Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ khi có cái ghế tựa kia Hàn Tiếu vẫn ra sức khuyên nhủ Nhiếp Thừa Nham ngồi vào nó ra ngoài dạo chơi, nhưng lần nào cũng đều bị hắn trách mắng. Thấy trực tiếp khuyên bảo không được, Hàn Tiếu đành sử dụng biện pháp khác.
Nàng thường len lén mở cửa sổ ra, bị phát hiện rồi bị mắng mỏ mới đóng lại, sau đó tiếp tục mở ra, tiếp tục bị mắng. Chỉ mỗi chuyện đóng mở cửa sổ mà hai chủ tớ không ngừng đối chọi nhau. Về sau Hàn Tiếu rốt cuộc dùng sự thật khiến Nhiếp Thừa Nham hiểu rằng, dù cho có mở cánh cửa đó ra thì cũng không ai dám nhìn lén hắn, hắn mới dần yên lòng hơn.
Hàn Tiếu mang mấy chậu hoa, cây cảnh đặt trong phòng Nhiếp Thừa Nham. Việc này đương nhiên lại chọc cho Nhiếp Thừa Nham nổi giận. Nhưng Hàn Tiếu ra vẻ am hiểu nói: “Chủ tử, thân thể người ngày càng tốt lên, phải nhìn những thứ có sức sống mới có lợi cho sức khỏe”.
“Thứ có sức sống ư? Ngươi chẳng phải chính là cái thứ khiến người ta tức giận* đó sao?”.
*Trong tiếng Trung, từ 生气 có hai nghĩa, một là tức giận, hai là sức sống. Hàn Tiếu dùng chính là nghĩa thứ hai, còn Nhiếp Thừa Nham lại dùng nghĩa thứ nhất.
“Đúng thế, chủ tử. Vậy cộng thêm những chậu cây cảnh này tương trợ nữa cũng không thành vấn đề nhỉ”.
Nhiếp Thừa Nham nhịn không được lại trừng mắt nhìn nàng. Nếu như hắn có thể xuống giường, hắn sẽ cùng lúc đem nàng với đám hoa cỏ này ném ra ngoài. Hắn ra lệnh cho Hàn Tiếu đem mấy thứ này ra ngoài ngay lập tức. Kết quả nàng nói nàng vừa mới chuyển chúng vào rất vất vả, giờ bị đau lưng rồi, mang không nổi nữa. Nhiếp Thừa Nham nhắm chặt mắt lại, cố gắng khắc chế cơn giận giữ, cuối cùng nói: “Mấy người bệnh mà ngươi trước kia chăm sóc không bị ngươi làm cho tức chết, thật không dễ dàng chút nào”.
“Tàm tạm, tính tình bọn họ không có nóng nảy như chủ tử”.
“Hoặc là thực sự đã qua đời rồi nhưng lại bị ngươi làm cho tức quá, nhắm không nổi mắt, liền sống lại”.
“Như vậy cũng không tồi. Chủ tử cuối cùng vẫn sống lại đấy thôi”.
“Hàn Tiếu!”.
“Dạ, chủ tử, có nô tỳ”.
“Mồm miệng ngươi càng ngày càng lanh lợi rồi đó”.
“Tạ ơn chủ tử đã khen. Nô tỳ cũng cảm thấy dưới sự dạy bảo và trêu chọc của chủ tử, bản lãnh đối đáp của nô tỳ tăng lên rõ rệt”.
“Cút!”.
“Được ạ, chủ tử, nô tỳ cút ngay”. Tiếp đó nàng thực sự cút đi.
Nhìn thấy bóng dáng nàng biến mất sau khung cửa, Nhiếp Thừa Nham có chút kinh ngạc, thật sự cứ như thế nghe lời rời đi rồi sao? Một lát sau mới phản ứng kịp, nàng vẫn chưa đem mấy thứ hoa cỏ này đi mà dám bỏ chạy như thế. Hắn nhìn căn phòng trống trơn, vậy mà lại cảm thấy buồn bực.
Ngoài cửa xuất hiện một nam tử trẻ tuổi, nhỏ giọng gọi: “Chủ tử!”. Khóe miệng hắn mang theo ý cười, hiển nhiên là đã chứng kiến hết một màn vừa nãy.
Nhiếp Thừa Nham thả lỏng người, dựa vào thành giường, liếc nhìn nam tử kia một cái: “Khởi Dương, ngươi cảm thấy buồn cười?”. Hoắc Khởi Dương vội vàng nghiêm sắc mặt lại, cúi đầu hành lễ, sau đó nhảy vào phòng, đưa cho Nhiếp Thừa Nham một phong thư.
Nhiếp Thừa Nham vừa mở phong thư ra, vừa nghĩ tên hộ vệ theo hắn hơn mười năm nay chẳng thú vị gì cả, nếu là nha đầu Hàn Tiếu, nàng ấy sẽ lớn tiếng đáp lại: “Đúng vậy, chủ tử, buồn cười lắm”.
Bức thư là của Long Tam gửi tới. Đầu tiên hắn cung chúc Nhiếp Thừa Nham đã bình an vượt qua cửa ải sinh tử. Hắn còn nói đã đến quê nhà của Tạ Cảnh Vân thăm dò tình hình. Sau khi con gái qua đời, Tạ gia đau thương một thời gian dài, tổ chức cúng bái cho con gái, làm cúng tuần*, sau đó không bao lâu liền chuyển nhà đi nơi khác. Còn khách điếm nơi mà Nhiếp Thừa Nham bị tấn công cũng vườn không nhà trống, chủ quán làm ăn buôn bán ở đó hơn mười lăm năm, nhưng chỉ sau một đêm đã đuổi hết nhân công, ôm của cải chạy mất.
*Cúng tuần: cho người chết, cứ bảy ngày cúng một lần, cho đến 49 ngày.
Hắn có đi nghe ngóng tung tích của Lâm Dương nhưng không có kết quả gì. Trên giang hồ tạm thời chưa có lời đồn đãi gì về chuyện Nhiếp Thừa Nham bị thương, tựa như chuyện đó chưa từng xảy ra vậy. Điều này rất không phù hợp với giang hồ vốn có tinh thần hóng hớt chuyện người ta. Đây chắc không phải vì có người phong tỏa tin tức tốt, chỉ sợ còn có ẩn tình gì khác. Thế nên Long Tam cho rằng việc này không đơn giản chỉ là núi Vân Vụ có nội loạn. Hắn bảo Nhiếp Thừa Nham – cái tên chẳng dễ dàng gì mới nhặt được cái mạng về, sau này phải cẩn thận hơn nữa, hy vọng hai người bọn họ còn có thể sống sót để gặp lại nhau.
Cuối thư còn viết lời cảm tạ Nhiếp lão gia tử – Vân Vụ lão nhân thấy hắn chết mà không cứu; cám ơn hành động vĩ đại của tiểu thiếp trên danh nghĩa của Long gia – Hàn Tiếu, vì chữa bệnh cho hắn mà hết quẳng rồi lại đạp. Bây giờ trên dưới Long phủ không ai không biết chuyện Long Tam hắn bị một con nhóc đá xuống gầm giường. Lại thêm món nợ vì điều tra chân tướng chuyện Nhiếp Thừa Nham nên hắn mới bị đánh lén đến nỗi trọng thương. Tóm lại tất cả đều tính hết lên đầu của Nhiếp Thừa Nham, sẽ có ngày hắn tới đòi lại hết.
Nhiếp Thừa Nham đọc thư xong, gấp lại đưa cho Hoắc Khởi Dương, miệng còn oán trách: “Cái tên Long Tam này, lúc nào cũng tính toán chi li như vậy”.
Lời nói phê bình này Khởi Dương không dám tiếp thu, chỉ cung kính nhận thư rồi giấu vào trong ngực, nói: “Chủ tử, vết thương trên đầu của Long Tam gia đã khá hơn nhiều, chỉ cần tĩnh dưỡng ít lâu nữa là được”.
“Khởi Dương, chẳng lẽ ngươi không muốn nói việc tính toán chi li này, chủ tử của ngươi là ta đây cũng không kém cạnh?”.
“Thuộc hạ không dám”.
Nhiếp Thừa Nham cảm thấy vô vị: “Lá gan ngươi thật nhỏ”.
Hoắc Khởi Dương không đáp lại. Hắn từ nhỏ đã theo Nhiếp Thừa Nham, cùng hắn vào Nam ra Bắc, trải qua biết bao nhiêu trận ác chiến lớn nhỏ, dù đao kiếm có kề bên thì mặt cũng không đổi sắc, thế mà còn bị chê là lá gan nhỏ.
Nhiếp Thừa Nham nói tiếp: “Nếu đổi lại là Tiếu Tiếu, nàng ấy nhất định sẽ nói như vậy”.
“Dạ, Hàn cô nương rất có sức sống”.
“Chỉ giỏi cãi lại thì có, cái gì mà rất có sức sống chứ? Trên núi, người biết đến độc Lục Tuyết rất ít, thậm chí vườn thuốc bên kia cũng không có ghi chép lại. Các ngươi tạm thời để mắt đến mấy đồ đệ tâm đắc của lão đầu, xem xem ta đang làm vướng mắt kẻ nào”.
“Thuộc hạ đã hiểu”.
Hoắc Khởi Dương lặng lẽ không một tiếng động rời đi, giống như lúc đến đây vậy. Nhiếp Thừa Nham nhìn bóng dáng hắn dần biến mất sau cánh cửa, lại nghĩ đến chuyện hắn khen Hàn Tiếu có sức sống. Hắn có chút buồn bực, sức sống của nha đầu kia thực sự khiến người ta tức giận.
Chuyện có người ngày nào cũng âm thầm đến tìm Nhiếp Thừa Nham, Hàn Tiếu cũng biết, nhưng Nhiếp Thừa Nham không nói gì thì chứng tỏ người này là người của hắn, nên nàng không cần đề phòng. Bản thân nàng tự biết bổn phận của mình, sẽ không tự tiện tham gia làm hỏng chuyện của chủ tử. Thách thức của nàng chính là khiến Nhiếp Thừa Nham bước ra khỏi phòng, cho dù đang ngồi trên xe lăn cũng có thể thản nhiên đối mặt với ánh mắt người đời. Nhưng mà nàng vẫn chưa thành công.
Nàng đã thử qua đủ mọi phương pháp. Đầu tiên sau khi được sự cho phép của Vân Vụ lão nhân, nàng gội đầu cho Nhiếp Thừa Nham, chuyện này khiến Nhiếp Thừa Nham vui vẻ cả ngày. Tóc sạch sẽ rồi nàng lại giúp hắn chải đầu, trong khoảng thời gian điều dưỡng này khí sắc của hắn tốt lên rất nhiều, chải xong tóc ngay lập tức lộ ra thần sắc tiêu sái. Nàng mang gương đến cho hắn soi, thấy hắn nhìn trái xem phải rất hài lòng, tranh thủ khuyên: “Tinh thần chủ tử tốt như vậy, hay là ra ngoài đi dạo một chút đi”. Nhưng hắn lại tịch thu cái gương, đuổi nàng ra ngoài.
Hàn Tiếu lại nghĩ, nguyên nhân chắc là vì không có y phục xa xỉ. Chủ tử vốn thích chưng diện, giờ không có xiêm y đẳng cấp, e rằng hắn sĩ diện hão không muốn gặp người ngoài. Thế nên nàng chạy đi tìm tổng quản Bạch Anh, bảo hắn làm cho chủ tử mấy bộ y phục màu hắn thích, phải là trường bào* mà khi ngồi xuống sẽ vừa vặn che được mắt cá chân. Bạch Anh ngầm hiểu, rất nhanh liền mang mấy bộ y phục mới đến. Hàn Tiếu cầm bộ quần áo mới khoa chân múa tay ở trong phòng, không ngớt lời khen nó đẹp đẽ, sang trọng, thương lượng với Nhiếp Thừa Nham: “Chủ tử, chủ tử, thay xiêm y rồi chúng ta ra ngoài đi dạo đi”. Nhưng hắn lại tịch thu xiêm y rồi đuổi nàng đi.
*Trường bào: áo dài của nam giới (kiểu áo của Trung Quốc).
Sau đó Hàn Tiếu lại nghĩ ra chiêu xấu. Nàng chẳng còn chịu khó lau người, chải đầu cho Nhiếp Thừa Nham nữa, nàng còn công khai nói trước mặt hắn: “Chủ tử, dù sao người cũng không rời khỏi phòng, người ngoài cũng không nhìn thấy bộ dạng của người, nô tỳ tôi thì dù người có bộ dạng gì cũng sẽ không ghét bỏ. Cho nên lau người ít đi, bớt chải đầu nữa cũng chẳng sao đâu. Cùng lắm thì chủ tử mỗi ngày đừng soi gương, như vậy sẽ an lòng thôi”. Nhiếp Thừa Nham đương nhiên là cực kì tức giận. Ngay từ đầu hắn đã không muốn nàng đụng chạm thân thể, tắm rửa cho hắn rồi mà nàng vẫn khăng khăng làm theo ý mình, khiến hắn tức lộn ruột. Giờ đây hắn đã quen với sự hầu hạ của nàng, cũng thản nhiên đối mặt với nàng khi nàng tắm cho hắn, vậy mà nàng ta lại muốn lười biếng. Nhưng hắn cứ giữ thái độ quật cường, không chịu thỏa hiệp. Cứ như thế qua mấy ngày liền, nàng thấy mềm lòng, nghĩ chủ tử không cử động được đã đủ đáng thương rồi, người thích sạch sẽ như hắn mà không được lau sạch thân thể mỗi ngày hẳn là khó chịu lắm. Vì thế kế hoạch dùng việc lau người uy hiếp Nhiếp Thừa Nham ra ngoài hoàn toàn thất bại, nàng lại tiếp tục cần cù tắm rửa cho hắn hàng ngày.
Ngày hôm đó, Hàn Tiếu tranh thủ lúc Nhiếp Thừa Nham nghỉ ngơi, xin hắn đi thăm Hàn Nhạc, Nhiếp Thừa Nham đồng ý. Kết quả, lúc Hàn Tiếu bước vào phòng nhỏ thì Tiết Tùng đang chẩn bệnh cho Hàn Nhạc, bên cạnh còn dẫn theo một tên y bộc. Hai tỷ đệ Hàn Tiếu đã lên núi được hơn tháng rồi, Hàn Nhạc dùng thuốc mới cũng được hơn một tháng, tuy bệnh nội tạng có chuyển biến tốt lên, cả người đúng là có tinh thần hơn, nhưng hai chân vẫn như cũ không thể cử động. Tiết Tùng mỗi lần đến đây bắt mạch đều nghĩ không ra là nguyên cớ gì, đành trở về bàn bạc với Vân Vụ lão nhân. Chứng mạch này dùng thuốc như thế không sai, Vân Vụ lão nhân cũng không nhìn ra được vấn đề ở đâu, chỉ có thể nói dạo này bận bịu quá, lão phải đích thân đến chẩn bệnh cho Hàn Nhạc một lần.
Hàn Tiếu nghe Tiết Tùng phân tích về chứng bệnh, cũng chỉ hiểu biết mơ hồ nhưng nàng lại lớn mật nói ra cái ý tưởng: “Tiết đại phu, nếu như phần chân không có bệnh, nội phủ* lại chuyển biến tốt, như thế còn không tìm ra gốc bệnh, phải chăng là do trong não có bệnh?”.
*Nội phủ : các cơ quan nội tạng bên trong cơ thể.
Tiết Tùng kinh ngạc: “Dựa vào mạch tượng mà nói thì trong đầu của Hàn Nhạc không có gì bất ổn cả, mà triệu chứng bệnh biện hiện hàng ngày đều không phải từ phần đầu”.
Hàn Tiếu muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn mạnh dạn nói ra: “Tôi thấy sách y có viết “Đầu diện chi tật châm chí âm, thoái cước hữu tật phong phủ tầm*”. Thế không phải muốn chỉ chứng bệnh ở đầu thì châm huyệt Chí Âm* giải, còn ở chân thì dùng huyệt Phong Trì* phá vỡ hay sao?”.
* Đầu diện chi tật châm chí âm, thối cước hữu tật phong phủ tầm: đại ý đầu có bệnh thì châm huyệt Chi Âm, chân có tật thì tìm huyệt Phong Phủ.
*Huyệt Chí Âm ở dưới chân, còn huyệt Phong Trì lẫn Phong Phủ đều nằm trên đầu.
“Hàn cô nương, sách viết không sai nhưng thực tế không hề đơn giản như thế, bệnh của Nhạc Nhạc không thích hợp dùng phương pháp này”, Tiết Tùng kiên nhẫn giảng giải một phen, chỉ dạy cho nàng không ít điều. Hàn Tiếu nghe xong, đỏ mặt: “Tiết đại phu, tôi không hiểu y thuật, khiến đại phu chê cười rồi”.
Tiết Tùng vội đáp: “Không không, suy nghĩ của Hàn cô nương rất mạnh dạn, mặc dù theo lý thì không thể nhưng bệnh tình của Hàn Nhạc khó chữa trị như vậy thì cân nhắc nhiều khả năng khác nhau cũng không hẳn không thể. Năng lực của tại hạ còn nông cạn, chẩn bệnh không ra nên phải cùng bàn bạc với sư phụ, có ông ấy tự mình đến xem bệnh chắc sẽ tốt hơn ”.
Hàn Nhạc ở một bên lên tiếng: “Tiết đại phu, tỷ tỷ tôi thông minh lắm, nàng cái gì cũng biết. Tuy chỉ biết một chút y thuật nhưng tỷ ấy luôn nói ra được điểm mấu chốt. Vị đại phu trước kia cũng nghe theo lối suy nghĩ của nàng mà chữa khỏi cho rất nhiều bệnh nhân”.
Giọng nói của hắn tràn đầy sự tự hào lẫn kiêu ngạo, ý rõ ràng muốn bảo vệ tỷ tỷ, chọc cho mọi người trong phòng đều bật cười. Hàn Tiếu sờ đầu hắn, nhéo mũi hắn. Hàn Nhạc cười hi hi, nũng nịu ôm lấy tỷ tỷ.
Tiết Tùng muốn châm cứu cho Hàn Nhạc, sai y bộc lấy chút Ngải Thảo ra. Y bộc Thanh Khao lục lọi túi đựng thuốc, mặt đỏ lên, hóa ra là quên mang theo. Sắc mặt Tiết Tùng không vui, bảo hắn nhanh tới nhà thuốc lấy. Hàn Tiếu thấy vẻ mặt hoảng sợ của Thanh Khao, vội nói mình sẽ đi cùng hắn.
Hàn Tiếu cùng Thanh Khao một mạch đi đến nhà thuốc, tán gẫu vài câu mới biết được ban sơ trên núi Vân Vụ vườn thuốc và nhà thuốc này ngoài nông bộc* trồng thuốc, y bộc bào chế thuốc và sắc thuốc, thì còn có một bộ phận chuyên thí nghiệm thuốc là dược bộc.
*Bộc: nô bộc, đầy tớ, người hầu.
Trong tất cả các nô bộc thì công việc của dược bộc là thanh nhàn nhất, nhưng cũng là nguy hiểm nhất. Bọn họ phụ trách ăn thử đủ mọi vị thuốc để thầy thuốc quan sát, ghi chép lại phản ứng và bệnh trạng khi uống thuốc. Các y bộc sống ở đây phải ăn nhiều nhất chính là các loại độc dược cùng giải dược. Vì tính đặc thù của công việc nên khế ước bán mình của bọn họ luôn kèm theo giấy sinh tử, nhưng tiền công lại cao hơn so với các nô bộc khác, điều kiện sinh hoạt hàng ngày cũng tốt hơn, thậm chí một số dược bộc còn có riêng cả tiểu nô hầu hạ. Nhóm dược bộc này ngày thường có chút ngang ngược lại hay kén chọn, tôi tớ theo hầu cũng chẳng dám lên tiếng, vì nếu chọc bọn họ mất hứng thì sẽ bị đại phu trách tội.
Y phó của Tiết Tùng – Thanh Khao chính là ở chỗ dược bộc Thạch Nhĩ thường bị ức hiếp, biết rõ hôm nay Thạch Nhĩ sẽ ở nhà thuốc nên sợ phải va chạm hắn, không nhịn được oán thán vài câu với Hàn Tiếu. Hàn Tiếu hỏi: “Các phương thuốc trên núi này, độc dược và giải dược đều được thử trên người dược bộc hết sao?”.
“Đúng vậy, các toa thuốc mới bình thường đều phải thử qua rồi mới được dùng. Đương nhiên độc dược và giải dược cũng phải để dược bộc thử, nếu không sao biết được hiệu quả thế nào”. Trong lòng Thanh Khao vẫn không vui, nói tiếp: “Cái tên Thạch Nhĩ kia là dược bộc đã có thâm niên, hắn rất lợi hại, thử qua nhiều loại độc nhất nhưng hết lần này đến lần khác đều sống lại, nên hay tỏ vẻ ta đây, nhìn người bằng nửa con mắt. Thậm chí còn có đại phu phải đi lấy lòng hắn, bởi dùng hắn thử thuốc thì tuyệt đối yên tâm. Nhưng sao hắn không thử nghĩ xem, nói cho cùng hắn vẫn mang cái chữ “bộc” đấy thôi, có khác gì chúng ta đâu, cứ khi dễ người như vậy thật không có đạo lý mà”.
Hàn Tiếu an ủi hắn vài câu. Hai người nhanh chóng đến được nhà thuốc. Gọi là nhà thuốc nhưng lại không chỉ mỗi một căn phòng, thực tế là một mảnh sân phơi lớn, nối liền với vườn thuốc ruộng thuốc phía sau núi; ngoài ra còn có một sân phơi thuốc thông với kho chứa thuốc; còn có vài gian phòng điều chế dược liệu, thợ thuốc cùng y bộc ở trong này xử lí mấy loại thuốc đã được phơi khô và điều chế. Phía trước viện là quầy chứa thuốc đã bào chế xong, bên trái là một dãy nhà bếp dùng để sắc thuốc.
Thường thì lấy thuốc ở quầy phía trước viện, bước vào trong thấy một loạt ngăn tủ lớn dựng dược liệu. Hàn Tiếu nhìn mà hưng phấn không thôi, nhiều thuốc như vậy có thể cứu được bao nhiêu người a. Người đưa thuốc lần trước cho Nhiếp Thừa Nham – y bộc Viễn Chí vừa khéo đang ở đây, thấy Hàn Tiếu thì lên tiếng chào. Thanh Khao thấy cái tên Thạch Nhĩ kia không ở đây thì vui mừng khôn xiết, định nhanh chóng lấy Ngải Thảo rồi rời đi. Kết quả nhìn thấy tủ đựng Ngải Thảo trống rỗng, một y bộc khác bảo Thanh Khao đến nhà kho ở hậu viện lấy. Hàn Tiếu chưa bao giờ được đến nhà thuốc nên đối với nơi đây cực kì hiếu kì, nhanh chân chạy theo Thanh Khao vào trong viện.
Lúc này đã qua giờ ngọ, chắc là nhiều y phó làm việc cả ngày trời xong đã đi nghỉ ngơi rồi, nên hậu viện chẳng còn ai. Thanh Khao dẫn Hàn Tiếu đến kho thuốc, vừa bước vào cửa liền thấy ngay một phòng đầy ắp dược liệu. Hàn Tiếu nhất thời cảm thấy tâm thần sảng khoái, nhịn không được tỉ mỉ nhìn cẩn thận sờ, đây đều là những vị thuốc thượng hạng nha. Nàng đã mang đệ đệ đi khắp nơi khó khăn cầu thuốc, vậy mà nơi này thuốc lại chất cao như núi. Nàng đang xúc động trong lòng thì bỗng nghe được tiếng kêu cứu của Thanh Khao ở phía sau. Hàn Tiếu giật mình, nhanh chóng chạy tới, vừa chạy đến chỗ quẹo thì nhìn thấy một người nằm vật xuống phía sau núi dược liệu. Thanh Khao đang hoảng sợ đứng bên cạnh người đó, còn chưa đợi Hàn Tiếu chạy đến thì đã chỉ về phía sau lưng nàng, hô to: “Cẩn thận!”.
Hàn Tiếu không kịp nghĩ nhiều, lăn một vòng ngay tại chỗ, thời khắc nguy hiểm ấy dư quang trong đuôi mắt nàng nhìn thấy có vật gì đó lóe lên. Nàng xoay người tránh được, nhanh chóng rút thanh đoản kiếm từ trong giày ra đâm tới,vệt máu bắn lên người nàng. Hàn Tiếu đứng vững nhìn lại, hóa ra là một con rắn lục.
Lúc này Thanh Khao mới lết về phía Hàn Tiếu, chỉ sang hướng bên kia, run rẩy nói: “Bên kia, bên kia, còn có…”. Hàn Tiếu đảo mắt nhìn sang, hít sâu một hơi, vẫn còn vài con rắn đang cong cổ ngẩng đầu, thè lưỡi trườn về phía bọn họ.