Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
  3. Chương 164
Trước /612 Sau

Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 164

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đối với tâm tư của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc không biết. Giờ phút này, được chứng kiến ánh mắt Huyền Lăng Thương đang nhìn nàng, được thấy nụ cười thấp thoáng kia là đã đủ để cho nàng cảm thấy mỹ mãn .

Tiếp nhận số bạc ông lão đưa tới, Đồng Nhạc Nhạc sau khi nói cám ơn vạn phần liền cất số bạc trắng bóng vào trong lòng, đôi mắt nhung hắc bạch phân minh kia đang cười tít lại.

Một bên Đường Yên Nhi thấy vậy, lập tức mở miệng cười nói.

"Tiểu Nhạc Tử, chúc mừng ngươi, ngươi thật lợi hại!"

"Đúng vậy, Tiểu Nhạc Tử, không nghĩ tới ngươi đối giải câu đố lợi hại như vậy, hiện tại lại được một trăm lượng bạc, phải chăng là nên mời khách ! ?"

Huyền Lăng Phong vừa mở miệng, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là không che dấu chút nào vẻ trêu chọc.

Nghe được những lời Huyền Lăng Phong đã nói, Đồng Nhạc Nhạc gần như bị nước bọt của chính mình làm nghẹn họng , ánh mắt nhìn về phía Huyền Lăng Phong càng là lộ rõ vẻ ai oán.

Không phải nàng hẹp hòi, chỉ là nàng vừa mới có được một trăm lượng bạc. Một trăm lượng bạc này đối với nàng mà nói, đâu phải là số lượng nhỏ a!

Nhưng mà, trong mắt mấy vị Gia ở chỗ này, đó lại chỉ là khoản tiền cho một bữa cơm.

Nếu như thật sự mời bọn họ ăn cơm, nàng khẳng định sẽ xuất huyết nhiều.

Nghĩ đến số bạc trắng bóng chính mình vừa mới nhận được, lại sẽ theo dòng nước chảy về hướng đông ra tận biển, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười rạng rỡ kia của Đồng Nhạc Nhạc lập tức biến thành dáng vẻ cực kì khốn khổ.

Chứng kiến vẻ mặt đau lòng của Đồng Nhạc Nhạc, Lan Lăng Thiệu Giác ở một bên không khỏi phì cười không thôi.

"A Phong, ngươi đừng có trêu chọc hắn."

Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng, giọng điệu mang theo nụ cười thấp thoáng, lại rõ ràng là muốn giúp đỡ Đồng Nhạc Nhạc.

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức ngẩng đầu, nhìn Lan Lăng Thiệu Giác với một ánh mắt cảm kích.

Đây mới là người tốt a! ! !

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ vậy, Huyền Lăng Phong ở một bên , vừa nghe được lời Lan Lăng Thiệu Giác đã nói, lại thấy Đồng Nhạc Nhạc nhìn Lan Lăng Thiệu Giác với ánh mắt cảm kích kia, đôi môi đỏ mọng không khỏi bĩu ra, mở miệng nói.

"Quỷ keo kiệt!"

Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi liền buồn bực.

Mắt nhung không khỏi nhẹ nhàng quét sang Huyền Lăng Thương ở một bên. Nàng cũng không biết, Huyền Lăng Thương có thể cũng giống như Huyền Lăng Phong hay không, cảm giác được chính mình là quỷ keo kiệt đây! ?

Nghĩ tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc chợt buồn bực. Sau đó, dường như nghĩ đến cái gì , liền mở miệng nói.

"Thập Tam Gia, nô tài mời các vị Gia ăn cơm là có khả năng. Nhưng mà, nô tài trong túi thật ngượng ngùng. Cho nên, chỗ mời khách có khả năng để cho nô tài đi chọn được không! ?"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, có lẽ là cảm giác được lời này của mình rất thế nào đó, không khỏi ngượng ngùng cúi gằm khuôn mặt nhỏ nhắn xuống.

Nhìn thấy dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy ngượng ngập quẫn bách, khiến cho Huyền Lăng Thương bọn họ ở đây , đua nhau phì cười không thôi.

"Ha hả, nếu Tiểu Nhạc Tử ngươi mời khách, muốn đi đâu, đương nhiên là chuyện của ngươi!"

Đường Yên Nhi ở một bên không đành lòng cho Huyền Lăng Phong bắt nạt Đồng Nhạc Nhạc, lập tức mở miệng hỗ trợ.Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn về phía Đường Yên Nhi.

Đây cũng là người tốt a!

Cũng chỉ có Huyền Lăng Phong thật xấu!

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hung hăng trợn mắt lườm Huyền Lăng Phong.

Tiếp xúc với ánh mắt ai oán của Đồng Nhạc Nhạc, khuôn mặt tuấn tú của Huyền Lăng Phong không khỏi nhẹ nhàng buồn bực, lập tức đưa tay sờ sờ cái mũi.

Kỳ thật vừa rồi muốn Đồng Nhạc Nhạc mời khách, chỉ là hắn thuận miệng mà nói thôi.

Chỉ là, lại thấy tiểu thái giám này nhìn về phía Lan Lăng Thiệu Giác với ánh mắt cảm kích, khiến hắn không thích thú gì, liền nghĩ phải trêu chọc Đồng Nhạc Nhạc một phen!

Tiểu thái giám này, làm thế nào có khả năng nhìn nam nhân khác ở bên ngoài đây! ?

Cho nên, hắn mới cố ý làm khó khăn Đồng Nhạc Nhạc một phen.

Chỉ là hiện tại, thấy tiểu thái giám ở trước mắt đang nhìn mình với ánh mắt ai oán, Huyền Lăng Phong có một chút hối hận .

Hắn mới rồi, phải chăng là không nên như vậy! ?

Đối với Huyền Lăng Phong ảo não, Đồng Nhạc Nhạc không biết.

Giờ phút này, nàng đang nghĩ ngợi, nên dẫn Huyền Lăng Thương bọn họ tới chỗ nào ăn cơm đây! ?

Chỉ thấy hiện tại, đã là lúc xế chiều , chỉ sau một lát nữa là tất cả khách sạn đều sẽ đầy ắp người.

Cho nên hiện tại tìm khách sạn ăn cơm, là thích hợp nhất trên đời .

Trong lòng suy nghĩ một chút, Đồng Nhạc Nhạc nghĩ tới điều gì, lập tức mở miệng cười nói.

"Ha hả, Hoàng thượng, Thập Tam Gia, nô tài đã nghĩ ra chúng ta nên đi nơi nào ăn cơm!"

. . .

Đối với một kẻ phàm ăn mà nói, chỉ cần là vừa ra đường phố, đều sẽ nếm thử toàn bộ đồ ăn một lần!

Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên cũng không ngoại lệ!

Cho nên, chỉ ngắn ngủi mấy tháng nàng đi tới triều đại này, liền vơ vét đồ ăn khắp các phố lớn cả trong lẫn ngoài Kinh thành một lượt.

Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc mang theo Huyền Lăng Thương bọn họ, cứ quen đường cũ đi tới một khách sạn trước mặt hồ .

Chỉ thấy khách sạn này, được xây trước mặt hồ, tổng cộng có hai tầng.

Trước kia ngồi ở chỗ nầy, có thể tán thưởng khen ngợi cảnh đẹp trên hồ ở bên ngoài.

Giờ phút này, mặc dù đã là vào đông, trên hồ đã đóng một lớp băng thật dầy, nhưng bên ngoài lại tăng thêm vài phần vẻ đẹp thuần khiết của lớp tuyết trắng vào đông.Đến sau khi Đồng Nhạc Nhạc bọn họ đi vào khách sạn này, liền cảm thấy một luồng khí nóng phả vào mặt.

Ngoài luồng khí nóng kia, nó vẫn còn mang theo được một mùi thơm của cá làm cho người ta thèm nhỏ dãi.

Đồng Nhạc Nhạc đi theo Huyền Lăng Thương bọn họ suốt một ngày, giờ phút này đã sớm đói đến da bụng dán sát vào lưng .

Giờ phút này, lại ngửi thấy được từng đợt mùi vị cá thơm như vậy , nước bọt trong miệng lập tức ứa ra .

Đầu tiên là ra sức hít hít một hồi mùi cá thơm ngào ngạt, Đồng Nhạc Nhạc mới quay đầu, giới thiệu với Huyền Lăng Thương bọn họ.

"Hoàng thượng, các ngài đừng xem khách sạn này đơn sơ. Nơi này nổi danh nhất chính là món canh cá! Cho dù là cá hấp cá kho, nơi này hết thảy cũng có. Hơn nữa cá ở nơi này cũng là tươi roi rói, cam đoan khiến cho mọi người nhấm nháp qua, cũng phải khen không dứt miệng!"

Đồng Nhạc Nhạc vừa giới thiệu, đối với đồ ăn của khách sạn này lại càng là khen không dứt miệng. Nếu như ai không biết, còn tưởng rằng khách sạn này là do Đồng Nhạc Nhạc mở đây!

Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong trái lại đã thấy đầy hứng thú .

"Ha hả, cũng không biết phải chăng là ngon miệng đúng như Tiểu Nhạc Tử ngươi nói , Bổn vương nên nhấm nháp thật tốt một phen !"

Cùng với Huyền Lăng Phong nói lời này, một bên đột nhiên có nam nhân mặc trang phục chưởng quỹ đi tới chào đón.

Chỉ thấy nam nhân này vừa nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc bọn họ đi tới, trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức trong mắt càng là xẹt qua một vẻ kinh ngạc.

Dù sao, mấy người nam nữ vừa tới nơi này, nam càng là mỗi người mỗi vẻ, cực kì xuất chúng, nữ chính là xinh đẹp dễ thương. Hơn nữa cứ nhìn quần áo của mọi người, liền cũng biết, đều là những vị không phú thì quý!

Nhìn thấy mấy người này đến đây , chưởng quỹ lập tức cười đến chỉ thấy răng không thấy mắt, nụ cười trên mặt càng tỏ ra nhiệt tình.

"Ha hả, các vị khách quí, đã đặt chỗ rồi sao! ?"

"Chưởng quỹ, chúng ta không có đặt chỗ, có khả năng tìm một Nhã Gian tương đối yên tĩnh cho chúng ta không! ?"

Nghe được chưởng quỹ nói vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng hỏi.

Trong lòng biết Huyền Lăng Thương bọn họ mỗi người thân phận đều đặc thù như thế, khẳng định không muốn lúc đang dùng cơm thì bị người đến quấy rầy.

Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, chưởng quỹ lập tức mở miệng nói.

"Có có có, mời các vị khách quan đi theo tiểu nhân!"

Chưởng quỹ vừa nói dứt lời, lập tức xoay người, mang theo đoàn người Đồng Nhạc Nhạc bọn họ đi lên lầu hai.

Chỉ thấy khách sạn này, tổng cộng có hai lầu, lầu một là đại sảnh, lầu hai chính là những gian Nhã Gian.

Mặc dù trang hoàng không thể sánh với các khách sạn xa hoa khác, nhưng lại có thêm vài phần thanh nhã.

Sau khi đi tới bên trong Nhã Gian, Đồng Nhạc Nhạc lập tức giống như mọi ngày, lẳng lặng đứng ở phía sau Huyền Lăng Thương, làm một thái giám an phận thủ thường.

Cho đến lúc tiểu nhị của quán đưa nước trà lên, Đồng Nhạc Nhạc lại làm hết phận sự châm trà rót nước cho Huyền Lăng Thương bọn họ.

Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc một mực trầm lặng bận rộn, Huyền Lăng Phong ở một bên thấy vậy, chân mày không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái, mở miệng nói.

"Tiểu Nhạc Tử, ngươi cũng mệt mỏi suốt ngày , cũng nên ngồi xuống theo chúng ta đi!"

Khi Huyền Lăng Phong nói lời này, cơ hồ là không hề nghĩ ngợi, liền thốt ra.

Kể từ sau khi trải qua vài ngày tại hang núi kia Đồng Nhạc Nhạc , Huyền Lăng Phong liền đã không hề đối đãi với Đồng Nhạc Nhạc như nô tài vào thưở ban đầu nữa.

Hơn nữa mấy ngày gần đây, Đồng Nhạc Nhạc theo chân bọn họ ra ngoài đi du ngoạn, đều là đi theo bọn họ cùng nhau vui chơi giải trí. Nếu như nói là nô tài, còn không bằng nói là bằng hữu.

Chỉ là, sau khi Đồng Nhạc Nhạc nghe được Huyền Lăng Phong nói lời này, trên mặt cũng là giật nảy lên một cái, lập tức đảo mắt nhìn quanh một lượt, liền rơi vào trên người Huyền Lăng Thương.

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết, Huyền Lăng Phong có cá tính tùy tiện, không quan tâm gì đến tôn ti trật tự. Chỉ là, ở chỗ này, vẫn còn Huyền Lăng Thương vị Gia này ở đây!

Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên không dám vượt qua .

Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, đang định nói cái gì. Tuy nhiên, nàng còn chưa nói lời nào, thì Đường Yên Nhi ở một bên đã mở miệng nói chuyện theo.

"Đúng vậy, bữa tiệc này nếu là Tiểu Nhạc Tử mời khách, không có lý do khiến Tiểu Nhạc Tử đứng ở nơi đó hầu hạ chúng ta sao! ?"

Đường Yên Nhi mở miệng phụ họa, dù sao, Đường Yên Nhi cho tới nay, cũng không có coi Đồng Nhạc Nhạc là nô tài mà đối đãi, nên hiện tại tự nhiên cũng giống vậy!

Nghe được lời Đường Yên Nhi nói, Huyền Lăng Phong không khỏi tràn đầy kinh ngạc nhưỡn nhướn hàng mi thanh tú ngời ngời.

Dù sao, hai người bọn họ mỗi lần gặp mặt, cũng giống như là kẻ thù đời trước, oan gia đời này mớigặp lại, đấu nhau liên tu bất tận.

Cho nên hiện tại, nhìn thấy Đường Yên Nhi lại nói chuyện giúp đỡ , thật sự khiến cho Huyền Lăng Phong kinh ngạc.

Có lẽ là nhận thấy được ánh mắt kinh ngạc của Huyền Lăng Phong , Đường Yên Nhi chỉ là nhướn mày liếc xéo hắn, lập tức tại lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, rồi quay mặt đi.

Mặc dù Đường Yên Nhi không nói gì, dáng vẻ trên mặt đã nói rõ tất cả.

Nếu không phải bởi vì Tiểu Nhạc Tử, nàng sẽ không phụ họa lời của hắn!

Nhìn thấy Đường Yên Nhi lại quay mặt đi, Huyền Lăng Phong tức tối đến nghiến răng kèn kẹt.

Chỉ là, sau một khắc, Huyền Lăng Phong vẫn xiết chặt song quyền mà nín nhịn.

Dù sao hiện tại, còn một việc khác muốn làm đây!

Trong lòng nghĩ thế, Huyền Lăng Phong hé mở làn môi hồng, đang định mở miệng nói cái gì đó, Đồng Nhạc Nhạc ở một bên thấy thế, lập tức vội vàng không ngừng mở miệng nói.

"Điều này sao có khả năng! ? Coi như Thập Tam Gia và Cửu công chúa thương hại nô tài, chỉ là nô tài không dám vượt qua!"

Quảng cáo
Trước /612 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tôi Say Rượu Cưỡng Hôn Trúc Mã

Copyright © 2022 - MTruyện.net