Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lucas vừa đọc thầm lời cầu nguyện vừa uống vào chén thuốc Heron sắc cho. Sau đó Heron tỉ mỉ lau chùi lòng bàn tay và chân y, lại dém chăn cẩn thận, tránh gió lùa vào chân làm bệnh nặng thêm.
Heron ngâm khăn trong nước thuốc pha mật ong rồi vắt ráo, đắp lên trán Lucas: "Cởi áo khoác với chăn ra, ta kỳ lưng cho."
Lucas cứng đờ cả người, chần chừ nói: "...Hay là thôi đi? Việc này mà truyền ra ngoài sẽ làm tổn thương sự uy nghi của chủ nhân lắm đấy."
"Bớt nói nhảm đi!" Heron ngồi xuống mép giường, kéo tay bắt y ngồi dậy.
Hắn tự tay thoát y thân trên giúp Lucas, cơ ngực cường tráng của y hiện ra.
Lồng ngực mang đầy vẻ đẹp nam tính, bắp thịt rắn chắc, chỗ nào ra chỗ đó, tuy da dẻ hơi thô ráp nhưng cũng không mấy ảnh hưởng, đẹp như tượng bán thân của thần Mặt Trời.
Lồng ngực này vẫn giống như trí nhớ, dày đặc vết thương, đương nhiên nổi bật nhất vẫn là gia ấn của gia tộc Polio, như một con quái vật bễ nghễ chiếm giữ vị trí trái tim.
Ngón tay Heron sờ lên ngực y, trên đó có chút mồ hôi nhưng hắn cũng không ghét bỏ, chỉ chuyên tâm lần theo từng nét của gia ấn.
"Lúc khắc thứ này lên... đau lắm phải không?" Hắn đột nhiên mở miệng.
Lucas không lường trước được câu hỏi này, phải mất một lúc mới trả lời được: "Không đau, chỉ nhói một cái như kiến cắn thôi ạ."
Heron không nói gì, kiên nhẫn lau chùi lồng ngực rộng lớn của y, sau đó bảo y xoay người lại để hắn lau phần lưng.
Vết roi lúc trước đã khép miệng, nhưng dấu vết dữ tợn vẫn khắc sâu trên lưng y. Nghĩ đến việc những vết sẹo này đều vì mình mà có, lòng Heron quặn lên cơn chua xót, lặng lẽ buông tiếng thở dài.
Hắn cực kỳ muốn nói với y vài lời bày tỏ sự cảm kích của mình, chẳng hạn như, cảm ơn sự trung thành của ngươi, cảm ơn ngươi đã dùng cả tính mạng để bảo vệ ta, ngươi là tâm phúc ta tín nhiệm nhất, ta quyết định sẽ trọng thưởng cho ngươi, hay mấy câu đại loại như vậy...
Thế nhưng những lời cảm kích này lên đến cổ họng lại không thoát ra nổi, cuối cùng lời ra khỏi miệng lại biến thành...
"Đồ ngốc này..."
Khóe mắt Lucas nóng lên, tự nhiên y muốn khóc quá chừng.
Sau khi đã lau sạch sẽ rồi, Heron lấy một bộ y phục làm bằng tơ tằm thượng hạng của mình ra, bắt Lucas mặc vào, lại chườm mát cho y một lần nữa.
"Ta không thể chăm sóc ngươi mãi được." Heron đỡ y nằm xuống, "Ngươi khôn hồn thì mau khỏe lại cho ta!"
Lucas cả người lại bị bọc thành cây xúc xích, vươn tay sờ sờ trán: "Ừm, nhiệt độ bình thường lại rồi này. Tôi cảm thấy khỏe như chưa bao giờ được khỏe luôn!"
Y lại ngồi dậy, gồng tay khoe cơ bắp săn chắc, chứng tỏ với Heron rằng mình đã khỏe rồi.
Khóe miệng Heron giật giật, nhàn nhạt liếc y một cái, đưa cho y một bát mật ong pha loãng.
"Uống cái này vào, vừa uống vừa cầu nguyện thần linh che chở."
Lucas nhận bát, ngửa cổ uống một hơi, động tác của y hơi mạnh nên có vài giọt mật ong nhiễu xuống, trượt vào cổ áo. Uống xong y trả bát lại cho Heron, vươn tay qua loa lau miệng rồi nằm xuống, tùy tiện hết chỗ nói.
Heron nhíu mày, định dùng khăn ướt lau miệng và cổ y, nhưng cái tay vừa vươn ra đã bị y giữ lại.
Những việc hầu hạ người khác này không đến phiên chủ nhân đích thân làm.
Hai người nhìn nhau một cái, Heron rút tay ra, vẫn khăng khăng giúp y lau miệng.
Thấy Lucas mở miệng muốn nói, Heron nhanh chóng ngắt lời: "Nhanh ngủ đi!"
Hắn lại sờ trán y kiểm tra, xác định thân nhiệt y bình thường mới tắt nến đi ngủ.
...
Sau một ngày một đêm tĩnh dưỡng, Lucas đã sinh long hoạt hổ trở lại. Một đống thuốc bổ cuối cùng cũng phát huy tác dụng, khiến mặt y thêm hồng hào, thân thể linh hoạt hơn rất nhiều, bước chân nhẹ nhàng như đang lướt trên mây.
Y khoác áo choàng đen, vui vẻ ngồi ở vị trí phu xe, bao nhiêu mệt mỏi hôm qua đều bay sạch. Y ra roi thúc ngựa, đến trưa thì tới Capua.
Nếu ví La Mã là một mệnh phụ sang trọng cởi mở, thì Capua là một nàng tiểu thư trầm lặng và an nhiên. Hai bên đường phố là hàng tá những người tuyết vừa được đắp thành, cao thấp mập ốm, đủ loại dáng vẻ. Xen kẽ giữa tuyết trắng là những ngôi nhà gỗ màu nâu đỏ và rừng thông xanh bạt ngàn. Phụ nữ đội bình gốm tranh thủ đi lấy nước, một đứa trẻ hiếu động chơi đùa trên mặt sông đã kết băng.
Heron lười biếng vén rèm che, đưa tay đón lấy một bụm tuyết rơi từ trời xuống, nhìn chằm vào bóng lưng thẳng tắp của Lucas, đột ngột kéo cổ áo y ra nhét tuyết vào.
Lucas giật mình, quay đầu lại liền bắt gặp nụ cười tinh quái của Heron.
"Ngài muốn chơi ném tuyết giống đám nhỏ kia sao?" Lucas chỉ chỉ.
"Thèm vào! Ta đâu có ấu trĩ như thế, chẳng qua là muốn trêu ngươi thôi." Heron hất cằm, "Phía trước là núi Apaga. Gattuso có nói sẽ thuê một căn nhà gỗ ở sườn núi, trong sân còn có củi lửa, có thể mở tiệc ngoài trời. Giờ chúng ta đến, chắc cũng có thể mót được chút thịt nướng chị dâu làm. Tay nghề chị ấy được lắm đấy."
Xe ngựa lộc cộc chạy đến chận núi. Lucas và Heron xuống xe, đợi Lucas xuống buộc ngựa cẩn thận, cho nó uống nước xong thì đi bộ lên núi theo những bậc thang đẽo trên đá, hai bên có căng sẵn xích sắt.
Càng lên cao sương mù càng dày đặc, đến mức không phân rõ dưới chân là sương hay là tuyết. Bốn phía đều là sương mù, những gam màu khác đều hầu như đều bị che khuất, khiến người ta sinh ra nỗi bất an. Heron chỉ có thể thấy bậc thang gần nhất, còn bao nhiêu đều chìm hết vào biển sương mù, âm u như lối xuống Hoàng Tuyền.
Bỗng nhiên hắn có một linh cảm xấu, trái tim không nhịn được đập dồn dập.
Heron trượt chân, xích sắt kêu lên một tiếng, may mà được Lucas kịp thời ôm eo giữ lại.
"Ngài không sao chứ?" Lucas lo lắng hỏi.
Heron trầm mặc một hồi: "... Không sao."
Mặt hắn tái nhợt. Nếu lúc nãy không có Lucas, hắn đã ngã lăn từ đây xuống dưới, không chết cũng mất nửa cái mạng.
Cuối cùng cũng tới chỗ hẹn, nhưng khung cảnh hiện tại lại khiến hai người điêu đứng.
Nhà gỗ cháy rụi chỉ còn sót lại mấy cây trụ đen sì, hình như thế lửa lúc đó rất lớn, đến mấy cây thông xung quanh cũng bị ảnh hưởng. Mùi khét đậm đặc trong không khí như nhát dao đâm vào lòng người.
Giữa một ngọn núi mênh mông tuyết trắng, chỗ này như một giọt mực bẩn dây vào, cực kỳ chói mắt...
"Trời ơi! Gattuso..."
Sống lưng Heron lạnh ngắt, tay chân run rẩy không ngừng. Hắn nhũn người, quỳ luôn trên mặt tuyết, hai mắt mở to nhìn tàn tích kia. Đầu hắn trống rỗng, cứ ngỡ như đây chỉ là một cơn ác mộng, hắn vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhưng dù cố thế nào cũng không thoát ra được.
Lucas đau lòng ôm lấy hắn từ phía sau.
Chợt tai y bắt được một âm thanh nhỏ bé nhưng mang đầy hi vọng: "Có tiếng khóc... Gia đình ngài Gattuso vẫn còn sống!"
Heron trấn tĩnh một chút. Lucas lần mò theo hướng âm thanh phát ra, tiến vào rừng cây.
Sau đó y phát hiện ra Gattuso và Surah, nhưng Seneca thì lại không thấy đâu.
Đôi vợ chồng chết lặng ngồi trên đất, quanh thân là sương mù trôi bãng lãng. Surah mặt mày xám ngoét bị Gattuso ôm chặt vào lòng, hai mắt nàng trống rỗng như đã bị hút mất linh hồn.
"Gattuso... Seneca đâu?!" Heron bước ra từ phía sau Lucas, nhanh chóng phát hiện ra điểm không hợp lý, "Chết tiệt! Chuyện quái gì đã xảy ra thế này?!"
Hình như cái tên "Seneca" đã kích động Surah. Nàng thống khổ rít gào, đấm thùm thụp ngực mình, hai chân quẫy đạp lung tung, cào rách da Gattuso đang cố gắng ghì nàng lại. Nàng như trở thành một người khác, không có cử chỉ dịu dàng của thường ngày, chỉ có sự dữ tợn và điên loạn.
"Seneca! Seneca của mẹ! Mẹ muốn chết! Mẹ muốn chết! Seneca!... A! Ta nguyền rủa thần linh! Ta muốn dùng cả đời nguyền rủa thần linh! Trả con lại cho ta!!"
Tiếng rít của nàng như âm thanh của ma quỷ vọng lên từ Địa Ngục. Nàng vừa la hét vừa kéo tóc, mắt trừng lớn như muốn nứt ra. Gattuso cắn răng ôm chặt vợ, không cho nàng tiếp tục tổn thương chính mình.
Surah phát điên một lúc rồi kiệt sức ngất đi, ngã vào lòng Gattuso.
Heron cuống lên, Gattuso cuối cùng cũng nhìn sang hắn. Mặt mày gã dính đầy tro xám xịt, đôi mắt đục ngầu vằn đầy tơ máu.
"Hôm qua sau khi ăn xong, bọn anh thấy buồn ngủ. Lúc bọn anh đang ngủ... Gian nhà tự dưng bốc cháy..." Giọng gã nghèn nghẹn, "Surah ngất đi. Lúc đó anh chẳng nghĩ được gì, đầu óc trống rỗng, tay chân nhũn cả ra, sau khi anh kéo được Surah ra ngoài liền hôn mê theo..."
Gã thở gấp, sắc mặt dưới lớp tro trắng bệch như người đang đuối nước. Gã đau đớn rít lên: "Seneca, con anh... Thần linh ơi! Anh đúng là một gã ăn hại! Thậm chí con mình còn không tự cứu nổi!"
Sự tuyệt vọng bao trùm bốn người.
Da đầu Heron tê dại, một luồng khí lạnh theo xương sống hắn bò lên trên.
Lúc này chỉ có Lucas là bình tĩnh nhất. Y quan sát xung quanh, nói với Heron mấy câu rồi nhờ Gattuso đặt Surah lên lưng mình, cõng nàng xuống núi.
Đến xe ngựa đậu dưới chân núi, Lucas để Surah nằm trong xe, Gattuso theo vào để chăm sóc nàng.
Heron ngồi bên cạnh Lucas. Bọn họ đã quên bẵng mục đích tới đây, chỉ dốc hết sức chạy về La Mã.
Xe ngựa độc hành giữa tuyết trắng mênh mông, lưu lại trên nền tuyết vết chân và vết bánh xe thật dài.
Lucas nhìn phía trước, trầm giọng nói: "Một đứa trẻ, dù có là sơ sinh đi nữa, khi chết nhất định phải lưu lại một thi thể cháy đen. Nhưng ngoài tàn tích của gian nhà và đồ vật ra, tôi chẳng phát hiện được gì cả."
Heron trầm mặc nghĩ một hồi: "Nói thế Seneca vẫn còn sống."
"Rất có khả năng." Lucas nói, "Hơn nữa, nhiệt độ ngoài trời thấp như vậy, trên đất còn có tuyết đọng, không thể tự nhiên lại phát hỏa được."
"Gattuso nói anh ấy với chị dâu ăn xong lại thấy buồn ngủ." Heron nghi hoặc, "Việc này hơi bất thường. Gattuso không có thói quen ngủ sớm, thay vì ngủ anh ấy thích bày ra mấy trò giải trí hơn..."
Vẻ mặt Lucas nghiêm túc, "Tôi có cảm giác, trận hỏa hoạn này là do có người cố ý gây ra. Thủ phạm biết chúng ta sẽ đến Capua, nên đã lập mưu, sau đó bắt Seneca đi."
Hô hấp của Heron hơi dồn dập, "Nếu hôm trước chúng ta xuất phát cùng nhà Gattuso, có lẽ ta và ngươi cũng chẳng thoát khỏi kiếp nạn này."
"Vâng... May mà tôi đổ bệnh đúng lúc." Lucas lo âu nhìn về phía Heron, "Nếu không ngài đã gặp nguy hiểm rồi. Lần ở Gaul cũng thế, lần này cũng vậy, ngài đều thoát khỏi lưỡi hái Tử Thần trong đường tơ kẽ tóc."
"Ta nhớ ta đâu có nhắc đến chuyến đi này với ai đâu." Heron nói, "Con của Gattuso bị bắt cóc, hơn nửa khả năng là do kẻ thù của anh ấy làm. Mấy chuyện bắt cóc ám sát như thế này lúc trước cũng đã từng xảy ra rồi."
"Chuyện này rất phức tạp, lại không có bất cứ đầu mối gì. Tôi không biết thủ phạm là kẻ thù của ai, nhưng từ bây giờ ngài nhất định phải chú ý an toàn."
Heron gật đầu: "Sau khi về đến La Mã, chúng ta sẽ lập tức đi báo án. Cũng có thể có kẻ cố ý nhắm vào ta, dù gì trong nửa năm nay ta cũng đã suýt chết những ba lần rồi mà."
Lucas kiên định nhìn hắn: "Còn tôi vẫn sẽ tiếp tục bảo vệ ngài."
Tuyết lại rơi, nhẹ nhàng đậu xuống tóc và đầu vai, và hàng mi dài rậm của Lucas. Tai y đỏ lên vì lạnh. Heron phát hiện ra điều này, vươn tay giúp y kéo mũ trùm lên.