Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hôm nay là ngày 17 tháng 9 năm 2018.
Lịch âm là ngày mùng 8 tháng 8.
Chỉ còn bảy ngày nữa đã tới ngày 15 trăng tròn.
"Không ngờ sức khôi phục của cương thi này lại mạnh như vậy? Bộ xác ướp cổ này còn chưa đạt tới mức hóa cương thật sự đâu, thế nhưng không ngờ nó có thể khép miệng vết thương trong chỉ vài giây đồng hồ? Vậy không lẽ mấy con cương thi mắt trắng vừa rồi đều chỉ là gà mờ sao?"
Tô Mục Nhiên lại đâm vài cái.
Phốc.
Phốc.
Sau khi chảy ra vài giọt máu đen, miệng vết thương lại bắt đầu khép lại.
Hắn vận chuyển pháp lực.
Tuy rằng hiện tại hắn vẫn chưa thể thôi động "Tam Ngũ Trảm Tà Thư Hùng Kiếm", nhưng trên thân kiếm rỉ sét loang lỗ đã có thể hàm chứa pháp lực.
Lần này, Tô Mục Nhiên thậm chí còn không cảm nhận được lực ngăn cản quá lớn đã có thể trực tiếp xuyên thủng cánh tay của cương thi.
Rút kiếm.
Miệng vết thương tràn đầy sương mù màu xanh, dường như sát khí trong thi thể đang giao chiến với pháp lực do hắn lưu lại, nhưng cuối cùng, pháp lực càng sâu một bậc.
Hai mắt Tô Mục Nhiên sáng ngời.
Hắn lại chém ra một kiếm, giống hệt như cắt đậu hũ chém thủng khôi giáp đen, trực tiếp đâm vào ngực xác ướp cổ.
Ôi~~~
Thân thể của xác ướp cổ mạnh mẽ co rụt, trong miệng phát ra một âm thanh kỳ quái, thậm chí ngay cả mắt của nó cũng đột nhiên mở trừng, hai tia hào quang màu xám bạc như thể laser bắn thẳng vào đỉnh mộ.
Ơ.
Xác chết vùng dậy?
Tô Mục Nhiên rút kiếm, lại thử đâm.
Rút kiếm, lại thử đâm.
Cuối cùng xác ướp cổ cũng không còn chút hơi thở gì nữa.
Còn chưa kịp hóa cương đã bị giết chết.
Thu hồi "Tam Ngũ Trảm Tà Thư Hùng Kiếm", Tô Mục Nhiên thở một hơi thật dài, lập tức rời khỏi mộ thất.
Mẹ trứng.
Trong một thất vốn có mùi lạ khó ngửi.
Hiện tại lại thêm thi thể sắp hóa cương thi, hắn không muốn tiếp tục ở đây dù chỉ là một phút một giây nào nữa.
Gió đêm thổi tới, vô cùng lạnh lẽo.
Này mẹ nó.
Quần áo trên người hắn trực tiếp bị thổi thành mảnh vụn, rách tung toé, căn bản là không đủ tác dụng che chắn.
Hai chân mở ra, Tô Mục Nhiên thôi động khí huyết pháp lực hóa thành một đạo tàn ảnh, nhanh chóng chạy bay về phía chân núi.
"Ai ya."
"Nếu toàn lực bộc phát, trong nháy mắt, đoán chừng mình có thể bộc phát ra tốc độ nhanh hơn cả xe đua ấy nhỉ? Cho dù duy trì tình trạng chạy trốn liên tục cũng có thể đạt tới 150km/h."
150km/h.
Đây là khái niệm gì?
Đa số xe trên xa lộ đều không đuổi kịp mình.
Hắn nhớ tới một bộ phim điện ảnh mà Lý Liên Kiệt đã từng quay, có tựa đề là "Chúa cứu thế", tên kia chạy còn nhanh hơn cả ô tô, ngay cả đạn cũng không thể bắn trúng hắn được, Tô Mục Nhiên đoán chừng hiện tại tốc độ của mình cũng không khác hắn là bao.
Chỉ là.
Hắn vừa chạy, số quần áo trên người vốn đã bị nghiền nát thành vải vụn lại thêm tốc độ của hắn quá nhanh, gió lớn trực tiếp thôi bay số vải nát trên người hắn.
Đợi khi Tô Mục Nhiên đi tới đường lớn dưới chân núi, trên người chỉ còn sót lại một cái quần cộc cùng một đôi giày đã tét đầu.
Lõa thể chạy về thành phố?
Mặc dù hiện tại đã là đêm khuya, nhưng nếu không may bị ai chụp lại được đoán chừng ngày mai hình của hắn sẽ truyền khắp các trang mạng xã hội.
Mẹ nó!
Sớm biết vậy lúc trước mình đã mang thêm mấy bộ quần áo.
Bên trong không gian trữ vật chỉ có một bộ Đạo phục bát quái.
Tâm niệm của Tô Mục Nhiên vừa động, Đạo phục bát quái đã xuất hiện trong tay.
Thế nhưng hắn chỉ mới chuẩn bị mặc quần áo…
Đột nhiên từ nơi xa xa có một tia sáng chiếu tới, ngay sau đó lại có tiếng động cơ ô tô truyền đến.
Một chiếc xe hơi ngừng lại ngay bên cạnh hắn.
Từ cửa sổ nơi ghế lái có một cái đầu thò ra, hắn ta không nhịn được cười nói. "Này người anh em, đêm hôm khuya khoắt mà cậu chơi trò lõa thể chạy ngoài đường chi vậy?"
Bên trong xe truyền đến tiếng nhạc sôi động.
Cũng có một tràng tiếng cười vang.
Hiển nhiên, ngoại trừ tài xế ra trên xe còn có những người khác.
"..."
Gương mặt già nua của Tô Mục Nhiên đỏ lên, sau đó hắn không nhanh không chậm mặc Đạo bào bát quái vào.
Người đàn ông kia trêu ghẹo một tiếng, sau đó cười nói: "Tốt rồi, người anh em, tôi chỉ đùa một chút mà thôi, cậu lên xe trước đi."
Mở cửa xe.
Lúc này Tô Mục Nhiên mới phát hiện, nơi ghế sau còn có một mỹ nữ mặc quần ngắn rất mát mẻ.
Mỹ nữ ăn mặc mát mẻ này cầm điện thoại di động, bên trong điện thoại truyền tới vô số tiếng huýt gió, tiếng cười đùa khen ngợi, khi thì là bảo bối giỏi quá, khi thì là cảm ơn đại ca, khi thì là người anh em thân thiết thật tốt…
Hẳn là đang livestream.
"Đại khái còn chừng hơn một giờ nữa đã có thể đến thành Linh Châu, tôi và trợ lý của tôi phải nghỉ ngơi một lát cho khỏe, đợi tới tối ngày mai tôi sẽ đưa mọi người đi tìm kiếm... quỷ nước trong truyền thuyết, xem xem nó có thật sự tồn tại hay không."
"Tốt rồi, cuộc livestream ngày hôm nay đến đây là kết thúc, cảm ơn các bạn thật nhiều."
Mỹ nữ mát mẻ mặc quần ngắn hướng về phía màn hình hôn gió chụt một cái.
Sau đó, cô ấy tắt livestream.
Ánh mắt Tô Mục Nhiên lại khẽ động.
Streamer của thành phố khác?
Chạy tới thành Linh Châu tìm quỷ nước?
Nghìn dặm tìm đường chết?
Tắt livestream.
Lúc này mỹ nữ mới nhìn về phía Tô Mục Nhiên, vừa thấy Tô Mục Nhiên mặc một bộ Đạo phục đột nhiên cô ấy lại bật cười thành tiếng, ngay sau đó lại vội vàng nói: "Xin lỗi, cậu là..."
Đúng lúc này trợ lý của cô ấy cũng xoay đầu lại.
Thậm chí ngay cả tài xế lái xe cũng đang nghiêng tai lắng nghe.
Đêm hôm khuya khoắt hơn mười hai giờ.
Ở một khu vực ngoại thành hoang vắng hiếm dấu chân người cách nội thành vài chục km, lại có một người đang lõa thể chạy trên đường?
Lại còn chuẩn bị sẵn một bộ Đạo bào bát quái?
Thật sự là hơi sởn gai ốc.
Tô Mục Nhiên cười nhạt một tiếng: "Thiên cơ bất khả lộ."
Hắn rất lãnh đạm.
Ha ha.
Hắn sẽ không nói chuyện hắn vừa thấy quỷ hồn, cương thi, xác ướp cổ bị chôn mấy trăm năm chẳng những không chết ngược lại còn sắp hóa cương thi, hắn lại còn đích thân ra tay chém một tên võ giả hậu thiên cực hạn trâu bò hò hét kia thành hai nửa.
Chỉ là một chút lòng thành, thật sự không có gì.
"..."
Trợ lý đang ngồi phía trước là một người trẻ tuổi, xem chừng cũng chỉ xấp xỉ như Tô Mục Nhiên đang há to miệng.
Thần mẹ nó thiên cơ bất khả lộ.
Mỹ nữ mát mẻ mặc quần ngắn cũng giật giật khóe miệng, ý cười trên mặt cũng cứng lại, trong ánh mắt đã hiện lên một tia ghét bỏ.
Đầu năm nay lão thần côn thật không ít, thế nhưng người thanh niên này còn trẻ như vậy đã muốn vào nghề giả danh lừa bịp rồi?
Trợ lý đổi chủ đề, hỏi: "Người anh em, cậu cũng thấy đấy, chị Nghiên Nghiên của chúng tôi là một streamer từ tỉnh khác tới, gần đây chị ấy đang định livestream tiết mục thần quái thám hiểm, vừa lúc có fans nói công viên Hoàng Hà ở thành Linh Châu có quỷ nước lui tới, cho nên chúng tôi mới lặn lội từ Tây An chạy tới đây."
"Cậu là người Linh Châu đúng không? Cậu có biết tin gì về chuyện này không?"
Thật đúng là... tự tìm đường chết.
Tô Mục Nhiên nhíu mày.
"Mấy thứ này tốt nhất là không nên đụng vào, ngộ nhỡ trêu chọc phải thứ không sạch sẽ gì đó, sẽ rất phiền phức."
Mẹ nó.
Quỷ nước là của hắn!
Đám khốn kiếp này đừng đến dọa nó, ngộ nhỡ nó sợ quá lại chạy mất thì sao!