Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
  3. Chương 209
Trước /612 Sau

Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 209

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chỉ thấy Huyền Lăng Thương, hôm nay trên người mặc một bộ mãng bào màu tím, ở cổ áo và ống tay áo, được thêu nhiều đoá Tường Vân, thắt lưng màu đen khảm bảo thạch, vừa nhìn giá trang phục liền biết là người không phong thì quí!

Gương mặt tuấn tú kia, cương nghị hoàn mỹ, mày kiếm kéo dài xếch lên, mũi cao thẳng tắp tựa như được điêu khắc, đôi môi hình trái tim, tất cả đều được phối hợp một cách hoàn mỹ!

Thu hút lòng người nhất là đôi mắt huyết sắc độc nhất vô nhị kia, chỉ cần liếc mắt, liền có thể làm người ta can tâm tình nguyện hiến dâng linh hồn của chính mình…

Mặc dù Huyền Lăng Thương thần sắc tuấn tú lạnh như sương, nhưng lại khiến nhiều nữ nhân giống như thiêu thân lao đầu vào lửa chỉ vì để có được ngọn lửa này…

Đối với Huyền Lăng Thương lúc nào cũng vô cùng lạnh lùng thì Lan Lăng Thiệu Giác liền giống như một bầu trời trăng sáng bình thường.

Bạch y xuất trần, vóc người rắn rỏi, thanh cao.

Hơn nữa, gương mặt tuấn tú như ngọc kia còn rất hào hoa, tao nhã, toàn thân đề toát ra một luồng khi ấm áp, lại có thể dễ dàng làm cho người ra có cảm giác động lòng.

Kết quả là, bộ đôi một nóng một lạnh này đã bị rất nhiều thiếu nữa bao quanh.

Đồng Nhạc Nhạc cuối cùng cũng có thể hiểu được các thiếu nữ trong kinh thành rất lợi hại.

Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khó tránh được cảm giác buồn bực.

Dù sao dáng vẻ nàng cũng không kém, vì điều gì mà Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiếu Giác đều nổi tiếng ở đây!?

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đưa tay chạm vào gương mặt trắng như tuyết của mình, trong lòng âm thầm buồn bực.

Không ngờ được, tại đúng thời điểm này, cách đó không xa, có một chiếc xe ngựa lao như điên về phía nàng.

Đồng Nhạc Nhạc nghe được tiếng động ở phía sau, không kìm được tò mò quay đầu lại.

Cũng may vừa nhìn, khi nhìn thấy, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc lập tức trợn lên, chu cái miệng nhỏ của mình, tràn đầy kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy, chiếc xe ngựa đúng lúc lao như tên bắn về phía nàng.

Tại lúc này, con đường cái trên Kinh thành đã sớm chật kín người, xe cộ không thể lưu thông.

Điều này chính là do con ngựa dường như quá sợ hãi, ngay cả phu xe cũng không kiểm soát được.

Chỉ nghe, người phu xe đang cố lái chiếc xe cách đó không xa , đồng thời không ngừng lớn tiếng la lên.

“Tránh ra, mau tránh ra a…”

Với sự điều khiển của phu xe, chiếc xe ngựa kia đến đi đến, chỗ nào cũng là người ngã ngựa đổ, gà bay chó sủa.

Tiếng hét chói tai, tiếng kêu thảm thiết, những âm thanh của mặt đất không ngừng lien tiếp, rất hỗn loạn.

Những loại trái cây, hoa qủa đều bị bay tứ tung, Đồng Nhạc Nhạc lập tức hồi phục lại tinh thần.

Nhìn thấy chiếc xe ngựa kia rất gần mình, Đồng Nhạc Nhạc liền xoay người lùi về phía sau dòng người bốn phía, để đề phòng chiếc xe ngựa kia sẽ đâm mình ngã.

Ai ngờ được chuyện này lại xảy ra trên con đường vốn đông đúc, náo nhiệt này.

Mọi người nhìn thấy chiếc xe ngựa lao như điên như vậy, ai nấy đều vội vàng chạy, thét lên đến chói tai.

Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc đang tránh né, không biết có ai đó bỗng đụng phải nàng một cái.

Ngay lập tức, thân thể nghiêng ngả một lúc, cuối cùng không ngừng sợ hãi, té ngã trên mặt đất.

Cái mông ê ẩm khiến Đồng Nhạc Nhạc không chịu được mày nhíu chặt.

Nhưng, nhưng không chờ nàng kịp suy nghĩ cái khác thì từ xa, một đoàn ngựa chạy đến rất gần nàng, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến nỗi hé mở làn môi hồng, không hề nghĩ ngợi gì liền đứng lên hét lớn.

“A, hoàng thượng, cứu ta…”

Lời nói của Đồng Nhạc Nhạc là xuất phát từ tiềm thức, suy đoán.

Dù sao, mỗi lần nàng xảy ra chuyện gì thì người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là Huyền Lăng Thương.

Hiện tại, trong thời gian này Đồng Nhạc Nhạc giật mình la lên, sau đó nàng chỉ cảm thấy trước mặt mình là một bong dáng màu tím nhanh chóng chạy tới.

Ngay lập tức, cả người nàng liền bị ôm vào một khối lồng ngực rộng rãi, chắc chắn.

Cùng với trời đất nghiêng ngả một hồi, Đồng Nhạc Nhạc thấy đầu óc mình nhất thơi có chút trống rỗng.

Không biết qua bao lâu, phảng phất gần một thế kỉ lâu dài, Đồng Nhạc Nhạc mới từ từ hồi phục lại được tinh thần của mình.

Nàng chỉ cảm thấy, nàng được ôm trong một lồng ngực rất ấm áp.

Chun mũi ngủi thấy được, đây là mùi hương nhạt nhoà của Long Tiên Hương…

Dường như cho người ta ngửi thấy là rất uất ức…

Dần Dần, Đồng Nhạc Nhạc tâm trí đang sợ hãi, rối loạn từ từ hồi phục lại.

Vì được ôm trong lồng ngực quen thuộc cùng với mùi hương cũng rất quen thuộc, cho dù nàng không ngẩng đầu, nàng cũng người ôm nàng chính là ai, ở chỗ nào.

Chính là Huyền Lăng Thương!

Cho dù nàng ở đâu, chỉ cần nàng có chuyện gì thì hắn giống một thần linh, xuất hiện để cứu nàng trong lúc dầu sôi lửa bỏng.

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khẽ rung lên một cái, ngay lập tức, đôi mắt nhung nẹ nhàng mở ra, nhìn đến gương mặt tuấn mĩ, mê hoặc của nam nhân trên đỉnh đầu kia.

Lại thấy được giờ phút này sắc mặt của nam nhân tuấn mĩ kia đang tái nhợt, trên mặt không che dấu chút nào sự lo lắng và căng thẳng.

Liền khiến Đồng Nhạc Nhạc trong một cảm giác cảm động nhanh chóng dâng trào trong lòng.

Nam nhân này đúng là vì nàng mà căng thẳng như thế…

Hiện tại, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đang rung động.

Huyền Lăng Thương trong lúc này chỉ gắt gao, ra sức ôm chặt người nhỏ bé này vào lòng.

Nhớ lại hồi nãy vừa mạo hiểm kia, trong hắn bây giờ vẫn còn sợ hãi.

Nghĩ đến mới vừa nãy, người nhỏ nhắn này đã sắp bị con ngựa đạp, Huyền Lăng Thương chỉ thấy tâm can mình như thắt lại, mơ hồ giống như bị hang vạn cây kim đâm vào tim.

Cũng may là nàng không có chuyện gì…

Bằng không, hắn cũng không dám tưởng tượng thêm nữa , mất đi nàng, trong lòng hắn cuối cùng sẽ đau khổ như thế nào…Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương càng dùng sức ôm chặt người nhỏ bé trong lòng,dường như chỉ hận không thể nuốt cả người nhỏ bé này vào trong thân thể của hắn...

Bị Huyền Lăng Thương dùng sức ôm, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy xương khớp chính mình đều bị vỡ nát.

Thân thể, xương cốt đau đớn, khiến Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cau mày hô nhỏ một tiếng.

"Hoàng thượng, đau. . ."

Nữ nhân mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng, dè dặt khiến người ta phải thương xót.

Nghe vậy, Huyền Lăng Thương trong lòng giật mình, lúc này mới buông lỏng tay ra, liền sợ hãi làm đau đớn giai nhân trong lòng .

"Thật xin lỗi, trẫm làm đau ngươi sao! ?"

Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng nói cũng không che dấu ảo não và tự trách.

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là khe khẽ lắc đầu, cong môi cười một tiếng.

"Không, cám ơn Hoàng thượng đã cứu nô tài."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương cảm kích không thôi.

Chỉ cảm thấy, Huyền Lăng Thương giống như là thần hộ mệnh của nàng.

Mỗi lần nàng gặp phải nguy hiểm, là hắn sẽ xuất hiện kịp thời cứu nàng ra khỏi nước sôi lửa bỏng.

Thật giống như mới vừa rồi, tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, người nàng nghĩ đến trước tiên, chính là nam nhân trước mắt này.

Không nghĩ tới, nàng vừa mới thét lên một tiếng kinh hãi, hắn thật sự xuất hiện . . .

Thời điểm đó trong lòng Đồng Nhạc Nhạc rất cảm động, Huyền Lăng Thương tại nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, trái tim vốn đang thít lại thật chặt, mới thả lỏng, bạc môi hé ra, mở miệng nói.

"Không có việc gì là tốt rồi."

Tại lúc Huyền Lăng Thương đang nói, thì con ngựa điên đã bị Lan Lăng Thiệu Giác khống chế .

Chỉ thấy giờ phút này, Lan Lăng Thiệu Giác đang ngồi ở trên lưng ngựa điên, hai tay nắm chặt dây cương, khống chế con ngựa đang nổi cơn điên.

Lan Lăng Thiệu Giác ra tay thuần thục lưu loát, lập tức liền khống chế con ngựa điên kia.

Tay nhanh nhẹn, khí chất tiêu sái , dung mạo tuấn tú , dẫn đến bốn phía được mọi người vỗ tay ủng hộ liên tục .

Tiếp theo, có không ít các cô nương tay bưng hoa tươi, giống như thủy triều, tất cả ùa về hướng tới Lan Lăng Thiệu Giác.

Thấy vậy, Lan Lăng Thiệu Giác chỉ là nhẹ nhàng cự tuyệt, đi về phía Đồng Nhạc Nhạc bên này.

Nhìn thấy, Đồng Nhạc Nhạc bị Huyền Lăng Thương ôm vào trong ngực, gương mặt tuấn tú của Lan Lăng Thiệu Giác đầu tiên là sửng sốt.

Thấy Lan Lăng Thiệu Giác đi hướng tới bọn họ đang ở phía bên này, Đồng Nhạc Nhạc mới nhớ lại, chính mình giờ phút này vẫn còn ở trong lòng Huyền Lăng Thương !

Nghĩ tới đây, trên mặt bỗng nhiên đỏ, nhanh chóng lùi một bước, rời khỏi ngực Huyền Lăng Thương .

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp , giờ phút này càng bởi vì ngượng ngùng thẹn thùng, mà hiện lên hai rạng mây đỏ bừng.

Nó giống như dáng vẻ thẹn thùng của người ái mộ, dẫn đến trong lòng Huyền Lăng Thương nhói lên một cái, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc càng thêm tối sầm lại. . .

Đối với ánh sáng trong mắt Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc chưa từng biết, trái lại Lan Lăng Thiệu Giác đứng ở một bên, cũng là vô cùng tinh tế thu vào trong mắt .

Trong mắt đế vương tuấn tú kia nhìn về phía tiểu thái giám này nóng rực , trong mắt cực lực che dấu kiềm chế tình cảm, vẫn đã bị Lan Lăng Thiệu Giác nhìn ra.

Dù sao, Lan Lăng Thiệu Giác và Huyền Lăng Thương cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tính tình của đối phương thế nào hắn cực kì hiểu rõ.

Bởi vì quá mức quen thuộc , hiện nay thấy vậy, Lan Lăng Thiệu Giác đồng tử lập tức trợn lên một cái, trong lòng kinh ngạc không thôi.

Mới đầu, hắn nghe được tin tức vị đế vương tuấn tú đối với tiểu thái giám này khác thường, lại may mắn cho là chính mình sai lầm rồi.

Hiện nay,thần sắc trong mắt vị đế vương tuấn tú này nhìn về phía tiểu thái giám, coi như hắn lại...đi tìm lấy cớ, đó chỉ là lừa mình dối người thôi.

Vị đế vương tuấn tú này, quả nhiên đã động tâm đối với tiểu thái giám này . . .

Chỉ là, đế vương tuấn tú này, rốt cuộc có biết hay không, về thân phận chân thật của tiểu thái giám trước mắt này! ?

Ngay lúc Lan Lăng Thiệu Giác trong lòng kinh ngạc, hàng mi xinh xắn kia không khỏi gắt gao cau lại một cái.

Ánh mắt quét một vòng, không khỏi nhìn tới người nhỏ nhắn xinh xắn này.

Chỉ thấy dáng người nhỏ bé, xinh xắn lanh lợi, tinh xảo giống như một cái búp bê bằng thạch anh, làm cho người khác không khỏi thương tiếc.

Cũng khó trách, vị đế vương tuấn tú lạnh lùng một mực trầm lặng này, cũng động tâm đối với nàng . . .

Nhưng hắn, cũng như thế. . .

Chính là. . .

Nghĩ tới đây, trong mắt Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi tối sầm lại, trong lòng bất đắc dĩ thở dài một tiếng. . .

Nhưng mà mặt khác Lan Lăng Thiệu Giác chưa từng suy nghĩ nhiều, nhìn người nhỏ bé trước mắt sắc mặt hơi tái nhợt , không khỏi lo lắng hỏi.

"Tiểu Lô Tử, ngươi không sao chớ! ?"

"Dạ, nô tài không có việc gì, may là chủ tử kịp thời cứu nô tài."

Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc lập tức lắc lắc đầu, mở miệng nói.

Sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc hình như là nghĩ đến cái gì, ánh mắt nhìn về phía Lan Lăng Thiệu Giác, càng lộ rõ vui vẻ và tán thưởng.

"Vương Gia mới vừa rồi thân thủ thật giỏi, liền khống chế được con ngựa điên kia, Vương Gia thật lợi hại!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Lan Lăng Thiệu Giác không che dấu được tán thưởng.

Nhìn thấy một đôi lóng lánh ý cười kia của Đồng Nhạc Nhạc , Lan Lăng Thiệu Giác chỉ là môi hồng cong lên một cái, ha hả cười một tiếng, lại cũng không nói thêm cái gì.

Trái lại một bên, Huyền Lăng Thương nhìn dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc nói chuyện với Lan Lăng Thiệu Giác không dứt , khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ kia không khỏi có hơi trầm xuống, trong mắt có thêm vài phần ghen tức mà chính hắn cũng không hề phát hiện ra.

Lập tức, bạc môi hé mở, mở miệng nói.

"Tốt lắm, thời gian không còn sớm , chúng ta hồi cung đi! ?"

Nghe được những lời Huyền Lăng Thương nói, Đồng Nhạc Nhạc cũng không có phản đối.

Mới vừa rồi trải qua mạo hiểm, nàng cũng không còn hứng thú tiếp tục dạo chơi đường hoa.Nghe vậy, lập tức gật đầu, sau đó đi theo phía sau Huyền Lăng Thương bọn họ về hướng tới hoàng cung.

Tuy nhiên, trong lúc Đồng Nhạc Nhạc đi theo phía sau Huyền Lăng Thương bọn họ, đột nhiên, nàng cảm giác được một ánh mắt nóng rực đang gắt gao nhìn nàng chằm chằm.

Một đạo ánh mắt kia, nóng rực mà sắc bén, giống như một lưỡi đao bén nhọn, khiến Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy phía sau lưng chợt lạnh. Lập tức, nàng không khỏi nhanh chóng quay đầu, nhìn về hướng nơi phát ra đạo ánh mắt nóng rực kia.

Chỉ thấy ở lầu hai khách sạn cách nàng không xa, có một cái cửa sổ chạm trổ hơi hơi hé mở.

Tuy nhiên, đến lúc nàng ánh mắt quét một vòng, bên trong cửa sổ lại tịnh không một người.

Thấy vậy, gương mặt xinh đẹp của Đồng Nhạc Nhạc không khỏi có hơi cau lại một cái.

Mới rồi, nàng rõ ràng cảm giác được có một ánh mắt nóng rực nhìn nàng chằm chằm.

Chính là, bên trong cửa sổ kia, lại không có một bóng người. Chẳng lẽ là, cảm giác mới rồi đó, chỉ là ảo giác của nàng sao! ?

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc.

Huyền Lăng Thương đi i ở trước người nàng, phảng phất nhận thấy được sự khác thường của người nhỏ bé phía sau, không khỏi có hơi quay đầu.

"Làm sao vậy! ?"

Nhìn lại phía sau, thấy người nhỏ bé tràn đầy nghi hoặc, cau mày trầm tư , gương mặt tuấn tú của Huyền Lăng Thương có hơi sửng sốt, lập tức mở miệng trầm giọng hỏi.

Nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, Đồng Nhạc Nhạc bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, lập tức, lập tức không hề nghĩ ngợi, liền lắc lắc đầu.

"Khởi bẩm chủ nhân, nô tài không có việc gì."

Trên mặt Đồng Nhạc Nhạc tuy là nói như thế, chỉ là, Huyền Lăng Thương hiển nhiên có hơi không tin.

Dù sao, với sự hiểu biết của hắn đối người nhỏ nhắn này, thì người nhỏ nhắn này trong lòng có chuyện gì, đều sẽ vô cùng tinh tế biểu lộ ra trên mặt, giờ phút này cũng không ngoại lệ!

Chứng kiến người nhỏ nhắn này, phảng phất bị chuyện gì làm cho phức tạp, hơn nữa vừa rồi còn không ngừng nhìn lại về hướng tới khách sạn phía sau kia.

Thấy vậy, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng ngước lên, nhìn theo phương hướng vừa rồi Đồng Nhạc Nhạc mới ngó tới.

Chỉ thấy sau bọn họ cách đó không xa, có một cái khách sạn.

Tuy nhiên, hắn đánh giá một phen, khách sạn này, tịnh không có gì không ổn.

Thấy vậy, Huyền Lăng Thương không khỏi từ từ thu hồi huyết mâu, lập tức cúi đầu, quay lại người nhỏ bé phía sau mà nhẹ nhàng nói.

"Vậy liền hồi cung đi!"

"Vâng "

Nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, Đồng Nhạc Nhạc không hề suy nghĩ nhiều hơn nữa mặt khác, chỉ là một mực cung kính đi theo phía sau Huyền Lăng Thương, xuất phát về hướng tới hoàng cung.

Tuy nhiên, đúng vào lúc Đồng Nhạc Nhạc xoay người rời đi, nàng cũng không hề phát hiện, ở trong cửa sổ có hơi mở ra kia, một đạo bóng dáng cao to màu đỏ, đang chậm rãi tùy ý đến đứng ở phía trước cửa sổ.

Bên ngoài là mặt trời sáng lạn, ánh nắng vàng rực rỡ kia xuyên thấu qua cánh cửa sổ chạm trổ hé mở, hắt nghiêng nghiêng vào, êm dịu chiếu trên người nam nhân.

Chỉ thấy nam nhân, mặc trên người một chiếc trường sam màu đỏ.

Màu đỏ ấy, giống như ngàn vạn máu huyết ngưng tụ mà thành, đỏ đến chói mắt như thế, tươi đẹp như thế.

Gió nhẹ nhàng thổi, hất bay tay áo màu đỏ thẫm của nam nhân kia.

Vạt áo thêu cảnh những đóa hoa anh túc kia bị chậm rãi thổi bay, càng làm tôn lên vóc người cao to, tà mị vô song của nam nhân.

Tuy nhiên, điều làm người khác chú ý nhất, có lẽ là một gương mặt xinh đẹp khó phân biệt nam nữ của nam nhân kia.Hàng mi thật dầy, vắt đến tóc mai.

Mũi cao thẳng mịn màng như ngọc, tao nhã tự nhiên.

Một đôi môi đỏ tươi, đường nét hoàn mỹ. Làn môi mấp máy mê người, giống như đóa hoa vừa mới nở rộ trong ngày xuân, trông vô cùng gợi cảm!

Thu hút lòng người ta nhất, vẫn còn là một đôi mắt phượng có hơi xếch lên!

Chỉ thấy một đôi mắt này, cực kì đẹp!

Hàng lông mi dài dày cong vút, phảng phất một đôi cánh màu đen đang rung rung, tựa như muốn giương cánh bay vút lên cao.

Nó tôn lên một đôi mắt phượng vốn đã rất đẹp, lại tăng thêm vài phần tà mị vô cùng hút hồn!

Nếu không phải nam nhân vóc người rắn rỏi cao lớn, bộ ngực bằng phẳng, lúc đầu vừa nhìn thấy gương mặt nghiêng nước nghiêng thành này, còn tưởng rằng người này là một nữ nhân đây!

Giờ phút này, nam nhân liền lẳng lặng tùy ý đứng ở phía trước cửa sổ, một đôi phượng mâu đỏ hồng thu hút lòng người kia, đang nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn càng lúc càng xa , trong mắt đều là kinh ngạc và rung động.

"Là Tử Kiều! ? Làm thế nào nàng còn chưa chết! ?"

. . .

Đêm đã khuya .

Đồng Nhạc Nhạc hôm nay sau khi hồi cung, bởi vì chấn động nên Huyền Lăng Thương phi thường quan tâm đã để cho nàng về nghỉ ngơi.

Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc sau khi trở về, nằm ở trên giường, dẫu như thế nào đều không ngủ được.

Đôi mắt không hề buồn ngủ mở to, ngây người ra mà nhìn chăm chú lên nóc màn, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc có hơi mở ra, không ngừng lẩm nhẩm.

"Một ngàn một trăm con dê, một ngàn một trăm lẻ một con dê, một ngàn một trăm lẻ hai con dê. . ."

Miệng Đồng Nhạc Nhạc đều sắp sửa bị chuột rút , cuối cùng, nàng không khỏi than khóc một tiếng, sau đó, như con cá chép tung người một cái, liền ngồi dậy từ trên giường.

"Ai, không ngủ được, không ngủ nổi!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tràn đầy phiền não lẩm bẩm.

Cũng không biết ngày hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy. Mọi khi người nàng vừa dính vào trên giường, liền lập tức liền mộng Chu công.

Hôm nay à! Nàng đã nằm ở trên giường đến bây giờ, lại vẫn còn không có một chút xíu buồn ngủ, thật sự kỳ quái!

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ảo não, sau khi ngồi ở trên giường liền một tay chống cằm, ở trong đầu, không khỏi hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra hôm nay tại phố lớn.

Nhớ lại, vào lúc nàng rời khỏi phố lớn Kinh thành, có một ánh mắt vô cùng nóng bỏng rơi trên người nàng.

Ban đầu, nàng chỉ cho rằng chính mình là cảm giác sai lầm rồi.

Thế nhưng, sau khi trở về, trong lòng luôn là lạ, một nỗi bất an luôn không ngừng vẩn vơ ở trong lòng.

Phảng phất, hình như có chuyện gì không tốt, sắp sửa phát sinh.

Vì điều này, mới khiến cho nàng đứng ngồi không yên, muốn ngủ đều không ngủ được.

Chính là, rốt cuộc hội có chuyện không tốt gì sẽ phát sinh đây! ?

Nghĩ lại nàng đi tới triều đại này, chuyện gì mà chưa phát sinhđây, nhưng cũng không hề giống như hôm nay vậy, làm cho nàng tâm thần không yên. . .

Chỉ là, mặc cho Đồng Nhạc Nhạc nghĩ đến nát óc, đều không nghĩ ra được.Cuối cùng,Đồng Nhạc Nhạc cũng lười suy nghĩ.

" Ai, không nghĩ không nghĩ nữa,phiền chết ta rồi ."

Sau một lúc,than phiền,đôi mắt đẹp của Đồng Nhạc Nhạc đảo qua cửa sổ.

Chỉ thấy trước cửa sổ, đã là nửa đêm canh ba rồi.

Trăng sáng đã ngả về phía tây,những ngôi sao lờ mờ, gió lạnh hiu hiu,cho thấy ngày mai sẽ là một ngày trời trong nắng ấm.

Hiện tại ,trong lòng Đồng Nhạc Nhạc phiền muộn, ngủ cũng không được,sẽ khống phụ lòng ngày lành cảnh đẹp này rồi!

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức từ trên giường đứng lên.

Nhanh chóng thay một bộ quần áo, sau khi sửa sang lại dung mạo, liền đẩy cửa gỗ chạm trổ ra,đi thẳng ra bên ngoài.

Đồng Nhạc Nhạc nghĩ rằng,dù gì hiện tại cũng ngủ không được, có lẽ đi ra ngoài một chút,đợi đi mệt rồi, sẽ buồn ngủ thôi.

Đồng Nhạc Nhạc vừa nghĩ,vừa chậm rãi đi về phía trước.

Giờ phút này, nàng cũng không có cầm đèn.

Dù sao, đêm nay ánh trăng sáng như mê như say.

Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, êm dịu rơi, đều chiếu sáng toàn bộ hoàng cung, làm thấy đến rõ nét tám phần. Vì vậy cho dù không đốt đèn, cảnh vật bốn phía, nàng xem rất rõ ràng.

Hơn nữa,bên trong hoàng cung,cách mười bước đều có một ngọn đèn, cách đó không xa còn có thị vệ đứng gác, nàng nếu có chuyện gì, chỉ cần hô to lên một tiếng là được rồi.

Kết quả là, Đồng Nhạc Nhạc vừa chậm rãi đi tới, đôi mắt đẹp lại nhẹ nhàng liếc nhìn xung quanh.

Chậm rãi thưởng thức cảnh đêm trong hoàng cung.

Chỉ thấy, ban đêm trong hoàng cung, không có như ban ngày xanh vàng rực rỡ,nhưng cũng không thiếu khí thế đồ sộ.

Giống như một con hùng sư đang ngủ say, không cho phép người ta coi thường.

Một bên Đồng Nhạc Nhạc chậm rãi đi tới, cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, chỉ cảm thấy gió lạnh từ từ thổi tới, cảm giác thổi vào người hết sức thoải mái.

Bị gió lạnh từ từ thổi như vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấymột cơn buồn ngủ kéo tới, làm nàng ngáp một cái.

Đồng Nhạc Nhạc vừa đưa tay che miệng ngáp, vừa lẩm bẩm tự nói.

"Đứng dậy đi một chút thật ra cũng tốt ,ít nhất hiện tại muốn đi ngủ rồi.. "

Đồng Nhạc Nhạc nói xong lời này, liền tính lên đường trở lại phủ,đi mộng Chu công.

Ai biết, vừa lúc đó, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy,ở phía sau dường như có động tĩnh gì truyền đến.

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng xoay người, nhìn lại, hé mở làn môi hồng,kêu nhỏ thành tiếng.

"Ai ở nơi nào!? "

Môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, mở miệng quát.

Mắt nhung cũng nhanh chóng, nhìn thẳng về phía sau.

Chỉ thấy, ở sau lưng nàng,chỉ là bụi cỏ rậm rạp cùng núi giả kia.

Đêm đã khuya,ngôi sao ảm đạm, một khối mây đen, vừa vặn che đi chỗ của ánh trăng sáng .

Nhất thời,khắp nơi chỉ còn lại một mảnh u ám.Nơi này, chính là địa phương hẻo lánh. Cho nên bốn phía nơi này, cũng không có đèn treo tường.

Đồng Nhạc Nhạc vừa rồi tùy ý đi tới, chưa từng nghĩ, sẽ đến nơi này.

Giờ phút này, tại cảm giác khác thường ở phía sau, khiến trong lòng Đồng Nhạc Nhạc, không khỏi nảy lên một nỗi bất an.

Bởi vì, nàng có cảm giác, ở chỗ tối phía núi giả kia, có một đạo ánh mắt nóng rực, đang gắt gao dừng ở trên người của nàng.

Một đạo ánh mắt nóng bỏng kia, làm cho nàng vô cùng bất an.

Phảng phất như có một mãnh thú ở nơi hắc ám kia, đang gắt gao quan sát đến con mồi của nó.

Mà nàng, lại là con mồi của con mãnh thú kia!!!

Nghĩ đến đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc rất khẩn trương,mà trái tim dường như muốn nhảy lên cổ .

Tim đập càng nhanh chóng tăng nhanh, ' bang bang bang' tiếng tim đập, như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Chính là, mặc kệ nàng quan sát chỗ tối ở núi giả kia như thế nào, cũng không có ai lên tiếng,tuy nhiên , ánh mắt nóng rực kia, lại làm cho người ta không thể xem nhẹ.

Trong lòng biết nơi đó khẳng định có người, chỉ là người nọ rốt cuộc là ai!?

Vì cái gì nửa đêm canh ba không ngủ,mà đứng ở nơi đó.

Hơn nữa, nghe được lời của nàng, vì sao người nọ không đi ra !

Càng nghỉ, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng là nghi ngờ bất an.

Đôi mày của nàng cau lại, môi đỏ mọng mở ra,liền quát.

"Nếu ngươi không đi ra, ta liền hô to đấy!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trong giọng nói mang theo nồng đậm cảnh cáo.

Nàng làm như vậy, đơn giản là tính bức người trốn ở phía sau núi giả ra.

Dù sao, nơi này tuy tương đối hẻo lánh, nhưng là cách đó không xa cũng có thị vệ gác.

Nếu như, nàng hô to một lần nữa, thị vệ đứng gác bên kia nhất định có thể nghe được.

Nếu như người này không muốn người khác phát hiện , sau khi nghe lời nàng , khẳng định sẽ đi ra.

Ngay tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đắc ý,tuy nhiên, sau khi nàng nói xong lời này, người trốn ở phía sau núi giả lại như cũ vẫn không nhúc nhích.

Nếu không phải một đạo ánh mắt nóng rực kia vẫn như cũ gắt gao dừng ở trên người nàng,Đồng Nhạc Nhạc cho rằng phía sau núi giả căn bản không có người.

Nghĩ đến một chiêu này,cũng không bức được người này ra,đôi mày Đồng Nhạc Nhạc cau lại, môi đỏ mọng lập tức mở ra,tính hô lên.

Nhưng mà, cái miệng nhỏ nhắn của nàng mới hơi hơi mở ra, ngay sau đó chỉ thấy ở phía sau núi giả, một đạo bóng dáng cao to hồng sắc tựa như mũi tên rời dây cung, nhanh chóng nhào tới về phía nàng.

Ánh trăng như say như mê, rốt cục theo tầng mây dời đi.

Nhất thời, ánh trăng sáng kia, lại lần nữa êm dịu rơi, chiếu toàn bộ trên mặt đất.

Cũng làm cảnh vật bốn phía, xem đầy đủ rõ ràng.

Cho nên, một đạo bóng dáng yêu dị hồng sắc kia, vọt tới phía Đồng Nhạc Nhạc ,Đồng Nhạc Nhạc sợ đến mở to mắt, chu cái miệng nhỏ, nhịn không được giật mình la thành tiếng-------

"A, quỷ... "

Quảng cáo
Trước /612 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[ABO] Đốt Tâm

Copyright © 2022 - MTruyện.net