Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mở mắt ra, tay sờ soạng tìm chiếc điện thoại đang reng lên, Ngọc Anh lười nhát không nhìn thấy người gọi mà lướt nghe luôn:
- Alo, cho hỏi ai vậy ạ.
Đầu dây bên kia đáp lại với giọng hơi khó chịu:
- Em là vẫn đang ngủ đấy à?
Cô nhận ra ngay là giọng của ai nhưng vẫn cố mở mắt là để nhìn cho rõ tên người gọi, cô định mắng thầm đứa nào mới sáng sớm đã gọi cô nhưng đó là Kiên thì cô lại chiều mến nói:
- Ừm.
Hắn vừa nghe giọng cô là biết cô vẫn còn ngái ngủ nên nói:
- Dậy đi, anh muốn em đến công ty.
Cô vẫn còn mơ hồ, hắn gọi cho cô để làm gì ai ngờ để nói tiếp về chủ đề này thì cô vẫn chỉ có một câu trả lời là:
- Không muốn, không phải nói sẽ để em tiêu sài, mua sắm đến chết thì thôi à, sao giờ lại muốn em đi làm.
Tuấn Kiên bên kia, nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu, hắn nói cô đến công ty để đi làm hồi nào, mới khẳng định lại:
- Ai muốn em đến làm việc. Dậy đi rồi đến công ty, anh dẫn em đi ăn trưa.
What, cô nhìn lại đồng hồ thì giờ đã hơn mười giờ rồi và cô vẫn còn đang nằm ì trên giường, cô mau chóng ngồi dậy nhưng đúng là hơi khó vì cả người cô mềm nhũn, chẳng muốn cử động gì nhiều vì quá mệt. Cô không nhớ rõ là tối qua cô và hắn đã trải qua bao nhiêu lần và ở bao nhiêu nơi.
Sau khi trải qua một lần ở trên giường thì hắn cởi dây thả hai tay cô ra nhưng vẫn bịt mắt cô rồi quay lưng cô lại làm một lần nữa từ đằng sau cô, mà tư thế này càng khiến cô mệt hơn nữa. Khi đã xong, hắn mang cô vào phòng tắm để rửa qua cho cô nhưng nào ngờ hắn lại làm thêm hai lần nữa, từ bệ bồn rửa mặt cho đến thành bồn tắm, sau đó vì thấy cô quá mệt nên mới dừng lại. Chứ cô thấy cái bộ mặt cấm dục lâu năm của hắn, chắc chắn là còn chưa thoả mãn.
Chỉ nghĩ đến thôi mà mặt cô đỏ hơn, cô dẹp ngay hết nhưng kí ức đó ra khỏi đầu rồi bước từ từ xuống giường vào phòng tắm, sau khi bước từ phòng tắm thì cô phải lựa chọn mãi mới được một bộ đồ khá phù hợp để che đi nhưng vết hôn bầm tím do hắn để lại.
Cô chọn chiếc váy len cao cổ có màu nâu, chiếc váy ôm sát cơ thể phô trọn đường cong của cô khiến cô càng thêm tự tin, cô cũng đã có chồng đã vậy chồng cô còn lại là Tuấn Kiên thì việc gì cô phải sợ ai cơ chứ.
Cô ra khỏi nhà, lái chiếc Cadillac vừa được hắn mua để dưới garage sẵn cho cô. Cô lái xe đến trước cửa của Dương Thị. Cô bước xuống xe rồi để xe cho bảo vệ lái xe vào chỗ giữ xe. Vừa bước vào đại sảnh của công ty thì cô đã nhanh chóng va vào nhưng ánh mắt chăm chú của các nhân viên trong công ty. Dù gì thì trước đây cô cũng làm việc khá lâu, nếu như có tuyển thêm nhân viên thì mới không biết cô.
Cô bước vào thang máy và nhấn lên tầng 26, lúc cô sang Anh cô có thấy trụ sở chính của Dương Thị. Nó phải cao hơn toà nhà này gấp 3 lần với tổng số tầng là 81. Cô cũng tự hào vì Đại Boss của hai toà nhà này đều là chồng cô.
Cô bước lên tầng 26, định bước thẳng vào phòng của hắn nhưng lại có cô nhân viên cảng cô lại nói:
- Xin lỗi, cô đến đây để tìm ai vậy?
Cô lúc này mới nhìn cô nhân viên, khẽ nhíu mày, không phải lần trước tới là đàn ông sao, tại sao giờ lại là phụ nữ.
- Tôi tìm Dương Tuấn Kiên.
- Xin lỗi cô, chủ tịch hiện tại rất bận, không có thời gian để tiếp khách và cô hình như cũng không có hẹn trước.
Cô cũng không để ý gì nhiều đến cô ta mà đi thẳng vào phòng của hắn, mở toang cửa ra.
Lúc này, cô nhân viên vô sao mới nói:
- Xin lỗi chủ tịch, tôi đã cố gắng can cô ấy nhưng..
Tuấn Kiên hơi nhíu mày, hắn còn chưa dám lên tiếng với cô như vậy, vậy mà một cô nhân viên có thể đụng đến vợ mình, hắn nói:
- Để cô ấy vào, từ này cứ cho cô ấy vào, cô ấy là vợ tôi.
Cả cô nhân viên và thư ký Lâm đều há miệng, không hiểu. Mới hôm trước cô ấy chỉ đưa đồ cho boss, giờ lại trở thành vợ boss thì boss nhà ta đúng là ghê gớm, đã hiểu tại sao sáng nay boss nhà ta cứ vui tươi hơn bình thường thì ra là có vợ đến thăm.
- Cả hai người ra ngoài đi.
Cả cô nhân viên và thư ký Lâm đều đồng thanh đáp:
- Vâng.
Bây giờ thì Tuấn Kiên lại trở nên bình thường, hắn cúi xuống tiếp tục với đống văn kiện rồi nói:.
- Em lại ăn mặc thế này à.
Cô hơi ngạc nhiên khi hắn nói cho cô thư ký đó, mình là vợ hắn, chẳng khác nào là nói cho cả công ty biết.
Nghe hắn nói thì cô mới lại gần hắn, đứng trước bàn làm việc hắn, giơ tay ra trước mặt hắn rồi nói:
- Sao, không đẹp à, nếu không thì thay.
- Rất đẹp.
- Nhưng trời lạnh lắm, mặc thêm áo khoác đi.
- Em biết rồi.
- Đợi anh một lát rồi chúng ta cùng đi.
Nghe xong, cô ngồi ngoan ngoãn trên salon rồi nhìn dáng vẻ lúc làm việc của hắn. Cô cảm nhận cuộc đời cô xoay chuyển cũng nhanh thật, mới ngày nào cô còn chửi hắn điên không chịu đến đây làm, vậy mà giờ cô lại xuất hiện ở đây cùng hắn ăn cơm và đặc biệt hơn cô đã là vợ hắn, vợ của Dương Tuấn Kiên.
( Chương sau là chương có cao H một chút xíu nha, dạo này muốn giới thiệu chút về mấy cảnh H cho các bạn nha)