Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Điều đầu tiên Max biết được, đó là người duy nhất có khả năng sử dụng phép thuật cứu chữa ở Anatol chỉ có Ruth mà thôi. Việc này khiến nàng lo lắng. Nếu lại có biến loạn nữa thì sao đây?
Ruth khẽ búng tay trước mặt nàng như để kéo nàng ra khỏi những suy nghĩ bất an.
“Lo lắng sau. Giờ tốt nhất là tiếp tục việc sắp xếp người hầu. Tôi sẽ đi chuẩn bị các loại thảo dược.”
“Đ-được.”
Nói rồi anh quay người rời đi.
Ngay khi anh chàng vừa rời phòng thì Max lấy chiếc áo choàng dày, nặng của mình ra, khoác lên người rồi rung một chiếc chuông nhỏ để gọi người hầu tới. Khi đã tụ tập đông đủ, nàng liền chọn ra mười người làm trẻ khỏe cùng năm cô hầu gái. Nàng lệnh cho họ gói ghém đồ để ra ngoài. Sau đó, nàng rời Sảnh chính.
Khi bước ra sân tập, nàng kéo mũ trùm đầu lên để chắn cơn gió lạnh. Nàng thấy người hầu đang chất đầy các túi đồ lên ba toa xe lớn. Sau khi chắc chắn đã đóng gói hết mọi thứ, nàng lên xe ngựa cùng những người hầu của mình.
Một lát sau, Ruth xuất hiện, vác theo một bao tải lớn trên vai. Anh chàng ném bao dược liệu vào khoang hành lý. Max nhích lại gần thành xe, để anh có thể trèo lên. Tuy nhiên, chàng pháp sư lại kinh ngạc khi trông thấy nàng.
“Ôi, Phu nhân cũng đi ư?”
Nàng tròn cả mắt. Đương nhiên rồi, nàng nghĩ mình phải đi giúp đỡ chứ. Nhưng….
“T-tôi mà đi th-thì phiền lắm à?”
“Không, chỉ là tôi thấy bất ngờ thôi, chỉ vậy thôi à. Người đi thì khá là có ích đấy.” Pháp sư ngồi đối diện nàng, khẽ nở nụ cười.
Ngay sau đó, ba toa xe lăn bánh và từ từ chạy qua cánh cổng. Khi họ băng qua cầu Dogaegyo, xe bắt đầu rung lắc dữ dội, khiến Max giật mình, bám chặt vào tay vịn. Cỗ xe hơi nghiêng về phía trước khi chạy xuống ngọn đồi dốc. Nỗi lo lắng mình sẽ bị ngã chợt xuất hiện khiến nàng càng vịn chặt hơn.
Chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, Ruth lắc đầu, nói. “Bánh xe được thiết kế để di chuyển tốt khi đi xuống dốc. Người không cần phải lo lắng như vậy đâu.”
Max đỏ mặt, vột thả tay vịn ra. Nàng ngượng ngùng khi để lộ việc mình không có nhiều kinh nghiệm ngồi trên xe ngựa. Cậu ấy hẳn được đi lại nhiều lắm…
Như những gì anh chàng vừa nói, cỗ xe ngựa chạy an toàn xuống đồi rồi rẽ sang hướng đông. Nàng nhìn qua cửa sổ khi họ chạy dọc theo con đường rừng hẻo lánh, chi chít những rặng cây trụi lá.
Cành cây hắt hiu đổ bóng xuống nền đất băng. Nhìn cảnh vật ảm đạm xung quanh, Max quay vào trong, hít một hơi thật sâu để xoa dịu trái tim đang đập thình thịch của mình. Một lát sau, xe ngựa dừng lại.
“Chúng ta đến nơi rồi.”
Khi người hầu mở cửa, Ruth nhảy ra ngoài đầu tiên. Max theo sau anh, bước ra ngoài, chào nàng là hàng đống xác chết quái vật nay đã cứng lại như đá. Trong không gian rộng lớn của xưởng gỗ, giữa những rặng cây thưa thớt nãy chỉ còn lại gốc, xác lũ quái vật lông lá màu đen như mực nằm chất chồng lên nhau.
“Lũ người sói….” Ruth vừa nhìn xuống đầu lũ quái vật vừa bình tĩnh cất lời. “…Nếu chúng bí mật trèo lên bức tường vào buổi đêm, thì việc lính cánh không phát hiện ra cũng là điều dễ hiểu. Chúng ta cần phải nghĩ kế dự phòng thôi.”
Max cố nuốt xuống phần dịch mật đang trào dâng lên cổ họng mình. Nàng không muốn nhìn thấy cảnh tượng tồi tệ như vậy thêm một lần nào nữa.
“Pháp sư! Ngài đến rồi!” Một giọng nói lớn vang lên.
Tự giác quay người khỏi cảnh tượng đẫm máu, Max nhìn về nơi phát ra âm thanh. Giữa hàng cây um tùm, có thể thấy vài căn nhà gỗ tồi tàn và các hiệp sĩ đang dẫn theo đội đồn trú của mình. Một trong số họ vội sải bước về phía Ruth.
“Ngài pháp sư, Lãnh chúa Ricardo bị thương ở vai. Xin ngài hãy đến xem qua vết thương?” Anh chàng nghiêm nghị nói.
“Cậu nói Lãnh chúa Ricardo bị thương sao?” Ruth bối rối chất vấn. “Sao lại thế?”
Người hiệp sĩ trẻ thở ra như dừng lại chút để lấy lại tinh thần, rồi mới trả lời. “Gần sáng có sương mù, nên tôi không để ý tiếng kêu cứu. Lãnh chúa Ricardo đã tự mình cầm chân lũ người sói cho đến khi có cứu viện.”
“Cái mé gì vậy…..thế giờ Lãnh chúa đâu?”
“Thưa, lối này.”
Ruth vội vã đi theo hiệp sĩ. Max đứng cạnh từ nãy, giờ lại thấy bối rối không biết nên làm gì. Chỉ dẫn người hầu dỡ đồ từ xe ngựa xong, nàng nhanh chóng đuổi theo Ruth.
Rón rén bước vào căn nhà gỗ thiếu ánh sáng, nàng trông thấy những người bị thương đang nằm rải rác thành các hàng ngang ngay ngắn trên mặt sàn. Max nhìn quanh căn phòng đầy bụi bặm rồi liếc nhìn xuống người lính đang nằm gần mình nhất.
Thật là một cảnh tượng ghê sợ. Nàng thở gấp từ lúc nào không hay.
Cánh tay bị bẻ ngoặt theo một góc kỳ lạ, chiếc áo dáng dài trước còn nghiêm trang vừa vặn thì nay lại tả tơi, lấm lem bùn đất máu me, người lính nằm đó với khuôn mặt sạm đen và nổi đốm, đang quằn quại trong cơn đau đớn tột cùng. Ngoài ra còn có một mùi hôi thối đặc biệt phát ra từ người anh ta. Nói tóm lại, hình ảnh người lính ấy là một cảnh tượng thật kinh hoàng.
Max cứ ngây ngốc đi theo Ruth, đến kinh nghiệm chăm sóc người bị thương nàng còn chẳng có, nói gì đến việc chăm sóc những người bị thương nặng. Nàng giờ chỉ biết ngơ ra như trời trồng, cứ đứng đó hoảng loạn và toát mồ hôi lạnh.
Ngược lại, vị pháp sư tài năng đã lấy ven từ tay người hiệp sĩ rồi hét lên với nàng từ phía bên kia của căn phòng.
“Phu nhân của tôi ơi! Làm ơn hãy bảo người hầu của người đi đun nước sôi ngay. Chúng ta cần nhiều nước lắm đấy.”