Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ninh Hi bắt taxi đến cửa hàng xe hơi, cô đã quyết định rồi nếu như ông trời cứ để cô phải ở lại thì cô cũng chiều, chỉ là chút sợ hãi, sao làm gì được cô, bản thân Ninh Hi cũng không ngừng nhắc bản thân: Chỉ cần mạnh mẽ là được, dù có đối mặt với quá khứ cũng không sao.
Ninh Hi mua thẳng tay một chiếc Audi RS7 màu đỏ bằng ngay thẻ đen của Tuấn Kiên, vì ai kêu ông ấy lại chọc giận cô. Nhưng cô lại chẳng thể an ủi bản thân mình biết chiếc xe này so với tài sản của cha cô đã là gì, Tuấn Kiên còn có thể mua hàng trăm chiếc rải khắp phố cũng được.
( Khúc này xin phép được chém xíu, mong là không nhận gạch đá và ý kiến trái chiều từ độc giả)
Thủ tục làm giấy tờ xe cũng rất nhanh, chỉ từ lúc mua đến khoảng 3-4 giờ chiều, Ninh Hi cũng rất từ tốn ngồi chờ đợi thủ tục được hoàn thành, về bảo hành, biển số xe cũng xong. Tầm hơn 4h, Ninh Hi lái chiếc Audi về thẳng Mạc thị.
Lúc Ninh Hi lái xe vào bãi đổ xe nhà chú Phong, cô mới chợt nhận ra chú Phong chính là người cuồng xe thể thao, vì hầu hết các loại xe trong này đều là dạng xe thể thao, chỉ trừ chiếc Bentley màu đen này là mang phần hơi sang trọng một xíu.
Ninh Hi cũng xách một đống đồ vào nhà, vì trong lúc đợi làm thủ tục, cô cũng không thể ngồi yên mà đi xung quanh một xíu, nào ngờ hốt hết đồ đạc về theo cùng, nào là quần áo, giày dép, mũ nón, trang sức, nhưng hầu hết đều dùng tiền của cha mình, như vậy Ninh Hi mới cảm thấy đỡ buồn.
Vừa vào tới cửa nhà thì giọng nói rôm rả lại được chiếu kên trong đầu Ninh Hi, cô chắc chắn với giọng cười hày chỉ có một. Chị Di Tâm đã về rồi
Đúng như Ninh Ni nghĩ, Di Tâm sau chuyến đi tuần lễ thời trang thì về Trung Quốc, hiện tại chị ấy đang ngồi cùng Ngôn Di nói chuyện.
Di Tâm thấy Ninh Hi đúng trước cửa thì lập tức chạy ra, ôm cô vào lòng, chị ấy nói: Xem ra em ngày càng đẹp hơn rồi.
Ninh Hi cười ngại ngùng, đẩy Di Tâm ra, ánh mắt lạ thường nhìn chị ấy, nói: Sao chị về mà không báo?
Di Tâm giúp Ninh Hi một tay, kéo hết đồ vào nhà, " Không phải là không nói mà suốt trên máy bay cứ có kẻ điên nào ôm ấp phụ nữ rồi nói mấy câu âu yếm, nếu đã thế cũng không sao nhưng đằng này mấy người phụ nữ đó còn to lớn giọng sai bảo phục vụ các kiểu, làm chị chẳng ngủ được. Mà chị cũng quên mất là em đi Thượng Hải nên chị có tới Bắc Kinh trước, định gây bất ngờ cho em, ai ngờ chị thấy ba mẹ em nói em đi Thượng Hải, lúc này chị mới nhớ " Di Tâm còn nói với giọng uẩn khuất, đáng thương.
Nhưng ngược lại đó, Ninh Hi lại không quan tâm từ khi nào, cô đi vào giúp đỡ Ngôn Di một tay. Từ khi đến đây, cô chưa bao giờ thấy Ngôn Di dừng làm việc gì đó, suốt ngày cứ quần quật trong bếp, lúc vào mới thấy cô ấy đang tìm kiếm ý tưởng nấu ăn mới.
Di Tâm lại tức giận, cô còn đang định hỏi về chuyện của Ninh Hi với Khiết Thần, ai ngờ con bé này lại bỏ lơ cô. Cô lao nhanh vào phòng bếp, nhìn cảnh mẹ chồng con dâu này đúng là mệt mỏi, cô lôi tay Ninh Hi rồi nhìn mẹ mình nói: Cho con mượn con bé xíu đi, con bé cũng mệt rồi, nó đi làm cả chiều rồi.
Ngôn Di lúc này cũng để Ninh Hi đi nhưng tay lại hơi níu kéo, " Được rồi, nhưng con cũng mới về đừng có kiếm chuyện với con bé nhiều quá đấy, lat mẹ sẽ mang trái cây kên cho "
Ninh Hi nói: Con cảm ơn.
Rồi định nói gì đó nữa mà rất tiếc Di Tâm lôi tay cô đi luôn, không để cho cô níu kéo gì ở đây nữa.
Cửa phòng đóng sập lại, Ninh Hi bị đày ngồi trên chiếc ghế gỗ đó, trước mặt là Di Tâm. Di Tâm nhìn con bé một hồi lâu thì hỏi: Sao, sao lại quyết định ở lại đây?
Ninh Hi ngao ngán nói: Em chỉ định ở lại đây ba tháng, ai ngờ Khiết Thần làm gì đó khiến ba mẹ em chuyển ý, bảo em ở lại đây mấy năm học cách kinh doanh rồi về giúp ba mẹ em.
Di Tâm buồn bực vồi xuống giường, vẻ mặt đang suy tư gì đó, " Vậy tại sao em không quyết liệt lên, đòi về cho bằng được?"
" Trời ạ, cô hai ơi, cửa hàng của em bị cha bán cho công ty Khiết Thần đang quản lí, em về thì làm được gì, vả lại cha em trước giờ rất cứng, chỉ cần ra hiệu lệnh sẽ không bao giờ thay đổi chủ ý " Ninh Hi nói với giọng chắt nịch vì có nhiều chuyện từ bé đã cho cô cái nhìn rất đúng về tính cách của cha cô.
Ví dụ như hồi bé, có lần khi xem tivi về những người bán vé số kiếm tiền. Ninh Hi lúc đó cũng 12 tuổi, cô cũng hiểu thế nào là đau khổ, vui sướng, vất vả nên cô cũng rất ngoan nhưng lần đó khi xem thấy mấy bạn khổ sở như vậy, cô lại có chút tò mò nên mới đụng đậy người, lấy tay vỗ vỗ vào bụng cha mình, thủ thỉ nói: Cha à, con muốn thử bán vé số.
Tuấn Kiên lúc đó cũng bất ngờ, nhưng hắn quyết định hỏi lại con gái mình lần nữa: Con chắc chắn chứ, nếu con chắc chắn cha sẽ cho con đi làm thử một ngày mà con không được kêu ca gì cho đến khi trời tối và ngược lại con không chắc chắn thì thôi.
Ninh Hi tự nhiên lại trở nên cương quyết hơn so với lời nói của cha mình, cô đúng lên, vỗ vào ngực nói: Con chắc chắn mình muốn đi bán vé số một ngày.
Khoảng khắc đó Ngọc Anh cũng từ trên lầu đi xuống, nghe thấy cuộc trò chuyện quá là vô lí của hai cha con nhà này, cô lập tức ngăn cản ngay: Anh bị điên à, sao lại để con làm mấy thứ đó.
Mẹ cô thì không đồng ý nhưng Ninh Hi thì khác, một mực đồng ý với quyết định mình đã chọn. Thấy được sự kiên quyết của con gái mình, Tuấn Kiên lập tức nói: Được, chuẩn bị mai cha sẽ cho con trải nghiệm thử.