Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong căn phòng đầy vị máu tươi, Mạc Y Đinh và Du Yên sớm đã mệt lả người vì la hét, cũng chẳng còn được bao nhiêu sức lực giữ lại một chút hơi thở. Họ chỉ có thể nhìn đứa con trai dại dột dần ngất đi trên bàn gỗ, có đến chết cũng không thể chết một cách nhẹ nhàng.Quyết Tùng một lúc lâu sau thì bước vào, phía sau còn có thêm một người đang vùng vẫy kịch liệt. Hắn bị ném xuống bên cạnh Y Đinh, trong sự lờ mờ đến tỉnh táo, ông ta chợt nhận ra Tiêu Chính, cha của Tiểu Khiết Ly.
Anh không liếc nhìn lấy Mạc Y Đinh một cái, lập tức hướng đến Mạc Cảnh đang chết dở.
Rút con dao từ lưỡi hắn ra, lỗ hổng làm máu tứa ra nhiều hơn, cả khoang miệng toàn là máu, xung quanh cũng toàn là máu.
Tùng nắm chặt lưỡi Mạc Cảnh, động tác ngọt lịm thoáng chốc đã đứt phăng chiếc lưới thóa mạ người khác, khiến hắn cả đời không thể gọi hai tiếng Thượng Mỹ, không thể dùng những lời lẽ dao đâm làm cô gái nhỏ của anh phải đau lòng.
Vệ sĩ bên cạnh bước đến phía sau Quyết Tùng cúi đầu, anh quan sát con mồi đang dần dần mềm nhũn trước mặt, hạ một câu xanh rờn từ phía trên.
"Dù thở cũng phải nhớ tên ta."
*****
Sau khi Mạc Cảnh bị đưa đi căn phòng còn lại 4 người Mạc Y Đinh, Du Yên và Tiểu Chính thay phiên nhau thấp thỏm trong lòng, không biết ai sẽ chết trước, hoặc bộ phận nào sẽ bị đem ra làm trò chơi. Quyết Tùng nhàn nhã kéo ghế, chễm chệ ngồi xuống như một vị vua tàn khốc phán xử những tên tội đồ. Anh bắt chéo chân, chìa mũi giày bóng loáng đến Tiểu Chính, khuôn mặt 10 phần thoải mái, nhưng ai cũng biết Quyết Tùng một khi đã khác thường thì không hay cho lắm.
Tiểu Chính quỳ bằng gối, các ngón tay bắt đầu không kiềm chế được mà run lên, trong giọng nói cũng nói lên phần nào kinh hãi.
"Ryan đại nhân, ngài gọi tôi đến đây có việc gì? Là Khiết Ly làm gì không đúng ý ngài?"
"Tập đoàn họ Phi các người chia đến đâu rồi?"
"Chuyện này...?"
Tiểu Chính bất ngờ, mắt dáo dác nhìn xung quanh bối rối và mồ hôi không ngừng tuôn. Quả thật năm đó tập đoàn Tiểu Chính và Y Đinh vì sự thịnh vượng của Phi thị mà nổi lòng tham, hợp sức nhấn chìm con tàu đang vươn buồm ra khơi. Chuyện đã qua rất lâu và thời gian đó chuyện xảy ra rất êm đẹp, tưởng chừng đã chìm sâu xuống đáy bể không một ai biết đến. Chỉ là không ngờ có một người có thể lặn sâu đến như vậy.
"Đúng là đã vươn lên rất nhiều."
Quyết Tùng phì cười một cái, phong thái tự nhiên như đang bàn chuyện làm ăn với đối tác thân cận. Anh nhìn Mạc Y Đinh đang mệt lả người thở hổn hển, sau đó nhìn sang Tiểu Chính đang cúi gập đầu.
"Tôi cũng muốn."
"Ưmmmmm"
Mạc Y Đinh vốn không có tí sức sống, câu nói vừa nãy của Quyết Tùng như một liều thuốc tiên vực dậy ông. Y Đinh gằn giọng nhìn Quyết Tùng trong căm hận, Chúng tôi không liên quan, không được..."
Quyết Tùng làm vẻ mặt khó hiểu, đan 10 ngón tay vào nhau.
"Nếu không liên quan, tại sao không được?"
"Ưmmmm"
Y Đinh cứ khăn khăn một chữ, sau đó thở dốc khó khăn. Tiểu Chính thấy vậy thì nhăn mặt nhìn người bạn già, đầu gối lê lết một chút.
"Xin ngài xem xét, chúng tôi quả thật không làm những chuyện đó."
Quyết Tùng nghe xong thì suy nghĩ một chút, sau đó gật gù.
"Xem ra đến tận bây giờ vẫn có người nghi ngờ khả năng làm việc của ta."
Tiểu Chính giật mình lắc đầu lia lịa, dùng tay lau mồ hôi trên trán sau đó đáp lại, khuôn mặt đã không còn giữ chút tự tôn ngay từ giây phút đầu.
"Không không... Tôi... Ngài muốn bao nhiêu?"
"Tiểu Chính."
Du Yên bên khó khăn hét lên, giọng khàn đặc đi khiến người khác không tài nào nghe được. Tiểu Chính quay phắt sang kiên định hắng giọng.
"Vực thẳm trước mặt, Mạc gia còn tham vọng gì nữa?"
Lời của Tiểu Chính tuy có hèn nhát nhưng giờ khắc này lại rất đúng. Quyết Tùng cười khẩy một cái, ngón cái và ngón trỏ ma sát vào nhau.
"Tất cả cổ phần Phi thị."
"Làm sao được... Chuyện đã rất lâu rồi, cổ phần đã được sát nhập hết thảy. Nếu muốn tách ra e là phải rườm rà về thủ tục..."
"Phi thị nằm trong Tiểu Chính và Y Đinh?"
Mạc Y Đinh ngầm hiểu trợn to mắt, Du Yên bên cạnh cũng đứng ngồi không yên, cúi rạp đầu xuống đất cầu xin. Du Yên nhịn không được phải nức nở.
"Xin ngài, đó là công sức của Mạc gia, ngài không thể nói lấy là lấy. Còn về Mạc Cảnh, tôi hứa sẽ không cho nó ra ngoài nửa bước,..."
Du Yên nghẹn ứ không nói được thêm nữa, nắm chặt tay Y Đinh mà uất hận. Tiểu Chính cũng cúi đầu, tất cả như đều không hề xứng tầm với anh.
"Đúng vậy, ngài xem xét lại giúp chúng tôi..."
"Vậy lúc các người ngang nhiên dụ dỗ các cổ đông, cài gian gieo tiếng xấu cho Phi thị, liệu có - xem - xét?"
Quyết Tùng nhẹ nhàng mà nói, từng câu từng chữ như xuyên qua tâm can của 3 người đối diện. Tiểu Chính lúc này tức giận không thể kìm chế.
"Tại soa ngang nhiên ngài lại quan tâm đến Phi thị, một tập đoàn vốn đã mất tích trên thị trường từ lâu. Thời điểm đó chính ngài cũng chẳng mang lên tiếng, sao bây giờ lại làm khó chúng tôi như vậy."
Anh nhìn chằm chằm vào cơn giận dữ của Tiểu Chính, vốn là người nhạy cảm nên đến cả giọt mồ hôi "áp lực" đang chảy dọc bên má cũng đôi phần khiến anh buồn cười. Đâu cần khoe mẽ như thế, dù sao tất cả cũng bắt buộc phải đâu vào đó.
Quyết Tùng chớp mắt một cái, để lộ mắt phượng quỷ quyệt, tăng đôi phần hiểm ác.
"Chuyện rất dài."
Nói xong anh liền đứng dậy bỏ tay vào túi quần, dáng người cực phẩm thẳng tắp bước ra cửa. Một lúc sau đó là người vệ sĩ vạm vỡ bước vào, gằn giọng nói.
"Có thể về."
Thời khắc cánh cửa phòng đóng lại, 3 con người trong căn phòng có chút nhẹ lòng đi mà thở dốc. Mặc dù chuyện chưa đi vào đâu nhưng cảm giác thoát khỏi ánh mắt đó là một sự biết ơn. Nhưng khi tên vệ sĩ bước vào bảo họ về đi, trong lòng lại có chút bất an trỗi dậy. Ngay lập tức sau đó là tiếng chuông điện thoại reo to.
"Alo"
"Thưa chủ tịch, hiện tại cổ phiếu chúng ta đang rớt giá không ngừng, chỉ sau một giờ nhưng nguy cơ rất lớn, cơ hội khôi phục chỉ xấp xỉ 10% tổng cổ phần. Mong chủ tịch ra lệnh."
Không thể, cổ phiếu rớt giá chóng mặt là điều không thể, trước đến này hoàn toàn không có chuyện tập đoàn Tiểu Chính đi lùi trên thương trường. Cũng chưa một lần biến động lớn trên sàn chứng khoán đến độ tỉ lệ khôi phục thấp đến điếng người.
Tiểu Chính thở dốc, tim co thắt liên hồi, cuối cùng đành ngất đi trên sàn lạnh. Và chắc tập đoàn Y Đinh cũng rõ, nếu Tiểu Chính dần mất tích trên thương trường, thì Y Đinh chẳng là gì, và chẳng còn gì để giữ nữa."
***
"Tập đoàn Tiểu Chính và Y Đinh do hai người lãnh đạo cùng tên sau một đêm dần mất tích trên thương trường. Hai tập đoàn vốn có mối quan hệ sâu sắc, cùng hợp tác phát triển giữ vững vị trí 20 tập đoàn đứng đầu cả nước suốt 5 năm liền. Liệu có một thế lực nào đó đứng phía sau? Câu trả lời vẫn đang được các chuyên gia nghiên cứu đánh giá."
*Bíp*
Chiếc tivi hiện đại, vừa to vừa rộng trước mặt người đàn ông ôn tồn. Anh bắt chéo chân, ngồi trên sofa nhàn nhã hít thở mùi bạc hà thoang thoảng trong căn phòng xa xỉ. Màn hình đen hiện lên ánh nhìn ma mị cùng vẻ cười khẩy mê người, sau đó tivi từ từ hạ xuống, sau cùng chỉ còn lại chiếc bàn trống.
Quyết Tùng xem đó là chuyện hiển nhiên vốn đã rõ, chỉ muốn xem xã hội này đối xử với Tiểu gian và Mạc gia như thế nào sau khi họ chẳng còn gì. Có như cách xã hội chối bỏ Phi gia?
Dáng người cao lớn đứng dậy, oai nghiêm đến nỗi có thể thay thế ánh mặt trời ngoài kia mà tỏa sáng. Quyết Tùng sải bước dài, tay vơ lấy áo khoác dài gần đó, chọn một chiếc Bent màu xanh đậm bóng loáng phóng nhanh dưới tiết trời tuyệt đẹp.
Hôm nay nắng không gắt, vì là nắng đông. Có chút ấm áp cũng có chút lạnh lẽo, nhưng bầu trời không còn âm u như những ngày về trước. Quyết Tùng băng băng trên đường cao tốc, cửa kính được mở làm làn gió đông có thể vô tư chơi đùa xung quanh một tuyệt sắc. Mái tóc anh tùy ý bay trong gió, để lộ hàng chân mày rậm ác hiểm và những góc cạnh vốn đã bị mái tóc che đi. Từ khi Thượng Mỹ không thể quan tâm thế giới ngoài kia ra sao, anh cũng chẳng buồn vuốt keo và gọn gàng nữa.
Nói thì có chút không ổn, nhưng Quyết Tùng vẫn là Quyết Tùng, tuy có chút bất cần nhưng lại quyến rũ đến không ngờ.
Chiếc xe rẽ vào sảnh lớn của bệnh viện, dừng lại ở đó rồi bóng dáng cao lớn oanh tạc cả một bầu không khí trầm lặng.
Họ bàn tán về người đàn ông vì điều gì anh chẳng buồn quan tâm, nhưng có thể nhạy cảm mà nhận ra được họ đang xì xầm về mình.
Thang máy đỏ lên dòng chữ VIP. Quyết Tùng bỏ hai tay vào túi khoác dài.
*Ting*
Hành lang VIP hiện ra như một khách sạn 5 sao chính hiệu. Mùi thơm thoang thoảng đặc trưng của phòng bệnh VIP khiến người khác không lo không nghĩ, cứ thể đó là một liều thuốc cho tâm hồn tốt nhất.
Quyết Tùng sải bước dài, phòng 703, 7302.
Dãy số 4 chữ hợp lệ, cửa phòng bệnh nhanh chóng mở ra. Người phụ nữ dáng người thanh tú, tóc buộc đang đứng nhìn phong cảnh ngoài kia giật mình quay lại. Đập vào mắt cô là dáng người cao ráo, ngũ quan anh tuấn, sắc sảo, lạnh lẽo. Mặt đối mặt, mắt nhìn mắt.
"Anh..."
"Được rồi."
Lãnh Phong trên giường bệnh, tay cầm một quyển sách. Thấy Phong Tình có ý muốn mắng cho Quyết Tùng một trận thì ngăn lại, đưa mắt nhìn về Tùng.
"Mọi chuyện thế nào?"
Quyết Tùng gật đầu, bước đến vài bước ngay giường bệnh rộng lớn màu trắng ngà sang trọng, hất mặt về phía chân Lãnh Phong.
"Ổn chứ?"
"Ổn, cảm ơn vì đã không nhắm vào đây."
Lãnh Phong đưa tay đặt vào tim mình cười phì một cái. Quyết Tùng tâm tư cũng giãn ra, ngay sau đó liền trở nên nghiêm nghị trầm trọng.
"Lúc đó không thể kiểm soát được, xin lỗi."
Phong gật đầu, Tùng cũng nhẹ nhõm lê bước về phía sofa ngồi xuống. Hai người tưởng mâu thuẫn nhưng lại không hề mâu thuẫn, một màn hòa thuận đến khó tin khiến Phong Tình mới là người trở nên mẫu thuẫn.
Cô nhẹ ngồi cạnh Lãnh Phong nói nhỏ.
"Không phải chứ. Hắn ta bắn anh, là ghim đạn vào người anh đó."
Phong chỉ cười nhẹ, mắt vô tình nhìn đến bắp đùi trắng nõn nửa kín nửa hở của cô rồi dừng lại. Phong Tình dường như cũng hiểu nên đỏ mặt, lập tức bối rối đứng thẳng dậy.
Tùng nheo mắt, một màn khó chịu.
"Tập đoàn Mạc Y Đinh, quà tạ lỗi."
Anh nhướn mày nhìn về Lãnh Phong, dùng giọng trầm đều phá tan bầu không khí ám muội.
"Tôi vừa nghe tin sáng nay trong đầu đã nghĩ ra là cậu, đúng là không chạy đâu được. Được, tôi sẽ dùng làm quỹ cho bệnh viện."
Phong Tình đứng ở bên nghe mà choáng váng, lần đầu tiên trong đời cô được tận mắt chứng kiến thứ quà tạ lỗi xa xỉ như vậy. Là một tập đoàn, không cần biết lớn hay nhỏ, nhưng thứ như vậy mà cho đi thì... Anh ta giàu có đễn cỡ nào chứ?
Dường như quên điều gì đó, Lãnh Phong bổ sung, khuôn mặt nghiêm túc hơn và cũng ánh một chút xót xa.
"Phòng 732, mã phòng cậu biết chứ?"
Tùng gật đầu, có chút chần chừ trong cử chỉ sau đó hướng mắt nhìn ra ánh nắng ngoài kia. Ánh mắt xa xăm không điểm dừng, sóng mũi cao cùng đôi mắt hơi khép nhẹ trong thời khắc này lại giúp tôn lên nét buồn hiếm có.
"Anh nên đến thăm Thượng Mỹ, biết đâu vì có hơi ấm của anh, cô ấy sẽ chạy nhanh hơn..."
Ý Phong Tình ở đây, Thượng Mỹ đang ở trong một con đường toàn là bóng tối, cuối con đường chỉ thấy một chấm nhỏ ánh sáng le lói, muốn đến đó, một là con người ta phải kiên trì chạy thật nhanh, hoặc là dừng lại vì mệt mỏi.
Quyết Tùng im lặng một lúc lâu, không gian trong căn phòng yên ả vì anh mà căng thẳng. Sau đó đứng dậy rời đi trong im lặng, không nói ai một lời.
*Phòng 732, mã 1711*
Cô gái nhỏ trên chiếc giường rộng lớn, trong một không gian rộng lớn, yên lặng.
Tiếng điện tâm đồ tuần hoàn liên tục mỗi giây, chỉ một mình nó phát ra tiếng động duy nhất.
Nếu như ánh nắng hôm nay tuyệt đẹp, thì đối với tâm trạng của anh mà nói, chẳng thể nuốt nổi bao tuyệt tác trên đời.
Thượng Mỹ ngoan ngoãn đợi anh, lúc nào cũng thế. Chỉ tiếc là anh không một lần tìm cô, điều đó day dứt anh đến điên dại.
Quyết Tùng đứng ở cửa rất lâu, từ lúc ánh nắng chỉ đến mũi giày bóng loáng đến lúc lan tỏa đến gương mặt anh tuấn sắc sảo, đôi mắt vẫn hướng về Thượng Mỹ.
Không biết sau khi đôi mắt long lanh đó thức giấc có còn nhớ đến ta, nếu nhớ ta thì sao, mà không thì thế nào.
Không biết cô có thể là một đứa trẻ chạy khắp nơi, vô tư đi đứng như lúc trước.
Không biết cô sẽ không sầu không nghĩ, hay trở nên trầm mặc, xa cách với mọi thứ xung quanh.
Không biết, em có còn yêu ta.
Quyết Tùng cứ đứng như thế đến khi y tá đến xem tình hình Thượng Mỹ nhắc nhở, anh mới bước vào bên trong ngồi vào sofa. Tiếp tục ngắm nhìn và chìm trong ưu tư.
Lúc anh chợt nhận ra mình đã ngồi trong một tư thế quá lâu và để tâm quá nhiều đến nỗi mệt người. Thật sự lúc này lại muốn ôm cô mà ngủ, như lúc ban đầu đó, chỉ có cô mới có thể khiến anh hòa với giấc ngủ.
Quyết Tùng đứng dậy, nhìn cô rất lâu sau đó rời đi. Vật nhỏ của anh, hẹn em một ngày chúng ta chẳng bận tâm điều gì nữa, cứ thế lao vào và yêu đến tận cùng thế giới.