Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
  3. Chương 135
Trước /612 Sau

Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 135

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Liền trong lúc Huyền Lăng Phong trong lòng nghi hoặc ảo não không giải thích được, Đồng Nhạc Nhạc nhìn sang Huyền Lăng Phong, lại nghe được lời nói cuối cùng của hắn, trên gương mặt tuấn tú kia, nhất thời ảo não. Dáng vẻ nhất thời mê hoặc nhất thời ngây thơ không giải thích được, liền khẳng định trong lòng Huyền Lăng Phong không có thích ai.

Đúng là , bình thường nhìn Huyền Lăng Phong này rất tuỳ tiện, đâu phải sẽ nhanh hiểu được tình yêu nam nữ!? Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc hé làn môi hồng, mở miệng nói.

"Được rồi, xem ra Thập Tam Gia không có thích ai đâu! ."

Nghe được Đồng Nhạc Nhạc một bộ dáng khẳng định, Huyền Lăng Phong cau mày lại, cơ hồ là không hề nghĩ ngợi, liền mở miệng nói.

"Ai nói Bổn vương không có thích ai! ?"

"Cái gì!? Thập Tam gia, ngươi có thích một người sao!? Là ai a!? Ta có biết không!?"

Nghe được Huyền Lăng Phong nói, Đồng Nhạc Nhạc lập tức tò mò.

Dù sao, bình thường thấy Huyền Lăng Phong chỉ mang theo Tiểu Kính Tử, cũng không hề nhìn qua cô nương nhà nào, như thế nào lại thích một cô nương đây!? Thật sự rất quái lạ!?

Trong lòng kinh ngạc, Đồng Nhạc Nhạc càng có nhiều tò mò.

Rốt cuộc là cô nương như thế nào, mới lọt vào mắt... tên Hỗn Thế tiểu ma vương này a!?

Trong lòng tò mò không thôi, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc nhìn về Huyền Lăng Phong, càng không hề chớp mắt một phen, trong mắt lộ ý tò mò.

Bị Đồng Nhạc Nhạc nhìn như vậy, Huyền Lăng Phong cảm thấy trong lòng lại không có quy luật đập dồn dập.

Tim đập dồn dập, miệng lưỡi khô ráo, căng thẳng không thôi.

Đại não chỉ trong chốc lát liền trống rỗng

Huyền Lăng Phong không biết chính mình rốt cuộc là như thế nào , hắn có người mình thích sao!?

Tại sao khi nghe tiểu thái giám này nói những lời vừa rồi, chính mình lại không hề nghĩ ngợi liền đem lời này thốt ra!? Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong nghi hoặc ảo não không thôi.

Nhìn lại tiểu thái giám trước mắt, giờ phút này đang nhìn mình không hề chớp mắt.

Đôi mắt nhung xinh đẹp kia, có ánh lửa rọi vào, rạng rỡ ngời ngời, rất chói mắt!

Huyền Lăng Phong phát hiện, chính mình hiện tại không có cách nào nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp đó. Bởi vì, hắn sợ hãi, sợ hãi tiểu thái giám này sẽ nhìn thấu hết hắn từ trong ra ngoài .

Thấy vậy, môi đỏ mọng của Huyền Lăng Phong khẽ mấp máy, dưới ánh mắt tò mò của Đồng Nhạc Nhạc, lập tức mở miệng quát.

"Bổn vương mệt nhọc, ngủ!"

Huyền Lăng Phong vừa nói dứt lời, liền lập tức ngã vào trên cỏ khô, sau đó đưa lưng về phía Đồng Nhạc Nhạc đi ngủ ngay.

Nghe được Huyền Lăng Phong nói lời này, lại gặp bộ dáng hắn đưa lưng về phía mình, hiển nhiên là không tưởng tượng được hắn lại phản ứng thế.

Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, có hơi trương nhị không sờ được cái gáy .

Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt

Tên Huyền Lăng Phong này như thế nào lại kỳ quái như vậy!? Chính lúc đang yên lành nói chuyện! Nói ngủ liền ngủ.

Thật là một tiểu gia hỏa làm người ta xem không hiểu!

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc oán thầm một tiếng, lập tức, mắt nhung lại nhìn ra bên ngoài hang núi.

Chỉ thấy bên ngoài hang, sấm chớp vẫn như trước lóe ra không ngừng. Cuồng phong không ngừng gào thét thổi qua, nương theo được từng đợt mưa to gió dữ, không ngừng tàn phá bừa bãi cả đất trời, nhìn thấy thật sự làm cho người ta sợ hãi.

May là cái hang động này đủ lớn, bằng không, bọn họ thế nào cũng phải ướt sũng cho xem!

Vừa nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc cũng là mệt mỏi.

Đầu tiên là đưa tay ngáp ngắn ngáp dài, cuối cùng, liền hai tay đặt trên ngực, nhắm mắt đi ngủ.

Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc không biết, trong lúc mình ngủ, nguyên bản lúc Huyền Lăng Phong đưa lưng về mình, đã từ từ nghiêng thân thể.

Một đôi hắc mâu đen láy xinh đẹp kia, giờ phút này lại ảo não, mê hoặc, ngây thơ, lẳng lặng dừng ở trên người nàng.

Hôm sau, trong lúc ánh sáng mặt trời từ từ chiếu vào hang động, Huyền Lăng Phong không khỏi lặng lẽ chuyển mình.

Chỉ cảm thấy ánh mặt trời chói mắt, không khỏi đưa tay đi che ánh sáng trên đầu.

Cuối cùng thật vất vả thích ứng được, Huyền Lăng Phong cũng cảm giác có chỗ nào đó là lạ.

Cái hang động này không lớn không nhỏ, hai người ngủ đủ rồi.

Hiện tại như thế nào, hắn lại cảm giác được chính mình dường như rất bị chèn ép!?

Còn nữa trên đùi và trên ngực, hình như bị vật gì đè nặng! ?

Trong lòng nghi hoặc không thôi, Huyền Lăng Phong không khỏi từ từ cúi đầu, hướng tới ngực nhìn lại.

Chỉ thấy, một cánh tay nhỏ đang khoác lên ngực mình!?

Trên đùi của mình cũng bị một bắp chân ngăn chặn…

Thấy vậy, Huyền Lăng Phong đầu tiên là sửng sốt, lập tức, con ngươi đen vừa mở, liền nhìn đến bên cạnh mình.

Không nhìn còn tốt, vừa nhìn, Huyền Lăng Phong trong lòng đột nhiên giật mình một cái, đôi mắt mở to

Chỉ thấy, giờ phút này áp chế ở trên người hắn, không phải người khác, mà là tiểu thái giám ngủ đối diện hắn, Tiểu Nhạc Tử!

Thấy vậy, Huyền Lăng Phong trong lòng kinh ngạc không thôi.

Ánh mắt quét một vòng cự ly ngủ của bọn họ.

Ước chừng cách hai thước, tiểu thái giám này rốt cuộc là ngủ thế nào! ? Lại tiến đến gần hắn. Hơn nữa tay chân của hắn , lại còn áp chế lên người mình .

Trong lòng kinh ngạc, tim đập kịch liệt, bắt đầu gia tốc .

'Bang bang bang' tiếng tim đập nhanh như vậy, phảng phất muốn từ ngực hắn nhảy ra ngoài.

Sinh sống mười tám năm, trừ khi còn bé ngủ chung cùng mẫu thân, lúc khác Huyền Lăng Phong mỗi ngày đều ngủ một mình.

Hiện nay, Huyền Lăng Phong có lẽ lần đầu tiên ngủ chung một chỗ cùng một người khác.

Mà người này, chính là tiểu thái giám mình ghét nhất!

Chỉ là hiện nay. . . cả ngày mưa to tầm tã đã dừng lại .

Bên ngoài ánh mặt trời sáng lạn, xuyên thấu qua lá cây tươi tốt, từ từ phóng vào, êm dịu chiếu vào người đang ngủ trên người hắn, tiểu thái giám.

Màu da trắng như tuyết, vô cùng mịn màng. Hàng mi cong vút, sống mũi dọc dừa bóng mịn như ngọc, làn môi chúm chím mịn màng. Lông mi dài cong vút , dày đẹp tự nhiên, như là hai mái hiên phủ xuống mi mắt, khiến cho tiểu thái giám này khi nhìn qua, càng cực kì đẹp đẽ.

Huyền Lăng Phong một mực biết, tiểu thái giám này có dung mạo cực kì tinh xảo.

Khuôn mặt nhỏ nhắn kia chỉ to bằng bàn tay, đường nét thanh tú, lúc đầu nhìn qua, phảng phất như một búp bê làm bằng gốm sứ.

Hiện nay, nhìn qua ở khoảng cách gần như vậy, Huyền Lăng Phong phát hiện, tiểu thái giám này, xinh đẹp không gì sánh được.

Coi như là đồ tốt đẹp đến đâu, lúc có ánh mặt trời chiếu rọi xuống, đều sẽ làm lộ ra những tỳ vết nhỏ nhất.

Chỉ là tiểu thái giám trước mắt này, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, nhưng làn da trắng như tuyết không hề có tỳ vết, vô cùng đẹp mắt làm người khác không rời mắt nổi.

Hơn nữa, tiểu thái giám này nằm gần mình như vậy, hắn đều có thể ngửi thấy một mùi thơm nhạt, thật là thơm.Cái mùi hương này… rất nhạt, không giống mùi hương do các cô gái trang điểm cũng không phải mùi nước hoa rẻ tiền của các thái giám trong cung.

Mùi này, nhè nhẹ như hoa lài, mang theo hương vị ngọt ngào, ngửi thật thích.

Có lẽ đây là lần đầu tiên Huyền Lăng Phong ngửi được mùi hương như vậy, hơn nữa , điều làm cho hắn không thể tin được đó là mấy ngày nay hắn lăn lộn ở chỗ này giằng co, trên người hắn mùi hôi rình, nhưng sao trên người tiểu thái giám này vẫn còn mùi hương như vậy? Thật khó tin!

Ngay khi Huyền Lăng Phong nghi hoặc không giải thích được, đột nhiên hắn cảm giác được tiểu thái giám ở trong lòng mình, lông mi rung nhẹ, giống như có dấu hiệu tỉnh dậy.

Thấy vậy Huyền Lăng Phong giật mình, không hề nghĩ ngợi, liền nhắm mắt lại, giả vờ ngủ say.

Lúc Huyền Lăng Phong giả vờ ngủ say, Đống Nhạc Nhạc từ từ mở mắt ra.

Từ lúc mở mắt ra, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy ánh mắt khó chịu, vẫn còn chút buồn ngủ.

Đôi mắt nhung nhìn quanh một lượt, lúc nhìn thấy Huyền Lăng Phong bên cạnh mình, nàng sợ đến mức mở to đôi mắt, chút buồn ngủ không còn sót lại chút nào.

Mở miệng, lại hít một hơi thật sâu.

Trời ạ!

Nàng nàng nàng… vì sao lại ôm Huyền Lăng Phong?

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nhớ lại, lập tức ngồi dậy.

Đôi mắt nhung mở to, đầu tiên là nhìn Huyền Lăng Phong đang ngủ say, lại nhìn lại mình.

Cau mày, không ngừng nhớ lại chuyện hôm qua.

Nhớ lại tối hôm qua, nàng thấy Huyền Lăng Phong ngủ, chính mình cũng nằm trên mặt đất ngủ luôn.

Chỉ là ban đêm nàng luôn cảm thấy lạnh, không thể ngủ yên.

Cuối cùng lại thấy bên cạnh có hơi ấm.

Theo bản năng, nàng liền ôm khối ấm áp kia, chìm vào giấc ngủ.

Phải nói, từ lúc ôm cái khối ấm áp kia, nàng không còn nằm mơ, ngủ ngon giấc.

Nhưng mà nhìn tình huống hiện tại, Đồng Nhạc Nhạc bỗng nhiên hiểu ra.

Tôi qua nàng ôm khối ấm áp đó, là Huyền Lăng Phong?

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc ngạc nhiên.

Lại nghĩ tới điều gì, Đồng Nhạc Nhạc từ mặt đất đứng dậy.

Thừa dịp Huyền Lăng Phong chưa tỉnh, nàng phải nhanh rời khỏi đây, bằng không, đợi Huyền Lăng Phong tỉnh dậy, nhìn thấy tình cảnh này, có nổi giận hay không?

Phải biết, Huyền Lăng Phong tính tình khó chịu như vậy, hơn nữa trong cảm nhận của hắn, nàng chẳng qua chỉ là một tên nô tài mà thôi.

Một nô tài ôm hắn ngủ, Huyền Lăng Phong nếu biết, không tức giận mới là lạ.

Ngay khi Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, nàng đã nhanh chóng ra khỏi sơn động.

Đầu tiên là tìm bụi cỏ đi vệ sinh, sau đó liền tới bờ sông.

Mới sáng sớm đã đói bụng rồi!

Hiện giờ, nàng nhảy vào sông bắt cá, sau đó tiện thể tắm luôn.

May mà trời nằng, Đồng Nhạc NHạc làm mấy tư thế khởi động, sau một khắc, cả người đã nhảy bùm một cái, lao xuống sông.

Cảm giác được làn nước đang vây quanh mình, làm cho Đồng Nhạc Nhạc hiểu ra.

Đôi mắt mở to, không ngừng nhìn hoàn cảnh trước mắt.Nhìn thấy đàn cá, Đồng Nhạc Nhạc liền bơi tới.

Nước sông cổ đại thật sạch, không giống như hiện đại đều bị ô nhiễm, cho nên ở trong sông, Đồng Nhạc Nhạc có thể nhìn thấy hoàn cảnh tứ phía.

Chỉ là… những con cá này vô cùng xảo quyệt, một khi nàng bơi đến, liền lập tức tản ra, động tác nhanh như chớp, muốn bắt cũng thật khó.

Đồng Nhạc Nhạc không biết mình đã ở trong nước bao lâu, chỉ cảm thấy kiệt sức, vì vậy, liền bơi lên bờ.

Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc mới bơi lên bờ, đột nhiên nghe thấy Bùm một tiếng.

Ngay tức khắc, bọt nước văng khắp nơi, bắn sang chỗ của nàng.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt, mặt mày nghi hoặc.

Vừa rồi, cái gì nhảy vào trong sông vậy?

Ngay khi Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, đột nhiên nghe thấy roạt một tiếng, một bóng người từ trong sông nhô lên.

Còn tưởng quái thú bước ra .

Khi Đồng Nhạc Nhạc bị dọa sợ, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng cười sung sướng.

“Ha ha ha…, Tiểu Nhạc tử, làm ngươi sợ sao? Lá gan của ngươi thật nhỏ!”

Nghe được giọng nói quen thuộc, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, lập tức nhìn lại.

Chỉ thấy vật từ trong nước nhô lên không phải ai khác mà chính là Huyền Lăng Phong.

Chỉ thấy Huyền Lăng Phong giờ phút này đang ở trong nước nhìn nàng cười ha ha.

Tiếng cười to, trên mặt hiện lên sự đắc ý và hài hước, đều cho thấy hành động vừa rồi của hắn là cố ý.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc thật không biết làm sao, chỉ thấy buồn cười.

Lập tức trên mặt giả bộ trầm xuống, mở miệng giống như đang tức giận.

“Thật tốt, ngươi dám chọc ghẹo ta!”

Nghe thấy lời này của Đồng Nhạc Nhạc, thấy mặt hắn chứa đầy sự vui vẻ, liền biết Đồng Nhạc Nhạc không hề tức giận, bĩu môi một cái, làm bộ dáng kiêu ngạo, mở miệng cười nói:

“Bổn vương chính là cố ý, thì sao nào”

“Hừ!”

Nghe Huyền Lăng Phong nói vậy, Đồng Nhạc Nhạc hừ một tiếng, lập tức bên trong đôi mắt hiện lên sự giảo hoạt.

Huyền Lăng Phong cười ha ha, không biết Đồng Nhạc Nhạc lạ thường.

Vì vậy, không kịp đề phòng liền bị uống một ngụm lớn nước sông, còn bị sặc nữa.

“Khụ khụ, ôi, ngươi… cái tên Tiểu Nhạc tử này, khụ khụ, lại giám chọc ghẹo Bổn vương? Nhìn Bổn vương thu thập ngươi như thế nào!”

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cho rằng, Huyền Lăng Phong là một người bụng dạ hẹp hòi, vừa mới hắt một tí nước liền bỏ chạy.

“Ha ha, Thập tam gia, người muốn thu thập ta sao? Phải xem ngươi có khả năng hay không, ha ha ha ha!”

Đồng Nhạc Nhạc vừa dứt lời, cả người giống như con cá, bơi nhanh chỗ khác.

Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc cười khoái chí như vậy, Huyền Lăng Phong sửng sốt, lập tức chui vào trong nước, bơi tới chỗ Đồng Nhạc Nhạc.

Đối với bơi lội, hắn cũng không kém.

Kết quả, ở dưới sông, hai người ngươi chạy ta đuổi, tiếng cười vui vẻ, càng không dứt.

Cũng không biết đã bao lâu, Huyền Lăng Phong cảm thấy xương cốt rã rời, lại thấy Đồng Nhạc Nhạc cách xa mình đến vài thước, trong lòng hắn cảm thấy bất đắc dĩ và kính nể.

Phải biết rằng, tài bơi lội của hắn sớm đã có tiếng, rất ít người có thể so sánh được, mà nay hắn mới biết thế nào là “nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên”.

Tiểu thái giám nhỏ nhắn xinh xắn trước mắt bơi nhanh thoăn thoắt, cứ mỗi lần hắn đuổi kịp là y như rằng nàng lại nhanh như chớp không thấy bóng dáng đâu.Thật đáng tức giận mà.

Huyền Lăng Phong suy nghĩ ,nên tiếp tục đuổi theo tên tiểu thái giám này hay là thôi đi…

Nghĩ tới đây, hắn vô cùng ảo não. Lại bắt gặp được ánh mắt đắc ý kia của Đồng Nhạc Nhạc , trong lòng không khỏi nghiến răng kèn kẹt.

“Như thế nào, Thập Tam Gia, ngươi không phải nói là muốn thu thập ta sao, ngươi không còn sức nữa à !? Ha…ha…ha…”

Thấy Huyền Lăng Phong không ngừng thở gấp, bộ dạng không còn sức để thở nữa rồi, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi ngửa mặt lên trời cười to, tràn đầy tự hào cùng kiêu ngạo.

Nếu bàn về bơi lội, không ai có thể vượt qua nàng.

Thấy Đồng Nhạc Nhạc đắc chí, Huyền Lăng Phong tức đến nghiến răng nghiến lợi. Một lúc sau, hắn như nghĩ đến cái gì, con ngươi lóe một cái, đôi mắt lập tức sang ngời.

Lập tức, chỉ thấy Huyền Lăng Phong “ ôi” một tiếng, rồi lập tức chìm ngỉm.

Vốn dĩ đang cười ha ha, Đồng Nhạc Nhạc đột nhiên sửng sốt, sau đó liền lập tức bơi về phía hắn.

Giờ phút này, chỉ thấy Huyền Lăng Phong đã sớm bị chìm dưới đáy hồ, hai chân không ngừng co quắp,chắc là bị chuột rút rồi.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc vô cùng hoảng sợ, đôi mắt mở to, hoảng đến mức khoa chân múa tay vội vàng bơi về phía Huyền Lăng Phong. Thật vất vả mới túm được tay hắn, Đồng Nhạc Nhạc lập tức gồng mình lôi về phía bờ.

Sau khi lên bờ thấy mắt hắn đã đóng chặt, hình như đã hôn mê.Thấy vậy, tim Đồng Nhạc Nhạc giống như vọt ra khỏi lồng nhực, lập tức mở miệng kêu to.

“Thập Tam Gia, ngươi đừng làm ta sợ, ngươi làm sao vậy, mau tỉnh lại đi a.”

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, vừa đánh lên khuôn mặt Huyền Lăng Phong, muốn làm cho hắn tỉnh lại. Nhưng nàng có làm thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không có dấu hiệu gì.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc vô cùng sợ hãi. Nàng dè dặt đem ngón tay đặt trước mũi Huyền Lăng Phong, phát hiện hắn đã không còn thở nữa rồi.

Mặt nàng cắt không còn một giọt máu.

Trời ạ!

Huyền Lăng Phong, hắn……không còn thở!

“Tại sao như vậy, tại sao lại có thể như vậy chứ. Huyền Lăng Phong mới hôn mê một lúc , làm sao có thể ngừng thở được chứ!” Đồng Nhạc Nhạc thì thào nói, trên mặt tràn đầy bối rối.

Có lẽ nàng sợ đến mức lòng dạ rối bời mà không để ý đến khóe miệng người đang tắt thở nằm dưới đất Huyền Lăng Phong kia đang cong lên một cái .

Huyền Lăng Phong thấy Đồng Nhạc Nhạc giọng điệu sợ hãi đầy hoảng loạn, trong lòng lại có chút không đành.

Tiểu thái giám này, hình như sắp khóc rồi!

Nghĩ đến đây, hắn còn định mở mắt ra trêu ghẹo tiểu thái giám này một phen. Thật không ngờ,trong lúc còn đang suy nghĩ, môi hắn lại bị một bàn tay nhỏ bé mở ra, ngực bị hung hăng ép xuống.

Huyền Lăng Phong trong lòng sửng sốt, đang không biết chuyện gì xảy ra thì….đùng…môi hắn đã bị một đôi môi mềm mại bao trùm.

Đôi môi này, mềm mại lại mang theo cảm giác ướt át!!!

Nghĩ đến đây, Huyền Lăng Phongsợ đến mức con ngươi trợn lên một cái.

Vừa mở mắt thì nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của Đồng Nhạc Nhạc cách mặt hắn không đến một gang tay.

Khoảng cách này, gần đến mức có thể nhìn thấy rõ lông mi của đối phương!!!

Có điều đây không phải vấn đề quan trọng nhất, quan trong hơn là môi bọn họ, lại…. dính sát nhau một chỗ.

Thấy vậy Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy trong đầu ‘ầm ầm’ một cái ,giống như thiên lôi giáng xuống, hoàn toàn bất động, trong đầu không có một cái gì, hoàn toàn trắng băng

Trời ạ!

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!

Tại sao tiểu thái giám này lại hôn hắn!

Còn nữa , lại là lúc sau khi hắn chết!

Chẳng lẽ tiểu thái giám này có cái gì kì lạ!

Hay là, hắn thích mình!???

Nghĩ đến đây, tâm trạng Huyền Lăng Phong giống như được tưới mật, trong lòng dâng lên một chuỗi vui mừng hoan hỉ, nhanh chóng tràn lan .

“Trời ạ, Thập Tam Gia, người thật sự đã tỉnh , thật tốt quá! Thật sự quá tốt rồi!”

Nghe thấy Đồng Nhạc Nhạc bất ngờ hô lên , Huyền Lăng Phong rốt cục cũng khôi phục lại tinh thần.

Lại nhìn thấy Đông Nhạc Nhạc bên cạnh hoan hỉ kích động ,tròng lòng hắn bỗng nhiên áy náy.

Nhớ tới vừa rồi , tiểu thái giám này sợ đến mức khuôn mặt tái nhợt, tròng lòng hắn bỗng thấy xấu hổ vô cùng. thấy mình có chút quá đáng, đi đem chuyện sống chết ra chọc ghẹo người khác.

Chỉ là, Huyền Lăng Phong tự trách cũng không dám đem chuyện này nói thật với Đồng Nhạc Nhạc. Dẫu sao, nếu là mình ở trong vị trí của hắn, bị người khác trọc ghẹo, khẳng định sẽ bi tức chết.

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong không thể làm gì khác ngoài việc làm bộ vừa mới tỉnh, mở miệng nói.

“Bổn…vương…mới… vừa…rồi,,,,làm…sao…vậy…”Nghe được Huyền Lăng Phong nói như vậy Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết suy nghĩ trong lòng hắn liền thành thật trả lời

" thập tam vương gia người mới vừa rồi làm cho nô tài sợ muốn chết mới đây người rơi xuống nước thiếu chút nữa vong mạng ngài có biết không"

"Không ...không phải chứ!? Bổn vương thiếu chút nữa là mất mạng ?"

Không biết có phải chẳng là đang chột dạ mà Huyền Lăng Phong nói chuyện có chút lắp ba lắp bắp.

Mà Đồng Nhạc Nhạc chỉ cho là Huyền Lăng Phong vừa mới tỉnh lại , cho nên cũng không nhận hắn có vẽ khác thường .

Nàng nghe được Huyền Lăng Phong nói như vậy liền lập tức gật đầu nói .

"Đúng vậy mới vừa rồi ngài làm cho nô tài sợ gần chết nô tài còn tưởng rằng ... Còn tưởng rằng "

Nói xong những lời này Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cảm thấy nghẹn ngào

Mặc dù bây giờ Huyền Lăng Phong đã tỉnh lại như chỉ cần vừa nghĩ tới vừa rồi Huyền Lăng Phong không có khí lực mà nằm đó nàng còn tưởng rằng hắn thật sự chết đi thì đời này sẽ không còn được nhìn thấy hắn nữa.

Chỉ cần nghĩ đến đây trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vẫn còn sợ hãi trong lòng như có người lấy chùy đánh vào cơ hồ không thể thở nổi.

Một lúc sau Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cái mũi cay cay. Ngay sau đó trước mắt hoàn toàn mờ mịt, nhưng giọt nước mắt lớn đang không ngưng rơi xuống như sông hoàng hà không ngưng chảy.

Thấy Đồng Nhạc Nhạc đột nhiên khóc Huyền Lăng Phong liền không khỏi luống cuống .

"Nha! Ngươi nói như thế nào khóc liền khóc? Ngươi ngươi ngươi đừng khóc nữa có được hay không"

Huyền Lăng Phong mở miệng nói trên gương mặt liền lộ ra vẻ bối rối.

Phải biết rằng nếu đổi người khác mà khóc trước mặt hắn liền cảm thấy phiền phức .

Tuy nhiên hiện tại thấy gương mặt nhỏ nhắn đang không ngừng khóc như mưa của tiểu thái giám nhìn rất đáng thương Huyền Lăng Phong liền cảm thấy trong lòng như có tảng đá đang đè nặng rất khó chịu

Trong lòng cảm giác áy náy càng phát sinh thêm.

Vừa nghĩ tới chính mình nhất thời sinh lòng chọc ghẹo khiền cho tiểu thái giám trước mắt này lo lắng sợ hãi

Hiện tại còn vì mình mà khóc thương tâm như thế Huyền Lăng Phong hận rất muốn hung hăng đánh mình một trận.

Cũng là lần đầu tiên hắn cảm giác muốn đánh chính mình một trận.

Trong lòng nhớ lại Huyền Lăng Phong liền đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cho Đồng Nhạc Nhạc .

Tuy nhiên khi tay Huyền Lăng Phong vừa tiếp xúc da thịt miềm mại không thể tin nổi kia thì Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy cả người tê dại trong lòng chấn động không thôi

Chỉ cảm thấy da thịt chỗ ngón tay chạm vào có cảm giác mềm mại mỏng manh giống như da của hài nhi mới vừa sinh ra, mềm mỏng khó có thể tin nổi.

Cũng khiến cho hắn có phần không nỡ rời đi .

Hơn nữa trong lòng còn dấy lên một cảm giác kỳ quái khác thường.

Trong lòng ngứa ngáy, phảng phất có một con Tiểu Miêu đang không ngừng gại gại ở trong lòng hắn.

Huyền Lăng Phong không biết chính bị làm sao vậy chỉ biết là hắn đối với cảm giác xa lạ khác thường này sinh ra tò mò rất hứng thú.

Ở bên này Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết ý nghĩ trong lòng Huyền Lăng Phong .

Mà giờ phút này nàng chỉ biết trút ra hết toàn bộ hoảng hốt và sợ hãi mới rồi .

Cũng không biết đã khóc hết bao nhiêu thời gian, nước mắt đồng nhạc mới từ từ nghừng rơi .

Chỉ bởi vì đã khóc trong thời gian dài ()

Huyền Lăng Phong thấy vậy liền đưa tay nhe nhàng vỗ lên lưng nàng , giúp nàng dễ thở .

Huyền Lăng Phong vừa vỗ vừa khẽ nói .

"Lần đầu tiên bổn vương nhìn thấy người hay khóc như vậy , niếu không phải biết ngươi là thái giám ta còn tưởng rằng ngươi là nữ nhân nữa đấy"

Bởi vì chỉ có nữ nhân mới hay khóc như vậy!

Trong lòng Huyền Lăng Phong không khỏi oán thầm một tiếng

Tuy nhiên Đồng Nhạc Nhạc nghe được Huyền Lăng Phong không có lòng dạ này nói trong lòng cũng không khỏi hoảng hốt

Có lẽ cũng bởi vì chột dạ , mà Đồng Nhạc Nhạc sợ hãi nhất chính là bị người ta đoán ra thân phận của mình

Trong lòng khẩn trương , trong ánh mắt hơi lộ ra vẻ hoảng hốt ,liền từ từ quay mình nhìn lên mặt Huyền Lăng Phong .

Chỉ thấy Huyền Lăng Phong đang chăm chú giúp nàng dễ thở , trên mặt không có chút vẻ khác thường nào.

Thấy vậy trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền biết lời nói mời vừa rồi của hắn là vô ý , hắn không phát hiện ra thân phận của mình.

Nghĩ đền đây tảng đá trong lòng Đồng Nhạc Nhạc rốt cuộc cũng rơi xuống.

May là không bị hắn phát hiện , bằng không thì....

Hiện tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thởi phào nhẹ nhõm Huyền Lăng Phong thấy Đồng Nhạc Nhạc không còn khó chịu nữa ,mới thu lại đôi tay trên lưng nàng .

Ngẩng đầu nhìn thấy sắc trời cũng không còn sớm bọn họ từ sáng cho tới giờ còn chưa có ăn gì .

Nghĩ đến đây Huyền Lăng Phong liền mở miệng nói

"Ngươi đứng ở đây chờ bổn vương , để ta đi xuống bắt cá"

"A !? Không điề này làm sao có thể , hãy để nô tài đi xuống bắt cá "

Vừa nghĩ tới mới vừa rồi Huyền Lăng Phong thiếu chút nữa là mất mạng trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cho đến giờ phút này vẫn còn sợ hãi.

Mà giờ phút này là sao có thể để cho hắn đi xuống lần nữa niếu như hắn lại xảy ra chuyện gì thì nàng nên làm cái gì bây giờ.

Hiện tại mặt mày Đồng Nhạc Nhạc đang lo lắng không ngừng, Huyền Lăng Phong biết trong lòng nàng nghĩ gì liền mở miệng nói

"Ngươi hãi yên tâm đi lần này bổn vương nhất định sẽ cẩm thận "

Vừa nói dút lời Huyền Lăng Phong cũng không đợi Đồng Nhạc Nhạc nói thêm điều gì nữa liền cả người bùm một tiếng nhảy xuống sông

Thấy vậy tâm tình đồng nhạc không khỏi treo ngược lên , hàng mi đẹp đẽ kia cũng phải gắt gao nhíu lại.

Mà bây giờ nàng cũng không còn có bao nhiêu khí lực .

Sáng sớm nàng liền ở chỗ này bắt cá mà mới vừa rồi vớt Huyền Lăng Phong lên khí lực nàng cũng không còn lại bao nhiêu.

Hiện tại Đồng Nhạc Nhạc ngồi ở trên bờ không buông lõng chút nào. Nếu mà Huyền Lăng Phong có việc gì khác thường liền trước tiên nhảy xuống cứu người.

May mà lần này Huyền Lăng Phong không có gì khác thường hơn nũa sao khi qua một khắc thì giờ liền thấy Huyền Lăng Phong đột nhiên roạt một tiếng từ dưới mặt sông đi lên đây.

( một khắc = 15 phút )

Hơn nữa hai tay hắn đang ôm chặt con cá chép đang quẫy mạnh .

"Ha ha ha ha ha ha ..... Tiểu Nhạc Tử ngươi mau nhìn xem bổn vương bắt được một con cá chép lớn đây. Ha ha , cá chép nướng chắc là rất ngon miệng "

Huyền Lăng Phong mở miệng cười nói ,tiếng cười cởi mở từ trong miệng hắn cũng không ngừng ùa ra .

Nghe được Huyền Lăng Phong nói vậy , lại thấy gương mặt tràn đầy sưng sướng kích động của hắn, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc khẽ bĩu một cái .

"Thập tam vương gia ngài nhanh lên bờ đi"

Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói như vậy , Huyền Lăng Phong liền gật đầu . Ai biết đúng vào lúc này con cá chép lớn trên tay hắn đột nhiên ra sức không ngừng giãy dụa . Huyền Lăng Phong thấy vậy liền hoảng sợ oa oa gọi lớn . Chỉ sợ lần này thật vất vả mới bắt được con cá chép lớn này , mà nó liền trốn đi như vậy .

Cuối cùng vạn bắt đắc dĩ hắn liền đút con cá chép vào trong áo

"Hì hì hiện tại bổn vương xem ngươi trốn làm sao"

Bỏ con cá chép lớn vào trong áo , thấy nó đang không ngừng giãy dụa mà không thể thoát ra được , Huyền Lăng Phong liền đắc ý nói.

Một khắc sau Huyền Lăng Phong liền nhanh chóng lên bờ.

Tuy nhiên Đồng Nhạc Nhạc thấy bộ dáng hiện tại của hắn liền nhịn không được ôm bụng cười ha ha ha.

Quảng cáo
Trước /612 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trả Thù Xoay Vòng

Copyright © 2022 - MTruyện.net