Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ôm theo tâm trạng nào đi ngủ thì đó sẽ là việc đầu tiên nhớ đến trong sánh hôm sau, An Lạc vừa mở mắt ra đã cầm điện thoại xem.
Không có cuộc gọi nào!!!
Cô còn không kịp sửa sang lại tóc, trực tiếp gọi cho Trương Nhiên, cuối cùng cũng không còn bận máy nữa, trong lòng An Lạc mãi luôn thấp thỏm.
Tiếng dòng điện nhỏ được kết nối, An Lạc hít sâu một hơi.
”Trương Nhiên hôm qua anh đã đi đâu thế?”
Trương Nhiên vừa bắt máy đã nghe thấy cơn giận của cô.
”Điện thoại có vấn đề.” Anh bình thản đáp.
An Lạc tức muốn chết: “Vậy anh không biết mượn điện thoại người khác gọi cho em sao? Anh có biết em lo lắng lắm không? Anh mấy tuổi rồi hả?”
”Em lo cái gì?”
Còn lo cái gì?
”Em lo anh bị người ta cưỡng hiếp, bị lừa bắt đi.” An Lạc tức giận.
Trương Nhiên không phối hợp trò đùa của cô, chỉ im lặng.
An Lạc dần bình tĩnh lại, phát hiện ra điều gì đó không thích hợp: “Rốt cuộc anh đã đi đâu thế?”
”Anh ở Bắc Kinh.” Giọng anh vô cùng bình tĩnh.
Trong nháy mắt An Lạc biến sắc, sợ đến mức suýt nữa cắn trúng lưỡi: “Anh, anh đến đây lúc nào?”
Trương Nhiên im lặng một lúc: “Rất trễ, đến Bắc Kinh thì đã sắp sáng, anh sợ làm phiền em nên không liên lạc với em.”
Câu nói dối của cô bị vạch trần, lại cần anh nói dối vá lại.
An Lạc không nghĩ nhiều, trong lòng tràn ngập ngạc nhiên cảm động, “A a a anh đang ở đâu đấy? Em lập tức đến tìm anh!”
***
Lúc An Lạc trông thấy Trương Nhiên thì vui mừng đến nỗi nhào vào người anh, ôm chặt lấy.
Trương Nhiên bình thản cười, An Lạc ôm cổ anh, thân mật nhìn anh
Vẻ mặt cô như chú cún nhìn chủ nhân vật, Trương Nhiên buông cô ra, “Sao lại nhanh thế? Không ăn sáng à?”
”Đúng thế, em chạy đến đấy.” An Lạc kéo tay anh.
Hai người vào tiệm cùng ăn sáng, dọc đường An Lạc vô cùng hoạt bát, chính là “cô gái ngốc nghếch trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt” viết trong ngoặc kép.
Suốt quá trình đều là Trương Nhiên nhìn cô ăn, cô phát hiện hôm nay Trương Nhiên không còn lạnh nhạt nữa, mà lại dịu dàng đến mức quái dị, cô nhịn không được đưa tay véo anh: “Sao hôm nay lại dịu dàng thế này?”
”Vì hôm nay em nhìn trông khá ngốc.” Trương Nhiên trả lời, mặt không đổi sắc.
An Lạc tiếp tục húp cháo, yên tâm nói: “Quả nhiên là em quá lo lắng rồi.”
Trương Nhiên cười một tiếng, xoa đầu cô, cô bật thốt lên: “Vì sao mấy người đều thích sờ đầu em thế?”
Mấy người...
Trương Nhiên chậm rãi thôi cười: “Còn có ai à?”
”Bạn thôi...” Không biết vì sao vẻ mặt An Lạc có chút cứng ngắc, cô bèn đưa tay sửa tóc mái lại:“Hư mất kiểu tóc rồi.”
Cô không muốn nói thì cũng không cần phải hỏi.
Trương Nhiên không nghĩ nhiều nữa, rút một tờ giấy ra đưa cho cô lau miệng.
”Trương Nhiên, anh tới Bắc Kinh là để tìm em à?” An Lạc cùng anh dạo phố trong buổi sớm.
”Bằng không thì vì gì nữa?” Trương Nhiên hỏi lại.
”Không phải nói người nhà anh sẽ về sao?” An Lạc hỏi tiếp.
”Mai anh sẽ về.”
Anh thật sự chỉ là vì đến gặp cô...
An Lạc cảm động muốn chết: “Không được, em phải viết chuyện này vào “top mười sự kiện cảm động nhất trong cuộc đời em” mới được.”
Cô nói chuyện đều quái gở chọc người khác cười, Trương Nhiên cũng cười theo.
”Vậy... Hôm nay anh có muốn gặp bố mẹ em không?” An Lạc cẩn thận dò hỏi.
Trương Nhiên nghĩ: “Bây giờ?”
”Tùy anh thôi!” An Lạc sợ anh cảm thấy tiến độ quá nhanh.
”Trong nhà chỉ có bố mẹ em?” Đột nhiên anh quay đầu sang nhìn cô.
”Đúng thế, em là con một.” An Lạc trả lời.
Chợt anh nhớ lại người đàn ông đi cùng cô vào hôm qua...
”Bố mẹ em biết anh chứ?” Anh hỏi tiếp.
An Lạc ngậm miệng, vốn hôm qua tính nói cho họ biết, kết quả Giang Việt đến đã ngắt lời.
Trương Nhiên nhìn về phía trước, vẻ mặt không cảm xúc: “Đợi họ biết anh đã rồi anh đến thăm cũng được.”
Trong lòng An Lạc hơi bất an: “Không sao đâu, bố mẹ em rất tốt, sau khi gặp anh nhất định sẽ rất vui... Nhưng nếu anh cảm thấy bây giờ không phải lúc thì nói sau vậy.”
Phút chốc trở nên im lặng.
”Trương Nhiên, sau này anh sẽ dẫn em đến Nhật Bản chơi chứ?” An Lạc cười nói.
”Ừ.”
”Ngắm hoa anh đào nữa!”
”Được.”
”Còn cả hươu ở Nara nữa.”
“... Ừ.”
”Thêm cả Kumamoto...”
”Được được được, đều dẫn em đi hết.” Trương Nhiên không nhịn được ngắt lời cô.
Hôm nay có tuyết rơi ở Bắc Kinh, An Lạc dẫn Trương Nhiên đến trường học cũ của mình, đi chơi đến tận tối, Trương Nhiên ở khách sạn, An Lạc tiễn anh đến tận cửa. Trương Nhiên bảo cô về, nhưng cô lại lưu luyến không nỡ rời.
”Không lẽ muốn tiễn vào tận phòng sao?” Trương Nhiên nói.
”Được đấy, em tiễn anh đi lên, anh đưa em xuống dưới.” An Lạc cười đùa nói.
”Lên rồi sẽ không thả cho em xuống đâu.” Đột nhiên Trương Nhiên bật cười.
Lập tức mặt An Lạc đỏ bừng, bước chân dừng lại.
Trương Nhiên cười khẽ vuốt tóc cô: “Em về đi, trên đường nhớ cẩn thận đấy.”
”Ừm... Mai trước khi lên máy bay nhớ gọi cho em, em đợi điện thoại.”
”Không cần, qua mấy ngày nữa là lại gặp nhau rồi.”
An Lạc không phản đối, ngẩng đầu chớp mắt nhìn anh: “Hug~”
Trương Nhiên có vài phần bất đắc dĩ, giang tay ôm lấy cô, hơi thở lơ đãng phả vào bên tai cô, An Lạc đang còn thoải mái thì anh đã buông cô ra.
Trên đường về nhà, An Lạc cũng bắt đầu nhớ anh, đi mấy phút lại không nhịn được, quay đầu lại.
***
Trương Nhiên đang định đi tắm thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Có lẽ là nhân viên khách sạn, anh mở cửa ra, nhưng trong chớp mắt đó lại sửng sốt.
”Sao em lại quay lại?” Trương Nhiên nhìn An Lạc đang cười tít cả mặt.
”Thì nhớ anh mà.” An Lạc nói xong liền đi vào, “Ở một căn phòng xa hoa thế này một mình thì thật lãng phí!”
Trương Nhiên vẫn đứng ở cửa, sau khi nghe rõ lời của cô thì từ từ mỉm cười, đóng cửa lại: “Vậy nên tối nay em sẽ không về nhà?”
”Nếu em không về thì anh đuổi em à?” An Lạc ngồi xuống ghế, tháo khăn quàng cổ ra.
”Nói với bố mẹ em thế nào?”
”Qua đêm nhà bạn.” Cô cười đầy gian trá, nói xong lại thấy ngượng, bèn nhìn bức tranh treo trên tường.
”Nhưng chỉ có một giường, làm thế nào bây giờ?” Anh biết rõ mà còn cố hỏi.
An Lạc chịu không nổi nữa, che mặt bắt đầu khúc khích.
Trương Nhiên không trêu cô nữa, cầm lấy áo tắm trên giường: “Anh đi tắm trước.”
Đợi khi cửa phòng tắm đóng lại, An Lạc mới từ từ buông tay che mặt xuống.
Hồi hộp quá hồi hộp quá...
An Lạc cảm nhận được trái tim đã nhảy lên đến tận cổ, cô đứng dậy đi rót một ly nước uống, trong phòng hơi tối, cô tiện tay bật một ngọn đèn, nhưng lại là bóng đèn màu tím, nếu cô đoán không lầm… đây hẳn là đèn tình dục nhỉ?
Cái quỷ gì thế này? An Lạc “tách tách” bật toàn bộ đèn lên, rồi lại luống cuống chân tay tắt chiếc đèn tình dục kia đi.
Không được, cần phải nghĩ xem đợi Trương Nhiên tắm xong thì cô phải nói gì nhỉ?
”Đến lượt em tắm.”
A a a thật dung tục!
An Lạc vừa thấp thỏm vừa vân vê tóc mình, hay là... Gọi điện cho Trà Trà xin giúp đỡ?
Nghĩ đến đó, cô liền bật điện thoại lên, bấm gọi Trà Trà.
”Trà Trà, cô nghe tôi nói này, cô nhất định phải bình tĩnh, bây giờ tôi có vấn đề quan trọng muốn hỏi cô.”
Hiển nhiên Trà Trà chẳng hiểu gì cả: “Hả?”
”Bây giờ tôi đang ở khách sạn...” An Lạc còn chưa nói xong, Trà Trà đã chen vào: “Không phải cô ở Bắc Kinh à? Ở khác sạn làm gì?”
”Cô nghe tôi nói xong đã! Tôi ở khách sạn... cùng với Trương Nhiên.”
”Ha ha ha ha ha...” Lập tức Trà Trà bật cười.
An Lạc: “...”
”Giờ Trương Nhiên đang tắm, cô nói xem tôi nên làm gì đây?”
”Ha ha ha cái gì là làm gì? Anh ta tắm xong thì cô tắm, hoặc giờ cô vào tắm chung với anh ta cũng được...”
Quả thật An Lạc sắp mất bình tĩnh đến nơi rồi: “Nghiêm túc đi, tôi cũng không biết nên nói với anh ấy thế nào, cô mau nghĩ cách giúp tôi đi.”
”Ừ để tôi nghĩ xem, cô có thể nói...” Giọng Trà Trà rất nghiêm túc, An Lạc nín thở chờ đợi.
”Là lần đầu tiên của người ta, anh nhớ dịu dàng chút nha, huấn luyện viên sama~” Trà Trà cố ý nũng nịu nói.
Trong nháy mắt mặt An Lạc đỏ bừng, con quỷ Trà Trà này...
”Nữ sinh Nhật Bản người ta đều thế mà, cô xem đi trong AV cũng toàn thế...”
”Cô cút đi, ai xem thứ đó chứ? Bye bye bye bye, tuyệt giao đi Trà Trà!” An Lạc dữ dằn cúp điện thoại.
Tức chết rồi...
Cái gì mà “huấn luyện viên sama” chứ, cô nhìn nhiều lần lắm rồi!
Cúp máy, An Lạc xoay người định đặt điện thoại xuống, bỗng thấy Trương Nhiên đứng dựa vào cửa phòng tắm, mặc áo tắm màu trắng trên người.
Cô sợ đến m điện thoại trong tay suýt rơi xuống đất, anh đứng đó bao lâu rồi?
Người phía sau nén cười nhìn cô: “Cần anh nói cho em biết phải làm gì bây giờ không?”
...
...
An Lạc: “Mấy người đều bắt nạt em!”
Tắm rửa xong, An Lạc mặc áo tắm cùng kiểu với huấn luyện viên, đứng trước gương sấy tóc, vừa kiểm tra trên mặt mình có mụn hay không, vừa ra ám hiệu tâm lí, ép bản thân phải tỉnh táo lại.
Tóc nhanh chóng sấy khô, phát ra mùi hoa lài thơm ngát, An Lạc vỗ toner lên mặt, cố lấy dũng khí vặn nắm cửa.
Lại lưỡng lự nữa rồi, cô xoắn xuýt đến mức sắp thành bánh chẻo đến nơi rồi, thầm thuyết phục trong lòng: không chừng chỉ đơn giản là ngủ cùng một giường thôi, nghĩ nhiều thế làm gì?
”Là lần đầu tiên của người ta, anh phải dịu dàng chút đó nha... Huấn luyện viên đại nhân...”
Câu nói của Trà Trà đột nhiên xuất hiện trong đầu An Lạc.
A a a điên rồi, vì sao lại nghĩ đến cái này?!!
Từ từ đẩy cửa ra, An Lạc ngẩng đầu lên nhìn, như một cảnh quay chậm, nhìn Trương Nhiên nửa nằm nửa ngồi trên giường dựa vào đầu giường xem điện thoại, khăn trải giường màu trắng, áo tắm cũng màu trắng, cả người anh sạch sẽ như chàng thiếu niên tuấn tú trong sáng mười bảy mười tám tuổi.
An Lạc khẽ cúi đầu, Trương Nhiên ngước mắt nhìn cô, bỗng dưng mỉm cười, vỗ vào phía bên cạnh: “Lạc Lạc, đến đây...”