Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
  3. Chương 188
Trước /612 Sau

Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 188

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nam nhân vừa nói dứt lời, gương mặt tuấn tú kia, liền từ từ bao trùm xuống phía nàng . . .

Nhìn thấy gương mặt tuấn tú trước mắt càng lúc càng gần , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ngượng ngùng thẹn thùng , hơn nữa còn là hoan hỉ và chờ mong.

Cuối cùng, mắt nhung vừa nhắm lại, cái miệng nhỏ nhắn càng là từ từ chu lên, chờ đợi nụ hôn của nam nhân. . .

. . .

Cúi đầu nhìn tiểu thái giám trước mắt này, hai tròng mắt nhắm tịt, cũng không ngừng chu cái miệng nhỏ nhắn hướng tới chính mình, gương mặt tuấn tú của Huyền Lăng Thương không khỏi có hơi sửng sốt.

Mới rồi, hắn chỉ là muốn cố gắng nghe cho rõ tiểu thái giám này rốt cuộc đang nói cái gì. Không ngờ, tiểu thái giám này càng nói, âm thanh càng nhỏ, cũng không biết là đang nói cái gì.

Cuối cùng, càng là không khỏi chu lên cái miệng nhỏ nhắn về hướng tới chính mình , chẳng lẽ là, hắn là đang có xuân mộng kiều diễm gì đó sao! ?

Chính là, hắn đã là một hoạn quan rồi, tại sao còn có thể làm được những giấc xuân mộng không đứng đắn này đây! ?

Trong lòng Huyền Lăng Thương nghi hoặc không giải thích được, liền tính toán đánh thức người nhỏ bé trên mặt đất.

Tuy nhiên, khi mà bàn tay với khớp xương cứng cáp kia của hắn vừa mới tóm lấy bả vai người nhỏ bé, lại thấy người nhỏ nhắn này, hai tay bỗng nhiên duỗi ra, liền gắt gao túm lấy thật chặt bàn tay hắn, sau đó ra sức kéo lại.

Đối với hành động của tiểu thái giám phía dưới, Huyền Lăng Thương vừa bối rối không còn kịp đề phòng nữa, cả người liền liền bị tác động ngã thẳng lên người tiểu thái giám nằm trên mặt đất.

Nhưng mà, tuy là như thế, Huyền Lăng Thương tại một khắc cuối cùng, có lẽ do có phần lo lắng, sợ hãi chính mình sẽ đè lên tiểu thái giám này. Dù sao, tiểu thái giám này, thân thể là mảnh mai như vậy, nếu như bị toàn bộ sức nặng của hắn đè xuống, rồi bị chấn thương, thì nên làm cái gì bây giờ! ?

Cho nên một khắc cuối cùng, Huyền Lăng Thương vẫn kịp thời chống một tay xuống đất. Nhưng mà lồng ngực hắn và hạ thân thì vẫn gắt gao dán cùng một chỗ với tiểu thái giám trên mặt đất.

Cảm giác được tư thế giữa hai người bọn họ giờ phút này, là ám muội như thế , khiến trong lòng Huyền Lăng Thương không khỏi rung lên một cái.

Chỉ cảm thấy, người nhỏ bé dưới thân, thân thể lại là nhỏ nhắn xinh xắn như thế .

Lại thêm làn da trắng như tuyết kia, dưới ánh trăng bao phủ, trông càng trắng ngần sáng bóng.

Đường nét thanh tú, hàng mi cong vút, mũi ngọc thanh tú, môi anh đào, mỗi một chỗ, đều phối hợp hoàn mỹ. . .

Hơn nữa từ trên người tiểu thái giám này tỏa ra mùi rượu nhạt nhòa, hỗn hợp với mùi thơm đặc biệt kia trên người hắn, phảng phất một loại hương vị kì lạ thu hút lòng người, ngửi thấy mà khiến trái tim hắn, lại bắt đầu đập dồn dập không quy luật lần nữa.

'Bang bang bang' tiếng tim đập, cứ nhanh như vậy.

Phảng phất như vạn mã phi nhanh . . .

Hơn nữa, huyết dịch dưới người hắn, phảng phất vào giờ khắc này, cũng bắt đầu sôi sùng sục theo.

Cúi đầu nhìn thấy tiểu thái giám bị chính mình đè tại dưới thân , tâm tư Huyền Lăng Thương bắt đầu trở nên không còn thuộc chính mình .

Huyết mâu động lòng người kia từ từ tối sầm lại, trong mắt quay cuồng ham muốn.

Hắn vươn cánh tay thon thả kia, nhẹ nhàng chạm lên gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng kia của tiểu thái giám.

Chỉ cảm thấy,làn da thịt ở dưới đầu ngón tay là nhẵn nhụi , tinh tế như vậy , phảng phất như da thịt đứa bé mới sinh, làm cho người ta yêu thích không buông tay!

Vừa đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa làn da thịt mềm mại mà mịn màng kia, trong mắt Huyền Lăng Thương, càng là từ từ hiện lên một phần đắm chìm mê muội, và quyến luyến.

Trong lòng càng là thán phục không thôi.

Một người tuyệt sắc như thế, vì sao không phải một nữ nhân đây! ?

Trong lòng Huyền Lăng Thương thán phục lại tiếc rẻ, ngón tay thon dài kia, càng là chậm rãi vuốt ve cái trán trắng như tuyết kia từ trên xuống dưới, như muốn phác họa được hàng mi cong cong kia của hắn.

Cuối cùng, lại men theo cái mũi xinh đẹp, trượt xuống đến cái miệng nhỏ nhắn hồng hào đầy đặn kia . . .

Cái miệng nhỏ nhắn này, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy là đẹp mắt nhất mà chính mình từng nhìn thấy!

Bờ môi tuyệt đẹp, đầy đặn lại tươi tắn.

Màu môi càng là mịn màng vô cùng, phảng phất bông hồng mai đầu cành vừa mới nở rộ giữa tháng chạp trời đông giá rét , kiều diễm ướt át. . .

Ngón tay hết lần nọ tới lần kia nhẹ nhàng vuốt ve cái miệng nhỏ nhắn khiến hắn mê mẩn , trong mắt Huyền Lăng Thương, càng là từ từ tối sầm lại. . .

Trong lòng, càng là có một ý nghĩ điên cuồng, bắt đầu nảy sinh ra.

Không biết, một cái cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp như thế, nếu như là hôn thì rốt cuộc là có cảm giác gì! ?

Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương rung động.

Huyết mâu động lòng người càng là hiện ra dục vọng và si mê mà ngay cả chính hắn cũng không biết.

Cuối cùng, khuôn mặt tuấn tú từ từ hạ thấp, liền chậm rãi hướng tới gần người nhỏ bé ở phía dưới.

Cùng với môi của hai người từng tấc từng tấc tiếp cận, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy trống ngực của mình, càng là đập nhanh như vậy chưa từng có . . .

Mắt thấy, bạc môi của hắn, sắp sửa trùm lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng kia của người nhỏ bé bên dưới, thì cách đó không xa đột nhiên truyền đến 'rắc' một tiếng, phảng phất có người dẫm lên nhánh cây, làm phát ra âm thanh . . .

Nghe vậy, trong lòng Huyền Lăng Thương giật nảy lên một cái, kèm theo đó, huyết mâu tràn đầy tình dục, càng là chợt tỉnh táo lại.

Khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng nhấc lên, ánh mắt sắc bén như đao kia, càng là phi thường chuẩn xác quay nhìn về hướng vừa rồi phát ra âm thanh.

Nhưng mà, ở bên kia, chỉ có vài cây đại thụ tươi tốt, cũng là không có một bóng người. . .

Thấy vậy, Huyền Lăng Thương mày kiếm không khỏi có hơi cau lại một cái, trong mắt xẹt qua vài phần nghi hoặc.

Chẳng lẽ , mới rồi là hắn nghe lầm ! ?

Trong lòng còn đang nghi hoặc, đột nhiên, cổ Huyền Lăng Thương bỗng nhiên bị một đôi tay nhỏ bé mềm mại vô tội gắt gao ôm chặt.

Bên tai, càng là truyền đến tiếng thì thầm bất mãn của người nhỏ bé kia.

"Không cho ngươi đi! Ngươi đã nói ngươi chỉ hôn ta!"

Cùng với lời này của người nhỏ bé bên dưới, Huyền Lăng Thương còn không kịp phục hồi tinh thần lại, lập tức, một cái cái miệng nhỏ nhắn mềm mại liền đã chụp lên môi của hắn. . .

Cảm giác được trên làn môi thơm ngát kia mang theo mùi rượu thoang thoảng, lại thêm khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn gần trong gang tấc , Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy '"ầm" một tiếng, đại não chỉ chốc lát đã trống rỗng, huyết mâu cũng trợn lên một cái. . .

Dù sao, hắn mới rồi mặc dù từng xúc động mà có ý nghĩ điên cuồng hôn tiểu thái giám này , chỉ là hiện nay, thật sự hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đó , thì cũng để cho hắn kinh ngạc không thôi.

Quan trọng nhất là, lần này đây, do tiểu thái giám này chủ động. . .

Mặc dù, Huyền Lăng Thương biết, cũng rõ ràng, tiểu thái giám này, giờ phút này là uống say rồi, cho nên, hắn căn bản không biết chính mình đang làm những gì.

Theo lý thuyết, cho dù xuất phát từ lập trường gì, hắn đều phải lập tức đẩy tiểu thái giám này ra.

Dù sao, hắn không chỉ có là vị đế vương cao cao tại thượng của Linh Nhạc Quốc, hắn vẫn còn là một nam nhân bình thường!

Cho nên, hắn lại có thể nào bị một tiểu thái giám hôn! ?

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương không khỏi vươn bàn tay, vươn tới trên thân người nhỏ bé.

Tuy nhiên, khi mà bàn tay của Huyền Lăng Thương trong nháy mắt chạm vào người nhỏ bé , thì thân thể của hắn, phảng phất tự khống chế lý trí của mình.

Hành động vốn là đẩy ra, thay vào đó lại là nhẹ nhàng nâng lên cái cằm thon thả của người nhỏ bé kia, tiến tới càng gia tăng nụ hôn này. . .

Giờ phút này, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy chính mình là điên rồi.

Cái gì lý trí, thân phận gì, đều quên cả rồi.

Giờ này khắc này, hắn chỉ là muốn hảo hảo mà nhấm nháp cái miệng nhỏ nhắn mềm mại này . . .

Đối mặt với Huyền Lăng Thương đang đắm chìm trong suy tư, giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy mình như con thuyền đơn độc trên biển, trôi nổi không ngừng.

Tùy ý để gió biển thổi đi bất cứ nơi nào.

Dần dần, nàng cảm thấy không thể thở nổi.

Đôi mắt mở to, đôi môi hồng khẽ mở, không nhịn được mà phát ra tiếng ưm, giọng điệu đầy bất mãn.

Nhưng nàng không biết tiếng ưm mình vừa phát ra, truyền vào tai nam nhân lại như một liều thuốc kích thích.

Mới vừa rồi, Huyền Lăng Thương bị đôi môi thơm ngát kia làm cho mất đi lý trí.

Giờ phút này, lại vô thức nghe được tiếng ưm như vậy, chỉ cảm thấy trong lòng nhói đau.

Cả thân thể như muốn bốc cháy.

Đối với cảm giác này, hắn không thể nào hiểu nổi.

Hắn muốn tiểu thái giám này?

Ý thức được chuyện này, trong lòng hắn mâu thuẫn không thôi.

Dù sao hắn là nam nhân, làm sao có thể....

Nhưng mà tiểu tử này hết sức mê người.

Cái miệng nhỏ nhắn mềm mại, dung mạo xinh đẹp, giọng nói nũng nịu, không có nam nhân nào không bị mê hoặc, may mắn hắn còn giữ được một chút lý trí.

Chuyện sau này không cần nghĩ tới, chỉ cần làm theo tâm ý của mình, hưởng thụ tất cả…

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương không thèm để ý tới điều khác.

Bàn tay nóng bỏng từ từ rơi xuống, mở ra thắt lưng trên chiếc eo nhỏ bé của tiểu thái giám.

Nhưng vào lúc này, tiểu thái giám kia hết sức thống khổ cau mày, không hề nghĩ ngợi vươn hai tay đẩy hắn ra.

Lúc này Huyền Lăng Thương đã mất đi lý trí làm sao để ý đến chuyện này.

Đôi môi bạc mở ra, thở hổn hển.

“Tiểu Nhạc tử, Trẫm muốn ngươi!”

Nam nhân mở miệng, giọng nói khàn khàn…

Dứt lời, nam nhân đưa tay nắm cằm nàng, nhấp nháp hương vị nơi chiếc miệng nhỏ làm cho hắn thần hồn điên đảo…

Tuy nhiên một khắc sau, thân hình nhỏ bé phía dưới cau mày, lập tức chu môi:

“Uạ!”

Cùng với tiếng nôn mửa vang lên, cả người Huyền Lăng Thương cảm thấy nóng lên.

Ngay sau đó, một mùi chua nồng nặc xông lên mũi.

Dù không cúi đầu nhìn hắn cũng biết người mình bị phun.

Nghĩ tới đây, thân hình hắn cứng đờ, cả người ngây ngốc tại chỗ.

Dục hỏa lúc nãy lập tức bị hành động của tiểu thái giám dập tắt.

Dù sao cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ đến, vào lúc này tiểu thái giám này lại ói ra…

Nghĩ tới đây khóe miệng hắn nhếch lên, gương mặt đen lại, giống như giẫm phải bãi phân trâu.

Nhìn tiểu thái giám càng ảo não, tức giận, cuối cùng chỉ biết thở dài.

Tiểu thái giám vẫn nôn không ngừng, hắn không để ý tới ô uế trên người mình, dè dặt đỡ tiểu thái giám lên, sau đó giúp nàng nôn hết ra.

Đợi tiểu thái giám nôn xong, Huyền Lăng Thương mới lấy chiếc khăn sạch, lau sạch sẽ cho tiểu thái giám.

Làm xong những việc lặt vặt này, trăng đã ngả về phía tây.

Nửa đêm canh ba, cả Hoàng cung chìm trong yên tĩnh.

Không muốn kinh động tới bất cứ kẻ nào, hắn không thể làm gì hơn đành thở dài một hơi sau đó ôm lấy tiểu thái giám đang ngã trên mặt đất.

Bởi vì kịp thời đỡ lên, đợi tiểu thái giám nôn xong, cho nên trên người tiểu thái giám không có chỗ bẩn nào.

Trái lại hắn lại không may như vậy.

Giờ phút này hắn chỉ muốn nhanh chóng ôm tiểu thái giám trở về sau đó ngâm mình trong bồn tắm.

Mùi vị này thật làm người ta không chịu nổi.

Nếu là người khác, hắn sẽ không nói hai lời mà đem giết.

Nhưng mà…

Cúi đầu nhìn người mình đang ôm trong ngực, tiểu thái giám đang ngủ ngon lành, hắn thật không biết làm gì.

Bạc môi mở ra, không khỏi cười giễu một tiếng.

“Không lẽ kiếp trước Trẫm nợ ngươi?”

……

Vừa dứt lời, hắn cười khổ một tiếng, lập tức ôm tiểu thái giám về gian phòng trọ.

Nhưng mà hắn không biết, lúc hắn xoay người, ….

Đêm đã khuya, một bóng dáng đứng sau cây đại thụ, thật lâu mới xoay người đi.

…..

Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy mình như đang nằm mơ một giấc mơ dài, trong đầu cảm thấy trống rỗng.

Giống như có ngàn vạn chiếc búa không ngừng đánh vào đầu nàng, cảm giác đó thật đau khổ.

Trong lúc nàng đang chịu đựng dự thống khổ vì say rượu, đột nhiên bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc.

“Tiểu Nhạc tử, ngươi đã tỉnh chưa?”

Nam nhân mở miệng, giọng nói hết sức quen thuộc, nàng nghe xong cảm thấy sửng sốt, đôi mắt mở to nhìn về phía phát ra âm thanh.

Bây giờ, mặt trời đã lên cao.

Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ chiếu sáng cả căn phòng.

Ánh mặt trời chói mắt làm cho nàng chưa kịp thích ứng, lập tức vươn tay che chắn trước mặt.

Đợi đến lúc thích ứng, nàng để bàn tay xuống, nhìn về phía nam nhân.

Chỉ thấy hắn đang mặc trường sam màu vàng, buộc chặt thân thể lộ ra vóc người gầy gầy.

Mái tóc dài đen nhánh, vấn thành hình đuôi ngựa, túm lại đằng sau đầu, làm cho gương mặt càng thêm rõ ràng.

Mày rậm mắt sáng, mũi thẳng môi bạc, phối hợp hết sức hoàn mỹ, làm cho gương mặt hết sức khôi ngô tuấn tú.

Gương mặt này đủ cho nữ nhân khắp thiên hạ phải điên cuồng.

Còn nữa, trên ngươi hắn phát ra khí tức điềm tĩnh kín đáo, quyến rũ vô cùng.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, đôi môi mở ra.

“Thập Nhị, tại sao ngươi lại ở đây?”

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng tràn đầy nghi hoặc.Tuy nhiên, sau một khắc, dường như lại nhớ đến cái gì, Đồng Nhạc Nhạc lập tức bật dậy từ trên giường , vẻ mặt căng thẳng nhìn xuống thân thể của chính mình.

Khi nhìn thấy cơ thể mình vẫn còn mặt y phục tối hôm qua, không có dấu vết bị người chạm vào, trái tim vốn đang thít chặt của Đồng Nhạc Nhạc rốt cuộc cũng thả lỏng ra.

Vù vù, may là, vẫn còn mặc trang phục tối hôm qua, bằng không, nàng thật sự sợ hãi, tối hôm qua chính mình uống say như vậy, nếu như bị người khác nhìn ra được thân phận của mình....

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vẫn còn sợ hãi.

Sau này, có lẽ nên uống ít rượu hơn mới tốt...

Tại lúc Đồng Nhạc Nhạc còn đang suy nghĩ, Bạch Thập Nhị ngồi ở bên cạnh thấy dáng vẻ cực kì kinh hãi của nàng, phảng phất giống như rất nghi hoặc, môi mỏng chợt hé, mở miệng hỏi:

- Tiểu Nhạc Tử, ngươi làm sao vậy?!

Nghe được lời nói của Bạch Thập Nhị, nghĩ đến dáng vẻ căng thẳng vừa rồi của mình bị hắn nhìn thấy.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức gượng gạo , cười khan nói:

- Không, ha ha, không có gì, chỉ là tò mò, sao đang yên đang lành ngươi lại ở trong phòng của ta?!

Đồng Nhạc Nhạc vừa mở miệng, lập tức đổi đề tài.

Lại không biết được rằng, sau khi Bạch Thập Nhị nghe được lời nói của nàng, đôi mắt màu hổ phách lóe lên một cái.

Lập tức hé mở môi mỏng nói:

- Không, chỉ là nghĩ đến hôm qua ngươi uống rượu, liền đi qua xem ngươi có sao không.

Nghe được lời này của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc mới nhớ lại, tối hôm qua nàng đã uống rượu, sau khi uống rượu nàng liền say, cho nên, sau đó xảy ra chuyện gì nàng cũng không biết.

Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc khẽ hé, mở miệng hỏi:

- Đúng rồi, Thập Nhị, tối hôm qua ta uống rượu, sau đó xảy ra chuyện gì, ta cũng không nhớ rõ, còn nữa, sao ta lại trở về được?!

Nói tới đây, Đồng Nhạc Nhạc bắt đầu có chút khẩn trương.

Dù sao, thân phận của nàng, là không thể để cho người ta phát hiện nhất...

Liền tại lúc Đồng Nhạc Nhạc đang suy nghĩ trong lòng, Bạch Thập Nhị chỉ là cúi đầu lẳng lặng nhìn tiểu nữ tử trước mắt này.

Chỉ thấy trong mắt tiểu nữ tử này toàn là vẻ căng thẳng, trong lòng biết rõ rốt cuộc nàng là đang khẩn trương cái gì, Bạch Thập Nhị chỉ là nhẹ nhàng giương môi mỏng lên, mở miệng cười nói:

- Tối hôm qua ngươi uống say, sau đó ta liền ôm ngươi trở về phòng ngủ, sở dĩ ta ở tại chỗ này, là bởi vì hôm nay ta được nghỉ ngơi, nghĩ đến tối hôm qua ngươi uống rượu, sau khi tỉnh lại nhất định sẽ bị đau đầu, cho nên liền mang theo cháo và một ít thức ăn nhẹ, hiện tại ngươi đứng lên rửa mặt trước, rồi ăn một ít gì đi!

Nghe được lời nói của Bạch Thập Nhị, lại thấy trên mặt hắn không có vẻ gì khác thường, hòn đá nặng trĩu đè trong lòng Đồng Nhạc Nhạc rốt cuộc cũng rơi xuống.

- Ừ, vậy cám ơn ngươi trước, đúng lúc ta cũng đang đói bụng đây!

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, vừa từ trên giường đứng lên, chỉ là, vào đúng thời điểm này, Đồng Nhạc Nhạc lại ngửi thấy một mùi chua chua khó ngửi.

Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó, liền cố sức ngửi lại một lần, trên mặt lập tức hiện lên một chút buồn bực.

Bởi vì, mùi vị chua chua khó ngửi này, không phải chỗ khác, mà đúng là từ trên người nàng tản ra ngoài....

Nhận thấy được điểm này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ thấy "ầm" một tiếng, một cảm giác khô nóng từ đáy lòng bốc lên tận trên đỉnh đầu.

Lại nhìn Bạch Thập Nhị ngồi bên cạnh, chỉ thấy trên mặt Bạch Thập Nhị cũng không có một điểm khác thường nào, phảng phất giống như không có nhận thấy mùi vị khó ngửi trên người nàng vậy.

Cũng không biết hắn là không ngửi thấy được, hay là cố ý giả vờ không biết, hay là như thế nào, nhưng đúng là Đồng Nhạc Nhạc lại có vẻ vô cùng xấu hổ.

Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc hé mở làn môi hồng, tràn đầy xấu hổ nói:

- Ách, Thập Nhị, ngươi có thể đi ra ngoài trước được không?! Tối hôm qua ta uống nhiều lắm, trên người chua chua khó ngửi...

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, bởi vì đang xấu hổ, cho nên hai gò má nguyên bản trắng như tuyết kia, lại càng nhanh chóng nhuộm lên hai tầng hồng nhạt.

Nhìn dáng vẻ tiểu nữ tử trước người tràn đầy xấu hổ thẹn thùng kia, cực kì dễ thương.

Bạch Thập Nhị thấy vậy, khóe miệng không khỏi cong lên một cái:

- Ha ha, tốt, nước nóng ta đã chuẩn bị tốt, ngươi chờ một chút, ta giúp ngươi mang vào.

Bạch Thập Nhị vừa nói dứt lời, không đợi Đồng Nhạc nhạc nói thêm cái gì, liền đứng lên, sau đó cất bước đi ra bên ngoài.

Không được bao lâu, liền thấy hai tay Bạch Thập Nhị mang theo hai thùng nước nóng tiến vào.

Vóc người Bạch Thập Nhị cường tráng, không hổ là người luyện võ, mang theo hai thùng nước nóng, cũng là bước đi như bay.

Không được bao lâu, đã giúp nàng đổ đầy bồn tắm.

Thấy vậy, tại lúc Đồng Nhạc Nhạc hâm mộ thán phục trong lòng, đối với Bạch Thập Nhị, cũng là cảm kích vô cùng.

- Thập Nhị, thật sự là rất làm phiền ngươi.

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Bạch Thập Nhị, toàn là cảm kích không thể che giấu.

Dù sao, nam nhân trước mắt này, không những là dáng người cao to tuấn mỹ mê người, hơn nữa làm người nhiệt tình, lại phi thường quan tâm nàng.

Trong lòng biết tối hôm qua nàng uống quá nhiều, sáng sớm hôm nay liền qua đây chuẩn bị thức ăn cùng nước tắm cho nàng.

Như thế nào có thể không làm nàng cảm động đây?!

Ngay tại lúc Đồng Nhạc Nhạc đang suy nghĩ, Bạch Thập Nhị đã nghe được những lời nàng nói, lại thấy vẻ cảm kích trên mặt Đồng Nhạc Nhạc, môi mỏng nhẹ nhàng cong lên một cái, mở miệng cười nói.

- Chỉ là việc nhỏ, không phiền toái, hơn nữa, lúc trước ta bị thương, là Tiểu Nhạc Tử ngươi không ngại cực khổ băng bó vết thương cho ta mỗi ngày, còn nấu thuốc cho ta uống, thân thể của ta mới có thể khôi phục nhanh như vậy.

Bạch Thập Nhị vừa nói dứt lời, dừng một chút, liền nói tiếp:

- Tốt lắm, nhất định ngươi đã rất đói bụng, không nói nhiều như vậy nữa, ngươi tắm rửa nhanh lên, lại ăn một chút gì đi, ta đi về trước, có việc gì thì tìm ta, à, còn nữa, nghỉ ngơi cho sớm, ta đã xin phép thay cho ngươi rồi, cho nên ngươi chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được, không cần trở về Dưỡng Tâm điện hầu hạ hoàng thượng.

Nghe được lời này của Bạch Thập Nhị, đầu tiên trên mặt Đồng Nhạc Nhạc là sửng sốt, sau đó, mới nhẹ nhàng gật đầu.

- Ừ, tốt, cám ơn ngươi.

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trong lòng tràn đầy cảm kích.

Dù sao, với tình trạng thân thể của nàng hiện tại, là phi thường không thích hợp đi trực. Bây giờ Bạch Thập Nhị đã xin phép thay cho nàng, là tốt nhất trên đời.

Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc đang suy nghĩ, Bạch Thập Nhị nghe được lời này của nàng, chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó lập tức xoay người đi.

Cuối cùng, vẫn tỉ mỉ đóng cửa phòng giúp nàng.

Nhìn thấy Bạch Thập Nhị rời khỏi, Đồng nhạc Nhạc thở phào nhẹ nhõm, liền đóng cửa sổ lại, sau đó đi tới phía sau bình phong.

Chỉ thấy bên trong bồn tắm, có chứa đầy tám phần nước nóng.

Khói xanh lượn lờ, làm cả phòng ấm áp.

Nhìn thấy nước nóng hổi, Đồng Nhạc Nhạc cũng có chút mệt mỏi.

Lập tức cởi y phục trên người xuống, sau đó liền chìm cả người vào bên trong bồn tắm.

Sau khi ngâm người vào nước nóng một lần cuối cùng, Đồng nhạc Nhạc chỉ cảm thấy sảng khoái toàn thân.

Đầu không đau đớn, thân thể cũng không nhức mỏi.

Sau khi chà lau tóc cho tốt, thay đổi y phục, Đồng Nhạc Nhạc liền đi tới trước bàn, bắt đầu ăn cháo và thức ăn nhẹ mà Bạch Thập Nhị mang tới.

Tối hôm qua uống nhiều rượu như vậy, cho dù là thịt rồng, cũng không bằng món cháo hoa và thức ăn nhẹ trước mắt này.

Đồng Nhạc Nhạc vừa ăn vừa kêu lên:

- Bạch Thập Nhị thật là một người tỉ mỉ hiếm có đây!

... .....

Cùng lúc đó, trong Ngự Thư Phòng.Ánh mặt trời quyến rũ kia, xuyên thấu qua khe hở cửa sổ, nhẹ nhàng rọi vào, chiếu sáng cả Ngự Thư Phòng.

Chỉ thấy, phía sau đống tấu chương cao thành núi kia, một nam nhân tuấn tú, mặc dù cầm bút lông trong tay, nhưng lại chậm chạp không có viết.

Trên gương mặt tuấn tú kia, đôi mày nhăn lại, vẻ mặt đầy khó chịu.

Đôi mắt động lòng người kia, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa Ngự Thư Phòng, phảng phất giống như đang chờ đợi người nào.

Mặt trời đã lên cao, như thế nào còn không thấy tiểu thái giám kia?

Chẳng lẽ là, hắn say rượu còn chưa tỉnh sao?

Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương không khỏi dâng lên một cảm giác khó chịu.

Nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua, trong lòng Huyền Lăng Thương giống như đánh đổ bình ngũ vị, các loại tư vị đều dâng lên từ đáy lòng.

Hắn biết rất rõ ràng, chuyện đã xảy ra tối hôm qua, phi thường điên cuồng.

Hơn nữa, lúc ấy tiểu thái kia là uống rượu, căn bản liền ngay cả chính mình đang làm cái gì cũng không biết.

Chỉ là, hắn ngay lúc đó, là tỉnh táo, nhưng bởi vì tỉnh táo, mới khiến trong lòng Huyền Lăng Thương ảo não vô cùng. Mỗi lần nghĩ đến chuyện lúc đó, Huyền Lăng Thương liền bắt đầu khó chịu.

Bởi vì, hắn chính là đế vương cao cao tại thượng của Linh Nhạc quốc, mỗi lời nói cử động của hắn, đều quan hệ đến vận mệnh của cả quốc gia.

Cho nên, chuyện tối ngày hôm qua, làm cho hắn thật rối rắm, sau này, hắn không bao giờ... cho phép chuyện như vậy xảy ra nữa.

Hơn nữa, đối với tiểu thái giám kia, lý trí của Huyền Lăng Thương nói cho hắn, tuyệt đối phải ngăn cách!

Tốt nhất là điều tiểu thái kia đến chỗ mà mình không thấy được đi!

Bởi vì, tiểu thái giám kia, giống như là viên độc dược trí mạng. Sẽ làm người nghiện...

Cho nên, hắn tuyệt đối không thể lại tiếp xúc với tiểu thái giám kia.

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương không khỏi cười khổ một phen.

Nghĩ đến trước kia, lúc hắn biết được thân đệ đệ của chính mình động tâm tư không nên có đối với tiểu thái giám này, lúc ấy, hắn liền lập tức đưa thân đệ đệ của chính mình rời đi kinh thành, tuyệt đối, thân đệ đệ của chính mình động tâm với một thái giám, đó là một chuyện điên cuồng cỡ nào.

Hiện nay, không nghĩ tới chính mình cũng sẽ có một ngày như vậy...

Tiểu thái giám kia, thật là một tồn tại nguy hiểm...

Huyền Lăng Thương , sau này không bao giờ.... muốn thấy hắn nữa...

Chỉ là, vừa nghĩ tới sau này không còn được gặp tiểu thái giám kia nữa, trong lòng Huyền Lăng Thương liền thắt lại một cái, cực kì khó chịu.

Thật giống như giờ phút này, mới một đêm ngắn ngủi không thấy tiểu thái giám kia, trong lòng của hắn, dường như có một con mèo đang gãi ngứa.

Ánh mắt nhìn về phía cửa, càng giống như là đang mỏi mắt chờ mong...

Ý thức được mình khác thường, trong lòng Huyền Lăng Thương âm thầm tự giễu một phen.

Định lực của chính mình, khi nào lại thấp như vậy ?!

Hơn nữa, mỏi mắt chờ mong cái gì?! Đó là từ dùng để hình dung nữ nhân hy vọng phu quân về!

Trong lòng đang ảo não, một khắc sau, cửa ra vào đột nhiên xuất hiện một bóng dáng gầy.

Thấy vậy, đột nhiên trong lòng Huyền Lăng Thương giật nẩy lên một cái, ánh mắt sáng ngời!

Tuy nhiên, khi hắn nhìn rõ hình dáng của người kia, lại không phải là người mình một mực chờ mong, trên gương mặt tuấn mỹ, không khỏi nhuộm vài phần mất mát.

Không phải hắn...

Liền ngay tại lúc Huyền Lăng Thương mất mát trong lòng, Tiểu Lô Tử đang bưng trà thơm từ từ đi vào, thấy trên mặt đế vương khác thường, không khỏi có chút sửng sốt, trong mắt đều là vẻ nghi hoặc.Hôm nay, hắn cảm giác được... đế vương tuấn tú trước mắt này có chút là lạ.

Trước kia, mỗi ngày sau khi đế vương này hạ triều, liền đi tới Ngự Thư Phòng chăm chú phê duyệt tấu chương, vẻ mặt lạnh lùng, uy nghiêm.

Nhưng mà hôm nay, vị ... đế vương tuấn tú này, phảng phất giống như luôn không có tinh thần.

Đôi mắt mang theo chờ mong kia, luôn nhìn ra bên ngoài không ngừng, giống như, đang chờ mong người nào vậy.

Thấy vậy, trong lòng Tiểu Lô Tử càng tràn đầy kỳ quái.

Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc lên từ phía Tây?

Nếu không, tại sao.... đế vương tuấn tú này trước mắt hắn này, sẽ có vẻ mặt như thế?!

Liền tại lúc Tiểu Lô Tử nghi hoặc trong lòng, Huyền Lăng Thương giống như nhận thấy cái gì, đôi mắt nhẹ nhàng quét nhanh qua một lượt.

Đang lúc nhận thấy đôi mắt động lòng người của đế vương tuấn tú kia rơi tại trên người mình, Tiểu Lô Tử giật mình trong lòng, không dám suy nghĩ gì nhiều, chỉ là cúi đầu xuống, từ từ đi lên phía trước, sao đó để trà thơm trên tay đặt lên bàn, lại lui về phía sau vài bước, muốn xoay người rời đi.

Tuy nhiên, vào đúng lúc này, trước mặt, đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp khàn khàn của nam nhân kia.

" Hôm nay, sao Tiểu Nhạc Tử lại không có ở đây?!"

Nam nhân mở miệng, giọng điệu trầm thấp, giống như chỉ là thuận miệng hỏi.

Nghe vậy, trên mặt Tiểu Lô Tử đầu tiên là sửng sốt, lập tức nói ra chi tiết.

" Khởi bẩm hoàng thượng, hôm nay thân thể Tiểu Nhạc Tử không khỏe, cho nên xin phép nghỉ."

" Cái gì? Thân thể của hắn không được khoẻ? Có thỉnh thái y chưa?"

Nghe được lời nói của Tiểu Lô Tử, môi mỏng Huyền Lăng Thương hé mở, cơ hồ là không nghĩ ngợi gì, liền mở miệng hỏi.

Trên gương mặt tuấn tú kia, đôi mày kiếm càng nhăn lại, trong mắt đều là vẻ căng thẳng.

Tiểu Lô Tử nhìn đế vương tràn đầy căng thẳng trước mắt, trong lòng kinh ngạc.

Trước đây, trong cung đã có lời đồn đại, vị đế vương tuấn tú này đối với Tiểu Nhạc Tử không bình thường, chỉ là, hắn tin tưởng cách làm người của Tiểu Nhạc Tử, tuyệt đối không có cái gì với đế vương này.

Nhưng mà bây giờ, thấy đế vương trước mắt tràn đầy vẻ căng thẳng, trong lòng Tiểu Lô Tử không khỏi giật nảy lên một cái...

Xem ra, cho dù Tiểu Nhạc Tử không có tâm tư gì đối với đế vương trước mắt này, nhưng không đảm bảo được đế vương này đối với Tiểu Nhạc Tử không có gì...

Liền tại lúc trong lòng Tiểu Lô Tử không ngừng phỏng đoán, Huyền Lăng Thương nhìn dáng vẻ tiểu thái giám trước mắt tràn đầy kinh ngạc, gương mặt tuấn tú đầu tiên là sửng sốt.

Giống như ý thức được, vẻ mặt của chính mình vừa rồi có chút căng thẳng quá đáng.

Nghĩ tới đây, Trên gương mặt tuấn tú của Huyền Lăng Thương đầu tiên là buồn bực, chỉ là nhanh chóng liền khôi phục vẻ lạnh lùng uy nghiêm lúc trước.

Ánh mắt nhìn về phía Tiểu Lô Tử, càng là sắc bén như dao.

Tiểu Lô Tử chỉ cảm thấy một cỗ áp lực kéo tới, liền nhanh chóng phục hồi tinh thần lại.

Mở miệng ra, vẫn một mực cung kính nói:

" Khởi bẩm hoàng thượng, Tiểu Nhạc Tử không có gì đáng ngại, chỉ là đêm qua uống nhiều rượu quá, bây giờ còn chưa có tỉnh thôi."

Nghe được lời nói của Tiểu Lô Tử, Huyền Lăng Thương mới thở phào nhẹ nhõm.

" Ừ, trẫm đã biết, ngươi lui xuống đi."

Nghe được lời nói của Huyền Lăng Thương, Tiểu Lô Tử không dám suy nghĩ chuyện gì nhiều, chỉ là cúi đầu, vẫn một mực cung kính lui xuống.

Chờ cuối cùng trong Ngự Thư Phòng chỉ còn lại một người mình, Huyền Lăng Thương không khỏi để... bút lông trong tay xuống, đầu tiên là đưa tay che mặt, sau đó, cúi đầu nhìn xuống tấu chương chất thành đống, bất đắc dĩ thở dài.

Bởi vì, cái này vẫn là cái đầu tiên mình xem, lần đầu tiên đối với đống tấu chương lớn, lại không có lòng dạ phê duyệt..Mà cái người đầu sỏ gây nên, giờ phút này hẳn là vẫn còn ở trong phòng, ngủ khì khì đi! ?

Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương không khỏi nảy lên vài phần ảo não.

Nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, khiến hắn một mực lăn lộn khó ngủ, ảo não bức bối cả một đêm.

Tiểu thái giám kia khiến hắn bức bối như vậy, giờ phút này lại hoàn toàn không biết, vui sướng thoải mái với giấc ngủ của hắn!

Càng nghĩ Huyền Lăng Thương càng ảo não.

Có phải hay không do mình quá mức sủng ái tiểu thái giám kia?

Thế cho nên, hắn trở nên ngày càng càn rỡ! ?

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương lập tức từ chỗ ngồi đứng lên. Liền sải bước, đi ra bên ngoài.

Nếu, hắn là không có lòng dạ phê duyệt tấu chương, không bằng đi nhìn tiểu thái giám kia một cái!

. . .

Ăn uống no đủ xong, lại tắm rửa qua, Đồng Nhạc Nhạc cũng không ngủ được .

Chỉ cảm thấy tinh thần sáng láng, hơn nữa tiết trời hôm nay không sai, vạn dặm không mây, nếu như chỉ là ngốc ở bên trong phòng , thật sự đáng tiếc .

Vừa hay hôm nay, Bạch Thập Nhị cũng được nghỉ ngơi, Đồng Nhạc Nhạc liền tìm Bạch Thập Nhị, hơn nữa đề nghị xuất cung đi một chút.

Đối với đề nghị của Đồng Nhạc Nhạc, Bạch Thập Nhị đương nhiên là không có dị nghị.

Kết quả là, hai người Đồng Nhạc Nhạc và Bạch Thập Nhị, đi ra bên ngoài cung.

. . .

Sau một canh giờ, Đồng Nhạc Nhạc cùng Bạch Thập Nhị liền đi tới đường cái của Kinh thành .

Nhớ lại chuyện đã xảy ra tối hôm qua, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tâm tình khó chịu.

Cho nên hôm nay, liền tính toán thật tốt chơi đùa một phen,giải tỏa khó chịu trong lòng.

Kết quả là, dọc theo đường đi, Tiểu Nhạc Tử nhìn thấy trò gì thú vị, đều mua hết toàn bộ.

Không được bao lâu,trên tay Bạch Thập Nhị, liền mang theo gói lớn gói nhỏ .

Đồng Nhạc Nhạc điên cuồng mua một phen xong, cuối cùng cũng cảm giác được tâm tình khoan khoái không ít .

Chỉ cảm thấy, thì ra tâm tình có chuyện không tốt, mải mua đồ, có khả năng trút ra một phen đây!

Chỉ là, trút ra hậu quả chính là, túi tiền của nàng đã muốn xuất huyết rồi !

Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc vừa nắn nắn túi tiền, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn, càng là cực kì khốn khổ.

Cúi đầu nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy đau lòng nhìn ví tiền, Bạch Thập Nhị trong mắt đều lộ rõ vui vẻ và sủng nịch.

Chỉ cảm thấy, từ khi cùng tiểu nữ tử này tiếp xúc, càng cảm giác được tiểu nữ tử này dễ thương.

Trước kia,nữ nhân vờn quanh ở bên cạnh hắn, nhiều không kể xiết.

Tuy nhiên, những nữ nhân này, đều có mục đích tính tiếp cận hắn.

Đằng sau lớp trang điểm đẹp đẽ giả dối của bọn họ , cũng là ô uế không chịu nổi.

Nơi nào giống như tiểu nữ tử trước mắt này.

Nàng giống như là một tờ giấy trắng thuần khiết , trong lòng có cái gì, sẽ biểu lộ vô cùng tinh tế tại khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia .

Hơn nữa, nàng tâm địa lương thiện như vậy , đối người xa lạ, đều sẽ ra tay cứu giúp. . .

Nghĩ tới đây, đồng mâu lá răm của Bạch Thập Nhị không khỏi lóe nên một phen, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng quyết tâm!

Chỉ cần hắn có thể bình yên vô sự đi lên cái vị trí kia, có được tất cả quyền lợi, như vậy, hắn nhất định phải có được nữ nhân này! Để cho nàng thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới này !

Trong lúc Bạch Thập Nhị đang tâm niệm, Đồng Nhạc Nhạc lại không biết suy nghĩ ở trong lòng Bạch Thập Nhị.

Giờ phút này, nàng đi dạo phố dạo chơi mệt mỏi, hơn nữa hiện tại vừa khát vừa đói.

Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc mắt nhung không ngừng liếc nhìn bốn phía, cuối cùng, ánh mắt quét một vòng, liền rơi tại một gian khách sạn cách đó không xa.

Chỉ thấy khách sạn kia, mặc dù so ra kém đại tửu lâu, cũng là trang trí rất thanh nhã.

Cùng với bọn họ từ từ đi tới, từng đợt hương thơm thứ căn làm cho người ta thèm nhỏ dãi thật xa liền bay tới , khiến con sâu tham ăn trong bụng nàng trỗi dậy.

Nước bọt tràn ra, Đồng Nhạc Nhạc vừa hít hít chỉ còn thiếu điều chảy ra chảy nước miếng, vừa đưa tay chỉ về hướng khách sạn kia, quay đầu đối với Bạch Thập Nhị liền mở miệng nói.

"Thập Nhị, trước mặt có khách sạn, không bằng chúng ta trước đến đấy ăn cơm đi! ?"

Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, lại thấy dáng vẻ nàng tràn đầy thèm ăn , đồng mâu màu hổ phách của Bạch Thập Nhị đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một phen, lập tức gật đầu đồng ý.

"Ừ, hảo."

Nghe được lời nói của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc lập tức sải bước đi tới, dù sao nàng bây giờ, đã sớm đói đến da bụng dán sát vào lưng .

. . .

Đồng Nhạc Nhạc bọn họ vừa bước vào khách sạn xong, một tiểu nhị vai vắt cái khăn đầy mồ hôi của quán liền nhanh chóng ra đón.

Đang nhìn đến Đồng Nhạc Nhạc và Bạch Thập Nhị, tiểu nhị kia trên mặt đầu tiên là giật nảy lên một cái, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc .

Lập tức, mở miệng nhiệt tình hỏi.

"Hai vị công tử, đã đặt chỗ chưa! ?"

"Không có, tìm một bàn có vị trí cạnh bên cửa sổ cho chúng ta là tốt rồi."

Đồng Nhạc Nhạc nói.

Tiểu nhị của quán nghe vậy, lập tức mở miệng nói.

"Hảo hảo, hai vị công tử, mời qua bên này !"

Tiểu nhị của quán dẫn đường, Đồng Nhạc Nhạc và Bạch Thập Nhị liền tới đến một cái bàn bên cạnh cửa sổ ngồi xuống .

Đợi sau khi ngồi xuống, Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh một lượt.

Chỉ thấy khách sạn này, vị trí tương đối xa phố lớn của Kinh thành.

Chỉ là bên ngoài bóng cây râm mát, phong cảnh trái lại thanh nhã.

Nhanh chóng, nước trà đượcmang lên.

Đồng Nhạc Nhạc chọn mấy món thức ăn thích ăn, liền khiến tiểu nhị của quán đi xuống thu xếp .

Nhanh chóng, thức ăn liền đưalên .

Nhìn thấy trên bàn thức ăn kia đầy đủ về màu sắc cùng hương vị, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thán phục.

Chỉ cảm thấy,tiểu điếm này hiệu suất, thật sự có nhanh chút đi! ? Nếu như bình thường, chỗ thức ăn này nhất định phải thời gian thật dài mới có thể đủ làm tốt đây!

Nhưng mà cũng tốt, hiện tại nàng đã sớm đói da bụng dán sát vào lưng .

Trong lòng nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc liền cầm lấy đôi đũa, tính toán bắt đầu cắn ngốn ngấu. Hiện đang nhìn thức ăn nhanh như vậy bày ở trước mặt, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong miệng nước miếng đều nhanh chảy ra , chỉ muốn nhanh chóng nhấm nháp những thức ăn này.

Lại thấy Bạch Thập Nhị ngồi ở trước mặt nàng, vào lúc gắp một khối thịt gà lên, mày rậm cau lại, trên mặt biến đổi!

"Tiểu Nhạc Tử, không nên ăn, thức ăn này có độc!"

Quảng cáo
Trước /612 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sau Khi Xào Cp Với Ảnh Đế, Chúng Tôi Làm Giả Hóa Thật Rồi

Copyright © 2022 - MTruyện.net