Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Leia
Hạ Viễn Hàng ra ngoài Lương Tâm Trừng cũng không còn buồn ngủ nữa, rõ ràng chỉ mới bên nhau hơn hai tháng mà cậu đã không quen phải ngủ một mình. Thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại ghi 2 giờ rưỡi sáng, vì thế cậu dứt khoát bật đèn ngồi dựa lên đầu giường lướt Weibo giết thời gian.
Đang mùa nghỉ Tết nên giờ này ở trên mạng vẫn vô cùng náo nhiệt, bình thường vẫn hay có các cú đêm hăng say chia sẻ về mấy phân đoạn chương trình gala xuân hài hước, nhưng năm nay tin tức ảnh đế Tạ công khai tình cảm với tiểu thịt tươi mới nổi đã gần như chiếm sóng vượt mặt cả xuân vãn, khiến vô số người điên cuồng hóng hớt.
Lương Tâm Trừng mở phần bình luận dưới bài forward của mình lên xem, một số fan biểu đạt lo lắng cậu sẽ hành động như Tạ Đàm Phong, một số khác lại nói dù có làm gì, chỉ cần cậu thích sẽ luôn ủng hộ vô điều kiện. Cảm xúc Lương Tâm Trừng lúc này rất khó tả, vẫn biết chuyện của mình và Hạ Viễn Hàng chắc chắn sẽ khiến vài người thất vọng, nhưng cậu chỉ có thể ích kỷ lựa chọn kiên trì với chấp niệm mười năm, bởi vì Hạ Viễn Hàng chính là ánh sáng thuở sơ khai của mình.
Mãi đến hừng đông Hạ Viễn Hàng mới trở về, Lương Tâm Trừng mơ màng buồn ngủ nghe tiếng bước chân miễn cưỡng mở mắt dậy. Khuôn mặt Hạ Viễn Hàng mang theo vẻ mệt mỏi, anh ngồi xuống mép giường xoa đầu cậu: “Dậy sớm thế? Hay là vẫn không ngủ?”
“Không có anh em không ngủ được,” Lương Tâm Trừng thành thật trả lời, “Bố anh gặp chuyện gì vậy?”
Hạ Viễn Hàng cười khổ thở dài: “Đêm giao thừa ông ấy xông vào nhà người ta cướp bóc còn làm nạn nhân bị thương nặng. Anh gọi luật sư quen biết đi cùng, lần này bố anh không thoát được rồi, luật sư nói chắc phải phán ít nhất là mười năm.”
Ngoài kinh ngạc ra Lương Tâm Trừng cũng không biết mình nên nói gì cho phải, trong mắt cậu người như Hạ Hướng Chu cơ bản không có chỗ nào đáng để người ngoài thông cảm, nhưng dù xấu xa thế nào thì ông ấy vẫn là bố Hạ Viễn Hàng.
“Thôi… Có lẽ vậy cũng được, ông ấy vào tù cải tạo vẫn tốt hơn lang thang bên ngoài tiếp tục đánh bạc, thậm chí là phạm tội. Anh vốn còn lo lắng một ngày nọ ngủ dậy nghe được tin tức bố bị chủ nợ chém chết ngoài đường nữa kia, thế này đã là kết quả đỡ day dứt nhất rồi.”
“Anh nghĩ được như vậy là tốt…”
Hạ Viễn Hàng nhìn khuôn mặt nhỏ của Lương Tâm Trừng sượng cứng vì căng thẳng, hiển nhiên là đang lo lắng cho mình. Tâm tình ngược lại thoải mái hơn không ít, anh vươn tay chạm vào mặt cậu: “Ngủ tiếp đi, em không mệt chứ anh mệt chết rồi.”
Lương Tâm Trừng duỗi tay ôm anh: “Chúng ta cùng nhau ngủ.”
Giấc này bọn họ ngủ thẳng tới buổi chiều, dạ dày kêu vang mới chịu rời giường, Hạ Viễn Hàng xuống bếp hâm lại thức ăn ngày hôm qua thuận tiện suy ngẫm về vấn đề nhịp sinh hoạt hiện tại của hai người không quá khoa học. Có điều ngày vui ngắn chẳng tày gang, nghỉ tết xong ai cũng phải vào đoàn, mỗi lần đi mất tận vài tháng, chỉ nghĩ đến thôi là đủ mất vui rồi.
Chiều mùng một Tết bọn họ ăn uống no đủ lại làm tổ trên sô pha xem phim điện ảnh, một ngày cứ thế mơ màng phí phạm trôi qua. Ăn cơm tối xong Lương Tâm Trừng là người chủ động đòi ra ngoài: “Chúng ta cùng đến quán bar của bạn em uống ly rượu đi, anh gặp cậu ấy một lần rồi, là Hạ Thiên Kỳ.”
Hạ Viễn Hàng biết Hạ Thiên Kỳ, một trong số những người bạn tốt hiếm hoi của Lương Tâm Trừng. Lần trước anh bị Hạ Hướng Chu đâm thương tích phải đi bệnh viện, may mà có cậu bạn này hỗ trợ.
Hai người yêu nhau được một thời gian rồi mà số người biết chuyện không nhiều lắm. Hạ Viễn Hàng có vòng bạn bè trong giới không tồi, đặc biệt là mấy người bạn học cùng đại học, hồi năm ngoái bọn họ còn tụ tập đi chơi chung một lần, thế nhưng Lương Tâm Trừng không muốn tham gia vào vòng quan hệ đó anh cũng không miễn cưỡng. Lương Tâm Trừng đưa Hạ Viễn Hàng đi uống rượu ở quán bar của Hạ Thiên Kỳ không phải để giới thiệu bạn, mà chỉ đơn thuận muốn cùng anh đi ra ngoài uống ly rượu mà thôi.
Bởi vì kế hoạch là đi uống rượu nên bọn họ gọi taxi chứ không lái xe, Lương Tâm Trừng ngồi lên xe mới nhắn một tin cho Hạ Thiên Kỳ thông báo, Hạ Viễn Hàng nhìn ngữ khí quen thuộc tự nhiên giữa hai người, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Trước kia em từng nói chiếc vòng tay là do bạn tặng nên rất có ý nghĩa, bạn nào thế?”
“Vòng tay gì cơ?” Lương Tâm Trừng hỏi xong mới kịp phản ứng, cậu vui vẻ lên trong nháy mắt, chọc chọc khuỷu tay vào Hạ Viễn Hàng, dàn lại gần anh đè thấp giọng, “Hũ giấm từ tám trăm năm trước mà anh cũng muốn ăn?”
“Anh chỉ thuận miệng hỏi thôi…”
“Không phải ai tặng hết, chỉ là một chiếc vòng bình thường. Lúc ấy nếu em không lấy cớ thì buổi tối làm sao được theo anh về nhà lấy?”
Hạ Viễn Hàng dở khóc dở cười đồng thời lại không khỏi đau lòng, càng nhiều hơn là cảm giác may mắn. Nếu không phải Lương Tâm Trừng chủ động tiếp cận, có lẽ cả đời này bọn họ cũng không có cơ hội ở bên nhau.
Anh nghiêng đầu canh góc độ sao cho kính chiếu hậu không chiếu tới mà hôn lên mặt Lương Tâm Trừng: “Em thật là…”
“Thật là cái gì?”
Thật quá đáng yêu, đáng yêu đến mức Hạ Viễn Hàng hận không thể từng giờ từng phút ôm trong tay giấu trong lòng.
Quán bar của Hạ Thiên Kỳ vẫn náo nhiệt như mọi ngày, Lương Tâm Trừng dẫn Hạ Viễn Hàng kín đáo đi vào ngồi trước quầy bar. Hạ Thiên Kỳ mỉm cười cụng nắm tay với cậu: “Lâu rồi không gặp, gần đây nghe nói rảnh lắm mà?”
Dứt lời ánh mắt Hạ Thiên Kỳ rơi xuống Hạ Viễn Hàng ở bên cạnh, nụ cười trên mặt càng sâu xa. Cậu ta cũng chào Hạ Viễn Hàng một tiếng: “Muốn uống gì? Hôm nay tôi mời.”
“Tùy ý cậu.”
Lương Tâm Trừng cười bĩu môi: “Lấy loại giống tôi đi.”
“Được.”
Hạ Thiên Kỳ nhanh chóng đưa hai ly rượu pha chế xong cho bọn họ, lại thuận miệng ngồi tán gẫu mấy câu. Thấy ngôn ngữ cử chỉ của Lương Tâm Trừng và Hạ Viễn Hàng cực kỳ ăn ý thân mật, cậu ta không nhịn được phải hỏi thử: “Tôi không đoán sai chứ, hai người bây giờ là…?”
Lương Tâm Trừng nâng cốc: “Đúng như cậu nghĩ đấy.”
Hạ Viễn Hàng nghiêng đầu nhìn Lương Tâm Trừng, nụ cười trên mặt đầy vẻ dung túng cưng chiều.
Hạ Thiên Kỳ chửi thề một tiếng: “Nhãi ranh tẩm ngẩm tầm ngầm thế mà hết ế rồi, lại còn cố ý dắt người đến ức hiếp chó độc thân, quá đáng thật.”
“Cậu nói nhỏ thôi, tốt xấu gì chúng tôi vẫn là thần tượng nổi tiếng đấy, chú ý một chút kẻo gây ảnh hưởng.” Lương Tâm Trừng cười mắng, cả khuôn mặt tràn đầy ngọt ngào không che giấu nổi, tuy ngoài miệng nói vậy nhưng thật sự không nghe ra chút băn khoăn sợ sệt nào.
Hạ Viễn Hàng cười giúp cậu giải vây: “Ngày chúng tôi kết hôn nhất định sẽ mời cậu đến uống rượu mừng.”
Hạ Thiên Kỳ lại chửi thề tiếng nữa: “Hai người mới yêu nhau bao lâu mà tính đến chuyện kết hôn rồi?”
“Làm gì có, anh ấy chưa cầu hôn đâu, với lại chắc gì tôi đã đồng ý.”
Những lời này Lương Tâm Trừng vừa nói vừa nhìn Hạ Viễn Hàng. Khóe môi anh nhếch lên, nhẹ nhàng chạm cốc với cậu: “Ừ, thế thì anh phải thể hiện tốt thêm chút nữa rồi.”
Hạ Thiên Kỳ bị nhét cơm chó đầy miệng không chịu nổi trợn trắng mắt: “Đủ rồi đấy, còn khoe ân ái nữa coi chừng tôi báo công an.”
Cười đùa xong một trận, Lương Tâm Trừng tranh thủ vào toilet để lại Hạ Viễn Hàng tiếp tục nói chuyện phiếm với Hạ Thiên Kỳ. Bọn họ không tính là thân quen nên chỉ có thể nói vài chuyện râu ria ngoài lề, Hạ Thiên Kỳ không khỏi cảm thán: “Tâm Trừng đúng là sống không dễ dàng, mấy năm trước tôi không nghĩ tới chuyện hai người có thể ở bên nhau đâu.”
Hạ Viễn Hàng nghe vậy hơi cau mày, hỏi theo bản năng: “Mấy năm trước?”
“Đúng vậy, thời hai người còn chưa nổi tiếng, tôi và Tâm Trừng cùng nhau diễn vai quần chúng. Tôi từng nhìn thấy ảnh của anh trong phòng trọ của cậu ấy, lúc đó không biết anh là ai nhưng có nhìn thấy tên viết sau tấm ảnh. Tâm Trừng nói anh là đàn anh học cùng trường cấp ba, hẳn cậu ấy phải thích anh lâu lắm rồi, không ngờ lại kiên trì nhiều năm như thế. Thời gian đầu quan hệ giữa hai người, ừm… không được tính là tốt, tôi còn từng khuyên cậu ấy buông tay đi. Có điều tính Tâm Trừng bướng bỉnh lắm, dù là với công việc hay với anh, cho nên anh thấy đấy, tôi đã giải nghệ rồi cậu ấy lại đoạt giải Kim Tùng, còn tu thành chính quả…”
Một mình Hạ Thiên Kỳ lải nhải rất nhiều, Hạ Viễn Hàng lại hoàn toàn ngẩn người, mãi đến khi Lương Tâm Trừng trở về cũng không phát hiện ra.
“Anh ngẩn người gì thế?”
Lương Tâm Trừng khẽ đẩy cánh tay anh, Hạ Viễn Hàng lấy lại tinh thần, dùng sắc mặt phức tạp nhìn cậu. Lương Tâm Trừng từng nói cậu chỉ thích anh sớm hơn anh một chút, nhưng cái “sớm một chút” này có lẽ còn dài hơn anh tưởng tượng rất nhiều. Nếu lời Hạ Thiên Kỳ nói là thật, thậm chí anh không đành lòng nhẩm tính xem rốt cuộc Lương Tâm Trừng đã thích mình được bao nhiêu năm.
“Làm sao vậy?”
Hạ Viễn Hàng cầm tay cậu, nỗ lực đè nén cảm xúc như sông cuộn biển gầm trong lòng: “Chúng ta trở về đi.”
“Chưa uống rượu xong mà…”
“Về nhà đi.”
Nhận ra cảm xúc của Hạ Viễn Hàng không quá ổn định, Lương Tâm Trừng đành gật đầu rồi chào tạm biệt Hạ Thiên Kỳ một tiếng, sau đó cậu bị Hạ Viễn Hàng nắm chặt tay rời khỏi quán bar.