Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Quả Đào đám fan này của em quả thật...... Ừ, nói như thế nào đây, có thể coi là một dòng nước trong của quần thể fans của giới E-sport?"
Vương Thu ôm di động xem Weibo, trong miệng còn ngậm một cái bánh quy chocolate, cũng không biết thấy gì, vui vẻ: "Một bên điên cuồng khuyên em cai thuốc, một bên lại lười đi giám sát, cuối cùng lại giao nhiệm vụ này cho đội trưởng."
Hắn cười nói: "Bọn họ có biết hay không, bình thường đội trưởng cũng hay hút thuốc." Từ trong túi lấy ra một hộp thuốc, nói: "Lúc trước không biết em cũng hút thuốc nên cũng không dám rủ em."
Tống Thời Hàn nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn.
Vương Thu không chú ý tới ánh mắt Tống Thời Hàn, rút ra một cây, duỗi tay đưa cho Tả Đào: "Tới, hút một điếu không?"
Tả Đào âm thầm muốn giết Vương Thu tâm, nghĩ rằng cậu chưa bao giờ thấy một người nào giỏi úp nồi như vậy, chỉ chuyên nói cái dở.
Tầm mắt bất an mà nhìn về phía Tống Thời Hàn.
Nhưng mà Tống Thời Hàn cũng không nói cái gì, chỉ ôm lấy cánh tay ung dung nhìn Tả Đào, khóe môi cong lên vài phần.
Tả Đào vừa định mở miệng nói chuyện, trước mắt có một bàn tay duỗi lại đây.
"Hút hút hút, hút cái gì mà hút." Khương Minh phiền lòng, trực tiếp tiến lên đoạt luôn hộp thuốc, tức giận rống lên: "Đều không được hút, về sau phòng huấn luyện cấm hút thuốc, ngày nào cũng chướng khí mù mịt."
Vương Thu chớp chớp đôi mắt, giận mà không dám nói gì.
Tư Tranh thì ở bên cạnh cười: "Cậu kém quá, đội trưởng đã đáp ứng với fans của Pink là coi chừng không cho em ấy hút thuốc, thế mà cậu còn dám ngang nhiên gây án, không phải tìm đánh sao?"
Tả Đào: "......"
Lời bình luận mà Tống Thời Hàn để lại không khỏi hiện lên trong đầu, sau đó lại thấy anh ngước mắt lên nhìn cậu.
Nhịp tim lại không tự chủ được bắt đầu tăng tốc.
"Nhưng mà nghĩ lại. Quả Đào, anh đột nhiên cảm thấy em rất phản nghịch đó." Nhớ lại đủ loại chuyện cũ, Vương Thu nghiêng đầu đánh giá Tả Đào từ trên xuống: "Đai đen cấp 5 liền không nói, dám mang một đầu tóc hồng đi thi đại học, riêng điểm này thì người bình thường đã không làm được rồi."
Vương Thu nói: "Sao trước kia anh không chú ý tới em có tố chất đại ca nhỉ?"
Tả Đào đến giờ vẫn còn đỏ mặt, nghe Vương Thu nhắc tới cái này, dừng một chút mới giải thích cho Vương Thu: "Dạ...... Lúc ấy có thể là có chút phản nghịch đi......"
Nói chuyện đồng thời, lại liếc nhìn sang quan sát Tống Thời Hàn.
Cẩn thận phân tích một chút, hiện tại hình tượng của cậu từ trời sinh đã là học sinh ngoan biến thành về sau mới học ngoan ngoãn, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, ít nhất ở trong mắt Tống Thời Hàn chính là cái dạng này.
Nếu vừa rồi Tống Thời Hàn có nói hiện tại học ngoan không muộn, vậy cậu cũng phải biểu hiện ra chút thành ý.
"Nhưng bây giờ em đã qua thời kỳ phản nghịch."
Tả Đào mím môi, dưới ánh mắt của Tống Thời Hàn, cậu căng da đầu đọc câu được trích từ các thầy cô: "Em đã trưởng thành, phải học cách chịu trách cho hành vi của mình. Hơn nữa là một tuyển thủ E-sport, phải luôn mang tới không khí tốt cho đại chúng."
Những lời này cậu nói vô cùng nghiêm túc, giống như một học sinh ba tốt đứng trên bục phát biểu.
Ánh mắt Vương Thu dần dần khiếp sợ, vài lần muốn mở miệng nói cái gì đó, cuối cùng chỉ tự đáy lòng mà giơ ngón cái cho cậu: "Học sinh cấp 3 các em đầu có tư tưởng giác ngộ cao vậy sao?"
"Cậu đều cho rằng ai cũng như cậu là người không đàng hoàng sao? Tạm thời không nói cái này, có chuyện muốn thảo luận với mọi người." Khương Minh nhìn đồng hồ, vốn tính để đến buổi tối mới nhắc lại, nhưng vừa lúc mọi người đều ở đây, liền đơn giản thuận tay cầm một cái ghế ngồi xuống.
Cậu nhìn về phía Tả Đào, đi thẳng vào vấn đề: "Pink, anh nghe dì nhỏ của em nói, em muốn được tiếp tục thi đấu?"
Ngoại trừ Tống Thời Hàn, những người khác quả thật không biết chuyện này. Nghe vậy, đều dừng động tác trên tay, nhìn lại.
Trong lúc nhất thời, chung quanh chỉ còn lại âm thanh Vương Thu theo bản năng nhai bánh quy.
Tả Đào cuộn ngón tay, gật đầu: "Đúng vậy."
Khương Minh trầm mặc vài giây, vừa định từ trong túi lấy ra hộp thuốc, nhưng lại nhớ tới cái gì, yên lặng bỏ hộp thuốc về, tự hỏi một hồi, mới hỏi: "Vì cái gì lại muốn như vậy, sẽ không ảnh hưởng tới việc học chứ?"
Biết chuyện này sớm hay muộn đều phải ngồi xuống thảo luận với mọi người, nhưng thật sự đến lúc này, trong lòng Tả Đào vẫn sẽ có chút thấp thỏm. Muốn ở lại chỉ là ý muốn cá nhân của cậu, nhưng mọi người nghĩ thế nào thì cậu cũng không biết.
"Sẽ không."
Tả Đào đem lời giải thích lúc trước nói với Tô Nguyệt Yểu, nói lại một lần nữa với bọn Khương Minh.
Khương Minh trong lòng khẽ động.
Trên thực tế, từ mức độ ích kỷ mà nói, Khương Minh đương nhiên hy vọng Tả Đào có thể ở lại, không phải hắn chưa từng nghĩ đến ý tưởng này, thậm chí trước đây hắn còn vui đùa nhắc tới chuyện này với Tống Thời Hàn.
Hắn chỉ là không nghĩ tới cái câu vui đùa này sẽ thành sự thật.
Tối hôm qua khi đánh mạt chược, Tô Nguyệt Yểu có đơn độc tìm hắn nhắc tới chuyện này, lúc ban đầu thật sự có chút ngoài ý muốn, lúc sau hắn thậm chí còn có chút kinh hỉ, nhưng loại kinh hỉ này cũng không diy trì được bao lâu ——
Wildfire không chỉ có mình hắn, hắn không có biện pháp trực tiếp làm chủ. Huống hồ, bọn họ bên này cũng vẫn luôn liên hệ với Demon, tuy rằng chưa có kết quả cuối cùng, nhưng nếu không có gì ngoài ý muốn phát sinh, hẳn cũng chính là như vậy.
Nhưng hiện tại lại phát sinh tình huống như vậy.
Khương Minh thật sự rối rắm muốn chết.
Trước mắt Tả Đào đã triển lãm ra thực lực và thiên phú rõ như ban ngày. Về mặt thao tác, có khi cậu còn mạnh hơn Demon một chút. Nếu Tả Đào ở lại, cuối cùng chỉ có thể ngồi trên băng ghế dự bị, không khỏi quá lãng phí nhân tài.
Ngược lại, nếu bỏ vốn to mời Demon tới, cũng không thể không cho người lên sân?
Không biết qua bao lâu, vẫn là Tư Tranh đánh vỡ an tĩnh, hắn trầm giọng nói: "Gần đây Demon hình như luôn đánh bên sever chúng ta, buổi sáng hôm nay tôi còn đụng mặt hắn trong game."
Khương Minh nhìn về phía hắn.
"Không biết có phải ảo giác của tôi hay không mà cảm thấy trình độ của hắn có hơi sụt giảm." Tư Tranh nói: "Đương nhiên, không loại trừ khả năng hắn che giấu thực lực. Nhưng ý của tôi là, nếu có thể, thì hãy để Đào Tử pk với Demon, ai mạnh thì để người đó lên."
Vương Thu càng nói trắng ra: "Quả Đào nếu có thể ở lại đương nhiên là tốt nhất, thật sự là tôi không hiểu tiếng Hàn, vừa hay đỡ một khoản tiền mua máy phiên dịch."
Khương Minh lại nhìn Tống Thời Hàn.
Vương Thu thuận miệng hỏi: "Sao phải khó xử đến vậy, dù sao thì cũng chưa ký được hợp đồng, đúng không?"
"Nói vậy cũng không sai." Khương Minh cũng có chút đau đầu, hắn thở dài: "Vấn đề là......" Hắn muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại thôi: "Thôi, trước mắt cứ như vậy đã."
Vì chuyện này, Khương Minh ngày hôm qua đã suy nghĩ cả một đêm, nói: "Vẫn dựa theo câu nói cũ, ai mạnh thì người đó lên."
Khương Minh nhìn về phía Tả Đào: "Hẳn là tuần sau bắt đầu, bên phía căn cứ sẽ an bài một lần quyết đấu trực tuyến, đến lúc đó em cũng tham gia. Một số người sẽ bị loại trong đợt này và một đợt quyết đấu ngoại tuyến thứ hai sẽ được sắp xếp sau." Dừng một chút, lại hỏi: "Nhưng huấn luyện bình thường không thể bỏ qua. Pink, cường độ như vậy, em có thể tiếp nhận sao?"
Tả Đào: "Không sao, em có thể." Có thể được đến cơ hội này đã thực vui vẻ rồi, cậu không hề nghĩ ngợi: "Sẽ không mệt."
Khương Minh: "Vậy được."
Dứt lời, hắn nghĩ tới cái gì, đột nhiên lại nhắc một câu: "Đúng rồi, còn có chuyện bên ZZ."
Khương Minh gõ gõ bàn, nói: "Bên chúng ta có gửi thiệp mời, nhưng vẫn chưa thấy đối phương trả lời, cũng chưa thấy đọc tin tức."
Tả Đào: "......"
Giống như bị một chậu nước đá dội xuống, lập tức dập tắt mọi kích động vừa rồi của cậu.
Suýt quên mất, cậu còn có một cái áo choàng tên là 'ZZ'.
Trầm mặc hai giây, Tả Đào chết lặng hỏi: "Phát thiệp mời ở đâu ạ?"
Khương Minh: "Weibo đấy."
Tả Đào: "......"
Ai không biết đã bao lâu rồi cậu không đăng nhập tài khoản Weibo nhỏ đó.
Khương Minh hoàn toàn không nhìn thấy sự cứng nhắc trên khuôn mặt của Tả Đào: "Không phải em có thể liên hệ với hắn sao, em giúp anh cái nha?"
Tư Tranh có chút khó hiểu hỏi: "Quả Đào không phải em muốn ở lại sao, sao còn muốn mời ZZ?"
Khương Minh gật đầu ừ một tiếng, đương nhiên nói: "Căn cứ chúng ta thiếu người thế nào cậu biết mà, hơn nữa bên phía đội 2 thành tích càng ngày càng kém, nếu cứ như vậy đi xuống thật sự không phải biện pháp hay."
"Đương nhiên, tôi biết kỹ thuật của ZZ nếu đi đội 2 thì quả thật là nhân tài không được trọng dụng. Nhưng chúng ta vẫn muốn muốn tranh giành thử xem, nếu đối phương không nguyện ý, chúng ta có thể mời về bồi luyện một chút, dù sao hắn thường lên nhận đơn ở Tiểu Hùng TV mà."
Nói xong, lại nhìn Tả Đào: "Pink có thể giúp đỡ được không?"
"Hẳn là có thể." Tả Đào nhẹ nhàng nhéo lỗ tai, có chút mất tự nhiên mà đáp ứng một tiếng.
Khương Minh thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Vậy thì tốt quá."
Hai người nhìn nhau năm sáu giây.
Tả Đào nhìn thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm như vậy liền cảm thấy không thoải mái: "... Huấn luyện viên, anh còn có việc gì làm sao?"
Khương Minh cũng có chút ngốc: "Không phải em nói giúp anh liên hệ sao?"
Tả Đào ngẩn ra: "Ở chỗ này?"
Khương Minh: "Không thì ở đâu?" Hắn có chút kỳ quái: "Có chuyện gì sao, hay là em cảm thấy mời người tới căn cứ sẽ trang trọng hơn?"
"Không cần!"
"Em chính là cảm thấy......" Ánh mắt nhìn thoáng qua đồng hồ, Tả Đào đột nhiên nhanh trí, nói: "Hiện tại thời gian không thích hợp, ZZ khẳng định còn đang nghỉ trưa. Chờ buổi chiều đi, chờ buổi chiều em tìm thời gian hỏi hắn."
——.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
4 giờ 30 phút chiều, sau khi kết thúc trò chơi, Tống Thời Hàn xoay xoay cổ tay, đứng dậy đi tới phòng trà.
Tống Thời Hàn pha cho mình một ly cà phê, thấy Khương Minh đi theo phía sau, thuận miệng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Khương Minh sửng sốt một chút, có chút không kịp phản ứng lại: "Cái gì?"
Tống Thời Hàn uống ngụm cà phê, hơi ám chỉ: "Buổi chiều ở phòng huấn luyện, chuyện Pink và Demon, giữ Pink lại không vấn đề gì chứ?"
Khương Minh vỗ cái trán, nói: "Còn không phải vấn đề giá trị thương mại sao."
Hắn không gạt Tống Thời Hàn, cũng nói trắng ra: "Tình huống của căn cứ chúng ta cậu cũng rõ ràng. Mới vừa thành lập mấy tháng, chỗ nào cũng cần tiền. Mà những nhà đầu tư kia một cái so với một cái còn khôn khéo hơn, không ai muốn trở thành người đứng mũi chịu sào, dù sao thì danh khí của Demon lớn hơn Pink, từ giá trị thương mại đến xem, Pink quả thật không bằng Demon."
Hắn một bên nói, còn nhịn không được thở dài.
Tống Thời Hàn nhìn thoáng qua chén trà hoa cúc trong tay hắn: "Làm sao vậy?"
"Kỳ thật tuần trước có cái đại ngôn tìm tới cửa, Có một thương hiệu mới tên là ' Đào Ngôn ', mấy năm nay còn rất nổi." Khương Minh nói: "Lần này bọn họ mới cho ra đời sản phẩm bàn phím mới, tôi cảm thấy cũng không tệ lắm, thích hợp với phong cách của Pink."
Tống Thời Hàn "ừ" một tiếng: "Vậy sao không nhận?"
"Cậu nói đi? Tâm của đối phương còn rất lớn." Khương Minh có chút đau đầu mà ấn ấn thái dương, nói: "Trừ Pink ra, đối phương còn điểm danh cậu, nói là yêu cầu hai người cùng đại ngôn."
Khương Minh cười nhạo một tiếng, mắng mấy câu: "Tôi lúc ấy đều muốn hỏi người phụ trách bên đối phương có phải điên rồi không. Rõ ràng có thể trực tiếp tới căn cứ cướp người, còn tìm đại ngôn làm gì."
"Đừng cự tuyệt."
Khương Minh theo bản năng lên tiếng, hắn uống miếng trà hoa cúc: "Đã biết đã biết, biết cậu chán ghét việc này. Nhưng tôi không phải gần đây quá bận không có thời gian sao, chờ lần tới văn phòng liền cự...... Chờ đã?"
Bỗng chốc phản ứng lại.
Khương Minh phun ngụm trà trong miệng ra, có chút cứng đờ mà chuyển động cổ, ánh mắt dừng ở trên mặt Tống Thời Hàn: "Cậu nói cái gì?"
- -----
Cuối tuần sau có việc coi như đăng bù chương nè.