Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chiều hôm đó Khiết Thần trở về nhà, cả buổi tối Thần Phong không về nhà vì có việc xảy ra, đã vậy trong bữa ăn không một ai nói câu nào. Anh nhờ mẹ lấy giùm cái muỗng cũng không được, nhờ chị anh lấy cốc nước cũng không xong.
- Hai người bị gì vậy?
Thấy hai người họ như giận dỗi, anh cũng phải buộc miệng nói ra nhưng nào ngờ họ chẳng nói nửa lời, sau đó lần lượt đứng dậy, Di Tâm quay đầu lại nói cho Khiết Thần đúng một câu.
- Ninh Hi về Bắc Kinh rồi.
Nghe nói xong đột nhiên anh đứng bật dậy, anh chạy nhanh lại níu lấy tay Di Tâm rồi hỏi:
- Sao lại về?
Di Tâm nhún vai, bĩu môi, đương nhiên là cô cũng không muốn nói gì nhưng chắc cũng phải nói ra cho thằng em trai khờ khạo của mình.
- Chị không biết và có biết cũng không nói, nếu em đã gây ra chuyện thì tự đi mà xử lí còn nếu cảm thấy bản thân mình chẳng làm gì để con bé rời đi thì tự hỏi lại chính mình đi.
Di Tâm rất muốn nói rằng Dung Tiên chơi xấu Ninh Hi, khiến cho Khiết Thần hiểu lầm Ninh Hi nhưng nghĩ lại thì cô cũng không nên nói vì cô sẽ tận mắt chứng kiến coi hai đứa nó sẽ yêu nhau thắm thiết đến mức nào.
- Em buông chị ra được chưa?
Khiết Thần bỏ tay ra, anh quay lại bàn ăn, ngồi thẩn thờ ở đó, rồi tự nhiên bấm một dãy số mà bản thân luôn nhớ rất rõ, dãy số chưa tới ba giây đã được hiện lên nhưng rất tiếc thứ anh nhận được chỉ là giọng nói quen thuộc của tổng đài. Ninh Hi không bắt máy của anh, đương nhiên là anh biết nhưng cũng chẳng thể làm gì, biết đâu chừng giờ cô đang ở trên máy bay rồi.
Sáng hôm sau vẫn đi học như thường nhưng vị trí ngồi trên anh nay đã mất hút, nó cũng chẳng thay thế bởi ai, chỉ trống một chỗ, để anh nhận ra sự mất mác của Ninh Hi. Cô giáo chủ nhiệm đã thông báo cô đã chuyển trường nhưng không rõ lí do. Lí do cô chuyển đi, chắc chắn là do anh nhưng Khiết Thần lại luôn phủ định nó, anh luôn nghĩ chắc chắn chú Dương hay cô Chu có vấn đề nên Ninh Hi mới phải về Bắc Kinh.
( Ninh Hi vì nhảy lớp nên mới học chung với Khiết Thần nhé, chứ không phải bằng tuổi hay nhầm lẫn đâu nhé)
Suốt ba năm ở ngôi trường này ở Thượng Hải hay nói cách khác, cô chuyển đến đây sáu năm rồi, cô đã học cùng anh sáu năm, trước này nếu có xích mích thì mẹ anh luôn đứng ra hoà giải cho cả hai nhưng giờ lại khách mẹ anh cũng chẳng nói với anh câu nào.
Giọng nói thanh mát, ngọt ngào như mía lùi, giờ đây cũng không còn. Cả buối sáng hay buổi chiều cô đều ở bên anh, không phải giờ âm nhạc hay giờ thể dục thì cũng là phòng ăn, cô chưa bao giờ để anh không thấy cô.
Giờ ra chơi, cô đưa anh chai nước, giờ ra về cô dẫn anh đi ăn, đôi khi anh mệt cô bóp lưng rồi dẫn anh đi xem phim, nếu anh đau bụng cô chăm sóc cho anh, nếu nói ra trước giờ mẹ anh cũng không chăm anh đến vậy. Vậy mà có người con gái đã từng chăm lo anh đến mức thế nhưng bây giờ ngồi trong gian phòng với tiếng giảng bài nhàm chán anh đột nhiên nhớ tới một câu của Ninh Hi trước kia.
- Anh thích em không?
- Không.
- Không sao, thời gian còn dài, em không tin anh sẽ không thích em.
Lúc đó Khiết Thần chỉ nghĩ cô nói vui, cô bé lúc mười bốn tuổi nào lúc đó hỏi anh thì chắc chắn anh cũng trả lời như vậy nhưng trước khi anh biết tin cô đi còn hai lần nữa cô nói cũng khiến anh nghẹn lời.
Lần thứ nhất chính là lúc anh bắt đầu quen Dung Tiến, tối hôm đó cũng cách đây một, hai tuần. Lần đó vào buổi tối, sau khi ăn cơm ở nhà anh thì lúc đứa cô về nhà, cô đã hỏi anh:
- Anh thật sự không thích em chút nào à?
- Đúng vậy.
Giọng nói nghiêm túc, không chút bỡn cợt khiến Ninh Hi dường như nghẹn ngào, cô nói tiếp:
- Vậy anh ghét em lắm à?
- Không ghét.
Giọng nói thờ ơ, lạnh lùng. Ninh Hi lúc đó thật sự như muốn lao vào cáu xe anh ra từng trăm mảnh và đương nhiên anh biết.
- Vậy tại sao anh lại chưa từng thích em?
- Anh coi em như em gái, và đã là em gái thì anh sẽ không bao giờ yêu em gái mình.
Dứt lời, anh quay mặt bỏ đi, nhưng lúc quay mặt bỏ đi, anh đã thấy một giọt nước mắt cô rơi, lúc đó thiệt lòng anh muốn quay lại nói: " Xin lỗi, chúng ta không hợp ", nhưng nghĩ lại thì thôi.
Theo anh tưởng thì sau lần đó cô không nói chuyện với anh nữa nhưng cô vẫn vậy, tính tình vẫn như thường, khoảng cách cũng không xa, nói chuyện cũng không coi như người dưng nhưng anh lại không nói chuyện nhiều với cô, thay vào đó lại nói chuyện với Dung Tiên.
Cho đến tận hôm khi anh thấy cô làm Dung Tiên ngã thì mọi thứ như đảo lộn, lúc đó tưởng chừng cô sẽ giận nhưng đến khi ra về, cô muốn gặp anh và nói chuyện thêm lần nữa, đương nhiên anh đồng ý.
Lần này anh muốn chủ động nói cắt đứt, anh nói:
- Anh xin lỗi, anh không thể thích em nhưng anh chỉ muốn hỏi tại sao em làm vậy, tại sao em đẩy ngã Dung Tiên?
- Là vì em yêu anh quá nhiều.
Rốt cuộc thì cô cũng thừa nhận rằng cô làm nhưng chưa ai ngờ tới cô chỉ nói vậy để qua chuyện. Và cô muốn để anh có nghĩ là cô làm hay là anh vẫn sẽ tin lời cô ta nói.
- Tại sao em lại yêu anh nhiều đến vậy, anh không thích em, cũng không thể yêu em. Nếu cho em một cơ hội, liệu em có yêu anh nữa không?
Lúc đó, anh nghĩ sau những đả kích này, cô sẽ nói:" Không " nhưng ai ngờ thứ cô nói khiến anh ngã ngửa vì bất ngờ vì không ngờ cô lại yêu anh, nói trắng ra thì anh cũng chưa từng nghĩ cô sẽ yêu anh thay vì thích anh.
- Yêu anh mãi là điều em chưa bao giờ hối hận, nếu cho em một cơ hội, em vẫn sẽ yêu anh như ngày đầu chúng ta gặp nhau khi bé.