Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một mùa xuân nữa lại đến, tiết trời ấm áp khiến con người ta thoải mái hít thở, hòa mình vào thiên nhiễn, cảm nhận ánh nắng nhè nhẹ của mặt trời.
Dương Chiêu tùy ý quấn chiếc khăn sậm màu lên cổ, mở cửa phòng trọ bước ra ngoài. Tuy đã đến xuân, nhưng trời vẫn còn se lạnh, Dương Chiêu từng bước vững vàng đi xuống tầng một, mệt mỏi ngáp ngủ một cái. Đêm qua anh phải thức khuya chỉ để nghe Lạc Giao Đình than vãn về việc khoa thiết kế tổ chức tiệc gặp mặt đã ép cậu ta một bầu rượu khổng lồ. Dương Chiêu phải đích thân chạy đến vác xác Lạc Giao Đình về nhà trọ của mình, sau đó dở khóc dở cười nghe tên sâu rượu này nói hươu nói vượn.
Hiện giờ Lạc Giao Đình vẫn còn ngủ trong phòng, vì sáng nay anh có tiết nên chỉ đành để lại giấy nhắn nhắc nhở Lạc Giao Đình lấy đồ ăn từ trong tủ lạnh hâm nóng. Mà chắc đến trưa anh về có khi cậu ta còn chưa ngủ dậy mất.
Đại học Dương Chiêu thi vào là một trường hạng nhất ở thành phố, cách căn nhà kia hơn bốn trăm cây số, đây là năm đầu tiên anh sống xa nhà, một mình chốn thành thị. Thật ra cũng không tính là cô đơn một mình, bởi Lạc Giao Đình một tuần có bảy ngày thì sáu ngày cậu ta đến ăn chực ở chực.
Có thêm một Lạc Giao Đình cũng vui nhà vui cửa.
Dương Chiêu đến lớp khá sớm, phòng học chỉ lác đác vài người yên tĩnh làm việc mình, không ai làm phiền ai. Dương Chiêu rất thích không khí như vậy, anh đặt cặp sách ở trên bàn, ngồi xuống vị trí quen thuộc mà ngày nào mình cũng ngồi.
Một lúc sau, phòng học thưa thớt đã đầy người, ồn ào hẳn lên. Đồng thời, nhiều ánh mắt cũng vô thức đặt lên người anh.
Vào kì thi đại học, Dương Chiêu là á khoa của khoa thiết kế, tính cách hòa nhã, trầm ổn, ngoại hình ưa nhìn như vậy, chẳng có cô gái nào thoát khỏi sức hấp dẫn của anh, mỗi ngày đến lớp chỉ để có thể ngắm nhìn anh một chút. Những người ở ban khác có thời gian cũng chạy sang lớp anh dự thính, bọn họ mong rằng mình có thể lọt vào ánh mắt của Dương Chiêu, tranh thủ ngắm hào quang phát ra con người này.
Nhưng không ai biết được để bước chân vào ngôi trường này, anh đã phải trải qua những gì.
Ngay trước ngày thi, Dương Tú giống như nổi điên, nó nhân cơ hội anh đi tắm đã lẻn vào, xé sách vở của anh, làm đổ đèn bàn, vỡ nát... Đến khi anh vào phòng đã thấy một mảnh tan hoang, Dương Tú vừa khóc vừa cười, khuôn mặt dữ tợn nhìn anh, nguyền rủa anh sống không bằng chết.
Nếu là người khác, hẳn là sẽ bị ảnh hưởng tâm lí, dù sao giờ khắc cận kề một kì thi quan trọng có thể thay đổi cả cuộc đời con người sẽ trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều.
Đối với người tâm đã lạnh băng như Dương Chiêu, đó chẳng là gì. Nhưng khi thấy hộp quà Vu Khiêm tặng cho mình bị méo mó đến biến dạng nằm một góc, lá thư hắn viết cho anh bị nó xé nát, Dương Chiêu đã không kiềm chế được mình.
Lần đầu tiên trong suốt thời gian Dương Chiêu sống lại, anh dùng một tay bóp lấy cổ nó, lôi nó lên cửa sổ, chỉ thiếu một chút nữa, anh sẽ không kìm lại được mà đẩy em gái mình xuống, tự tay giết nó như cách nó giết mình. Sắc mặt trắng xanh của nó cùng với biểu cảm vặn vẹo khiến anh cảm thấy kinh tởm vô cùng. Dương Chiêu dùng sức ném nó văng ra một bên, ngồi thụp xuống ôm đầu, nước mắt không thể thoát ra khỏi hốc mắt, nghèn nghẹn ở trong lòng.
Ba mẹ Dương hoảng sợ dìu con bé dậy, kéo nó ra ngoài. Dương Tú giãy giụa, kêu gào liên tục.
"Dương Chiêu là thằng đồng tính luyến ái! Anh ta quyến rũ người con yêu!"
Dương Chiêu chẳng nhớ được những gì xảy ra tiếp theo, anh cũng không muốn nhớ. Bởi vì lúc đó anh run rẩy tìm kiếm từng mảnh giấy từ bức thư Vu Khiêm viết cho mình, giống như phát điên như Dương Tú, trái tim căng phồng, khó nhọc hít thở.
Dương Tú ngay hôm ấy bị đưa vào viện, còn anh một mình đến địa điểm thi.
Dương Tú ở trong viện mấy tháng, còn anh có kết quả thi đã vội vã dọn đến nhà trọ.
Kể từ đêm hôm đó, anh chưa từng gặp lại nó. Càng hi vọng cả đời này đừng nhìn thấy mặt nó thì hơn.
Cửa lớp cạch cạch mở ra, giáo sư nhanh chóng bước vào phòng học, chuẩn bị bài giảng. Dương Chiêu biết mình phải bỏ tiết học này rồi, tâm trí anh không thể thoát ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn độn ấy, rất nhiều cảm xúc lẫn kí ức cứ ngỡ là đã quên từ lâu nay lại trở nên rõ ràng hơn nữa.
Thay vì trốn tránh nó, Dương Chiêu lựa chọn cách đối mặt, nghĩ ra phương hướng giải quyết, duy chỉ lần này, anh chẳng nghĩ ra được gì, mọi thứ xảy ra giống như đống bùn lầy dính nhớp nhấn chìm anh.
Điều chỉnh lại nhịp thở của mình, Dương Chiêu cố gắng ghi chép đầy đủ bài vở, ép bản thân tập trung nghe giảng.
Buổi sáng của Dương Chiêu trôi qua một cách nhanh chóng, anh thu dọn đồ đạc, không quan tâm đến mấy cô gái đang ngại ngùng muốn bắt chuyện với anh.
Trong đó có một cô gái mạnh dạn hơn, dám tiến đến níu áo anh lại, cô cười thật tươi, má núm đồng tiền hiện rõ khiến người khác không khỏi xao xuyến, thầm nghĩ đây quả thực là một cô gái đáng yêu tươi sáng.
"Bạn học Dương, cậu có muốn cùng tụi mình tham gia hoạt động trải nghiệm vào tuần sau không? Chúng ta có thể lập thành một nhóm!"
Đúng là tuần sau trường có tổ chức hoạt động vui chơi trải nghiệm, khoa thiết kế phải lập thành nhóm, tham gia chơi trò chơi tích điểm, đội nào điểm cao sẽ được cộng thêm hai điểm vào bài thực hành cuối tháng. Tuy rằng hai điểm chẳng đáng là bao nhưng số tiền thưởng cuối cùng nhận được do giáo sư thưởng thêm rất lớn.
Dương Chiêu cũng có chút rung động với phần thưởng.
Bình thường anh sẽ lễ phép từ chối bọn họ, nhưng khi nhìn thấy cô gái có vẻ ngoài mang nét giống Dương Tú này, anh hiếm khi trở nên thật gắt gỏng, chẳng muốn giữ hòa khí, tại sao bọn họ không hiểu được rằng trong mắt anh bọn họ rất phiền phức, như ruồi nhặng đuổi mãi không hết.
"Không!"
Cho bọn họ ánh mắt ghét bỏ của mình, anh quay lưng rời đi, để lại ba cô gái đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Ra đến bên ngoài, Dương Chiêu vẫn chưa hết bực mình, tâm trạng anh rất xấu, cực kì xấu. Những lúc như vậy anh sẽ đến khu vui chơi, giống như mấy đứa nhỏ thỏa sức bay nhảy.
Đáng tiếc chiều nay anh có buổi làm thêm ở hiệu sách, dù tiền lương kiếm được nhờ vài việc thiết kế trên mạng nhưng nó cũng chẳng thể đáp ứng được nhu cầu tiêu xài của anh. Với lại thời sinh viên mà, nên đi làm thêm trải nghiệm hiện thực phũ phàng chút.
Hiệu sách Dương Chiêu làm không quá xa nhà, bà chủ ở đó tuy rằng rất khó tính, yêu cầu rất cao, mấy đứa sinh viên cợt nhả, không nghiêm túc trong công việc đều sớm rớt từ vòng gửi xe, vất vả lắm anh mới chiếm được lòng tin của bà chủ.
Dương Chiêu trước khi về ghé qua siêu thị tiện lợi, mua tạm ít rau thịt, định bụng trưa nay sẽ ăn lẩu, chỗ còn thừa vào tối anh sẽ nấu mì xào. Nghĩ ngợi một lúc, Dương Chiêu móc điện thoại trong túi áo, nhắn tin hỏi Lạc Giao Đình có ăn trưa tại nhà anh hay không.
Đợi mãi đến khi ra thanh toán, Dương Chiêu vẫn chưa thấy cậu ta trả lời, dường như đã quá quen với việc này, Dương Chiêu vẫn mua đủ đồ cho hai phần ăn.
Đi qua tiệm bánh ngọt, Dương Chiêu lại không nhịn được bước vào mua thêm mấy cái bánh kem. Lạc Giao Đình thích nhất là bánh kem dâu tây, mua cho cậu ta ăn no chết. Nghĩ đến vẻ mặt lấp lánh như chó con được cho ăn, tâm trạng Dương Chiêu dần trở nên tốt hơn, anh không cảm thấy bực tức nữa.
...
Hơn tám giờ sáng, Lạc Giao Đình từ trong cơn mơ tỉnh lại, cậu ngơ ngác nhìn xung quanh, may mắn tối qua có uống canh giải rượu của Dương Chiêu nếu không đầu cậu đã nứt làm đôi rồi. Dẫu thế, Lạc Giao Đình phải quằn quại ở trên giường một lúc lâu mới xách mông vào nhà vệ sinh đánh răng.
Mười phút sau, thanh niên trai tráng tươi trẻ Lạc Giao Đình hào nhoáng phi thân đến nhà bếp, lục lọi đồ ăn. Khỏi cần đọc giấy nhớ Dương Chiêu để lại, cậu cũng biết lấy đồ ăn ra hâm nóng. Sống ở đây lâu hơn ở nhà, có gì mà không biết chứ?
Tiếng lò vi sóng vừa ting lên một tiếng cũng là lúc chuông cửa phòng vang lên. Lạc Giao Đình thầm mắng tên Dương Chiêu này về nhà mình thôi mà có cần phải khoa trương như thế không, bắt bổn công tử đây ra mở cửa mới chịu vào.
Lạc Giao Đình sờ sờ chiếc bụng lép vì đói của mình, bất đắc dĩ chạy ra mở cửa.
Người trước mắt cao hơn cậu rất nhiều, bộ vest phẳng phiu sang trọng cùng với khí chất tài phiệt này khiến Lạc Giao Đình phải thốt lên:
"Đệt!"
Chưa kịp đóng cửa phòng lại Lạc Giao Đình đã bị tên đàn ông to lớn chen nửa người vào, hắn một tay ôm eo cậu, một tay dùng sức đẩy mạnh cánh cửa làm nó văng ra một bên.
Hơi thở nóng bỏng của hắn phả trên cần cổ trắng nõn của Lạc Giao Đình làm cậu sợ sệt co người lại.
Dường như biết cậu đang sợ hãi, người đàn ông dịu dàng vuốt ve lưng cậu, giúp cậu thả lỏng, hành động của hắn thuần thục giống như đã từng làm rất nhiều lần.
"Nghiêm Cảnh Dư"
Lạc Giao Đình khó nhọc kêu ra cái tên này.
"Anh đây, Đình Đình."
Không ngờ hắn lại có thể bất ngờ xông tới đây, tận tai nghe thấy âm thanh trầm thấp của Nghiêm Cảnh Dư mới khiến dây thần kinh của Lạc Giao Đình căng lên như muốn đứt, không thể mở miệng nói câu nào. Có cố gắng thế nào, cậu cũng không thắng được người này.
Nghiêm Cảnh Dư gục người trên thân thể đang run nhẹ của cậu, đôi mắt đỏ ngầu sâu thẳm vô cảm nhìn vào khoảng không. Hắn thỏa mãn hưởng thụ hơi ấm hắn mong mỏi từng đêm, siết chặt lấy người hắn yêu đến điên dại, máu ở đầu tim cũng dần nhỏ giọt đau khổ.
Hai người lặng im đứng ôm nhau ở trước cửa, Lạc Giao Đình bị sức nặng đè lên có chút mỏi, cậu dè dặt đẩy người kia ra, đôi tay rắn chắc của hắn ngay lập tức ôm cậu chặt hơn.
Lần này thì Lạc Giao Đình không đẩy hắn ra nữa.
Nghiêm Cảnh Dư dần buông lỏng lực độ, hơi thở của hắn yếu dần.
Trong tim Lạc Giao Đình nổi lên trận sóng dữ, cậu vội rời khỏi người hắn, mắt nhòe đi, sợ hãi nhìn Nghiêm Cảnh Dư với khuôn mặt tiều tụy vẫn đang mỉm cười với cậu.
Đây không phải là Nghiêm Cảnh Dư mà Lạc Giao Đình biết.
Hắn lẩm bẩm:
"Đình Đình, đừng khóc..."
Tiếng nức nở càng lớn, Lạc Giao Đình hoảng loạn cõng Nghiêm Cảnh Dư ở trên lưng, gương mặt tràn ngập sợ hãi cùng đôi mắt rung rung xuất hiện.
Trông thấy Lạc Giao Đình trong mắt phủ một tầng hơi nước, tựa như khóc vì giận, lại tựa như khóc vì sợ, như con dao găm chọc vào tim Nghiêm Cảnh Dư khiến hắn run rẩy.
Cảm giác sắp mất đi người tưởng như không quan trọng hóa ra lại như nước biển mênh mông chiếm hết thảy con tim làm Lạc Giao Đình bỗng nhiên thấy thế giới trước mắt như nứt toạc. Có rất nhiều cảm xúc lẫn nỗi lòng mãi chưa được giải thoát hiện tại mãnh liệt ào ạt chiếm cứ tâm trí cậu.