Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đuổi Anh Đến Cùng
  3. Chương 8
Trước /27 Sau

Đuổi Anh Đến Cùng

Chương 8

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Quản gia gấp rút như ngồi trên đống lửa, tay gõ cửa có chút khẩn cứ lặp đi lặp lại. Mạc Cảnh vốn đang muốn thưởng thức tư vị lại bị quấy rầy thật sự không vui."Chuyện gì?"

Hắn phiền phức mở cửa kèm theo đó là một ánh mắt sắc lạnh cùng giọng nói trầm ác. Quản gia đương nhiên hiểu, cúi đầu lo lắng.

"Khiết Ly phu nhân tìm người. Cô ấy nói mình không được khỏ, cậu chủ về sớm một chút."

"Còn nhấc được cái điện thoại chẳng phải đã khỏe rồi sao."

Mạc Cảnh nhíu mày gằn giọng, nhưng người quản gia vẫn lần nữa lo sợ nói.

"Giọng phu nhân rất yếu, mong cậu chủ trở về."

Mày hắn động một cái liếc nhìn ông, môi mỏng nhếch lên và nụ cười tà ác xuất hiện.

"Ông bắt đầu nhiều lời từ khi nào?"

.....

"Hay... Ông thích "phu nhân" của tôi?"

"Mong cậu chủ đừng nghĩ bậy, tôi chỉ lo cho phu nhân."

Người quản gia rõ là đáng bậc cha chú Mạc Cảnh, vậy mà hắn lại nói ra được những từ thô thiển như thế thật không rõ trên dưới. Hắn từ trên cao nhìn xuống người đàn ông trung niên đang cúi đầu trước mình. Tay cùng miệng đồng thời phát ra tiếng.

"Từ ngày mai nghỉ ngơi đi."

Lúc này trong căn phòng chỉ còn lại duy nhất 2 thái cực. Thượng Mỹ cứ nhìn vào khoảng không, mà hắn thì cứ chằm chằm nhìn vào vóc dáng quá mượt của cô. Áo khoác cô dần bị lấy ra khỏi người, áo ngoài cũng thế, chỉ còn lại chiếc áo ngực trắng tinh cùng đôi đào ửng hồng. Mạc Cảnh trong lòng đầy lửa, chỉ muốn vồ lấy cô mà ăn tươi nuốt sống. Chỉ là lúc này Thượng Mỹ lại cất tiếng:

"Khiết Ly là ai?"

Mạc Cảnh nghe đến tên cô gái ấy thì có chút dừng lại, chán nản đi đến salon trắng ngà ngồi phịch xuống.

"Vợ tôi. Nhưng không phải ghen, tôi vẫn cho cô nhiều thứ cô ta không có."

"Vậy tại sao lại cần tôi?"

Hắn như nghe một câu hỏi thú vị, mà câu trả lời đối với hắn cũng vô cùng thích thú.

"Em ngọt như thế, tôi thích."

"Quyết Tùng"

Mạc Cảnh có chút dừng lại, tâm trạng đột nhiên chuyển biến phức tạp khi cô thốt lên cái tên đó.

"Quyết Tùng thì sao?"

Môi hắn có chút mấp mày và mày đột nhiên nhíu lại. Hắn cho là cô bị điên mất rồi nên toàn nói những điều nhảm nhí. Hắn đi đến cô, vồ lấy cô rồi bắt đầu hôn lấy hôn để.

Thượng Mỹ cứng đờ người như thế. Rồi hình ảnh mẹ cô nhìn cô trong uất ức, hình ảnh cha cô ra đi mà vẫn chưa thanh thản, hình ảnh người đàn ông đó, từ khuôn mặt đến dáng vẻ từ đầu đến cuối đều ghét bỏ cô. Tất cả như thế đều muốn cô từ bỏ, cô mệt mỏi và không muốn gồng mình nữa.

Khi hắn gỡ nút chiếc áo ngực vốn là thứ duy nhất che đậy thứ đẹp nhất của người phụ nữ. Cô chợt nhớ đến bàn tay hung hãn của người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời mình. Anh ta là người đầu tiên mà cô coi là người cuối cùng có thể chạm vào mình. Thượng Mỹ dùng hết sức đá vào vật chính giữa hai chân đang cương cứng của hắn. Ôm ngực chạy thật nhanh ra ngoài nhưng rất tiếc, sói mưu hơn thỏ, hắn khóa cửa.

Nhân lúc Mạc Cảnh đang đau đớn, Thượng Mỹ nhìn nhanh thấy chai rượu đang để trên bàn gần đó. Cô liều mình vơ lấy, chạy đến gần hắn giơ cao tay. Tiếc là hắn vốn khỏe, tay cô bị giữ trên không trung và mặt truyền đến một cái tát nóng rực.

Thượng Mỹ vì lực quá lớn mà ngã xuống sàn đá lạnh, con mèo nhỏ đến đường cùng vẫn vươn móng. Cô đánh tứ phía, quơ quào giữa không trung để hắn không lại gần được mình. Nhưng cô vốn quá bé nhỏ đối với hắn, và tất nhiên lực cũng vậy, hắn ôm chầm lấy cô, làm một cắn mạnh ở cổ, vết cắn khiến máu cô chảy dài mà cô thì vẫn vùng vẫy. Thượng Mỹ phỉ nước bọt vào mặt hắn, hét lớn như chưa từng được hét.

"Tôi khinh. Loại như anh nên chết đi."

Mạc Cảnh bị chọc cho tức giận, dù gì cũng không còn hứng thú. Hắn cho người đem cô đến một căn hầm rất tối, nơi chỉ có ánh đèn heo hút cùng mùi ẩm mốc nồng nặc.

Thượng Mỹ bị trói chặt hai tay bằng xích, bị đánh bằng dây điện, ngất thì đổ nước sôi cho tỉnh lại.

Từng vết roi vung xuống làn da trắng mịn để lại một vết thương sâu và dài, có những nơi rướm máu và có những nơi chảy máu. Chiếc quần jean dài còn sót lại trên người cô cũng bị roi làm cho rách đi.

Vết thương này chưa hết rỉ máu lại vết thương kia chồng lên, Thượng Mỹ không khóc, chỉ khi da thịt bị rách ra thì run lên và lòng lại nhói lên một cái. Thượng Mỹ bỗng nhiên cười một cái, một nụ cười đẹp đến đau lòng.

Mạc Cảnh ngồi nhìn con thú hư mình đang dạy dỗ bỗng cười lên, khó hiểu ra hiệu dừng lại.

"Em cười chuyện gì?"

"Tôi không ngờ mình lại ngốc như vậy."

"Đương nhiên, không làm tôi hài lòng là điều ngốc nhất trong cuộc đời em."

"Anh ấy đến nhìn tôi cũng phát chán. Vậy mà giờ khắc này tôi lại muốn anh ấy ở đây."

Thượng Mỹ nghẹn ngào nói những câu đau lòng như thế, cô tự nhìn ra sự bi thương của bản thân mình, tự biết mình ngu ngốc. Vậy mà cô lại muốn yêu, muốn anh ấy biết cô bị người khác đánh đau như thế.

Mạc Cảnh tức điên lên vì trong cô không phải hắn. Hắn vẫn luôn ghét ở cô sự kiên cường mà hắn cho là lì lợm, dù đánh đến đâu cô cũng không khóc và cầu xin hắn khiến hắn ngứa ngáy. Cứ cho người đánh cô đến ngất đi, rồi lại cứ thế dội nước nóng để cô tỉnh lại, chu trình như thế tiếp diễn 1 tuần hơn.

- ----------------

Hành Khiết cầm một sấp văn kiện trên tay nghiêm túc xem xét, càng xem mày càng nhíu, ngón tay thon dài từ từ chậm rãi dừng lại ở mỗi trang. Anh liếc nhìn Niel đang gác chân xem tạp chí vô cùng thích thúc thì mở miệng.

"Niel đại nhân, hãy để ý tôi một chút."

Bộ dạng Khiết vẫn vậy, điềm tĩnh và nghiêm nghị với công việc. Chỉ là người bị anh nhắc đến bị dọa cho hoảng sợ. Niel trợn to mắt, môi cong xuống nhìn Hành Khiết, tiếp theo đó là da gà nổi lên, anh nhanh chóng chuyển biến khuôn mặt sang giận dữ rồi ném cuốn tạp chí vào Khiết.

"Tôi đến già vẫn ghét cái cách nói đấy của cậu. Im lặng đi."

Niel vừa nói vừa vò đầu, ai cũng biết cậu sởn da gà mỗi khi Hành Khiết trở nên nhẹ nhàng quá mức giống một người con gái.

"Xem cái này."

"Có gì bậy bạ không? Tôi tuy không còn là trai nguyên nhưng tôi có giá."

Hành Khiết lúc này chỉ muốn vung chân đá hắn bay khỏi nơi này nhanh một chút, à, bay khỏi thành phố này thì càng hay. Anh nghiến răng nhìn Niel, mắt mở to hù dọa. Niel lập tức cười cầm xấp văn kiện kéo về phía mình. Cũng giống như Hành Khiết, vẻ mặt đùa cợt đó không còn nữa mà trở nên suy tư, nghiêm trọng. Niel gõ gõ vào bức hình trong đó.

"Tôi có gặp cô gái này ở nhà Tùng."

Cả hai đều im lặng sau khi Niel buông xấp văn kiện xuống. Trong đó là hình anh Thượng Mỹ ở gọn trong vòng tay Mạc Cảnh, mắt ngấn lệ chỉ hướng về một hướng và tay chân bủn rủn, cô như cái cây bị dập nát mềm nhũn ra, mặt trắng bệch như bị hút hết máu, mặc sức cho Mạc Cảnh có làm gì với mình.

"Cô ấy vô hại, tôi nghĩ không phải là dạng quyến rũ nam nhân."

"Làm sao mà biết được."

Niel chống cằm không tiếp lời Hành Khiết. Chỉ lục lại trong trí nhớ đó là một cô gái đầy năng lượng, vô cùng xinh đẹp thanh thuần, lại có vẻ kiên trì.

Ánh mắt sắc bén của Hành Khiết cuối cùng cũng thu lại, môi mỏng động nhẹ xem chuyện vừa nói là hiển nhiên.

"Trước sau gì Quyết Tùng cũng tìm đến."

Niel gõ gõ ngón tay trên thành ghế sofa, mắt đảo một vòng.

"Chúng ta có nên cản lại?"

"Nếu cậu muốn cái đầu thông thái này vẫn hoạt động thì tôi khuyên đừng."

- -----------------------

Trên tầng cao nhất của biệt thự xa hoa, bóng dáng người đàn ông hiện lên vô cùng lạnh lẽo. Khuôn mặt anh không hề động, mắt chỉ lướt nhẹ qua các tấm hình đặt trên bàn, mỗi lúc liếc qua một bức, tâm trạng anh lại trầm đi, khuôn mặt đen lại và ánh mắt sắc như cắt được cả những bức ảnh kia thành trăm mảnh.

Anh có chút dừng lại trên tấm hình cuối cùng, trên khuôn mặt trắng bệch, bộ dạng cô làm anh có chút suy nghĩ nhưng rồi lại bị tiếng gõ cửa ngắt ngang.

"Cậu chủ, đây là thông tin bệnh tình của tiểu thư Khiết Ly."

Anh không nói, chỉ gật đầu người đàn ông kia liền lui ra. Trên giấy tờ ghi rõ Khiết Ly bị hội chứng trầm cảm, có xu hướng tự hành hạ bản thân mình, cần người nhà quan tâm hơn. Mày anh nhíu chặt lại, lòng như lửa đốt vò nát tờ giấy trong tay ném vào góc tường, khuôn mặt lãnh đạm trở nên đáng sợ, như con sói dữ muốn xé nát con mồi.

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang sự giận dữ, Quyết Tùng thấy số điện thoại thì lập tức bắt máy, vẻ âm u lúc nãy trở nên dịu dàng.

"Anh đây."

Bên kia truyền đến giọng nói nhẹ như lông, êm như mặt nước, chỉ nghe thôi cũng sinh ra cảm giác muốn yêu chiều.

"Em buồn quá."

Quyết Tùng trầm xuống không đáp, tay cầm điện thoại như muốn nghiền nát nó đi.

"Em chỉ muốn nói thế thôi, vì Mạc Cảnh không về, em không có ai để nói cả. Hihi."

"Còn sốt không?"

"Em đỡ rồi, anh đừng lo."

"Nghỉ ngơi tốt một chút, khi rảnh anh đến thăm em."

"Được, tạm biệt Tùng."

Khiết Ly luôn trong veo như thế, nhẹ nhàng như cánh hoa mùa xuân khẽ lay động trong gió. Quyết Tùng yêu đắm đuối tất cả mọi thứ của cô, dành cho cô tất cả sự chân thành của mình, vậy mà cô chưa một lần để ý. Tâm tình không khá lên được chút nào, anh tắt điện thoại và nhanh chóng duỗi chân dài đứng dậy, bóng lưng thẳng tắp u buồn tỏa ra đầy mùi chết chóc.

- ---------------------

Quyết Tùng khoác chiếc áo dáng dài màu đen được may đo vừa vặn, bên trong là chiếc áo sơ mi đen đơn giản kết hợp với quần tây đen nhưng lại tô lên vẻ mị hoặc của người đàn ông trưởng thành. Toàn thân anh tỏa ra một khí thế hơn người và đâu đó có vị nồng của máu tanh. Ánh mắt anh khiến người khác phải đề phòng, ghê sợ.

Chiếc Phermeri đắt đỏ gầm lên rồi lao nhanh trong màn đêm, đèn pha xé toạc đi sự tĩnh mịch vốn có của một đêm mưa phùn giá lạnh.

Xe dừng lại trước cổng biệt thực Mạc Cảnh, anh ôn tồn bước một chân, rồi hai chân, Quyết Tùng cảm nhận được những giọt mưa vươn trên tóc mình, phảng phất trên gương mặt anh tuấn. Anh không dừng lại mà bước thẳng vào cổng chính biệt thự, tiếp theo đó là một dàn xe đen bóng loáng dừng lại theo hàng, vệ sĩ cũng lần lượt bước vội sau lưng anh như một cuộc diễu hành.

"Xin thưa ngài tìm ai ạ?"

Người quản gia mới đến cúi đầu lễ phép nhưng có phần run rẩy, chắc do là người mới nên không biết Quyết Tùng là ai và đến tìm ai. Tùng không trả lời cũng không nhìn xuống, một tên vệ sĩ phía sau nói thay.

"Mạc Cảnh ở đâu?"

Dám gọi thẳng tên cậu chủ như vậy cũng không phải là người tầm thường, quản gia trẻ tuổi vẫn lắp bắp nói thêm dù trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.

"Tìm... cậu... chủ có việc gì..."

Người quản gia máu me đầm đìa dưới sàn nhà, mặt nhăn nhó ôm lấy cánh tay đang tuôn máu. Mạc Canhrtrong hầm đang thưởng thức hơi thở thoi thóp của cô gái nhỏ cũng nghe thấy tiếng súng, hắn đứng phắt dậy ra hiệu cho hai vệ sĩ bên cạnh cùng đi xem tình hình.

"Thì ra là Ryan Quyết Tùng. Bận rộn như vậy ngài đến đây có việc gì?"

Quảng cáo
Trước /27 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ẩn Bí Chi Thủ

Copyright © 2022 - MTruyện.net