Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kiến Hạ nói nhỏ nhắc lại cuộc gặp gỡ của bản thân, càng nói càng thấy tủi thân.
Đôi mày đẹp của Sở Thiên Khoát chau lại.
“Tớ biết rồi!”
“Hả?”
Thái độ lơ mơ của Kiến Hạ chọc cười Sở Thiên Khoát.
“Sẽ không sao đâu.” Sở Thiên Khoát an ủi.
Kiến Hạ lo lắng, vốn dĩ cô cho rằng Sở Thiên Khoát sẽ hiểu, nhưng lại quên mất đối phương là con trai, con trai, con trai!
Con trai thì làm sao hiểu được sự nhỏ nhen và thủ đoạn của con gái với nhau chứ!
“Cậu không hiểu đâu!” Kiến Hạ cuống lên, âm thanh hơi to, nhận ra đám người đứng trước lớp đều nhìn vào.
Là Vu Ti Ti, Vu Ti Ti đang lau bảng.
Sở Thiên Khoát lại chẳng thèm để ý đến Vu Ti Ti, cầm lên mảnh giấy tính toán công thức trong tay đánh lên đầu Kiến Hạ. Kiến Hạ sững sờ.
“Tớ hiểu. Nếu các bạn ấy thật sự ghi hận, có những tin đồn nào lưu truyền, tớ sẽ giúp cậu. Nhưng mà bây giờ cậu đừng nghĩ lung tung nữa. Tự làm khổ mình.”
Lời nói của Sở Thiên Khoát tựa như viên thuốc an thần. Không hiểu sao Kiến Hạ lại tin tưởng 100%.
“Cảm ơn lớp trưởng!”
Cô như trút được gánh nặng cười tươi.
“Cảm ơn lớp trưởng!”
Kiến Hạ cầm cặp sách lên chạy ra ngoài cửa, không ngờ vừa ra cửa liền suýt đụng vào Lý Chân Bình.
“Xin lỗi.”
“Có chỗ dựa vững chắc đúng là khác.”
Lý Chân Bình không dừng bước, cũng không nhìn Kiến Hạ, nhẹ nhàng buông một câu rồi bước vào lớp.
Kiến Hạ như bị dính bùa đứng im tại chỗ, khi ngoảnh lại không biết Lý Chân Bình đã đi đâu rồi, trong tầm mắt chỉ còn lại Sở Thiên Khoát phía đằng xa, bị mấy người bạn vây quanh không biết đang nói gì, vô cùng dịu dàng ấm áp.
Tâm trạng cô như ngồi cáp treo lúc lên lúc xuống, chẳng còn mặt mũi nào mà chạy đi cầu cứu vì câu nói kia nữa.
Hai nam hai nữ tỉnh khác trong lớp 1 lại thêm năm bạn tỉnh khác của lớp 2, tổng cộng là chín người, sáu nam ba nữ. Sau khi tan học Kiến Hạ là người đầu tiên quay về khu quản lý kí túc xá tìm giáo viên quản lý, giáo viên cho cô chọn đầu tiên, cô vừa nhìn đã chọn ngay căn phòng cuối hành lang tầng bốn, cách bố trí không giống ký túc xá khác, nhỏ hơn 1/3, chỉ có thể ở một người. Hai bạn nữ khác sau đó mới đến, được sắp xếp ở trong phòng nhỏ hơn bình thường phía bên kia cầu thang.
Kiến Hạ đến căn-tin gần đó mua cây lau nhà và thùng nước, rồi lấy khăn lau từ trong túi du lịch ra, sau đó chăm chỉ lau chùi phòng mình. Đáng lẽ cuối tháng Tám miền Bắc đã chuyển sang thu nhưng dường như thời tiết sơ ý, chỉ mang tiết thu đến vào nửa đêm, những khi khác vẫn còn khá nóng. Sau khi Kiến Hạ dọn dẹp xong, đằng trước và sau lưng áo T-shirt trắng đều ướt đẫm mồ hôi, quần bò bó cũng ra chút mồ hôi, dính chặt vào đùi, chỉ cần hoạt động mạnh sẽ rất khó chịu. Cô cố nén cảm giác khó chịu, mở túi hành lý ra, đợi đến khi cả ký túc đều trong tình trạng như thế mới thở phào chạy đi tắm.
Sau đó quay về thì nhìn thấy dòng chữ “Tối 9h-10h30” trên bảng đen treo ở cửa phòng tắm khiến cô bực mình rõ lâu.
Cô lê lết cả người đầy mồ hôi, ôm đồ tắm trong cái thau chạy lên tầng bốn, lúc lấy chìa khóa không cẩn thận làm rơi xuống đất, muốn nhặt lên nhưng quần bò không thoải mái để cúi xuống, lảo đảo cái, mọi thứ trong thau đều rơi cả ra.
Kiến Hạ sững một lúc, thẫn thờ nhặt chìa khóa lên, làm như không nhìn thấy lọ sữa tắm chai dầu gội, mở cửa vào phòng.
Ngày đầu tiên đi học, căn phòng nhỏ hơi nóng, cuộc sống mới của Kiến Hạ bắt đầu đầy chán nản. Cô bĩu môi, vừa hoảng hốt lại vừa thấy tủi thân.
Khúc nhạc dạo khủng hoảng thế đó.
Khi vận mệnh đang biên soạn nhạc, dường như ca khúc chủ đề này mang đến cho Kiến Hạ quá nhiều nhịp phách cùng với tiết tấu không phù hợp, thình thịch, gõ đến mức cô vĩnh viễn giống như một con thỏ sợ hãi.
Trần Kiến Hạ bận khóc nên không có thời gian dọn dẹp, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa kẹt kẹt vang lên.
“Cậu ơi, cho tớ hỏi nhờ chút…”
Lý Nhiên thò cổ vào, chỉ lộ ra gương mặt và cái đầu đỏ, chẳng khác nào người đẹp rắn bám dai như đỉa.
Kiến Hạ, Kiến Hạ chỉ mặc nội y, đến nói cũng không thốt nên lời, hoảng hốt nhảy từ trên giường xuống, chưa kịp nghĩ đóng mạnh cửa lại, trực tiếp kẹp lấy cái cổ Lý Nhiên.
Cửa lại mở ra lần nữa, Lý Nhiên ôm lấy cổ nằm bò trên đất, không thốt ra nổi một tiếng, chỉ lo cúi đầu ho khan.
Kiến Hạ hoảng hốt lăn hai vòng trên mặt đất, không biết nên hỏi đối phương chết chưa trước tiên hay nên mặc quần áo vào trước, sau cùng vội lục lấy cái váy trong túi du lịch ra trùm lên người.
“Cậu chết chưa?”
“Mẹ nó….” Lý Nhiên khản giọng ngẩng đầu lên chửi bậy một câu, thấy bộ dạng Kiến Hạ khóc đến nỗi đỏ bừng mặt thì vội vàng cất những từ chửi bậy đi.
“Cậu mới chết chưa đấy!” Cậu ta nhỏ giọng nói, ho cũng không xong.
“Cậu có biết xấu hổ không hả? Sao cậu lại xuất hiện ở đây hả?”
“Cậu có xấu hổ không hả, mở cửa mà ăn mặc như thế?!”
“Cậu đừng có nói ngang như cua! Tầng này toàn là con gái phụ nữ, sao cậu lên đây được hả!”
“Trèo tường lên đấy!”
Lý Nhiên trả lời vô cùng tự nhiên, chẳng hiểu sao Kiến Hạ lại thấy đáp án này rất bình thường.
“Tớ chưa hỏi cậu trèo lên thế nào, mà tớ hỏi cậu trèo lên đây làm gì?!”
Đúng lúc đó Kiến Hạ nghe thấy cách hành lang không xa truyền đến âm thanh người nói. Cô lập tức bỏ Lý Nhiên lại, khóa cửa lại.
Quả nhiên, một lát sau có người gõ cửa.
“Kiến Hạ, có ở đấy không? Dầu gội đầu của cậu sao lại rơi trên đất vậy?”
Kiến Hạ nghe ra là cô bạn Trịnh Gia Thù tỉnh khác cùng lớp với mình.
“Trần Kiến Hạ phải không? Có muốn đi ăn cơm với bọn tớ không?” Đây có lẽ là tiếng của cô bạn khác của lớp 2.
Nhà ăn nhà trường buổi tối chỉ mở cho một bộ phận giáo viên trẻ tuổi và học sinh ngoại thành, buổi sáng Kiến Hạ đã hẹn với Trịnh Gia Thù buổi tối ăn cơm cùng nhau.
Kiến Hạ cắn chặt môi không lên tiếng, may mà Lý Nhiên khôn ngoan không nói tiếng nào.
“Lạ thật!”
“Trước tiên chúng ta nhặt lại đồ cho cậu ấy đã, tránh lát nữa bị mất.”
Tiếng bước chân xa dần, Kiến Hạ thở phào, đột nhiên nhớ lại câu của Lý Chân Bình “có chỗ dựa vững chãi đúng là khác”.
Nhưng cậu ấy trèo tường vào.
“Cậu là chỗ dựa vững chắc à?” Kiến Hạ nhẹ giọng hỏi.
Lý Nhiên tức sôi máu: “Vững cái đầu nhà cậu!”
Mặc dù Lý Nhiên luôn dùng lời lẽ thô thiển để trả lời câu hỏi, Kiến Hạ cho rằng đây là câu trả lời phủ định nhưng thật ra trong lòng cảm thấy được an ủi rất nhiều.
Được lắm, thì ra vẫn có thể nói lí lẽ, đúng không nhỉ?
“Lát nữa mọi người đều đi ăn cơm, cậu mà không đi nhanh thì sẽ bị người khác nói tớ che giấu cậu đấy. Cậu không quen tớ, ngay từ đầu đã không quen tớ rồi, đi nhanh đi.”
Trần Kiến Hạ dứt lời, Lý Nhiên liền soi cổ mình qua hình ảnh phản quang qua điện thoại, dường như không để ý Kiến Hạ nói gì, biểu hiện trên mặt ngày càng đáng ghét.
“Trần Kiến Hạ, cậu nhìn xem, cậu khiến cái cổ của tớ giống như bị treo lên đây này. Cậu nhìn cái dấu vết trên cổ tớ đây nàyyy!”
Mặt của Lý Nhiên gí sát lại gần, chỉ trỏ vào cổ mình kêu gào, Kiến Hạ cực kì lo lắng người khác nghe thấy.
“Cậu có làm nũng cũng không có tác dụng, mau đi nhanh!” Cô thấp giọng quở trách.
“Tớ…làm….nũng?!”
Lý Nhiên dựng ngược lông mày, trống ngực Kiến Hạ đập thình thịch.
Xong rồi, cường quyền muốn giết người.
Khi Trần Kiến Hạ ngồi khóc cùng Lý Nhiên trong quán ăn, y như bộ dạng con thỏ đang sợ sệt.
“Cậu có ăn kiêng không?” Lý Nhiên vô cùng hưng phấn, vừa ngồi xuống đã thích thú mở menu.
“Cậu ăn cái gì thì tớ không ăn cái đấy.” Trần Kiến Hạ buồn buồn nói.
“Ô, không có phải không?” Lý Nhiên cúi đầu mở thực đơn, hoàn toàn không nghe thấy Kiến Hạ nói gì: “Ông chủ ông chủ, quán bác có những món gì ạ?”
Ông chủ nói giọng tỉnh Tứ Xuyên: “Hoa não!”
“Cậu ăn không?” Lý Nhiên quan tâm hỏi.
“Cậu ăn đi, thiếu gì bổ nấy.” Trần Kiến Hạ chẳng có tâm trạng để nói chuyện.
“Ông chủ, hai phần hoa não!”
Không nhìn Lý Nhiên, Trần Kiến Hạ hết giận luôn.
Cô vừa mới chém gió với Lý Nhiên ở ký túc xá, hoặc có thể nói, bị uy hiếp nói chuyện với cậu ta, và trơ mắt nhìn cậu ta dùng dây thép cạy khóa, mở toang cánh cửa phòng giáo viên trong ký túc, trộm đĩa CD “Fantasy” từ trong đó.
CD “Fantasy”, phải. Vào giây phút đó Trần Kiến Hạ không kìm nổi chửi thầm trong lòng.
Đm Châu Kiệt Luân, cậu xong chưa vậy hả?
Lúc Kiến Hạ ở bên ngoài nơm nớp lo sợ đợi Lý Nhiên, sợ hãi đến nỗi làm cô thầm chí bắt dầu xuất hiện ảo giác, từ trong ảo giác hiểu được rất nhiều triết lý cuộc đời.
Nếu buổi sáng cô ăn nhiều chút thì sẽ không đói ngất xỉu, sẽ không phải vào phòng y tế, cũng sẽ không gặp cậu ấy.
Cho nên ăn sáng rất quan trọng.
“Cậu nhớ nhà à?” Lý Nhiên đang đắm chìm trong vui sướng.
“Chẳng mấy chốc tớ sẽ bị đuổi học về nhà!”
“Yên tâm đi! Trong ký túc xá không có quản chế, không sao đâu.”
“Cậu thì biết cái gì!” Kiến Hạ kích động: “Trong tòa nhà này chỉ có mấy học sinh bọn tớ, xảy ra chuyện gì thì giáo viên nhất định sẽ tra ra. Một khi đã điều tra thì sẽ điều tra đến bọn tớ. Trịnh Gia và các bạn nữ khác cùng đi ăn cơm với nhau, chỉ có mình tớ không có mặt tại hiện trường khi đó, mà khi họ đén tìm tớ thì tớ lại biểu hiện rất lạ. Có quản chế hay không thì chắc chắn tớ cũng chết chắc rồi, cậu có hiểu không hả?”
Kiến Hạ trước mặt Lý Nhiên luôn đỏ mặt khép nép nói được một nửa liền nghẹn lại, lần này cuối cùng tức giận đến mức nhướn người gào lên với Lý Nhiên rồi.
Lý Nhiên hé miệng, Kiến Hạ nói xong liền thở hổn hển, cậu ta không hề phản bác.
Sau đó liền đập bàn cười lớn.
“Ha ha ha, Kiến Hạ tớ phục cậu cứng đầu thật đấy. Không có mặt tại hiện trường cậu cũng nói ra được, ha ha ha…”
Lý Nhiên cười đến mức khiến gân xanh thái dương Kiến Hạ giật giật, xem ra Kiến Hạ đã tức giận đến mức đỏ cả mặt, anh chàng liền ngưng cười, ngồi thẳng người bày ra cái vẻ mặt nghiêm túc an ủi: “Bạn thân mến ơi, nếu loạn đến mức ấy thì tớ sẽ đi thú nhận, cùng lắm thì trường sẽ đuổi học tớ, dù sao tớ cũng không muốn đi học. Tóm lại, tớ sẽ không khai cậu ra đâu. Với lại, đĩa CD này vốn là của tớ mà, dựa vào cái gì mà thu của tớ, còn không phải là để bản thân nghe à!”
Nhận được sự đảm bảo của Lý Nhiên, sắc mặt của Kiến Hạ cũng dịu đi nhiều, ngẫm nghĩ lại liền đổi chủ đề: “Thầy cô cũng là muốn tốt cho cậu, cậu phải nghe bài trong giờ học chứ!”
“Cậu có biết từ nhỏ đến lớn những đồ bị tịch thu và những vật hối lộ không được cầm đều bị thầy giáo mang về nhà dùng không?! Đây chính là biểu hiện không tôn trọng tài sản cá nhân đấy!”
Trần Kiến Hạ lười chẳng muốn tranh luận với cậu ta. Cả ngày nay cô đã trải qua rất nhiều chuyện, não bộ chẳng thể suy nghĩ thêm nữa, có nên bổ sung chút hoa não không nhỉ?
Đúng lúc ông chủ bưng hai bát hoa não lên, mỡ đỏ, mang theo hương vị tỏi và rau thơm, bụng Kiến Hạ cũng bắt đầu kêu ùng ục.
“Ha ha ha, ăn đi, tớ mời. Cho ngài đỡ sợ.” Lý Nhiên đưa cho Kiến Hạ đôi đũa dùng một lần, lại bảo ông chủ cần hai thìa inox.
“Thế thì không được, tớ trả cho cậu phần của tớ.” Kiến Hạ lại khôi phục lại tình trạng nhỏ giọng lầm bầm.
“Tại sao?” Lý Nhiên không tức giận, nhìn cô đầy hứng thú.
“Bởi vì không muốn quá thân thiết với cậu.”
“Tại sao?”
“Bởi vì cậu rất phiền.” Giọng Kiến Hạ ngày càng yếu.
“Tại sao?” Lý Nhiên bắt đầu cười.
“Tại sao cái gì, tại cậu luôn gây họa cho tớ chứ sao!”
“Tớ gây họa gì cho cậu chứ!”
“Chính là việc máy CD, cậu đã gây họa cho tớ cả ngày trời.”
“Ừ, cậu trả lại cho tớ đi!”
“Trả thì trả.” Kiến Hạ vừa nói vừa cúi thấp đầu, dùng thìa inox xúc một miếng hoa não nuốt vào, bị cay tới mức đỏ cả mặt, liên tục ho khan. Miếng hoa não mềm mềm bị sặc ra, rơi trúng vào giày Lý Nhiên.
Lý Nhiên đi giày thể thao nhưng là kiểu dáng Kiến Hạ không biết, từng miếng da ghép lại đều là da lộn màu đen, một miếng hoa não bắn vào, lau thế nào cũng không sạch.
Lý Nhiên lặng lẽ lấy giấy ăn trên bàn, cúi người gạt miếng hoa não ra.
Trái tim Kiến Hạ run rẩy.
Đôi giày này xem ra rất đắt.
Lý Nhiên ngẩng đầu, cười híp mắt nhìn Kiến Hạ.
“Đôi giày này trị giá 1500 tệ.”
“Tớ lau cho cậu.”
“1500 tệ.”
Không biết là bị dọa hay là cay tới mức nghẹn lại, Kiến Hạ rưng rưng khóe mắt.
Thật là đen đủi.
Cô cúi đầu suy nghĩ thật lâu, cắn răng.
“Tớ đền cho bạn.”
Lý Nhiên cười như bị trúng gió.
Trần Kiến Hạ cúi đầu ăn từng miếng tứng miếng hoa não, bên tai luôn nghe thấy tiếng Lý Nhiên cười đến mức không thở ra hơi.
“Tớ đền cho cậu!” Cậu ta bắt chước giọng nói Kiến Hạ: “Chẳng phải 1500 à, tớ đến cho cậu!”
Kiến Hạ tức đến mức ngón tay cái dùng lực suýt nữa biểu diễn màn dùng siêu năng lực bẻ cong cán thìa trước mặt cậu ta.
“Tớ hỏi cậu, luôn phải lo lắng như thế mà không thấy mệt à?”Lý Nhiên nhìn về phía Kiến Hạ thăm dò, dáng vẻ nghiêm túc nghiên cứu vấn đề khiến Kiến Hạ càng khó xử. Cô nhanh chóng vùi đầu vào trong bát, nóng lòng muốn thoát khỏi tình cảnh tồi tệ, liền gượng gạo chuyển chủ đề: “Máy CD kia, tại sao cậu lại nói dối là của chị cậu?”
Lý Nhiên thật sự không cười nữa.
_______________
[1] Hay còn được gọi là chó Lab, một loại chó săn mồi phổ biến ở Anh và Mỹ.