Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lời tác giả: Chúc các độc giả của mình năm mới vui vẻ. Một năm mới đã sang, hi vọng các bạn vẫn sẽ theo dõi các tác phẩm của mình nhé.
Ninh Hi ngẫm nghĩ lại thì cũng thấy đúng, làm gì có ai bình thường mà xây được toà nhà lớn thế này, có mười mấy tầng đã vậy còn thêm mấy tầng trống. Nhưng có một chuyện cô thắc mắc hỏi Hải Phồn Tinh: Tổng giám đốc từng đi nước ngoài, là ở đâu vậy?. Ninh Hi muốn hỏi, liệu có phải vì gì đó mà anh không thể đến để gặp cô, vì vậy cô cũng có thể lấy lí do này để yêu anh thêm chút nữa.
Hải Phồn Tinh suy nghĩ một chút rồi đáp: Thiệt ra tôi cũng không chắn, ngay từ khi ngài Mạc làm ở công ty này thì tôi chỉ nghe về việc ngài ấy xây nơi này cho con trai ngài ấy vì ngài ấy vẫn còn đủ sức tiếp tục công việc nhưng về con trai ngài ấy là tổng giám đốc Mạc thì tôi chỉ gặp mới đây thôi, cũng có người bảo anh ấy bị gặp tai.......
" Thư kí Hải, tôi thuê cô về để nói chuyện nhiều đến vậy à? "
Khiết Thần từ đâu xuất hiện sau lưng Ninh Hi, ngay cả Hải Phồn Tinh cũng bị doạ sợ không dám hó hé gì thêm, Ninh Hi cũng vậy, vừa nói xấu sếp bị bắt, giờ lại còn nhiều chuyện trong giờ làm việc mà chủ đề cũng về Khiết Thần, đúng là lần này chết thiệt rồi.
Khiết Thần lườm qua Hải Phồn Tinh, nói: Thư kí Hải tiếp tục làm việc đi, đừng để kẻ khác phiền nhiễu đến.
Ninh Hi đứng bên cạnh, sớm bị bốc cháy rồi, cô nói to: Anh dám kêu ai phiền nhiễu hả, chẳng qua tôi đang hỏi han về chỗ làm của tôi ở đâu thôi mà.
Hải Phồn Tinh nghe thế thì ngạc nhiên, chẳng lẽ tổng giám đốc chưa nói cho Ninh Hi biết, cô ấy đột nhiên mỉm cười nhìn Khiết Thần rồi nhìn sang Ninh Hi nói: Chỗ làm của cô ở kia.
Rồi tay của Hải Phồn Tinh chỉ qua lớp kính trong suốt đó, chỉ đúng vào cái bàn với giang phòng đó, cô ấy nói: Đó là vị trí mà cô sẽ làm trong vòng ba tháng trước khi Thạch Hoa được xây xong.
Ninh Hi ngơ ngác nhìn Hải Phồn Tinh rồi hỏi lại cho chắc chắn: Cô nói thiệt à?
Hải Phồn Tinh chớp chớp mắt rồi đáp: Chính xác, tổng giám đốc chưa nói gì với cô à?
Hải Phồn Tinh cũng thấy lạ, vào đó nãy giờ mà chỗ làm còn chưa thông báo, chẳng phải lúc nãy tổng giám đốc đã thả tấm ngăn cách xuống rồi sao, sao giờ lại kéo lên rồi, hèn gì tổng giám đốc có thể biết được mọi cử chỉ của Ninh Hi, còn biết cô nói chuyện.
Ninh Hi vẫn chưa định hình được, cô nhíu chặt mày lại, định quay lại phản ánh với Khiết Thần thì anh lại biết mất đâu rồi.
Ninh Hi vẫy tay tạm biệt Hải Phồn Tinh rồi bước vào phòng. Từ ngoài vào thì Hải Phồn Tinh vẫn thấy tổng giám đốc rất bình tĩnh, phải nói thật là cô rất nể Ninh Hi vì cô ấy người đầu tiên có thể nói chuyện như vậy với tổng giám đốc, mặc dù cô không thích giám đốc nhưng nhìn sơ qua thì anh đúng thiệt là rất điển trai nhưng cô không hiểu sao Ninh Hi lại luôn có sự bài xích cực lớn với tổng giám đốc như vậy, đã vậy ban nãy đột nhiên ngài ấy còn chen ngang lời nói của cô, phải chăng đang che giấu điều gì đó.
Ninh Hi bước vào thật nhanh, cô đập mạnh tay xuống bàn, tay còn lại chỉ về phía góc nhỏ bên kia, nơi sẽ là chỗ làm việc của Ninh Hi trong ba tháng tiếp theo, cô phẫn nộ nói: Thế này là thế nào?
Khiết Thần ngước mặt lên nhìn cô, anh nhàn nhạt đáp: Thế nào là thế nào?
Dừng lại chút rồi Khiết Thần lại nói: Cô đi làm mà chưa nghe bộ phận nhân sự thông báo à
Ninh Hi bất giác nhíu mày lại, cô quay lưng về phía Khiết Thần rồi lặng lẽ lôi điện thoại của mình ra. Chiều hôm qua cô cũng có nghe được thông tin về đi làm vào ngày mai của bộ phận nhân sự nhưng về việc làm ở đâu thì cô không biết. Ninh Hi đang cầu phật rằng bản thân khoing hề nhận được tin từ bộ phận nhân sự vì nếu có thì cô sẽ nói chuyện ra sao với Khiết Thần.
Lướt đến phần tin nhắn, lướt đến gần cuối của ba ngày trước cũng không thấy. Ninh Hi quay người lại, giơ điện thoại lên trước mặt Khiết Thần rồi nói với tâm trí chắc chắn sẽ thắng: Đấy, tôi không hề nhận được thông báo của bộ phận nhân sự, vậy nên lỗi không phải của tôi. Và bây giờ thì tiện thể đây tôi muốn xin chuyển chỗ làm, tôi cũng là một thành viên của Tứ Lam, chẳng lẽ Tứ Lam nhỏ đến mức không có chỗ ngồi cho một nhân viên nhỏ bé như tôi à?
Khiết Thần lướt lướt vài cái ở điện thoại cô và Ninh Hi tự tin rằng anh có tìm chết cũng không ra, Khiết Thần cười cười, anh nói: Lịch sử cuộc gọi, em chưa kiểm tra qua.
Ninh Hi lập tức rút điện thoại lại, đúng như lời Khiết Thần nói, có số máy lạ gọi đến cho cô và lúc 6h30 sáng nay nhưng vì để ngủ cho ngon, cô đã tắt luôn chuông điện thoại, thảo nào bản thân Khiết Thần cũng rất tự tin. Ninh Hi không khỏi than trời làm sao có thể ưu ái cho Khiết Thần đến vậy.
Trong lúc Ninh Hi vẫn còn ú ớ chưa biết nói gì thì bạc môi Khiết Thần nhếch lên thể hiện sự hiếu thắng của bản thân mình, anh nhắc nhở cô: Không phải em nói chỉ cần chỗ ngồi hay sao? Vậy thì có chỗ rồi đấy, được ngồi phòng của tổng giám đốc thì còn gì vinh hạnh hơn, vả lại công ty đang áp dụng chính sách rèn luyện nhân viên mới, mà em thì đúng là nhân viên mới nên em sẽ là người đầu tiên được áp dụng hình thức này.
Rồi Khiết Thần chỉ tay về phía đó, nhân lúc đó nhìn qua chiếc đồng hồ đã điểm chín giờ hơn, anh lắc đầu ngán ngẫm nói: Em đã trễ gần bốn mươi phút, lát nữa ở lại bù thêm giờ đi. Bây giờ nếu em còn đứng đó nhỡn nhơ về mấy thứ linh tinh ví dụ như chỗ ngồi, vị trí thì tôi lập tức đè em lên giường đấy.