Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Thưa Phu nhân.”
Nàng kéo mình ra khỏi dòng suy tưởng và quay lại nhìn Rudis đang đứng lặng lẽ trước cửa ra vào.
“Lãnh chúa đã trở về. Ngài ấy định dùng bữa với các hiệp sĩ ở phòng ăn. Người có muốn xuống đó không ạ?”
Nàng do dự một lúc, rồi gật đầu. Nàng không thoải mái khi ngồi cùng các hiệp sĩ, nhưng nàng vẫn muốn ăn tối cùng chàng. Ít nhất, nàng nên giữ thái độ hòa nhã với họ dưới tư cách phu nhân Calypse.
“Thế tôi vấn tóc lại cho người nhé.”
Cô hầu cầm một chiếc lược và một cái kẹp tóc, búi tóc nàng lên gọn gàng. Nàng ngồi trước bàn trang điểm, xem xét kỹ lưỡng trang phục và kiểu tóc, rồi rời khỏi phòng.
Dọc hành lang, người hầu đang tập trung thắp đèn. Khi đi lướt qua họ xuống cầu thang, Max nghe có tiếng cãi vã nảy lửa.
Nàng dừng lại rồi chậm chầm tiến về phía ồn ào. Qua khe cửa mới hé một bên, nàng nhìn thấy Rifan cùng ba người hiệp sĩ khác đi theo chàng trong khi đang tranh cãi với nhau.
“Ít nhất chúng ta cũng phải lên đường đến hoàng gia vào ngay mai chứ.”
“Đừng có bắt ta nhắc lại. Ba ngày sau chúng ta mới khởi hành.”
“Ngài phải đến dự lễ ăn mừng! Ngài còn định lờ đi lời mời chân thành của Đức vua đến bao giờ nữa!”
“Lần này thì tôi cũng đồng tình với Ricardo. Trời tạnh mưa rồi, nên rời đi sớm cũng chắng sao hết.”
Max, không biết nên xông vào hay đợi chờ sau cánh cửa, cứng đờ người ra.
Nghĩ lại, chàng đã từng đề cập về chuyện này trong chuyến đi. Chàng là người có công lớn nhất trong cuộc chiến, lẽ ra chàng nên đi thẳng đến hoàng gia ngay sau khi trận chiến khép lại. Rồi Max ước lượng khoảng cách từ hoàng gia đến Anatol. Sẽ mất khoảng 15 ngày nếu họ đi nhanh; còn không, thường sẽ mất cả tháng.
“Ta đã gửi bồ câu đến kinh thành rồi. Sau ba năm cuối cùng ta mới trở về nhà; Vua Ruben sẽ hiểu thôi.”
“Tôi biết ngài muốn tạo khoảng cách với Vua Ruben. Nhưng ngài đi quá xa rồi đấy, sức ảnh hưởng của ngài sẽ không còn nữa đâu.”
Trước những lời nói của người hiệp sĩ đứng ở cuối dãy, Ricardo vội quay đầu, nhìn anh ta.
“Tạo khoảng cách ư?”
“Elnuma Ruben Đệ Tam trở mất kiên nhẫn vì không thể triệu tập được ngài đến hoàng cung đấy. Ngài lo mình sẽ bị buộc chặt với hoàng tộc do những chiến tích từ trận chiến, không phải sao?”
“…”
“…”
“Không chỉ ở chuyện giữa ngài với Agnes, có vẻ như đức vua muốn kìm hãm ngài giữ lắm. Tôi cũng hiểu là ngài đang cảnh giác. Nhưng ngài đừng đi quá xa vì cuối cùng chúng sẽ phản tác dụng đấy. Đức ngài cực kỳ thận trọng với các chư hầu của mình.”
“Eliot nói đúng đấy. Nếu Các Hiệp sĩ Remdragon vắng mặt suốt buổi lễ, đức vua chắc chắn sẽ cho rằng mình đang bị làm xấu mặt trước thần dân. Ai mà biết được ngài ấy sẽ trừng phạt chúng ta thế nào. Mọi người đều biết đức ngài là một người thù dai nhớ lâu mà.”
“Hebaron Nirta! Ngươi nói quá rồi đấy!”
Nghe được tiếng quát, Max vội quay trở về. Bầu không khí giữa họ làm nàng không còn thiết ăn uống nữa.
“M-mang đ-đồ ăn đến p-phòng t-tôi.” Nàng vừa nói với Rudis vừa leo lên cầu thang, quay trở về phòng.
Max không thể thoát ra khỏi cảm giác nặng nề khi quay về phòng, ngay cả khi nàng đang ăn tối một mình cực đáng thương.
Khi Riftan đi vắng, còn một mình nàng liệu có ổn không? Mọi người giờ đều cung kính với Max, nhưng nàng nghĩ chẳng qua là vì lãnh chúa lâu đài vẫn còn ở đây thôi. Nàng cảm thấy bất an như một đứa trẻ bị lạc mất người lớn.
“Thưa phu nhân… đồ ăn không hợp khẩu vị của người sao?” Rudis, người vẫn luôn kiên nhẫn đứng chờ bên cạnh, ân cần hỏi.
Nét mặt cô hầu hẳn đang nhăn nhó. Max vội vã lắc đầu.
“Ôi, không. Đồ – đồ ăn ngon lắm. À, chỉ … chỉ là tôi không thèm ăn thôi.” Nàng yếu ớt bào chữa.
“Hay là người không thoải mái ở đâu ạ?”
“Tôi nghĩ, là có thể do thấy mệt thôi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Để tôi dọn đĩa đi?” thấy nàng gật đầu, người hầu gái lấy đĩa, bên trên vẫn còn sót lại nhiều thức ăn.
Max ngồi trên bàn trà, thất thần nhìn lên những vật mẫu Aderon để lại. Mới phút trước, những bức điêu khắc nhỏ xinh ấy trông vẫn còn đáng yêu như mấy món đồ chơi vậy mà giờ trông chúng thật tẻ nhạt.
Sao mình lại hành xử như trẻ con thế nhỉ? Ở một mình chả làm sao cả.
Nàng lúc nào chả sống tách biệt với bên ngoài, có gì khác sau khi Riftan rời đi đâu? Suốt 20 năm, nàng phải chịu đựng người cha độc ác, bị người chị em cùng cha khác mẹ xa lánh, thậm chí còn bị đám người hầu thô lỗ coi thường nữa. Không có lý do gì phải thấy tuyệt vọng trước sự vắng mặt kéo dài cả tháng trời của Riftan cả.
“Sao nàng cứ nhìn chăm chằm vào ngọn lửa thế?” một giọng nói bối rối, quen thuộc kéo nàng ra khỏi suy tưởng.
Nàng nhìn vào bàn tay trước mặt mình, kinh ngạc. Không để ý việc nàng không nhận ra chàng đang bước vào, Riftan cầm một bức điêu khắc bằng đá cẩm thạch trên tay, nhìn nó với nét mặt lạ lẫm, hiếu kì.
“Đó – đó là một mẫu vật…. em- em đang chọn đồ trang trí cho phòng tiệc.”
“Phòng tiệc ư?”
Tim Max chùng xuống khi nàng thấy Riftan cau mày.
“Chàng, chàng bảo e-em trang trí l-lâu đài, nên..” giọng nàng nhỏ dần.
“Không, ta đâu nói ta không thích nó đâu.” Chàng vội thanh minh. “Ta chỉ quên mất có nơi như thế thôi. Ta hiểu rồi. Phòng tiệc… ta đoán chúng ta sẽ phải sớm lên kế hoạch cho một bữa tiệc hay một buổi vũ hội, phải không?”
Nàng nuốt nước bọt. Cổ họng Max khô khốc khi nhìn vào ánh mắt mong chờ của Riftan hướng về phía mình. Chỉ nghĩ đến việc tổ chức một vũ hội hay một bữa tiệc thôi đã khiến nàng choáng váng, sợ hãi rồi.
“Nếu – nếu chàng không muốn…”
“Không phải không muốn. Ta chỉ không quen những nơi ồn ào có người lạ thôi.”
Rồi chàng cúi xuống, nghiêng người về phía nàng và kéo chiếc kẹp khỏi tóc nàng. Mái tóc tết của Max rơi xuống, từ từ xõa ra sau gáy. Một nụ cười nhạt nở trên khuôn mặt của Riftan khi chàng dịu dàng gỡ rối những lọn tóc cho nàng.
“Nhưng, ta muốn được thấy nàng ăn mặc đẹp đẽ và khiêu vũ trong vụ hội.”
Max cảm thấy từ “Đẹp đẽ” không bao giờ phù hợp với mình, và đó cũng là lý do mà nàng chưa bao giờ bước chân vào một bữa tiệc nào trước đây. Bất cứ khi nào nàng nhìn thấy sự chênh lệch quá lớn giữa những ảo vọng của Riftan và bản chất thật sự của nàng, Max lại có cảm giác như có một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt trái tim nàng từ bên trong.
Thật quá đỗi tàn nhẫn.