Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
  3. Chương 181
Trước /612 Sau

Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 181

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Mặc dù nam nhân này ăn mặc hết sức đơn giản nhưng trên người hắn lộ ra khí chất hết sức tao nhã, làm cho người khác không thể nào bỏ qua.

Nhìn nam nhân ăn mặc như vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi ngơ ngẩn, đôi mắt nhìn về phía nam nhân càng thêm nghi ngờ.

Hắn chỉ là một thị vệ bình thường thôi sao?

Lúc nàng đang nghi hoặc, Bạch Thập Nhị đang ăn cơm cũng cảm nhận được ánh mắt của nàng.

Gương mặt khôi ngô tuấn tú ngẩng lên, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp nhìn nàng.

Cảm nhận được ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc đang nhìn hắn, Bạch Thập Nhị sửng sốt, sau đó mở miệng cười hỏi:

“Ngươi làm sao vậy?”

Nghe được câu hỏi của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, sau khi hồi phục tinh thần mới nghĩ đến chuyện mình nhìn hắn đến thất thần, trong lòng hết sức buồn bực.

Vì che dấu sự luống cuống của mình, Đồng Nhạc Nhạc đưa tay gãi gãi sau gáy, cười ha ha một tiếng:

“Ha ha, không có gì, chỉ cảm thấy động tác ăn cơm của ngươi hết sức tao nhã, một chút cũng không giống với chúng ta, giống như mới được ra khỏi nhà tù…”

Đồng Nhạc Nhạc nói vậy, Tiểu Quế tử và Tiểu Lô tử không đồng ý.

Hai ngươi ngước đôi mắt đầy ai oán, trừng mắt với Đồng Nhạc Nhạc.

“Tiểu Nhạc tử, sao ngươi lại nói như vậy, chúng ta sao có thể kém như vậy? Mặc dùchúng ta ăn cơm không được đẹp mắt nhưng cũng không nghiêm trọng như ngươi nói a!”

“Đúng vậy, đúng cậy, cái gì mà như mới được thả từ trong tù ra, nói thật khó nghe…”

Tiểu Quế tử ai oán vừa mới dứt lời liền hớp một chén canh lớn.

Cùng với động tác của hắn, thỉnh thoảng còn phát ra mấy tiếng tộp tộp tộp, nếu không biết còn tưởng là heo ăn.

Nghe vậy khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc nhếch lên.

Lúc này còn giận nàng đấy! Lời nói của nàng lúc nãy còn nhẹ nhàng chán.

Chỉ là nhìn thấy Tiểu Lô tử đang trừng mắt nhìn mình, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì hơn là cười ha ha nhận lỗi.

“Ha ha ha, ta chỉ nói giỡn thôi, các ngươi cần gì phải để ý như vậy? Được rồi, vì nhận lỗi, bữa tiệc này ta mời, được chưa?”

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, vỗ vỗ ngực tràn đầy hào khí.

Nghe vậy, Tiểu Lô Tử và Tiểu Quế Tử mới thu hồi ánh mắt ai oán, tiếp tục ăn ngấu nghiến.

Nhìn động tác không hề tao nhã của Tiểu Quế Tử, Đồng Nhạc Nhạc chỉ biết lắc đầu, hết sức buồn cười.

Cuối cùng ánh mắt nhìn vào Bạch Thập Nhị.

Thấy hắn đã để bát đũa xuống, đang nhìn mình chằm chằm.

Đôi mắt màu hổ phách nhìn mình, Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, lập tức nghĩ tới điều gì, mở miệng hỏi:

“A, đúng rồi, Thập Nhị, nhìn dáng vẻ của ngươi hình như không phải là người ở đây, ngươi là người ở đâu?”

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng hỏi.

Dù sao nàng nhìn nam nhân trước mắt này, vẫn cảm thấy hắn không giống người kinh thành, vì vậy đành tò mò hỏi.

Tuy nhiên hắn nghe được câu hỏi của nàng, miệng chỉ mấp máy, không muốn trả lời vấn đề này.

Thấy vậy, trong lòng nàng vô cùng ảo não.

Lập tức mở miệng hỏi:

“Ngươi không muốn nói cũng không sao”

Đồng Nhạc Nhạc cuống quýt nói.

Bởi vì nàng biết mỗi người đều có chuyện riêng của mình, nàng cũng vậy.

Nếu người khác hỏi nàng đến từ nơi nào, nàng không biết phải nói như thế nào.

Phải biết rằng nàng là một u hồn từ thế kỉ hai mươi mốt, chuyện như vậy nói ra ai cũng không tin tưởng.

Nam nhân trước mắt này, trên người hắn nhất định có bí mật,không muốn nói nàng sẽ không hỏi.

Mặc dù nàng tò mò nhưng mà chuyện riêng tư của người khác, nếu không muốn nói nàng cũng không tò mò.

Lúc nàng đang nghĩ như vậy, nam nhân bên cạnh cười ha ha một tiếng, lộ ra hàm răng trắng bóc.

Khóe miệng mở ra:

“ Không phải không muốn nói, mà quê hương của ta rất xa, nói ra ngươi cũng không biết được!”

“A a a, thì ra là thế”

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc nhẹ nhàng gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa.

Nàng cầm lấy đôi đũa gắp thức ăn ngấu nghiến.

Dù sao ăn cơm còn có bọn Tiểu Quế Tử, nàng phải ăn nhanh, nếu không thức ăn sẽ bị bọn họ ăn hết.

Trong lòng nghĩ vậy, nàng cầm đũa bắt đầu tranh đoạt thức ăn cùng bọn họ.

Một bữa cơm ăn hết sức vui vẻ.

Sau khi ăn xong, Đồng Nhạc Nhạc vừa uống trà, vừa xoa xoa chiếc bụng tròn trịa, mặt mày hạnh phúc.

“Ha ha, ăn thật no!”

Ngeh nàng nói vậy, Bạch Thập Nhị nhìn mọi người, sau đó ánh mắt dừng trên người nàng.

Chỉ thấy người bên cạnh hôm nay mặc bộ quần áo màu trắng, chỗ tay áo và cổ áo thêu đóa hoa lan tinh xảo, nhìn qua càng thêm thanh lịch.

Khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ, đôi môi vểnh lên, cảm thấy mỹ mãn, nhìn qua như con mèo nhỏ dễ thương, làm cho người ta thương tiếc.

Trong mắt Bạch Thập Nhị nhuốm phần nhu hòa chưa từng có.

Đối với ánh mắt của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc không thể biết được.

Đợi bọn họ nói chuyện xong, liền tiếp tục đi mua sắm.

Phải biết rằng bản tính nữ nhân là mua sắm, khó khăn lắm mới được ra khỏi cung, tự nhiên sẽ phải chơi vui vẻ một phen.

Đối với điều này, bọn Tiểu Quế Tử không có dị nghị.

Nhưng mà trước khi rời đi khách sạn, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy uống quá nhiều nước, nên để cho bọn họ chờ một lát, nàng phải đi giải quyết đã.

Ở khách sạn có một cái hồ, xây nhà hai tầng, chỗ nhà xí ở phía sau rất dễ tìm.

Nàng đi đến đó, giải quyết xong, rửa tay, đi về chỗ cũ.

Vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh.

Không thể không nói phong cảnh cổ đại rất xinh đẹp.

Cho dù bây giờ là trời đông giá rét, trên hồ kết một tầng băng mỏng, nhìn qua thật đẹp.

Nàng vừa cảm thán chỉ thấy trước mắt nàng có một nam nhân vôi vàng chạy tới.

Nhìn nam nhân không ngừng ôm lấy hạ thân, mặt mày khổ sở liền biết là đang phải cố nhịn rồVì vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền tính toán nhường đường cho nam nhân này, bằng không, hắn khó chịu đến chết đi thì phải làm sao bây giờ!?

Tuy nhiên, nam nhân kia, không biết là do khó chịu đến chết đi hay là như thế nào, Đồng Nhạc Nhạc đã tránh hẳn sang một bên, mà hắn lại vẫn va thẳng vào người Đồng Nhạc Nhạc.

Bị nam nhân bất chợt va chạm như vậy, thân thể Đồng Nhạc Nhạc lập tức lui về phía sau vài bước. Nhưng lại quên, sau lưng nàng là hồ nước đã đóng băng.

Kết quả là, bi kịch xảy ra.

Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy thân thể của mình, vào lúc không phòng bị liền đổ về phía sau, ngay sau đó thân thể của mình, liền bỗng ngã vào khối băng lạnh lẽo trên mặt hồ.

Phía sau lưng lập tức chỉ thấy đau đớn,cái gáy cũng là " Bang" một tiếng, khiến Đồng Nhạc Nhạc đau đớn nhíu chặt mày.

Nhưng mà, đó không phải là điều quan trọngnhất.

Còn không chờ Đồng Nhạc Nhạc cảm thụ được một phần đau đớn, chỉ nghe phía sau " Răng rắc" một tiếng, phảng phất như có vật gì vậy bắt đầu nứt ra rồi...

Nghe âm thanh băng nứt như thế, mắt nhung Đồng Nhạc Nhạc lập tức trợn lên một cái, trái tim, càng là trong nháy mắt muốn vọt ra khỏi lòng ngực.

Nếu như nàng nhớ không lầm, ở sau lưng nàng, đó là hồ nước đã đóng băng...

Giờ phút này tuy là tháng chạp trời đông giá rét, hồ nước đã đóng băng. Chỉ là khối băng kia cũng không phải rất dầy,mới vừa rồi nàng từ trên bờ hung hăng té xuống, nện ở trên mặt khối băng, nên khối băng kia thật sự nứt ra rồi...

Nghĩ đến điều này, Đồng Nhạc Nhạc ngay cả ý định muốn chết cũng có.

Nàng chẳng qua là đứng trước nhà xí, tại sao lại không may như vậy đây!?

Trời ạ!

Hiện tại ai có thể cứu nàng!?

Liền trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc khóc không ra nước mắt, một đạo bóng dáng quen thuộc, xuất hiện trong tầm mắt của nàng.

" Tiểu Nhạc Tử, ngươi đừng sợ, đưa tay cho ta!"

Nam nhân mở miệng, giọng điệu mặc dù trầm thấp, nhưng không che dấu nổi căng thẳng.

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt,đảo mắt quanh một lượt, liền dừng lại ở trên bờ, vừa vặn có một nam nhân đang vươn tay về phía nàng.

Chỉ thấy trên khuôn mặt sắc cạnh của nam nhân kia, mày rậm cau lại, ở trong đôi mắt màu hổ phách càng là không che dấu chút nào sự nặng nề và căng thẳng.

Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc, không khỏi nẩy lên một sự cảm động.

Đặc biệt đúng vào lúc này, Đồng Nhạc Nhạc liền cảm giác được càng phát ra uất ức và sợ hãi.

Hốc mắt hơi đỏ, nước mắt kia, phảng phất dường như sợi dây trân châubị chặt đứt , liền tốc tốc rơi xuống.

Bởi vì hiện tại, nàng sợ a !

Nếu như khối băng phía sau nàng thật sự vỡ, nàng khẳng định sẽ té xuống.

Hiện tại chính là tháng chạp trời đông giá rét, hồ nước lạnh băng như thế, không khiến nàng đông lạnh mới là việc lạ đây!

Liền tại lúc Đồng Nhạc Nhạc sợ hết hồn hết vía không thôi, nam nhân dường như biết tâm tư của nàng, bạc môi hé mở, mở miệng ôn nhu nói.

" Tiểu Nhạc Tử, đừng khóc, có ta ở đây, không có việc gì, đến, đưa tay cho ta!"

Nghe được lời nam nhân đã nói như vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là nhẹ nhàng gật đầu, rưng rưng đẫm lệ nói.

" Được"

Vừa nói dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc liền từ từ, vươn bàn tay nhỏ bé của mình về hướng nam nhân.

Nhìn tay nhỏ bé của mình, bị bàn tay rộng rãi của nam nhân kia cầm thật chặt. Từ trên tay nam nhân ấm áp, còn hơi hơi có mồ hôi ẩm ướt, không khỏi truyền tới.

Cảm giác được mồ hôi ẩm ướt trên tay nam nhân , Đồng Nhạc Nhạc nghĩ hẳn là hắn cũng phi thường căng thẳng đi!?

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ vậy, đột nhiên, nàng chỉ nghe phía sau " Răng rắc" một tiếng. Đó là âm thanh khối băng vỡ vụn, khiến tim Đồng Nhạc Nhạc cũng muốn vỡ vụn theo.

Mắt nhung trợn tròn, trên mặt đều là vẻ hoảng sợ.Tuy nhiên, liền ở...lúc ngàn cân treo sợi tóc, Đồng Nhạc Nhạc cánh tay đó giật mạnh một cái,. Ngay sau đó, nàng liền cảm thấy nàng cả người đều bị nam nhân mạnh mẽ kéo lên rồi.

Thân thể nhanh chóng bị kéo về phía trước, ngay sau đó, đầu Đông Nhạc Nhạc liền đụng vào lòng ngực rắn chắc ấm áp.

Chun mũi, cảm thấy được, mùi hương dễ ngửi của người nam nhân này.

Bên tai, nghe được, cũng là tiếng tim đập loạn xạ của người nam nhân này...

Nghe nhịp tim kích động nhảy loạn của nam nhân, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi giật mạnh một cái.

Trong lòng mới biết một màn vừa rồi, không chỉ mình nàng sợ hãi, nam nhân này cũng đã sợ hãi ư!?

Trong lòng nghĩ ngợi, bên tai, truyền đến giọng nói trầm thấp tình cảm của nam nhân kia.

" Tiểu Nhạc Tử, ngươi không sao chứ!?"

Nghe được nam nhân đã nói như vậy, Đồng Nhạc nhạc hoàn toàn thức tỉnh, phát hiện chính mình còn đang trong ngực nam nhân, Đồng Nhạc Nhạc lập tức lui ra, sau đó rời khỏi vòng ôm trong ngực nam nhân, mở miệng nói.

" Cảm ơn ngươi, Thập Nhị, ta, không có việc gì."

Đồng Nhạc Nhạc vừa mở miệng nói, chỉ là, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo kia, cũng là hoàn toàn tái nhợt.

Đặc biệt, phía sau nàng là hồ nước băng đã vỡ lộ ra.

Nghĩ đến nếu như không phải vừa rồi Bạch Thập nhị chạy đến cứu nàng, nàng bây giờ, đã rơi vào trong hồ đông lạnh đi!?

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lòng vẫn còn sợ hãi, không khỏi rùng mình dữ dội một cái.

Phảng phất nhận thấy được Đồng Nhạc Nhạc khác thường, Bạch Thập Nhị bạc môi khẽ nâng, mở miệng nói.

" Quần áo của ngươi đều đã ướt, không bằng chúng ta trước tìm một chỗ, ngươi trước tiên thay quần áo kia đi!? Nếu là bị đông lạnh liền nguy rồi."

Nghe được lời nói của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc cúi đầu nhìn một cái, mới phát hiện, quần áo sau lưng chính mình toàn bộ đều ướt.

Nghĩ tới vừa rồi Bạch Thập nhị kịp thời kéo nàng lên, chỉ là quần áo phía sau của nàng, có lẽ là dính vào hồ nược.

Trải qua Bạch Thập Nhị nhắc tới như vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền cảm thấy lạnh, lúc này từ sau lưng không ngừng truyền khắp toàn thân.

Vừa run lên vì lạnh, Đồng Nhạc Nhạc vừa vội vàng gật đầu nói.

" Ừ, bên trong khách điếm hẳn là có gian phòng, chúng ta nhanh lên một chút trở về đi thôi!"

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, một bên hướng bên trong khách điếm đi tới.

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, vừa đi về hướng bên trong khách điếm.

Sau khi lại nghĩ đến cái gì, đảo mắt nhìn quanh một lượt bốn phía.

Chỉ thấy chỗ này, trừ mình và Bạch Thập Nhị ra, sớm đã không thấy người nam nhân mới vừa rồi đụng vào nàng.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lông mày không khỏi nhíu lại.

Chỉ cảm thấy, trên thế giới này, người thất đức như thế nào nhiều như vậy.

Làm cho nàng rơi xuống hồ, lại nháy mắt liền không thấy, thật sự là thiếu trách nhiệm!

Chỉ là hiện tại, nàng suy nghĩ những việc này đã không còn tác dụng.

Hiện tại quan trọng nhất là, thay quần áo ướt trên người ra!

Đồng Nhạc Nhạc và Bạch Thập Nhị ở lại khách điếm, Bạch Thập Nhị liền kêu tiểu nhị của quán chuẩn bị phòng và nước nóng.

Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử thấy Đồng Nhạc Nhạc cả người ướt sũng trở về, hơn nữa thần sắc tái nhợt, liền mở miệng hỏi.

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết họ lo lắng, liền đơn giản thuật lại.

Nghe vậy, Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử tức giận muốn nổ phổi nói.

" Người kia làm sao lại như vậy!? Thật là thất đức, đụng vào người lập tức chạy, nếu không phải Thập Nhị kịp thời đến đây, Tiểu Nhạc Tử ngươi khẳng định đã rơi xuống hồ!"

Quảng cáo
Trước /612 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Huyết Tâm Đạo

Copyright © 2022 - MTruyện.net