Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
  3. Chương 193
Trước /612 Sau

Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 193

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nhìn thấy ánh mắt của nam tử sau khi nghe được lời này của mình thì càng tức giận hơn.

Ánh mắt lạnh lẽo như dao, giống như muốn lăng trì xử tử mình.

Thấy vậy, gương mặt Đồng Nhạc Nhạc cứng đờ, khóc không ra nước mắt.

Trời ạ! Nàng nói sai cái gì chứ?

Ánh mắt của hắn thật có lực sát thương, nàng sắp không đỡ nổi rồi.

Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc choáng ngợp, Huyền Lăng Thương chỉ trừng mắt nhìn nàng.

Trừng đến nỗi mồ hôi Đồng Nhạc Nhạc chảy ròng ròng, tóc gáy dựng đứng cả lên.

Nàng cảm thấy giờ này sống một ngày mà như một năm vậy.

Không biết trải qua bao lâu, ánh mắt sắc bén mới dời đi.

Ngay sau đó, giọng nói khàn khàn của nam nhân mới cất lên, từ trên đỉnh đầu nàng truyền xuống.

“Hắn không phải vật trong ao ( tức người có khát vọng làm đại sự), ngươi không cần phải lo lắng cho hắn!”

Nam nhân dứt lời lập tức xoay người, đi về phía trước.

Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, còn chưa phục hồi tinh thần đã thấy nam nhân cất bước.

Thấy vậy Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng đuổi theo.

Vốn nàng còn lo lắng cho Độc Cô Ngạo Phong, nhưng nghe được Huyền Lăng Thương nói vậy, lòng nàng cũng được buông lỏng.

Nếu hắn đã nói như vậy chứng minh Độc Cô Ngạo Phong không có chuyện gì.

Nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền yên tâm.

…..

Từ khi Độc Cô Ngạo Phong rời đi, Đồng Nhạc Nhạc lại bình thản trở lại.

Mỗi ngày nàng đều ngủ muộn dậy sớm, hầu hạ bên cạnh Huyền Lăng Thương, như hình với bóng.

Cuộc sống đơn giản như vậy nàng rất muốn.

Năm tháng bình yên vui vẻ chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Giống như hiện tại

Bên trong Ngự thư phòng hết sức yên tĩnh, tựa như một cái kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được.

Chỉ thấy nam nhân tuấn tú cầm bút lông trên tay, ngồi trên ghế phê duyệt tấu chương.

Nam nhân khi thì cau mày phiền chán, khi thì nén giận, khi thì nhếch môi..Cho dù hắn như thế nào vẫn cứ tuấn tú như vậy.

Gương mặt nhìn quanh ba trăm sáu mươi độ nhìn như thế nào vẫn đẹp.

Đồng Nhạc Nhạc đứng một bên nhìn nam nhân phê duyệt tấu chương, vừa bưng trà thơm mới pha tới, đem ly trà đã nguội đổ đi.

Sau khi đốt nhang hương an thần, Đồng Nhạc Nhạc tự giác đi tới bên cạnh bàn đọc sách, cầm nghiên mực từ từ mài mực.

Chuyện như vậy mỗi ngày nàng đều làm, nhưng một chút cũng không cảm thấy chán.

Mặc dù có đôi khi cả hai người im lặng không nói gì, nhưng cảm giác như vậy cũng làm cho nàng cảm thấy ấm áp vô cùng.

Thật muốn có một cuộc sống như vậy, cứ như vậy mà trôi đi…

Ngay khi nàng đang đắm chìm trong kí ức ngọt ngào, đột nhiên nàng cảm thấy đau bụng.

Mới đầu không cảm thấy gì, nhưng mà dần dần cảm thấy bụng càng ngày càng đau, hơn nữa còn đau đến bên hông.

Cuối cùng, nàng mới phát giác đại di mụ của mình đã đến.

Nói đến đây, không biết thân thể này có vấn đề gì, mỗi tháng kinh nguyệt vẫn không chính xác.

Cho dù nàng có tính toán thời gian, không sớm thì muộn, làm cho nàng thật khó phòng bị, giống như bây giờ vậy.

Cảm giác bụng đau đớn, dưới hạ thân không ngừng nóng lên, làm cho nàng bắt đầu khẩn trương.

Liếc mắt nhìn nam nhân một cái, chỉ thấy hắn đang tập trung vào tấu chương, không chú ý đến sự khác thường của nàng, Đồng Nhạc Nhạc tính toán, thừa dịp rời đi, đợi xử lý tốt chuyện của mình rồi quay trở lại.

Ai biết ngay lúc nàng đang cúi xuống, nam nhân vốn đang phê duyệt tấu chương chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ động lòng người, nhìn chằm chằm vào nàng.

Trong khoảnh khắc đó, bốn mắt nhìn nhau, làm cho lòng nàng nhảy lên một cái, ánh mắt nam nhân cũng xẹt qua sự kinh ngạc.

Nhưng nam nhân nhanh chóng khôi phục như cũ, lập tức mở miệng nói:

“Tiểu Nhạc tử!”

“Có nô tài!”

Nghe nam nhân gọi mình, Đồng Nhạc Nhạc cố gắng kiềm chế sự căng thẳng trong lòng, trên mặt bảo trì sự bình tĩnh, cung kính mở miệng.

Mặc dù nàng đã cố gắng giữ vững bình tĩnh, nhưng có lẽ sự kiềm chế đã bị nam nhân nhìn ra.

Thấy vậy đôi mắt đỏ của nam nhân xẹt qua sự nghi ngờ.

Ngẩng đầu chăm chú nhìn tiểu thái giám trước mặt này.

Chỉ thấy khuôn mặt cúi xuống, đôi mắt nhung cụp xuống.

Hàng mi dài cong vút, che dấu thần sắc nơi đáy mắt của nàng.

Tuy nhiên, có lẽ Huyền Lăng Thương đã nhận ra, tiểu thái giám này đang khẩn trương.Dừờng như có chút cảm giác bối rối

Chính là, đang yên lành,sao hắn lại cảm thấy căng thẳng đây! ?

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương suy nghĩ mãi cũng không giải đáp được.

Cuối cùng, chỉ là im lặng nhìn chăm chú tiểu thái giám trước mắt, lập tức, bạc môi hé mở,nhàn nhạt nói."Trẫm có hơi đói bụng, ngươi mau chuẩn bị điểm tâm đi!"

Nam nhân mở miệng, giọng nói trầm thấp khàn khàn.

Đang lúc Đổng Nhạc Nhạc, căng thẳng không thôi,nghe vậy,lập tức gật đầu không ngừng mở miệng nói."Vâng, nô tài lập tức đi ngay"

Vừa nói dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc cơ hồ là lao đi, hai chân như có bôi dầu nhanh chóng xoay ngừời

Dù sao, điều nàng muốn nhất bây giờ, chính là rời đi nơi này

Mới rồi, nàng tính toán sẽ lặng lẽ rời đi, lúc này lại nhân dịp Huyền Lăng Thương mở miệng, vừa lúc để cho nàng có cơ hội rời đi!

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc còn đang suy nghỉ nên hoàn toàn không chú ý tới, một đôi huyết mâu nheo nheo sắc bén kia, đang gắt gao nhìn nàng chằm chằm.

Nhìn thấy tiểu thái giám cơ hồ là bước đi như gió nhanh chóng rời khỏi đây, trên gương mặt thanh tú của Huyền Lăng Thương nhẹ nhàng cau lại một cái, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc:

"Tiểu Nhạc Tử này, rốt cuộc là làm sao vậy! ?". . .

Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy bụng càng ngày càng đau, hơn nữa lưu lựơng dứới thân càng lúc càng mãnh liệt.

May là nàng trên người mặc quần dài cẩm bào màu đỏ sậm, không dễ dàng bị người phát hiện.

Chỉ là hiện tại, nàng đau bụng đến chết, nàng phải nhanh chóng trở về sắc thuốc uống mới được.

May mắn hồi đó nàng được Lâu VôTâm để lại dựơc giảm đau , hơn nữa hiệu quả cũng không tệ lắm.

Hiện tại quan trọng nhất là nàng phải trở về, sắc thuốc uống vào, thay ra bộ quần áo dính đầy vết máu mới được!Nếu không, bị người phát hiện liền nguy to!

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc còn đang suy nghỉ, ai biết, tại chỗ ngoặt, đột nhiên đi tới một tiểu thái giám.

Đồng Nhạc Nhạc mới rồi chỉ lo chuyện của mình, tâm tình bối rối, cũng không có chú ý việc khác

Cho nên, cứ như thế đâm sầm vào tiểu thái giám đi tới từ phía đối diện.

Cùng với 'Ôi' hai tiếng, Đồng Nhạc Nhạc và tiểu thái giám đều té lăn ra trên mặt đất .

Hôm nay Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy mình đặc biệt không may.

Vừa rồi đại di mụ đột nhiên giá lâm, làm nàng trở tay không kịp.

Bụng lúc này rất đau ! Chỉ là nàng gắt gao cố nhịn thôi.

Ai biết, ở chỗ này lại đâm sầm vào người khác.Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cái trán một hồi đau đớn kịch liệt

Bởi vì người đi tới bị đụng phải bắn ngược lại, còn Đồng Nhạc Nhạc lảo đảo hai bứớc liềnté lăn trên đất .

Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trên mông truyền đến một cơn đau nhức , cơn đau kia, cơ hồ lấy mạng nhỏ của Nàng

Cái trán đau, cái mông đau, bụng càng đau hơn, giờ khắc này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy mình dừơng như sắp chết.

Chính lúc bị đau , từ phía trước lại truyền đến tiếng kêu giật mình của tiểu thái giám kia

."A! Nhạc công công, nô tài không phải cố ý, thỉnh Nhạc công công thứ tội !"

Tiểu thái giám mở miệng, trong giọngnói đều lộ vẻ bối rối

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc cố nhịn các loại đau đớn trên ngừời, đôi mắt xinh đẹp ngứơc lên, liền nhìn về phía trước.

Chỉ thấy, tiểu thái giám vừa đâm sầm vào nàng, đường nét dung mạo không phải tầm thường, tuổi còn khá nhỏ, vừa nhìn liền biết là tiểu thái giám mới vào cung không lâu.

Tiểu thái giám kia có vẻ bối rối,sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là khiếp sợ.

Giờ phút này, tiểu thái giám chính là quỳ trên mặt đất, dập đầu không ngừng cầu xin nàng tha thứ.

Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, cũng không làm khó dễ hắn .Đôi môi hé ra, lập tức mở miệng nói.

"Ta không sao, ngươi cũng không phải cố ý. Được rồi, ngươi cứ đi trước đi!"

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, vừa đứng lên từ trên mặt đất.

Vừa mới hung hăng va chạm như vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy bụng càng thêm đau đớn.

Hơn nữa lưu lựơng dứơi thân càng thêm mãnh liệt.

Hiện tại nàng hận trên vai mình không thể mọc một đôi cánh, để có thể bay trở về tiểu viện tử của nàng

Hiện tại, Đồng Nhạc Nhạc không có nhiều lời ,nhanh chóng đứng lên ,cũng không quản tiểu thái giám này , lập tức nhấc chân, đi thẳng về tiểu viện tử của mình.

Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên không chú ý tới, sau khi nàng rời đi, một dáng ngừời cao to mặc bộ đồ màu vàng tươi, đột nhiên xuất hiện ở nơi nàng vừa mới ngã xuống. . .. .

Cúi đầu nhìn thấy trên mặt đất một vết màu đỏ tươi , Huyền Lăng Thương mày kiếm nhẹ nhàng cau lại một cái. Lập tức, trong đôi mắt lạnh lẽo,ánh mắt nhìn về phiá tiểu thái giám bên cạnh,sắc bén như đao, cực kì giá lạnh.

"Chỗ huyết này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!? Ngươi làm tổn thương hắn ! ?"

Nam nhân mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng, nhưng trong giọng nói lạnh như băng và tức giận,giống như lưỡi đao sắc bén trên tay đâm thẳng tắp lên ngừơi tiểu thái giám .

Mới rồi bị một phen hoảng sợ, còn chưa hoàn hồn , giờ phút này, lại tiếp xúc đến ánh mắt sắc bén như đao kia, tiểu thái giám sợ đến hai chân đều mềm nhũn, bùm một tiếng,liền quỳ rạp trên đất .

Trên gương mặt thanh tú kia, giờ phút này sọat một cái, mặt cắt không còn giọt máu.

Quảng cáo
Trước /612 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Đế Ngự Thương Khung

Copyright © 2022 - MTruyện.net