Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không ai để ý đến tôi, tôi vừa lạnh vừa mệt mỏi, cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy nặng đầu, hỗn loạn, giống như cổ của chính mình không giữ nổi đầu vậy. Tôi khóc lóc đập cửa một lúc, rồi ôm chiếc di động ướt nhẹp ở trong này ngủ.
Chờ đến khi tôi thực sự tỉnh táo lại thì đã là giữa trưa ngày hôm sau, đầu đau muốn nứt ra, đặc biệt khổ sở, cảm giác như người say rượu còn chưa tỉnh hẳn. Tôi từ trong đống chăn mềm mại đứng lên, phát hiện mình đang ở trong một gian phòng xa lạ, đột nhiên nhớ lại những chuyện xảy ra đêm qua, giống như một thùng nước đá dội thẳng vào người. Tôi xốc chăn lên, phát hiện bản thân đang mặc áo trong khô mát của nam, tôi mơ mơ hồ hồ nhớ lại bản thân hôm qua không ngừng nhào lên níu kéo Tô Duyệt Sinh, sau đó anh dùng nước lạnh giội tôi, cuối cùng tôi ngủ luôn ở chỗ cửa phòng tắm, sau đó thì sao? Đã xảy ra chuyện gì?
Tôi ngây ra như phỗng, một cử động cũng không dám. Càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, rốt cuộc ngày hôm qua tôi bị làm sao vậy?
Tôi giống như con đà điểu, hận không thể đem đầu chính mình vùi vào trong cát.
Trên thực tế tôi cũng đã làm vậy, tự đem đầu mình vùi vào trong chăn, hận không thể làm cho mình nghẹt chết.
Cuối cùng, tôi vẫn là nhịn không được nghẹt thở từ trong chăn bò ra hít một hơi lớn.
Ngủ thì ngủ! Không phải chỉ là ngủ với đàn ông thôi ư! Chị đây còn chưa từng ngủ với đàn ông nữa! May mắn đó là Tô Duyệt Sinh, dáng vẻ không khó xem, tính ra cũng không phải chịu thiệt.
Kỳ thực trong lòng tôi cực kỳ sợ hãi, mỗi lần sợ hãi điều gì tôi thường đần độn như vậy.
Nếu tôi thực sự ngủ với Tô Duyệt Sinh, vậy tôi và Trình Tử Lương coi như xong, tôi còn mặt mũi nào gặp anh ta nữa?
Tôi hận không thể bóp chết chính mình.
Tôi ở trên giường lăn lộn gần nửa giờ đồng hồ, rốt cục vẫn lấy hết dũng khí xuống giường, tìm được toilet rửa mặt qua loa, quần áo của bản thân không biết vất đi nơi nào, hai chân bị bỏ trần lộ liễu, cũng đâu thể để thế mà đi lung tung khắp phòng.
May mắn trong toilet có khăn tắm, tôi quấn lung tung vào người, giống như chiếc váy dài cột bên hông, thế này mới đi xuống lầu.
Gian phòng rất lớn, trong phòng khách có tiếng động rất nhỏ, tôi đứng trên cầu thang nhìn quanh, là một người mặc đồng phục của người giúp việc đang lau bàn trà, tôi thoáng chốc thả lỏng một nửa, ho nhẹ một tiếng, Dì kia ngẩng đầu nhìn thấy tôi, cười tủm tỉm: “Cô Trâu dậy rồi! Hôm qua cô uống say, nửa đêm Tô tiên sinh gọi điện thoại bảo tôi tới chăm sóc cho cô. Lúc sáng tôi đã đem áo lông của cô đi giặt rồi, bất quá vẫn có chuẩn bị cho cô một bộ đồ mới để ở trên lầu, tôi đi lấy cho cô nhé?”
Tôi hoàn toàn buông lỏng người, thì ra hôm qua là dì ấy chăm sóc tôi, nói vậy quần áo cũng là dì ấy thay cho tôi rồi, thật tốt quá.
Tôi có cảm giác như trút được gánh nặng ngàn cân, ngay cả tâm tình cũng nhẹ thàng thoải mái hơn: “Không cần đâu, tôi tự lên mặc được rồi“.
“Ở trong tủ quần áo trên phòng ngủ nơi cô nghỉ ngơi đó, áo bành tô của cô cũng để ở đó“.
Tôi thuận lợi tìm được chiếc váy kia treo bên cạnh áo lông, sau khi mặc vào xong, đột nhiên trong lòng nặng nề lên. Chiếc váy này là loại thiết kế, giá tiền thì thôi rồi, mấu chốt là kích thước giảm một phân ngại gầy, nhiều một phân ắt mập, nhưng tôi mặc lại hoàn toàn vừa vặn, rõ ràng cho thấy nó được mua theo số đo của tôi.
Tôi không biết là người giúp việc có thể mua cho tôi chiếc váy vừa người đến vậy đấy, đối với số đo của tôi biết rõ mười mươi, có lẽ là Tô Duyệt Sinh, bởi vì trước đây có vài lần anh ta tặng cho tôi mấy chiếc váy này nọ mặc rất vừa người, dáng người của bạn gái anh ta nhất định không khác so với tôi là mấy.
“Chết thật!” Tôi thì thào tự nói, không tự chủ được gõ gõ cái trán vào gương, hận không thể dứt khoát xuyên vào trốn luôn trong gương, khỏi phải đối mặt với tình huống xấu hổ như vầy. Ngày hôm qua nhất định tôi bị trúng tà rồi, không, rõ ràng hôm qua tôi một giọt rượu cũng không đụng đến, sao lại giống như say khướt vậy chứ.
Tôi nhanh chóng hồi tưởng lại nhưng vẫn không hiểu lắm, kỳ thực chuyện xảy ra ngày hôm quá tựa như giấc mơ, tôi chỉ nhớ đại khái đã xảy ra chuyện gì, mà rất nhiều chi tiết lại chỉ là một vài hình ảnh mơ hồ.
Tôi tìm được túi xách của mình đặt ở chỗ đầu giường, bên cạnh là chiếc điện thoại mới tinh nằm ngay ngắn, tôi nhớ mang máng điện thoại của mình hình như bị rơi vô nước, vì trong tâm trí khắc rất sâu đoạn ký ức tôi tự mình lao theo chiếc điện thoại. Nhưng chiếc di động mới toanh này...
Tôi để điện thoại lại chỗ cũ, rất rối loạn, không cách nào nghĩ ra, nên quyết định vẫn là chạy thật nhanh về nhà thì hơn, cả đêm hôm qua không về, mẹ nhất định sẽ đánh chết tôi cho xem.
Tôi về đến nhà mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, mẹ tôi thế nhưng không có ở nhà, trong nhà im ắng, y như lúc tôi ra ngoài. Không ngờ đêm qua mẹ cũng không về, may mắn bà không có về, bằng không lúc này nhất định sẽ đánh gãy chân tôi. Tôi trở về phòng, đóng cửa lại còn cảm nhận được tiếng tim mình đập thình thịch.
Có vẻ như tôi may mắn không có xảy ra chuyện gì đáng sợ, tôi nằm trên giường, cũng không quá vui mừng. Trong đầu hiện ra hình ảnh, chính là đôi mắt sâu thẳm u ám kia của Tô Duyệt Sinh, anh đỡ lấy gáy tôi, dùng âm giọng trầm khàn nói: “Thì cứ hôn đi“.
Nụ hôn của anh ta như thể hòa tan hết tất cả, tôi vội vã kéo chăn trùm kín đầu, ôi ôi! Làm ơn để tôi quên hết mấy chuyện ngu xuẩn này đi.
Từ sau ngày đó, có một khoảng thời gian thật dài tôi không gặp Tô Duyệt Sinh. Mãi đến khi Trình Tử Lương về nước, anh ta đem về cho tôi một phần quà, lúc nhìn thấy anh ta, một giây đầu là mừng rỡ, nhưng gần như ngay sau đó, liền nhớ tới lời Tô Duyệt Sinh đã nói. Tôi làm bộ lơ đãng nhìn anh ta, hỏi: “Có phải chụp rất nhiều hình không?”
Anh ta nói: “Chị không thích chụp ảnh, anh cũng không thích, bất quá có chụp hình phong cảnh“.”Vậy gửi em mấy tấm làm màn hình desktop“.
“Được“.
Anh ta về nhà gửi cho tôi rất nhiều ảnh chụp, tôi khen phong cảnh thật đẹp, sau đó không ngừng bảo anh ta gửi thêm ảnh qua nữa. Tôi lần theo mấy trăm tấm ảnh chụp tìm dấu vết để lại, có một tấm chụp ở bãi biển, rõ ràng phản chiếu ba bóng người, còn có tấm trên bãi cỏ, lúc đó ánh mặt trời rất gắt, cũng chiếu rõ ba bóng người.
Lòng tôi như bị ong đốt, đau đến khổ sở. Nhưng lại không biết nên nói gì làm gì bây giờ. Nếu hỏi trực tiếp, anh ta có thẳng thắn thừa nhận? Nếu không hỏi, tôi đây cũng quá khó chịu.
Thời gian đó tôi nhanh chóng gầy yếu, gầy đến nỗi ngay cả mẹ cũng kinh ngạc, bà nói: “Con gái ngoan, giảm béo không thể giảm quá nhanh, cần phải từ từ mới tốt“.
Nhưng đau lòng đâu có từ từ đến, tôi nghĩ không ra có thể nói chuyện này với ai. Mẹ tôi vốn phản đối chuyện tôi kết giao với Trình Tử Lương, về phần bạn bè, hình như tôi không có nhiều bạn. Đời người thật là tịch mịch, gặp chuyện khó chịu, mày thậm chí chỉ có thể một mình lánh đi, không có một người nào để có thể tâm sự. Tôi muốn ra ngoài giải sầu, cầm điện thoại lên, lại không biết nên gọi cho ai. Tôi lật danh sách số điện thoại thật dài ra tìm, đến tận số cuối cùng, vẫn chưa tìm ra người bạn nào thích hợp có thể ăn cơm với tôi ở loại thời điểm này.
Tên trong danh sách được sắp xếp theo ký tự chữ cái, cho nên tên cuối cùng chính là lão Chung, tôi bỗng nhớ tới, đã lâu rồi không thấy lão Chung tìm tôi ký tên, không biết có phải do bận rộn quá hay không. Bất quá việc càng nhiều, anh ta càng phải thường xuyên tìm tôi, có rất nhiều văn kiện, nghe nói phải có chữ ký của tôi mới có hiệu lực. Tôi hoang mang trong chốc lát, cuối cùng dứt khoát gọi điện cho lão Chung, điện thoại của anh ta tắt máy. Tôi sửng sốt một chút, lại gọi tới văn phòng Night Club Kim Cương, thư ký rất khách sáo nói: “Chào cô Trâu, Chung tổng tạm thời rời cương vị công tác rồi“.
Tạm rời cương vị công tác?
Vậy tôi đây là đại diện pháp lý, còn cần tiếp tục làm không?
Tôi sửng sốt một lúc lâu, không biết nên hỏi ai. Cuối cùng quyết tâm gọi cho Tô Duyệt Sinh, may mắn điện thoại của anh vẫn thông, bất quá phải mất một lúc lâu anh mới nghe điện thoại: “Chào“.
Tôi hơi run sợ, tôi và Tô Duyệt Sinh dù có quen biết, nhưng cũng chưa tới mức gọi là thân thiết, nhưng cũng không phải hoàn toàn xa lạ. Hơn nữa, bình thường anh hay thích trêu đùa, giờ anh nghe điện thoại với thái độ xa cách lạnh lùng như vậy, thật sự khiến tôi cảm thấy có chút không quen.
Có lẽ, tôi chán nản nghĩ, nhất định là do lần trước tôi rất quá đáng, trời mới biết tôi trúng tà gì. Tôi ngượng ngùng nói: “Xin chào“.
“Có việc sao?”
Tôi càng do dự, có điều nếu bây giờ không hỏi, khả năng sẽ không có lần thứ hai tôi có dũng khí gọi điện cho anh, tôi nói: “Lão Chung tạm rời cương vị công tác rồi hả?”
Không biết vì sao, nhắc đến lão Chung, Tô Duyệt Sinh dường như rất mất hứng. Anh cũng chưa nói gì, nhưng cái loại không vui này thông qua điện thoại tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được. Tôi nói: “Chức vụ đại diện pháp luật kia, tôi...”
“Nếu cô không thích thì không cần làm“.
“À...”
“Còn gì nữa không?”
Tôi biết điều nói: “Không có. Tạm biệt“.
Ngắt điện thoại, tôi nghĩ lần này mình đã đắc tội với Tô Duyệt Sinh rồi, anh dường như ngay cả điện thoại cũng tỏ vẻ không kiên nhẫn tiếp chuyện. Bất quá không làm người đại diện pháp luật nữa cũng tốt. Bằng không cả ngày bảo tôi ký đủ loại văn kiện, tôi còn lo lắng sau này phải chịu trách nhiệm gì đó với pháp luật cũng nên.
Ngày lễ tình nhân, đúng lúc Trình Tử Lương đi công tác, anh ta bay chuyến bay sớm, lúc ở sân bay gọi điện thoại cho tôi, tôi còn chưa tỉnh ngủ, nên vô cùng lãnh đạm, trả lời cũng không nhiều lắm. Hôm nay vừa vặn là chủ nhật, ngay cả mẹ cũng ra ngoài rồi, tôi một mình một người chán muốn chết nằm trong nhà.
Tivi không có gì hay để xem, trên mạng cũng chẳng có gì chơi, mẹ mới mua cho tôi chiếc laptop, tôi tải một ít game về, chơi lung tung, mới chơi không được bao lâu, màn hình đột nhiên tối thui, khởi động lại cũng vô dụng. Tôi gọi điện thoại cho bên hỗ trợ khách hàng, bọn họ nói tình huống này có lẽ là bị virus, muốn tôi trực tiếp đem máy tới hệ thống bảo hành kiểm tra, nếu không muốn đi, có thể đợi kỹ thuật viên của bọn họ đến nhà.
Tôi nghĩ dù sao cũng rảnh rỗi, cho nên lấy máy tính đem đi, lấy chiếc xe cũ mẹ để trong nhà kia, trực tiếp chạy tới điểm bảo hành máy.
Năm ngoái tôi đã thi lấy bằng lái, bất quá không thường xuyên chạy nên kỹ thuật lái xe rất bình thường. Chiếc xe cũ kia của mẹ lại là hàng nhập khẩu vừa được tân trang lại, đặc biệt khó chạy, kết quả lúc tôi chạy tới chỗ ngã tư trung tâm thành phố có đèn đỏ, do tôi đạp phanh quá nhanh, xe chết máy.
Thế là toi, chóp mũi tôi đầy mồ hôi, vội vã cố gắng khởi động xe lần nữa, tiếng xe rè rè vang lên, dấu hiệu không thể khởi động xe được. Mắt thấy cảnh sát giao thông đang đi về phía tôi, tôi càng nóng nảy. Tài xế mới sợ nhất là cảnh sát giao thông, lại chặn ngay chỗ ngã tư đường mới chết người chứ, mấy chiếc xe phía sau ào ào nhấn còi, trong lòng tôi càng nóng nảy. Cảnh sát giao thông gõ gõ cửa sổ xe, chào tôi, tôi vội vàng xuống xe giải thích với anh ta: “Ngại quá, xe hư...”
“Vậy kêu xe tải tới kéo đi, không thể chặn xe ở chỗ này được“.
Nhưng tôi ngay cả số điện thoại xe tải cũng không biết, mấy chiếc xe phía sau vẫn đang nhấn kèn inh ỏi, tôi càng vội càng loạn, nghĩ rằng chắc không thể nhờ cảnh sát giao thông giúp đỡ gọi xe tải tới rồi, đúng lúc này, một chiếc xe đậu ở phía sau cách đó không xa vừa mở cửa xe, một người đột ngột bước xuống. Tôi vừa thấy quả thực là vui mừng quá đỗi, không ngờ đó là Tô Duyệt Sinh. Anh vòng qua trực tiếp ngồi vào ghế điều khiển, thành thạo khởi động động cơ, sau đó nhìn tôi còn đang ngây ngốc đứng đó, nói: “Lên xe“.