Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đừng Vờ Ngoan Ngoãn
  3. Chương 7
Trước /124 Sau

Đừng Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 7

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tống Thời Hàn không hổ là tuyển thủ cấp minh tinh trong nước, mặc dù đã lâu không xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, trận đấu lúc sáng với Star kia chưa đến giữa trưa đã bị người cắt thành video truyền tới trên mạng, hơn nữa trong tương lai không xa, liền sẽ chiếm một vị trí trong hot search.

# Tống Thời Hàn Fire#

# Tống Thời Hàn Ác Hồ Ly #

#Fire Star ngủ cùng nhau #

【666, thao tác của Hàn thần vẫn dũng mãnh trước sau như một. Đây là muốn tiếp tục thi đấu sao? 】

【 Hẳn là muốn thi đấu, Fire đang ở thời kỳ hoàng kim, quốc gia không có hắn liền không thấy đầu. 】

【 Mọi người đừng ồn nữa, Fire với GGF lén quan hệ không tồi, Star nói trong phòng phát sóng trực tiếp, hắn tình ngủ với Hàn thần / thẹn thùng.jpg】

【 cầu Hàn thần lần sau đối xử với Star của tôi ôn nhu một chút. 】

【 Chỉ có mình tôi chú ý tới hỗ trợ thôi sao, thì ra Hư Vô còn có thể chơi như vậy? 】

Tả Đào theo thói quen tìm kiếm và like những nội dung liên quan đến Tống Thời Hàn, nhìn đến nội dung cuối cùng ngón tay hơi dừng lại, rồi rất nhanh mặt không biểu tình ấn vào báo cáo, marketing quá độ, đám truyền thông không có tim, đến cả thứ như vậy cũng giám biên soạn đưa lên hot search.

"Đang lướt Weibo sao?"

Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm của Tư Tranh, Tả Đào có tật giật mình nhanh chóng tắt điện thoại di động, gật gật đầu: "Đúng ạ, chuẩn bị bắt đầu huấn luyện sao?"

"Chờ đội trưởng trở về rồi cùng nhau thăng cấp." Tư Tranh là một người thành thật, cũng không chú ý tới động tác nhỏ của Tả Đào, hắn bưng ly nước đến vị trí của mình ngồi xuống, nói: "Không có việc gì, em không cần khẩn trương. Ngày thường mệt mỏi muốn sờ điện thoại di động vẫn được, chỉ cần không để bị giám đốc bắt gặp là được, nhưng mà bọn họ cũng rất ít khi tới, còn anh Khương từ trước đến nay đều luôn nhắm một mắt mờ một mắt, chỉ cần không ảnh hưởng đến chất lượng huấn luyện là được."

Nghĩ đến buổi sáng Tả Đào còn chưa ăn cơm, lại từ trong tủ lạnh mini lấy một ổ bánh mì: "Đây, anh vừa mới đi xuống lầu nhìn một chuyến, dì đã thu dọn xong hết rồi, em ăn cái này lót dạ trước đi, hoặc có thể xuống nhờ dì nấu cho một chén mì cũng được."

"Không cần không cần." Tả Đào vội vàng nói lời cảm tạ, lông mi cậu hơi cong: "Em ăn cái này là được, cảm ơn anh Tranh."

Khi ở căn cứ cậu luôn thu lại chút sắc bén thường ngày, khiến cho cả người Tả Đào mềm mại hơn không ít, hơn nữa thanh âm cậu vô cùng trong sáng sạch sẽ, thực dễ khiến người khác sinh hảo cảm. Từ trước tới nay cậu luôn ỷ vào bề ngoài này mà tránh được không biết bao nhiêu lần bị phạt.

Tư Tranh nở nụ cười, coi cậu là em trai nói: "Không có việc gì, không đủ liền đi tìm anh, chỗ này anh vẫn còn nhiều lắm."

Vương Thu cũng không cam lòng yếu thế nghe tin mà đến, trên tay ôm một túi bánh quy nhỏ: "Chỗ anh cũng có này."

Tả Đào: "Cảm ơn Anh Thu!"

Vương Thu: "Không cần khách khí, trong ngăn tủ của anh còn một đống đồ ăn vặt khác, em muốn ăn liền tự mình đi lấy, không khách khách khí đâu."

Cat không quá thích đồ ăn vặt, cho nên đưa cho Tả Đào một lon cà phê. Tả Đào cũng nhận lấy, mỗi người đều nói một câu cảm ơn: "Cảm ơn chị Cat!"

Cậu cảm thấy mọi người ở đây đều thật hiền lành, thật dễ ở chung.

Mãi đến khi cửa kính có người đẩy ra, Tống Thời Hàn bước dài chân đi đến: "Không đi huấn luyện mà vây quanh chỗ này làm gì?"

"Hắc hắc, dút cho em trai tôi ăn." Vương Thu quay đầu lại, nói: "Buổi sáng sớm này người ta còn chưa có ăn cơm mà?"

"Em trai?"

Ánh mắt anh rơi vào cái đầu đang cúi thấp của Tả Đào, thấy cái miệng nhỏ của cậu đang cắn bánh mì, Tống Thời Hàn kéo ghế game của mình ra ngồi xuống bên cạnh, mới một lát không gặp, trên bàn của hỗ trợ nhỏ đã bày không ít đồ ăn vặt, nhìn dáng vẻ có lẽ rất được người khác yêu thích.

Nghĩ là sắp bắt đầu huấn luyện, Tả Đào không dám chậm trễ nữa, tuỳ tiện nhai hai miếng bánh liền rồi qua loa nuốt xuống: "Em ăn xong rồi, có thể bắt đầu!"

Tống Thời Hàn không lên tiếng, nhìn thấy trên bàn bên cạnh bàn phím Tả Đào có kẹo bông gòn vị dâu tây.

Tả Đào chớp chớp mắt, có chút khó hiểu: "Sao vậy ạ?"

Tống Thời Hàn tựa vào trên ghế dịch lại gần, mở màn hình lên, một bên điều chỉnh trang bị và thiên phú mới sửa sang khi nãy, thuận miệng nói câu: "Sao không thấy em nói lời cảm ơn với tôi vậy nhỉ?"

Giật mình, Tả Đào nhỏ giọng giải thích: "Em có nói, lúc ở trong phòng họp."

"Phải không?" Mặt mày Tống Thời Hàn mang theo một chút thiếu tập trung, anh duỗi tay định cầm lấy gói kẹo bông gòn kia: "Có lẽ là tôi không nghe thấy."

Không nghe thấy, sao có thể không nghe thấy, nhất định là người này đang chơi xấu!

Mắt thấy kẹo bông gòn của mình sắp bị lấy lại, Tả Đào theo bản năng nắm lấy ngón tay Tống Thời Hàn. Tống Thời Hàn hơi hơi nhướng mày, ngước mắt nhìn Tả Đào: "Tôi không thể ăn sao?"

"Đây là của em."

Tống Thời Hàn không nói chuyện, chỉ là nhìn những ngón tay đang nắm chặt tay mình. Không như đôi tay cứng cáp của những nam sinh khác, tay của Tả Đào lại mềm ngoài ý muốn, da lại trắng vô cùng.

Mấy người vừa định giải tán nhìn thấy cảnh này, suýt chút nữa đồng loạt hít một hơi, không khí như đông cứng lại trong vài giây. Tống Thời Hàn có tiếng là lông gà, bình thường ngay cả thiết bị ngoại vi cũng không dễ dàng chạm vào chứ đừng nói đến tiếp xúc thân thể. Tả Đào cũng thật big gan, không chỉ chạm vào, còn đem tay người ta nắm chặt.

Tả Đào có lẽ cũng hậu tri hậu giác mà ý thức được điểm này, vội vàng buông tay ra, dường như lòng bàn tay còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của người nọ.

Tống Thời Hàn dựa vào lưng ghế, thần sắc vẫn như thường, ngón tay hơi co lại, cuối cùng vẫn không lấy đi kẹo bông gòn của Tả Đào, sau đó tạo một phòng: "Đều đứng ngốc ra đó làm gì, online."

Tả Đào ngoan ngoãn chờ Tống Thời Hàn kéo mình vào phòng, trong lúc này trộm ngắm khớp ngón tay rõ ràng của đối phương.

Hình dạng bàn tay của Tống Thời Hàn rất đẹp, các đốt ngón tay thon dài cân xứng, cổ tay gầy và mạnh mẽ, từ mu bàn tay có thể lờ mờ nhìn thấy những mạch máu xanh nhạt. Từng có một cư dân mạng từng trêu chọc rằng, kiến nghị Fire có thể mua bảo hiểm cho tay của mình, về sau khi xuất ngũ, có khi còn dựa vào đôi tay này để kiếm cơm.

Tả Đào mím môi dưới, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cảm ơn Tống Thời Hàn...... Ca ca."

Tống Thời Hàn: "Ca ca thì ca ca, vì cái gì muốn thêm ba chữ Tống Thời Hàn."

Tả Đào: "...... Cảm ơn ca ca."

Hôm nay hàm lượng ngoan ngoãn quá cao, có lẽ cả đời trước cộng lại đến giờ cũng chưa gọi anh trai nhiều như hôm nay.

Bất quá...... cậu nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của người đàn ông bên cạnh, lặng lẽ đặt cây kẹo bông gòn sang một bên. Ca ca thì ca ca, kêu Tống Thời Hàn ca ca, không lỗ.

Tả Đào vẫn sử dụng tài khoản mà Khương Minh đưa lúc trước, tài khoản này chưa được xác thực, ID cũng chỉ là một chuỗi con số. Bất quá mọi người đều dùng acc clone, cho nên tạm thời không có ai phát hiện 'Wildfire' đã tìm được hỗ trợ.

Sau mấy vòng loại, cả buổi sáng trôi qua rất nhanh.

Khương Minh đẩy cửa đi đến, nói: "Buổi chiều 2 giờ hẹn GGF một trận giao hữu, đừng đến trễ." Dứt lời, nhìn về phía Tả Đào: "Đúng rồi, dì nhỏ của em gửi tin nhắn cho anh, nói là giữa trưa kêu em đi ra ngoài ăn cơm, gửi tin nhắn cho em rồi mà không thấy trả lời."

Tả Đào lấy di động ra, quả nhiên thấy một giờ trước Tô Nguyệt Yểu gửi cho cậu một địa chỉ nhà hàng, kêu cậu huấn luyện xong trực tiếp đi qua.

Nhà ăn cách căn cứ ' Wildfire ' không tính quá xa, nhưng bắt xe đi qua cũng phải chạy hơn 20 phút.

"Có xa không? Lúc này bắt taxi từ căn cứ đi ra ngoài có lẽ không dễ." Khương Minh nghĩ tới cái gì, nhìn về phía Tống Thời Hàn: "Không phải trưa nay Fire có chuyện muốn đi ra ngoài một chuyến sao, nhìn xem có thuận đường không đưa em ấy đi một đoạn."

Tống Thời Hàn vừa thu dọn bàn đứng lên, cởi đồng phục đội, mặc quần áo tư nhân đặt ở sau ghế, nghe vậy hỏi: "Đến chỗ nào?"

Tả Đào báo cái tên một nhà hàng.

Tống Thời Hàn lên tiếng: "Đi thôi."

Tả Đào vội vàng nhắm mắt đi theo.

——

Xe của Tống Thời Hàn là một chiếc siêu xe màu bạc, giống như phong cách chơi game của anh, tốc độ lái xe cũng rất mau, chỉ là lúc gần đến nơi có chút kẹt xe, vài phút mới chỉ có thể nhích được một chút.

Tả Đào thấy anh thường xuyên xem thời gian, vội nói: "Hay là anh cứ thả em ở chỗ này đi, một đoạn đường này em đi bộ qua được."

Tống Thời Hàn quả thực có việc gấp nên nghe vậy cũng không miễn cưỡng, chờ đèn xanh sau qua đèn đỏ, liền dừng xe ở ven đường" "Trên đường chú ý an toàn."

"Được." Tả Đào gật đầu đáp ứng, đẩy cửa ra xuống xe: "Cảm ơn đội trưởng."

Tống Thời Hàn xua tay, dẫm chân ga phóng nhanh.

Tả Đào xuống xe đi được hai bước thì điện thoại của Tô Nguyệt Yểu liền gọi tới, biết được cậu ở gần nhà hàng mới kêu cậu nhanh chóng đi tới. Nghe lời nói ghét bỏ quen thuộc của đối phương, cả một buổi sáng Tả Đào căng chặt thần kinh cũng thả lỏng không ít.

Bữa cơm hôm nay chủ yếu là chúc mừng Tả Đào thi đại học kết thúc thuận lợi, không riêng Tô Nguyệt Yểu, dượng cậu Lâm Thái Sâm cũng đón Lâm Khê tan học chạy qua. Sau khi biết Tả Đào chi một số tiền lớn mua Lego cho Tiểu Hi, căn cứ nguyên tắc từ xưa tới nay, Lâm Khê cũng móc tiểu kim khố của mình ra, vì Tả Đào mua một cái bánh kem nhỏ.

Một bữa ăn nhanh chóng kết thúc.

Tô Nguyệt Yểu nhìn thời gian, mới nhớ tới cái gì, nói: "Nghe Khương Minh nói, là Fire đưa con qua đây?" Có lẽ là cảm thấy hiếm lạ: "Nhưng thật ra rất khó được."

"Fire là người khá tốt." Tả Đào tiếp nhận điều thuốc Lâm Thái Sâm đưa qua: "Cảm ơn dượng!"

Cũng giống như Tô Nguyệt Yểu, Lâm Thái Sâm cũng từng thi đấu chuyên nghiệp đã xuất ngũ, hiện giờ là MC có lưu lượng cao nhất của Tiểu Hùng TV, đồng thời cũng là bình luận viên cho sự kiện trò chơi "Wind Up".

Tô Nguyệt Yểu thập phần đau đầu mà nhìn hai người: "Fire biết con hút thuốc sao, biết sau vẻ ngoan ngoãn này của con là đức hạnh gì sao?"

Tả Đào vừa nghe nàng nói câu này, liền khẳng định là do Khi Linh điện thoại cho Tô Nguyệt Yểu nói chuyện trong phòng họp hôm nay, nhưng bên trong căn cứ ngoan ngoãn thì liên quan gì tới cậu ngoài căn cứ, không những không có chút tâm lý gánh nặng nào, thậm chí còn có thể cười hì hì đáp lại: "Dì nhỏ, hiện tại con là thật sự đang học ngoan, dì nhớ nói với dì Linh một tiếng, ngàn vạn đừng hủy chuyện tốt của con."

Tô Nguyệt Yểu trả lời lại một cách mỉa mai: "Đứa trẻ ngoan sẽ không hút thuốc lá."

Tả Đào nói: "Dượng cho con, con cũng không tiện cự tuyệt mà."

Thấy này hai người ngươi một câu ta một câu đem nồi ném đến trên đầu mình, Lâm Thái Sâm có chút vô ngữ mà cười: "Lâu lâu hút một hai điếu thì có sao, chúng ta khi trước lúc thi đấu so với nó còn nhỏ hơn, không phải ngày nào cũng hút một hai bao sao?"

Tô Nguyệt Yểu hai con mắt hình viên đạn bắn qua: "Hiện tại với anh khi đó giống nhau sao?"

Lâm Thái Sâm giận mà không dám nói gì, vẫn quật cường nhỏ giọng nói thầm: "Không phải chính em cũng hút đó sao."

"Con cũng hút được không?" Tuyển thủ tiểu học Lâm Khê dang cúi đầu ăn pudding bắt đầu lên tiếng.

Lâm Thái Sâm: "Con hút đi rồi có tin ta đánh con không?"

Lâm khê ủy khuất bĩu môi: "Anh trai cũng hút đấy thôi, sao con không thấy ba đánh anh ấy?"

Lâm Thái Sâm nói: "Anh trai đã trưởng thành, cái này con cũng muốn so sao?"

Lâm Khê là một quỷ tài logic: "Vậy tới khi con lớn bằng anh trai là có thể hút được rồi."

Lâm Thái Sâm: "Không được."

Lâm khê: "Vì cái gì!"

Lâm Thái Sâm không hề nghĩ ngợi: "Ba là ba của con, ba nói không được là không được."

Lâm Khê nóng nảy, cảm thấy Lâm Thái Sâm thật sự không nói đạo lý, đứa nhỏ nói chuyện sẽ không nghĩ nhiều như vậy, lập tức liền phản bác: "Bác cả cũng mặc kệ anh trai không quản kìa, tại sao ba cứ thích quản con thế chứ!"

Không khí bỗng nhiên đình trệ.

Lâm Thái Sâm theo bản năng mà liếc mắt nhìn Tả Đào một cái, trên mặt có chút xấu hổ, ngay cả Tô Nguyệt Yểu cũng không nghĩ tới Lâm Khê sẽ nói như vậy, lúc sau muốn nói lại thôi, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Khê một cái: "Lại nói hươu nói vượn gì đó, có tin bây giờ mẹ mua một tập bài thi về cho con không?!"

Lâm Khê liền ' oa ' lên khóc một tiếng.

Kỳ thật Tả Đào cũng không có để ý lắm, nhìn hai người cẩn thận như cậy, cười nói: "Ai nha, không có chuyện chi mà hai người lại đi dọa Tiểu Hi làm gì." Nói rồi, cậu đem tàn thuốc đang hút dở ấn lên gạt tàn, hơi khom người lau nước mát cho Lâm Khê: "Mẹ dọa em đấy, nam tử hán đại trượng phu không được khóc nhè nha!"

Lâm Khê nói: "Mẹ mới không phải dọa em, nửa tháng trước mẹ thật sự mua cho em rất nhiều bài thi!"

Tả Đào: "......"

Tả Đào nhịn không được muốn cười: "Được rồi được rồi, em yên tâm, lần này nhất định sẽ không mua bài thi cho em đâu." Cậu nói: "Lần này là anh sai, anh không nên hút thuốc. Ba mẹ em cũng là vì yêu em mới quan tâm em, mới có thể quản em nhiều như vậy, chỉ có đứa nhỏ hư mới hút thuốc, bọn họ hẳn là cảm thấy Tiểu Hi chính là một bản nhỏ ngoan đó."

Lâm Khê từ nhỏ liền nghe lời Tả Đào, đặc biệt là sau khi nghe không phải làm bài thi, mới dần dần ngừng tiếng khóc, đôi mắt đỏ bừng hỏi: "Vậy anh chính là đứa trẻ hư sao?"

"......"

Tả Đào mỉm cười: "Đúng vậy, anh chính là đứa trẻ hư."

Cậu chỉ đầu nhuộm hồng của mình, nheo nheo mắt: "Thấy màu tóc của anh không, trên giang hồ ngày nay có truyền thuyết kể ràng anh chính là ác bá hồng nhạt đó!"

Sau khi ăn xong, Lâm Thái Sâm mang theo Lâm Khê đi tính tiền, Tô Nguyệt Yểu cùng Tả Đào đi theo phía sau.

Tô Nguyệt Yểu còn nhớ rõ chuyện trong lúc ăn cơm, do dự một hồi, nói: "Những lời Tiểu Hi nói lúc nãy con đừng để trong lòng."

"Không có việc gì." Tả Đào xua tay: "Em ấy nói chính là sự thật, con chính là rất hư, lúc trước khi còn đi học, không phải lâu lâu dì còn phải chạy tới trường vì con sao."

Tô Nguyệt Yểu há miệng thở dốc: "Ý dì không phải là vậy, ý dì là...... Thôi." Tính cách của nàng cũng không phải hay ngượng ngùng, cũng không cách nào nói lời ôn nhu, liền đơn giản bại lộ tính tình thật: "Ba con chính là cái đồ hỗn đản, chờ đến khi hắn già rồi, con đừng quan tâm đến hắn, cứ để hắn tự sinh tự diệt đi."

Tả Đào nói: "Được ạ, đến lúc đó con liền thuận dì với dượng thôi."

Hai người đều nhanh chóng hiểu rõ mà bỏ qua vấn đề này, Tô Nguyệt Yểu hỏi cậu: "Buổi sáng hôm nay ở Wildfire thế nào?"

"Khá tốt." Tả Đào đúng sự thật trả lời: "Mọi người đều rất nhiệt tình."

Tô Nguyệt Yểu nói: "Con từ trước đến nay đều xử lý các mối quan hệ tốt hơn dì, dì cũng không sợ con bị người khác khi dễ, chính là sắp đến trận thi đấu mùa hạ, dì nghe Khi Linh nói, đến lúc đó có lẽ sẽ để con lên sân khấu. Kế tiếp cường độ huấn luyện sẽ càng tăng cao, con phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Tả Đào cũng không sợ huấn luyện mệt, nghe vậy, thậm chí đôi mắt đều sáng vài phần: "Thật vậy chăng?"

Tô Nguyệt Yểu: "...... Thật sự."

Tả Đào: "Con thật sự có thể cùng bọn họ lên thi đấu?"

Tô Nguyệt Yểu: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra hẳn là như vậy, chủ yếu vẫn là xem hai ngày đầu trận đấu, nếu con phát huy tốt hẳn sẽ không vấn đề."

Dứt lời, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì: "Nhưng chưa chắc các con đã lấy được chức quán quân trong trận đấu lần này đâu."

Tả Đào có chút khó hiểu: "Vì sao ạ?"

Tô Nguyệt Yểu nói: "Trước khi con tới, dì có nghe dượng của con nói, đồng đội cũ FTU của Tống Thời Hàn chính là Wind đã về nước, nghe nói cũng thuộc một tổ chiến đội mới, lần này có lẽ sẽ cùng các con tham gia lần đấu bảng này."

Quảng cáo
Trước /124 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bổn Vương Ở Đây

Copyright © 2022 - MTruyện.net