Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
  3. Chương 108
Trước /612 Sau

Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 108

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Người mới tới mặc một bộ long bào, nó phác họa thật tinh tế dáng người khôi ngô cao lớn của hắn .

Đầu đội mũ vàng, khiến gương mặt tuấn tú của hắn, càng thêm hoàn mỹ!

Hàng mi sắc như đao, sống mũi cao thẳng như đao tước, đôi môi hình trái tim.

( đao tước: loại dao dùng để nạo chữ viết sai trên thẻ tre trước đây).

Đôi huyết mâu động lòng người kia, linh lợi lấp lánh. Còn trên gương mặt, khí phách Thiên Tử tự nhiên bộc lộ.

Nam nhân sải bước đến gần, quả nhiên là một tư thế như rồng như phượng, uy phong lẫm liệt.

Người kia mới thật sự có khí chất của vương giả, làm cho người ta nhìn một cái, lập tức sinh lòng kính nể.

Mà người đó không phải ai khác, chính là đương kim hoàng thượng, cũng chính là Huyền Lăng Thương!

Khi thấy Huyền Lăng Thương xuất hiện, Đồng Nhạc Nhạc đang trốn sau núi giả, lập tức rụt đầu trở về, giống con rùa đen thụt đầu lại.

Phải biết rằng, Huyền Lăng Phong đang ở đây nổi nóng! Nếu như nàng bị Huyền Lăng Thương phát hiện ở chỗ này, cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì đâu!

Cho nên, tình huống hiện nay không ổn, nàng có lẽ trước tạm thời tránh đầu sóng ngọn gió rồi hãy nói sau!

Trái ngược với Đồng Nhạc Nhạc như rùa đen rụt đầu, An Y Na khi nhìn thấy nam nhân mình ngày nhớ đêm mong rốt cuộc cũng xuất hiện, lập tức che giấu độc ác ở trên mặt, đổi thành dáng vẻ tội nghiệp đau khổ, người thấy liền cảm thấy thương xót.

Hướng về phía Huyền Lăng Thương thi lễ, nhất cử nhất động, đều là dáng vẻ tiểu thư khuê các.

Đúng là thật khác biệt so với dáng vẻ kiêu ngạo càn rỡ, trợn trừng đến lồi mắt vừa rồi .

Lời nói ra, mềm mại uyển chuyển như nước, hết sức động lòng người:

"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Theo An Y Na hành lễ như vậy, Huyền Lăng Phong ở một bên, sau khi thấy Huyền Lăng Thương đi đến đây, cơn tức giận trên mặt cũng che giấu đi vài phần.

Hắn đeo lên gương mặt dường như rất oan ức, đôi môi hé mở, thưa dạ nói.

"Hoàng huynh. . ."

Nghe Huyền Lăng Phong nói, Huyền Lăng Thương không lập tức mở miệng nói chuyện, chỉ giương đôi huyết mâu sâu thẳm hút hồn lên, nhẹ nhàng quét một vòng hai người này.

Nhìn thấy người đứng trước mình, đôi môi hơi chu lên, trên mặt Huyền Lăng Phong còn tức giận, Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ cau mày lại một cái, môi đỏ mọng mở ra, trầm giọng hỏi:

"A Phong, rốt cuộc ngươi làm sao vậy! ?"

Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu trầm thấp, lại mang uy nghiêm không hề che dấu.

Dù sao, thứ hoàng gia quan tâm nhất chính là mặt mũi, phàm là thành viên hoàng gia, trang phục lúc nào cũng phải chỉnh tề.

Nhưng Huyền Lăng Phong lúc này, trên mặt và cổ, khắp người đều là một màu đen, tóc tai lộn xộn không chịu nổi, y phục trên người, đã không thấy được màu sắc ban đầu.

Còn có gương mặt đen sì kia, căn bản không thể phân rõ được đường nét.

Nếu không phải nghe ra giọng nói của hắn, Huyền Lăng Thương hẳn không nhận ra người da đen đầy chật vật trước mắt này, lại chính là đệ đệ ruột của mình!

Nghe ra sự nghiêm khắc, không vui trong giọng nói của Huyền Lăng Thương, Huyền Lăng Phong vốn vẫn còn tức giận, thân thể không tự chủ được run bắn lên.

Tục ngữ nói, huynh trưởng như cha!

Hắn biết từ nhỏ hoàng huynh đối với mình nghiêm khắc hơn bình thường, mỗi lần biết được hắn làm sai chuyện gì, đều tức giận giáo huấn một hồi.

Cho nên, Huyền Lăng Phong mặc dù kính trọng hoàng huynh của mình, chỉ là mỗi lần làm sai chuyện gì bị hắn hoàng huynh bắt được, hắn đều sợ hãi không thôi, tỷ như lúc này!Đôi mắt đen nhánh hơi ngước lên, khe khẽ liếc nhìn Huyền Lăng Thương đang đứng trước mình.

Nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng uy nghiêm của hắn, trong lòng Huyền Lăng Phong sinh ra khiếp đảm, lập tức, đôi môi màu đen kia, hơi mở ra, thưa dạ nói:

"Hoàng huynh, không có việc gì. . ."

Mặc dù, Huyền Lăng Phong lúc này vô cùng tức giận, hận không thể chặt tiểu thái giám chết tiệt kia thành tám khúc.

Chỉ là, Huyền Lăng Phong cũng tự hiểu rằng, đối với tính tình hoàng huynh của mình, chẳng qua cũng là chính mình rõ nhất.

Nếu như bị hoàng huynh biết được, hắn muốn trêu cợt tiểu thái giám kia nhưng không được, ngược lại bị trêu cợt. Mất mặt là chuyện nhỏ, hoàng huynh khẳng định lại hung hăng giáo huấn hắn một phen!

Cho nên, bình thường mỗi lần Huyền Lăng Phong mình làm sai chuyện, đều không muốn Huyền Lăng Thương biết đến.

Tuy nhiên, Huyền Lăng Thương không phải kẻ ngốc, nghe hắn nói như vậy, làm sao có thể bỏ qua! ?

Vì vậy, Huyền Lăng Thương đảo mắt một lượt, ánh mắt rơi tại An Y Na đang đứng ở một bên, trên người An Y Na cũng dính không ít mực đen:

"Ngươi cứ nói, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! ?"

Nghe thấy Huyền Lăng Thương nói vậy, trong lòng An Y Na thầm kinh ngạc:

Không nghĩ tới, Huyền Lăng Thương sẽ hỏi nàng.

Chẳng lẽ, trong lòng Huyền Lăng Thương, là quan tâm đến nàng sao! ?

Nghĩ tới đây, trong lòng An Y Na không khỏi mừng thầm.

Chỉ là không biểu lộ ra trên mặt, mà vẫn dùng dáng vẻ ngây thơ vô tội, mở miệng nói:

"Khởi bẩm Hoàng thượng, vừa rồi An Y Na có làm chút điểm tâm, vội vàng muốn mang tới Hoàng thượng nếm thử, ai biết, khi tới đây, lại bị Thập Tam Gia đụng ngã. . ."

Nói tới đây, An Y Na có hơi cụp mắt xuống, lộ ra gương mặt trang điểm tỉ mỉ, khi nhìn qua càng thêm xinh đẹp động lòng người

Khuôn mặt điềm đạm đáng yêu như vậy, câu hồn như vậy, đủ để cho rất nhiều nam nhân nhìn, trong lòng đều thương tiếc.

Một chiêu này, An Y Na trước mặt nam nhân khác đã làm qua rất nhiều, thường thường đều khiến những nam nhân nhìn thấy, thần hồn điên đảo.

Mà nàng, cũng đang chờ mong phản ứng của nam nhân trước mặt này. Liệu vẻ đẹp của nàng có thể làm hắn rung động! ?

Tuy nhiên, chuyện mà An Y Na chờ đợi, cũng không hề phát sinh.

Chỉ thấy nam nhân đứng trước mặt, sau khi nghe được nàng nói lời này, gương mặt lạnh lùng kia, vẫn không chút thay đổi.

Lập tức, chỉ thoáng đảo qua nàng một chút, ánh mắt lại rơi trên người Huyền Lăng Phong.

Dường như, đối với hắn mà nói, An Y Na, chẳng qua là người bình thường không thể bình thường hơn thôi.

Vì thế, An Y Na cau mày lại một cái, trong lòng nổi lên sự mất mát to lớn.

Dù sao, nàng chưa từng nghĩ sẽ có một nam nhân như hắn.

Bây giờ, nàng đối nam nhân trước mắt này, vừa gặp đã yêu, gặp lại chỉ cảm thấy sự yêu thích của mình đối với hắn có thêm không có giảm.

Tuy nhiên, nam nhân trước mắt này, đối với vẻ đẹp của nàng, lại không hề để tâm.

Đối với điều này, trong lòng An Y Na bị đả kích không nhỏ.

Rốt cuộc, trong mắt hắn nàng chưa đủ xinh đẹp, hay là, nam nhân này đã thấy nhiều nữ nhân xinh đẹp hơn nàng! ?

Hiện tại trong thời gian An Y Na cắn răng hé miệng ảo não, ánh mắt nhìn phía Huyền Lăng Thương , lại mang theo ảo não không che dấu chút nào cả.

Chỉ tiếc, ánh mắt Huyền Lăng Thương, cũng không rơi vào trên người nàng.

Một đôi ánh mắt lấp lánh linh lợi, nhìn thẳng vào trên người Huyền Lăng Phong. Mặc dù Huyền Lăng Thương không hề... mở miệng nữa, nhưng mà ánh mắt đầy nghiêm nghị kia, lại làm cho Huyền Lăng Phong trong lòng phát lạnh, sợ hết hồn hết vía.

Trong lòng khiếp đảm, trong mắt Huyền Lăng Phong càng là xẹt qua vài tia bối rối.

Dáng vẻ đó, điển hình dáng vẻ làm sai làm hỏng bị đại nhân phát hiện.

Nhìn thấy dáng vẻ chột dạ của Huyền Lăng Phong , Huyền Lăng Thương bạc môi hé mở, trầm giọng nói.

"A Phong, ngươi làm giải thích như thế nào! ?"

"Ặc. . ."

Nghe được âm thanh trầm thấp mang theo uy nghiêm kia của Huyền Lăng Thương , Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy da đầu tê rần, hoàn toàn choáng ngợp.

Trong lòng bối rối, cuối cùng ánh mắt quét một vòng đi phía sau Tiểu Kính Tử, lập tức, nghĩ đến cái gì, hắc mâu lập tức sáng ngời.

Sau một khắc, liền thấy Huyền Lăng Phong đang khoanh tay, lại đi tới Tiểu Kính Tử ở phía sau rồi vung tay chỉ.

"Đều tại đồ nô tài chết tiệt nhà ngươi này, để ngươi mài mực thật tốt, ngươi lại chẳng cẩn thận như thế , khiến Bổn vương chỉ hơi vô ý, liền bị Nghiễn Thai (nghiên mực ) đổ vào trên mặt, vẫn còn dính mực đầy người."

Huyền Lăng Phong vừa chỉ vào Tiểu Kính Tử , vừa quay đầu mở miệng nói với Huyền Lăng Thương.

"Hoàng huynh, kỳ thật chuyện là như thế này, đều do Tiểu Kính Tử không cẩn thận, làm hại đệ dính mực đầy người. Trong lòng đệ lo lắng, liền chuẩn bị đi tắm thay quần áo, ai biết lại va vào nữ nhân này ở đây . . ."

Huyền Lăng Phong mở miệng, vẻ mặt ảo não .

Chỉ là, Huyền Lăng Thương không phải kẻ ngu, đối vớimột chuyện bậy bạ dường này của hắn thì làm thế nào tin tưởng! ?

Một đôi huyết mâu sâu thẳm kia, lẳng lặng rơi trên người Huyền Lăng Phong, một phân chưa từng dời đi.

Tuy là như thế, Huyền Lăng Phong lại bị Huyền Lăng Thương nhìn được toàn thân không được tự nhiên, phảng phất có một con dao nhỏ sắc bén, róc qua róc lại trên người hắn , khiến cho hắn sởn gai ốc tóc gáy dựng ngược.

Trong lòng phát lạnh, Huyền Lăng Phong không dám lên tiếng, nhu thuận phảng phất một con cừu nhỏ, cúi đầu xuống đứng ở trước mặt Huyền Lăng Thương.

Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy chính mình sắp không chống đỡ nổi nữa.

Nhưng vào lúc này, bên tai lại lần nữa truyền đến âm thanh trầm thấp khàn khàn kia của Huyền Lăng Thương .

"A Phong, trẫm nhìn ngươi gần đây hình như rất nhàn, sư phụ dạy ngươi tập võ , xem ra không còn dùng được a!"

Huyền Lăng Thương mở miệng, đề tài vừa chuyển, nhưng mà không có khiến cho Huyền Lăng Phong thở phào nhẹ nhõm.

Ngược lại càng làm cho trong lòng hắnthắt lại một cái.

Dù sao, chính mình biết rõ hoàng huynh của mình, nghe giọng điệu của Huyền Lăng Thương , Huyền Lăng Phong biết chính mình muốn gặp tai ương, quả nhiên

"Ba ngày sau đó, trẫm sẽ kiểm nghiệm một phen ngươi cỡi ngựa bắn cung kiếm thuật thế nào. Thời gian tập võ dài như vậy, nếu như còn không có thành quả, như vậy trẫm nên suy nghĩ thật kĩ một phen, có nên để ngươi đi theo Phiêu Kị Đại Tướng quân đến biên quan rèn luyện một phen hay không ."

Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu bình thản, phảng phất đang nói đến tiết trời hôm nay.

Tuy nhiên, lời này của Huyền Lăng Thương , rơi tại trong tai Huyền Lăng Phong, lại phảng phất một quả bom, nổ cho hắn thương tích đầy mình.

Phải biết rằng, biên quan lạnh khủng khiếp, thứ giải trí nào cũng không có, mà ở cũng là lều trại, ăn chính là một cục bánh ngô linh tinh các loại. So cùng Kinh thành quả thực là trên trời với xuống đất.

Muốn cho hắn đến đất cằn sỏi đá rèn luyện, Huyền Lăng Phong tình nguyện chọn cái chết . Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong gương mặt đen sì không thể không nỗ lực kêu lên, mở miệng nói.

"Đừng! Hoàng huynh, ta mới không cần đi biên quan, nơi đó cũng không có gì, chỉ có cát bụi đầy trời, vô cùng khắc nghiệt. Muốn đệ đi đến đó, còn không bằng giết đệ đi!"

Huyền Lăng Phong mở miệng nói như sói tru, dáng vẻ ăn chơi trác táng nên không chịu nổi khổ cực .

Huyền Lăng Thương thấy vậy, mày không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái, đối với cái đệ đệ, hắnthương yêu, lại bất đắc dĩ.

Nhìn thấy dáng vẻ Huyền Lăng Thương nhíu mi bất đắc dĩ , Đồng Nhạc Nhạc một mực trốn ở sau giả sơn thấy vậy, đều hận không thể lại hung hăng hành hung Huyền Lăng Phong một trận .

Cái tên Huyền Lăng Phong chết tiệt này, cũng chỉ biết đến sống phóng túng, hưởng thụ tất cả điều này, không làm mà hưởng.

Những kẻ ăn chơi trác táng không hiểu biết khó khăn như vậy, nên lưu đày biên quan, khiến cho hắn thật tốt nếm thử đau khổ!

Liền tại lúc Đồng Nhạc Nhạc tức tối nghiến răng kèn kẹt, đột nhiên, Huyền Lăng Thương đứng ở bên ngoài giả sơn, phảng phất nhận thấy được cái gì . Huyết mâu vốn rơi trên người Huyền Lăng Phong đột nhiên quét nhanh một lượt, liền liếc nhìn hướng tới phía sau giả sơn.

Đồng Nhạc Nhạc vốn đang lúc mặt mày tức giận ảo não , khi tiếp xúc với ánh mắt Huyền Lăng Thương quét tới , lập tức sợ đến ngừng hô hấp, sau đó co rụt thân thể vào phía sau hòn giả sơn.

Hiện đúng vào lúc này, nàng tuyệt đối không thể bị người phát hiện a!

Chỉ là, sắc bén như Huyền Lăng Thương, cũng không biết có phát hiện cái gì không.

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thấp thỏm bất an, phảng phất như mười lăm cái thùng đè lên , căng thẳng không thôi.

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc căng thẳng không thôi , liền nhìn thấy Huyền Lăng Thương đã thu hồi tầm mắt.

Phảng phất liếc mắt vừa rồi , chỉ là vô ý.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc mới rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

May là, không có bị Huyền Lăng Thương phát hiện. . .

Trong lòng đang lúc thở phào nhẹ nhõm, liền nghe được bên ngoài Huyền Lăng Thương, tiếp theo mở miệng nói.

"Nếu như không muốn đến biên quan, liền chuyên cần học võ nghệ thật tốt cho trẫm . Ba ngày sau , trẫm sẽ kiểm tra thật tốt một phen thành quả của ngươi . Được rồi, hiện tại ngươi lui xuống đi!"

Huyền Lăng Thương lời này,...chút nào không thương lượng giọng điệu.

Nghe vậy, Huyền Lăng Phong lập tức cụp tai, cả người phảng phất ăn đòn không có tinh thần, cả người đều lặng đi.

"Vâng, hoàng huynh."

Vừa nói dứt lời, Huyền Lăng Phong liền mệt mỏi rời khỏi.

Sau khi Huyền Lăng Phong rời đi, Huyền Lăng Thương liền xoay người, ánh mắt nhìn vào An Y Na ở một bên.

"Ngươi cũng lui ra đi!"

"Nhưng mà , Hoàng thượng. . ."

Nghe được Huyền Lăng Thương lời này, An Y Na nơi nào nguyện ý! ?

Dù sao, nàng sở dĩ mặt dày mày dạn ở lại chỗ này, toàn bộ bởi vì nam nhân trước mắt này.

Bất đắc dĩ, cho dù nàng sử dụng bao nhiêu chiêu số, nam nhân trước mắt này lại không hề lay chuyển.

Mỗi lần nàng đưa điểm tâm Đôn Thang lại đây, đều bị chặn ở ngoài cửa. Hiện nay, nàngthật vất vả mới nhìn thấy nam nhân này, cứ rời đi như vậy, nàng làm thế nào cam tâm được ! ?

Nghĩ tới đây, An Y Na như là nhớ đến cái gì đó, lập tức xoay người, tiếp nhận hộp đựng thức ăn trên tay cung nữ đứng ở sau lưng, vẻ mặt liền e ấp ngượng ngùng, nói với Huyền Lăng Thương.

"Hoàng thượng, An Y Na hôm nay làm điểm tâm, ngọt mà không ngấy, ăn vô cùng tốt, hoàng thượng nếm thử đi !?"

An Y Na mở miệng, thanh âm thánh thót nhu mì kín đáo, lại mang theo vài phần nhõng nhẽo, nếu là nam tử tầm thường căn bản khó có thể chống cự.

Không thể không nói, hiện nay An Y Na trên người dính đầy mực đen, trông thật nhếch nhác, chỉ là gương mặt trang điểm quá tỉ mỉ, thoạt nhìn vẫn là vô cùng mê người.

Nhưng mà hiện tại, trong lúc An Y Na không ngừng nịnh nọt, Huyền Lăng Thương cũng đã thu hồi ánh mắt. Hắn đưa mắt trông về phía xa, môi mỏng hé mở, không chút khách khí mở miệng nói rằng.

"Trẫm không ăn đồ ngọt!"

Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng nói không che giấu cự tuyệt.

Nghe vậy, An Y Na vốn ôn nhu mềm mại, trên mặt tiếu ý nhất thời cứng đờ.

Trái ngược với khuôn mặt cứng ngắc của An Y Na, Đồng Nhạc Nhạc trốn ở phía sau hòn non bộ nghe được lời này, gương mặt không khỏi sửng sốt.

Huyền Lăng Thương không ăn đồ ngọt!? Đây là gạt người chứ!? Lần trước nàng làm điểm tâm đúng là đồ ngọt, hắn cũng ăn mà!?

Có lẽ Huyền Lăng Thương thật là không thích An Y Na, mới nói như thế!

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng vui vẻ không ngớt, trong lòng dường như phảng phất tưới mật, cả người đều vô cùng ngọt ngào.

Trên mặt, càng hiện rõ vẻ đầy ngọt ngào hạnh phúc ngay cả chính mình cũng không biết.

Đối lập với Đồng Nhạc Nhạc cực kỳ ngọt ngào vui vẻ, bên này An Y Na nghe Huyền Lăng Thương nói lời này, hé mở làn môi hồng, không muốn buông tha.

"Nhưng màhoàng thượng..."

"Trẫm nói lui ra!"

Lúc này đây, trong giọng nói Huyền Lăng Thương rõ ràng có không kiên nhẫn được.

Nét uy nghiêm ở trong giọng nói, làm cho lòng người hoảng sợ!

Nghe vậy, trong lòng An Y Na run lên.

Lại nhìn thấy nam tử trước mắt sắc mặt lạnh lùng, nghiêm nghị, ánh mắt trông về phía xa, cũng không buồn liếc mắt một cái trên người mình.

Thấy vậy, tự ái của An Y Na bị thương.

Gắt gao cắn môi dưới, An Y Na vẻ mặt hàm chứa ủy khuất, không cam lòng cũng đành chịu.

"Vâng, hòang thượng, An Y Na lui xuống trước."

Nói xong lời này, An Y Na liếc mắt nhìn thắm thiết hơn một chút nam tử trước mặt , mới chậm rãi xoay người rời đi.

Nhìn thấy An Y Na vẻ mặt uể oải tâm tình nguội lạnh xoay bóng lưng rời đi, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lại thoải mái dễ chịu.

Đối với Huyền Lăng Thương chướng mắt với chuyện tình của An Y Na, trong bụng Đồng Nhạc Nhạc vui mừng không thôi.

Nhưng mà, trong lúc Đồng Nhạc Nhạc vui sướng hài lòng, đột nhiên, một tiếng nói trầm thấp khàn khàn bên ngoài truyền tới.

"Mọi người đều đi hết sạch, ngươi còn không ra sao?"

Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi giật mình một cái.

Trời!

Huyền Lăng Thương là nói người nào?

Chẳng lẽ là hắn đã sớm nhận ra được nàng trốn ở sau hòn giả sơn sao?

Không!

Làm sao có thể? Nàng một mực trốn ở bên trong, Huyền Lăng Thương làm thế nào thấy được nàng trốn ở phiá sau núi giả đây?

Có thể, Huyền Lăng Thương nói, không phải nàng.

Trong lòng tự an ủi như thế, nhưng mà, sau một khắc, nghe Huyền lăng Thương nói lời kế tiếp, Đồng Nhạc Nhạc cũng không tìm được cái cớ khác, bởi vì...

"Nếu ngươi tiếp tục trốn ở sau núi giả, vậy cả đời cũng không cần ra đâu!"

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc trợn ngược đôi mắt, trong lòng không khỏi âm thầm cắn đầu lưỡi, vẻ mặt ảo não bất đắc dĩ.

Nghĩ không ra, Huyền Lăng Thương nói, thật là nàng!

Trong lòng suy nghĩ, Đồng Nhạc nhạc thấy hành tung bại lộ, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, xám xịt từ sau núi giả đi tới.

"Hoàng thượng..."

Trong lòng biết rõ mình làm chuyện trái với lương tâm, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy, chính mình cả trong lẫn ngoài đều bị nam tử này nhìn thấu.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cúi rũ đầu nhỏ, đôi mắt cụp lại, không dám liếc mắt nhìn nam tử trước mắt.

Trái ngược vẻ mặt chột dạ của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương chỉ là nhẹ nhàng quét mắt tiểu thái giám từ sau núi giả đi tới.

Chỉ thấy tiểu thái giám này, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, đầu cúi thấp, hai tay đặt ở trước người, bởi vì căng thẳng mà không ngừng xoắn xít cùng một chỗ,chỉ còn thiếu nước không có vặn thành bánh quai chèo, người đang hiện ra ý tứ khẩn trương.

Còn có khuôn mặt nhỏ nhắn cúi thấp , tuy rằng cúi đầu xuống lại luôn luôn nhịn không được len lén nhìn về phía hắn bên mà trông chờ.

Dáng vẻ căng thẳng chột dạ kia, phảng phất một đứa bé làm sai làm hỏng, dường như sợ hãi bị trừng phạt.

Vóc dáng bé nhỏ, vừa khả ái, vừa đáng thương.

Thấy vậy, trong con ngươi Huyền Lăng Thương không khỏi xẹt qua nụ cười thấp thoáng mà chính mình cũng không nhận thấy.

"Nói đi, chuyện vừa rồi với ngươi có liên quan, đúng không?"

Nam tử mở miệng, tuy là câu nghi vấn, nhưng giọng nói lại phi thường khẳng định.

Trong lòng biết Huyền Lăng Thương liệu sự như thần, không có chuyện gì qua được mắt hắn.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc cũng không dám giấu diếm, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu một cái, thưa dạ nói rằng.

"Hồi bẩm hoàng thượng, đúng vậy. Chỉ là, việc này mặc dù có liên quan tới nô tài, nhưng cũng không phải do nô tài khỏi đầu chuyện này."

Nói đến đây, Đồng Nhạc Nhạc vội vã giải thích, dù sao, nói như thế nào, Huyền Lăng Phong cũng là thân đệ của Huyền Lăng Thương.

Nàng hiện tại bất quá chỉ là một tiểu thái giám bé nhỏ không đáng kể, nếu Huyền Lăng Thương tức giận, đánh bằng roi là việc nhỏ, nếu Huyền Lăng thương hiểu lầm cái gì, trục xuất nàng khỏi hoàng cung thì nên làm cái gì bây giờ?

Phải biết rằng, nàng mạo hiểm với tội lớn mất đầu, cũng không phải do muốn lưu lại ở bên người Huyền Lăng Thương sao?

Nếu thật sự trục xuất nàng khỏi hoàng cung, vậy so với chết càng thêm khó chịu.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc ngẩng đầu, nhìn về phía ánh mắt của Huyền Lăng Thương, càng khẩn trương, lo lắng.

Trái ngược với vẻ mặt lo lắng bất an của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương cúi đầu. Khi nhìn vào đôi mắt mờ mịt của tiểu thái giám ở trước mặt, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng nhói lên một cái.

Chỉ thấy tiểu thái giám trước người, dường như phảng phất phi thường bất an, hai gò má trắng bệch, hàng mi cau lại vẫn không che giấu nổi bất an sầu lo.

Đôi mắt đang nhìn về phía mình, càng cấp tốc xuất hiện một vẻ mờ mịt, chỉ thấy lúc này, bóng tối đã hạ dần xuống.

Trăng nhô lên cao giữa bầu trời, sao như toản, từng điểm từng điểm, đem cả phía chân trời kiểm kê mê người như thế.

Ánh trăng sáng tỏ, nhu hòa chiếu xuống, đem tiểu thái giám bao phủ toàn bộ.

Chỉ thấy đôi mắtmờ mịt kia của tiểu thái giám , dường như lúc này phảng phất hòa tan vào ánh trăng, chợt lóe chợt lóe, đáng thương bất tận.

Giống như một con tiểu điêu sợ bị chủ nhân vứt bỏ, vô cùng tội nghiệp đau khổ.

Thấy vậy, Huyền Lăng Thương trong lòng bỗng nhói lên một cái không sao diễn tả nổi , trong đầu không khỏi hiện lên dáng vẻ tiểu điêu lông xù khả ái kia.

Trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Là trùng hợp hay là cái gì?

Vì sao tiểu thái giám này cho hắn cảm giác, tương tự như con chồn nhỏ đã mất tích của hắn?

Mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp đau khổ của tiểu thái giám này, rốt cuộc vẫn khiến hắn không tự chủ được nghĩ đến con chồn nhỏ khả ái kia.

Lẽ nào, bởi vì hắn quá mức nhớ con chồn nhỏ sao?

Huyền Lăng Thương trong lòng nghi ngờ, cũng không nhịn nổi phải thấy vẻ mặt nhận hết ủy khuất đáng thương của tiểu thái giám .

Lập tức, môi mỏng hé mở, mở miệng nói rằng.

"Vậy ngươi nói một chút xem, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Nghe được Huyền Lăng Thương nói vậy, tỏ ý cho nàng cơ hội giải thích chuyện này.

Tự nhiên, sợ Huyền Lăng Thương trách phạt, Đồng Nhạc Nhạc chủ động xóa sạch không nói chuyện Huyền Lăng Phong xây dựng cạm bẫy , bằng không, trêu đùa Vương gia, tội danh không nhỏ a!

Nghe Đồng Nhạc Nhạc giải thích, Huyền Lăng Thương chỉ là trầm mặc.

Một đôi huyết mâu động lòng người kia, chỉ là nhẹ nhàng quét mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, không nói một lời.

Thấy Huyền Lăng Thương chỉ là lẳng lặng nhìn nàng, không nói một lời, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lại càng nặng trĩu.

Phải biết rằng nếu như Huyền Lăng Thương mở miệng nói gì thì nàng sẽ không sợ hãi đến vậy đằng này Huyền Lăng Thương cứ như vậy khiến cho tâm của nàng cứ treo trên cao ...

Thông minh như Huyền Lăng Thương cũng không biết có thể tin tưởng những lời nói nửa thật nửa giả của nàng hay không đây ?!!

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thấp thỏm bất an, lại thấy Huyền Lăng Thương thu hồi ánh mắt rơi trên người nàng bạc môi hé mở nhàn nhạt nói .''

''Tốt lắm ,trẫm đã biết ngươi lui ra đi ''

Nghe được lời nói đó của Huyền Lăng Thương tâm Đồng Nhạc Nhạc vốn treo trên cao rốt cuộc cũng rơi xuống ,vội vàng không ngừng gật đầu mở miệng nói

''Dạ Hoàng Thượng nô tài xin được cáo lui trước''!!

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng lập tức xoay người định lúc này rời khỏi .

Dù sao mới vừa rồi bị hù dọa cả người điều toát mồ hôi lạnh nàng có lẽ nên về trước tắm đi..

Trong lòng nghĩ vậy tuy nhiên vào lúc này lại nghe tiếng nói trầm thấp của Huyền Lăng Thương ở phía sau truyền đến

''Lần sau không được viện cớ này nữa ''!

Nghe được lời này Đồng Nhạc Nhạc trong lòng cả kinh sợ đến mức theo bản năng xoay người nhìn lại chỉ thấy Huyền Lăng Thương đã theo bọn hạ nhân hầu hạ rời đi ''

Nhưng Đồng Nhạc Nhạc biết mới vừa rồi nàng không có nghe lầm ,ngay từ đầu Huyền Lăng Thương liền cái gì cũng biết !!....

....

Từ sự kiện rơi xuống nước lần trước đến nay đã qua hai ngày Đồng Nhạc Nhạc chưa từng gặp qua Huyền Lăng Phong ..

Nghĩ đến Huyền Lăng Phong bị Huyền Lăng Thương giáo huấn hù dọa khẳng định sợ đến mức ngày ngày chính mình ở trong phủ học võ nghệ đi !??

Dù sao người giống như Huyền Lăng Phong vừa sinh ra liền được ngậm thìa vàng hưởng hết tất cả những vinh hoa phú quý nơi nào đã ăn qua đau khổ chứ ??

''Hơn nữa cũng rất sợ chịu khổ !!??''

"Giờ phút này chắc chắn sợ sẽ bị đưa đến biên quan rèn luyện nên không ngừng cần cù học võ nghệ ...''

Vì vậy Đồng Nhạc Nhạc cũng an tâm hai ngày ,cho đến ngày thứ ba rốt cục lại lần nữa thấy Huyền Lăng Phong !!!

Chỉ là lúc nhìn thấy Huyền Lăng Phong trong chớp mắt Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được hít một hơi khí lạnh ..

Chỉ thấy ngắn ngủi hai ngày không thấy Huyền Lăng Phong mà cả người hắn đều đen một tầng !

Giống như trước , trên người mặc một bộ cẩm y hoa phục, đầu đội mũ ngọc ,nhưng vốn khuôn mặt trắng nõn giờ lại trở thành màu nâu sẫm ..

Thấy vậy Đồng Nhạc Nhạc trong lòng biết hai ngày nay Huyền Lăng Phong chắc chịu không ít khổ a .

Nhưng mà nhìn Huyền Lăng Phong biến hóa như vậy trái lại làm cho Đồng Nhạc Nhạc có cảm giác so với trước đây nước da trắng nõn bóng láng nhẵn nhụi giờ được thay bằng làn da nâu sẫm khiến cho Huyền Lăng Thương có thêm mùi vị của sự trưởng thành .....

Ngược lại nhìn thuận mắt !

Đương nhiên những lời này Đồng Nhạc Nhạc sẽ không nói ra .

Huyền Lăng Phong tự nhiên đi vào Ngự Thư Phòng,mà bên này Huyền Lăng Thương vốn đang chăm chú phê duyệt tấu chương thấy vậy cũng không nói gì chỉ là đứng dậy sau đó nhanh chân đi ra phía ngoài ...

Thấy vậy Đồng Nhạc Nhạc cũng là như hình với bóng theo sát phía sau cho đến khi tới sân luyện võ...

Đừng xem Huyền Lăng Thương bình thường công vụ bận rộn mỗi ngày đều ngập trong vô số Chiết Tử , hắn cũng phi thường chú trọng rèn luyện ..

Mỗi ngày Huyền Lăng Thương sẽ rút ra chút thời gian để ra ngoài rèn luyện thân thể ''

Bất quá khi đó là do Lý Tường phụ trách nên Đồng Nhạc Nhạc không thấy được phong thái luyện võ của Huyền Lăng Thương..

Chỉ là ánh mắt nhìn một thân vóc người tiêu chuẩn cơ bắp cuồn cuộn cơ bụng sáu múi rõ ràng Đồng Nhạc Nhạc liền biết Huyền Lăng Thương võ công phi phàm !!!

Hiện tại Huyền Lăng Thương đi tới sân luyện võ huyết mâu quét quanh một lượt liền rơi tại trên người Huyền Lăng Phong ''

''A Phong ''Huyền Lăng Thương mở miệng giọng điệu nhẹ nhàng phản phất ôn nhu nhưng ở trong giọng nói lại có chút uy nghiêm không cho cự tuyệt !!..

Nghe vậy Huyền Lăng Phong lập tức hiểu ý đi lên phía trước sau đó cầm lấy cung tên của thị vệ đưa tới liền hướng tấm bia cách đó không xa bắn !!

Chỉ thấy sân luyện võ trường này có diện tích lớn như vậy bên trong tất cả vũ khí cái gì cũng có ,cách đó không xa có vài tấm bia ..

Giờ phút này Huyền Lăng Phong một tay giương cung thẳng tắp ngắm hướng tấm bia cách đó không xa ..

Đúng là giữa trưa ''!!

Hôm nay bầu trời trong xanh ,mặt trời chói rọi , ánh vàng rực rỡ chiếu rọi cả mặt đất ....

Huyền Lăng Phong liền đắm chìm trong ánh mặt trời một tay giương cung thần thái chăm chú,lần đầu tiên Đồng Nhạc Nhạc thấy được dáng vẻ này của Huyền Lăng Phong !!''

Dù sao phần lớn thời gian Huyền Lăng Phong luôn mang một bộ dáng vênh váo tự đắc nhìn thấy liền muốn nện cho hắn một trận !!!

Tuy nhiên hiện tại gặp lại Huyền Lăng Phong''

Một thân áo bào màu lam ngang hông lại đeo thêm khối ngọc thượng đẳng Dương Chi Ngọc nhìn là biết hiển nhiên là quý khí !!

Một mái tóc dày đen nhánh dùng mũ ngọc tinh xảo đội lên càng làm nổi rõ khuôn mặt nhỏ nhắn và làn da có màu nâu sẫm vô cùng tuấn tú ...

Mày rậm mắt to mũi thẳng ,môi mọng nước gương mặt như được điêu khắc gọt rũa tỉ mỉ cùng Huyền Lăng Thương có bảy tám phần tương tự .

Không thể không nói dung mạo Huyền Lăng Phong vô cùng tuấn tú, đương nhiên đó chỉ là khi hắn không mở miệng ra mà thôi ..

Mỗi lần hắn làm chuyện xấu còn có vẻ mặt vênh váo dáng vẻ tự đắc Đồng Nhạc Nhạc thường thở dài

"Thật sự là đáng tiếc a, đúng là một cái bị thịt!"''

Tại sao Huyền Lăng Thương cùng hắn rõ ràng là hai huynh đệ , mà cá tính mỗi người mỗi khác nhau vậy ??

Một người thận trọng nhìn xa trông rộng khôn khéo ,toàn thân điều lộ ra phong thái quân vương ngồi trên cao ,làm cho người ta thần phục ..

Một người thì kiêu ngạo ương ngạnh vênh váo tự đắc, toàn thân hiện rõ là kẻ quần là áo lụa, làm cho người gặp người ghét ...

Nếu không phải hai người có dung mạo tương tự thì ai sẽ tin tưởng hai người này là huynh đệ đây??!!

Trong lòng đang nghĩ chỉ thấy đứng trước người Huyền Lăng Phong trên tay cung tên đã rời cung ..

Cùng với ''vèo'' một tiếng cung tên liền nhanh như chớp hướng phía trước bắn đi lặp tức 'băng'' liền bắn trúng mặt trên của tấm bia cách đó không xa ""!!

Thấy vậy một bên chờ đợi hai tên thị vệ nhanh chóng lấy tấm bia mang tới trước mặt Huyền Lăng Phong .

Chỉ thấy mới vừa rồi một mũi tên của Huyền Lăng Phong tuy không trúng ngay hồng tâm nhưng cũng trúng mặt trên của tấm bia. Thấy vậy Huyền Lăng Phong vốn mặt mày căng thẳng liền khẽ nhếch môi mỏng lộ ra bộ dáng cực kì đắc ý, quay đầu liền cười nói với Huyền Lăng Thương.

"Hoàng huynh, huynh nhìn đệ bắn trúng !ha ha ha ha ha tài bắn cung của đệ là siêu phàm. Xa như vậy mà đệ có thể bắn trúng ha ha ha ha ha ..."

Vừa nói Huyền Lăng Phong càng ngửa mặt cười to trên mặt lộ vẻ đắc ý ,hiển nhiên là tự hào đối với tài bắn cung của mình .

Cuối cùng không nhịn được quay lại với Đồng Nhạc Nhạc đang nhíu mày ở phía sau..

Dáng vẻ đắc ý như là hận không thể khoe việc hắn bắn trúng đem thông cáo cho khắp thiên hạ !''

Thấy vậy Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được khóe miệng khẽ nhếch

''Thôi đi''!!

Cũng không có bắn trúng hồng tâm, vậy hắn đắc ý cái gì ?!!!

Trong lòng nghỉ ngợi đột nhiên một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo vang lên so với tiếng cười của Huyền Lăng Phong càng rõ ràng '

''Cứ như vậy ngươi liền cảm thấy mỹ mãn ???

Nam nhân mở miệng giọng nói lạnh như băng , giữa mùa hè nóng bức mà cứ như một cỗ khí lạnh thổi đến ..

Quảng cáo
Trước /612 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thiên Nghịch

Copyright © 2022 - MTruyện.net