Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
  3. Chương 105
Trước /612 Sau

Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 105

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trong lòng hiểu rõ, Đồng Nhạc Nhạc liền lập tức cầm lấy ngân châm, kiểm tra một lượt tất cả thức ăn trên bàn.

Sau khi kiểm tra xong, thấy không có vấn đề gì mới cúi đầu xuống mở miệng với Huyền Lăng Thương:

“ Khởi bẩm Hoàng thượng, thức ăn có thể ăn ”.

“ Ừ”.

Đối với lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương nhẹ nhàng gật đầu, lập tức cầm lấy đũa ngọc, mới bắt đầu ăn đồ ăn.

Trong lúc nhất thời, không khí bên trong đại điện hết sức im lặng.

Cung nhân tuy nhiều nhưng ai nấy đều câm như hến, không dám lên tiếng, lặng lẽ không một tiếng động.

Đồng Nhạc Nhac ở phía sau Huyền Lăng Thương, cũng giống như những người khác, im lặng hầu hạ.

Tuy nhiên, nàng chính là không thể khống chế ánh mắt của mình, nhìn đến thức ăn trên bàn.

Nha nha nha, những thức ăn này vừa nhìn liền biết tự tay tổng quản đầu bếp nấu, nhìn gà chiên giòn, cháo bào ngư , canh vây cá…

Thực sự đủ màu sắc, đủ hương vị, hơn nữa những món ăn này đều là món ăn bình thường mình thích ăn á.

Nghĩ đến trước kia, Huyền Lăng Thương biết mình thích ăn những thức ăn này, nên đã sai đầu bếp chuẩn bị.

Chỉ là hiện tại đã khác, không, hiện giờ nàng là người, mà trước kia nàng là tiểu điêu.

Không nghĩ tới nàng trước kia khi còn là tiểu điêu so với bây giờ thật khác nhau.

Trong lòng nhớ lại, hít hít cái mũi, mùi thức ăn từng đợt bay tới làm cho người ta thèm nhỏ dãi.

Bạn đang đọc truyện tại diendanlequydon.com được Edit bởi Dung Cảnh

Chỉ nhìn cũng đã thấy ngon, không biết ăn vào có ngon như vậy hay không?

Thật sự muốn ăn aaaa.

Trong lòng không ngừng thèm thuồng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy nước bọt không ngừng tràn ra…

Vốn đang im lặng dùng đồ ăn, Huyền Lăng Thương luôn cảm nhận được một đạo ánh mắt nóng rực chiếu vào người hắn.

Cảm giác được điều này, Huyền Lăng Thương khóe mắt không khỏi quét quanh một lượt, liền phát hiện ra tiểu thái giám phía sau lưng mình.

Chỉ thấy tiểu thái giám kia giờ phút này ánh mắt nhìn thẳng vào đồ ăn của mình, hai tròng mắt sáng ngời.

Nhìn đôi mắt nhung rạng rỡ kia, cùng cái miệng không ngừng nuốt nước bọt, dáng vẻ đó, có vẻ như cái con tiểu điêu lúc thèm ăn.

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương không khỏi xẹt qua chút vui vẻ ngay cả chính hắn cũng không biết.

Lập tức thả đôi đũa trên tay, huyết mâu quét nhanh một lượt, liền thẳng tắp về phía tiểu thái giám. Vốn đang nhìn đến bàn thức ăn, Đồng Nhạc Nhạc thèm nhỏ dãi, đột nhiên cảm giác được một đạo ánh mắt nóng rực chiếu vào người mình.

Cảm giác vậy, mắt nhung không khỏi không khỏi quét qua một lượt, không khỏi bắt gặp đôi huyết mâu đang nhìn mình.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc giật mình, hai má lộ vẻ ngượng ngùng.

Trời ạ ! thật quá mất mặt.

Dáng vẻ thèm ăn của mình lại bị nam nhân này nhìn thấy rồi.

Trong lòng ảo não, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cụp mắt xuống, không dám nhìn mặt nam nhân nữa.

Tuy nhiên vào đúng lúc này, âm thanh “ ọc ọc ọc “ vang lên.Nghe được âm thanh phát ra từ bụng mình, Đồng Nhạc Nhạc theo bản năng đưa tay che bụng, quẫn bách đến nỗi ý định muốn chết cũng có.

Trời ạ !

Nàng rõ ràng đã sớm ăn sáng, như thế nào bây giờ lại đói rồi.

Hơn nữa còn ở trước mặt nam nhân này, không biết hắn có nghe thấy không?

Trong lòng nghi hoặc và ngượng ngùng, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi giương đôi mắt nhung, hướng phía nam nhân kia nhìn lại.

chào mừng đến với diễn đàn lê quý đôn

Nhưng không biết dáng vẻ quẫn bách của chính mình hiện tại, rơi vào trong mắt nam nhân này, thú vị đến cỡ nào.

Thấy vậy , nam nhân vốn đang cố nhịn cũng không nhịn được nữa mà bắt đầu cười haha

“ Ha ha ha…”

Nam nhân mở miệng cười to, tiếng cười kia phảng phất như chuông kêu, vô cùng vang dội.

Cùng với tiếng cười lớn của nam nhân lia, mọi người ở trong đại điện sợ đến ngây người.

Dù sao, từ lúc Phượng Hoàng điêu kia mất tích, tâm tình hoàng thượng lúc vui lúc buồn, nóng lạnh thất thường, làm cho người ta không dám tới gần.

Còn có khí tức lạnh lẽo phát ra từ trên người nam nhân này, coi như ngày hè nóng bức, cũng làm cho người ta cảm thấy rét lạnh.

Chớ nói là như hiện tại, cười sung sướng như vậy.

Nhìn dáng vẻ đang cười của Hoàng thượng, mọi người sợ ngây người.

Mà Đồng Nhạc Nhạc lại ngây ra .

Bất quá một khắc sau, Đồng Nhạc Nhạc đã hồi phục lại tinh thần, trong lòng biết nam nhân này cười như vậy vì gặp được chuyện đáng cười của nàng.

Nghĩ tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc hiện lên vẻ buồn bực, chỉ còn thiếu nước trực tiếp đào một cái hố mà chui vào.

Như thế nào lại làm ra chuyện mất mặt như vậy, lại còn để cho nam nhân này nhìn được.

Trong lòng ảo não, trước mắt nam nhân này đang cười vui vẻ như vậy, khóe miệng cười to dừng lại chỉ là trong ánh mắt nhìn nàng lộ rõ sự vui vẻ.

“ Không ngờ tới, trong hoàng cung này lại có người thú vị như ngươi vậy”

“Cái gì?”

Thú vị!!!

Nghe được lời này, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, bất quá không đợi nàng nghĩ nhiều, liền thấy nam nhân xua tay mở miệng nói :

“Ngươi lui xuống trước đi “

“ … Vâng”

Nghe được lời này, Đồng Nhạc Nhạc ngây ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ cung kính, từ từ lui xuống.

Dù sao hiện tại nàng cũng không muốn ở lại thêm chút nào.

Thật quá mất mặt!!!

Nghĩ đến gièm pha vừa nãy, Đồng Nhạc Nhạc càng nghĩ càng khóc không ra nước mắt.

Sau khi Huyền Lăng Thương vào triều thì có Lý Tường hầu hạ tại bên người, cho nên Đồng Nhạc Nhạc cũng cảm thấy dễ chịu.

Từ sau khi được Huyền Lăng Thương tự mình ân điển ban cho là Nhất Đẳng Thái Giám hầu hạ ở bên người, Đồng Nhạc Nhạc phát hiện mọi người trong cung đối xử với mình rất nho nhã lễ độ.

Nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc cũng biết ở hoàng cung nơi chuyên ăn thịt người này thì tất cả mọi người đều là giả bộ. Nhìn ngươi là tâm phúc bên người hoàng thượng liền tới gặp để nịnh nọt ngươi.

Nếu như ngươi gặp rủi ro thì mọi người cũng nhân cơ hội đó mà bỏ đá xuống giếng.

Trong lòng biết những điều này, nhưng Đồng Nhạc Nhạc không cho là đúng, mình làm tốt chuyện của mình là được rồi.

Giờ phút này cũng gần đến giữa trưa, thời gian dùng cơm trưa cũng sắp đến.

Đồng Nhạc Nhạc cũng đã đói bụng, phải biết rằng lúc sáng nàng cũng chỉ tùy ý ăn cho nên hiện tại đã tới giờ cơm, Đồng Nhạc Nhạc liền lập tức vội vội vàng vàng đi tới phòng ăn.

Trên đường vừa lúc thấy Tiểu Lộ Tử cũng đi tới phòng ăn , liền lập tức mở miệng chào.

“Tiểu Lộ Tử, xin chào, ngươi cũng muốn ăn cơm sao!?

Chính là đang đi tới phía trước , Tiểu Lộ Tử nghe được những lời này của Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt sau đó lập tức quay đầu lại chờ .

Thấy người gọi hắn là Đồng Nhạc Nhạc, trên mặt sừng sốt liền mở miệng nói:

“Thì ra là Tiểu Nhạc Tử công công, ngươi cũng đi dùng cơm sao!?”

Nghe được lời Tiểu Lộ Tử nói, Đồng Nhạc Nhạc liền gật đầu, lập tức nghĩ đến chuyện gì đó liền mở miệng nói:

“Được rồi, mà ngươi đổi cách xưng hô đi, gọi Tiểu Nhạc Tử là được rồi, dù sao hai người chúng ta tuổi cũng không chênh lệch lắm, ngươi gọi như vậy ta cảm thấy tương đối thân thiết hơn!”

“Chính là…”

Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói những lời này, Tiểu Lộ Tử liền lập tức cau mày, có hơi gặp khó khăn.

Chính là từ xưa đến nay tôn ti đều phải rõ ràng, tiểu thái giám trước mặt cũng là một ngoại lệ!

Hắn không có giả bộ ở trong hoàng cung này, là người thoáng tính dễ hòa hợp, cũng không vì được Hoàng thượng tự mình khâm điểm trở thành thái giám kề cận bên người mà trở nên kiêu ngạo, khinh thường mọi người.

Hơn nữa để cho Tiểu Lộ Tử cảm thấy thụ sủng nhược( được quan tâm nhưng lại cảm thấy lo sợ) kinh chính là.

Thái độ của tiểu thái này đối với chính mình!

Hình như với tiểu thái giám này mà nói, hắn đối với chính mình dường như đã quen biết từ lâu …

Đã nói với hắn giọng điệu nhiệt tình, thân thiết.

Vì điều này, Tiểu Lộ Tử trong lòng kinh ngạc, dù sao hắn cùng với tiểu thái giám này chưa bao giờ nhận thức qua.

Trong lòng nghi hoặc, Tiểu Lộ Tử cũng không phải là người giấu được tâm sự của mình, môi đỏ mọng hé ra, liền mở miệng hỏi lại:

“Tiểu Nhạc Tử, ách …”

Hai chữ công công cuối cùng , do bị Đồng Nhạc Nhạc nhìn chằm chằm , nên hắn liền nuốt trở lại.

Dừng một chút Tiểu Lộ Tử mở miệng lần nữa nói.

“Tiểu Nhạc Tử ta có thể hay không hỏi ngươi một chút, chúng ta trước đây đã từng gặp mặt chăng, bằng không ngươi lại cho ta cảm giác quen thuộc như vậy!?”

Nghe được Tiểu Lộ Tử nói những lời này, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, trong lòng kinh ngạc.

Trước đây Tiểu Lộ Tử cho người ta cảm giác ngốc ngốc, không ngờ cũng có lúc sắc bén như vậy.

Nghĩ tới đây Đồng Nhạc Nhạc cong môi một cái, nhếch miệng cười một tiếng.

“Trước đây hai chúng ta chưa bao giờ gặp mặt. Nhưng mà không biết tại sao ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ngươi liền cho ta cảm giác phi thường quen thuộc. Phải biết rằng ở trong hoàng cung ta cũng không có bằng hữu thân thiết gì, cho nên ta thích làm bằng hữu của ngươi, nghĩ muốn làm bằng hữu với ngươi có được hay không!?”

Nói tới đây, Đồng Nhạc Nhạc nhìn về phía Tiểu Lộ Tử với ánh mắt tràn đầy mong chờ.

Tiểu Lộ Tử nghe vậy trong lòng cả kinh.

Nhìn vào ánh mắt của tiểu thái giám này tràn đầy mong chờ, trong lòng càng nảy lên một cỗ cảm giác kỳ diệu.

Chỉ cảm thấy tiểu thái giám này chỉ rõ ràng cùng với mình chỉ gặp mặt vài lần, vì sao hắn lại mang đến cho mình cảm giác rất quen thuộc.

Phảng phất như là trước đây dường như họ đã sớm nhận thức?

Trong lòng nghi hoặc, Tiểu Lộ Tử suy nghĩ trăm bề cũng không giải thích được.

Nhưng mà nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói những lời này Tiểu Lộ Tử thụ sủng nhược kinh trong một khoảng thời gian, lập tức vội vàng không ngừng gật đầu, đưa tay gãi ót ha ha cười nói.

“Ha ha, cái này đương nhiên là có khả năng, phải biết rằng Tiểu Nhạc Tử hiện nay là tâm phúc bên người hoàng thượng, bao nhiêu người nghĩ muốn nịnh bợ ngươi đều nịnh bợ không được.”

“Ha hả cái gì mà nịnh bợ với không nịnh bợ, ngươi cứ nói, như vậy hiện tại chúng ta là bằng hữu tốt!”

Nghe được Tiểu Lộ Tử nói, Đồng Nhạc Nhạc cười hắc hắc.

Tiểu Lộ Tử nghe vậy lập tức gật đầu.

“Ừ, đúng vậy, bằng hữu!”

“Tốt, chúng ta đi ăn cơm thôi!”

Được Tiểu Lộ Tử đồng ý, Đồng Nhạc Nhạc tâm tình sung sướng.

Dù sao trước đây Tiểu Lộ Tử đều là một mực tận trung với chức trách chiếu cố chính mình, khiến cho nàng một mực phi thường cảm động.

Có lẽ tại lúc ấy, nàng đã sớm coi Tiểu Lộ Tử trở thành bằng hữu của mình chứ?

Đã quá giờ ngọ, giờ là lúc giữa trưa.

Giờ phút này Huyền Lăng Thương cũng đã đến Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương đi.

Đồng Nhạc Nhạc vội vã đi tới Ngự Thư Phòng, gật đầu với Lý Tường, liền không tiếng động vô thanh vô thức thay thế vị trí của Lý Tường, đứng ở phía sau hầu hạ Huyền Lăng Thương .

Giờ phút này là sau giờ ngọ, tuy là đầu thu, bên ngoài khí trời có lẽ nóng bức do ảnh hưởng của cuối mùa.

Chỉ là ở bên trong Ngự Thư Phòng được đặt rất nhiều mảng băng khiến cho nơi này trở nên lạnh hơn, mát mẻ vô cùng.

Nhưng mà quá nhìn thấy nam nhân ngồi trước mặt, lúc này bị chôn vùi trong một núi tấu chương, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy vô cùng đau lòng.

Người trong thế gian cho rằng làm Vua của một nước là một chuyện may mắn nhất thế giới.

Tuy nhiên người trong thế gian chỉ nhìn thấy cho quyền lợi và địa vị của người làm vua mà có ai biết làm vua của một nước cũng cần phải nỗ lực rất lớn.

Mỗi ngày Huyền Lăng Thương phải thức dậy vào canh năm, buổi tối khá muộn mới có thể được ngủ.

Mỗi ngày chỉ có ngủ được mấy canh giờ, nếu như thay đổi giờ giấc hắn rất có thể chịu không nổi.

Giờ phút này chỉ thấy nam nhân một tay cầm bút lông, trên tay cũng không ngừng nghỉ phê duyệt tấu chương.

Mặt dù nàng nhìn từ góc độ này, chỉ nhìn thấy gương mặt cương nghị của nam nhân kia. Chỉ cần là nam nhân kia nhíu mày đã làm cho nàng thấy cực kỳ rõ ràng.

Thấy vậy Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhẹ nhàng cau mày một cái, thật muốn cùng hắn chia sẻ một phen.

Chỉ tiếc nàng cái gì cũng không làm được.

Nghĩ đến đây Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy ảo não bởi chính mình vô năng.

Đang lúc trong lòng chán nản, Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh một lượt, thấy mực trên nghiên mài(*) đã không còn bao nhiêu.

(*) Nghiên mài: là một dụng cụ dùng để mài và chứa mực của Trung Quốc thời xưa, còn bây giờ thì..... Nắng không biết =))

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đôi mắt sáng ngời, sau đó, lập tức tiến lên, vươn tay trắng như tuyết, bắt đầu mài mực.

Đối với Đồng Nhạc Nhạc đột nhiên tới gần, Huyền Lăng Thương vốn dĩ đang chăm chú phê duyệt tấu chương, huyết mâu động lòng người nhẹ nhàng ngước lên, đầu tiên là nhìn qua một lượt tiểu thái giám đứng bên cạnh , trong mắt lóe thoáng qua, lại không nói gì thêm.

Trong lúc nhất thời, Ngự Thư Phòng bên trong, một người mài mực, một người phê duyệt tấu chương, cứ im lặng như vậy.

Bên ngoài gió mát hiu hiu, lướt qua làm màn lụa nhẹ nhàng tung bay. Ánh vàng rực rỡ xuyên qua cửa sổ, chiếu vào êm dịu, soi sáng cả căn phòng.

Một bên có đặt đỉnh lô đang đốt hương an thần, khói tỏa ra hương thơm dịu mát.

Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết đã mài mực được bao lâu, chỉ biết, đối với Đồng Nhạc Nhạc mà nói, giờ khắc này sao mà tĩnh lặng mà trọn vẹn như thế .

Tuy rằng, nàng không thể nói cho Huyền Lăng Thương thân phận thật sự của mình.

Nhưng mà, cho dù nàng cả đời sẽ phải làm một tiểu thái giám, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh Huyền Lăng Thương, nàng cũng cảm thấy mãn nguyện.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc ngước đôi mắt xinh đẹp lên, ánh mắt chậm rãi dừng lại người ngồi bên, ngắm nhìn nam nhân đang chăm chú phê duyệt tấu chương.

Chỉ thấy trên tay nam tử chưa từng nhàn rỗi, bàn tay thon thả cầm bút lông, hạ xuống trên mặt Chiết Tử ( tấu chương), càng là như rồng như phượng, văn chương sắc bén.

Người ta thường nói, nét chữ như người, quả nhiên không sai.

Chỉ là nhìn nét chữ nam nhân này lộ ra khí phách sắc bén , cũng đủ nhìn ra là một nam nhân cá tính! (Từ hiện đại nhỉ ?! )

Điềm tĩnh, quyết đoán, khí phách, sắc bén. . .

Coi như hiện tại, nam nhân chỉ ngồi ngay ngắn im lặng ở nơi này, trên người lại tản mát ra một loại nghiêm nghị.

Đó là khí phách mà kẻ ngồi trên cao mới có , nhất định vừa sinh ra đã hơn người, khiến cho mọi người, đều cam tâm tình nguyện quỳ dưới hai chân hắn. . .

Người bất phàm như thế, cũng không biết, về sau phải có một nữ nhân thế nào, mới đủ xứng đáng cùng hắn đứng chung một chỗ, mắt nhìn xuống thương sinh (*). . .

(*): Thương sinh: nhân dân, bá tánh,...

Nghĩ đến đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi mơ hồ thắt lại.

Bởi vì, nàng không hy vọng có nữ nhân khác đứng bên cạnh hắn, chỉ là ngẫm lại, đều khiến cho nàng tức phát điên . . .

Chính là, với thân phận hiện tại của hắn, trong lòng nàng như có một quả bom hẹn giờ, nàng rất sợ, sợ nếu có một ngày, nam nhân này biết được thân phận của nàng. . .

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc, dường như phảng phất có một tảng đá lớn đè xuống, cơ hồ khiến cho nàng hô hấp dồn dập.

Trong lòng nặng nề không biết làm sao, đột nhiên, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được, có một ánh mắt nóng rực nhìn nàng.

Cảm giác được như vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, không khỏi phục hồi lại tinh thần, đảo mắt nhìn quanh một lượt, theo ánh mắt nhìn đến nơi phát ra, nhìn lại.

Nàng đối diện với đôi huyết mâu ( có phải nam chính mắt màu đỏ không vậy?) sâu thẳm hút hồn , gương mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt.

Tim đập, dường như đập lệch mấy nhịp, một trận bối rối ập đến trào dâng trong lòng.

Tiếp theo nhanh tay cầm thỏi mực ra sức mà mài, làm mất đi quy luật, cuối cùng, 'Ba' một tiếng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy nghiên trên tay rơi xuống, bàn tay mềm mại vốn dĩ trắng như tuyết đã dính đầy mực.

"A. . ."

Nhìn bàn tay dính đầy mực nước, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt.

Nhìn lại thư án , cũng không ít mực nước bắn tung tóe lên, thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc hoảng hốt, vội vàng không ngừng mở miệng nói.

"Hoàng thượng thứ tội, nô tài không phải cố ý, nô tài sẽ lau khô thư án ngay."

Vừa nói dứt lời, mắt Đồng Nhạc Nhạc liến nhìn bốn phía, cả bốn phía cũng không có khăn lau hay một thứ linh tinh gì đó, đành phải lấy từ trong lồng ngực một chiếc khăn tay trắng, lau khô mực dính trên bàn.

Mà từ đầu đến cuối, nam nhân chỉ là lẳng lặng nhìn nàng, không nói một lời.

Tuy, tuy là như thế, không biết làm sao, nam nhân càng trầm mặc nhìn, trái lại khiến cho Đồng Nhạc Nhạc càng thêm hoảng hốt, dường như toàn thân không được tự nhiên.

Vì che dấu bối rối trong lòng, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được vô ý thức đưa tay xoa xoa mặt, muốn che dấu bất an trong lòng.

Lại hoàn toàn quên, trên tay dính rất nhiều mực nước, hiện tại ngón tay chạm lên khuôn mặt, lập tức trên khuôn mặt tuyết trắng hiện ra một vệt mực.

Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc lại hoàn toàn không biết.

Giờ phút này, trong lòng nàng chỉ có căng thẳng và bối rối, đôi mắt đẹp cụp xuống, không dám nhìn tới nam nhân trước mặt .

Nhưng nàng không biết, dáng vẻ hiện tại của nàng, rơi vào trong mắt nam nhân, có bao nhiêu là tức cười.Nhìn tiểu thái giám đứng bên mình, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng như tuyết, bây giờ tràn đầy nét mực, nhìn rất bẩn, hắn lại hoàn toàn không biết.

Ánh mắt nhìn hắn, ngập nước, trong mắt hiện ra một chút bối rối và căng thẳng.

Dáng vẻ này, giống như biết mình làm sai chuyện, nhìn qua vừa đáng thương, vừa buồn cười!

Thấy vậy, Huyền Lăng Thương rốt cuộc nhịn không được, bạc môi mở ra, phì cười.

Đồng Nhạc Nhạc vốn đang vô cùng bối rối, lại nghe thấy tiếng cười nhỏ của nam nhân trước mặt, trong lòng cả kinh, lập tức ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy giờ phút này, nam nhân đang cười nhẹ.

Mày vốn nhíu lại, giờ phút này cũng hoàn toàn giãn ra .

Một đôi huyết mâu động lòng người, đang cười tít lại, trong mắt hiện lên vui vẻ, tại ánh mặt trời chiếu rọi xuống, có vẻ ấm áp như thế , rạng rỡ ngời ngời.

Mê người nhất là một bậc đế vương mà trong mắt lại dịu dàng chiếu cố, đẹp đến rung động lòng người!

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc nhìn đến ngây dại. . .

"Hoàng thượng, dung mạo ngài thật đẹp mắt!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, lời này, cơ hồ không hề nghĩ ngợi, liền thốt ra.

Nghe vậy, Huyền Lăng Thương trên mặt vốn cười vui vẻ lập tức dừng lại.

Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, mang theo vài phần kinh ngạc.

Từ nhỏ hắn đã biết mình có dung mạo đẹp hơn người, chỉ là, chưa từng có người nào dám mở miệng nói lời này.

Tuy là như vậy, không biết tại sao, nghe tiểu thái giám trước mắt nói như vậy, ánh mắt nhìn hắn có trong vắt, có ngượng ngùng, dáng vẻ không hề a dua nịnh nọt, lời nói, rất dễ nghe.

Nghe vậy, Huyền Lăng Thương chỉ im lặng không nói một lời, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, phức tạp không thôi.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng hoảng hốt, lập tức bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, cúi đầu nói.

"Nô tài quá phận, xin hoàng thượng tha tội."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói, trong lòng ảo não không thôi.

Thận trọng từ lời nói đến việc làm, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, tại sao nàng nhiều lần luôn nhắc nhở chính mình phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, lại nhiều lần không làm được !?

Trong lòng không ngừng ảo não, bên tai, lại nghe thấy âm thanh trầm thấp của nam nhân vang lên.

"Đứng lên!"

Nam nhân mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi.

Nghe ra ý tứ trong giọng nói không hề tức giận, Đồng Nhạc Nhạc mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đứng lên từ trên mặt đất.

Nhìn tiểu thái giám dáng vẻ một mực cung kính, huyết mâu của Huyền Lăng Thương lóe ra một chút, lập tức, ánh mắt liền rơi vào vết mực trên mặt tiểu thái giám.

Thấy vậy, trong mắt Huyền Lăng Thương, lại xẹt qua một tia vui vẻ chính mình cũng không phát hiện.

"Tốt lắm, mặt mày bẩn thỉu, còn thể thống gì, đi xuống rửa mặt đi!"

Nghe nam nhân nói lời này, Đồng Nhạc Nhạc nhớ lại dáng vẻ của mình, cũng thấy tức cười. Nếu như bị người đi vào thấy, khẳng định sẽ làm trò cười.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức xoay người, rời đi.

Nhưng nàng không biết, nam nhân ngồi bên trong Ngự Thư phòng, sau khi nàng xoay người, ánh mắt một mực nhìn theo bóng lưng của nàng, thật lâu chưa từng dời đi. . .

. . .

Từ khi đi tới triều đại này tới nay, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy mấy ngày nay là trôi qua trọn vẹn nhất, là thanh thản dễ chịu, là hạnh phúc nhất!

Bởi vì mỗi ngày, nàng đều có thể ở kề bên Huyền Lăng Thương.

Mặc dù, sáng sớm canh năm nàng đã phải thức dậy, sau đó hầu hạ Huyền Lăng Thương chính là cả ngày, mỗi ngày đều mệt muốn chết.

Nhưng, có thể thường xuyên ở bên người Huyền Lăng Thương, cho dù không nói lời nào, Đồng Nhạc Nhạc cũng hiểu được, đây là một loại hạnh phúc.

Mỗi khi nhớ tới Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong thời gian đó rất hạnh phúc, nét cười trên mặt, chính là từ đáy lòng phát ra.

Nhìn Đồng Nhạc Nhạc bên cạnh lại cười ngây ngô, Tiểu Lô Tử thấy vậy, không khỏi sửng sốt, theo sát mà ha ha cười nói.

"Ha ha, Tiểu Nhạc Tử, ngươi lại đang suy nghĩ cái gì!? Ta phát hiện ngươi thường xuyên giống như như bây giờ, ngây ngô cười như vậy!"

Quảng cáo
Trước /612 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nuôi Dưỡng Bánh Bao Phản Diện

Copyright © 2022 - MTruyện.net