Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
An Lạc mang theo tâm trạng thấp thỏm về nhà, không ngờ Trương Nhiên lại đi vắng, chỉ có Cookie chạy đến dụi vào cô.
Huấn luyện viên lại chạy đi đâu chơi rồi? An Lạc gọi điện nhưng cũng không có ai bắt máy, buồn bực chụp Cookie đến chất vấn, rồi lại đi đến tủ lạnh định lấy nước ra uống thì phát hiện ngoài tủ lạnh dán một tờ ghi chú.
- Anh đến trường dạy bơi, về muộn một chút.
Đột nhiên An Lạc cảm thấy Trương Nhiên thật đáng yêu, còn dáng trên tủ lạnh nữa, anh đúng là biết rõ hoạt động sau khi cô về nhà mà.
Cầm tờ ghi chú đi tới đi lui, trong lòng An Lạc như có một dòng nước ấm rót vào, loại chuyện thần tượng là bạn trai này khắp thiên hạ có bao nhiêu người gặp trúng chứ?
Tuy lúc này cô không biết phải đối mặt với Trương Nhiên như thế nào, nhưng ngẫm nghĩ lại cẩn thận, lại cảm thấy gặp được Trương Nhiên thật sự quá hạnh phúc!
Không xong rồi, giờ cô muốn phát điên quá, nhất định phải gặp bằng được Trương Nhiên!!
Dắt theo Cookie, quàng khăn quàng cổ, An Lạc vui vẻ đi tìm Trương Nhiên.
Lúc đến bể bơi thì Trương Nhiên vẫn còn tập ở trong, An Lạc để Cookie ở lại bên ngoài, còn mình thì đi vào trong.
Trong hồ bơi khảm đá màu xanh to như thế chỉ có mình anh, An Lạc ngồi trên ghế ở bên cạnh, một tay chống cằm, ý cười đầy mặt nhìn bóng người trong nước.
Bơi được mấy vòng, cuối cùng Trương Nhiên cũng tháo kính lặn xuống, chuẩn bị lên bờ.
An Lạc đứng dậy, bất ngờ lớn tiếng nói: “Oa Gia thúc thúc đẹp trai quá!”
Trương Nhiên hơi giật mình, ngước mặt lên thì trông thấy An Lạc đang cười hì hì, vẫy tay khoa trương với anh.
Anh cúi đầu cười, An Lạc vội đưa khăn tắm cho anh.
”Sao em lại đến đây? Muốn bơi à?” Trương Nhiên lau tóc.
Vốn còn tự nhiên, nhưng vừa nghĩ đến là Oa Gia đứng trước mặt thì chợt An Lạc có chút mắc cỡ: “Em dẫn Cookie đến đón anh.” Dứt lời, An Lạc thật sự không chịu được anh tra tấn tóc mình như thế, bèn kéo lấy khăn từ trong tay anh lại: “Đợi anh mặc áo vào rồi để em giúp anh lau tóc.”
”Chăm sóc vậy kia à?” Trương Nhiên dừng tay, cười cười.
An Lạc chớp mắt: “Em luôn như vậy mà.”
Đến phòng nghỉ, An Lạc đẩy Trương Nhiên ngồi xuống ghế, bật máy sấy treo trên vách tường lên, vừa xoa tóc vừa sấy cho anh.
Trong không gian chật hẹp chỉ có tiếng máy vù vù, An Lạc vô cùng chuyên nghiệp giúp anh sấy, vừa thâm nghĩ tóc anh đúng là mềm mượt thoải mái.
Tóc ngắn lợi ở chỗ là sấy một hồi là khô, An Lạc tắt mấy sấy, vỗ vai anh: “Được rồi.”
Không ngờ vừa đi được mấy bước thì bỗng dưng Trương Nhiên ôm lấy cô từ phía sau, tấm lưng cô dán lên người anh, cơ thể sau khi vận động luôn có nhiệt độ đầy sức sống, cách một lớp áo sơ mi mỏng truyền đến da thịt cô, khiến cô đỏ mặt trong nháy mắt.
Giọng của anh gần kề bên tai, “Sao hôm nay lại ngoan thế?”
Hơi thở ấm áp vờn quanh lấy tai, giọng anh hơi nặng.
Khoảng cách rất gần, thậm chí An Lạc còn nhạt cảm cảm giác được chấn động nhỏ bé của lồng ngực khi anh nói.
An Lạc đã mềm nhũn nửa người ra rồi, nhưng vẫn kiên cường đứng vững: “Em vẫn luôn ngoan vậy mà.”
Đặt mấy sấy xuống, An Lạc xoay người đưa áo khoác cho anh: “Mau mặc quần áo tử tế đi!”
”Trước kia không phải em hi vọng anh không mặc áo sao?” Trương Nhiên nhận lấy áo khoác, nhìn cô một cái, khóe môi cong lên.
Vậy mà anh lại nhớ kỹ chuyện đó, An Lạc đỏ mặt phân bua: “Vì lúc đó anh không chịu xuống nước dạy tụi em nên em mới nói thế, hơn nữa căn bản em không có ý như thế!”
”Vậy là có ý gì?” Trương Nhiên không tha cho cô.
An Lạc lại rơi vào cảnh càng giải thích càng loạn, tức đến mức bật cười: “Aiz, anh thật là!”
Cùng nhau về nhà, An Lạc vẫn cảm thấy Trương Nhiên mặc quá ít, bèn lấy khăn quàng cổ xuống đưa cho anh: “Anh quàng vào đi!”
Trương Nhiên nhìn khăn quàng cổ màu vàng lông gà trên tay cô mà bật cười: “Anh quàng? Không phải quá điệu đấy chứ?”
An Lạc: “Em không chê thì anh sợ cái gì?”
Trương Nhiên vẫn không thỏa hiệp, cầm lấy khăn quấn lại trên cổ cô, hai tay vẫn còn cầm hai đầu khăn quàng, không đợi An Lạc kịp phản ứng, anh kéo khăn quàng cổ về phía trước, An Lạc bị ép phải ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của anh.
...
Lúc anh buông ra, An Lạc từ từ trợn mắt, trên mặt đỏ bừng, vừa cười vừa đánh anh: “Làm gì mà đột nhiên đánh úp thế chứ?”
”Nếu nói cho em biết trước thì tám chín phần là không thành công.” Trương Nhiên nắm chặt tay cô, bình tĩnh nói.
An Lạc nghi ngờ: “Vì sao?”
Trương Nhiên từ từ nói: “Vì em chỉ lo cười.”
An Lạc sửng sốt hai giây, rồi lập tức không nhịn được mà cười phá lên: “Ai nói chứ? Lần trước chỉ là ngoại lệ thôi.”
Định nói cô là củi mục chắc?
Trương Nhiên dừng bước nhìn cô: “Được rồi, vậy chúng ta làm lại lần nữa, thử xem em còn có thể cười không.”
An Lạc thề thốt: “Được!”
Kết quả một giây sau An Lạc lập tức hối hận, sau khi nói vậy càng muốn cười hơn!
Trương Nhiên mới vừa đến gần là cô suýt nữa không nhịn được, hai tay nắm chặt, dùng hết định lực cả đời để nén cười, trong đầu lướt qua một lần nội dung “phim ảnh tiểu thuyết vô cùng ngược tâm”, nhưng cuối cùng khi chỉ còn cách mấy centimet thì lại cười phá lên.
”Phụt ha ha ha... Em thua rồi ha ha ha...”
Trương Nhiên không nói gì, im lặng nhìn An Lạc cười sung sướng, đột nhiên cảm thấy tương lai có một vài chuyện có thể sẽ là “gánh nặng đường xa“.
Sau khi bình tĩnh lại, An Lạc bắt đầu lo lắng, dọc đường nhắc đi nhắc lại “lấy cái gì đến cứu anh đây, em không ngừng cười được.”
Về đến nhà, đột nhiên An Lạc nhớ bạn trai mình chính là Oa Gia, mà bản thân lại chưa từng nghe anh hát trực tiếp lúc nào, đây không phải đáng tiếc sao?
Thế là cô lấy hết dũng khí: “Trương Nhiên, em muốn nghe anh hát!”
”Trong mp3 của em không phải có một đống đó sao? Tự mình nghe đi.” Trương Nhiên không đoái hoài gì đến cô.
An Lạc giận: “Em muốn là anh đấy chứ?”
Trương Nhiên từ từ dời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn An Lạc: “Muốn anh?”
Dường như có dự cảm không tốt, nhưng vẫn thẳng lưng nói: “Đúng thế, thì sao?”
”Đến đây, anh cho em biết muốn anh là thế nào.” Trương Nhiên điềm đạn ngoắc tay với cô.
An Lạc chột dạ đi đến, anh xoay người kéo cô vào lòng, lực mạnh khiến An Lạc không phản kháng được, lưng quay về phía Trương Nhiên ngồi trên đùi anh.
Môi anh kề sát vành tai cô, hơi lạnh bạc hà quanh quẩn trên người anh.
”Muốn biết hả?”
Hơi thở như có như không phả vào tai, giọng anh trầm thấp quyến rũ, lại phối với tư thế xấu hổ này, An Lạc cảm giác mình sắp tan ra, lại cố chấp chống đỡ: “Bỉ ổi!”
”Baby*?” Anh cố ý xuyên tạc lời cô, giọng nhẹ nhàng hẳn.
(*Bỉ ổi phát âm là bēibǐ.)
An Lạc đỏ mặt đến tận mang tai, dùng cùi chỏ đánh anh, “Buông tay!”
Anh chẳng những không nghe mà hai tay còn vòng lên eo cô, ôm chặt một chút, “Không buông thì em có thể làm gì?”
An Lạc bắc đầu giãy dụa, không dùng tay được thì dùng chân đá: “Không buông thì em sẽ quyết đấu với anh!”
Trương Nhiên cười phá lên, bỗng dưng đứng dậy ôm bổng cô lên, An Lạc “a” một tiếng hoảng hốt, lập tức được anh ôm đi đến phòng ngủ.
Bị ném lên giường, An Lạc hoa mắt choáng đầu, lại nhìn người nào đó đứng bên giường nhíu mày thị uy với cô, lập tức ý chí chiến đấu được khơi mào ra, nhảy dựng lên kéo anh cùng ngã xuống giường, rồi nhanh chóng xoay người ngồi trên người anh: “Không cho phép dậy!”
”Em tính mưu sát chồng à?” Trương Nhiên bị cô tóm lấy hai tay, cô còn ngồi trên hông anh.
An Lạc cười không nhịn được: “Ha ha ha cho anh đùa giỡn lưu manh này, bây giờ thiếu nữ xinh đẹp chính nghĩa sẽ trừng phạt anh.”
Trương Nhiên còn làm ra vẻ chờ mong: “Có cần che mắt trước không?”
An Lạc trợn mắt với anh: “Anh nghĩ đi đâu thế hả?”
”Được rồi, em nói đi!” Trương Nhiên cười.
”Khụ khụ, đầu tiên hát một bài dân gian cho gia* nghe chút đi.” An Lạc nhướn mày.
(*cách gọi những người có địa vị thời xưa.)
”Em đè anh như thế anh hát thế nào?” Trương Nhiên nói xong giãy dụa hai tay bị cô không chế.
”Em thả anh ra, anh không được phép đùa em, phải hát thật cho em!” An Lạc dùng ánh mắt cảnh cáo anh.
”Được.”
An Lạc vừa buông tay ra, đột nhiên anh ngồi bật dậy khiến An Lạc trượt về phía sau, vừa đúng lúc cọ sát vào vị trí xấu hổ ấy của anh, thậm chí cô còn cảm nhận được thay đổi nhỏ ở vị trí kia.
Quá xấu hổ...
An Lạc nhảy xuống giường, hoảng hốt nhìn anh: “Em không cố ý!”
Nghe nhạc từ từ đã, thủ thân quan trọng hơn!
Trương Nhiên ngồi trên giường, con ngươi tối đen trong suốt khác thường: “Ừ, không phải em cố ý.”
Thái độ quá khả nghi, An Lạc nghi ngờ nhìn anh.
”Đi xa như thế làm gì? Không phải muốn nghe anh hát sao?” Trương Nhiên nhíu mày.
An Lạc kiên trì đi đến, anh vỗ xuống giường: “Ngồi xuống.”
An Lạc kiên trì ngồi xuống, “Cái đó... Tạm thời hôm nay không hát cũng không sao.”
Vẫn là câu kia, thủ thân quan trọng hơn!
”Em muốn nghe bài gì?” Anh hỏi tiếp.
An Lạc nghĩ ngợi một lúc, đến khi hiểu ra thì mặt đỏ bừng, không có việc gì anh thích hát nhạc hentai làm gì? Bây giờ trong đầu cô tất cả đều ngập tràn Uy Phong Đường Đường mang hơi thở gấp gáp...
Trong tình hình này mà nghe anh hát nhạc mát mẻ như thế, không phải là tự đào hố cho mình nhảy sa?
Trương Nhiên con người này quá có tâm cơ!
An Lạc ho một tiếng: “Không bằng hát “ngôi sao nhỏ” đi!”
Ngôi... Ngôi sao nhỏ...
”Vậy quên đi.” Trương Nhiên không chịu.
An Lạc nghĩ ngợi, cảm thấy hình như mình có lòng dạ tiểu nhân, có lẽ anh cũng không làm gì nữa, hơn nữa nếu thật sự muốn làm gì thì sẽ trực tiếp làm trước... Bản thân mình căng thẳng như thế làm gì?
Thế là lại lao vào ngực anh, “Hát đi hát đi!”
”Không hát.” Trương Nhiên rất kiên quyết.
Hai người ầm ĩ một hồi, An Lạc cũng không ép anh nữa, say sưa đùa giỡ.
Mãi đến khi tắm rửa xong đi ngủ, An Lạc nằm trên giường, chỉ có thể nghe giọng của bạn trai trong mp3.
Bi ai làm sao...
Đến khi sắp chìm vào giấc ngủ, đột nhiên An Lạc cảm thấy phần giường bên cạnh trũng xuống, cô hết hồn bật dậy, nhìn thấy Trương Nhiên mặc đồ ngủ rộng thùng thình đang vén chăn cô lên nằm vào.
”Này này này, làm gì thế?” An Lạc vuốt tóc, hồ nghi nhìn anh.
”Ngủ.” Trương Nhiên nói xong liền nhắm mắt lại.
An Lạc sững sờ, rồi tắt đèn từ từ nằm xuống, kết quả trong nháy mắt bị anh ôm vào lòng, dùng cả tay cả chân quấn lấy cô.
An Lạc không chỉ có máu buồn mà còn rất sợ nhột, bị anh động tay chân khiến co rúm người lại: “Hôm nay không được đâu!”
”Em nghĩ nhiều rồi.” Trương Nhiên hờ hững đáp lại.
Có ý gì chứ?
An Lạc “nè” một tiếng: “Em nghĩ nhiều? Vậy anh ôm em làm gì? Buông ra đi!”
Anh dừng một lúc rồi mở miệng: “Chỉ vì gần đây em béo lên, ôm em thoải mái nên anh mới sang ngủ với em.”
Câu này sao nghe khó chịu thế?
An Lạc vừa tức vừa người, lại ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, từ từ nhắm mắt.
Đêm chưa khuya, trong không khí chỉ còn lại yên tĩnh.
An Lạc đang mơ màng trong mộng lại loáng thoáng nghe thấy âm thanh êm tai quyến rũ, bài “ngôi sao nhỏ” từ từ cất lên như khúc hát ru:
Twinkle, twinkle, little star.
How I wonder what you are
…
Ôm chặt người trước mặt, cô nở nụ cười đi vào giấc ngủ.