Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
  3. Chương 176
Trước /612 Sau

Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 176

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Huyền Lăng Thương thấy vậy, đầu tiên là ngẩn người, sau đó liền lập tức ra ngoài.

Đồng dạng Lan Lăng Thiệu Giác ở một bên cũng vậy, đầu tiên là thật sâu liếc mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc một chút, lại theo sát mà đi ra ngoài.

Trong chốc lát, bên trong Dưỡng Tâm điện, chỉ còn lại có hai ngườiĐồng Nhạc Nhạc và Lâu Vô Tâm.

Thấy những người khác đều đã rời khỏi, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền vui vẻ.

Thật sự là trời cũng giúp nàng a!

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh một lượt, liền gắt gao rơi trên người 'nam nhân' đang ngồi ở trước mặt nàng.

Đối với ánh mắt thẳng tắp của Đồng Nhạc Nhạc, Lâu Vô Tâm liền cảm thấy sửng sốt, ánh mắt nhìn lại Đồng Nhạc Nhạc, tràn đầy nghi hoặc.

Chỉ thấy tiểu thái giám trước mắt, y phục trên người bị đốt trọi nhiều chỗ, tóc tai cũng bừa bộn không thôi, chớ nói chi khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị tro bám đầy không thấy rõ đường nét.

Lâu Vô Tâm từ sau khi vào cung, liền nghe nói qua không ít sự tích về tiểu thái giám này.

Trong lòng cũng rõ tiểu thái giám này, chính là tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng.

Hoàng thượng đối xử với hắn thật không giống với bình thường!

Đặc biệt là hôm nay, Hoàng thượng lại không để ý đến bản thân mà nhảy vào đám cháy để cứu tiểu thái giám này ra ngoài. Chuyện này đã sớm bị truyền khắp hoàng cung.

Mới vừa rồi, trước khi tới nơi này, nàng đối với nhân vật trong truyền thuyết này liền tò mò không thôi. Cũng không ngờ rằng, tiểu thái giám trước mặt này, lại dùng ánh mắt kỳ quái như thế nhìn mình.

Trong lòng Lâu Vô Tâm vẫn còn đang nghi hoặc, lại thấy tiểu thái giám mở miệng ra nói trước.

"Lâu ngự y, ta không thích quanh co lòng vòng, như vậy ta liền ăn ngay nói thật."

"A! ? Nhạc công công, lời này của ngươi là có ý tứ gì! ?"

Lời Đồng Nhạc Nhạc nói ra làm Lâu Vô Tâm cảm thấy nghi hoặc không thôi, dáng vẻ tràn đầy ngạc nhiên cùng thắc mắc.

Thấy vậy, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc liền mở ra trực tiếp nói.

"Ta biết ngươi là nữ nhân!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng gằn lên từng tiếng. Hơn nữa lúc nàng nói, ánh mắt gắt gao rơi trên người Lâu Vô Tâm.

Chỉ thấy người 'nam nhân' trước mắt khi nghe được những lời cuối cùng của nàng thì thân thể chấn động mãnh liệt, đôi mắt mở to, trong mắt lộ rõ dáng vẻ rung động.

Nhìn thấy thần sắc của 'nam nhân' trước mắt như thế, coi như 'hắn' không nói lời nào, Đồng Nhạc Nhạc cũng hiểu rõ phỏng đoán của mình là không sai. Lâu Vô Tâm, thật sự là một nữ nhân!

Trong khi Đồng Nhạc Nhạc chìm trong suy nghĩ, Lâu Vô Tâm sau một khắc rung động, liền nhanh chóng phục hồi tinh thần, trên mặt làm ra vẻ điềm tĩnh.

Mày khẽ chau mày, môi hồng hé mở, làm ra vẻ không giải thích được.

"Nhạc công công, ta không biết ngươi đang nói cái gì! Ta đường đường là nam tử hán, như thế nào lại là nữ nhân! ?"

Lâu Vô Tâm mở miệng, trên mặt làm ra vẻ giận dữ.

Chỉ là, trên trán nàng nhanh chóng lấm tấm không ít mồ hôi, bán đứng tâm tình đang bối rối của nàng.

Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết rõ nàng ấy chỉ là cố làm ra vẻ thôi, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một cái, lập tức mở miệng cười nói.

"Lâu ngự y chớ căng thẳng, thân phận của ngươi, ta sẽ không nói với những người khác."

Nghe được những lời này, Lâu Vô Tâm lập tức sửng sốt, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, có tìm tòi nghiên cứu, đánh giá, không giải thích được, và cả sự cảnh giác.

Thấy Lâu Vô Tâm phòng mình như phòng lang, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền biết nàng ấy là đang băn khoăn nghi hoặc.

Dù sao, bên trong hoàng cung này người lòng không thể không phòng được.

Lại nói Lâu Vô Tâm nữ giả nam trang lẫn vào cung đình làm ngự y, như vậy thân phận của nàng khẳng định là không thể để người khác biết tới.

Bằng không, đây chính là phạm vào tội khi quân!

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền hiểu rõ.

Lâu Vô Tâmtrầm lặng trong khoảng khắc liền lập tức mở miệng hỏi.

"Ngươi, rốt cuộc là người phương nào! ?"

Lâu Vô Tâm mở miệng, âm thanh véo von, không khàn khàn giống mới vừa rồi.

Trong lòng biết đây mới là âm thanh đích thực của Lâu Vô Tâm, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc cong lên một cái, mở miệng cười nói.

"Kỳ thật, ta với ngươi đồng dạng!"

"Cùng ta đồng dạng! ?"

Nghe được những lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Lâu Vô Tâm trên mặt sửng sốt, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc, hiển nhiên vẫn còn suy nghĩ cẩn thận.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác là đưa cánh tay nhỏ bé đến trước mặt Lâu Vô Tâm.

"Vậy ngươi xem mạch tượng của ta liền biết được đáp án thôi."

Lời nói vừa dứt liền thấy cổ tay nhỏ bé Đồng Nhạc Nhạc đưa tới, Lâu Vô Tâm trong lòng vừa nghi hoặc lại bất an, nhưng mà, vẫn không nhịn được tò mò, đưa tay đến mạch Đồng Nhạc Nhạc.

Thấy dáng vẻ tràn đầy cảnh giác của Lâu Vô Tâm, Đồng Nhạc Nhạc cũng chỉ là mỉm cười nhìn nàng tiếp tục bắt mạch cho mình.

Sau một khắc, liền thấy Lâu Vô Tâm thu tay lại, mắt nhìn nàng tràn đầy kinh ngạc.

Dừng lại một chút, tựa như chưa xác định chính xác, Lâu Vô Tâm lại lần nữa đưa tay ra, đặt lên mạch trên cổ tay nàng.

Chỉ thấy trên gương mặt tinh xảo của Lâu Vô Tâm, đầu tiên là đầy vẻ kinh ngạc, sau lại là hiểu rõ, cuối cùng, ánh mắt ngước lên nhìn Đồng Nhạc Nhạc, giật mình la lên.

"Vậy thì ra, ngươi cũng là nữ nhân! ?"

Đối với bộ dạng kinh ngạc của Lâu Vô Tâm, Đồng Nhạc Nhạc cũng chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, lập tức mở miệng nói.

"Đúng vậy, cho nên Lâu ngự y không cần lo lắng ta sẽ nói ra bí mật của ngươi , đương nhiên điều kiện kiên quyết là ngươi cũng phải giữ bí mật cho ta! Hiện nay chúng ta đã là người cùng hội cùng thuyền, một người có việc, thì người kia tuyệt đối cũng sẽ không chút dễ chịu."

Câu nói cuối cùng kia, giọng điệu Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy nghiêm túc.

Dù sao, nàng với Lâu Vô Tâm cũng chỉ là lần đầu gặp mặt, cũng không rõ Lâu Vô Tâm này tính tình như thế nào. Nàng không thể không đề phòng.

Lâu Vô Tâm nghe vậy, trên mặt đầu tiên là ngậm chặt miệng không nói một khắc, sau đó hiểu rõ mới trở lại bình thường, mở miệng nói.

"Hảo, ta thề, tuyệt đối sẽ không đem bí mật của ngươi nói ra, ngươi cũng không thể đem chuyện của ta cho những người khác biết!"

Nghe được lời Lâu Vô Tâm nói, Đồng Nhạc Nhạc lập tức hé miệng cười một tiếng, dù sao nàng cũng chỉ cần những lời này của Lâu Vô Tâm.

"Hảo, một lời đã định!"

. . .

Sau khi cùng Đồng Nhạc Nhạc tuyên thề, tuyệt đốikhông được đem thân phận đối phương cho bất kỳ ai biết cho đến, Lâu Vô Tâm liền chăm chú kiểm tra cho Đồng Nhạc Nhạc một phen, sau đó băng bó tốt cho vết thương trên cổ chân của nàng.

Không thể không công nhận, y thuật của Lâu Vô Tâm xác thực không tồi.

Quan trọng nhất là dược nàng đưa tới, không giống ngự y phòng khác kê thật đắng a.

Hơn nữa vết sưng đỏ trên cổ chân, sau khi được nàng cấp dược chỉ cảm thấy lành lạnh, phảng phất như được một khối băng chụp lên, không bao lâu, chỗ sưng đỏ trên chân liền tiêu tan đi phân nửa.

Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên cực kỳ vui mừng.

"Ha hả, không nghĩ tới y thuật của ngươi tốt như vậy, nhưng mà, ngươi tại sao đang yên lành lại nữ giả nam trang đến hoàng cung làm ngự y đây! ?"

Đồng Nhạc Nhạc vừa nhìn vết thương chính mình mà Lâu Vô Tâm còn chưa kịp băng bó, trong lòng vừa nghi hoặc không thôi, liền không hề nghĩ ngợi mà mở miệng ra hỏi.

Chỉ là, khi nghe thấy Đồng Nhạc Nhạc nói ra những lời này, môi đỏ Lâu Vô Tâm mím chặt lại, như là không muốn nói ra.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng nói.

"Thật xin lỗi, mấy vấn đề này ta không nên hỏi đến, nếu ngươi không muốn nói thì cũng đừng miễn cưỡng nói."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trong lòng có vài phần ảo não.

Dù sao, tất cả mọi người đều có bí mật không muốn nói ra, nàng thật sự là lắm miệng a.

Trong khiĐồng Nhạc Nhạc đang ảo não không thôi, lại thấy Lâu Vô Tâm nâng đôi mắt long lanh lên, hé mở làn môi hồng, mở miệng nói.

"Không có gì không muốn nói, ta sở dĩ vào cung, chỉ là bởi vì một người."

Nghe được lời này của Lâu Vô Tâm, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, lập tức mở miệng bật thốt ra.

"Một người! ?"

"Đúng vậy, là một người đối với ta mà nói phi thường quan trọng. . ."

Lâu Vô Tâm mở miệng, ánh mắt hơi ngẩn ra, phảng phất nghĩ đến cái gì đó, trên mặt xẹt qua một tia si mê. . .

Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, lập tức như là nghĩ đến cái gì, liền mở miệng hỏi.

"Người kia, đối với ngươi mà nói phi thường quan trọng, chẳng lẽ là người ngươi thích! ?"

Lời này của Đồng Nhạc Nhạc cũng chỉ là nàng thuận miệng nói ra thôi.

Không nghĩ đến, Lâu Vô Tâm vốn đang ngẩn người nghe những lời này của nàng lại tựa con mèo bị người khác dẫm lên đuôi cả người liền từ chỗ đang ngồi nhảy dựng lên.

Trên gương mặt xinh đẹp, nhanh chóng hiện lên vài phần ngượng ngùng, tức giận cùng bối rối.

"Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó! ? Mới, mới không phải!"

Lâu Vô Tâm mở miệng, giọng điệu bối rối.

Chỉ là, khuôn mặt nhỏ nhắn kia tràn đầy ửng đỏ, đôi mắt long lanh vẫn còn lóe ra một tia ngượng ngùng cùng bối rối, rõ ràng là bộ dạng dấu đầu lòi đuôi.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi bật cười.

"Phải không! ? Nhìn lại bộ dáng của ngươi xem, có chỗ nào không giống như đang nói đến người trong lòng hay không. . ."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ánh mắt nhìn phía Lâu Vô Tâm không chút nào che dấu vẻ chế nhạo.Nghe vậy, hai gò má Lâu Vô Tâm lại càng đỏ hơn.

Cuối cùng thu thập xong đồ của mình Lâu Vô Tâm liền nhanh chóng đứng lên, mở miệng nói.

"Tốt lắm, ta đi về trước không thèm nghe ngươi nói nữa,."

Lâu Vô Tâm vừa nói dứt lời liền xoay người rời khỏi.

Nhìn thấy dáng vẻ nàng ấy cuống quít mà chạy, Đồng Nhạc Nhạc liền không nhịn được liền bật cười.

Thật sự là một tiểu cô nương da mặt mỏng, nàng mới chọc nhẹ một câu như vậy, nàng ấy liền đã đỏ mặt thành bộ dáng này.

Hiện tại lại còn bị dọa chạy!

Nhưng mà, thấy dáng vẻ bối rối ngượng ngập của Lâu Vô Tâm, Đồng Nhạc Nhạc trái lại có chút tò mò.

Mặc dù mới ở chung với Lâu Vô Tâm có hơn một canh giờ ngắn ngủi, nhưng Đồng Nhạc Nhạc phát hiện ra, Lâu Vô Tâm cũng không phải là người xấu gì.

Chỉ cần nhìn cách nàng ấy dụng tâm đối y thuật, cùng với dáng vẻ ngượng ngùng không biết làm sao của nàng ấy, Đồng Nhạc Nhạc liền cảm nhận được, nàng cùng Lâu Vô Tâm có thểtrở thành bạn tốt.

Chỉ là hiện tại, nàng thật hiếu kỳ, người mà Lâu Vô Tâm thích, rốt cuộc là ai đây! ?

. . .

Bởi vì trên người có vết thương, Đồng Nhạc Nhạc liền ở tại tiểu viện của mình tu dưỡng một thời gian.

Mỗi ngày, Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tửsẽ tự mình đưa đồ ăn đến cho nàng

Còn Lâu Vô Tâm mỗi ngày đều đúng giờ đến giúp nàng thay đổi dược.

Thường xuyên qua lại, Đồng Nhạc Nhạc cùng Lâu Vô Tâm trái lại trở nên rất quen thuộc.

Có lẽ cả hai đều không sai biệt lắm về độ tuổi, hơn nữa trên người cũng có bí mật giống nhau, Đồng Nhạc Nhạc cùng Lâu Vô Tâm ở chung vô cùng tốt.

Từ sau khi Đường Yên Nhi và Huyền Lăng Phong rời khỏi hoàng cung Đồng Nhạc Nhạc vẫn luôn muộn phiền, hiện nay, có thể nhận thức được bằng hữu mới, đương nhiên là vui mừng.

Hơn nữa, bên trong hoàng cung này, cũng không có các loại giải trí linh tinh, cho nên đám cung nhân đều muốn đem thú bát quái trở thành một trò tiêu khiển.

Cho nên, coi như Đồng Nhạc Nhạc mỗi ngày chỉ sống ở trong tiểu viện của mình, vẫn có thể biết được những chuyện xãy ra trong cung.

Giống như thời điểm hiện tại.

"Tiểu Nhạc Tử ngươi biết không! ? Nghe nói Hoàng thượng gần đây thu nhận một lượng lớn thị vệ, hơn nữa, còn tính toán tự mình chọn lựa một nhóm thị vệ. Mấy ngày nữa, Hoàng thượng còn chuẩn bị một hồi tranh luận võ tài, chọn những thị vệ luận võ, võ công tốt, sẽ phong làm Nhất Đẳng Thị Vệ, trực tiếp được phụng vụ Hoàng thượng đấy!"

Vào lúc giữa trưa, Tiểu Quế Tửmang đến bữa trưa cho Đồng Nhạc Nhạc, thuận tiện đem chuyện bát quái vừa mới biết được nói cho Đồng Nhạc Nhạc.

Nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức mở miệng hỏi.

"Thu nhận thị vệ! ? Như thế nào đang yên đang lành Hoàng thượng đột nhiên lại thu nhận thêm thị vệ đến đây! ?"

Phải biết rằng, bên trong hoàng cung này cung nhân đông đảo, thị vệ lại càng là nhiều không kể xiết.

Hơn nữa gần nhất, hoàng cung cũng đang yên bình, Huyền Lăng Thương đột nhiên lại tuyển thêm nhân lực, thật sự làm cho người ta tò mò.

Trong khi Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc trong lòng, Tiểu Quế Tử nghe được lời của nàng cũng là lắc lắc đầu, mở miệng nói.

"Cái này ta cũng đâu biết đâu! ? Đây chính là ý tứ của hoàng thượng, Hoàng thượng làm như vậy, tự ngài có an bài."

Nghe được Tiểu Quế Tử nói, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.

"Ừ, chỉ biết vậy thôi."

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói dứt lời, liền không nói thêm gì.

Cuối cùng nhìn thấy hôm nay thức ăn đều là thức ăn nàng thích, liền quăng những chuyện khác vứt bỏ tận chín tầng mây.

Thấy bộ dạng thèm ăn kia của Đồng Nhạc Nhạc, Tiểu Quế Tử không khỏi lắc đầu cười không ngừng.

"Ngươi nha, ngươi thật sự là thèm ăn!"

"Hì hì, ăn chính là yêu thích lớn nhất của ta a, không có biện pháp, ai kêu những đồ ăn này hấp dẫn đến như thế! ?"

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, cũng không khách khí cùng Tiểu Quế Tử, cầm lấy đôi đũa, liền đem một miếng nâng lên ngốn ngấu cắn.

Thấy Đồng Nhạc Nhạc ăn nhiệt tình như vậy, Tiểu Quế Tử chỉ là hé miệng mỉm cười. Sau một khắc, như là nghĩ đến cái phiền não nào lại nhẹ nhàng cau mày lại một cái.

Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, như có điều suy nghĩ muốn nói lại thôi.

Thấy thần sắc Tiểu Quế Tử như thế, tay Đồng Nhạc Nhạc dừng lại, trong lòng nghi hoặc, môi đỏ mọng hé mở, liền mở miệng hỏi.

"Tiểu Quế Tử, ngươi có gì muốn nói sao! ?"

Cùng Tiểu Quế Tử ở chung cũng không phải trong thời gian ngắn, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết Tiểu Quế Tử là người tâm tư đơn thuần, trong lòng có cái gì, liền không thể giấu được.

Giờ phút này, thấy Tiểu Quế Tử một bộ dạng muốn nói lại thôi, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, trực tiếp hỏi.

Nghe được những lời của Đồng Nhạc Nhạc, trên mặt Tiểu Quế Tử đầu tiên là sửng sốt, sau khi do dự một phen, mới mở miệng hỏi.

"Tiểu Nhạc Tử, trước đây vài hôm lúc ngươi chìm trong biển lửa, là Hoàng thượng không để ý đến bản thân vọt vào cứu ngươi ra. Chuyện này bên trong hoàng cung đã sớm truyền khắp nơi, mọi người đều đang bàn tán sôi nổi, hơn nữa, trên tiền triều cũng có không ít đại thần nói về chuyện này, còn có người nói, ngươi là, ngươi là. . ."

Nói đến lời cuối cùng, trên mặt Tiểu Quế Tử càng lộ ra vẻ khó khăn.

Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc trầm xuống.

Kỳ thật, nàng sớm đã biết sẽ có chuyện như vậy xảy ra.

Dù sao, Huyền Lăng Thương chính là đương kim Thánh thượng, thân thể của hắn, chínhlà quan hệ đến cả Linh Nhạc Quốc.

Thế mà mấy ngày trước, hắn lại bởi vì mình, mà liều lĩnh lọt vào đám cháy cứu ra, chuyện này đối với mọi người mà nói, đều rất kinh động lòng người .

Mọi người bàn luận sôi nổi, nàng cũng không cảm thấy quá làm kỳ lạ.

Nghĩ tới đây, lại thấy dáng vẻ khó mở miệng củaTiểu Quế Tử , đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc cong lên một cái, mở miệng cười nói.

"Tất cả mọi người nói cái gì! ? Nói ta là yêu nghiệt mê hoặc hoàng thượng! ?"

Nghe những lời nói của Đồng Nhạc Nhạc, Tiểu Quế Tử trên mặt lập tức liền buồn bực.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc cũng rõ mình đã nói trúng .

Lại nhớ, trong mắt mọi người, nàng chẳng qua chỉ là một hoạn quan.

Thân phận thái giám hèn mọn, lại có thể được đương kim hoàng thượng không để ý bản thân đi cứu, nếu như đổi lại là nàng, nàng khẳng định cũng xem là mơ mộng viễn vong.

Đối với lời đồn đại của mọi người, kỳ thật Đồng Nhạc Nhạc một điểm cũng không để ý, nàng chỉ quan tâm đến cái nhìn của Huyền Lăng Thương đối sự việc lần này.

Hơn nữa, đối với tâm tư của Huyền Lăng Thương, nàng cũng không rõ.

Thường ngày đối mặt, Huyền Lăng Thương vẫn luôn là bộ mặt lạnh lùng kín đáo, chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc lại biết, kỳ thật đó chỉ là bề mặt của Huyền Lăng Thương.

Trong tâm Huyền Lăng Thương, lại là một người đàn ông vô cùng dịu dàng lại chu đáo.

Chỉ là, nàng không biết, trong cảm nhận của Huyền Lăng Thương nàng rốt cuộc là như thế nào! ?

Nàng chẳng qua chỉ là một thái giám thân phận hèn mọn thôi, tại sao hôm đó Huyền Lăng Thương lại liều lĩnh vọt vào đám cháy để cứu nàng ra đây! ?

Rốt cuộc là tại sao! ?

. . .

Sau khi tịnh dưỡng thời gian, vết thương trên người Đồng Nhạc Nhạc cuối cùng cũng đã khỏi hẳn.

Đồng Nhạc Nhạc là người hiếu động, sau khi phải nằm tại chỗ mấy ngày, đầu xương khớp gối đều đã trở nên cứng ngắc.

Đến khi Lạc Vô Tâm lên tiếng, nói thân thể nàng cuối cùng đã không có việc gì, Đồng Nhạc Nhạc cũng không chịu ngồi yên nữa.

Nhanh chóng đứng dậy, rửa mặt xong xuôi, ăn mặc chỉnh tề, Đồng Nhạc Nhạc liền tính toán đi ra ngoài một chút.

Chỉ thấy hôm nay, khí trời quả là không tệ.

Mặc dù còn có chút lạnh lùng, nhưng tuyết ngừng từ sớm.

Cách đó không xa, thấy không ít người đang dọn tuyết trắng trên đường.

Mặc dù hiện tại là vào đông, trăm hoa điêu linh, hoa mai lại nở rộ vào lúc này .

Nhìn chán cảnh tuyết phủ trắng xóa kia , những bông mai đỏ đang đua nhau nở rộ, liền có vẻ cực kì vui mắt.Vừa lúc hôm nay rảnh rỗi, Đồng Nhạc Nhạc lại nổi hứng muốn ngắm hoa mai.

Liền một mạch đi đến vườn mai, chỉ thấy bên trong vườn, hoa mai vừa mới nở.

Màu sắc hoa mai mềm mại, nào là trắng hơn tuyết, nào là hồng phấn xinh đẹp, nào là đỏ như lửa, đan xen lẫn nhau, đẹp không sao tả xiết.

Nàng cảm nhận được từng trận hương hoa thanh nhã, thấm vào tận ruột gan!

Cũng chính lúc cơn gió nhẹ thổi qua, từng cánh hoa bay xuống mặt đất, lúc đầu vừa nhìn thấy, phảng phất như lạc vào cõi tiên, hoa mỹ tựa như trong tranh vẽ.

Nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt, tâm tình Đồng Nhạc Nhạc vô cùng vui sướng.

Khóe miệng hơi cong lên, mắt nhung cười tít lại.

Đang định mở miệng khen ngợi cảnh đẹp trước mắt, không ngờ, lại có một tiếng hét kinh hãi đột nhiên phát ra từ cách đó không xa, làm cho Đồng Nhạc Nhạc phải chú ý.

Nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, tìm theo hướng có tiếng người, từ từ đi tới.

Chỉ thấy, ở sâu trong vườn mai, có hai tiểu cung nữ mặc trang phục hồng nhạt, đang đứng nói gì đó với nhau dưới một gốc cây mai to.

Trong đó có một tiểu cung nữ, trên mặt tràn đầy lo lắng, như muốn chực khóc.

Tiểu cung nữ còn lại ở bên cạnh đang an ủi nàng.

“Ngươi đừng khóc, chỉ là một chiếc khăn tay nhỏ thôi, hiện tại nó bị thổi tới trên ngọn cây, thật sự chúng ta có muốn cũng không thể với tới được, chuyện này hãy để sau đi, Tống cô cô vẫn còn chờ chúng ta ở tiền đình! Nếu chúng ta đến trễ, chắc chắn sẽ bị Tống cô cô xử phạt!”

“Nhưng mà, khăn tay này, là lúc ta vào cung, mẫu thân tự tay thêu cho ta, mỗi lần ta nhớ mẫu thân, đều cầm lấy nó để tưởng nhớ, bây giờ khăn tay đã bị thổi lên trên cây, ta... ta...”

Nói xong lời cuối cùng, tiểu cung nữ kia chợt khóc òa lên.

Nghe xong lời đối thoại của hai tiểu cung nữ kia, Đồng Nhạc Nhạc ngước đôi mắt xinh đẹp nhìn lên ngọn cây mai trên đầu bọn họ.

Chỉ thấy cây mai này, không giống với những cây mai khác, nó sinh trưởng ở nơi tương đối cao, giờ phút này, tại trên đỉnh cây mai, một chiếc khăn tay nhỏ, bị mắc lại trên một cành cây.

Nghĩ đến, khăn tay này, là của tiểu cung nữ này.

Lại nhìn thấy, tiểu cung nữ này khóc như bão táp mưa sa, rất thương tâm.

Thấy vậy, làm cho Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sinh tâm không đành lòng.

Nhớ lại chính mình từ nhỏ bơ vơ không nơi nương tựa, loại cảm giác này, nàng hiểu rất rõ.

Nhìn đến y phục của hai tiểu cung nữ, hiển nhiên là cung nữ vừa mới vào cung, hơn nữa tuổi cũng không lớn, bộ dáng chỉ mới mười bốn mười lăm.

Trẻ tuổi như vậy, nếu như ở hiện đại, có lẽ chỉ mới là học sinh trung học cơ sở!

Đúng là còn rất nhỏ, lại phải vào hoàng cung này làm người hầu, thật là đáng thương.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền đi tới chỗ bọn họ, hé mở làn môi hồng, mở miệng nói.

“Ngươi đừng khóc, khăn tay này, ta có thể lấy xuống giúp ngươi.”

Đồng Nhạc Nhạc vừa mới nói xong, hai tiểu cung nữ dưới gốc cây mai ngây ngẩn cả người.

Hai người cùng nhìn về nơi âm thanh phát ra, trong tầm mắt của họ xuất hiện một thiếu niên, hai tiểu cung nữ vội vàng kinh ngạc.

Chỉ thấy, dọc con đường hoa mai đang nở, những cánh hoa mai theo gió mát thổi mà chầm chậmrơi xuống.

Một khuôn mặt thiếu niên đẹp như ngọc, vững vàng bước đi dưới trời đầy hoa đến chỗ các nàng.

Thiếu niên toàn thân một bộ y phục màu trắng, làm tôn lên làn da nõn nà bên trong.

Mái tóc dài đen nhánh, chỉ dùng một dây cột tóc màu đen nhẹ nhàng buộc một phần ở phía sau, còn lại toàn bộ buông xõa, làm khuôn mặt vốn nhỏ nhắn bằng bàn tay lại càng tinh xảo.

Mặt như trong tranh vẽ, đôi môi chúm chím đỏ mọng, mỗi một chỗ, cũng đều tinh tế, phối hợp hoàn mỹ, tổ hợp như vậy tạo thành một khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc.

Nhìn thấy... thiếu niên phảng phất như tranh họa đang đi tới, hai tiểu cung nữ vô cùng kinh ngạc.Đồng Nhạc Nhạc đã đến gần, bọn họ còn chưa khôi phục lại tinh thần.

Nhìn lại hai tiểu cung nữ, chính là ánh mắt họ đầy kinh diễm nhìn nàng, trên mặt đờ đẫn ra, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cười một tiếng.

“Ha ha, các người đều làm sao vậy?”

Nghe được những lời của Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, hai tiểu cung nữ kia vội vàng hồi phục lại tinh thần.

Nghĩ đến vừa rồi lại ngẩn người vì dung mạo tuyệt sắc của thiếu niên này, trên mặt hai tiểu cung nữ nhanh chóng đỏ hồng, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng ảo não.

Chỉ là sau một khắc, sau khi một tiểu cung nữ hồi phục lại tinh thần, lập tức ngẩng đầu, nhìn Đồng Nhạc Nhạc đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, dè dặt mở miệng hỏi.

“Ngươi là ai?”

Tiểu cung nữ mở miệng hỏi, ánh mắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc, lại mang theo tò mò cùng hiếu kì.

Trong lòng biết rõ các nàng vừa mới tiến cung, không biết đến nàng cũng là chuyện bình thường, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc nhếch mép một cái, tự giới thiệu bản thân.

“Ta là người hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, các ngươì có thể gọi ta là Nhạc công công, hoặc cũng có thể gọi là Tiểu Nhạc Tử.”

Nghe được những lời này của Đồng Nhạc Nhạc, hai tiểu cung nữ kia, dường như nghĩ đến điều gì, mở to đôi mắt, lập tức nhìn nhau một phen, trên mặt đều là vẻ kinh ngạc.

“Thì ra ngươi chính là Tiểu Nhạc Tử.”

Tiểu cung nữ vừa mới khóc như bão táp mưa sa, khi nghe những lời của Đồng Nhạc Nhạc, không khỏi giật mình la lên thành tiếng.

Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt tiểu cung nữ, Đồng Nhạc Nhạc nhíu nhíu chân mày xinh xắn.

Thấy vậy, tiểu cung nữ kia nhớ đến điều gì đó, lôi kéo tiểu cung nữ còn lại, sau đó hai người lại nhìn nhau một chút.

Tiểu cung nữ kia lập tức rõ ràng hiểu ra, lúc này mới cúi đầu xuống, tràn đầy sợ hãi.

Nhìn thấy hai tiểu cung nữ trước mắt trao đổi ánh mắt với nhau, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên sửng sốt, sau đó lại hiểu được hành động của họ.

Nàng nhịn không được đưa tay sờ sờ cái mũi, trên mặt hiện ra vẻ bất đắc dĩ.

Nghĩ lại bản thân trong hoàng cung này cũng là một nhân vật có thể làm mưa làm gió, đi tới chỗ nào cũng có người nhận ra nàng.

Xem biểu tình trên mặt của hai tiểu cung nữ này, Đồng Nhạc Nhạc liền hiểu, lời đồn trong cung có sự lợi hại đến cỡ nào.

Nhưng mà, đối với những lời đồn nhảm này, Đồng Nhạc Nhạc cũng không để tâm đến chúng.

Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc cũng không quan tâm đến thái độ của hai tiểu cung nữ này đối với nàng, nàng nhún mũi chân một cái, liền nhảy lên bắt được nhánh cây mai, sau đó đưa tay, dùng sức lắc lư thân cây.

Thân cây cứng cáp, mặc kệ nàng lay động cỡ nào, cũng chỉ có thể làm rụng một ít cánh hoa, còn chiếc khăn tay trên cành kia, một chút cũng không động đậy.

Thấy vậy, hai tiểu cung nữ kia đều nhăn mặt chạy đến.

“Làm sao bây giờ? Vẫn là không lấy được khăn tay của ta rồi...”

Tiểu cung nữ kia vừa nói xong nước mắt lại muốn chảy ra, Đồng Nhạc Nhạc có chút luống cuống.

Mới vừa rồi, bản thân rất tự tin hưá với người ta, nói phải giúp nàng lấy chiếc khăn tay xuống, bây giờ, chính nàng cũng không làm được.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc vô cùng buồn bực, tự thấy có hơi mất mặt.

Lập tức, lại ngẩng đầu nhìn đánh giá độ cao cây mai, nàng tính toán với vóc dáng hiện tại của mình, nếu như trèo lên cây, rôì dùng tay với lấy cái khăn, nghĩ đến cũng có khả năng.

Suy tính trong lòng, Đồng Nhạc Nhạc lại quay đầu, nói với tiểu cung nữ khóc mưa kia.

“Ngươi đừng khóc, ta sẽ trèo lên cây, lấy cái khăn xuống cho ngươi.”

Nghe được những lời này của Đồng Nhạc Nhạc, tiểu cung nữ vô cùng kinh ngạc, lập tức mở miệng nói.

“Nhưng mà, chuyện này lại rất nguy hiểm...”Nghe được tiểu cung nữ kia nói vậy, lại thấy trên mặt nàng thấp thoáng vẻ lo lắng Đồng Nhạc Nhạc cũng không thèm để ý chút nào, hé miệng cười một tiếng.

“Ha hả, chút độ cao ấy đối với ta mà nói không tính là gì, ngươi cứ hãy đợi đó đi!”

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói.

Hơn nữa, nàng chính là nói thật, nhớ lại lúc còn nhỏ nàng rất thích trèo cây, cây nàng trèo rất cao, nàng không có nói quá đâu.

Trong lòng nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc trước đưa hai tay ma sát một phen, lập tức hít một hơi thật sâu, mới dè dặt bám vào cây mai từ từ trèo lên .

Thấy Đồng Nhạc Nhạc dè dặt hướng tới ngọn cây mai mà trèo lên, hai tiểu cung nữ như muốn ngừng thở nhìn lên ngọn cây.

Ánh mắt tràn đầy căng thẳng, càng gắt gao nhìn vào Đồng Nhạc Nhạc.

Chỉ thấy trên cây, thiếu niên bây giờ giống như con khỉ nhỏ trèo từ gốc cây mai, hai bàn tay nhỏ bé, thon thả trắng như tuyết càng không ngừng hướng tới chiếc khăn tay vướng trên ngọn cây.

Trong chốc lát, chiếc khăn tay vướng trên cây, liền bị thiếu niên dùng một tay kéo xuống.

Thấy vậy, trên mặt hai cung nữ đều hiện lên sự vui vẻ, Đồng Nhạc Nhạc cũng không ngoại lệ.

Trên tay nắm thật chặt chiếc khăn tay, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng vui vẻ, đôi môi đỏ mọng không ngừng cong lên, ánh mắt đầy ý cười, lập tức trên mặt Đồng NhạcNhạc đầy vui mừng.

“Ha hả, ta đã nói, ta có thể giúp các ngươi lấy lại chiếc khăn mà!”

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cười nói, trên mặt không che dấu nổi vẻ đắt ý.

Dáng vẻ kia giống như một con tiểu điêu nhi đắc ý dào dạt trông rất dễ thương.

Tuy nhiên sự vui vẻ trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không duy trì được lâu.

Trong chốc lát, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy trên chân vừa trượt, ngay lập tức cả thân thể liền nhanh chóng rơi xuống đất.

Chuyện xảy ra rất bất ngờ, Đồng Nhạc Nhạc nhất thời không có chuẩn bị tâm lý.

Cảm giác được thân thể của mình đang nhanh chóng rơi tự do, đầu óc trống rỗng, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác tim mình giống như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hé mở làn môi hồng, không nhịn được giật mình la lên thành tiếng.

Mắt thấy chính mình sẽ rơi xuống đất, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến mức nhắm chặt mắt lại, sợ hết hồn vía.

Cứ tưởng rằng chính mình khẳng định khó tránh khỏi ngã trên mặt đất, dù không chết nhưng khẳng định là vết thương đầy mình.

Ai biết sau một phút, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy chính mình rơi vào một vòng tay ôn hòa và ấm áp.

Cảm nhận được cái ôm này thuộc về một nam nhân có hơi thở xa lạ, lại không có làm cho người khác chán ghét chút nào.

Nghe vậy trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, lập tức mắt nhung có hơi mở ra, hướng tới trước mắt nhìn lại.

Chỉ thấy trước mắt, một hình dáng cương nghị rõ ràng, gương mặt tuấn tú.

Nam nhân ước chừng hai mươi tuổi, nước da đồng hun,hàng mi sắt như đao, cái mũi thẳng thắn, phảng phất như đao tước , đôi môi bạc mỏng.

Thu hút cái nhìn người ta nhất chính là hắn có một đôi mắt màu hổ phách.

Thấy vậy trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt.

Dù sao tại LinhNhạc Quốc, trừ Huyền Lăng Thương có một đôi mắt khác hẳn với người bình thường, đôi mắt những người khác đều là màu đen.

Tuy nhiên nam nhân trước mắt này, đôi mắt là màu hổ phách, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, càng thấy hết vẻ đặc biệt, dường như rất giống đôi mắt mèo.

Còn nữa hình dáng hắn cũng tương đối lớn, có phong cách của người dị quốc, cũng là cực kì khôi ngô tuấn tú.

Dù sao nàng cũng là người đến từ thế kỉ hai mươi mốt, kiểu nam nhân nào nàng cũng đã nhìn thấy, cho nên Đồng Nhạc nhạc lần tiên gặp mặt cũng chỉ sửng sốt một chút liền nhanh chóng hồi phục lại tinh thần.

Nghĩ đến chính mình còn bị nam nhân ôm vào trong ngực, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi buồn bực, hai má nàng không khỏi hiện lên hai rặng mây hồng,

“Ách, cái…kia, ngươi có thể trước hết thả ta xuống hay không a?!”

Đồng Nhạc mở miệng, đôi mắt nhìn về phía nam nhân, mang theo vài phần ngượng ngùng cùng quẫn bách.

Cũng không hề biết, hiện tại chính mình trong mắt nam nhân, lại đẹp cỡ nào!

Cúi đầu nhìn vào thiếu niên trong lòng, chỉ thấy thiếu niên có đường nét thanh tú, điều làm cho người khác động lòng nhất chính là trên gương mặt kia có sự thẹn thùng, phảng phất như tháng chạp trời đông giá rét phủ lên cành hoa mai, làm cho người ta thương tiếc.

Nhưng mà điều làm cho hắn kinh ngạc chính là, thái độ của thiếu niên đối với chính mình.

Mỗi người nhìn thấy đôi mắt hắn, đầu tiên nhìn đều sẽ lộ ra vẻ kinh ngạc cùng rung động.

Tuy nhiên thiếu niên này, lại chỉ là có hơi sửng sốt , trên mặt không hề có vẻ kinh ngạc, phảng phất như đôi mắt hắn căn bản không khác với mọi người, đối với hắn mà nói căn bản không tính là gì.

Thấy vậy, nam nhân trong lòng kinh ngạc, nhưng mà hắn vẫn nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, lập tức từ từ để thiếu niên trong lòng xuống đất.

Khi hai chân đứng trên mặt đất, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là chỉnh lý dung nhan một chút, không có phát hiện có gì không thích hợp, cuối cùng mới ngẩng đầu lên, nhìn vào nam nhân phía trước .

Mới vừa rồi bị nam nhân ôm chưa từng chú ý, hiện nay nhìn một cái, chỉ thấy nam nhân mặc chính là trang phục của thị vệ.

Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt.

Dù sao, nàng vào cung thời gian dài như vậy, chưa từng gặp qua thị vệ này.

Chính là, tại sao nam nhân này lại cho nàng cảm giác quen thuộc đến vậy, dường như ở nơi nào đó bọn họ đã từng gặp nhau.

Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, cơ hồ không hề nghĩ ngợi liền mở miệng hỏi.

“Chúng ta phải chăng đã gặp nhau ở một nơi nào đó?!”

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng là mang theo vài phần nghi hoặc.

Đối với đôi mắt tràn đầy nghi hoặc của Đồng Nhạc Nhạc, nam nhân sau khi nghe được lời nói của nàng, đôi mắt màu hổ phách kia đầu tiên như nhớ ra chuyện gì lóe lên một phen, lập tức bạc môi hé mở như muốn nói ra điều gì đó.

Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, một đạo âm thanh trầm thấp khàn khàn, từ phía sau Đồng Nhạc Nhạc vang lên.

“Các ngươi đang làm cái gì vậy?!”

Nghe được âm thanh bất thình lình, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức xoay người lại nhìn.

Chỉ thấy tại bên cạnh cây hoa mai lúc này, một bóng dáng cao lớn màu vàng sáng, không biết khi nào xuất hiện ở nơi đó.

Nam nhân hai tay để phía sau, mặt mũi lạnh lùng, vóc người rắn rỏi, coi như chỉ là tùy ý đứng ở nơi này, quả nhiên cũng là một người sang trọng bức người, toàn thân khí phách vương giả, vô cùng tinh tế.

Là Huyền Lăng Thương?!

Hắn lúc này, như thế nào sẽ xuất hiện ở đây?!

Tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng thấy hắn đứng bên cạnh hai tiểu cung nữ, lại gặp Huyền Lăng Thương đột nhiên xuất hiện, lập tức vội vàng quỳ rạp xuống đất, một mực cung kính nói.

“Nô tì khấu kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Ngue được hai tiểu cung nữ kia thỉnh an, Đồng Nhạc Nhạc lập tức hồi phục lại tinh thần, lập tức quỳ rạp xuống đất, lập tức khởi lễ.

“Hoàng Thượng vạn phúc.”

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng vừa nói dứt lời, lại thấy nam nhân đứng bên cạnh nàng, vẫn đứng nơi đó, cúi đầu xuống, cũng không biết là đang sợ hãi hoặc có lẽ là đang suy nghĩ gì đó.

Nhưng mà Đồng Nhạc Nhạc lại nghĩ, rất nhiều người mới gặp thánh nhan, khó tránh khỏi tâm sinh căn thẳng khiếp đảm, sợ hãi bị hù dọa cũng nên.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc sợ hãi Huyền Lăng Thương sẽ trách tội, lập tức lôi kéo thị vệ bên cạnh, quỳ rạp xuống đất.

Cũng không hề chú ý tới, lúc nam nhân quỳ rạp xuống đất, đôi mắt màu hổ phách kia chợt lóe, trong ánh mắt phức tạp…

Quảng cáo
Trước /612 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thỉnh Công Tử Trảm Yêu

Copyright © 2022 - MTruyện.net