Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
  3. Chương 139
Trước /612 Sau

Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 139

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đồng Nhạc Nhạc vừa nghĩ, vừa cảm giác được sự đáng tiếc hết sức.

Đã chừng này tuổi đầu như vậy, vẫn còn chưa từng ăn tay gấu đấy! Thật sự là bỏ lỡ cơ hội!

Trong lòng không ngừng ảo não, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng đứng lên, hỏa tốc mặc y phục.

Dù sao, ở trong doanh trướng này, không hề có cửa gỗ khóa, nhưng những người khác sẽ không trực tiếp đi vào. Chỉ có Huyền Lăng Phong, hắn là người hết sức hấp tấp, chừng chờ một lát hắn lại xông vào nữa, khi đó sẽ không tốt!

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ vậy, không được một lúc, trang phục đã mặc xong rồi.

Khi Đồng Nhạc Nhạc đứng ở gương đồng để chỉnh lý dung nhan, Lan Lăng Thiệu Giác đã cho người mang thức ăn được chuẩn bị xong đến.

Đồng Nhạc Nhạc để cho người đưa thức ăn vào, sau khi đa tạ, liền khiến cho bọn họ đi ra ngoài.

Cúi đầu nhìn một bàn đầy thức ăn, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy bụng kêu lên thật là lớn.

Cả bàn đầy thức ăn, nhưng chỉ có một canh một mặn, chỉ là, vài ngày đều ăn thịt nướng, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy cả người có chút nóng, vừa lúc có canh uống, có thể làm sạch dạ dày.

Nghĩ lại, đây chắc là chủ ý của Lan Lăng Thiệu Giác đi!?

Dù sao, từ trước đến giờ Lan Lăng Thiệu Giác đều là một người vô cùng tỉ mỉ....

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nhớ lại khoảng thời gian trước, đột nhiên, một mùi hương nồng đậm, phút chốc từ bên ngoài nhẹ nhàng bay vào.

Ngửi thấy được mùi thơm ngào ngạt, làm cho người ta thèm nhỏ dãi, Đồng Nhạc Nhạc theo bản năng hít hít cái mũi, bộ dạng kia, thật giống một con cún nhỏ vô cùng dễ thương, khiến cho người ta nhịn không được bật cười.

" Ha ha ha ha ha ha, như thế nào!? Thơm quá đi!? Nhìn bộ dáng thèm ăn của ngươi kìa! "

Nghe được tiếng cười to cởi mở kia, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc vô cùng sửng sốt, lập tức nhìn về hướng âm thanh đó phát ra.

Chỉ thấy, tại cửa doanh trướng, Huyền Lăng Phong không biết từ khi nào đã xốc màn đi vào.

Hơn nữa, trên tay hắn còn cầm một cái khay nhỏ, trên cái khay vẫn còn đặt vật gì đó, mới vừa rồi, hương thơm mê người đó, chính là từ cái khay trên tay hắn bay tới.

Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, nhanh chóng từ trên ghế đứng lên, mặt mày kinh ngạc.

" Thập Tam gia, người như thế nào lại... Ặc, đến đây!? "

Huyền Lăng Phong vừa rồi mới rời khỏi đi, còn không đến một khắc đấy! Hắn lại đến doanh trướng này nữa, cũng không biết có phải chăng là hắn quá rảnh rỗi không có chuyện làm hay không.

May mà nàng sớm có phòng bị, vừa mới thật nhanh mặc trang phục xong, bằng không, còn không biết phải làm cái gì bây giờ!?

Trong lúc, lòng Đồng Nhạc Nhạc nhớ lại quá khứ, Huyền Lăng Phong đã nhanh chóng bước tới, đầu tiên là đặt nhẹ nhàng khay thức ăn cầm trên tay xuống bàn, rồi mới nhếch miệng cười nói.

" Mới vừa rồi, Bổn vương đến tìm ngươi, lại không tìm thấy. Sau khi trở về, lại người ta nói ngươi đã quay lại, chính lúc đang dùng cơm đây! Cho nên liền đi tới! Ngươi nhìn, đây là cái gì!? "

Huyền Lăng Phong vừa nói, vừa làm như đang hiến vật quý, đẩy đẩy cái khay nhỏ trên bàn đến trước mặt Đồng Nhạc Nhạc.

Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, lập tức cúi đầu nhìn kỹ.

Chỉ thấy, từ trên bàn thức ăn trước mặt, đầy đủ sắc hương vị. Nhưng mà cũng không biết là thịt gì, chỉ cảm thấy hình như rất giống... Tay gấu!?

Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức biết cái thứ đó rốt cuộc là gì.

Dù sao, chưa từng ăn thịt heo, cũng đã thấy heo chạy.

Hơn nữa vừa rồi Huyền Lăng Phong cũng nói qua, là tính toán muốn tìm nàng cùng ăn tay gấu! Không nghĩ tới, hắn một mực nhớ chuyện này!

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hơi kinh ngạc.

Không nghĩ tới, cái tên Huyền Lăng Phong này đối với mình tốt như vậy.Tay gấu vô cùng trân quý, lại chia sẻ cùng một tiểu nô tài như nàng ...

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc, lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú tràn đầy chờ mong của Huyền Lăng Phong. Nàng hé mở môi hồng, không khỏi khẽ lắc đầu, làm ra vẻ nghi hoặc hỏi.

" Thập Tam gia, cái này rốt cuộc là vật gì vậy!? Thơm quá đây! Hình như rất ngon miệng! "

Nghe được lời của Đồng Nhạc Nhạc, lại nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy thèm ăn của nàng, Huyền Lăng Phong lập tức chớp chớp hàng mi thanh tú ngời ngời, tràn đầy đắc ý cười nói.

" Cái này chính là tay gấu, không chỉ có hương, hơn nữa phi thường trân quý! "

Thấy Huyền Lăng Phong mang bộ dáng đắc ý, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cảm thấy buồn cười.

Thật sự là tính cách tiểu hài tử, trong lòng có cái gì, đều vô cùng nhuần nhuyễn biểu lộ trên gương mặt hắn.

Trong lòng có cảm giác vô cùng buồn cười, Đồng Nhạc Nhạc khóe miệng cong lên một cái, làm ra dáng vẻ vô cùng kinh ngạc, hô nhỏ.

" Thì ra là tay gấu a! Không trách được nô tài chưa từng gặp qua! "

Thấy Đồng Nhạc Nhạc vẻ mặt giật mình, vẻ mặt tự hào của Huyền Lăng Phong càng thêm ra vẻ.

Đắc ý khá lâu, Huyền Lăng Phong mới nghĩ đến cái gì đó, lập tức mở miệng.

" Được rồi, ngươi không phải còn chưa ăn cơm sao? Vừa lúc bổn vương cũng đói, chúng ta mau ăn một chút đi! Bằng không tay gấu lạnh rồi liền không thể ăn! "

Huyền Lăng Phong vừa nói, một bên phối hợp vén vạt áo lên, liền ngồi đối diện Đồng Nhạc Nhạc.

Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, cũng không để ý.

Nghĩ đến mấy ngày nay, bọn họ mỗi ngày sớm chiều gặp mặt, lại ở cùng trong hang động, đã không có thân phận địa vị hay tôn ti khác biệt, làm chuyện gì, cũng tuỳ ý hơn trước.

Trong lòng nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc cũng không khách khí, ngồi đối diện Huyền Lăng Phong, sau đó cầm lấy đũa, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Tay gấu này, nàng có lẽ là lần đầu tiên được ăn.

Chỉ cảm thấy thịt rất ngon, còn lưu mùi thơm ở trong miệng, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc ăn không ngừng được.

Huyền Lăng Phong thấy Đồng Nhạc Nhạc ăn vui vẻ, chỉ thuận miệng ăn hai miếng, còn lại, tất cả đều rơi vào bụng nhỏ của Đồng Nhạc Nhạc.

Nếu như trong dĩ vãng, Huyền Lăng Phong tuyệt đối sẽ không làm vậy.

Dù sao, thứ hắn thích ăn nhất, chính là tay gấu này.

Chỉ là không biết tại sao, khi thấy tiểu thái giám trước mặt ăn nhiệt tình như vậy, hắn lại cảm thấy phi thường mỹ mãn và hưởng thụ.

Đối với tâm tư của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc không hề biết.

Giờ phút này, nàng chỉ là vô cùng đói bụng.

Miệng càng không nhàn rỗi, không được bao lâu, khay thức ăn trên bàn tất cả đều nằm trong bụng nàng.

Cảm thấy được bụng của mình vô cùng tròn trịa, phảng phất như nữ nhân mang thai ba bốn tháng, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy mỹ mãn đưa tay vuốt bụng tròn trịa, cuối cùng không nhịn được đánh ợ một cái.

Bộ dáng kia, giống như một tiểu miêu được ăn uống no đủ lại lười biếng, rất là dễ thương.

Cũng khiến cho Huyền Lăng Phong thấy, không nhịn được cười nhạo nói.

" Không nghĩ ngươi nhỏ con, lại có thể ăn nhiều như vậy! "

Nghe được Huyền Lăng Phong nói lời này, Đồng Nhạc Nhạc mới nghĩ đến, mới vừa rồi cơ hồ tất cả thức ăn đều bị mình ăn tươi nuốt sống, Huyền Lăng Phong chỉ ăn vài miếng đấy!

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được le lưỡi, trên mặt có hơi ngượng ngùng

" Không, mới vừa rồi là nô tài qua đói, Thập Tam gia người cũng ăn vài miếng đó! Nếu không để nô tài đi lấy mấy món đồ ăn cho Thập Tam gia !? "

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, liền tính đi ra ngoài.

Huyền Lăng Phong thấy vậy, lập tức mở miệng nói.

" Không cần, Bổn Vương cũng không đói. Hiện tại ngươi đã ăn no, bổn vương mang ngươi đi một chỗ rất hay!? "

" Chỗ rất hay "

Nghe được lời của Huyền Lăng Phong nói, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức mở miệng hỏi lại.

" Thập Tam gia, là chỗ nào hay vậy!? "

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi hoặc của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong cố ý úp mở, nói chuyện vô cùng thần bí.

" Không nói trước cho ngươi, đến nơi rồi ngươi sẽ biết, đi thôi! "

Huyền Lăng Phong vừa nói dứt lời, liền nhanh chân xung phong đi trước.

Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, mặc dù một bụng nghi hoặc, vẫn nhanh nhẹn theo sát phía sau.

.....

Nửa canh giờ sau, Đồng Nhạc Nhạc đứng trên giữa sườn núi, nhìn cảnh vật trước mắt, mắt nhung trợn lên một cái, cả người đều ngây dại.

Hé mở làn môi hồng, không nhịn được giật mình la lớn.

" Oa, nơi này là... Ôn tuyền!? "

Đồng Nhạc Nhạc giật mình la lên, mắt nhung trợn tròn cực to, chính là biểu hiện nàng vô cùng rung động

Bởi vì nàng căn bản không ngờ tới, ở chỗ này sẽ có ôn tuyền ( suối nước nóng).

Hơn nữa, ôn tuyền này, hoàn toàn khác với ôn tuyền bên trong hoàng cung . Nơi này toàn bộ là thiên nhiên, diện tích còn không hề nhỏ.

Đưa mắt nhìn khắp một lượt, muôn hoa tươi thắm, cổ thụ trăm năm ở xung quanh, đã bảo vệ vô cùng tốt ôn tuyền này.

Ánh mặt trời chiếu sáng, thẳng tắp rơi vào sóng nước lăn tăn, phảng phất như phủ trên ôn tuyền này một lớp hạt vàng mịn màng, rất là chói mắt.

Gió mát hiu hiu, thổi qua ngọn cây làm phát ra âm thanh sàn sạt, sàn sạt không ngừng

Thỉnh thoảng, còn mấy con chim nào đó líu ríu bay qua, mang đến vô số sức sống!

Trên bề mặt ôn tuyền, khói tỏa mê ly, khiến cho bốn phía tăng thêm vài phần kiều diễm.

Chỗ này, thật sự rất đẹp, giống như tiên cảnh giữa chốn trần gian, làm cho người ta vừa gặp đã yêu!

Trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc, vui sướng nhìn ôn tuyền, càng không che dấu chút nào mà biểu lộ điều đó lên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn.

Nhìn bộ dạng Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy hoa hỉ kích động, Huyền Lăng Phong không khỏi cong môi cười sung sướng, mở miệng nói.

" Như thế nào!? Nơi này rất tuyệt đi! Hơn nữa... ôn tuyền này, bình thường ngoại trừ... bổn vương ra, không cho hoàng huynh cho phép, những người khác liền không thể tiến vào, cho nên sẽ không có người quấy rầy."

Nghe được Huyền Lăng Phong nói, Đồng Nhạc Nhac lập tức gật đầu đồng ý.

" Ừ, thật tốt!"

Nghĩ đến, nàng đã rất lâu không có ngâm trong ôn tuyền đấy!

Đặc biệt mấy ngày nay tại sơn động đó, nàng mệt muốn chết rồi.

Giờ phút này, thấy sóng nước ôn tuyền lăn tăn, thật sự là hận không thể liều lĩnh nhảy vào bơi một phen, thư giãn thật tốt xua tan mệt nhọc.

Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc nhớ lại, Huyền Lăng Phong đứng một bên thấy vậy, phảng phất đoán được tâm tư của Đồng Nhạc Nhạc, mở miệng nói.

" Nếu như muốn ngâm, như vậy liền đi xuống đi! Dù sao nơi này trừ bổn vuong ở đây, liền không có những người khác! "

Huyền Lăng Phong vừa nói dứt lời, cũng không chờ Đồng Nhạc Nhạc lên tiếng, phối hợp đi tới ôn tuyền, bắt đầu cởi quần áo- thắt lưng.

Nhìn thấy Huyền Lăng Phong không thèm quan tâm mà cởi y phục, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi buồn bực.

Tuy nói, nàng thật nghĩ muốn ngâm ôn tuyền, chỉ là có Huyền Lăng Phong ở đây, nàng sao dám cởi quần áo mà ngâm trong ôn tuyền!?

Có lẽ, nàng sẽ chờ đến buổi tối rồi quay trở lại!?

Huyền Lăng Phong không phải đã nói rồi sao!? Nơi này trừ được Huyền Lăng Phong cho phép, những người khác đều không cho vào.

Hơn nữa sau khi nàng tới đây, cũng không thấy bên ngoài có người trông nom, nghĩ đến tất cả mọi người biết chuyện này, cũng không dám bước tới đây.

Như vậy, nàng cứ chờ tới tối rồi đến, là tuyệt nhất.

Liền trong lúc Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, bên này Huyền Lăng Phong, đã cởi hết y phục trên người bao gồm cả quần , lộ ra dáng người cao lớn của hắn.

Ánh mặt trời sáng lạn, thẳng tắp rọi xuống, soi cả ôn tuyền sáng trưng.

Sóng nước lăn tăn, ánh vàng lấp lánh, chỉ thấy một thiếu niên tuấn tú đứng bên bờ nước.

Ánh nắng mặt trời, dòng nước chảy không cố định, đã phác họa vô cùng nhuần nhuyễn dáng người của thiếu niên cao lớn kia .

Tóc đen mềm như thác, nước da màu đồng, lưng dài vai rộng, cơ bắp vạm vỡ, hai chân thẳng tắp....

Còn cả ...... đôi mông rất vểnh kia nữa{ mặc dù là sắc nữ nhưng mà ta, không khẳng định câu đó miêu tả đúng thứ mà ta tưởng tượng, cho nên, nàng giúp ta đi }

Không thể không nói, thiếu niên này, không chỉ lớn lên có bộ dáng đẹp mắt, coi nhưng là dáng người, đều là hình mẫu hoàn hảo, làm cho người ta nhìn đều không rời mắt nổi .

Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc cảm thán, cũng không hề biết, ánh mắt của mình, vừa lúc không kiêng kỵ rơi trên người Huyền Lăng Phong.

Bên kia Huyền Lăng Phong đã cởi xong trang phục cuối cùng, đột nhiên cảm thấy phía sau có một đạo ánh mắt nóng rực rơi trên người hắn.

Nhận thấy điểm này, Huyền Lăng Phong không nhịn được quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy ánh nhìn không chớp của Đồng Nhạc Nhạc, chính xác rơi trên người hắn.

Nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp, hắc bạch phân minh kia, không hề chớp mắt nhìn thẳng vào người mình, tâm Huyền Lăng Phong lập tức 'keng' một tiếng, hình như trong lòng có chút bồn chồn, giống như bị người gõ vang vài tiếng.

' Bang bang bang ' tiếng tim đập nhanh như vậy.

Máu trong người hắn như sôi sục, không ngừng sôi sục....

Huyền Lăng Phong không biết tại sao mình lại như vậy!? Tại sao mỗi lần đối diện với tiểu thái giám này, hắn luôn căng thẳng quá chừng!?

Hiện tại, càng có cảm giác tay chân luống cuống.

Nếu như là trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không như vậy, không phải sao!?

Trong lòng nghi hoặc cùng buồn bực căng thẳng, Huyền Lăng Phong nghĩ sao cũng không thấu, chỉ muốn tách rời khỏi ánh mắt nóng rực của tiểu thái giám kia. Cuối cùng, càng không hề nghĩ ngợi, liền 'bùm' một tiếng, nhảy vào ôn tuyền.

Nhảy vào ôn tuyền, Huyền Lăng Phong ở trong ôn tuyền càng hung hăng vùng vẫy

Bởi vì hắn cảm giác được, chỉ cần trút hết tâm sự ra ngoài, trong lòng cũng không còn suy nghĩ miên man nữa...

Đối với tâm tư của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc một chút cũng không biết.Vào lúc này, sau khi nhìn thấy Huyền Lăng Phong nhảy vào trong ôn tuyền, nàng liền tìm một chỗ tương đối bằng phẳng, sau đó cởi giày, dúng bàn chân nhỏ nhắn vào trong nước.

Hiện tại, nàng không thể ngâm mình trong ôn tuyền, nhưng mà ngâm chân vẫn có thể.

Trong lòng nghĩ thế, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy nước suối ấm áp đang bao quanh bàn chân, cảm giác thật thoải mái, làm cho nàng không nhịn được mà thở phào một tiếng.

Đôi mắt híp lại, khóe miệng cười cười, từ từ nhìn cảnh sắc trên trời.

Bây giờ là cuối thu, trời cao mây trắng.

Bốn phía là những cây cổ thụ trăm năm cao chọc trời, lá đã dần ngả vàng.

Cách đó không xa là hàng cây phong nhuộm một màu đỏ, làn gió thu nhẹ nhàng thổi qua, phàng phất như ngọn lửa đang cháy, thật xinh đẹp.

Phong cảnh đẹp như thế, làm cho người ta muốn hưởng thụ.

Tâm tình vui vẻ, Đồng Nhạc Nhạc có chút buồn ngủ.

Nhưng vào lúc này, nàng cảm thấy chân mình giống như bị lôi kéo, ngay sau đó, cả người nàng bị kéo vào trong ôn tuyền.

Đối với chuyện bất thình lình như vậy, làm cho nàng không kịp đề phòng.

Chỉ cảm thấy thân thể rơi vào trong nước, làm cho nàng mở to mắt, không nhịn được hét lên:

“aaaa”

Đồng Nhạc Nhạc hét lên, sau đó uống vài ngụm nước ôn tuyền.

“Khụ ..khụ…khụ..”

Uống phải mấy ngụm nước khiến cho nàng không ngừng ho khan.

Nhìn quanh một lượt, nhìn thấy kẻ đầu sỏ gây nên, giờ phút này đang cười khoái chí.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc cau mày, không hề nghĩ ngợi liền mở miệng quát:

“Thập Tam gia, ngươi làm trò gì vậy?”

“Bổn vương làm gì? Bổn vương mang ngươi tới ngâm ôn tuyền, vì sao lại ngồi đây? Ngươi là muốn phụ ý tốt của Bổn vương phải không?”

“Cái này…”

Nghe Huyền Lăng Phong nói vậy, Đồng Nhạc Nhạc không biết nói gì.

Bởi vì nàng biết Huyền Lăng Phong vì muốn tốt cho nàng, mới mang nàng tới ngâm ôn tuyền, nhưng mà thân phận của nàng…

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không biết nói gì.

Đối với sự im lặng của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong thấy nàng không nói gì không khỏi khoanh tay trước ngực, nháy nháy mắt mở miệng nói:

“Không nói được sao? Như vậy, chúng ta có nên ngâm ôn tuyền một phen? Còn nữa, bộ quần áo này của ngươi cũng cởi ra đi, dù sao cũng ướt rồi!”

Huyền Lăng Phong vừa nói vừa vươn tay hướng tới người nàng.

Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, liền sợ hãi.

Đôi mắt trợn lên, lập tức hét lên:

“Thập Tam gia, nô tài mới không cở quần áo!”

“Ách "

Nghe Đồng Nhạc Nhạc nói vậy, lại thấy nàng hay tay vòng trước ngực, đôi mắt nhung trợn lên, ánh mắt nhìn về phía hắn, giống như phòng sói, Huyền Lăng Phong thấy thật chướng mắt.

Hắn hiếm khi có được ý tốt mang tiểu Thái giám tới ngâm ôn tuyền, nếu đổi thành người khác, làm gì được như vậy.

Mà tên Tiểu Thái giám này, thật không biết tốt xấu. Hắn đường đường là một vương gia có địa vị, lại cởi quần áo giúp cho một người địa vị thấp, mà nàng lại làm ra bộ dạng như vậy, giống như hắn là một tên lưu manh vậy.

Thấy vậy, đôi mày Huyền Lăng Phong cau lại, có chút nổi giận.

Hơn nữa, với tính cách của Huyền Lăng Phong, nếu nàng đã không muốn hắn càng phải làm được.

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong hừ một tiếng, mở iệng nói:

“Bổn vương sẽ cởi!”

Vừa dứt lời, tay Huyền Lăng Phong đã vươn tới áo Đồng Nhạc Nhạc.

Mắt thấy y phục của mình sẽ bị Huyền Lăng Phong cởi ra, Đồng Nhạc Nhạc sợ tới mức tim muốn văng ra khỏi lồng ngực.

Đôi mắt trợn lên, đại não nhất thời trống rỗng.

Trong lòng lo lắng sợ hãi, vì không để cho Huyền Lăng Phong cởi y phục của mình, Đồng Nhạc Nhạc không hề nghĩ ngợi liền đưa tay lên, hung hăng đánh xuống.

Chỉ nghe thấy “Bốp” một tiếng, cả thế giới im lặng.

Huyền Lăng Phong trố mắt nhìn, gương mặt không dám tin, vốn gương mặt trắng như tuyết lại hiện lên dấu năm ngón tay, Đồng Nhạc Nhạc cũng sợ ngây người.

Chỉ cảm thấy bàn tay nóng rát, nhất thời không biết làm như thế nào.

Dù sao một cái tát này ngay cả nàng cũng không ngờ đến.

Nàng chỉ không muốn bị Huyền Lăng Phong cởi y phục của mình mà thôi.

Nhưng mà hiện tại, thấy vẻ mặt không dám tin của Huyền Lăng Phong, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi áy náy.

Bởi vì nàng biết Huyền Lăng Phong có ý tốt mang nàng tới đây, hơn nữa hành động vừa nãy là đang đùa giỡn với nàng.

Nhưng mà nàng lại…

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lo lắng bất an.

Ánh mắt đầy căng thẳng ảo não.

Cuối cùng mở miệng nói lời xin lỗi liền leo lên bờ, vội vàng rời khỏi đó.

Vì lúc này nàng không biết phải đối mặt như thế nào với Huyền Lăng Phong .

Đối với hành động chạy trối chết của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền LăngPhong vẫn ở trong ôn tuyền, thật lâu mới hồi phục tinh thần.

Nhìn bóng dáng chạy trối chết kia, còn cảm giác nóng rát trên má, Huyền Lăng Phong không khỏi đưa tay đụng nhẹ một cái.

Chỉ cảm thấy gương mặt như bị kim châm, đau không chịu được.

“A, đúng là đau thật!”

Huyền Lăng Phong không nhịn được hô một tiếng.

Không biết tại sao, bị người khác tát một cái, nhưng hắn một chút tức giận cũng không có.

Nhớ lại lúc nãy xảy ra chuyện gì, đôi mày đẹp không khỏi cau lại.

Môi đỏ mở ra, thì thào nói:

“Vừa rồi chẳng lẽ Bổn vương quá phận?”

Dù sao thân thể thái giám cùng nam nhân bình thường không giống nhau.

Chằng lẽ tên tiểu Thái giám là ngượng ngùng xấu hổ, nên mới đánh hắn?

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong không khỏi ảo não về hành động của mình.

Tại sao hắn lại quên mất điếm này.

Nếu như tiểu Thái giám giận hắn phải làm sao bây giờ?

…….

Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng chạy về doanh trướng của mình, lập tức thay trang phục ẩm ướt, sau đó nằm đơ ra trên giường.

Nghĩ tới chuyện vừa xảy ra bên trong ôn tuyền, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được ảo não không biết làm sao.

Trời ạ!

Nàng tát Huyền Lăng Phong một cái. Dựa theo tính cách của hắn, nhất định sẽ rất tức giận.

Thật vất vả quan hệ hai người mới tốt lên một chút, giờ lại phát sinh chuyện như vậy, haiz, hiện tại nàng phải làm gì mới tốt đây?

Trong lòng không ngừng suy nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc vừa cắn góc chăn, vừa suy nghĩ rất lâu.

Cuối cùng, sau một hồi suy nghĩ, chợt cảm thấy buồn ngủ, bất tri bất giác chìm vào mộng đẹp.Ban đêm!

Trong lúc chưa tỉnh ngủ, Đồng Nhạc Nhạc mới biết không ngờ mình ngủ thẳng đến nửa đêm, ngay cả cơm tối cũng chưa ăn.

Vuốt vuốt đôi mắt nhập nhèm, Đồng Nhạc Nhạc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chỉ thấy ánh trăng vàng ươm như tơ, lấp lánh ánh sao, như giao nhau với ánh lửa bên ngoài, hết sức mê người.

Ngủ cả ngày, nàng cảm thấy hơi ê ẩm.

Đột nhiên nhớ tới ôn tuyền ban ngày Huyền Lăng Phong dẫn đi, liền muốn đi ngâm ôn tuyền.

Nhớ lại ôn tuyền đó, dù sao cũng không có người tự ý đi vào, chính mình lặng lẽ đi vào, chắc sẽ không bị ai phát hiện.

Đồng Nhạc Nhạc nàng là người nghĩ gì làm nấy.

Hạ quyết tâm, Đồng Nhạc Nhạclập tức sửa sang tran g phục, liền đi theo con đường ban ngày đã đi, tới ôn tuyền giữa sườn núi.

Quả nhiên đúng như Huyền Lăng Phong nói, ôn tuyền không có ai canh gác, bốn phía hoang tàn vắng vẻ.

Giờ này đã khuya.

Trời cao trăng sáng, những ngôi sao nhạt nhòa, ánh trăng êm dịu, như tấm lụa mỏng nhẹ nhàng chiếu xuống, bao phủ cả vùng đất lớn.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo cảm giác lành lạnh.

Nhưng mà bên trong ôn tuyền, bốn bề ấm áp, làm cho người ta không cảm giác được chút lạnh buốt nào.

Hơi nước lượn lờ quanh hồ, sóng nước lăn tăn, mê người như vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy hết sức đáng tiếc.

“Nơi tốt như vậy mà lại nằm ở chỗ hoang vu thế này, thật sự đáng tiếc, bất quá… hì hì…”

Đối với nàng mà nói, như vậy cũng đã tốt lắm rồi.

Nơi này không có ai, nàng không cần kiêng nể gì, muốn làm gì thì làm.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở đai lưng, cởi hết y phục.

Khi quần áo đã cởi hết, Đồng Nhạc Nhạc thở dài một hơi.

Cúi đầu nhìn ngực mình, nàng không khỏi cau mày một cái.

Đưa tay vuốt vuốt, môi đỏ mở ra, có chút bất đắc dĩ.

“Haiz, để cho các ngươi ủy khuất như vậy, thật sự xin lỗi…”

(chết cười Nhạc Nhạc ngốc!”)

Vóc người tốt như vậy, chỉ có thể giấu bên trong mảnh vải, thật sự rất ủy khuất.

Nhưng mà nàng không còn cách nào khác.

Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Đồng Nhạc Nhạc đưa tay, rút xuống dây buộc tóc.

Ngay lập tức, mái tóc ba ngàn sợi dài xuống tận hông xõa ra phía sau.

Nhẹ nhàng lắc lư mái tóc, lúc này , Đồng Nhạc Nhạc mới từ từ bước xuống ôn tuyền.

Khi cả thân thể nàng ngập sâu trong ôn tuyền, mới cảm giác được cả người như được bao quanh bởi con suối ấm áp, thoái mái, làm cho khuôn mặt hết sức thỏa mãn, khóe miệng không khỏi cong lên một cái.

Một bên đưa tay khỏa nước, mặt nước vốn đang lăn tăn bởi vì động tác của mình mà gợn sóng, làm cho nàng không nhịn được mà cười khanh khách.

“Thật thoải mái, nếu mỗi ngày được ngâm ôn tuyền, thật tốt biết bao!”

Thật tiếc, hai ngày nữa bọn họ sẽ hồi cung.

Lần này bởi chuyện bọn họ mất tích, Huyền Lăng Thương hết sức lo lắng, vì tìm kiếm bọn họ mà mất hết tâm tư săn thú.

Nghĩ đến đây, bởi vì chuyện của bọn họ, chắc mọi người sẽ thất vọng với hội săn thú lần này lắm đây!

Còn cả Huyền Lăng Phong nữa…Không biết chuyện ban ngày, có phải bây giờ hắn đang tức giận, không để ý tới nàng nữa.

Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc hết sức phiền lòng.

Dù sao, bây giờ có nghĩ gì cũng vô ích, không phải hay sao?

Đồng Nhạc Nhạc lắc đầu, quăng hết tất cả phiền não.

Trời cao trăng sáng, những ngôi sao lấp lánh, mặt nước lăn tăn, hơi nước bủa vây bốn phía, khung cảnh đẹp như vậy, cũng không nên uổng phí.

Nghĩ tới chuyện này Đồng Nhạc Nhạc chính là cao thủ.

Cho nên nàng không ngừng bơi qua bơi lại giữa ôn tuyền.

Lúc bơi tự do lúc bơi ếch, Đồng Nhạc Nhạc tự do tự tại, không biết chính mình bơi bao lâu, cho đến khi tiêu hao hết sức lực mới ngừng lại, sau đó dựa vào bờ nghỉ ngơi.

Đang tính toán nghỉ ngơi một chút rồi trở về đi ngủ.

Dù sao bây giờ cũng không còn sớm.

Đột nhiên nghe thấy đằng sau có tiếng động.

Hình như có cái gì rơi xuống nước, hơn nữa còn bơi lại phía nàng.

Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, đầy nghi hoặc.

Ban đêm khuya khoắt, trừ nàng ra, cũng không có ai khác. Vậy tiếng động vừa rồi là có chuyện gì xảy ra?

Chẳng lẽ là rắn độc thú dữ, cũng muốn ngâm ôn tuyền.

Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc tự bổ sung thêm hình ảnh minh họa.

Nếu là một con cọp hoặc một con gấu đen, đang thong dong ngâm mình trong đó, nghĩ kiểu gì cũng thấy buồn cười.

Cho nên, khóe miệng nàng vừa kéo, lập tức lắc đầu, thật khó xảy ra.

Mình thật ngốc, những loại động vật này sao có thể đi ngâm ôn tuyền, là chính mình suy nghĩ quá nhiều.

Nếu như không phải…rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

Trong lòng suy đoán, mắt nhung không khỏi quét quanh bốn phía, nhìn nơi âm thanh phát lại.

Nhưng mà ôn tuyền tuy lớn, nhưng có nhiều chỗ có tảng đá lớn che khuất.

Nơi vừa phát ra tiếng, đang bị một tảng đá lớn che lại, làm cho nàng không nhìn được gì.

Dù hiếu kì, nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc lại là một người cẩn thận.

Đầu tiên bơi tới đó, từ từ ngẩng đầu, nhìn về nơi phát ra tiếng động.

Chỉ thấy tảng đá nổi trên mặt nước, có một ánh sáng chiếu đến, có thể nhìn thấy tình huống bên đó.

Rốt cuộc dưới nước có gì, thì lại không thấy được.

Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc không chịu được mới len lén nhìn phía sau tảng đá.

Nếu như là rắn độc thú dữ, nàng lập tức xoay người bỏ chạy. (Còn hơn cả độc xà mãnh thú đấy chớ, kaka, đợi tiếp chiêu đê!!!)

Sự tò mò căng thẳng hiện lên trong mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt nước cách đó không xa.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe thấy một tiếng "Roạt", cách đó không xa, một thân hình mạnh mẽ nổi lên khỏi mặt nước.

Ánh trăng mê người, ánh sao nhạt nhòa, cả ôn tuyền như tiêm nhiễm ánh sáng mê hoặc.

Chỉ thấy một nam nhân mạnh mẽ, giờ phút này như rồng lượn, nổi lên khỏi mặt nước.

Hơi nước mê ly, bọt nước văng khắp nơi, bao vây quanh người nam nhân.

Ánh trăng chiếu xuống, phác họa rõ ràng dáng người mạnh mẽ của nam nhân.

Quảng cáo
Trước /612 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trong Lòng Mỗi Người Có Một Ánh Trăng Sáng

Copyright © 2022 - MTruyện.net