Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
  3. Chương 177
Trước /612 Sau

Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 177

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đối với sự khác thường của nam nhân , Đồng Nhạc Nhạc chưa từng biết.

Giờ phút này, nàng quỳ trên mặt đất, cúi đầu xuống, cho nên không thấy rõ lắm thần sắc trong mắt hắn.

Cho nên, lại càng không từng chú ý tới, Huyền Lăng Thương đứng ở trước mặt nàng, vào lúc nhìn thấy nàng lôi kéo tên thị vệ kia, trong huyết mâu nhanh chóng xẹt qua tia không vui. . .

Đồng Nhạc Nhạc một mực quỳ trên mặt đất, cũng không thấy Huyền Lăng Thương mở miệng nói chuyện, trong lòng nổi lên nghi hoặc.

Hơn nữa, hiện nay chính là tháng chạp trời đông giá rét, trên mặt đất lạnh như băng, giờ phút này nàng quỳ trên mặt đất, không được bao lâu, chỉ cảm thấy đầu gối tê dại hết.

Một cơn ớn lạnh như băng, không ngừng từ đầu gối nàng nhanh chóng lan tràn.

Nếu như tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa, khẳng định nàng sẽ bị đông lạnh thành người băng đi!?

Lúc này trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khổ không thể tả, đối với Huyền Lăng Thương hôm nay, trong lòng cũng nghi hoặc không thôi.

Huyền Lăng Thương bây giờ, hình như là lạ, hắn, hình như là đang tức giận!

Chính là, rốt cuộc là ai đã dẫn đến sự không vui của hắn !? Chẳng lẽ là đại sự trong triều khiến tâm tình của hắn không tốt sao!?

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc hiện tại nghi ngờ không thôi, lúc này nam nhân vốn không nói một lời mới rốt cuộc mở miệng nói chuyện.

"Bình thân cả đi!"

Nghe được những lời nói của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao, nàng mà vẫn còn quỳ xuống như vậy, khẳng định sẽ bị lạnh chết đi được.

Trong lòng nghĩ thế, Đồng Nhạc Nhạc liền từ từ đứng lên từ trên mặt đất.

Không ngờ, lại bởi vì quì trong một thời gian quá lâu, khí lạnh xâm nhập vào cơ thể, làm cho đầu gối nàng tê dại, Đồng Nhạc Nhạc vừa mới đứng lên, chỉ cảm thấy đầu gối mềm nhũn, mắt thấy, cả thân thể sẽ ngã về phía trước, trong lòng đột nhiên lo lắng.

Tuy nhiên, sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy bên hông bỗng nhiên căng thẳng, một bàn tay mạnh mẽ tràn trề sức lực liền đã gắt gao nắm ở chiếc eo thon nhỏ của nàng, khiến nàng may mắn không bị té ngã trên đất.

Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc thở phào nhẹ nhõm, đồng thời không khỏi quay đầu, nhìn sang nam nhân trước người cảm kích cười một tiếng.

Nghĩ đến, nam nhân này thật đúng là phúc tinh của nàng a!

Hắn hôm nay đã cứu nàng hai lần!

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền cảm động, đột nhiên, chỉ cảm thấy đến một ánh mắt sắc bén, chính trực hướng tới trên người nàng.

Cảm giác được nơi này, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi theo bản năng quay đầu, nhìn tới nơi ánh mắt phát ra , không ngờ được, đối đầu, cũng là một đôi huyết mâu sắc bén như đao!

Trời!

Đây rốt cuộc là một đôi huyết mâu như thế nào!?

Hai tròng mắt nheo lại, trong mắt càng lúc càng lóe ra những tia lạnh lẽo.

Ánh mắt nam nhân này sắc bén như thế, phảng phất một lưỡi dao vô hình, phóng thẳng hướng tới nàng .

Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái.

Lấy hiểu biết của nàng đối với Huyền Lăng Thương, vừa nhìn ánh mắt giết người của Huyền Lăng Thương, trong lòng liền biết Huyền Lăng Thương hiện tại khẳng định vô cùng không vui .

Mặc dù, nàng cũng không biết, Huyền Lăng Thương rốt cuộc không vui vì cái gì, chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc lại theo bản năng mở rộng ra một đoạn cự ly với nam nhân bên cạnh.

Nàng chính là sợ hãi, Huyền Lăng Thương tức giận, sẽ gây ra họa như cá trong chậu, nam nhân này vô tội đến đâu a. . .

Đồng Nhạc Nhạc liền nhớ lại trong lòng, cũng không hề nhận thấy được nam nhân đứng ở bên cạnh nàng, vì nàng theo bản năng mở ra một khoảng cách với hắn, mày kiếm không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái.

Chỉ là, sự không vui vẻ của hắn chợt lóe rồi biến mất, nhanh đến mức không người nào có thể nắm bắt được.

Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên không hề phát hiện ra được.

Giờ phút này, nàng chỉ là cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm chân của chính mình, chờ đợi Huyền Lăng Thương hạ lệnh.

Mặc dù, nàng không có nhìn vào ánh mắt của Huyền Lăng Thương, chỉ là, vẫn như trước cảm giác được ánh mắt hắn đang gắt gao rơi vào trên người của nàng.

Cảm giác được như thế, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khổ không thể tả.

Trước kia thường nghe người ta nói, ánh mắt có khả năng giết người, lúc đó chỉ là nghe nói. Còn hiện nay, nàng chính là tự trải nghiệm.

Vị Huyền Đại Soái ca này, ánh mắt thật sự rất có lực sát thương!

Còn nữa, khí lạnh trên người hắn không ngừng phát tán ra ngoài, quả thực ngay cả tháng chạp trời đông giá rét cũng không theo kịp.

Chỉ là, Huyền Lăng Thương hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy!?

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc không giải thích được, trước người liền truyền đến giọng nói trầm thấp lạnh như băng của nam nhân.

"Vết thương trên người ngươi đã tốt hơn chưa?"*

Nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức, hé mở làn môi hồng, mở miệng nói.

"Tạ Hoàng thượng quan tâm, vết thương trên người nô tài đã khỏi hẳn."

Biết Huyền Lăng Thương quan tâm chính mình, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi ấm áp.

Trên mặt, càng là không khỏi nhuộm thêm vài phần cảm động.

Tuy nhiên, nghe được những lời kế tiếp của Huyền Lăng Thương, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt.

Chỉ thấy nam nhân này nghe được lời của nàng, chỉ là lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, lập tức mở miệng nói.

"Ngươi thật sự là đã quên đi cơn đau ở vết thương, thân thể vừa khôi phục, lá gan liền lớn như vậy, dám trèo lên trên cây. Nếu như xảy chân té xuống như thế, thân thể ngươi vẫn còn có lành lặn được không a!?"

Nam nhân mở miệng, giọng điệu lạnh như băng,hơn nữa có vẻ cực kì không vui.

Nghe vậy trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái.

Không nghĩ tới chuyện vừa rồi, đều bị Huyền Lăng Thương thấy được toàn bộ.

Cho nên, Huyền Lăng Thương mới có thể không vui như vậy sao!?

Nhớ lại mấy ngày trước đây, Huyền Lăng Thương tỏ ra không lo lắng về tính mạng, xông vào đám cháy cứu nàng. Hiện nay, nàng cũng không yêu thương tính mạng của chính mình,trèo lên trên cây vừa rồi còn bị té xuống.

Huyền Lăng Thương bởi vì chuyện này,mới có thể tức giận như vậy đi!?

Nghĩ tới đây, trong lòng Đòng Nhạc Nhạc lại cảm động và tự trách.

Cảm động chính là, Huyền Lăng Thương quan tâm đối với chính mình, tự trách là vì, chính mình hành động lỗ mãng, khiến Huyền Lăng Thương vì mình lo lắng...

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cúi đầu xuống,mở miệng nói.

"Hoàng thượng xin thứ tội, nô tài lần sau sẽ chiếu cố tốt chính mình, mới vừa rồi, chỉ là ngoài ý muốn..."

Đồng Nhạc Nhạc còn chưa nói hết lời, lại thấy Huyền Lăng Thương hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói.

"Ngoài ý muốn, hôm nay việc ngoài ý muốn thật là không it đây?!"

Nghe được những lời Huyền Lăng Thương vừa nói, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc hoàn toàn buồn bực.

Nghĩ đến chính mình vừa rồi hai lần té ngã trên đất, liền có chút xấu hổ không nói nên lời.

Chính mình lúc nào, thì trở nên bất cẩn như thế!? Cũng khó trách Huyền Lăng Thương lại nói như vậy.

Trong lòng biết Huyền Lăng Thương không vui, Đồng Nhạc Nhạc liền mở miệng nói.

"Thỉnh Hoàng thượng thứ tội, nô tài sau này nhất định sẽ chú ý."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, chỉ còn thiếu việc đưa ba ngón tay lên thề. Nàng nhìn Huyền Lăng Thương với ánh mắt vô cùng khẩn cầu và xin lỗi.

Đối với sự áy náy của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương đều thấy ở trong mắt.

Chỉ là mấy ngày không thấy, tiểu thái giám này dường như gầy đi không ít.

Đối với chuyện tình hôm đó, cho đến hôm nay đều khiến hắn suy nghĩ không thôi.Càng khiến hắn không nghĩ ra được nguyên nhân.

Rốt cuộc, tiểu thái giám này, tại trong lòng mình có vị trí như thế nào !? mới khiến hắn hôm đó giống như ma ám, không để ý tính mạng của mình vọt vào đám cháy, cứu hắn ra ngoài!?

Bởi vì chuyện này, mấy ngày nay đều khiến hắn lăn lộn khó ngủ.

Hơn nữa, mấy ngày nay không thấy được tiểu thái giám này, càng khiến trong lòng khó chịu.

Luôn muốn đi đến tiểu viện của hắn, chính là, suy nghĩ này vừa nảy sinh, liền bị hắn chặt đứt.

Hắn chính là vua của một nước, là người có thân phận tôn quý sao có thể đầu hàng nhân nhượng trước một nô tài được.Hơn nữa, những lời đồn đại nhảm nhí trong cung và tiền triều hắn đều biết, chỉ là không muốn để ý tới.

Cho đến hôm nay, hắn ngẫu nhiên biết được tiểu thái giám này đi đến vườn mai, hắn không tự chủ được mình cũng đi đến vườn mai nhìn.

Dường như bên trong vườn mai, có thứ gì hấp dẫn hắn.

Hắn cũng không biết, chính mình có phải chăng bị ma ám.

Có lẽ, trúng độc của tiểu thái giám này...

Tuy nhiên, hắn vừa đi tới vườn mai, thật xa, liền nhìn thấy cái tên tiểu thái giám chết tiệt này, lại không biết để ý tới thân thể của mình như thế , trèo lên cây mai cao lớn, chỉ vì lấy một chiếc khăn tay không có ý nghĩa, khiến trong lòng hắn không vui.

Tuy nhiên, khiến hắn càng không thể chấp nhận đó là, tiểu thái giám này lại bị một người thị vệ ôm tại lúc này.

Không biết sao, khi hắn nhìn thấy tiểu thái giám này, bị nam nhân khác ôm chung một chỗ, trong lòng liền nổi lên một ngọn lửa không tên.

Phảng phất, ,như đồ thuộc sở hữu của mình, bị người khác cướp đi.

Cảm giác xa lạ như thế, khiến Huyền Lăng Thương bất an, lo lắng và không vui.

Chỉ là giờ phút này, lại thấy tiểu thái giám này, dùng ánh mắt cầu khẩn kia nhìn hắn, dáng vẻ tội nghiệp đau khổ, phảng phất như con tiểu điêu nhi sợ hãi khi bị chủ nhân vứt bỏ, ánh mắt thương cảm như vậy, làm lòng người sinh ra cảm giac không đành lòng.

Thấy như thế, tức giận vốn có trong lòng Huyền Lăng Thương, đều tan thành mây khói.

Cúi đầu nhìn xuống trước ngực hắn, một khuôn mặt nhỏ nhắn thương cảm như vậy, Huyền Lăng Thương chỉ là nhẹ nhàng thở dài một hơi, lập tức, bạc môi hé mở, mở miệng nói.

" Lần sau không được viện cớ này nữa!"

Huyền Lăng Thương mở miệng, sau khi vừa nói dứt lời cuối cùng, khuôn mặt tuấn tú không khỏi có hơi sửng sốt.

Bởi vì... câu này, quen thuộc như thế, hắn hình như cùng tiểu thái giám trước mắt này nói không thua kém ba lần...

Đối với tâm tư của huyền lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc không hề hay biết.

Giờ phút này, khi nàng nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, liền biết Huyền Lăng Thương là hết giận và đã tha thứ cho nàng.

Nghĩ tới đây, trái tim Đồng Nhạc Nhạc vốn đang thít chặt, rốt cuộc cũng được thả lỏng.

Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc, không khỏi từ từ lộ ra vẽ tươi cười.

" Nô tài khấu tạ Hoàng thượng!"

Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc nói, Huyền Lăng Thương bạc môi chỉ là khẽ mấp máy một cái.

Còn không chờ hắn nói thêm gì,cách đó không xa, liền có một người thị vệ vội vã hướng hắn phía bên này đi đến.

Thấy vậy, huyết mâu của Huyền Lăng Thương đầu tiên là lóe lên một phen, lập tức, mới xoay người nhanh chân rời khỏi.

Nhìn bóng dáng Huyền lăng Thương, hoàn toàn biến mất tại trong tầm mắt của mình, Đồng Nhạc Nhạc mới lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt.

Một bên hai tiểu cung nữ, sau khi nhìn thấy Huyền Lăng Thương rời khỏi, trái tim vốn đang thít lại thật chặt, mới rốt cuộc thả lỏng.

Quảng cáo
Trước /612 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chú Nhỏ

Copyright © 2022 - MTruyện.net