Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
  3. Chương 165
Trước /612 Sau

Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 165

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cuống quít nói, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là mang theo vài phần thấp thỏm và dè dặt.

Tuy là, trước kia nàng với Huyền Lăng Thương là cùng ăn cùng ngủ cùng tắm rửa. Chỉ là, cái đó là chuyện đã qua .

Hiện nay, nàng chỉ là một tiểu thái giám thân phận hèn mọn , không phải sao! ?

Lại sao dám xa xỉ có thể ngồi cùng một chỗ với hắn! ?

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc, không khỏi xuất hiện một cảm giác mất mát lộ rõ . . .

Trước kia, một mực chỉ có thuần túy hi vọng, chỉ cần có thể một mực ở bên cạnh hắn, lẳng lặng chờ đợi hắn, coi như chỉ là một tiểu thái giám yên lặng vô danh, là nàng sẽ cảm thấy mỹ mãn .

Chỉ là hiện tại, Đồng Nhạc Nhạc mới biết được, như vậy còn chưa đủ.

Nàng muốn trở lại như trước đây!

Giống như trước vậy, có thể nằm ở trong lòng hắn làm nũng. Khi chính mình gây họa, hắn vì chính mình mà thu dọn cục diện rối rắm, lại còn cùng ăn cùng ngủ cùng tắm rửa với hắn.

Thời gian như vậy , là tốt đẹp cỡ nào a!

Chỉ là hiện tại, ở giữa bọn họ là quan niệm giai cấp, tôn ti rõ ràng. Giữa nàng và hắn, đã không thể quay về cái loại quan hệ như trước đây . . .

Nghĩ tới đây, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhuốm vài phần mất mát.

Có đôi khi suy nghĩ một chút, nàng trái lại tình nguyện làm một con tiểu điêu nhi . . .

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lặng lẽ thở dài, từ trước người lại truyền đến giọng nói trầm thấp khàn khàn của nam nhân.

"Đã như vậy, Tiểu Nhạc Tử liền ngồi xuống đi!"

Nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, Đồng Nhạc Nhạc vốn đang cảm thấy mất mát, mắt nhung lập tức ngước nhanh một cái, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là không dám tin.

Hé mở làn môi hồng, nàng giật mình la lên thành tiếng.

"Hoàng thượng, vừa rồi ngài nói cái gì! ?"

Huyền Lăng Thương nói, để cho nàng cũng cùng ngồi xuống! ?

Chính là, nàng chỉ là một tiểu thái giám thân phận hèn mọn , không phải sao! ?

Cho dù là người triều đại nào, cũng không có một thái giám dám vượt qua qui củ như thế. Cũng không có một vị đế vương nào lại dung túng một nô tài như thế.

Là Huyền Lăng Thương có chỗ không giống với các đế vương khác, hay còn là nguyên nhân gì đó! ?

Chỉ là, còn không chờ Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ nhiều đến mặt khác, Đường Yên Nhi ở một bên Huyền Lăng Thương , sau khi nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, lập tức vui mừng đến kêu thành tiếng. Lập tức, hai người càng là nhất tề vẫy tay nói với Đồng Nhạc Nhạc.

"Tiểu Nhạc Tử, ngươi ngồi bên cạnh ta đây!"

"Tiểu Nhạc Tử, ngươi sang chỗ Bổn vương bên này!"

Đường Yên Nhi và Huyền Lăng Phong đồng thanh lên tiếng mở miệng nói, vừa nói dứt lời, lại lập tức hung hăng trừng mắt nhìn đối phương.

Dáng vẻ kia, thật giống như hai tiểu hài tử tranh đoạt món đồ chơi, làm cho người ta phì cười không thôi.

Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc bị kẹt ở chính giữa, cũng là không cười nổi .Một người là Huyền Lăng Phong, một người là Đường Yên Nhi, là ai thì nàng cũng không dám đắc tội a!

Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là yên lặng đi tới ngồi ở giữa Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi.

"Nô tài ngồi ở đây là tốt."

Thấy Đồng Nhạc Nhạc ngồi ở bên cạnh mình, cả Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi cũng không lại có ý kiến .

"Tiểu Nhạc Tử, ngươi đã từng tới nơi này, khẳng định biết nơi này có cái gì ngon miệng. Ngươi gọi món ăn gì nhanh lên một chút đi! Bụng ta thật đói đây!"

Nghe được lời Đường Yên Nhi nói, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng nói.

"Nơi này nổi danh nhất chính là canh cá , còn nữa cá lư hấp, cá kho nục. Cho dù là cá hấp hay kho hay om, chỉ cần ngươi nói là cũng có, hơn nữa mùi vị vẫn còn phi thường ngon lành!"

Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong bọn họ đã sớm trưng ra vẻ mặt thèm ăn.

Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc liền nín cười gọi tiểu nhị của quán, chọn một bàn món ăn để biểu hiện chính mình đâu phải là người nhỏ mọn.

Sau khi thức ăn lần lượt bưng lên bàn, Huyền Lăng Phong bọn họ đã sớm không nhịn được cầm lấy đôi đũa, bắt đầu sung sướng ăn.

"Ừ, Tiểu Nhạc Tử ngươi giới thiệu quả thực không có sai, những món cá này, thật sự là tươi!"

Huyền Lăng Phong vừa ăn, vừa khen không dứt miệng, chỉ còn thiếu nước một giơ ngón tay cái lên.

Đường Yên Nhi ở một bên cũng như thế, ăn đến mồm mép bóng nhờn, vừa nhìn liền biết là một tiểu cật hóa ( kẻ háu ăn), cực kì dễ thương.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng cười nói.

"Ha hả, các ngươi thích ăn là tốt rồi."

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói dứt lời, mắt nhung không khỏi nhẹ nhàng vừa ngước lên, liền rơi trên người Huyền Lăng Thương ngồi ở phía đối diện nàng.

Thấy Huyền Lăng Thương giờ phút này chính lúc đang cầm trà thơm ở nơi này nhấm nháp, trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức mở miệng nói.

"Hoàng thượng, ngài cũng nếm thử thức ăn nơi này đi! Phi thường ngon đó!"

Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, lại thấy ánh mắt tràn đầy hi vọng của Đồng Nhạc Nhạc , huyết mâu của Huyền Lăng Thương chỉ là nhẹ nhàng lóe ra một phen, liền gật đầu, lên tiếng.

Lập tức, hắn liền cầm lấy đôi đũa từ từ bắt đầu ăn.

Nhìn thấy Huyền Lăng Thương cầm đôi đũa, im lặng ăn.

Tuy là đơn giản một động tác, cũng là tao nhã tự nhiên, đẹp mắt làm cho người ta không rời mắt nổi!

Nam nhân này, thật đúng là gặp may mắn, không chỉ có có được dung mạo mê người như thế, lại còn địa vị quyền lực cao cao tại thượng . Coi như là khí chất, cũng là sang trọng phi phàm, khoan thai đài các.

Nam nhân như thế, thế gian hiếm có !

Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thán phục, nàng cũng không biết ánh mắt của chính mình nhìn Huyền Lăng Thương, càng có thêm vài phần si mê . . .

Đối với vẻ si mê trong mắt Đồng Nhạc Nhạc, lại làm cho Lan Lăng Thiệu Giác ngồi ở bên cạnh Huyền Lăng Thương trông thấy. Hàng mi thanh tú ngời ngời kia, cũng là không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái. . .

Trong mắt mịt mờ không rõ. . .Sau khi ăn cơm no, Đồng Nhạc Nhạc muốn đi vê sinh liền nói một tiếng với Huyền Lăng Thương bọn họ, rồi lui xuống.

Khách sạn này Đồng Nhạc Nhạc trước đây đã đến một lần, cho nên nhanh chóng liền tìm được nhà xí.

Giải quyết xong, Đồng Nhạc Nhạc liền đi ra từ trong nhà xí, tính toán trở về.

Ai biết, vào đúng thời điểm này, phía trước cách đó không xa, lại đột nhiên truyền đến tiếng trẻ con ồn ào.

"Đánh chết hắn, xú khất cái này, lại dám ăn vụng bánh bao nhà ta!"

"Đánh đánh đánh!"

Nghe được âm thanh những đứa trẻ này, Đồng Nhạc Nhạc chân mày cau lại một cái. Xuất phát từ tò mò, nàng liền vội vàng đi tới.

Chỉ thấy, cách đó không xa trước người nàng, đang có năm sáu đứa trẻ, chúng vây quanh một kẻ ăn mày.

Những đứa trẻ này, đứa bé bảy tám tuổi, đứa lớn mười hai mười ba tuổi. Giờ phút này, đứa trẻ mười hai mười ba tuổi kia, đối diện gã khất cái trên mặt đất đang tung quyền đấm cước đá.

Trong miệng càng là nói lẩm bẩm, khiến Đồng Nhạc Nhạc mơ hồ rõ ràng , là vì vậy khất cái ăn vụng bánh bao nhà hắn, liền bị bọn họ quyền đấm cước đá.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không nhìn nổi .

Dù sao, nếu không phải cùng đường, ai nguyện ý trộm bánh bao ăn! ?

Thật giống như ngày đó, nàng không hiểu ra sao cả đi tới triều đại này. Nếu không phải trời xui đất khiến cứu Huyền Lăng Thương, cũng sẽ không được Huyền Lăng Thương mang về hoàng cung, được ăn ngủ rất tốt.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức tiến lên, sau đó hai tay chống nạnh, liền hô to một tiếng đối với đứa trẻ trước mặt.

"Các ngươi rốt cuộc đang làm cái gì vậy! ?"

Cùng với Đồng Nhạc Nhạc hô to, hẻm nhỏ vốn đang náo nhiệt không thôi, lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.

Đám trẻ con vốn đang vây quanh gã khất cái trên mặt đất , lập tức vội vàng quay đầu lại nhìn.

Đến khi thấy dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc làm bộ mặt mày hung ác , lập tức sợ đến bỏ chạy tứ tán.

Nhìn thấy những đứa trẻ này sợ đến vội vàng chạy thoát, Đồng Nhạc Nhạc mới thu lại vẻ mặt hung ác, sau đó đảo mắt nhìn quanh một lượt, nhìn vào trên mặt khất cái đang cong người trên mặt đất .

Mới rồi chưa từng chú ý xem, hiện tại cẩn thận nhìn một cái, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thất kinh.

Chỉ thấy tiểu khất cái này, đầy người bẩn thỉu, mặc trên người là một bộ trang phục rách rưới màu đen.

Chỉ là bộ trang phục này đã sớm dính đầy cỏ vụn bùn đất. Hơn nữa từ trên người hắn, vẫn còn tản mát ra những trận tanh tưởi, làm cho người ta không dám tới gần!

Vì vậy tiểu khất đầu tóc bù xù, cho nên làm cho người ta không thấy rõ lắm dáng vẻ của hắn.

Chỉ là, nhìn thân hình, hẳn là một nam nhân.

Mà trên tay tiểu khất cái này, đang xiết chặt một cái bánh bao nho nhỏ.Giờ phút này, cái bánh bao đã bẩn thỉu, lại vẫn bị hắn xiết chặt trên tay, làm cho người ta nhìn thấy, mà trong lòng không khỏi đau xót.

Đồng Nhạc Nhạc mặc dù keo kiệt, cũng là một người phi thường có lòng đồng cảm!

Nay gặp tiểu khất cái đầy người bẩn thỉu, lại đáng thương vô cùng , trên mặt không khỏi hiện lên vài phần vẻ thương hại.

Lập tức, nàng hé mở làn môi hồng, liền dè dặt, mở miệng hỏi.

"Ngươi, không có việc gì chứ! ?"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng, phảng phất sợ hãi mình sẽ hù dọa tiểu khất cái này.

Bởi vì, mặc dù nàng không thấy rõ nét mặt tiểu khất cái này, lại cảm giác được, cùng với nàng tới gần, thân thể tiểu khất cái này không khỏi cứng đờ.

Phảng phất một chú nai con bị làm kinh động, thật sự đáng thương.

Chỉ là, vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đồng cảm, tiểu khất cái này dẫu nghe được lời của nàng, lại không nói một lời.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là cho là, tiểu khất cái này là một người câm điếc.

Làm khất cái đã rất đáng thương, lại còn là một người câm điếc, vậy phải để cho hắn sống thế nào a!

Chỉ tiếc, nàng năng lực có hạn, coi như lại đồng cảm với hắn, cũng không cách nào giúp hắn làm được cái gì.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là thở dài một hơi, lập tức, dường như nghĩ đến cái gì, liền đưa tay vào trong lòng ngực, móc ra số bạc sau khi thanh toán, còn lại bốn mươi lượng bạc.

Sau đó, liền nhẹ nhàng đưa tới tên tiểu khất cái kia.

"Trên người của ta chỉ có số tiền như vậy, ngươi cầm lấy mua đồ ăn, thuận tiện đi khám đại phu đi! Còn nhiều hơn, ta cũng không có."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói, chỉ là tiểu khất cái kia, lại vẫn không có động tĩnh chút nào.

Nếu như không nhìn kỹ, còn tưởng rằng đó chỉ là mộtđống giẻ rách rơi rụng trên mặt đất đây!

Tuy là như thế, Đồng Nhạc Nhạc vẫn cảm giác được, dưới mái tóc rối bời kia, ánh mắt của tiểu khất cái này đang gắt gao rơi trên người nàng.

Thấy vậy, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là khẽ mấp máy một cái, lập tức lại không nói thêm cái gì, chỉ là đặt số bạc trên tay ở trước mặt tiểu khất cái, sau đó xoay người rời khỏi.

Mặc dù bốn mươi lượng bạc này, đối với nàng mà nói, là một khoản tiền không nhỏ.

Chỉ là, những thỏi bạc trắng này, nếu như tiêu vào những chuyện mà nàng cho rằng đáng giá, thì nàng cũng không cho là cái gì .

Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền sải bước, rời khỏi hẻm nhỏ.

Lại không hề phát hiện ra được, sau khi nàng xoay người rời khỏi, tiểu khất cái nằm trên mặt đất liền nhẹ nhàng đưa tay, rẽ mái tóc rối bời đang rủ xuống trên trán.

Một đôi mắt màu hổ phách kia, đang gắt gao nhìn vào nàng. .

Quảng cáo
Trước /612 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bạn Cùng Phòng Bạn Trai Cô Ấy Là Quỷ Vương

Copyright © 2022 - MTruyện.net