niết đầu ngón tay cậu, nói sao lạnh vậy, sau đó lấy khăn quàng cổ mình xuống, tỉ mỉ từng chút một quấn lên trên cổ Cố Dương, thật sự rất ấm áp, khiến lòng người bị hơi ấm này làm tan chảy.
Chớ nói chi là ánh mắt giáo sư... Ôn nhu giống như là muốn nhấn chìm người.
Cố Dương: "..."
Mẹ, càng giống Lục Ngôn.
Nói anh và Lục Ngôn không có một chút quan hệ nào, Cố Dương không tin, đánh chết cũng không.
Mà coi như vậy, sau khi tách ra khỏi giáo sư, cậu đang đi trên hành lang, đôi mắt vẫn còn dại ra.
Tại sao mình không dứt được đối phương? Quả nhiên là tra nam?
Cố Dương đột nhiên cảm thấy áp lực thật lớn, đầu óc mờ mịt nghĩ, cậu rốt cuộc muốn thế nào mới có thể xuyên về? Cũng không thể đùa giỡn với Lục Ngôn nửa thật nửa giả, tìm đúng người mới có thể rời khỏi thế giới này? Cậu nghĩ tới mấy người kia, tầm mắt chuyển hướng sang ô tô ven đường, tự giận mình mà nghĩ, nếu không thì thử va chạm xem có thể xuất hồn không...
Cậu chỉ tùy tiện liếc một cái, không nhờ có một bóng người quen thuộc xuất hiện.
Ngoại hình nổi bật, một thân hàng hiệu, nụ cười phong lưu mê người.
Tiêu sái đến cực điểm, không còn từ nào diễn tả được.
Người này ngoại trừ thiếu gia nhà giàu kia, còn có thể là ai?
Vừa nhìn thấy gã, Cố Dương nhớ lại chuyện tối hôm qua bị chặn trong vệ sinh, sợ đến mức nhanh chóng quay đầu chạy đi. Cái tên này là bạn trai trên danh nghĩa của cậu!
Cố Dương cúi đầu, ước gì mình có thể chui xuống đất ngay lập tức, trong lòng thầm nói gã không nhìn thấy mình không nhìn thấy mình, sau đó quay người giả vờ tự nhiên, đi vào dòng người, cố gắng ẩn mình.
Đổi thành những người khác có lẽ còn thật sự có thể thành công, nhưng Cố Dương thua ở chỗ mái tóc xoăn vàng nhạt của cậu dưới ánh mặt trời vô cùng nổi bật, lẫn trong một đám người tóc đen, thật sự không phải quá dễ thấy. Tuy nhiên, mặc dù không cần màu tóc, bóng lưng Cố Dương đối với người kia mà nói, không thể quen thuộc hơn, ở trong đám người, cũng dễ dàng có thể nhận ra.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, một giây sau, bị kéo vào một ôm ấm áp.
... Cố Dương khóc không ra nước mắt.
Tâm trạng thiếu gia cũng rất tốt, ôm vai cậu, dáng vẻ hai anh em chúng ta rất đẹp đôi, ghé bên tai cậu thấp giọng nói: "Bảo bối nhi, bạn trai cố ý đến đón em cùng nhau đi ăn cơm, "kinh hỉ" không?"
Cố Dương: "..." Có kinh sợ không hỉ, tính sao?
Thiếu gia không ngốc, xuất thân gia thế, rất biết cách nghe lời đoán ý, tâm tư nhạy cảm, rất nhanh nhìn ra vẻ mặt của cậu không đúng lắm, hơi nheo mắt lại, giọng điệu nhẹ nhàng vừa nãy cũng trong nháy mắt ép xuống, lạnh lùng hỏi: "Em không muốn gặp anh? Vừa nãy xoay người chạy đi cũng vì trốn anh?"
Cố Dương nhận ra được nguy hiểm trong giọng nói hắn, nào dám thừa nhận, cười khan nói: "Đâu có, do em không thấy anh mà thôi, sao tự dưng anh lại đến trường?"
Sắc mặt thiếu gia thay đổi, nhíu mày nói: "Không phải mới vừa nói rồi còn gì? Tới tìm em ăn cơm, chúng ta đang quen nhau, đương nhiên phải hẹn hò, không khác gì những cặp đôi khác."
Cố Dương kéo kéo khóe miệng, chuyện thế này, mà cũng không muốn bị nhắc lại. Cậu không muốn có bạn trai đâu, cậu có Lục tiên sinh là đủ rồi, rất rất đủ rồi, không cần những người khác.
Thiếu gia được nuông chiều từ bé, tính cách có phần bốc đồng, nhưng phải xem người đối diện là ai, nếu như là cùng Dương Dương ăn cơm, vậy gã cảm thấy ăn trong nhà ăn trường học cũng không tồi.
Vì vậy, thiếu gia rất tri kỷ hỏi: "Dương Dương đang đến nhà ăn hả? Anh với em cùng đi."
Cố Dương nào dám đồng ý, luôn cảm giác nhà ăn trong trường học sẽ rất nguy hiểm, không cẩn thận đụng phải người quen, tỷ như giáo sư, tỷ như Tiểu chó săn...
"Hay là chúng ta ra ngoài ăn đi." Tốt nhất vẫn chỗ nào không có sinh viên.
Cố Dương nói như vậy, thiếu gia cũng không ý kiến, dẫn người lên xe, cùng đi ra khỏi cửa trường.
Phía sau đám đông, lớp học lầu một, xuyên qua hành lang có vẻ giáo sư có cảm giác, quay đầu nhìn về phía chiếc xe vừa chạy đi, không hiểu sao lại nhíu chặt mày, tâm trạng rất xấu, như bảo bối quan trọng bị người cướp đi. Anh cũng không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Nhà hàng ngoài trường.
Cố Dương và thiếu gia ngồi đối diện nhau, cho dù ở đâu cũng cảm thấy lúng túng, không biết nên nói cái gì. Mà vị thiếu gia này hiển nhiên không có cảm giác như vậy, thái độ rất quen thuộc, như thể đã quen biết Cố Dương rất nhiều năm, quan hệ còn cực kỳ thân mật.
Trên bàn ăn, thiếu gia nghiễm nhiên dùng thân phận bạn trai tự xưng, thỉnh thoảng cũng làm vài hành động thân mật, gắp thức ăn cho cậu, động tác của gã quá mức tự nhiên, dĩ nhiên làm cho Cố Dương dần dần thả lỏng, hoà vào bầu không khí này, trở nên không còn lúng túng nữa.
Sau khi không còn ngại nữa, Cố Dương muốn nghiêm túc nói chuyện đứng đắn, ví dụ như —— chia tay.
Hôm qua mới vừa chính thức hẹn hò, hôm nay lại muốn chia tay, nghe thì rất vô liêm sỉ... nhưng sẽ vô liêm sỉ hơn nếu cậu cứ tiếp tục đấy? Cậu cũng không muốn làm bạch tuộc tinh.
Cố Dương thầm suy nghĩ trong đầu một vài lời kịch, lấy dũng khí, đang chuẩn bị mở miệng, lúc này, bàn cách vách truyền đến tiếng ồn ào.
Là một đôi tình nhân nhỏ, nữ sinh nổi giận đùng đùng, mắt đỏ rống: "Chúng ta chia tay!"
Nam sinh vội vã tiến lên trước, lấy lòng dụ dỗ, nữ sinh không thèm để ý tới, rất dứt khoát đứng lên, quay đầu đi. Nam sinh không bỏ cuộc, nữ sinh cũng không khách khí quăng hắn một cái tát, đi càng nhanh hơn.
Trò hề này, rất thu hút sự chú ý.
Rất nhiều người đang xem, suy đoán tại sao đôi tình nhân nhỏ lại cãi nhau chia tay. Cố Dương và thiếu gia tự nhiên cũng không ngoại lệ, cũng bị tiếng ồn ào hấp dẫn lực chú ý.
Mười phần dũng khí của Cố Dương bị đè bẹp, giọng nói vốn kiên định biến thành cảm khái, "Tình yêu thời nay cả thèm chóng chán, chia tay rất sớm."
Thiếu gia không hề để ý, "Đó là bọn họ."
Hiển nhiên cảm thấy mình khác với bọn họ.
Cố Dương mím mím môi, "Vậy tại sao anh lại chia tay với người trước đây?"
Thiếu gia nghe thế, đôi mắt phút chốc sáng lên, cười nói: "Dương Dương đang ghen phải không? Quan tâm quá khứ của anh hả?"
Cố Dương: "..."
Thiếu gia nâng cằm, tâm tình rõ ràng rất tốt, nhìn chăm chú Cố Dương, cười híp mắt, "Có điều, Dương Dương không cần lo lắng, em là bạn trai đầu tiên của anh, anh không có bất kỳ người nào khác, anh giữ mình rất trong sạch. Nói không chừng, anh độc thân lâu như vậy, chính vì chờ em xuất hiện nha."
Cố Dương: "..."
Nếu như cậu thật sự rất yêu đối phương, vậy nghe hắn nói mấy lời lãng mạn thế này, đương nhiên vô cùng cao hứng, nhưng bây giờ cậu đang định chia tay! Mối tình đầu! Thì ra là mối tình đầu! Càng khó nói ra khỏi miệng đó trời ơi?!
Cố Dương ôm đầu, âm thầm lệ rơi đầy mặt, áp lực càng lớn.
Thiếu gia nhìn cậu, nghi hoặc hỏi: "Dương Dương sao vậy? Có chuyện gì phiền não ư? Nói ra, xem anh có thể giúp em một tay không."
Cố Dương ngẩng đầu, đôi mắt long lanh, có hơi muốn khóc. Đối phương càng tốt, cậu thì càng khó nói ra khỏi miệng. Cầu xin anh, đừng với tui tốt vậy nữa.
Cố Dương đè xuống cảm giác tội ác, do dự nói: "Nếu như, em nói nếu như, ngày nào đó em muốn chia tay, anh... Thì như thế nào?"
Ý cười trên khóe miệng thiếu gia ngưng trệ, banh thành một đường thẳng, mặt không hề cảm xúc, không còn chút phong lưu tùy ý, trái lại làm người ta sợ hãi, sâu xa nói: "Không thể xảy ra chuyện như vậy."
Cố Dương miễn cưỡng nuốt một ngụm nước bọt, kiên nhẫn nói tiếp: "... Lỡ như thì sao?"
Thiếu gia lạnh lùng nói: "Anh sẽ không để chuyện như vật xảy ra. Từ khi em đồng ý bên anh, em là người của anh, anh yêu em, em yêu amh, vì sao lại chia tay? Coi như đã xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ nghĩ cách giải quyết. Dương Dương em không cần lo lắng loại này chuyện vớ vẩn này."
Cố Dương muốn ôm đầu khóc than. Không, cậu thực sự muốn chuyện này xảy ra!
Hiển nhiên, vị thiếu gia trước mắt này nói được là làm được, nếu cậu dám nói chia tay, cũng không biết vị thiếu gia này sẽ làm ra chuyện gì. Cố Dương nhìn ánh mắt kia, không dám nữa nói, chỉ có thể âm thầm chửi mình là bạch tuộc tinh.
Thiếu gia này hình như không nhìn thấy Cố Dương có gì khác lạ, hoặc là nhìn thấu nhưng không nói. Ánh mắt gã đặt trên khăn quàng cổ Cố Dương, thấy rất chi là không vừa mắt, nói: "Dương Dương, cảm giác khăn quàng cổ này không hợp với em, anh sẽ mua cho một chiếc khác, chúng ta bên nhau lâu vậy, mà anh còn chưa tặng em thứ gì."
Cố Dương mờ mịt. Chúng ta chính hẹn hò còn chưa tròn một ngày mà?
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, thiếu gia vẫn nắm tay Cố Dương, đến trung tâm mua sắm. Trên đường, Cố Dương lấy lại tinh thần, muốn rút tay ra, lại phát hiện vặn vẹo kiểu gì cũng không nhúc nhích. Đây là tay hả? Hay là dây xích?!
Thiếu gia tỉ mỉ chọn lựa, mua cho cậu một cái khăn quàng cổ dệt len màu đỏ rực, mua xong thì không thể chờ đợi được nữa, lấy chiếc khăn trên cổ cậu xuống, quả thực hận không thể ném vào thùng rác.
Màu đỏ từ trước đến nay luôn khiến người càng thêm bắt mắt, hơn nữa bản thân Cố Dương da dẻ trắng nõn nhẵn nhụi, đeo khăn quàng cổ màu đỏ, thì càng đáng yêu tươi trẻ.
Thiếu gia nhìn rất hài lòng, nhéo nhéo mặt cậu, ngẩng đầu cười nói: "So với cái khăn quàng cổ âm u kia đẹp hơn rất nhiều đúng chứ? Sau này Dương Dương hãy đeo khăn anh mua nha, được không?"
Cố Dương liếc qua gương, không thừa nhận cũng không được, rằng mắt nhìn của gã rất tốt.
Bởi vì thái độ đối phương bất dung chống cự, Cố Dương không muốn cũng không được, vì vậy lập tức cũng mua một cái áo sơ mi đáp lễ. Thiếu gia nhận được quà của Cố Dương, mặt mày hớn hở, nói nhân viên cửa hàng cắt nhãn, trực tiếp mặc vào.
Còn chiếc khăn quàng cổ kaki kia bỏ vào trong túi, Cố Dương định giặt sạch rồi trả lại cho giáo sư.
Mua đồ xong, cũng nên về trường học.
Đang chuẩn bị đi ra khỏi trung tâm mua sắm, lướt qua một quán trà sữa, một thân ảnh hoạt bát nhảy ra, ôm chặt lấy Cố Dương, vui vẻ nói: "Sao tiền bối lại ở đây?!"
Cố Dương ngẩng đầu nhìn lên, thấy ánh mắt nóng rực của Tiểu chó săn, nụ cười xán lạn chói mắt hơn cả mặt trời.
Chỉ có điều, vừa mới đối mặt, Cố Dương bị kéo một cái, nhào vào một cái ôm khác.
Mặt thiếu gia âm trầm như nước, lạnh lùng trừng Tiểu chó săn.
Trong lòng Tiểu chó săn bỗng trống rỗng, ngẩn người, quay đầu mới phát hiện thiếu gia cũng đến đây, sắc mặt cũng trở nên xấu đi.
Cố Dương: "..."
Sao tự dưng sợ đến nỗi dựng tóc gáy thế này?
______________
Tác giả có lời muốn nói: Dương Dương: Tôi muốn chia tay.
Thiếu gia:!!! Em dám chia tay, anh khóc cho em xem, em có tin không?!!! QAQ
Dương Dương:...