Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sắc mặt Trần Dung lúc xanh lúc trắng, hắn đi theo Vân Vụ lão nhân học y gần 20 năm trời, thấy qua Nhiếp Thừa Nham trưởng thành. Vị công tử này từ nhỏ đã phản nghịch, mọi việc đều cùng Vân Vụ lão nhân đối đầu, thậm chí còn xây dựng một y thành* ngăn ở dưới chân núi. Dù sao Vân Vụ lão nhân cũng chỉ có mỗi một đứa cháu này thôi, ngoài mặt tuy nghiêm khắc lãnh đạm, nhưng hắn biết thực ra sư phụ thật sự yêu quý công tử. Hiện giờ công tử nói rõ muốn cùng hắn đàm phán, hắn quả thật không biết phải đối đáp ra sao. Nếu phản ứng quá mãnh liệt, sợ là công tử nhất định không tha thứ. Nhưng nếu cứ như vậy bỏ qua, người chung quanh đây mà nhìn thấy thì mặt mũi hắn – Nhị gia núi Vân Vụ này biết để đi đâu.
*Y thành: thành phố chuyên chữa bệnh.
“Công tử, không theo phép tắc không thể thành quy tắc. Nô bộc trên núi Vân Vụ đông đúc, chính là dựa vào mấy chục năm theo quy củ mà quản lý, núi này mới có thể chỉnh tề, trật tự đến bây giờ. Hôm nay nhà thuốc của đại viện gặp sơ suất, theo quy định tất nhiên phải xử trí từng người. Hết thảy đợi tôi bẩm báo với sư phụ, nghe theo sự sắp xếp của sư phụ”.
Trần Dung trái lo phải nghĩ, đem củ khoai lang nóng phỏng tay* này đẩy về phía Vân Vụ lão nhân, một phen giải thích hợp tình hợp lý, phạt hay không phạt hắn đều thoát ra được.
*Củ khoai lang nóng phỏng tay: ví với sự việc khó giải quyết.
Nhiếp Thừa Nham cự tuyệt đáp: “Phép tắc núi Vân Vụ các người, ta đây không hứng thú. Các ngươi quản đám nô bộc như thế nào cũng chẳng liên quan tới ta. Nhưng Hàn Tiếu là nô tỳ của Nhiếp Thừa Nham ta, e rằng không đến lượt các người chỉ tay năm ngón. Trái lại ta muốn hỏi, nô tỳ nhà ta tới phòng thuốc tìm thuốc, nguyên cớ gì lại bị rơi vào hiểm cảnh? Núi Vân Vụ các người làm sao có quy định thả độc vật đi lang thang? Hay là có người bất mãn với ta, muốn hạ độc chết nô tỳ nhà ta, khiến ta không còn người chăm sóc? Hoặc là không độc chết được nàng ấy, liền gán cho cái tội danh rồi đuổi đi, để mặc ta tự sinh tự diệt?”.
Nhiếp Thừa Nham vừa dứt lời, mọi người đều thay đổi sắc mặt. Công tử trúng độc của núi Vân Vụ mới biến thành bộ dạng như thế này, mọi người trong núi ít nhiều cũng nghe được một số chuyện bát quái, chẳng qua Vân Vụ lão nhân vẫn tỉnh bơ như không, nên mọi người đều giả câm giả điếc vờ như không biết. Bởi vì có người sơ suất không đóng cửa tiểu viện, độc vật mới chạy ra gây chuyện. Lúc trước cũng đã có tiền lệ, nô bộc ở quản viện môn bị nghiêm trị rồi đuổi xuống núi. Nhưng hôm nay sự cố như thế lại bị công tử nói thành cố ý mưu hại, cộng thêm việc lúc trước hắn trúng độc phơi bày ra đó, không làm cho mọi người cả kinh đến xanh mặt mới là lạ. Người trong viện đều đến xem náo nhiệt, tới khi hối hận thì ruột cũng xanh rồi, lúc này người đứng ở đây đều thành đối tượng bị tình nghi, sớm biết như vậy dứt khoát không tới.
Canh chừng độc vật của tiểu viện là một nô bộc thô lỗ, uống xong rượu liền ngủ một giấc ngon lành, lúc này bị bắt tới đây, vừa lúc nghe được Nhiếp Thừa Nham nói như vậy, sợ đến mức lập tức quỳ trên mặt đất, tỉnh cả rượu. Người đảm nhiệm trước kia gặp sơ suất giống hệt hiện giờ bị phạt rất thê thảm, hắn rõ ràng hơn ai hết. Hôm nay hắn nhớ mình chắc chắn đã xem xét rất kĩ các lồng, cửa và khoá trong tiểu viện, tất cả đều tốt, lúc đó mới dám trộm uống vài chén, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện.
Trần Dung ấp úng cả nửa ngày, không biết nên nói thế nào. Nếu trả lời không thoả đáng, lưu lại đầu đề câu chuyện sẽ là phiền toái lớn. Đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để thu dọn kết cục, Vân Vụ lão nhân rốt cuộc cũng tới.
“Sư phụ!”, Trần Dung, Vương Liễu, Tiết Tùng, còn có năm đệ tử trẻ tuổi khác, đồng thời cúi đầu hành lễ.
Vân Vụ lão nhân khẽ gật đầu, sắc mặt lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Trần đại phu nói không sai. Chuyện hôm nay đều do mọi người coi thường phép tắc, cửa khoá không nghiêm, không người trông coi, phòng thuốc của đại viện lại cho tuỳ ý ra vào, thế nên dẫn đến sự việc ngoài ý muốn”. Hắn nói cũng như không, hiển nhiên là đã ở trong bóng tối quan sát từ lâu.
Trần Dung nghe vậy, mừng thầm trong lòng, vì lời hắn vừa nói lập tức được công nhận. Tiếp đó lại nghe Vân Vụ lão nhân gọi: “Hàn Tiếu!”.
Hàn Tiếu khẩn trương lui về phía sau cái ghế của Nhiếp Thừa Nham, tay nắm lấy lưng ghế, đáp: “Thần y tiên sinh, Hàn Tiếu đây”.
“Ta có nghe nói qua bệnh của đệ đệ ngươi, ngươi đã đề nghị Tiết đại phu khám xem chứng bệnh ở trong đầu?”.
Hàn Tiếu nghe thấy chung quanh có người cười nhạo. Hàn Tiếu quay đầu liếc mắt nhìn, nhiều đại phu trẻ tuổi cùng y bộc trên mặt đều có ý châm biếm. Hàn Tiếu bất mãn trừng mắt một cái, quay đầu lại đáp: “Vâng, thưa thần y tiên sinh”.
“Vì sao?”.
“Cái gì, cái gì vì sao?”, Hàn Tiếu không hiểu.
“Ta là hỏi, ngươi dựa theo cơ sở y học gì mà lại đề nghị như vậy?”.
Theo cơ sở y học gì? Hàn Tiếu có chút hoang mang. Nàng là một nha đầu thô lỗ, làm sao hiểu được nhiều lý thuyết y học như vậy. Thảo luận đến những bệnh như lá lách, óc sọ… dùng y lý y thuật giảng giải thật quá mức thâm sâu, nàng nếu có thể hiểu được rõ ràng như vậy thì sớm đã thành nữ thần y rồi, sao còn phải ở đây cực khổ cầu y? Hàn Tiếu mím môi, trong lòng hiểu ra, hẳn là Vân Vụ lão nhân muốn nàng mất mặt trước đông đảo mọi người.
“Hàn Tiếu chỉ biết chăm sóc bệnh nhân, chỉ hiểu sơ qua một chút kiến thức, chưa thể nói là tinh thông y học”, Hàn Tiếu nghiến răng đáp lời, tay nắm chặt lưng ghế của Nhiếp Thừa Nham.
Quả nhiên, nàng vừa dứt lời, tiếng cười nhạo xung quanh càng nhiều hơn. Hàn Tiếu chớp chớp mắt mấy cái, cố gắng đem chính mình biến thành kẻ điếc.
“Không hiểu y học sao còn dám nói ra lời này”, Vân Vụ lão nhân từng bước ép sát, không có ý bỏ qua.
Hàn Tiếu cắn môi dưới, những âm thanh nhỏ vụn chung quanh càng được dịp bùng lên. Đột nhiên Nhiếp Thừa Nham nói: “Tiếu Tiếu, ta ngồi mệt rồi, xoa bóp vai cho ta”.
“Vâng, chủ tử”, Hàn Tiếu nhỏ giọng đáp, bắt đầu bấm huyệt từ cổ đến bả vai cho Nhiếp Thừa Nham.
Nhiếp Thừa Nham lại nói: “Thần y tiên sinh đang chờ ngươi đáp lời kìa, tại sao không trả lời ngài ấy?”.
Hàn Tiếu trên tay bận rộn, tựa hồ vừa tìm được chút dũng khí, ngẩng đầu hướng Vân Vụ lão nhân đáp: “Bệnh của đệ đệ tôi đã từng được chẩn đoán qua bởi năm mươi sáu vị đại phu. Có mười sáu người nói thẳng không trị được, không kê đơn thuốc cũng chẳng đến khám bệnh, mặc kệ chúng ta về nhà chờ chết. Có mười đại phu tiếp nhận chữa trị, nhưng không có chuyển biến tốt. Còn lại ba mươi đại phu, chẩn đoán bệnh cơ bản giống nhau, đều là bệnh tạng phủ*, kèm thêm tổn hại kinh mạch hai chân, cho nên vô lực không thể đi lại, cần điều tiết tạng phủ cùng lưu thông kinh mạch. Nhưng ba mươi vị đại phu đều thử kê qua đủ loại đơn thuốc, nào là xông hơi, châm cứu, ngâm nước, dùng đủ mọi biện pháp vẫn không thấy tốt hơn. Hàn Tiếu chỉ là cảm thấy, nếu theo lẽ thường trị không dứt, phải chăng nên theo đường không bình thường mà tìm phương pháp. Bệnh tạng phủ nhất định là đúng, nhưng năm mươi sáu vị đại phu đều nghĩ phần đầu có tà*. Vậy nên Hàn Tiếu mới nghĩ, có thể từ bên trong phần đầu tìm được cơ hội chữa khỏi. Cái này không liên quan đến y học, không liên quan đến bản lĩnh, chẳng qua là thay đổi cách suy nghĩ mà thôi”.
*Tạng phủ: Đông y gọi chung những cơ quan trong nội tạng con người.
*Tà: nhân tố gây bệnh (cách gọi của Đông y).
Hàn Tiếu nói xong, Vân Vụ lão nhân cũng không mở miệng, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng, nhưng còn mấy vị đại phu trẻ tuổi bên cạnh thì nhỏ giọng bàn tán: “Thật là hoang đường, nếu là có thay đổi một cái liền trị được bệnh, vậy chúng ta học nhiều y lý y thuật như vậy để làm gì. Việc trị bệnh cứu người sao có thể nói đùa, đều phải dựa theo cách thức của tổ tiên, tuân theo sư phụ chỉ dạy”.
Hàn Tiếu thính giác nhanh nhạy, nghe được đôi câu vài lời, trong lòng căm phẫn bất bình, trên tay không khỏi dùng thêm vài phần lực. Nhiếp Thừa Nham “hừ” nhẹ một tiếng, Hàn Tiếu mới ý thức đã dùng lực quá mức, vội vàng trở lại bình thường.
Vân Vụ lão nhân lại lên tiếng: “Thích tâm hoàn dương* chẳng qua là truyền thuyết, ngươi cũng dám thử sao?”.
*Thích tâm:chích, châm vào tim; hoàn dương: sống lại.
Hàn Tiếu lần này không có lên tiếng, nàng lúc nãy quá kích động đâm ra lỗ mãng rồi. Trên thực tế, nàng chưa từng nghe qua truyền thuyết thích tâm hoàn dương. Nàng chỉ biết có loài rắn độc khiến cho kinh mạch và trái tim bị tê liệt, nếu tim không còn đập thì người chắc chắn sẽ chết. Cho nên trong tình thế cấp bách, nàng chợt nghĩ tới cách thích huyệt kích huyết*, đổi thành thích tâm không biết có hiệu quả hay không, sau đó nàng đã rất quyết đoán mà châm”.
*Thích huyệt kích huyết: châm vào huyệt vị để kích thích máu.
Hàn Tiếu quay đầu nhìn thoáng qua Vương Liễu, hắn đang nghe Vân Vụ lão nhân tra hỏi nàng, biểu cảm trên mặt giống như cảm thấy đoạn đối thoại này cực kì thú vị. Nàng hồi tưởng một lát, nàng châm vào tim xong, Vương đại phu đã nhanh chóng vỗ hai huyệt lớn trước ngực, lại lập tức cho hắn ăn một viên thuốc, có lẽ đúng là nhờ vào sự giúp đỡ của hắn mới có thể sống lại, nếu không sẽ thực sự bị nàng châm hư.
Nàng không nói nữa. Vân Vụ lão nhân vẫn chưa chịu bỏ qua: “Hàn Tiếu, thuật châm tim này cần phải chú ý độ mạnh và độ nhanh, là phương pháp cực kì cao thâm, cực kì tỉ mỉ, ngươi đã từng học qua chưa?”.
“Chưa từng học qua”. Hàn Tiếu rất muốn thở dài một tiếng, thầm nghĩ có thể kết thúc được chưa, muốn phạt liền sảng khoái mà phạt, Hàn Tiếu nàng đã nếm qua không ít khổ cực cớ gì lại sợ bị phạt.
“Vậy ngươi đã từng nhìn thấy đại phu khác thử qua?”.
“Chưa từng thấy qua”, Hàn Tiếu không thèm đếm xỉa nữa, giọng nói cũng lớn lên. Nàng đối với chất vấn đầy hăm dọa đột nhiên phấn chấn tinh thần, khiến Vương Liễu không khỏi bật cười.
“Chưa học qua cũng chưa từng thấy qua, vậy mà dám châm vào tim của người khác, can đảm của ngươi từ đâu đến?”, Vân Vụ lão nhân ngữ khí cứng rắn lạnh lùng, nghe ra không phải có ý khen ngợi gì.
“Thần Nông* nếm bách thảo, những thảo dược kia ngài ấy chưa học qua cũng chưa thấy qua. Sự can đảm của ngài ấy từ đâu đến thì của Hàn Tiếu cũng từ đấy đến”, Hàn Tiếu càng lớn giọng trả lời, có vẻ rất hợp tình hợp lí.
*Thần Nông: còn gọi là Viêm Đế hay Ngũ cốc Tiên đế, là một vị vua huyền thoại của Trung Quốc. Ông được cho là đã nếm thử hàng trăm loại cây cỏ để thử dược tính của chúng.
Nhiếp Thừa Nham khép bàn tay lại đặt kề bên miệng, rồi khẽ ho nhẹ vài tiếng. Hàn Tiếu không nhịn được lườm hắn một cái, chủ tử thấy nàng bị ép thành như vậy mà còn cười trộm. Nàng kéo cánh tay của Nhiếp Thừa Nham, nói: “Chủ tử, nô tỳ xoa bóp tay cho người. Đợi đến khi nô tỳ bị phạt bị ép rời đi, thì không thể hầu hạ chủ tử nữa rồi. Nhân lúc nô tỳ vẫn còn ở bên cạnh người, người cứ việc sai bảo đi”.
Đến lúc này ngay cả Tiết Tùng cũng nhịn không nổi cười, tiểu cô nương này thật đúng là hiếm thấy, gặp tình huống thế này mà nàng ta vẫn còn dám trêu đùa. Thanh Khao lần này vốn dĩ khó bảo toàn tính mạng, nhưng không ngờ Hàn Tiếu lại cứu được hắn. Hắn biết ơn nháy mắt ra dấu với Hàn Tiếu một cái, ủy khuất một chút, nhẫn nhịn một chút, đừng làm thần y tiên sinh tức giận thêm nữa.
Quả nhiên Vân Vụ lão nhân lạnh mặt, nói tiếp: “Ngươi thật to gan lớn mật, tùy ý làm liều. Mặc dù ngươi không phải người của núi Vân Vụ chúng ta, nhưng nếu không nghiêm trị, e là sau này ngươi lại tùy tiện đem cái kiến thức y thuật thối nát của ngươi đi hại người”.
Tùy tiện hại người? Tội danh này quá lớn rồi, Hàn Tiếu đang kích động muốn biện bạch, lại bị Nhiếp Thừa Nham kéo tay lại. Hàn Tiếu quay đầu thấy Nhiếp Thừa Nham vẻ mặt nghiêm nghị, đang nhìn chằm chằm Vân Vụ lão nhân, có vẻ đang chờ ông nói tiếp. Hàn Tiếu thấy chủ tử giống như cho dù thế nào cũng sẽ che chở cho nàng, nàng nhanh chóng kiềm hãm sự tức giận, ngoan ngoãn đứng phía sau Nhiếp Thừa Nham.
Vân Vụ lão nhân lại nói: “Sự việc ngày hôm nay sẽ do Trần đại phu trực tiếp điều tra chân tướng, những người liên quan phải phạt theo quy củ của núi Vân Vụ”. Trần Dung lộ vẻ vui mừng, nhanh chóng hành lễ nhận lệnh.
Vân Vụ lão nhân lại nói: “Nô tỳ Hàn Tiếu tuy không phải người của núi Vân Vụ, nhưng lại phạm lỗi ở núi Vân Vụ, cũng nên chịu trách nhiệm, ta sẽ đích thân xử phạt. Kể từ ngày hôm nay, cứ mồng năm và mồng mười, Hàn Tiếu phải đi theo ta, mang hòm thuốc theo hầu. Phạt cho đến khi Hàn Tiếu thực sự sửa đổi mới thôi”.
Lời vừa nói ra, mọi người xôn xao cả lên. Hàn Tiếu liều nghĩ, mọi người ầm ĩ vậy làm cái gì? Chẳng lẽ hình phạt này rất nặng? Mặt trên hòm thuốc có mang châm ám toán người? Nàng không hiểu, cúi đầu hướng về phía Nhiếp Thừa Nham, thấy vẻ mặt hắn rất ung dung. Điều này làm nàng nhẹ nhõm hẳn, cảm thấy yên tâm rồi. Thần sắc chủ tử như vậy, xem ra hình phạt này không nặng, nàng có thể chịu đựng được. Thế còn phản ứng của những người xung quanh như vậy là vì gì?
Hàn Tiếu ngồi xổm xuống, không để ý tới người khác, chỉ nhỏ giọng hỏi Nhiếp Thừa Nham: “Chủ tử, hình phạt này là có ý gì?”.
Nhiếp Thừa Nham nhìn nàng, nha đầu này thực sự là phúc tinh chuyển thế*. Khuôn mặt nàng có vài phần ngây thơ, đầu óc cũng thường thường, nhưng dường như luôn tràn đầy sức sống cùng tinh thần. Nhiếp Thừa Nham cười cười, thoa đầu nàng: “Nha đầu ngốc, ý tứ bên trong thực lớn lắm. Hằng tháng ngày mồng năm, mồng mười là ngày thần y tiên sinh tự mình chẩn bệnh. Bệnh nhân trên núi Vân Vụ nếu không phải người giàu có thì cũng là kẻ có quyền, bệnh mắc phải đa số đều khó chữa trị. Ngươi mang hòm thuốc theo hầu một bên phải hết sức chú ý. Thần y tiên sinh chẩn bệnh như thế nào, dùng thuốc gì, cách dùng như thế nào, cách trị liệu ra sao, ngươi bắt buộc phải hiểu rõ và ghi nhớ. Nếu ngươi làm lỡ cơ hội sống của người bệnh thì có bao nhiêu cái mạng cũng không đền được”.
*Phúc tinh: cứu tinh (người hoặc vật mang lại hạnh phúc hoặc hi vọng cho người khác), chuyển thế: đầu thai.
Hàn Tiếu dần dần nghe hiểu. Nàng mở to hai mắt, cảm thấy không thể tin được, đây là sự thật sao? Nàng có thể đi theo thần y tiên sinh học chẩn bệnh?
Nàng đưa mắt nhìn bốn phía, lần này nhìn lại thần sắc của mọi người, nàng đã lý giải được. Việc giúp thần y tiên sinh mang hòm thuốc chính là điều mà nhiều người trong núi này đều mong muốn.
Hàn Tiếu nghĩ không sai, hòm thuốc của Vân Vụ lão nhân quả thật không dễ cầm. Lão chẩn bệnh xưa nay chỉ có đệ tử nhập thất mới có thể ở cạnh. Ai được phép mang hòm thuốc của lão, chứng tỏ đã được lão chọn bồi dưỡng để truyền thụ y thuật. Mặc dù không công khai, nhưng đạo lý này trong lòng mọi người đều biết rõ ràng. Bằng không, tại sao cho tới bây giờ cũng không thấy qua nô bộc nào mang cái hòm thuốc nặng muốn chết kia, tất cả đều là đệ tử nhập thất giành làm.
Mấy đại phu trẻ tuổi vừa mới cười nhạo Hàn Tiếu sắc mặt lúc này rất khó coi. Thậm chí cả Lâm Chi cũng không nhịn được đen mặt, phụ thân nàng không phải cũng vác cái hòm kia nhiều năm sao, sau lại còn đề cử nàng đến chỗ thần y tiên sinh để thuận tiện học nhiều bản lĩnh. Nếu được công nhận thân phận là người được thần y tiên sinh truyền thụ, thì địa vị ở núi này sẽ cao hơn vài phần. Nhưng thần y tiên sinh vẫn nói hòm thuốc này quá nặng, nữ nhân không thể mang được, hiện giờ lại để cho tiểu nha đầu kia vác. Đây chính là phạt sao? Sao lại tính là phạt được?
Lâm Chi cắn răng, tiến lên một bước: “Thần y tiên sinh, hình phạt này quá nặng, chỉ sợ Hàn Tiếu cô nương tuổi còn nhỏ không chịu được”.
Hàn Tiếu vừa nghe xong, liền đứng thẳng tiến lên phía trước, giơ cao cánh tay, lớn giọng: “Thần y tiên sinh, nô tỳ nhận phạt, nô tỳ nguyện ý nhận phạt”. Giọng của nàng rất lớn, lại đứng bên người Nhiếp Thừa Nham, chấn động đến nỗi hắn phải che lỗ tai lại, nhíu mày liếc nàng một cái. Hàn Tiếu cười ngây ngô, làm tư thế đấm đấm bả vai của chủ tử.
Nhiếp Thừa Nham và Vân Vụ lão nhân liếc mắt nhìn nhau, sau đó quay đầu nói với Hàn Tiếu: “Nếu thần y tiên sinh đã quyết, ta cũng không tiện giữ ngươi lại. Ngươi cứ đúng hạn đến chỗ thần y tiên sinh chịu phạt đi. Bây giờ đẩy ta về phòng, ta mệt rồi”.
“Được ạ, chủ tử”, Hàn Tiếu nhanh nhẹn trả lời. Việc này khẳng định là như vậy rồi, nàng hết sức phấn khởi đẩy Nhiếp Thừa Nham rời đi, lưu lại Lâm Chi không ai thèm để ý tới.