Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Sự dịu dàng từ người đàn ông xa lạ (2)
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Phải, trời sáng rồi. Ta chờ nàng mở mắt mà muốn chết đó.”
Chàng hôn lên mí mắt nàng, cái hôn khiến Max run sợ. Chàng nhoẻn miệng cười trước phản ứng của nàng và hôn dồn dập lên khắp mặt, tai và cổ nàng, nụ hôn rơi xuống như chạm vào cánh bướm. Theo phản xạ, Max ngượng nghịu đẩy chàng ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ha, ha, đừng …. Ôi, d-dừng lại mặc quần áo đã…”
“Không đâu. Nàng có biết ta đã chờ lúc này suốt đêm không..?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chàng thở mạnh và hôn lên tay nàng. Cái lưỡi ẩm ướt của chàng liếm ngón tay nàng thật tinh tế đủ khiến các giác quan của nàng tê dại. Nàng còn nghe được cả tiếng mạch mình đang đập. Chàng ngậm sâu ngón tay nàng và nhẹ nhàng mút.
Max chưa từng nghĩ tay mình lại có thể nhạy cảm đến vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Nếu nàng biết ta nghĩ thế nào mỗi khi thấy nàng đỏ mặt thế này, nàng sẽ không làm thế nữa đâu?”
Riftan lúng búng cắn đầu ngón tay nàng. Nàng không chịu được nữa, nên kéo tay mình ra và giấu dưới chăn. Chàng nhướng mày kéo chăn ra. Nàng cuộn người lại thét lên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Nàng giấu làm gì?”
“Oh, trời sáng lắm rồi đó …”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cho ta nhìn đi, ta muốn nhìn cơ thể của nàng dưới ánh nắng.”
Chàng tách chân nàng khiến nàng hốt hoảng thét kên. Thật khó tin khi mới hôm qua nàng còn đang run rẩy trên sàn trong lâu đài cha mình, mà giờ lại nằm khỏa thân trên giường của một người đàn ông giữa ban ngày ban mặt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không can dự nàng suy nghĩ, Riftan nhẹ nhàng vuốt ve từ vai, ngực, eo, hông nàng rồi quen lối xuống giữa đùi. Ngón tay chàng dễ dàng tìm được điểm ướt át của nàng.
“Maxi, hôm qua … không tệ chứ?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ri-riftan…”
“Không … nàng không sao chứ?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nàng có chết cũng không nói chàng nghe đâu. Ngón tay điêu luyện của chàng bắt đầu tiến vào lối đi bí mật.
“Ta… ta yêu nàng chết đi được. Ba năm trước, ta đã muốn ở bên nàng, không phải qua các phương thức báo thù. Nàng không biết ta đã khó khăn thế nào để rời khỏi chiếc giường đó. Tất nhiên, nàng muốn ta biến mất, nhưng …”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trước lời nói bất ngờ như vậy, nàng quên cả xấu hổ mà mở to hai mắt. Miệng chàng lướt qua xương quai xanh, nàng cảm nhận được nụ cười của chàng qua làn da.
“Cũng giống như bây giờ, ta không thể… không thể dừng lại được. kể cả nàng không thích… ngay cả nếu nàng có khóc…”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chàng chôn sâu ngón tay chàng và cắn nhẹ da nàng. Max theo phản xạ kẹp chặt chân mình. Hành động ấy làm chàng rên rỉ xúc động.
“Nàng thật xui xẻo khi làm vợ một kẻ như ta.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ý chàng là gì? Nếu phải so sánh, nàng kém hơn hẳn mọi mặt. Cha nàng đã đi đủ xa để ám chỉ rằng nàng là kẻ dễ dãi trong hôn nhân.
Nhưng sao chàng lại nghĩ vậy? Câu hỏi dần phai mờ khi nàng chú ý đến phần bụng đang nóng lên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nàng siết lấy ngón tay chàng đang hoạt động mãnh liệt bên trong. Ánh mắt kich thích của chàng lướt khắp người nàng mà nàng thì chẳng thể rời mắt khỏi ánh nhìn mãnh liệt như săn mồi ấy. Chàng rút ngón tay ra khỏi nàng rồi lập tức đẩy sâu vào.
“Ugh…!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chắc… ta chết mất.”
Riftan thốt ra tiếng rên trầm, nghèn nghẹn và cắn nhẹ phần dưới vành tai nàng. Nàng ôm chặt bờ vai cứng như đá của chàng, như đang bị 1 chú chó săn đuổi theo. Chàng bắt lấy hai đùi nàng, banh rộng khiến nàng hơi đau và bắt đầu chầm chậm di chuyển.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Max chôn mặt mình vào gối, kìm nén tiếng rên. Sự chuyển động ấy từ một dòng chảy chậm trễ, đang ngày càng tăng tốc. Riftan, di chuyển rất lâu, rồi ngã sấp xuống nàng khi chàng lên đỉnh. Nàng thở ngắt quãng, đối lập với tiếng thở dài, khàn khàn trên đỉnh đầu.
“Ta muốn cứ như thế này đến mấy ngày nữa.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Nặng quá”
Nàng lẩm bẩm với vẻ mặt hoảng sợ. Cứ đà này, chàng mà cứ đè nàng nặng thế thì nàng nghĩ sẽ chẳng thể dậy nổi trong mấy ngày tới mất. Chàng cắn tai nàng đáp trả. Nhớ đọc truyện trên Truyen88.net
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ôi, đau…”
“Nàng nói nàng không thích, chứ thực ra việc này đâu có tệ lắm đâu.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chàng ngậm và liếm vành tai đỏ ửng của nàng. Max giật mình rời khỏi cổ chàng.
“Ri-riftan…”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chuyện này thật tuyệt. Lẽ ra ta đã có thể tận hưởng như thế này, nếu không vì cái con thằn lằn kia. Nếu được thế, có khi giờ chúng ta đã sinh được một hai đứa luôn rồi, nhỉ?”
“Ừm, không, đừng làm nữa …”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Riftan tiếp tục chơi đùa tai nàng và dụi dụi cơ thể ấm áp của chàng lên người nàng, như chẳng nghe thấy nàng nói. Trong khi nàng thì kiệt sức bởi “nhiệm vụ trên giường” dường như không bao giờ kết thúc. Có vẻ chàng không biết mệt mỏi, cứ ngồi giữa hai chân nàng mãi. Max suýt thì bật khóc. Ngay lúc sắp ngất đi, nàng thấy chuyển động của chàng ngưng lại đột ngột. Vì có ai đó đang đập cửa.