Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
  3. Chương 145
Trước /612 Sau

Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 145

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cảm giác này vừa xa lạ vừa quen thuộc, hắn đã từng trải qua cảm giác như vậy.

Đó là lúc Tiểu Điêu nhi của hắn gặp phải nguy hiểm…

Chỉ là, Tiểu Điêu nhi của hắn đã không tìm được nữa…

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương thở nhẹ một hơi, ánh mắt nhìn vào đôi chân của Đồng Nhạc Nhạc.

“Chân có sao không?”

“Cảm ơn Hoàng thượng quan tâm, nô tài không có việc gì!”

Nghe được lời quan tâm của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc lập tức trả lời.

Nghe vậy, hắn chỉ nhẹ nhàng gật đầu, lập tức nghĩ đến điều gì đó, liền mở miệng nói:

“Tuy vậy, nhưng vẫn phải uống canh gừng cho ấm đi!”

“Nô tài tuân lệnh!”

Nghe hắn nói vậy, Động Nhạc Nhạc cười trả lời.

Nhìn thấy sự vui vẻ trên khuôn mặt của nàng, đôi mắt hắn lóe ra, ánh mắt liền rơi vào Huyền Lăng Phong.

Bộ dáng Huyền Lăng Phong đầy chật vật ẩm ướt, đôi mày kiếm của Huyền Lăng Thương nhíu lại.

“A Phong, gần đây rất nhàn rỗi?”

“… Hoàng huynh, mỗi ngày đệ đều luyện võ cùng với Hách Đức, tuyệt đối không lười biếng, thật sự, nếu không đệ luyện võ cho Hoàng huynh xem!”

Giống như sợ Huyền Lăng Thương không tin mình, hắn liền bày ra tư thế luyện võ.

Huyền Lăng Thương thấy vậy lập tức mở miệng.

“Được rồi, trước thay quần áo, mấy ngày nữa Trẫm tới kiểm tra thành tích của người!”

Nghe Huyền Lăng Thương nói vậy, Huyền Lăng Phong biết Huyền Lăng Thương không tiếp tục truy cứu chuyện cũ.

Lập tức hé miệng cười một cái.

“Hoàng huynh, tuân lệnh!”

Nghe Huyền Lăng Phong nói vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi bật cười.

Cái tên Huyền Lăng Phong này, mỗi lần nhìn thấy Huyền Lăng Thương đều như chuột thấy mèo, thật sự là thú vị.

Nghe thấy tiếng cười của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong bất đắc dĩ cười một tiếng.

Giống như muốn nói, nhìn đi, ngươi đã hài lòng chưa?

Thấy ánh mắt Huyền Lăng Phong nhìn mình, hiểu ý tứ của hắn, Đồng Nhạc Nhạc che miệng cười cười.

Lúc An Y Na biết Huyền Lăng Thương phái người đưa nàng về nước, liền lập tức cầu kiến bên ngoài Dưỡng Tâm điện.

Hơn nữa còn khóc lóc như bão táp mưa sa, bộ dáng xinh đẹp động lòng người giờ đây làm bộ thương cảm, giống như con chó nhỏ bị vứt bỏ, hết sức tổn thương.

Nhưng mà nàng ta khóc đến cổ họng đều đau, nhưng hắn vẫn không chịu gặp nàng, mà trực tiếp cho người đưa nàng về.

Lúc An Y Na rời khỏi Hoàng cung, Đồng Nhạc Nhạc phát hiện người trong cung ai cũng vui vẻ khác thường.

Đặc biệt những nô tài đã từng hầu hạ nàng ta, nghĩ đến chuyện sau này sẽ không phải hầu hạ … mỹ nhân rắn rết kia nữa, mọi người vui đến nỗi chỉ thiếu nước đốt pháo ăn mừng.

Thời gian nháy mắt năm ngày trôi qua, hôm nay, ánh nắng rực rỡ, vạn dặm không có mây, trời đã vào đông nên thời tiết trở nên lạnh hơn, ban ngày mặt trời chiếu xuống người, chỉ cảm thấy ấm áp dễ chịu.

Huyền Lăng Phong phụng lệnh vào cung, bởi vì hôm nay Huyền Lăng Thương muốn kiểm tra võ công của hắn.

Huyền Lăng Phong cùng Hách Đức tập võ đã lâu, từ lúc trước, đối với võ công của Huyền Lăng Phong, Huyền Lăng Thương cảm thấy thất vọng.

Chỉ mới ba ngày, đã nhìn với cặp mắt khác xưa.

Hôm nay, Huyền Lăng Phong võ công tịnh tiến.Đối với phương diện cưỡi ngựa bắn cung cũng có chút tiến bộ.

Lúc hắn biểu diễn bắn cung, làm cho Đồng Nhạc Nhạc ở một bên không nhịn được mà vỗ tay hét lớn.

Nghe được tiếng la hét và vỗ tay của Đồng Nhạc Nhạc, mi mắt Huyền Lăng Phong nháy nháy, ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt đắc ý.

Khó trách hắn đắc ý như vậy, dù sao võ công hiện tại của hắn, so với trước đây thì tốt hơn nhiều.

Ngay cả Huyền Lăng Thương luôn trầm mặc ít nói, nhìn thấy mũi tên cuối cùng bắn trúng hồng tâm của Huyền Lăng Phong, trên mặt cũng đầy tán thưởng.

“Ừ, không sai, xem ra gần đây a Phong chăm chỉ luyện võ!”

Nghe thấy Huyền Lăng Thương tán thưởng, Huyền Lăng Phong giống như một đứa trẻ, mặt mày hớn hở.

“Cảm ơn Hoàng huynh khích lệ, thật ra Hách Đức dạy dỗ rất tốt!”

“Đúng vậy, công lao của hắn Trẫm thấy rõ, tự nhiên sẽ có thưởng!”

Nghe Huyền Lăng Thương nói vậy, Huyền Lăng nghĩ tới điều gì, lập tức mở miệng nói:

“Hoàng huynh, đệ có phần thưởng không?”

Nghe Huyền Lăng đột nhiên đòi phần thưởng, Huyền Lăng nháy mắt, đôi huyết mâu lạnh như băng cũng nhiễm vài phần trêu chọc.

“Ngươi muốn Trẫm ban thưởng cái gì?”

Nghe Huyền Lăng Thương nói vậy, Đồng Nhạc Nhạc đứng bên cạnh cũng tò mò nhìn Huyền Lăng Phong.

Dù sao cái tên này trời sinh đã có số hưởng thụ vinh hoa phú quý, thật không nghĩ tới hắn muốn thứ gì.

Giờ phút này, còn mở miệng đòi phần thưởng? Nếu vậy, thứ hắn muốn chắc chắn sẽ rất quý giá.

Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, đột nhiên Huyền Lăng Phong đưa mắt nhìn nàng.

Chống lại ánh mắt vui vẻ của hắn, Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy sửng sốt, không biết suy nghĩ điều gì, chỉ thấy Huyền Lăng Phong hé môi, cánh tay chỉ vào nàng mà nói:

“Hoàng huynh, đệ muốn Tiểu Nhạc tử làm thiếp thân thái giám của mình!”

“…”

Hắn vừa dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc hết sức ngạc nhiên, mở to mắt tràn đầy không dám tin.

Dù sao nàng cũng không ngờ, hắn đòi phần thưởng lại là muốn nàng làm thiếp thân thái giám của hắn.

Điều này có khả năng sao?

Mặc dù dạo này nàng và hắn có quan hệ tốt, nhưng mà đi theo làm thiếp thân thái giám của hắn, nàng vẫn không muốn.

Dù sao lý do duy nhất nàng ở lại đây là vì Huyền Lăng Thương…

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc ngước mắt nhìn Huyền Lăng Thương, trong lòng đầy căng thẳng.

Dù sao Huyền Lăng Thương thương nhất là đệ đệ này, chỉ cần Huyền Lăng Phong muốn, Huyền Lăng Thương đều sẽ cho.

Chỉ là muốn một mình nàng không phải sao?

Huyền Lăng Thương, hắn có đưa nàng cho Huyền Lăng Phong hay không?

Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy căng thẳng vô cùng.

Bàn tay ở trong tay áo nắm chặt thành quyền, móng tay ấn sâu vào lòng bàn tay vẫn không cảm thấy đau.

Trong lòng không ngừng cầu xin, Huyền Lăng Thương, ngàn vạn lần không được đồng ý, nàng không muốn xa hắn…

Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc không ngừng khẩn cầu trong lòng, ánh mắt nàng nhìn Huyền Lăng Thương đầy vẻ cầu xin.

Đối với sự căng thẳng của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, đôi lông mày nhíu lại.

Cho tới bây giờ, đối với đệ đệ này, hắn muốn xin gì, đều được nấy, nhưng mà hiện tại, Huyền Lăng Phong lại muốn thiếp thân thái giám của hắn!

Nghĩ tới đây, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng quét nhanh một lượt, ánh mắt dừng lại trên người tiểu thái giám bên cạnh . Nhưng không ngờ, lại bắt gặp một ánh mắt thương cảm như vậy.

Chỉ thấy đôi mày của tiểu thái giám cau lại, nhìn về phía hắn, không che dấu chút nào sự cầu khẩn, dáng vẻ thương cảm như vậy, tựa như một chú cún nhỏ sắp bị vứt bỏ.

Thấy vậy, tâm Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng nhói lên một cái. . .

Đối với Huyền Lăng Thương và tâm tư của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong không biết.

Giờ phút này, hắn chỉ hi vọng được nhìn thấy hoàng huynh của mình gật đầu đồng ý.

Trong lòng chính là nhớ lại, hoàng huynh đối với hắn vẫn luôn thướng yêu hết mực, chỉ cần hắn muốn, hoàng huynh sẽ đều đáp ứng hắn.

Lại nói, hiện tại hắn chỉ là muốn một tiểu thái giám này thôi, cũng không phải đại sự gì, hoàng huynh khẳng định sẽ thỏa mãn nguyện vọng cuả hắn.

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong trong lòng không khỏi mừng thầm.

Nhớ lại gần đây, hắn mỗi thời mỗi khắc đều nghĩ đến tiểu thái giám này. Lần trước biết được hắn bị thương, hắn lòng như có lửa đốt, hận không thể ngày ngày chạy đến hoàng cung.

Chỉ là sợ hãi hoàng huynh biết được, lại trách hắn văn dốt võ dát , nên mới bất đắc dĩ ở lại trong phủ luyện võ.

Chỉ cần có thời gian, hắn liền nhanh chóng chạy vào cung.

Nếu đến mà không thấy tiểu thái giám này, hắn liền cảm giác trong lòng trống trơn, dường như thiếu mất thứ gì..

Nhìn thấy tiểu thái giám này khổ sở, hắn sẽ cảm thấy tức giận.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hài lòng của tiểu thái giám này , hắn lại cảm thấy mỹ mãn.

Hắn cũng không biết chính mình rốt cuộc đã làm sao, hắn chỉ biết, hắn muốn tiểu thái giám này lúc nào cũng trong tầm mắt của hắn.

Hiện tại chỉ cần hoàng huynh không cần tiểu thái giám này nữa, như vậy hắn mỗi ngày đều có thể đặt hắn trong tầm mắt . . .

Trong lúc cảm thấy mừng thầm trong lòng thì thấy bạc môi Huyền Lăng Thương hé mở, nhạt nhòa nói.

"Cái vấn đề này, ngươi có lẽ tự mình hỏi Tiểu Nhạc Tử đi! Tiểu Nhạc Tử, ngươi nguyện ý đi cùng A Phong sao! ?"

Huyền Lăng Thương mở miệng, chuyển vấn đề này lại trên người Đồng Nhạc Nhạc.

Đối với đáp án của Huyền Lăng Thương, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, nhưng cũng không có lập tức mở miệng trả lời, chỉ là trong lòng, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ít nhất, Huyền Lăng Thương không có lập tức đồng ý, đây không phải chứng minh rồi, chuyện này, còn có thể xoay chuyển! ?

Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, muốn mở lời.

Chỉ là lời của nàng còn chưa kịp ra khỏi miệng, thì người nào đó đã giành trước nàng một bước, mở miệng nói.

"Tiểu Nhạc Tử, ngươi theo Bổn vương đi! Mặc dù ngươi tại hoàng cung chức vị không thấp, chỉ là Bổn vương có thể cho ngươi làm Tổng quản vương phủ, quản lý tất cả tôi tớ! Còn nữa lương tháng cũng gấp đôi so với hoàng cung, ngươi, nguyện ý sao! ?"

Huyền Lăng Phong mở miệng, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, tràn đầy chờ mong và hi vọng.

Điều kiện đưa ra cũng rất là mê người.

Nếu như là những người khác, khẳng định sẽ không nói hai lời đáp ứng.

Dù sao, lại có thể được đường đường Vương gia tán thưởng như thế , bao nhiêu người có muốn mà cũng không được.

Chỉ là, nghe Huyền Lăng Phong nói những lời này, bộ dạng mong chờ, Đồng Nhạc Nhạc lại cảm thấy áp lực thật nặng nề.

Bởi vì nàng nhìn ra được, Huyền Lăng Phong là thật tâm thích chính mình, xem chính mình là bằng hữu.

Cho nên hắn mới có thể đưa ra những điện kiện mê người như vậy, muốn nàng theo hắn.

Chỉ là, cho dù Huyền Lăng Phong đưa ra điều kiện mê người cỡ nào, nàng cũng sẽ không theo hắn.

Trong lòng kiên quyết, Đồng Nhạc Nhạc khe khẽ lắc đầu, nhìn phía Huyền Lăng Phong ánh mắt, mang theo vẻ xin lỗi

"Thật xin lỗi, Thập Tam Gia, nô tài đành phụ lòng sự ưu ái của ngài, nô tài lựa chọn ở lại bên trong hoàng cung."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, nói rõ ý định trong lòng.

Dù sao, từ lúc nàng đi tới triều đại này, sau khi nhận biết Huyền Lăng Thương, nàng liền quyết định sẽ không tách rời hắn . . .Huyền Lăng Phong nghe những lời Đồng Nhạc Nhạc nói, gương mặt thanh tú lập tức cau lại một cái, mở miệng hỏi.

"Tại sao! ? Chẳng lẽ Bổn vương đưa ra điều kiện không tốt! ? Hay là Bổn vương không tốt, ngươi mới không nguyện đi cùng Bổn vương! ?"

Hiển nhiên, đối với đáp án của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong phi thường kinh ngạc và mất mát.

Vốn tưởng rằng, hắn đưa ra điều kiện như vậy, Đồng Nhạc Nhạc sẽ đồng ý ngay.

Hắn còn nghĩ rằng, về sau tiểu thái giám này theo hắn, hắn sẽ dẫn đi những nơi nào chơi đây!

Ai biết, đáp án lại là thế này.

Nghĩ tới đây, gương mặt Huyền Lăng Phong lại cau thêm, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, tràn đầy thất vọng cùng không dám tin.

Đối với Huyền Lăng Phong là mất mát, nhưng tai Huyền Lăng Thương nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, như là thở phào một hơi

May là, hắn không có đồng ý. . .

Huyền Lăng Thương cũng không biết tại sao mình lại nghĩ như vây. Trong quá khứ cho dù là vật gì vậy, chỉ cần người đệ đệ này muốn, hắn đều tận lực để thỏa mãn hắnHuyền Lăng Phong .

Chỉ là lần này, khi biết được Huyền Lăng Phong muốn tiểu thái giám thiết thân này, trong lòng hắn lại có chút không thoải mái.

Bởi vì, hắn chưa từng nghĩ rằng tiểu thái giám này sẽ rời khỏi hắn. . .

Là bởi vì là tiểu thái giám này có cái nhìn tương tự như tiểu điêu nhi trước kia của hắn, hay vẫn còn là cái gì! ?

Nguyên nhân, hắn từ đầu đến cuối đều không nghĩ ra.

Chỉ là hiện tại, thấy được ánh mắt kiên định của tiểu thái giám, Huyền Lăng Thương liền cảm thấy tâm tình của mình khá lên. . .

Đối ngược với Huyền Lăng Thương tâm tình đang tốt, Huyền Lăng Phong lại cảm thấy rất mất mát.

Dù sao, hắn đưa ra điều kiện tốt như vậy, hắn cũng không rõ, tại sao tiểu thái giám này lại cự tuyệt!

"Tiểu Nhạc Tử, nếu như ngươi còn muốn yêu cầu gì, nói ra, Bổn vương đều đồng ý ngươi, chỉ cần ngươi theo Bổn vương!"

Nghe những lời này của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc cắn nhẹ môi dưới, không nghĩ ra nên trả lời thế nào.

Dù sao, Huyền Lăng Phong đối với chính mình thật là rất tốt.

Mượn chuyện gần đây mà nói, sau khi Huyền Lăng Phong biết được chân nàng bị thương, lập tức cho người đưa tới rất nhiều dược liệu trân quý, trong đó có những dược liệu dù nhiều tiền cũng không mua được.

Hiện nay, hắn chỉ vì muốn mình nguyện ý theo hắn lại đưa ra những điêu kiện tốt như vậy.

Nhìn thấy Huyền Lăng Phong mặt mày ảo não mất mát, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy thật áy náy đối với hắn.

"Thật xin lỗi, Thập Tam Gia, nô tài đã quen ở tại bên trong hoàng cung , cho nên. . ."

Nói xong lời cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cúi gằm khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, tràn đầy áy náy.

Thấy dáng vẻ áy náy của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong mặc dù vô cùng thất vọng đối với đáp án của hắn, nhưng cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy.

Huyền Lăng Phong không khỏi thở dài.

"Ngươi đã không muốn, việc này coi như xong."

Cùng lắm thì sau này hắn thường xuyên vào cung gặp Đồng Nhạc Nhạc là tốt rồi. . .

Liền vào lúc trong lòng Huyền Lăng Phong nghĩ vậy, Huyền Lăng Thương, tại nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, cũng là thở phào nhẹ nhõm

"Tốt lắm, A Phong ngươi cũng không thiếu thái giám thiết thân, trẫm thấy Tiểu Kính Tử đối với ngươi là trung thành và tận tâm."

"Tiểu Kính Tử tuy tốt, chỉ là. . ."

Hắn lại càng muốn tiểu thái giám trước mắt này hầu hạ hắn. . .

Chỉ tiếc, Đồng Nhạc Nhạc không muốn. . .

"Tốt lắm, Bổn vương cũng không bắt buộc ngươi, chỉ là, hoàng huynh, hôm nay là phiên chợ, đệ có thể mang Tiểu Nhạc Tử xuất cung chơi một ngày không! ?"

Nghe được lời Huyền Lăng Phong đã nói, đôi mắt của Đồng Nhạc Nhạc lập tức sáng ngời!Dù sao bản tính của nữ nhân là thích đi dạo phố nhất !

Đặc biệt gần đây nàng bị thương ở chân, ngày ngày ngây ngốc ở trong sân, hầu như không có ra ngoài, hôm nay có thể xuất cung đương nhiên là rất vui.

Trong lòng suy nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc ngước đôi mắt xinh đẹp lên, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, lộ rõ sự hi vọng và chờ mong.

Đối với ánh mắt đầy chờ mong của Đồng Nhạc Nhạc kia, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng lóe lên một cái.

Lập tức, ánh mắt sâu thẳm động lòng kia, đầu tiên là nhẹ nhàng lướt qua trên mặt Đồng Nhạc Nhạc và Huyền Lăng Phong một phen, sau đó mới khẽ hé bạc môi, mở miệng nói.

"Được rồi, nhưng mà buổi tối nhớ trở về sớm một chút."

"Vâng, tạ hoàng huynh!"

Vừa được Huyền Lăng Thương cho phép, Huyền Lăng Phong lập tức mở miệng cười nói, sau đó lại quay đầu cười nói với Đồng Nhạc Nhạc.

"Đi! Tiểu Nhạc Tử, chúng ta xuất cung đi!"

"Ừ, được!"

. . .

Bởi vì phải xuất cung, Đồng Nhạc Nhạc cố ý trở về thay đổi thường phục.

Một thân bạch sắc, không có trang sức rườm rà, lại đơn giản, thanh lịch!

Một mái tóc dài đen nhánh, chỉ là dùng một cây đai vấn tóc màu trắng bó thành đuôi ngựa, kẹp trên đỉnh đầu, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn càng trở nên tinh xảo.

Lúc nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc đi ra với vẻ mặt phấn khởi, sạch sẽ thanh lịch như búp bê, hắc mâu của Huyền Lăng Phong lập tức sáng ngời.

"Ngươi mặc một thân bạch y, thật là đẹp mắt!"

Huyền Lăng Phong mở miệng, nói thật lòng .

Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng cười một tiếng.

Lập tức, môi đỏ mọng hé mở, không chút nào khiêm tốn cười nói.

"Ha ha, phải không! ? Kỳ thật nô tài cũng cảm thấy như vậy!"

Nghe thấy Đồng Nhạc Nhạc xưng nô tài, Huyền Lăng Phong như là nghĩ đến cái gì đó, liền mở miệng nói.

"Tiểu Nhạc Tử, bây giờ chúng ta không phải ở trong hoàng cung, cho nên ngươi cũng không cần xưng nô tài ! Giống như lúc ở hang núi, xưng ta đi!"

Huyền Lăng Phong mở miệng nói.

Bởi vì hắn cảm thấy, nếu như Đồng Nhạc Nhạc tự xưng ta, hắn cảm giác quan hệ của hai người, không phải là quan hệ chủ tớ nữa, mà là bằng hữu. . .

Hiện tại hắn thật sự hưởng thụ thời gian được ở cùng tiểu thái giám này, khiến cho hắn rất vui.

Đối với tâm tư Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc tất nhiên không biết, lại nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ một chút, liền lập tức gật đầu nói.

"Ừ, được, ta đã biết."

Thật ra, Đồng Nhạc Nhạc cũng không phải mệnh nô tài trời sinh, mỗi lần tự xưng nô tài, thì luôn cảm thấy thân phận của mình thấp hơn người khác một bậc vậy.

Hôm nay, Huyền Lăng Phong đã chủ động nói ra, nàng đương nhiên cũng sẽ không cự tuyệt.

Thấy Đồng Nhạc Nhạc đồng ý ngay, Huyền Lăng Phong nhếch miệng cười một tiếng.

Luôn cảm thấy tiểu thái giám trước mắt này không giống người thường, cũng không giống với những người khác.

Nếu như là bọn Tiểu Kính Tử, nhất định không dám nói như vậy.

Trong lòng thầm nghĩ, Huyền Lăng Phong đã mang theo Đồng Nhạc Nhạc hướng tới phố lớn Kinh thành.

Hôm nay là chợ phiên , cho nên trên đường cái, đâu đâu cũng là người đến người đi.

Đưa mắt nhìn khắp một vòng, mọi người đều đổ xô ra đường, người đến người đi, ngựa xe như nước, tấp nập không ngừng!

Đằng kia có cờ trà lâu tung bay, còn thanh lâu tửu quán, càng là nhiều không kể xiết.

Còn nữa đường phố lớn bên ngoài, các hàng quán nhỏ bày biện trên vỉa hè, đều hấp dẫn ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc.

Nghĩ lại, đã lâu không có đi dạo phố! Hiện tại có thể đi dạo phố, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy chính mình như là một con chim bị nhốt trong lồng được thả ra, dù là cái gì, đều cảm thấy hứng thú! !

Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc giống như chú chim nhỏ vui vẻ, không ngừng bay qua bay lại, trên mặt Huyền Lăng Phong tràn đầy nụ cười.

Ánh mắt vui vẻ kia, gắt gao theo dõi Đồng Nhạc Nhạc, một chút cũng không dời.

Hơn nữa, chỉ cần Đồng Nhạc Nhạc cầm lấy vật gì, sau đó Huyền Lăng Phong đều ra hiệu cho Tiểu Kính Tử đi theo phía sau mua.

Tội nghiệp cho Tiểu Kính Tử, dọc theo đường đi đều phải cầm túi lớn túi nhỏ, khổ không thể tả.

Đối với chuyện này, Đồng Nhạc Nhạc đương nhiên không biết.

Nàng đi dạo hồi lâu, rốt cuộc cũng đã mệt, lại thấy bên đường có một quán trà lâu nhìn không tệ, không có quay đầu liền mở miệng nói với Huyền Lăng Phong.

"Thập Tam Gia, nơi đó có trà lâu đây! Không bằng chúng ta qua ngồi một chút đi! ?"

Đối với đề nghị Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong tự nhiên sẽ không phản đối, lập tức gật đầu.

"Được, đi vào ngồi một chút đi! !"

Huyền Lăng Phong vừa mở miệng nói xong, liền lập tức nhấc chân hướng tới bên trong trà lâu đi vào.

Lúc này là xế chiều, người ăn cơm luôn đặc biệt nhiều hơn.

Chỉ là danh tiếng Huyền Lăng Phong, đã sớm vang vọng cả phố lớn ngõ nhỏ, cho nên khi Huyền Lăng Phong vừa đi vào, lão bản nở nụ cười nghề nghiệp, tự mình đi tới.

"Rất hân hạnh được đón tiếp Thập Tam Gia, thỉnh lên trên lầu."

Nghe được lời lão bản nói, Huyền Lăng Phong chỉ nhẹ nhàng 'Ừ' một tiếng, lập tức hếch cằm lên, trên mặt lộ vẻ kiêu ngạo trời sinh.

Thấy Huyền Lăng Phong bộ dáng kiêu ngạo, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là bất đắc dĩ khẽ lắc đầu, đi theo.

Tiểu lâu này hoàn cảnh không tệ, khách đến tấp nập, nhưng mà Huyền Lăng Phong là Thập Tam Gia, cho dù không có chỗ, lão bản đều sẽ tìm lấy một vị trí.

Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc bọn họ rất nhanh đã được mang vào bên trong một cái nhã gian.

Chỉ thấy cái nhã gian này, diện tích rộng rãi, bài biện thanh lịch, từ cửa sổ nhìn xuống, có thể nhìn đầy đủ rõ ràng cả phố lớn Kinh thành.

Đứng ở bên cửa sổ, nhìn qua một lượt người đến người đi ngoài phố, cuối cùng, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc quét một vòng, thấy một chỗ nào đó đầy người ra vào, hình như bên trong có vật gì đó rất hấp dẫn vậy, không khỏi cảm thấy hứng thú.

Vừa lúc tiểu nhị của quán bưng trà đi vào, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được giơ tay chỉ hướng địa phương kia, mở miệng hỏi.

"Tiểu ca, nơi đó rốt cuộc là địa phương nào a! ? Hình như rất náo nhiệt thì phải! ! ?"

Quảng cáo
Trước /612 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Yêu Anh Lau Bằng Nước Mắt

Copyright © 2022 - MTruyện.net