Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc này các bạn học đều chưa quen nhau, phòng học vẫn thật yên tĩnh dù không có ai quản lý
Thời Nhất nhìn quanh, và sau một hồi lưỡng lự, cậu chọn đi ngang qua cô gái bên cạnh mình.
Cậu là là đồng tính nên bọn họ là chị em, không có gì phải ngại ngùng.
"Bạn học, tôi có thể ngồi chứ." Thời Nhất chỉ vào ghế trống bên trong.
Lam Oánh ngẩng đầu, đối với Thời Nhất cười cười.
Thời Nhất thời điểm đi ngang qua cũng sửng sốt một chút.
Cô ấy có nước da đẹp và dáng người mảnh mai, lời nói và cử chỉ rất thu hút, tính tình rất dễ mến.
Sau khi Thời Nhất ngồi xuống, phụ đạo viên liền đi tới trên bục giảng.
Trong phòng học nháy mắt an tĩnh.
"Xin chào các bạn cùng lớp, tôi rất vui vì các bạn có thể đến với Nam đại... Đã 115 năm kể từ khi thành lập Nam Đại..."
Phụ đạo viên tuổi không lớn, nhưng là nói chuyện tương đối dong dài, cũng không đi vào trọng điểm, đông xả một câu, tây xả một câu, logic hỗn loạn, Thời Nhất nghe xong vài phút cũng không vào đầu được chút nào.
Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi áo khoác của cậu nghe thấy một vài tiếng bíp, và cậu vội vàng chuyển chế độ chuyển sang chế độ im lặng.
Ba phút sau, Thời Nhất lại bắt đầu nhìn phụ đạo viên vẫn đang nói, cuối cùng vẫn là không thể nhịn xuống mà đem điện thoại ra xem.
Vừa nhìn điện thoại, trong lòng còn thầm mắng vài tiếng, "Thời Nhất, ngươi thật không tiền đồ."
Vừa ấn mở cậu phát hiện có mười mấy chưa đọc trên diễn đàn.
Lướt lên, Quý Dương đã ở trong đàn @ cậu rất nhiều lần.
Thời Nhất nhìn thấy tin tức, liền nhanh chóng tham gia.
Đối với cậu bé dễ thương như Quý Dương, cậu không thể cự tuyệt.
Nếu không có gì khác, cậu khá thích thuộc tính của Quý Dương.
Quý Dương muốn cao lên ( Quý Dương): Thời Nhất ra tới chơi a @Thời Nhất
Chiến binh ngôi sao Adrie (Trần Hạo): phụ đạo viên của chúng là một phụ nữ xinh đẹp. Gia sẽ gửi cho cậu một bức ảnh. Là chụp lén
Chiến binh ngôi sao Adrie (Trần Hạo): [Hình ảnh] jpg
Thời Nhất: Tới @ Quý Dương muốn cao lên
Sau khi trò chuyện trong nhóm một lúc lâu, Từ Tân Triêu gửi cho cậu tin nhắn riêng.
Từ Tân Triêu: Cuộc họp đã kết thúc chưa?
Từ Tân Triêu: Tôi sẽ chờ cậu ở cửa.
Loại thủ đoạn thẳng nam này, cậu đã chịu đủ rồi.
Rõ ràng đều đã không có nửa điểm quan hệ, còn như vậy làm gì nữa?
Tra nam đều thích ái muội không rõ ràng.
Cậu mới không dễ dàng mắc mưu như vậy.
Thời Nhất: Có chuyện gì?
Từ Tân Triêu gõ một tin nhắn dài nhưng cuối cùng đã xóa nó đi.
Ngoài hắn ta ở ký túc xá, còn có một người bạn nữa.
Từ Tân Triêu: Cậu đang giận tôi sao?
Thời Nhất: Không
Từ Tân Triêu: Vậy sao cậu không chấp nhận lời mời bạn tốt của tôi?
Thời Nhất không nói nên lời, không ngờ Từ Tân Triêu lại hỏi một câu như vậy, đây có phải là muốn xé nát lớp mặt nạ của cậu không?
Đây mới là những ngày đầu tiên, tương lai còn bốn năm ở chung ký túc xá, cứng ngắc quá cũng không tốt.
Thời Nhất: Được rồi
Cho dù thêm bạn tốt cũng không có ý nghĩa gì, nếu Kiều Trác ở đây, anh ấy nhất định sẽ nói rằng mình suy nghĩ quá nhiều.
Sau khi thêm bạn tốt, Từ Tân Triêu tiếp tục gửi tin nhắn cho cậu, điều này khiến Thời Nhất có chút không chịu nổi.
Cậu nói rõ ràng như vậy, lẽ nào Từ Tân Triêu không hiểu ý của cậu sao?
Lam Oánh đang ngồi bên cạnh chống tay một tay đỡ mặt, tự nhiên quay người lại, "Trò chuyện với bạn gái?"
Ngay khi Thời Nhất đặt điện thoại xuống, theo bản năng liền muốn che giấu.
"Không." Bị Lam Oánh nhìn chằm chằm như vậy, da mặt cậu bắt đầu nóng lên.
Nhận thấy ánh mắt có vẻ không tin tưởng của Lam Oánh, Thời Nhất nói thêm, "Bạn cùng phòng của tôi đã gửi tin nhắn."
Lam Oánh ngay lập tức cảm thấy thích thú với Thời Nhất, trong lớp của họ sao lại có nam sinh thú vị như vậy, thú vị hơn rất nhiều so với những nam sinh cô gặp ở trường trung học chỉ muốn theo đuổi cô.
"Nếu thuận tiện, có thể thêm phương thức liên lạc được không? Tôi tên là Lam Oánh. Giống như cậu, tôi đến từ lớp 3 khoa Mỹ thuật."
Thời Nhất không từ chối, "Được."
Cả hai đều học cùng một lớp, sớm muộn gì cũng phải thêm bạn, Lam Oánh thêm bạn cậu, cũng chỉ là đơn thuần là muốn kết giao thêm một cái bằng hữu.
Khi bài phát biểu cố vấn kết thúc, Thời Nhất không thể ngồi yên.
Khoảng thời gian này, huấn luyện quân sự chính thức sẽ bắt đầu, kéo dài trong 15 ngày, nếu không có vấn đề gì đặc biệt, học sinh nào cũng phải tham gia.
Việc né tránh chắc chắn là không thể..
Bây giờ cậu chỉ muốn về nằm trên giường ký túc xá và ngủ.
Cũng không biết có phải hay không Từ Tân Triều có ảnh hưởng quá lớn tới cậu, ngoài miệng nói không nghĩ, nhưng là đầu óc đều là bóng dáng của hắn.
Vì sao Từ Tân Triều lại xuất hiện ở Nam Đại? Điều kỳ quái hơn là họ vào chung một ký túc xá.
Không có thời gian chuẩn bị.
Có lẽ nào Từ Tân Triêu đã không đạt thành tích tốt trong kỳ thi tuyển sinh đại học?
Khi Thời Nhất gửi tin nhắn cho Kiều Trác, cậu đã nhận được ảnh chụp màn hình ngay sau đó.
Đó là tin tức từ Tam Nguyên, với một số ký tự màu đen đậm trên tiêu đề: "Thủ Khoa kỳ thi tuyển sinh đại học".
Kiều Trác: Tại sao đột nhiên lại vềTừ Tân Triêu?
Thời Nhất: Tùy tiện hỏi
Khi gõ những dòng chữ này, cậu nên cảm thấy mình trong sạch, nhưng không hiểu sao lại luôn lo lắng rằng Kiều Trác sẽ tiếp tục đặt câu hỏi.
Cậu trở thành bạn cùng phòng với người cậu từng thích, nhưng cũng rất ghét, cậu không biết phải giải quyết vấn đề này như thế nào.
Khi Thời Nhất thấy trên bức hình vẫn còn ảnh của Từ Tân Triêu và có lời bình của thầy hiệu trưởng ở cuối bài viết khen ngợi hắn dữ dội.
Có lẽ sẽ có số học sinh ở Tam Nguyên đăng ký vào trường trung học cơ sở số 3 hơn những năm trước.
Ngay lúc Thời Nhất đang chìm trong suy nghĩ, phụ đạo viên thông báo có cuộc họp, khi cậu đứng dậy, mọi người đều đã đứng dậy, và các bạn học gần cửa nhanh chóng di tản.
Có rất nhiều người chen chúc, nhất thời không thể ra ngoài, vì vậy cậu chỉ đơn giản là ngồi xuống tiếp tục trò chuyện xong với Kiều Trác
Chờ đến rời khỏi khu dạy học, Thời Nhất mới phát hiện bên ngoài trời đã hoàn toàn tối, gió thổi từn đợt khiến cậu rùng mình.
Thời tiết và nhiệt độ chênh lệch ở thành phố Nam Hải thay đổi rất nhanh,câu vẫn cảm thấy chưa thích ứng được.
Nếu biết trước, cậu sẽ mặc thêm áo khoác ngoài.
Hiện tại không còn ai, Từ Tân Triêu khẳng định đã đi rồi!
Không biết tại sao, nhưng không nhìn thấy Từ Tân Triêu, trong lòng thời Nhất cảm thấy có chút mất mát.
Cũng trách cậu quá hèn nhát, không cùng Từ Tân Triều sớm một chút xác định quan hệ.
Lại con mẹ nó đi yêu thầm.
Dù là ruồi bọ cũng đều là thịt, vậy nên đừng lợi dụng kẻ khốn nạn.
Lẽ ra khi Từ Tân Triêu chạm vào cậu, cậu phải ôm hắn và hôn hắn, cắn mạnh vào miệng hắn.
Sau đó, nói với hắn một cách rất ngả ngớn rằng cậu cũng coi hắn như một người bạn tốt.
"Tiểu Nhất."
Đúng lúc cậu nhàm chán nhất, Từ Tân Triêu đã xuất hiện và gọi tên cậu một cách thân thiết.
Từ Tân Triêu thật sự rất soái, dáng người cũng tốt, sẽ là thiệt thòi nếu anh ấy không bảo vệ khung thành với chiều cao của mình.
"Ngươi còn chưa đi a?"
Nói xong, Thời Nhất rất hối hận.
Hiện tại bọn họ chỉ là bạn cùng phòng, ngữ khí còn mập mờ như vậy, người có mắt nhìn thoáng qua đều nhận ra có gian tình.
Thời Nhất nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình, trông như không quan tâm.
"đang đợi cậu."
Sau khi Từ Tân Triêu nói xong, Thời Nhất không nhịn được liếc nhìn hắn.
Giữa họ đã vạch ra một ranh giới ràng buộc, Từ Tân Triều còn đối cậu tốt như vậy làm cái gì?
Bị Từ Tân Triêu nhìn chằm chằm, Thời Nhất cảm thấy có chút khẩn trương, tay phải vô thức đưa ra sau lưng cọ cọ, "Vậy đi thôi."
Chỉ là cùng nhau về ký túc xá đi, lần sau né tránh hắn là được.
"Tiểu Nhất, chúng ta đi vào ăn chút gì đi?"
Khi đi ngang qua nhà ăn, Từ Tân Triêu dừng lại.
Được Từ Tân Triêu gọi thân mật như vậy, chắc chắn trước đây cậu sẽ rất vui, vì đó là tên riêng của Từ Tân Triêu dành cho anh.
Điều đó cũng có nghĩa là hai người họ có một mối quan hệ không bình thường.
Nghe thấy Từ Tân Triêu gọi như vậy, lúc này cậu chỉ muốn đánh cho hắn một trận, tuy rằng đánh không lại hắn.
Thời Nhất nghĩ nghĩ, nếu Từ Tân Triêu không đánh trả, cậu rất có thể sẽ chiến thắng nha.
Nhìn lên, Thời Nhất thấy Từ Tân Triêu vẫn chờ phản hồi của mình, vì vậy cậu không thể giả vờ như không nghe thấy.
Nhìn sườn mặt góc cạnh của Từ Tân Triêu, điểm thu hút nhất là đôi mắt, trước đây mỗi lần nhìn hắn, cậu đều không thể khống chế nhịp tim đang gia tốc của mình, làn da của Từ Tân Triêu không trắng nõn như con gái mà vô cùng nam tính, xúc cảm khi chạm vào cũng đặc biệt tốt.
"Lúc này nhà ăn quá nhiều người..."
Thời Nhất suy nghĩ một chút và qua loa đưa ra một cái cớ, nhưng Từ Tân Triêu bình tĩnh và nói rằng hắn có thể vào mua và đóng gói lại
Không hổ danh là thẳng nam mà cậu thích, thẳng như gậy sắt, vừa cứng vừa dài.
Khi cùng Từ Tân Triêu bước vào nhà ăn để mua đồ ăn, cậu tình cờ gặp một bạn học mới quen trên bài giảng.
Lam Oánh chào cậu trước, xuất phát từ phép lịch sự, Thời Nhất cũng hướng nàng vẫy vẫy tay.
"Tiểu Nhất, nữ sinh kia tôi chưa từng thấy qua, hai người biết nhau sao?"
"Là bạn học trong lớp tôi, hôm nay mới gặp."
Sau khi giải thích, Thời Nhất nhận ra, tại sao cậu lại phải giải thích với Từ Tân Triêu?
Thời Nhất không để ý khi Từ Tân Triêu nhìn thấy cậu và Lam Oánh chào nhau rất vui vẻ, sắc mặt đều trầm xuống,một bộ dáng không vui vẻ.
Khi trở về ký túc xá, Trần Hạo đang ngồi trên ghế đẩu chơi game, còn Quý Dương thì đang tắm rửa bên trong.
"Thơm quá!" Trần Hạo ngó qua, "Hai người chưa ăn cơm tối sao?
Thời Nhất đáp lại một tiếng rồi ngồi trở lại chỗ của mình.
Cậu phải luôn cảnh giác, lúc này cậu đang ở ký túc xá và cậu phải giữ khoảng cách với Từ Tân Triêu.
Bên ngoài rất mát mẻ, vậy nên ký túc xá cũng không bật điều hòa, ăn xong Thời Nhất cảm thấy hơi nóng, liền đứng bên cửa sổ hóng gió.
Trần Hạo đang kêu gọi họ chơi game cùng nhau. Hiện tại trường vẫn chưa có mạng, nên họ chỉ đành sử dụng gói dữ liệu.
Thời Nhất không thường xuyên chơi game, dôi lúc cảm thấy thú vị, đôi lúc lại cảm thấy nhàm chán.
Trước kia đều là Kiều Trác quấn lấy cậu muốn cùng chơi game, tuy rằng hiện tại chơi cậu có điểm ngượng tay, nhưng may là ký ức mơ hồ vẫn còn, sau một hai trận liền lấy lại lạc cảm.
Ban ngày mọi người vẫn nói không thích chơi game, nhưng buổi tối một người so lại với một người chơi đến là vui vẻ.
Nam nhân nói, quả nhiên đều không thể tin.
Chơi vài ván game, thời điểm Thời Nhất chuyển sang màn hình chính thì thấy đã 11 giờ tối, buổi chiều nghe phụ đạo viên mở họp cảm thấy mệt rã rời, vô luận như thế nào cậu cũng không nghĩ tới, sau khi về ký túc xá liền trở nên có tinh thần như vậy.
"Ngày mai lại chơi tiếp, tôi đi ngủ."
Quý Dương là người đầu tiên tắm rửa và đi ngủ, Trần Hạo cũng nhanh chóng đi chuẩn bị đi ngủ, sau đó còn không quên nhắc nhở.
"Ai tắm rửa sau nhớ tắt đèn."
"Được rồi." Thời Nhất và Từ Tân Triêu đồng thanh.
Cũng không biết cậu có phải hay không lại tự mình đa tình, luôn cảm thấy ánh mắt của Từ Tân Triều trở nên thực dịu dàng khi nhìn cậu.
Không đến một phút, cậu nghe thấy tiếng ngáy, là của Trần Hạo, và Quý Dương đang chơi điện thoại di động.
Thời Nhất hơi ngạc nhiên khi thấy bạn cùng phòng ngủ nhanh như vậy, nhưng dù sao ngày đầu tiên nhập học khá mệt.
Trong khi Từ Tân Triêu đi vệ sinh, cậu cầm bàn chải đánh răng lên và vội vàng đánh răng.
Cậu không muốn tiếp xúc thân mật với Từ Tân Triêu nữa.
Kết quả là kem đánh răng vừa được bóp ra ra, Từ Tân Triêu đã đi ra..
Từ Tân Triêu cao hơn cậu, trên bức tường trắng hiện lên một bóng người, cậu ngẩn người một chốc rồi tiếp tục đánh răng như không có chuyện gì.
"Tiểu Nhất."
Từ Tân Triêu nói với giọng trầm thấp, hai người họ đang ở bên trong nhà vệ sinh, cửa cũng đã đóng, vì vậy chắc chắn Trần Hào và Quý Dương không thể nghe thấy.
Dù vậy, Thời Nhất vẫn không muốn anh ấy làm như vậy.
"Cái gì?" Vào ban ngày, cậu nói với Từ Tân Triêu trực tiếp gọi cậu bằng tên là được rồi.
Là bạn cùng phòng, nên hành động cũng phải giống bạn cùng phòng.
Trước kia không phát giác, hiện tại cậu để ý một chút, Từ Tân Triều gọi cậu như vậy khẳng định là cố ý.