Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
  3. Chương 155
Trước /612 Sau

Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 155

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bọn người Đồng Nhạc Nhạc đi tới kinh thành liền bỏ xe ngựa qua một bên bắt đầu đi bộ.

Đường Yên Nhi không phải là người Linh Nhạc Quốc, cho nên, khi tới kinh thành, nhìn thấy chuyện gì cũng cảm thấy thật mới mẻ.

Nhìn thấy Đường Yên Nhi nơi này nhìn một phen, chỗ kia lại liếc mắt một cái, bộ dạng cực kỳ thích thú kia khiến Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhớ lại chính mình ngày đó.

Chính là khi nàng vừa mới tới triều đại này không phải đã chạy khắp nơi giống như Đường Yên Nhi hiện tại sao?!

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nhớ lại, cuối cùng, cũng không nhịn được đi theo Đường Yên Nhi khắp nơi nhìn một chút.

Dù sao, đi dạo phố cũng là một sở thích của nữ nhân, một lát sau, bọn người Đồng Nhạc Nhạc đã thu được rất nhiều chiến lợi phẩm.

Trái lại Huyền Lăng Phong, dọc theo đường đi cũng chỉ là đuổi theo phía sau bọn họ.

Dù sao, hắn cũng ở kinh thành lâu như vậy, đối với những thứ này đã sớm không còn hứng thú.

Nếu không phải vì muốn đi cùng Đồng Nhạc Nhạc, hắn mới không thèm theo đến đây.

Đám người Đồng Nhạc Nhạc đi dạo một cả buổi sáng, liền tìm một cái khách sạn ngồi xuống.

"Yên Nhi, khách sạn này nổi danh nhất chính là sơn thủy đậu hũ, sen gà chiên, bánh ú lá sen, vịt quay chua ngọt, những món này đều ăn rất ngon."

Sau khi ngồi xuống, Đồng Nhạc Nhạc lập tức giới thiệu những món ăn nổi danh của khách sạn cho Đường Yên Nhi.

Đường Yên Nhi vốn rất thích ăn, vừa nghe đến lời Đồng Nhạc Nhạc nói, liền cảm thấy nước miếng không ngừng tràn ra .

"Hì hì, có Tiểu Nhạc Tử dẫn đường, thì ta có thể thưởng thức tất cả đồ ăn ngon tại kinh thành , ngẫm lại thật rất là hạnh phúc a."

Đường Yên Nhi vừa nói, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc càng tràn đầy vui vẻ.

Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, lập tức hé miệng cười một tiếng.

"Ha hả, Yên Nhi thật sự là một người hay ăn nha, nhưng mà, có thể cùng với các ngươi xuất cung đi dạo một lát , ăn một chút đồ ăn đối với ta mà nói, đều là một chuyện rất hạnh phúc a."

Dù sao, thân là thái giám, mặc dù hiện tại nàng bên trong hoàng cung chức vị không thấp, nhưng mà cả ngày chỉ có thể bên trong đó, rất nhàm chán.

Có thể thường xuyên xuất cung đi chơi, đối với Đồng Nhạc Nhạc mà nói, đương nhiên là chuyện tốt nhất trên đời rồi.

Trong khi Đồng Nhạc Nhạc còn đang suy nghĩ, Huyền Lăng Phong sau khi nghe lời của nàng lập tức mở miệng nói.

"Ngươi muốn xuất cung du ngoạn kinh thành , ta liền thường xuyên mang ngươi đi là tốt rồi, ngươi cũng thiệt là, lần trước ta bảo để ngươi theo ta, như vậy sau này ta liền có thể mang ngươi đi chơi ở rất nhiều địa phương , ngươi muốn ăn cái gì liền ăn cái đó, là chinh ngươi muốn ở lại hoàng cung."

Trong lời nói của Huyền Lăng Phong vẫn còn mang theo ai oán nhè nhẹ .

Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, lại thấy Huyền Lăng Phong mang theo ánh mắt oán giận nhìn mình, không nhịn được le lưỡi, mặt mày xin lỗi lại bất đắc dĩ.

Cũng không biết, dáng vẻ le lưỡi của mình, trong mắt Huyền Lăng Phong có bao nhiêu dễ thương.Khiến tim Huyền Lăng Phong không tránh khỏi 'Bính' một tiếng, tựa như một tảng đá, hung hăng ném xuống mặt hồ trong long hắn làm từng đợt rung động. . .

Tim đập nhanh không thôi, làm Huyền Lăng Phong ngây dại trong chốc lát…

Đối với tâm tư của Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc không biết.

Bởi vì giờ phút này, thức ăn đã lần lượt được đặt lên bàn .

Nhìn thấy trên bàn các loại thức ăn tinh xảo đẹp đẽ , Đồng Nhạc Nhạc xem thấy, nước miếng như muốn oa oa chảy ra.

Đường Yên Nhi bên kia cũng không ngoại lệ, hơn nữa, nàng cũng không khách khí, lập tức cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng thức ăn lên, ngấu nghiến cắn.

"Ừ, cái món này thật không sai, Tiểu Nhạc Tử, ngươi cũng ăn đi nha!"

"Được!"

Nghe được những lời Đường Yên Nhi nói, Đồng Nhạc Nhạc lập tức hé miệng cười một tiếng, theo nàng mà ngấu nghiến cắn một miếng thức ăn.

Sau bữa cơm, ba người ăn tròn cả bụng .

"Oa, ta rất no rồi, không chống đỡ nổi nữa, nhưng là những món này làm thật không sai, mỗi cái có đặc sắc,ta ăn như không thể dừng lại được . . ."

Đường Yên Nhi vừa vuốt cái bụng đã muốn tròn trịa cảm thấy mỹ mãn, vừa mở miệng cười nói.

Mà bên này Đồng Nhạc Nhạc cũng không ngoại lệ.

Vuốt cái bụng tròn trịa của chính mình, có cảm giác mình giống như người đàn bà đã có chửa bốn, năm tháng, nhưng mà, cảm giác được ăn no, chính là rất mỹ mãn.

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc bỗng nhớ lại, mắt nhung chợt quét nhanh một lượt về phía Huyền Lăng Phong, chỉ thấy Huyền Lăng Phong đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt cũng không rời đi một chút.

Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc lập tức sửng sốt, nghiêng nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương , mở miệng hỏi.

"A Phong, ngươi làm sao vậy! ?"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng hỏi, bộ dạng tràn đầy nghi hoặc.

Gần đây, nàng cảm thấy Huyền Lăng Phong có gì đó là lạ.

Đặc biệt trong ánh mắt nhìn nàng, luôn không đúng. . .

Rốt cuộc là là lạ ở chỗ nào, trong chốc lát nàng cũng không thể nói lên được.

Trong khi Đồng Nhạc Nhạc còn đang nghi hoặc, Huyền Lăng Phong nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc nói lập tức thức tỉnh. Gương mặt tuấn tú có chút buồn bực trên hai gò má trắng nõn nhanh chóng khẽ đỏ hồng lên.

"Khụ khụ, không có việc gì, đã ăn no rồi, tốt lắm chúng ta đi ra ngoài một chút đi! ?"

Để che dấu sự luống cuống vừa rồi, Huyền Lăng Phong nhanh chóng đổi đề tài đi.

Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy cũng không hề suy nghĩ gì nhiều, chỉ là để tiểu nhị của quán đến thanh toán, sau đó ba người xuống lầu tiếp tục đi dạo phố.

Hôm nay Đồng Nhạc Nhạc bọn họ đùa tận tình.

Cả ngày đi dạo, Đồng Nhạc Nhạc và Đường Yên Nhi mua được không ít chiến lợi phẩm, may là phía sau có thị vệ đi theo, hiện tại những người thị vệ này đều trở thành phu khuân vác, chỉ mamg đồ cho bọn họ.

Đi trên đường cái náo nhiệt, Đồng Nhạc Nhạc và Đường Yên Nhi đều là trái xem phải nhìn, phát hiện cái gì thú vị liền chạy đến tham gia náo nhiệt, thật giống như bây giờ.

Chỉ thấy khách sạn cách đó không xa, phía dưới có rất nhiều người, tất cả mọi người ồn ào sôi nổi bàn luận, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn lên ban công lầu hai của khách sạn , không biết là có chuyện gì.

Thấy có náo nhiệt, Đồng Nhạc Nhạc và Đường Yên Nhi lập tức đi tới, hỏi người khác một phen mới biết được, thì ra là thiên kim của viên ngoại thành tây hôm nay tung tú cầu kén rể!

Vừa nghe là tung tú cầu kén rể, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cảm thấy rất phấn khích, dù sao tung tú cầu kén rể nàng chỉ thấy trên TV, thực tế là nàng chưa bao giờ thấy qua. Hôm nay khó có dịp được chứng kiến, tự nhiên muốn tham gia náo nhiệt.

Vì vậy Đồng Nhạc Nhạc lập tức đề nghị đi qua đó xem một chút, Đường Yên Nhi và Huyền Lăng Phong thì không có ý kiến gì.

Kết quả là ba người bọn họ liền nhanh chóng bước tới khách sạn cách đó không xa đi tới.

Tuy nhiên, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc hứng thú hừng hực rơi vào lầu hai của khách sạn mà không hề chú ý tới, cách đó không xa, đang có một chiếc xe ngựa nhanh chóng chạy tới chỗ nàng .

Đồng Nhạc nhạc giờ phút này chỉ chú ý đến lầu hai của khách sạn , đột nhiên nghe được bên tai truyền đến tràng tiếng vó ngựa và tiếng kêu giật mình, nghe vậy trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, lập tức quay đầu lại nhìn.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn, Đồng Nhạc Nhạc lập tức sợ đến đôi mắt mở to.

Chỉ thấy một chiếc xe ngựa đã chạy thẳng tới chỗ nàng .

Nhìn thấy con ngựa to lớn, nửa thân trước giơ lên thật cao, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cả người như tiến vào hầm băng lạnh lẽo, trái tim trong nháy mắt muốn vọt ra khỏi lồng ngực.

Nàng muốn chạy trốn, chỉ là hai chân nàng như chôn chặt vào trong đất không có cách nào hoạt động được.

Chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ nghe được phía sau truyền đến âm thanh tuyệt vọng của Huyền Lăng Phong còn lại thì không nghe được.

Chuyện xảy ra bất ngờ, nguy hiểm vạn phần, Đồng Nhạc Nhạc cho là chính mình sắp sửa bị ngựa đạp chết, tuy nhiên trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy vòng eo thon nhỏ của mình bị một bàn tay mạnh mẽ tràn đầy sức lực ôm chặt lấy.

Sau một giây, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy một hồi trời đất nghiêng ngả, đầu óc nàng không suy nghĩ được gì.

Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy như đã qua một thế kỷ, đột nhiên một giọng nói trầm thấp quen thuộc liền vang lên bên tai nàng.

“Ngươi không sao chứ!?”

Nam nhân mở miệng, tiếng nói trầm thấp đầy cảm tính.

Nghe được âm thanh vô cùng quen thuộc, Đồng Nhạc Nhạc vốn bị hù dọa không khỏi từ từ hồi phục lại tinh thần.Mắt nhung vốn nhìn vô định, từ từ quay về nơi phát ra âm thanh .

Đôi mắt của Đồng Nhạc Nhạc đối đầu với đôi huyết mâu sâu thẳm hút hồn động lòng người,trong lòng liền giật nảy lên một cái.

Chỉ thấy nam nhân có hàng mi sắc như đao, mũi thẳng tao nhã, bạc môi nhếch lên. Thu hút cái nhìn của người khác nhất chính là một đôi huyết mâu sâu thẳm, động lòng , mê người, độc nhất vô nhị như thế.

Nhìn người này, không phải là người khác, chính là Huyền Lăng Thương hiện tại không phải nên ở trong hoàng cung sao.

Nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình chính là Huyền Lăng Thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái, hé mở làn môi hồng, không nhịn được giật mình la lên thành tiếng.

“Hoàng Thượng?!, sao người lại ở chỗ này!?”

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, mặt mày kinh ngạc.

Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc nói, Huyền Lăng Thương cũng không có lập tức trả lời.

Đôi huyết mâu động lòng người, chỉ lẳng lặng rơi tại người trong lòng mình.

Nhìn thấy người trong lòng mình lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không có một chút máu nào, chân mày Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng và trách cứ.

“Ngươi bước đi mà không nhìn đường sao!?”

Huyền Lăng Thương mở miệng, trong giọng nói mang theo vài phần không vui vẻ.

Nghĩ đến mới vừa rồi, con ngựa kia chạy tới sắp sửa đụng vào tiểu thái giám này, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy tâm can mình, phảng phất trong nháy mắt như bị người dùng tay hung hăng bóp nát.

Một cỗ cảm giác tên là khủng hoảng càng nhanh chóng nảy lên trong đầu của hắn.

Lúc ấy, hắn cỡ nào là sợ hãi, liền sợ hãi tiểu thái giám nay có thể sẽ bị thương hoặc cũng có thể sẽ chết.

Coi như người này hiện tại ở trong lòng mình xem như đã bình yên vô sự, Huyền Lăng Thương vẫn cãm giác được trong lòng còn sợ hãi

Nếu không phải hắn mới vừa rồi kịp thời xuất hiện, hậu quả hắn cũng không dám nghĩ đến.

Đối với tâm tư của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc không hề biết.

Nghe được giọng điệu Huyền Lăng Thương có vẻ không vui, Đồng Nhạc Nhạc lập tức sợ đến mức rụt cổ xuống, cụp mắt xuống, mặt mày hối lỗi. Dáng vẻ kia phảng phất như một tiểu hài tử làm chuyện sai trái bị người khác bắt gặp được, dáng vẻ vô cùng đau khổ.

Hơn nữa mới vừa rồi bị hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc vẫn còn trắng bệch vô cùng, làm cho người khác nhìn thấy có cảm giác vô cùng thương xót, lại vô tội.

“Thật xin lỗi Hoàng Thượng, nô….nô tài mới không phải cố ý….”

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, bởi vì tinh thần căng thẳng, hai tay mảnh khảnh càng không ngừng níu chặt áo ngoài của Huyền Lăng Thương.Khi nghe được những lời này của Đồng Nhạc Nhạc, lại nhìn thấy dáng vẻ nàng đang cúi đầu trông thật tội nghiệp. Bao nhiêu khí tức trong lòng Huyền Lăng Thương đều vô thức tan biến, không sót lại một chút gì.

Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc càng thêm phần thương tiếc và không biết làm sao , nhưng chính mình lại không hề nhận ra.

Đối với ánh nhìn đó, Đồng Nhạc Nhạc lại không hề hay biết . Giờ phút này, trên khuôn mặt nàng chỉ là sự căng thẳng, nàng đưa tay liên tục giật giật áo của mình..

Phải biết rằng nàng sợ nhất là lúc Huyền Lăng Thương tức giận…

Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc căng thẳng thì bên kia, Huyền Lăng Phong đã phục hồi tinh thần, nhìn thấy Huyền Lăng Thương vẫn đang tức giận, liền lập tức chạy đến.

"Hoàng huynh, Tiểu Nhạc Tử hắn đã… đã bị hoảng sợ không nhỏ , huynh cũng không nếu trách cứ hắn."

Huyền Lăng Phong mở miệng, muốn nói đỡ cho Đồng Nhạc Nhạc.

Hơn nữa, hồi tưởng chuyện vừa mới xảy ra,trong lòng Huyền Lăng Phong đến bây giờ vẫn còn sợ hãi!

Nhớ lại mới vừa rồi nhiều người, hắn bị đám người chen chúc đẩy đến phía sau Đồng Nhạc Nhạc, cho nên, khi cỗ xe ngựa kia phi đến, trực tiếp vọt tới phía Đồng Nhạc, hắn lại không thể tiến lên phía trước để che chở cho hắn.

Khi thấy tiểu thái giám này sắp chết, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp chặt.

May là, hiện tại hắn không có việc gì . . .

Chỉ cần hồi tưởng lại một màn nguy hiểm kia, cũng đủ làm cho trong lòng Huyền Lăng Phong vừa sợ hãi lại vừa trách cứ.

Hẳn là phải bắt hắn theo sát mình, không rời nữa bước, nếu như hắn có chuyện gì xảy ra, mình nên làm thế nào cho phải?

Trong lòng Huyền Lăng Phong tự trách không thôi, đặc biệt, hắn thấy Đồng Nhạc Nhạc bởi vì chuyện lúc nãy mà bị hoảng sợ, khuôn mặt trắng bệch, trong lòng càng thêm áy náy và thương tiếc .

Nghe Huyền Lăng Phong như nói vậy, chỉ là Huyền Lăng Thương nhìn Đồng Nhạc Nhạc một lúc rồi lập tức mở miệng nói.

"Thôi, sau này nhớ chú ý."

Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trái tim Đồng Nhạc Nhạc vốn đang thít lại, mới rốt cuộc thở ra, nàng thấy nhẹ nhõm hẳn liền hé mở làn môi hồng, mở miệng nói.

"Vâng, nô tài đã hiểu ."

Đồng Nhạc Nhạc vừa mở miệng nói, một bên Huyền Lăng Phong lại thấy Huyền Lăng Thương không có trách cứ Đồng Nhạc Nhạc, thì cũng thở phào nhẹ nhõm, sau một khắc, dường như nghĩ đến điều gì, mở miệng hỏi.

"Hoàng huynh, tại sao huynh lại ở chỗ này?"

"Trong lúc rãnh rỗi, Trẫm định xuất cung đi dạo một chút, trong lòng nghĩ các ngươi ở nơi này nên ta liền tới đây."

Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trên mặt Huyền Lăng Phong lập tức sửng sốt, liền hỏi.

"Vậy hoàng huynh làm sao biết chúng ta lại ở chỗ này?"Đối với lời này của Huyền Lăng Phong, Huyền Lăng Thương chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, mở miệng nói.

"Nơi nào có náo nhiệt, thì chẳng phải ngươi sẽ tới sao ?"

Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Huyền Lăng Phong trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức, không khỏi đưa tay sờ sờ phía sau gáy, hé miệng cười.

"Ha hả, người hiểu ta, chỉ có mình hoàng huynh."

Trong lúc hai người Huyền Lăng Phong và Huyền Lăng Thương trò chuyện, chỉ thấy phía trước , mọi người người đột nhiên im bặt và vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

Nghe vậy, cả bọn Đồng Nhạc Nhạc không khỏi vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy, tại ban công lầu hai của khách điếm phía trước, có vài người đang đi lên.

Ngoài một nam nhân mặc quần áo hoa phục, tuổi chừng năm mươi , còn có một nữ nhân dung mạo xinh đẹp vóc dáng thướt tha đáng yêu. Nàng đang được một người tiểu nha đầu dìu đi chậm rãi xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.

Chỉ thấy nữ nhân này, tuổi ước chừng mười tám mười chín tuổi, gương mặt cân đối, lông mày lá liễu, đôi môi chúm chím tao nhã, làn môi mịn màng, một đôi mắt trong veo như nước mùa thu, làm cho mọi người khi nhìn thấy đều cảm thấy thương tiếc. Đúng là tiêu chuẩn mỹ nhân trong tương lai!

Cũng khó trách sự xuất hiện của nữ nhân làm mọi người phía dưới bùng nổ .

Dù sao, nữ nhân xinh đẹp như vậy, nếu là nam nhân ai mà không thích.

Trong khi Nhạc Nhạc đang mải suy nghĩ, chỉ thấy nam nhân trung niên, sau khi đi tới ban công, đầu tiên là chắp tay đối với mọi người ở bên dưới, rồi mới tự giới thiệu.

“Chào mọi người, tại hạ họ Viên, tên một chữ Thành. Trong nhà làm nghề dược liệu, tuy rằng không phải người đại phú nhưng cũng không kém cỏi cho lắm. Vị này là con gái duy nhất của tại hạ, Viên Ý, năm nay mười chin tuối. Không phải tại hạ khoe khoang, Viên Ý là một người thồn minh, lanh lợi, tinh thông mọi thứ cầm kì thi họa, ca múa thi từ. Hôm nay, tại hạ lại một lần nữa tổ chức ném tú cầu kén rể cho nữ tử Viên Ý, chỉ cần là người nhận được tú cầu thì có thể trở thành vị hôn phu của nàng. Đương nhiên, lần ném tú cầu này, tại hạ có một vài điều kiện.”

Nói tới đây, Viên Thành dừng một chút, tiếp theo mở miệng nói.

"Phàm là nam nhân tham gia trận đấu ném tú cầu, nhất định phải thân thể khoẻ mạnh, quan trọng nhất là chưa có lấy vợ và ly dị. Hơn nữa, nam nhân nào nhận được cầu thêu hoa, nhất định phải ở rể trong Viên phủ chúng ta. Phù hợp những điều kiện này, mới có thể tham gia trận đấu ném tú cầu."

Sau khi nghe được Viên Thành nói,mọi người bên dưới đều bàn luận một cách sôi nổi, ồn ào.

Một khắc cuối cùng, Viên Thành liền ngoắc gọi người, một tiểu nha đầu liền nâng một cái khay chứa cầu thêu hoa.

Chỉ thấy Viên Ý sau lúc cầm lấy cầu thêu hoa kia , nhưng không có lập tức ném xuống mà là không ngừng đưa cặp mắt long lanh nhìn về đám người ở bên dưới .

Hình như đang tập trung suy nghĩ mục tiêu mình muốn. Cuối cùng , chỉ thấy ánh mắt Viên Ý quét một vòng, liền rơi trên người Huyền Lăng Thương đang đứng bên cạnh Đồng Nhạc Nhạc.

Ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc, một mực theo dõi Viên Ý, cho nên, khi ánh mắt Viên Ý rơi tại trên người Huyền Lăng Thương liền lập tức nhận ra.

Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, ánh mắt quét một vòng, liền rơi trên người bên cạnh.

Chỉ thấy hôm nay, Huyền Lăng Thương mặc một chiếc mãng bào bó sát người, lộ ra dáng vẻ rắn rỏi, cao lớn.

Mặc dù, Huyền Lăng Thương chỉ lẳng lặng tùy ý đứng ở nơi này, nhưng luôn mang khí phách cao quý kia, có lẽ đã có từ khi vừa sinh ra.

Coi như trong biển người mênh mông vô tận, vẫn là hạc trong bầy gà, không người nào lại không chú ý đến!

Quảng cáo
Trước /612 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chơi Trốn Tìm

Copyright © 2022 - MTruyện.net