Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Leia
Chưa uống được nửa ly rượu Hạ Viễn Hàng đã khăng khăng đòi về, Lương Tâm Trừng quả thực không hiểu nổi. Ra khỏi quán bar, anh không vội bắt xe mà nắm tay Lương Tâm Trừng nhét vào túi áo phao của mình: “Chúng ta đi dạo một chút đi.”
Tối nay trời đổ tuyết nên rất ít người đi trên đường, chỉ có những ánh đèn neon tịch liêu lập lòe ở phía xa. Bọn họ yên lặng sóng vai bước đi về phía trước, bàn tay nắm chặt trong túi áo chưa bao giờ tách khỏi nhau.
“Năm ngoái em đứng ở đây chụp ảnh đúng không?”
Sau khi dừng chân, Hạ Viễn Hàng đột ngột lên tiếng. Lương Tâm Trừng sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Ôi, chính em cũng quên mất, đúng là nơi này, hồi ấy có thuận tay chụp một bức.”
Hạ Viễn Hàng nhìn Lương Tâm Trừng chăm chú, anh đưa tay vuốt lên khóe mắt hơi đỏ ửng vì gió lạnh của cậu, dùng sức ôm chặt người vào lòng.
Lương Tâm Trừng hoảng hốt, vốn dĩ nắm tay nhau đi dạo đã đủ bất thường, cậu không ngờ Hạ Viễn Hàng còn dám liều lĩnh ôm mình.
“Không sao đâu, Tết nhất paparazzi cũng phải nghỉ ngơi mà.”
Hạ Viễn Hàng nhẹ giọng lầm bầm, Lương Tâm Trừng nghe vậy lập tức vui vẻ. Cậu vươn tay ôm vòng qua eo, mặt dán lên người anh cọ cọ: “Hôm nay rốt cuộc anh bị sao thế? Thiên Kỳ nói gì với anh hả?”
“Mau nói thật đi… Em thích anh từ bao giờ?”
Lương Tâm Trừng “À” một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Chắc chắn là Hạ Thiên Kỳ miệng rộng bán sạch em rồi, sớm biết vậy em không thèm dẫn anh đi đâu.”
“Tâm Trừng…”
“Rồi rồi, để em nói,” Lương Tâm Trừng sụt sịt mũi, phải nói ra miệng bí mật giấu giếm nhiều năm mà tâm trạng cậu lại bình tĩnh dị thường: “Thì, từ lúc lên cấp ba… Chính xác là thời điểm vừa tốt nghiệp trung học cơ sở.”
Hạ Viễn Hàng buông cậu ra, ánh mắt tràn đầy đau lòng cùng khó hiểu: “Vì sao?”
Lương Tâm Trừng cúi đầu trầm ngâm một lát mới nói: “Thật ra cũng chẳng có gì, dạo đó anh giúp em một lần, thế là em nhớ mãi không quên.”
Cha mẹ cậu qua đời sớm, từ nhỏ phải chịu kiếp ăn nhờ ở đậu nên tình trạng thể chất không quá tốt, phát triển cũng muộn hơn bạn bè đồng trang lứa. Thời trước khi lên cấp ba cậu rất gầy gò thấp bé, hơn nữa tính cách còn tự ti, bị bạn bè xa lánh nên không thiếu người hiếp đáp. Trước kỳ thi lên cấp ba hai ngày, cậu bị mấy tên côn đồ chặn đường trong hẻm tối sau trường học, vì không có tiền cống nộp cho nên bị bọn chúng đánh hội đồng, may mắn có một đàn anh cấp ba từ trên trời giáng xuống phụ giúp giải vây, lại còn cởi chiếc áo khoác đồng phục ra cho cậu mượn che tạm lớp áo quần rách nát, sau đó đưa cậu về tận nhà họ hàng.
Nếu không nhờ đàn anh ra tay tương trợ, Lương Tâm Trừng có lẽ đã bị đánh đến nhập viện và bỏ lỡ kỳ thi cấp ba. Cậu tâm niệm suốt một kỳ nghỉ hè, cuối cùng vào ngày khai giảng năm học mới lại lần nữa gặp được đàn anh đại biểu học sinh lên đọc diễn văn trước toàn trường. Hóa ra anh ấy tên Hạ Viễn Hàng, Lương Tâm Trừng yên lặng nhớ kỹ cái tên này, nhớ một lần suốt mười năm.
Nghe Lương Tâm Trừng chậm rãi kể hết chuyện cũ, đáy lòng Hạ Viễn Hàng tràn đầy chua xót và tiếc thương, ký ức mơ hồ xa xăm cũng dần dần hiện ra trong đầu. Hóa ra thằng nhóc đáng thương gầy gò nhỏ xíu, mặt mũi lấm lem, đến nói cũng nói không nên câu lúc đó chính là Lương Tâm Trừng sao? Anh vẫn còn nhớ mang máng dáng vẻ cậu bé kia ngồi sau xe đạp căng thẳng túm chặt vạt áo sơ mi mình, thật sự là Lương Tâm Trừng sao?
“Sau đó vì sao không đi tìm anh?”
“Em có chứ,” Giọng Lương Tâm Trừng ỉu xìu, “Em luôn muốn trả lại áo khoác đồng phục cho anh. Ngày hôm ấy anh chơi bóng rổ dưới sân thể dục được rất nhiều người vây xem. Em thì quá nhát gan quá tự ti, ấp ủ ý nghĩ rất lâu mới dám chờ đến giờ nghỉ gọi anh một tiếng, nhưng anh chỉ liếc nhìn em đúng một cái rồi lập tức quay sang nói chuyện với người khác. Anh không hề nhớ rõ em…”
Hạ Viễn Hàng khổ sở nhắm mắt, hoàn toàn không có chút ấn tượng chuyện đã xảy ra vào lúc nào. Thời học sinh anh là thằng nhóc vừa kiêu ngạo vừa nhiệt huyết, chướng mắt cảnh đàn em bị côn đồ bắt nạt nênh mới ra tay trợ giúp. Đối với anh đó là một sự kiện rất nhỏ, chỉ đáng để khoe khoang một trận với bạn bè rồi nhanh chóng vứt ra sau đầu, qua mấy tháng nghỉ hè quả thật đã quên tiệt. Huống chi lúc ấy tối trời, trên mặt Lương Tâm Trừng còn đầy bụi đất lấm lem thật sự không thể nhìn rõ diện mạo, cậu chạy đi tìm, anh không có chút ấn tượng là chuyện bình thường. Ngày đó Hạ Viễn Hàng được bao nhiêu bạn học lẫn đàn em hâm mộ theo đuổi, tính tình kiêu ngạo đương nhiên cũng không thể đáp lại mỗi một người muốn tiếp cận mình, cho dù đó có thể là lần duy nhất Lương Tâm Trừng gom góp đủ dũng khí.
Hóa ra anh thật sự đã có cơ hội quen biết Lương Tâm Trừng sớm hơn, tiếc là chỉ lơ đãng trong một cái nháy mắt thôi đủ để bỏ lỡ nhau đến mười năm trời.
Lương Tâm Trừng lấy ra một viên kẹo dẻo trong túi, xé giấy nhét vào miệng Hạ Viễn Hàng: “Thật ra trước đây em không quá thích ăn ngọt, lần đó trong túi áo đồng phục anh để sót một viên kẹo loại này. Cuối cùng đồng phục em không trả lại được, kẹo cũng ăn mất luôn.”
“Đồ ngốc,” Hạ Viễn Hàng lại ôm cậu vào lòng, “Sao em lại ngốc như thế…”
“Em không ngốc, em chỉ thích anh thôi,” Lương Tâm Trừng lẩm bẩm, “Nhưng bây giờ em phát hiện ra anh không thích ăn kẹo, viên kẹo kia chắc chắn không phải của anh, hẳn là cô nữ sinh nào tặng rồi.”
“Anh không nhớ, đúng thật không phải của anh, có lẽ ai đó thừa dịp anh không chú ý mà lén nhét vào túi đấy.”
“Thôi, em không thèm chấp nhặt với anh nữa, chúng ta về nhà đi.”
Hạ Viễn Hàng vẫy một chiếc xe, ngồi vào chỗ rồi anh kéo thắt lưng Lương Tâm Trừng để cậu tựa lên vai mình, cúi đầu cọ môi lên mái tóc mềm mại: “Em chọn dấn thân vào ngành này cũng là vì anh sao?”
Không phải Hạ Viễn Hàng ái kỷ, chỉ là Lương Tâm Trừng thật sự quá chấp nhất, anh hoàn toàn không tưởng tượng nổi làm sao cậu chống chọi qua mười năm dài đằng đẵng này. Hơn nữa ngày xưa lúc vừa tiếp xúc, bắt gặp thái độ anh đầy thành kiến lạnh nhạt, cậu đã nghĩ gì trong đầu? Nghe thấy mình phát ngôn những câu đầy tổn thương ác ý trên WeChat cậu đã thương tâm thất vọng ra sao?
“Ừm, thật ra lúc ấy không nghĩ gì nhiều, em chỉ muốn gần anh thêm một chút mà thôi, cho nên ngay từ năm nhất đại học đã chạy khắp các phim trường tìm kiếm cơ hội.”
“Tại sao không thi vào Học viện điện ảnh?”
“Làm sao mà đỗ? Không tham gia luyện thi cơ bản là không có cơ hội, em lại không phải loại diễn viên trời sinh như thầy Tạ.”
“Về sau có còn bị ai bắt nạt nữa không?”
Lương Tâm Trừng lắc đầu: “Lên lớp 11 em bắt đầu nhổ giò, đánh nhau cũng đánh thắng người ta, hơn nữa chủ nhiệm lớp lúc ấy là người rất tốt, rất quan tâm đến em, không còn bạn học nào khinh rẻ em nữa.”
“Em nói trước kia mình rất tự ti nhát gan?”
“Hồi đi học gan em bé lắm, về sau lên đại học đi phim trường diễn vai quần chúng, gặp đủ người đủ việc muôn màu muôn vẻ, da mặt cũng được luyện cho dày lên, không còn cách nào khác.”
Hạ Viễn Hàng nhớ lại vì sao từ đầu mình đã có thành kiến sâu nặng với Lương Tâm Trừng như vậy, ngoại trừ tin vào lời đồn mà hiểu lầm mối quan hệ giữa cậu và chủ tịch công ty, anh còn chứng kiến cảnh cậu bị tay phó đạo diễn thả dê mà vẫn nói cười giả lả, vì thế cho rằng cậu đúng là kẻ dối trá phóng đãng. Thật ra tất cả chỉ vì cậu không có cách nào khác ngoài cúi đầu nhường nhịn để sinh tồn, còn giới hạn và lòng kiên trì thì vẫn được giữ gìn tuyệt đối.
Lương Tâm Trừng trải qua tuổi thơ không tốt đẹp nhưng chưa từng viện hoàn cảnh để lấy cớ nhúng chàm, cậu kiên cường trưởng thành, nhưng bản chất vẫn chỉ là cậu bé con ngoan ngoãn năm đó ngồi sau xe đạp anh cẩn thận nắm chặt vạt áo. Cậu kiên định, cố chấp, tất cả những gì quý giá nhất trước nay chưa từng thay đổi.
“Vì sao không nói cho anh biết?”
“Em không muốn tạo áp lực cho anh, chúng ta ở bên nhau là đôi bên tình nguyện, kể ra sẽ dễ khiến anh có cảm giác mình đang thiếu nợ em. Mười năm đó là chính em lựa chọn, anh không cần quá để trong lòng.”
“Đồ ngốc…”