Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
  3. Chương 123
Trước /612 Sau

Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 123

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc đang thầm kinh ngạc , người mới đến nhìn thấy ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của Đồng Nhạc Nhạc, huyết mâu động lòng người chỉ chợt lóe ra một phen, nhưng không lập tức mở miệng nói chuyện.

Lúc này Đồng Nhạc Nhạc mới phản ứng được. Sau một khắc như nghĩ đến cái gì lập tức'' phịch ''một tiếng quỳ xuống đất hành lễ.đối với Huyền Lăng Thương.

"Hoàng Thượng vạn an !!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng bởi vì mới vừa rồi quá kích động nên vội quỳ mạnh xuống đất ,giờ phút này đầu gối bị tê rần phát đau.

Nhưng Đồng Nhạc Nhạc vẫn cắn chặt răng ngà cố chịu đựng chỉ là trên khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay kia bị vẻ đau đớn mà nhăn lại không che dấu chút nào, hình ảnh đó được người đứng bên cạnh thu hết vào trong ánh mắt ...''

Thấy vậy huyết mâu của Huyền Lăng Thương nhẹ nhàng chợt lóe lập tức bạc môi mở ra trầm giọng nói

''Hãy bình thân !''

''Tạ Hoàng Thượng..""

Nghe được Huyền Lăng Thương nói vậy Đồng Nhạc Nhạc nhẹ trả lời một tiếng rồi chậm rãi đứng lên từ trên mặt đất, còn không quên đưa tay vuốt vuốt đầu gối bị đau ..

Mắt nhung lẳng lặng nhìn người nam tử trước mặt chỉ thấy nam nhân tùy ý đứng ở nơi này trên tay lại còn nắm một con tuấn mã thượng cấp

Nhìn con tuấn mã thượng cấp này toàn thân có bộ lông đen bóng không hề tạp chất ,tứ chi cường tráng đôi mắt lấp lánh linh lợi vừa nhìn là biết đây là tuyệt thế hảo mã !!

Thấy vậy đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc lập tức sáng ngời ''

Gần đây học cuỡi ngựa cho nên đối với tuấn mã Đồng Nhạc Nhạc cũng có chỗ nghiên cứu vừa thấy con ngựa tốt như vậy mắt nhung của Đồng Nhạc Nhạc không che dấu được vẻ yêu thích..

''Ha hả'' Hoàng Thượng con ngựa này lớn lên thật là đẹp mắt !!''

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng ,khóe miệng cong lên một cái, mặt mày vui vẻ nhìn về phía con tuấn mã , ánh mắt càng rạng rỡ ngời ngời không che dấu chút nào hoan hỉ ..!!

Đối với bộ dáng mặt mày hoan hỉ của Đồng Nhạc Nhạc ,Huyền Lăng Thương chỉ nhẹ mấp máy môi mở miệng nói

''Thời gian học không bao lâu đã bắt đầu có nghiên cứu đối với tuấn mã!!??

Nghe được lời nói của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc dường như nghĩ đến cái gì trên mặt không khỏi có vẻ buồn bực

Nghĩ đến chính mình lại được Huyền Lăng Thương cho phép có thể cùng tham gia hội săn bắn của Hoàng gia vào mùa thu ,tuynhiên chính mình học cưỡi ngựa trong thời gian dài như vậy sẽ không kịp để tham gia ..!

Hôm nay tính toán sẽ để cho Lan Lăng Thiệu Giácdạy cho mình cưỡi ngựa không nghỉ tới Lan Lăng Thiệu Giác chưa có đến trái lại Huyền Lăng Thương đã đến đây .

Nếu như để cho Huyền Lăng Thương biết mình còn chưa có học xong cưỡi ngựa ,không biết có thể hay không là không cho nàng cùng đi theo hội săn bắn Hoàng Gia vào mùa thu !!??

Nghĩ tới đây trong lòng Đồng Nhạc Nhạc có hơi căng thẳng một tay nhẹ nhàng sờ sờ ra sau ót,mở miệng ha hả nói ''

''Ha ha Hoàng Thượng nói đùa nô tài chỉ là cảm thấy con tuấn mã này có vóc dáng đẹp mắt thôi !!''

Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc ha hả cười khan bộ dáng trên mặt mang theo vài phần căng thẳng,Huyền Lăng Thương chỉ cần liếc mắt liền biết lòng nàng nghĩ cái gì ,trong mắt không khỏi hiện lên ý cười thấp thoáng bạc môi hơi mở ra mở miệng hỏi..

''Ngươi học cưỡi ngựa thời gian dài như vậy hiện tại học như thế nào rồi !!??

''Ặc...này...''Thật sự là lo sợ cái gì sẽ đến cái đó Đồng Nhạc Nhạc hiện tại chính là sợ nhất chính là Huyền Lăng Thương hỏi đến tình huống học cưỡi ngựa của mình. Lúc này nghe được lời nói của hắn Đồng Nhạc Nhạc không biết là trả lời thật lòng hay là nói láo mới phải !!???

Kết quả là trong lúc nhất thời Đồng Nhạc Nhạc càng cuối đầu thấp xuống bắt đầu ấp úng ..

Hai tay đặt tại bụng bởi vì căng thẳng mà xoắn xít một chỗ chỉ thiếu chút nữa là thành bánh quai chèo ..

Đối với hành động của Đồng Nhạc Nhạc Huyền Lăng Thương thu hết vào ánh mắt huyết mâu lóe một phen lập tức mở miệng..

''Như thế nào !?? khó trả lời như vậy sao !!??

''Ặc..cái này..''

Nghe được Huyền Lăng Thương nói vậy Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là cắn chặt môi dưới một phen lựa chọn thành thật trả lời !!

"Nô tài cô phụ kỳ vọng của Hoàng Thượng học thời gian dài như vậy cưỡi ngựa hiện tại chỉ biết lên ngựa chứ chưa có cưỡi được. Nhưng mà hôm qua Lan Lăng Vương đáp ứng hôm nay sẽ đến dạy nô tài cưỡi ngựa ,nô tài tin tưởng có Lan Lăng Vương chỉ bảo nô tài nhất định sẽ nhanh chóng học xong cưỡi ngựa !!

Nói đến đây Đồng Nhạc Nhạc càng là mặt mày khẳng định và tin tưởng!!

Bởi vìLan Lăng Thiệu Giác ưu tú xuất sắc như vậy lại có kiên nhẫn chỉ bảo Đồng Nhạc Nhạc tin tưởng nàng nhất định nhanh chóng học xong cưỡi ngựa .

Đối với điểm này nàng phi thường ôm hy vọng''!!

Tuy nhiên liền tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kiên định nghĩ vậy, cũng không có nhìn thấy người đứng trước nàng Huyền Lăng Thương khi nghe được lời nàng nói và ánh mắt tràn đầy tin tưởng của nàng bạc môi không khỏi mấp máy một cái

Huyết mâu sâu thẳm hút hồn kia càng là có hơi nhíu lại ,trong mắt xẹt qua một tia không vui

Đối với tâm tư của Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc không biết . Sau khi nàng nói dứt lời , giờ phút này sắc trời cũng không còn sớm . Hôm qua rõ ràng nàng và Lan Lang Thiệu Giác đã hẹn rồi mà, nhưng giờ thời gian đã không còn sớm tại sau hắn còn chưa tới !!??

Nghĩ tới đây Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hướng tớicửa lớn của Dưỡng Mã Tràng vẻ mặt trông mong và chờ đợi '.

Thấy ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc liên tiếp nhìn về phía cửa Dưỡng Mã Tràng, Huyền Lăng Thương khẽ mở miệng nói

''Ngươi không cần chờ Thiệu Giác ,hôm nay hắn có việc không thể đến đây dạy ngươi được !!''

''A !? phải không? thì ra là vậy !!''

Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương vốn bộ dáng trong mong chờ đợi của Đồng Nhạc Nhạc trên mặt hiện lên vài phần mất mát ..

Còn tưởng rằng có thể được Lan Lăng Thiệu Giác dạy cưỡi ngựa, nhưng hiện tại hắn lại không tới được . Vậy xem ra hôm nay nàng chỉ có thể trở về !!

Nghĩ thế Đồng Nhạc Nhạc liền hướng tới Huyền Lăng Thương nhẹ nhàng hành lễ mở miệng nói .

''Nếu Hoàng Thượng không có yêu cầu gì khác thì nô tài xin được cáo lui trước ..''

Có lẽ nàng nên trở về tắm rửa rồi đi ngủ thôi !!

Trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy mất mát thở dài, đột nhiên trên đỉnh đầu một giọng nói trầm thấp truyền đến .....

'Đợi đã ''"Ặc! ?"

Đồng Nhạc Nhạc vốn đang định cáo lui, nghe được lời nói của Huyền Lăng Thương, trên mặt đầu tiên là sửng sốt, sau đó đầy ngạc nhiên, không khỏi ngước đôi mắt xinh đẹp lên, nhìn thẳng lại nam nhân đang đứng trước mặt.

Đối diện chính là đôi huyết mâu hẹp dài thâm trầm của nam nhân kia.

Đôi mắt của nam nhân này, chính là đẹp như thế.

Nhất là vào lúc này, dưới ánh chiều vàng nhạt phai đang chiếu xuống, đường nét lại tăng thêm vài phần vô cùng mị hoặc, mơ màng, say đắm lòng người!

Thấy vậy, không hiểu sao, tim của Đồng Nhạc Nhạc bỗng nhiên 'Bịch' một tiếng, như có một tảng đá lớn bị quăng vào mặt hồ đang yên tĩnh trong lòng, nhất thời dấy lên từng gợn sóng. . .

Nhịp tim đập dồn dập, Đồng Nhạc Nhạc nhìn vào đôi mắt của nam nhân, mang theo vài phần nghi hoặc, cũng không hề phát hiện ra chính mình đang nhìn đến si mê. . .

Đối với trái tim bỗng nhiên đập loạn của mình, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không thể giải thích được, có điều, còn không đợi nàng suy nghĩ nhiều đến cái khác, chỉ thấy môi mỏng của nam nhân đã hơi mở ra, tiếp tục mở miệng nói:

"Chẳng lẽ, ngươi cho rằng trẫm không bằng Thiệu Giác, không đủ giỏi để dạy ngươi cưỡi ngựa ! ?"

Nam nhân mở miệng, thanh âm tuy hờ hững, nhưng trong giọng nói lại không chút nào che dấu sự uy nghiêm cùng khí thế áp bức.

Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy gương mặt cứng đờ, cảm giác được khí thế của nam nhân trước mặt thật lớn, còn có huyết mâu không sợ hãi gợn sóng, lúc nhìn về phía nàng, lại sáng như ngọn đuốc.

Đồng Nhạc Nhạc dám khẳng định, nếu như nàng dám nói một chữ 'không', hậu quả không thể tưởng tượng nổi!

Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến thất kinh hồn vía.

Chung quy, thời điểm lúc kia mình còn là Phượng Hoàng Điêu , Huyền Lăng Thương từ trước đến nay còn chưa từng dùng ánh mắt sắc bén như vậy nhìn nàng.

Ngày trước Huyền Lăng Thương đối với nàng, chính là cực kì yêu quí, tỉ mỉ chu đáo.

Hiện tại, khi tiếp xúc đến ánh mắt sắc bén như đao kia của Huyền Lăng Thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền bối rối.

Lập tức, cúi đầu thu lại ánh mắt, vội vàng không ngừng mở miệng:

"Không không không! Làm sao lại có khả năng thế! ? Hoàng thượng anh minh Thần Vũ, thông minh cơ trí, quả thực không phải là người!"

Nghe đượclời này của Đồng Nhạc Nhạc, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi có hơi nhíu lại, trong mắt thêm vài phần sắc bén.

Môi mỏng hé mở, lời nói tuy chậm rãi, nhưng uy phong lại không chút nào che dấu.

"Ngươi nói trẫm không phải là người! ?"

Nam nhân mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng, nhưng chính là, xung quanh hắn lại phát ra khí thế cường đại, phảng phất giống một bộ dáng mãnh thú đang lười biếng, nhìn qua không chút uy hiếp. Song ngay sau đó, sẽ hướng về phía người ta mở to cái miệng lớn tựa chậu máu, nuốt cả vào trong bụng, đến mảnh vụn cũng không còn!

Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc mới biết mình trong lúc nhất thời đã nói sai, da đầu nhất thời tê rần, ngay sau đó dường như đang nghĩ đến cái gì, lập tức mở miệng:

"Không không không, ý của nô tài là, Hoàng thượng không phải là người, mà là thần tiên a!"

Đồng Nhạc Nhạc vừa mở miệng, vừa giơ ngón tay cái lên,mặt mày nịnh nọt bộ dáng chân chó nói.

Ngàn lần vạn lần, cần vuốt mông ngựa thì cũng nên vuốt, vuốt mông ngựa cũng không tốn tiền, nhiều lời đối với mình cũnglà có lợi mà không hại!

Lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đang tập trung suy nghĩ, lại hồn nhiênkhông biết rằng, bộ dáng vuốt mông ngựa của mình rơi vào trong mắt Huyền Lăng Thương lại là cực kì thú vị.

Ngay từ nhỏ, đã có rất nhiều người nịnh bợ mình, nhưng không hiểu tại sao, tiểu thái giám trước mặt này lại không giống với những người khác.

Nhìn thấy bộ dáng vuốt mông ngựa của nàng với hắn, phảng phất như con tiểu điêu dễ thương, đường nét vô cùng đáng yêu, làm cho người khác yêu thích!

Hơn nữa, tiểu thái giám này, cũng là có vài phần khôn khéo.

Như vậy, cũng mệt hắn nói ra.

Nghĩ tới đó, trong mắt Huyền Lăng Thương không khỏi thấp thoáng nhuộm lên vài phần ý cười, lập tức, môi mỏng hé mở, nói:

"Được rồi, bớt nịnh nọt đi, vẫn là nhanh học cưỡi ngựa một chút đi!"

Nghe được lời nói của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc biết mình tránh được một kiếp, trong lòng không khỏi thở dài một hơi.

Lại tiếp tục, bây giờ khoảng cách đến cuộc đi săn vào mùa thu của hoàng thấtcũng không còn bao lâu, vẫn là học cưỡi ngựa xong sớm một chút đi!

Trong đầu còn suy nghĩ, chỉ thấy nam nhân trước mặt đột nhiên mũi chân giẫm lên bàn đạp nhún một cái, lập tức, cả người liền nhanh như chớp nhảy lên lưng ngựa.

Động tác của nam nhân, một hơi liền xong, gọn gàng lưu loát.

Bộ mãng bào màu hung kia, cảnh đêm xuống làm nổi lên, phảng phất như một con Hùng Ưng giương cánh bay cao, bộ dáng vô cùng uy nghiêm !

Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cảm thán.

Không hổ là Huyền Lăng Thương, xem như chỉ một động tác lên ngựa, cũng xuất sắc vô cùng, tự nhiên lưu loát, đẹp đẽ làm cho người ta không thể dời tầm mắt.

Nhìn lại lúc này, Huyền Lăng Thương đã ngồi trên lưng ngựa, một tay nắm chặt cương, nhìn từ trên cao xuống.

Dưới ánh trăng soi xuống, hiện giờ nam nhân này, toàn thân đều lộ ra một cỗ uy nghiêm mà người đứng đầu mới có.

Người như vậy, nhất định là kẻ đứng ở trên đỉnh cao nhất. . .

Lúc Đồng Nhạc Nhạc đang thán phục trong lòng, Huyền Lăng Thương đang ngồi trên lưng ngựa, huyết mâu nhẹ nhàng đảo qua, thấy Đồng Nhạc Nhạc ngẩn người đứng đó, không hề chớp mắt mà nhìn hắn.

Thấy vậy, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi lóe một cái, môi mỏng liền khẽ mở, mở miệng nói:

"Vẫn ở đó thất thần cái gì! ? Còn không mau lên ngựa! ?"

"A! ? Nga, nga, vâng!"

Nghe được lời nói của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc lập tức phục hồi tinh thần, liền học theo động tác Huyền Lăng Thương vừa làm, giẫm một chân lên bàn đạp, tính toán cũng làm một cái động tác thật đẹp.

Chỉ là, tưởng tượng thì rất đẹp, nhưng thực tế quả thật rất tàn khốc!

Đầu Đồng Nhạc Nhạc quá nông cạn, cho dù con ngựa Truy Phong này cực kì có linh tính và ngoan ngoãn hiền lành, nhưng chân nàng lại quá ngắn, không thể học được động tác lên ngựa anh tuấn của Huyền Lăng Thương.

Sau một cước đặt lên bàn đạp kia, Đồng Nhạc Nhạc mới phát hiện vấn đề này, cuối cùng, không thể làm gì khác ngoài bất đắc dĩ hai tay ôm cổ ngựa, lại gian nan vắt một chân khác qua.

Động tác kia, khụ khụ, không cần nói cũng biết là cực kì khó coi.

Nghĩ tới đó, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khóc không ra nước mắt.

Đợi nàng ngồi trên trên lưng ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn kia như cánh hoa sen, đã sớm nóng hầm hập không thôi, cho dù không soi gương, Đồng Nhạc Nhạc cũng biết, mình khẳng định đang đỏ mặt.

May mà có ánh trăng che lại, không dễ dàng bị người khác phát hiện.

Chẳng qua là hiện tại, nàng quả thực có cảm giác thật mất mặt, cũng không dám nhìn nam nhân trước mặt, chỉ cúi đầu thu con ngươi lại, nắm dây cương trên tay.

Đối với Đồng Nhạc Nhạc đang cúi đầu, vẻ mặt đầy ngượng ngùng cùng xấu hổ, Huyền Lăng Thương tự nhiên nhìn vào trong mắt.

Nhìn đến tư thế khó coi lúc lên ngựa của tiểu thái giám kia liền thấy tức cười, Huyền Lăng Thương cho dù có chuẩn bị tâm lý, chính là cũng không nhịn được mà nhếch nhếch khóe miệng.

Bởi vì, đây là hắn lần đầu tiên thấy có người có động tác lên ngựa khó coi như vậy.

Tiểu thái giám này, có nơi nào là lên ngựa, là leo ngựa mới đúng!

Lúc Huyền Lăng Thương đang suy nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc đã vừa ngồi lên lưng ngựa, thấy Huyền Lăng Thương vẫn không nói gì, chỉ là ánh mắt nóng rực kia, lại thẳng tắp rơi trên người nàng, khiến cho nàng không có nguyên nhân lại căng thẳng một hồi.

Để phá đi sự yên lặng đáng xấu hổ, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm đôi môi hơi khô khốc, sau đó mở miệng nói nhỏ:

"Hoàng thượng, nô tài đã lên ngựa. . ."

Nghe được lời nói của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương chỉ thoải mái nhếch lên môi mỏng, liền mở miệng giảng giải cho nàng các vấn đề khi cưỡi ngựa , còn có kỹ xảo để cưỡi.Nghe Huyền Lăng Thương nói thế, Đồng Nhạc Nhạc liền chăm chú lắng nghe.

Hơn nữa, nghe lời chỉ bảo của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc mới phát hiện, Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác thật sự khác nhau.

Lan Lăng Thiệu Giác giống như cơn gió nhỏ thổi vào lòng người, ngọc thụ lâm phong, làm cho người ta cảm nhận sự dịu dàng như ngọc, phong thái trang nhã, luôn làm ấm lòng mọi người.

Mà nam nhân trước mặt này, không chỉ có khí phách quyết đoán của đế vương, mà giờ đây lại giống như một thầy giáo nghiêm khắc.

Kể từ lúc hắn dạy nàng cưỡi ngựa, khuôn mặt chăm chú, không cho phép người khác bỏ cuộc.

Đối với sự chăm chú nghiêm nghị này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên cảm thấy căng thẳng.

Đồng Nhạc Nhạc liền ghi tạc trong lòng những lời của hắn.

Không bao lâu, Đồng Nhạc Nhạc liền vượt qua sự sợ hãi khi cưỡi ngựa, không những thế còn có thể tự mình cưỡi.

Thấy ngựa con dần chạy chậm lại, mặc dù chậm nhưng cũng làm cho Đồng Nhạc Nhạc kích động đến vui vẻ.

“Ha ha ha… Hoàng thượng, ngươi mau nhìn xem, nô tài cưỡi ngựa, ha ha ha …”

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, cười vui vẻ.

Giờ phút này Đồng Nhạc Nhạc hưng phấn, kích động không ngừng.

Dù sao trước kia nàng cũng chưa từng nghĩ tới bản thân còn có thể tự mình cưỡi ngựa.

Mặc dù cưỡi rất chậm nhưng Đồng Nhạc Nhạc tin rằng, không bao lâu nữa, chính mình cũng giống như người khác , có thể cưỡi ngựa chạy như bay.

Càng nghĩ Đồng Nhạc Nhạc càng cảm thấy hài lòng, tiếng cười lanh lảnh vang lên, cười mãi không ngừng.

Chỉ là nàng không biết ở đằng sau lưng mình, một ánh mắt nóng rực đang chăm chú nhìn vào nàng.

Ánh trăng vàng như tơ, nhẹ nhàng chiếu xuống.

Chỉ thấy một người giờ phút này đang cưỡi trên một con ngựa, toàn thân trắng như tuyết.

Gió đêm từ từ thổi, làm tung bay tay áo trên người , khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh trăng, làn da giống như mỡ đông, vô cùng mịn màng.

Thu hút nhất là khuôn mặt kia, luôn nở nụ cười tươi như hoa.

Đôi mày giãn ra, đôi môi đỏ mọng cười lên lộ ra hàm răng đều đặn.

Còn cả đôi mắt nhung tràn đầy nụ cười, rạng rỡ ngời ngời, rất chói mắt.

Giờ phút này, tiếng cười như chuông bạc kia, không ngừng cười, thật làm cho người ta cũng muốn cười theo.

Cười sung sướng và thoải mái như vậy, đã bao lâu chưa được nghe qua?

Ở bên trong hoàng cung tráng lệ, xanh vàng rực rỡ, cho dù có người cười cũng là dối trá, hoặc là cười mà như không.

Tiếng cười chân thật như vậy, thật sự rất khó.

Trong lòng Huyền Lăng Thương nhớ lại, ánh mắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc, mang theo sự hâm mộ mà chính bản thân mình cũng không phát hiện ra.

Đối với suy nghĩ của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc một chút cũng không biết.

Giờ phút này nàng đang vui vẻ đến quên hết thảy.

Không ngừng giục ngựa chạy về phía trước, nhìn cảnh vật bốn phía đang từ từ thụt lại, cảm giác chơi đùa như vậy thật không thể nói thành lời.Cuối cùng, con ngựa chạy chậm lại cũng không thỏa mãn được nàng.

Nhìn thấy Huyền Lăng Thương giục ngựa lao tới, tư thế oai hùng, nàng càng ước được như vậy.

Nghĩ là làm luôn là tôn chỉ làm người của Đồng Nhạc Nhạc.

Vì vậy Đồng Nhạc Nhạc liền vung roi đánh vào con ngựa, cùng với tiếng hí dài một tiếng, con ngựa lập tức vung hai chân trước lên, hướng phía trước mà chạy.

Vừa rồi Đồng Nhạc Nhạc muốn tăng tốc độ, nhưng không kịp phòng bị, hốt hoảng cầm lấy dây cương.

Ngay lập tức thân thể liền ngã về phía sau.

Đối với chuyện bất thình lình như vậy, Đồng Nhạc Nhạc không kịp trở tay, thiếu chút nữa liền ngã xuống.

Ngay tại lúc ngàn cân treo sợi tóc, thân thể Đồng Nhạc Nhạc liền đổ về phía trước, hai tay ôm chặt lấy cổ ngựa.

Chỉ là con ngựa không ngừng chạy về phía trước, tốc độ xóc nảy làm cho Đồng Nhạc Nhạc không chịu đựng được.

Căng thẳng, bối rối cùng sợ hãi làm cho Đồng Nhạc Nhạc nảy lên một chút ý nghĩ sợ rằng mình sẽ chết, liền lập tức mở miệng hét lên:

“Aaaaaa Hoàng thượng, cứu nô tài!”

Cùng với tiếng thét chói tai của nàng, Huyền Lăng Thương ở bên này cũng nhìn thấy được cảnh như vậy.

Lập tức, đôi mắt Huyền Lăng Thương hiện lên sự căng thẳng, không nghĩ ngợi gì bèn vung roi lên đánh một cái.

Ngựa bị đánh đau lập tức vọt tới.

Giờ phút này Đồng Nhạc Nhạc dùng hết sức ôm chặt cổ ngựa không rời.

Bởi vì nếu không ôm chặt, nàng sẽ ngã xuống ngựa.

Nghĩ tới cảnh ngã từ trên ngựa xuống, không chết cũng tàn phế.

Càng nghĩ Đồng Nhạc Nhạc càng sợ hãi.

Trong lòng bối rối, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trắng không còn một giọt máu.

Nhớ đến Truy phong cũng có linh tính bèn vừa ôm vừa lẩm bẩm cầu khẩn.

“Truy Phong, xin ngươi, dừng lại nhanh, ta sợ, huhuhu…”

Nói xong lần cuối cùng,Đồng Nhạc Nhạc liền khóc lên.

Nếu như nàng bị ngã ngựa mà chết, thật oan uổng rồi.

Ngay khi Đồng Nhạc Nhạc ai oán trong lòng, đột nhiên bên cạnh truyền tới tiếng vó ngựa “Cộc cộc cộc…”

Nghe vậy Đồng Nhạc Nhạc trong lòng vui sướng.

Vội vàng quay đầu, hướng tiếng vó ngựa nhìn lại.

Chỉ thấy một bóng dáng màu đen nhanh như chớp chạy về phía nàng.

Ánh trăng sáng soi rõ gương mặt cương nghị củanam nhân.

Cũng làm cho Đồng Nhạc Nhạc nhìn thấy vẻ mặt lo lắng trên gương mặt ấy, nhìn rõ hết thảy.

Thấy nam nhân nhíu nhíu đôi mày kiếm, trong mắt tràn đầy lo lắng, trong lòng nàng giờ đây thấy thật ấm áp.

Huyền Lăng Thương là lo lắng cho mình sao?

Quảng cáo
Trước /612 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chú Ơi! Em Yêu Anh.... Anh Có Yêu Em Không?

Copyright © 2022 - MTruyện.net