Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Leia
Công việc của Lương Tâm Trừng ở Bắc Kinh vẫn chưa kết thúc, cậu còn một buổi casting phải đi, chính là thử vai cho bộ phim dân quốc mà lần trước Lưu Phàm đã nói. Tuy rằng lúc ấy cậu xác thật không quá hứng thú nhưng Lưu Phàm cứ khăng khăng muốn đi, Lương Tâm Trừng đành phải đáp ứng.
Địa điểm casting là ở phòng làm việc của đạo diễn Bành Lai, người này rất có địa vị trong giới giải trí, sở hữu nhiều tác phẩm tiêu biểu nên đây đúng là cơ hội rất tốt, thế nhưng Lương Tâm Trừng cũng không ôm hy vọng quá lớn. Không phải cậu không tin tưởng vào bản thân, chỉ là ở nhiều thời điểm tự tin cũng chẳng có mấy tác dụng.
Hôm nay cậu không đến thử vai một mình mà còn có Hạ Viễn Hàng đang bị bệnh. Anh đến muộn hơn một chút, lúc bước vào đã thấy Lương Tâm Trừng thay xong trang phục diễn gồm áo sơ mi trắng kết hợp với quần âu có dây đai chữ Y, bộ tóc xoăn màu nâu được duỗi thẳng nhuộm đen chải chuốt chỉnh tề, phần tóc mái hơi dài vuốt gọn lên trán khiến cậu bớt đi mấy phần kiêu ngạo, nhiều thêm một ít văn nhã tuấn tú.
Hạ Viễn Hàng dừng bước theo bản năng, Lương Tâm Trừng khẽ mỉm cười, chủ động lại gần chào hỏi: “Đỡ sốt chưa? Tay anh không có vấn đề gì chứ?”
“Ngủ một giấc đã khá lên nhiều rồi, tay cũng không đau. Lát nữa xong việc tôi sẽ ghé bệnh viện thay băng.” Hạ Viễn Hàng gật đầu, nhìn Lương Tâm Trừng đứng trước mặt mà trong lòng bối rối khó tả.
Anh chưa từng gặp Lương Tâm Trừng ăn mặc trang điểm như thế nào bao giờ, vẻ ngoài cậu mang thiên hướng diễm lệ, lại thường xuyên trang điểm đậm nên rất dễ khiến người ta bỏ qua diện mạo chân chính, thật ra chỉ cần giữ dáng vẻ đơn giản gọn gàng đã đủ đẹp rồi.
Bộ phim này kể về quá trình trưởng thành của nhân vật chính trong một thời đại nhiễu nhương hỗn loạn, nợ nước thù nhà tình trường nhi nữ đan xen, nam chính từ một công tử nhà giàu ngây thơ không rành thế sự đến cuối phim biến thành vị quân nhân sắt đá đỉnh thiên lập địa. Đây là một thử thách không nhỏ về ngoại hình và kỹ thuật diễn dành cho diễn viên, ít nhất sự thay đổi trong tính cách và khí chất nhân vật ở hai giai đoạn đầu cuối phim không được khiến khán giả cảm thấy thiếu nhất quán.
Trước kia Hạ Viễn Hàng luôn cho rằng Lương Tâm Trừng không thể diễn nổi nhân vật phức tạp thế này, đóng một vai ngây thơ thuần khiết quá làm khó cho cậu, khí chất cũng hoàn toàn không phù hợp. Nhưng hiện tại anh nhìn người mỉm cười đứng trước mặt mình mới nhận ra rằng những thứ mình hiểu lầm về cậu có lẽ không chỉ có một hai việc.
Hướng Kiều và Bành Lai là người quen cũ, trước kia Hạ Viễn Hàng cũng từng hợp tác với đối phương, nhân vật này vốn tám chín phần đã thuộc về anh, bây giờ lại có vẻ không còn quá chắc chắn nữa.
“Tạo hình này của cậu rất hợp với nhân vật, chắc hẳn đạo diễn Bành sẽ vừa lòng.”
“Thế à?” Ý cười trong mắt Lương Tâm Trừng càng sâu, “Mượn lời anh lấy hên, lát nữa chúng ta thi đấu bằng bản lĩnh nhé.”
Bọn họ cùng nhau bước vào chào hỏi Bành Lai và nhà sản xuất. Lương Tâm Trừng ra diễn trước, Hạ Viễn Hàng không vội đi hóa trang mà ngồi xuống một góc phòng, anh rất muốn xem thử Lương Tâm Trừng sẽ thể hiện nhân vật này như thế nào.
Cậu hóa thân vào nhân vật ở đoạn mở đầu phim, lần đầu tiên vai chính gặp biến cố gia đình, cha ra ngoài làm ăn gặp tai nạn đột ngột qua đời, chủ nợ tìm tới cửa. Tiểu thiếu gia vốn chỉ biết chuyên tâm học tập không quan tâm đến chuyện bên ngoài, thân làm con trai độc nhất không thể không đứng ra ứng phó với bọn người đòi nợ như lang như hổ.
“Trước giờ cha tôi ký hợp đồng mua bán với các anh luôn rộng rãi hào phóng, chưa bao giờ ép giá, lần nào cũng thanh toán đúng hạn không kéo không nợ một ngày, thỉnh thoảng các người giao hàng muộn cha tôi cũng không so đo tính toán. Hiện giờ cha gặp chuyện bất trắc, hàng hóa mất hết, chúng tôi đang tìm mọi cách lấy số tiền còn lại. Nhà tôi còn làm tang sự, các người không thể chọn ngày khác hãy đến, nhất định phải là hôm nay đến bức bách mới vừa lòng sao?”
Lương Tâm Trừng đọc lưu loát một đoạn thoại dài, ngữ điệu lên xuống mạnh mẽ có lực, mỗi một trong âm đều đặt đúng từ ngữ mấu chốt. Cậu đứng thẳng tắp, ngạo nghễ khí thế liếc nhìn mấy tên đòi nợ không hề tồn tại trước mặt, chỉ là động tác vô thức cọ xát ngón cái và ngón trỏ bàn tay trái lại tiết lộ chút căng thẳng trong nội tâm.
Nhà sản xuất cất giọng đều đều giúp cậu đối thoại: “Cậu Lâm đừng trách chúng tôi không nể tình phải chọn hôm nay tới cửa. Chúng tôi không phải đến gây sự, chỉ bất đắc dĩ mà thôi. Hiện giờ bên ngoài không yên ổn, người Nhật sắp đánh đến rồi, nhà ai cũng vội vàng thu dọn gói ghém sơ tán về phía nam, đi sơ tán phải cần tiền lộ phí tiền ăn ở đúng không? Con số mấy chục, mấy trăm vạn không phải con số nhỏ đâu…”
“Bất đắc dĩ khéo thật,” Lương Tâm Trừng cười lạnh, khinh miệt liếc nhìn đối phương. Trên khuôn mặt tuấn tú không có bao nhiêu khó xử, chút khinh thường trong ánh mắt lại rất vừa vặn, “Không phải các người vội vã bắt tay với đám chó săn quân Nhật rồi à, chạy nhanh như thế làm gì?”
Nhà sản xuất bật cười, cố ý dùng ngữ khí thoải mái đọc tiếp lời thoại trong kịch bản: “Cậu nói gì cơ? Không có chứng cứ thì đừng bôi nhọ chúng tôi thông đồng với Nhật Bản. Tôi nghĩ cậu chỉ đang kiếm cớ để ăn quỵt tiền hàng thôi. Mọi người đều thấy rồi đấy, nếu cậu Lâm đã có thái độ này, chúng ta còn khách khí làm gì nữa. Trong căn phòng này có nhiều đồ cổ quý giá, nếu dọn hết đi ít nhất cũng bù đắp được một nửa tổn thất của chúng ta.”
“Để tôi xem ai dám!” Lương Tâm Trừng đột ngột cao giọng, cảm xúc quấy nhiễu từ nhà sản xuất cũng không khiến cậu thoát vai. Cậu móc khẩu súng đạo cụ từ trong túi ra nắm chặt trong tay, chĩa vào người trước mặt quyết không lùi nửa bước, “Muốn dọn đồ thì bước qua xác tôi rồi hãy nói chuyện!”
“Được rồi,” Bành Lai nãy giờ yên lặng cất tiếng hô dừng, sau đó chọn một đoạn thoại khác cho cậu, “Cậu đọc đoạn độc thoại này cho tôi.”
Lương Tâm Trừng nhận tập kịch bản, hắng giọng một cái rồi chậm rãi đọc lời thoại dựa trên suy đoán về tâm trạng nhân vật. Hạ Viễn Hàng nghiêm túc nghe mà lấy làm kinh ngạc, kỹ thuật diễn và bản lĩnh đọc thoại của Lương Tâm Trừng đã tiến bộ lên rất nhiều so với lần bọn họ hợp tác, có thể nhìn ra được cậu đã cố gắng trau dồi, ngược lại khiến cho người xuất thân chính quy như anh có cảm giác mình bị vượt mặt.
Đến phiên Hạ Viễn Hàng lên diễn, anh liếc nhìn Lương Tâm Trừng một cái, hạ quyết tâm nói: “Đạo diễn Bành, tôi rút lui không cast nhân vật này nữa, Lương Tâm Trừng thích hợp hơn tôi.”
Lương Tâm Trừng không khỏi kinh ngạc nhíu mày, Bành Lai cũng rất bất ngờ: “Cậu chưa diễn thử đã muốn rút lui rồi à? Không dám cạnh tranh sao?”
“Ông nói thế cũng được. Vừa rồi tôi đã xem màn diễn của Lương Tâm Trừng, cảm thấy cậu ấy thực sự hợp vai cậu chủ Lâm, mà tôi còn bị cậu ấy gây ảnh hưởng nữa chứ, nếu miễn cưỡng diễn tiếp có lẽ cũng không phát huy được đâu.” Hạ Viễn Hàng thản nhiên thừa nhận.
Bành Lai bật cười, quan hệ giữa ông ta và Hạ Viễn Hàng khá tốt, sẽ không để bụng vì anh nói thẳng không nể mặt mình. Trên thực tế Bành Lai xem xong phần thử vai của Lương Tâm Trừng đã bị lung lay khá nhiều, nhân vật này vốn thỏa thuận với Hướng Kiều sẽ đưa cho Hạ Viễn Hàng, quản lý của Lương Tâm Trừng lại thông qua cửa quan hệ khác tranh thủ được cơ hội casting. Ông ta đang lo lắng việc này kiểu gì cũng đắc tội một trong hai bên, không ngờ Hạ Viễn Hàng lại chủ động từ bỏ.
Trong lúc cùng xuống thang máy, Lương Tâm Trừng hỏi Hạ Viễn Hàng: “Tại sao anh chưa diễn thử đã rút lui?”
Hạ Viễn Hàng cười giải thích: “Không phải tôi cố ý nhường cậu đâu, trước kia đã nghĩ nhân vật này không quá hợp với mình rồi, hôm nay xem cậu diễn tôi càng có thêm quyết tâm từ bỏ mà thôi. Thật ra quản lý của tôi còn giúp tôi thương lượng một vai trong phim khác, chỉ cần tôi gật đầu là ký hợp đồng, ngặt nỗi lịch trình hai bên trùng nhau. Cá nhân tôi thì thích vai bên kia hơn, nhân vật phù hợp, còn nữa, cát sê cao.”
Ba chữ cuối cùng làm Lương Tâm Trừng cạn lời, Hạ Viễn Hàng đúng là đang túng thiếu thật, ngoại trừ bản thân anh, điều này chắc chỉ có chủ nợ là cậu rõ ràng nhất.
“Cái này trả cho cậu,” Hạ Viễn Hàng đưa chiếc vòng tay mình đã giữ hơn hai tháng cho Lương Tâm Trừng, “Vật về nguyên chủ.”
Lương Tâm Trừng nhìn chiếc vòng tay mà trong lòng sinh ra cảm giác khó tả. Cậu thử đeo vòng nhưng làm cách nào cũng không móc khóa được. Lúc này cửa thang máy vừa mở, Hạ Viễn Hàng không vội bước ra ngoài mà kéo tay cậu lại: “Để tôi giúp cho.”
Lương Tâm Trừng hơi ngẩn người nhưng thức thời không từ chối, chỉ cụp mắt cố che giấu bớt cảm xúc. Hạ Viễn Hàng cẩn thận giúp cậu cài khóa vòng tay, cười nói: “Đẹp đấy, mắt thẩm mỹ của bạn cậu tốt thật.”
Lương Tâm Trừng gật đầu: “Cảm ơn.”