Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
  3. Chương 223
Trước /612 Sau

Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 223

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc nghe được lời Huyền Lăng Dạ nói, trong lòng lại hoàn toàn không tin.

Bởi vì, nàng rõ ràng là người của Huyền Lăng Thương, nàng tuyệt đối không tin lời nói của Huyền Lăng Dạ.

Chỉ là, Huyền Lăng Dạ giờ phút này lại kiên định nói như thế, giống như chuyện này là thật sự. . .

Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng là tâm loạn như ma, mất bình tĩnh.

Mặc dù, nàng đã sớm biết rõ, sinh ra trong gia đình đế vương, giữa các hoàng tử vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, sẽ luôn ngươi lừa ta gạt. Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc tin chắc, Huyền Lăng Thương tuyệt đối không phải là tiểu nhân hèn hạ như trong miệng Huyền Lăng Dạ nói!

Hiện tại, nhìn thấy Huyền Lăng Dạ một bộ lòng đầy căm phẫn, dáng vẻ lửa giận công tâm, Đồng Nhạc Nhạc chỉ trầm lặng, không nói một câu.

Huyền Lăng Dạ vốn tức giận không thôi, lại thấy dáng vẻ một mực cúi đầu trầm lặng của Đồng Nhạc Nhạc, phượng mâu đỏ hồng hình lá răm kia đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một chút, lập tức, gương mặt xinh đẹp kia đầu tiên là nhẹ nhàng tối sầm lại.

Môi đỏ mọng hé mở, khẽ thở dài một tiếng.

"Bổn vương biết, hiện tại Tử Kiều ngươi sẽ không tin tưởng lời Bổn vương nói, dù sao, Tử Kiều ngươi mất đi trí nhớ, quên mọi chuyện giữa chúng ta. Nhưng mà, Tử Kiều, ngươi đừng lo lắng, Bổn vương tin tưởng, sau này ngươi nhất định sẽ từ từ khôi phục trí nhớ. Nếu như khôi phục không được, như vậy, Bổn vương sẽ kể hết những chuyện của chúng ta cho ngươi nghe. Có lẽ, Tử Kiều ngươi sẽ còn nhớ chuyện của chúng ta trước kia."

Nam nhân mở miệng, lời nói thâm tình chân thành, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là tình ý thắm thiết.

Ánh mắt nam nhân thắm thiết nồng nàn, dịu dàng như thế, nếu như là nữ nhân khác, khẳng định sẽ chìm đắm vào trong đó, không thể tự kềm chế.

Tuy nhiên, bị ánh mắt của nam nhân nhìn chăm chú thâm tình như vậy, Đồng Nhạc Nhạc lại cảm thấy bối rối không thôi, chỉ nghĩ thoát đi.

Mắt nhung lóe ra hai bên, không ngừng né tránh ánh mắt chăm chú của nam nhân kia.

Cuối cùng, dường như Đồng Nhạc Nhạc nghĩ đến cái gì, một tay chỉ về phía bầu trời đêm tối đen, mở miệng khoa trương giật mình la lên.

"Nha! Vương Gia ngươi nhìn, những đốm nhỏ trên trời cao thật đẹp, còn có mặt trăng tỏa sáng, lại thêm đom đóm nữa, thật đẹp thật là đẹp mắt đấy! Ha ha. . ."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng làm ra vẻ vui tươi cười nói, có trời mới biết, nàng cười có bao nhiêu giả tạo.

Tuy nhiên, lúc nam nhân nghe được lời này của nàng, ánh mắt nóng rực kia, cũng không hề rời khỏi mặt nàng.

Ánh mắt kia nhìn nàng, càng là si mê, dáng vẻ một bộ ý không ở trong lời, thì thào nói.

"Đúng vậy, thật đẹp. . ."

"Ách. . ."

Nghe được lời này của nam nhân, Đồng Nhạc Nhạc thật sự không đối phó được, lập tức bắt đầu cất bước, chạy tới đám đom đóm.

Đồng Nhạc Nhạc làm như vậy, chỉ là muốn tách rời khỏi Huyền Lăng Dạ này thôi.

Tuy nhiên, sau khi nàng chạy tới đám đom đóm, cảm giác được cả người của mình bị đom đóm bao quanh.

Tối nay ánh trăng như mê như say, bầu trời cao vạn dặm, những vì sao lấp lánh, hơn nữa bên người có nhiều đom đóm từ từ bay tới, cảm giác đó, giống như đều đặt cả người mình vào trong vũ trụ đen nhánh, cảm giác đó, vô cùng tuyệt đẹp!

Dần dần, Đồng Nhạc Nhạc quên tất cả, quên tất cả, cũng quên, còn có Huyền Lăng Dạ ở đây, chỉ là toàn tâm đều ở trong bóng đêm mê người này, không ngừng vui đùa ầm ĩ cùng những con đom đóm này.

Tiếng cười trong vắt như chuông bạc kia, càng là không ngừng thốt ra từ trong miệng Đồng Nhạc Nhạc.

Cũng không biết, hiện tại chính mình, xinh đẹp đến đâu!

Lại càng không biết, nam nhân đứng cách đó không xa nàng, một đôi phượng mâu xinh đẹp đỏ hồng kia, chính lúc gắt gao nhìn nàng chằm chằm. . .

Lẳng lặng nhìn nữ nhân cách đó không xa.

Ánh trăng bàng bạc, hiền hòa chiếu xuống, nhẹ nhàng bao phủ cả mặt đất, khiến cho cảnh vật bốn phía, coi như không đốt đèn, cũng có thể nhìn được rõ ràng.

Chỉ thấy nữ nhân cách đó không xa, đặt mình vào trong những đốm nhỏ kia.

Nữ nhân mặc dù người mặc nam trang, chỉ là, lại khó nén sự quyến rũ bẩm sinh của nàng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn giống như cánh hoa sen hé ra, mặt mày giãn ra, môi đỏ mọng nhếch lên, nụ cười kia, cực đẹp!

Thu hút cái nhìn của người ta nhất, chính là đôi mắt đang cười tít lại của nàng!

Huyền Lăng Dạ chưa bao giờ từng nhìn thấy một đôi mắt xinh đẹp như vậy!

Đôi mắt đường nét hoàn mỹ, đồng mâu hắc bạch phân minh, giống như nước suối trong suốt.

Lúc này cười rộ lên, như trăng sáng trên trời cao, uốn cong, trong mắt đều là lộ rõ vui vẻ.

Thấy vậy, gương mặt xinh đẹp kia của Huyền Lăng Dạ kia không khỏi sửng sốt.

Môi đỏ mọng có hơi mở ra, thì thào tự nói.

"Nàng bây giờ, thật sự thay đổi. . ."

Dù sao, nàng trước kia, một mực đều là lạnh như băng, nơi nào cười vui vẻ giống như bây giờ vậy! ?

Nữ nhân như vậy, giống như một cái giấy trắng đơn thuần, không dính bất cứ vết bẩn nào.

Nữ nhân tuyệt sắc như thế, đủ để cho tất cả nam nhân trong thiên hạ đều phải thương tiếc. . .

Cho nên, hắn cũng tuyệt đối không thể bỏ qua quân cờ này!

Nghĩ tới đây, đồng mâu của Huyền Lăng Dạ không khỏi lạnh lẽo!

Môi đỏ mọng hé mở, những lời nói kia, như từ hầm băng truyền ra, lạnh như băng như sương.

"Huyền Lăng Thương, ngươi cướp đi thứ của Bổn vương, Bổn vương nhất định phải cướp về!"

. . .

Cảnh đêm như mơ, Đồng Nhạc Nhạc đang vui đùa rất lâu, cũng mệt muốn chết rồi.

Chỉ cảm thấy một cơn buồn ngủ không ngừng kéo tới, làm cho nàng không ngừng đưa tay che miệng ngáp.

Thấy Đồng Nhạc Nhạc mệt mỏi, Huyền Lăng Dạ hé mở làn môi hồng, không khỏi mở miệng nói."Mệt mỏi! ?"

Nghe được lời nói của Huyền Lăng Dạ, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, không khỏi nhẹ nhàng gật đầu.

"Ừ, hiện tại sắc trời đã rất trễ, ta cần phải trở về."

Huyền Lăng Dạ nghe vậy, không khỏi nhẹ nhàng gật đầu.

"Hảo, vậy hiện tại Bổn vương liền mang ngươi trở về!"

Huyền Lăng Dạ vừa nói dứt lời, liền lập tức ôm lấy Đồng Nhạc Nhạc, sau đó thi triển khinh công, phóng tới Linh Ẩn Tự.

Cảm giác được cảnh vật bốn phía, không ngừng từ bên cạnh mình lui về phía sau, cảm giác đó, kích thích vô cùng.

Ngước đôi mắt xinh đẹp lên, lẳng lặng nhìn nam nhân đang ôm nàng.

Chỉ thấy dung mạo nam nhân cực kì xinh đẹp, chỉ là, nàng lại đối với hắn một chút cảm giác cũng không có.

Có lẽ, Tử Kiều trước kia, đã thật lòng yêu hắn, chính là, bây giờ trong lòng nàng chỉ có Huyền Lăng Thương. . .

Nghĩ trong lòng, Đồng Nhạc Nhạc lại ngẩng đầu nhìn cảnh sắc trời cao.

Ngày lành cảnh đẹp như thế này, nếu như người bên cạnh nàng, là Huyền Lăng Thương, thật tốt biết bao a. . .

Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tiếc hận, nam nhân ôm nàng, như nhận thấy được điều gì, phượng mâu xinh đẹp đỏ hồng kia không khỏi chợt tắt, lập tức hé mở làn môi hồng, mở miệng hỏi.

"Hiện tại ngươi đang suy nghĩ cái gì! ?"

"Ách, ta. . ."

Nghe được lời nói của Huyền Lăng Dạ, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là giật nảy lên một cái, trên mặt sửng sốt.

Chỉ cảm thấy, nam nhân trước mắt này, sức quan sát sắc bén như thế! Lại ngay cả trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, hắn đều nhận ra sao! ?

Trong lòng kinh ngạc, chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc sao dám mở miệng nói thật, nói nàng đang nghĩ đến Huyền Lăng Thương! ?

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc dừng một chút, như nghĩ đến cái gì, mở miệng nói.

"Ta đang suy nghĩ chuyện lần trước Tử Ngữ đến hoàng cung, ngươi cũng biết sao! ?"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tràn đầy nghi hoặc.

Hồi tưởng lần trước, Tử Ngữ vào cung ám sát nàng, còn nói, là nàng đoạt đi nam nhân nàng ta yêu mến, cho nên mới nổi lên chủ tâm giết người đối với nàng.

Như vậy, lấy suy đoán, Tử Ngữ nói nam nhân nàng ta yêu mến, chính là vị trước mắt này.

Cũng không biết, rốt cuộc Huyền Lăng Dạ có biết chuyện này hay không! ?

Còn nữa lần trước chuyện hoàng cung cháy, cũng là hắn làm sao! ?

Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, sau khi Huyền Lăng Dạ nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc nói, trên mặt đầu tiên là có hơi sửng sốt, lập tức, môi đỏ mọng hé mở, nhẹ nhàng 'Ừ' một tiếng.

"Bổn vương biết."

"Ngươi thật sự đã biết! ?"

Nghe được nam nhân nói như vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi kêu nhỏ thành tiếng.

Nghĩ đến lần trước Tử Ngữ phải đến ám sát mình, thì ra, nam nhân này là biết đến.

Chỉ là trên mặt lại vẫn còn biểu hiện tỉnh táo như thế.

Là tâm tư của hắn không dễ biểu lộ trước người khác, hay là hắn căn bản không quan tâm mình! ?

Bằng không, người mình yêu bị ám sát, hắn lại còn có thể tỉnh táo như thế.

Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, liền nghe nam nhân mở miệng, lần nữa nói.

"Chuyện của nàng ta, Bổn vương sẽ xử lý tốt, cho nên ngươi không cần lo lắng."

Nam nhân mở miệng, thần sắc tỉnh táo.

Nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc lại từ trong giọng nói của nam nhân, dò xét ra được hắn nhè nhẹ tức giận.

Nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, nhẹ nhàng gật đầu.

"Ừ, vậy là tốt rồi."

Chuyện Huyền Lăng Dạ biết Tử Ngữ muốn ám sát nàng, còn nói sẽ xử lý, nàng cũng không muốn mở miệng nói thêm cái gì.

Dù sao, hiện tại nàng cũng không rõ lắm chuyện của bọn họ lúc trước.

Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc lo lắng nhất, vẫn là thái độ của Huyền Lăng Dạ đối với Huyền Lăng Thương.

Trong mơ hồ, Đồng Nhạc Nhạc có lẽ cảm giác được, Huyền Lăng Dạ đối với Huyền Lăng Thương tuyệt không phải đơn giản như trong tưởng tượng.

Nghĩ tới đây, hàng mi Đồng Nhạc Nhạc cau lại, nhìn phía ánh mắt của Huyền Lăng Dạ, càng là mang theo nghi hoặc và lo lắng.

Dáng vẻ muốn nói lại thôi kia, tự nhiên chạy không khỏi đôi mắt của Huyền Lăng Dạ.

Thấy vậy, Huyền Lăng Dạ chỉ là nhẹ nhàng quét mắt liếc Đồng Nhạc Nhạc, liền mở miệng nói.

"Tử Kiều, có chuyện gì, nói đi!"

"Ách. . ."

Nghe được lời nói của Huyền Lăng Dạ, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt.

Cũng không biết là chính mình rất không giỏi về việc che giấu tâm tư, nam nhân trước mắt này, sức quan sát quá mạnh mẽ, trong lòng có chuyện gì, đều không thể gạt được hắn.Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc cũng không muốn giấu diếm. Dù sao, chuyện này vẫn cứ nghẹn ở trong lòng nàng, nếu như nàng không hỏi, khẳng định sẽ ăn ngủ không yên.

Nghĩ tới đây, đầu tiên Đồng Nhạc Nhạc hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí, mới mở miệng hỏi.

"Vương Gia, ta muốn hỏi ngài, ngài có thể gây bất lợi với Hoàng thượng hay không! ? Làm ra chuyện thương tổn hoàng thượng! ?"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Dạ, càng là chăm chú vô cùng.

Đối với sự căng thẳng chăm chú của Đồng Nhạc Nhạc, lúc nam nhân nghe được lời của nàng, lại chỉ là nhẹ nhàng mấp máy môi đỏ mọng, không nói một lời.

Thấy vậy, trái tim Đồng Nhạc Nhạc càng muốn vọt khỏi lồng ngực, cau mày, hé mở làn môi hồng, tràn đầy lo lắng hỏi.

"Vương Gia, chẳng lẽ ngài muốn làm chuyện thương tổn hoàng thượng! ? Chuyện đó chính là đại nghịch bất đạo a!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tràn đầy sốt ruột lo lắng.

Nhưng người nàng lo lắng, cũng là Huyền Lăng Thương.

Hiện tại nàng biết thân phận mình, nhưng nàng tuyệt đối không thể để cho người khác làm thương tổn Huyền Lăng Thương.

Mà Huyền Lăng Dạ này, rõ ràng là muốn gây bất lợi với Huyền Lăng Thương, nếu là như thế, nàng nên làm cái gì bây giờ! ?

Nàng rốt cuộc có nên hay không nói cho Huyền Lăng Thương! ?

Nhưng nếu như nói cho Huyền Lăng Thương, chẳng khác nào nói cho Huyền Lăng Thương thân phận của nàng.

Đến lúc đó, Huyền Lăng Thương sẽ đối đãi nàng như thế nào! ?

Càng nghĩ, lòng dạ Đồng Nhạc Nhạc càng rối bời, lo lắng như lửa đốt.

Đối với Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy lo lắng, Huyền Lăng Dạ thấy vậy, phượng mâu đỏ hồng hình lá răm kia đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một chút, lập tức, hé mở làn môi hồng, mở miệng nói.

"Tử Kiều, ngươi đừng hoảng, Bổn vương tuy hận hắn cướp đi ngôi vị hoàng đế vốn thuộc về Bổn vương, chỉ là hiện tại, Bổn vương cũng không có muốn đả thương hắn."

"Có thật không! ?"

Nghe được lời nói của Huyền Lăng Dạ, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, hé mở làn môi hồng, dè dặt hỏi.

Nghe vậy, Huyền Lăng Dạ lập tức nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng cong lên một cái, mở miệng nói.

"Lúc này bổn vương muốn làm nhất, chính là có thể làm cho ngươi khôi phục trí nhớ, mặt khác, sau này rồi nói!"

Nghe được lời này của Huyền Lăng Dạ, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tảng đá lớn vốn áp chế ở trong lòng nàng, rốt cuộc cũng nới lỏng.

Chỉ cần Huyền Lăng Dạ không làm thương tổn Huyền Lăng Thương, như vậy nàng an tâm.

Chỉ là, ban đầu Huyền Lăng Dạ nói, nàng là nữ nhân của hắn. . .

Chuyên tình giữa hai người bọn họ, nàng thủy chung vẫn muốn nói rõ ràng.

Chỉ là hiện tại, không phải là lúc thích hợp nói chuyện này.

Chuyện này, vẫn là về sau tìm được thời gian thích hợp, nàng mới nói rõ ràng với hắn đi. . .

. . .

Sau khi Đồng Nhạc Nhạc trở lại Linh Ẩn Tự, đã là lúc nửa đêm canh ba.

Chỉ thấy cả Linh Ẩn Tự, đã khôi phục im lặng lại lần nữa.

Vì sợ hãi bị người khác phát hiện, Đồng Nhạc Nhạc liền bảo Huyền Lăng Dạ rời đi, sau đó đi về gian phòng của mình.

Tối nay Đồng Nhạc Nhạc mệt muốn chết rồi, giờ phút này, nàng chỉ là muốn trở về nghỉ ngơi thật tốt, những chuyện tình khác, đợi tỉnh ngủ rồi nói sau!

Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ, người đã đi tới bên ngoài gian phòng của mình.

Chỉ thấy bốn phía hoàn toàn đen tối, Đồng Nhạc Nhạc theo ánh trăng lạnh lẽo, từ từ đưa tay đẩy ra một cánh cửa chạm trổ không khóa kia.

Cùng với cánh cửa chạm trổ bị mở ra kia, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi từ từ đi vào trong phòng.

Bởi vì trong phòng không có đốt đèn, cho nên bốn phía đen như mực.

Đồng Nhạc Nhạc đi dè dặt, sợ hãi đụng vào cái gì.

Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc thật giống như một người mù, dựa vào trí nhớ của mình, tính toán tìm cây nến đốt.

Tuy nhiên, ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc đưa tay đi phía trước từ từ thăm dò, đột nhiên, nàng hai tay đụng một khối ấm áp mà dày rộng gì đó.

Cảm giác bàn tay đụng phải cái gì, ấm áp rắn chắc, giống như thân thể người.

Cảm giác được nơi này, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến trong lòng giật mình, không nhịn được lạnh toát xương sống mà hít một hơi thật sâu, lập tức, hé mở làn môi hồng, không kìm hãm được giật mình la lên thành tiếng

"Là ai! ?"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng giật mình la lên, trong lòng càng là khẩn trương hốt hoảng vô cùng.

Dù sao, nơi này chính là gian phòng của nàng, thân là thái giám hầu cận hoàng thượng, chức vị rất lớn. Cho nên không có nàng cho phép, những người khác hoàn toàn không được tiến vào gian phòng của nàng.

Chẳng lẽ là, là thích khách! ?

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chấn động, lập tức, hé mở làn môi hồng, liền tính toán mở miệng giật mình la lên thành tiếng.

Tuy nhiên, nàng vẫn còn chưa mở miệng, trước người, đột nhiên vang lên giọng nói chấn động trầm thấp mà quen thuộc

"Trễ như vậy, ngươi vừa rồi đi nơi nào! ?"

Nam nhân mở miệng, giọng nói trầm thấp khàn khàn kia, lúc này mọi âm thanh hoàn toàn yên tĩnh, càng rõ ràng.

Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là giật nảy lên một cái, lập tức, trên mặt sửng sốt, đôi mắt mở to, không khỏi kêu nhỏ thành tiếng.

"Hoàng thượng, là ngài! ? Làm thế nào ngài lại ở trong phòng nô tài! ?"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tràn đầy nghi hoặc và giật mình la lên.

Tuy nhiên, nghe được lời của nàng, nam nhân lại im miệng không nói một lời.

Trong phòng tối đen, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo kia, từ cửa sổ chạm trổ rộng mở hắt nghiêng nghiêng vào.

Mặc dù đã sớm thích ứng đêm tối, chỉ là, gian phòng hắc ám, cho nên Đồng Nhạc Nhạc không thấy được vẻ mặt của nam nhân.Tuy là như thế, Đồng Nhạc Nhạc lại cảm giác được, ánh mắt nam nhân kia nóng rực, đang gắt gao nhìn nàng chằm chằm.

Cảm giác được đôi mắt của nam nhân, đang gắt gao nhìn chằm chằm vào trên người mình, khiến lòng dạ Đồng Nhạc Nhạc rối bời một hồi.

Nghĩ đến chuyện nàng cùng Huyền Lăng Dạ gặp mặt vừa rồi, cũng không biết, Huyền Lăng Thương có biết hay không.

Trong lòng càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc càng là hoảng hốt chột dạ.

Chỉ cảm thấy, chính mình giống như nữ nhân hồng hạnh xuất tường, sợ hãi bị trượng phu bắt được.

Trong lòng chột dạ, Đồng Nhạc Nhạc vốn tính toán đốt đèn, bắt đầu không dám.

Bởi vì coi như ở trong đêm tối, nàng lại sợ hãi đôi mắt của nam nhân.

Nếu như đèn sáng, nàng sẽ cảm giác được chính mình không chỗ nào che dấu.

Tâm tư của mình, là thật không thể cất giấu, nếu như bị nam nhân phát hiện nàng khác thường, nàng nên làm cái gì bây giờ! ?

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tâm can mình, như bị mười lăm cái thùng đè lên, tâm thần bất định, thấp thỏm bất an.

Bởi vì quan hệ căng thẳng, hai tay Đồng Nhạc Nhạc càng là không ngừng nắm chặt vạt áo.

Cũng không biết, mặc dù là đêm tối, chỉ là, nhất cử nhất động của nàng, vô cùng tinh tế rơi vào trong huyết mâu sắc bén như ưng của nam nhân. . .

Nhìn thấy tiểu nữ tử trước người tràn đầy căng thẳng thấp thỏm, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi có hơi nhíu lại.

Lập tức, bạc môi hé ra, mở miệng hỏi lần nữa.

"Trẫm hỏi ngươi, ngươi vẫn còn không trả lời đấy!"

Nam nhân mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng, chỉ là, nghe được lời nam nhân nói như vậy, lòng của Đồng Nhạc Nhạc, trong nháy mắt không khỏi muốn vọt ra lồng ngực.

Một cảm giác nguy hiểm, càng là kéo tới nàng.

Sợ hết hồn hết vía, chỉ là Đồng Nhạc Nhạc biết, tối nay chuyện cùng Huyền Lăng Dạ gặp mặt, là hoàn toàn không thể để Huyền Lăng Thương phát hiện.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hung hăng kiềm chế bối rối trong lòng, lập tức, mới mở miệng, tận lực dùng giọng điệu nhẹ nhàng, mở miệng nói.

"Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài tối nay nơi nào cũng không có đi a!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, làm ra vẻ thoải mái điềm tĩnh.

Cũng không biết, sau khi nam nhân nghe được lời này của nàng, huyết mâu không khỏi có hơi nhíu lại, bạc môi nhếch.

"Thật sự nơi nào cũng không có đi sao! ? Nhưng là, trẫm đã tạm ở trong gian phòng của ngươi một canh giờ, một canh giờ này, ngươi rốt cuộc đi nơi nào! ? Vì sao không ở trong phòng! ?"

Nam nhân mở miệng, âm thanh lạnh như băng, ở trong giọng nói, mang theo nghiêm nghị và chất vấn.

Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi chấn động mãnh liệt.

Dù sao, nàng không biết, Huyền Lăng Thương đã ở trong phòng nàng một canh giờ.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng thắt lại một cái, lập tức tim đập cấp tốc, lòng dạ rối bời.

Dù sao, nàng không am hiểu nhất chính là nói láo, hơn nữa, đối mặt nam nhân trước mắt này.

Nam nhân này, là nàng thật không muốn nói dối với người. . .

Chỉ là giờ phút này, nàng không thể không nói dối hắn.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc do dự một khắc, lập tức, như là nghĩ đến cái gì, mở miệng nói.

"A a, Hoàng thượng, nô tài mới vừa rồi đi nhà xí!"

"Đi nhà xí! ? Đi nhà xí lại đi một canh giờ! ?"

Nam nhân mở miệng, ở trong giọng nói, hiển nhiên là không tin.

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là nhẹ nhàng nắm chặt tay, kiềm chế bối rối trong lòng, ngay sau đó mở miệng lần nữa nói.

"Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài lần đầu tiên tới Linh Ẩn Tự, cho nên đối với với hoàn cảnh nơi này không quá quen thuộc, cho nên nô tài vừa rồi mới lạc đường, đi dạo vòng vòng, liền qua một canh giờ. Ha ha, nô tài thật sự quá ngu ngốc, ha ha. . ."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng vừa nói, một bên gãi gãi gáy, ha ha cười nói.

Có trời mới biết, nàng bây giờ, cười có bao nhiêu giả tạo.

Hơn nữa, giờ phút nàng nghe được lời này của mình, chính mình đều không tin, chớ nói chi là người khôn khéo như Huyền Lăng Thương!

Chính là hiện tại, trừ bỏ lấy cái cớ này ra ngoài, nàng cũng không tìm ra cái cớ khác.

Nếu như Huyền Lăng Thương không tin lời nàng nói, nàng nên làm cái gì bây giờ! ?

Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc càng là lòng dạ rối bời, giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy chính mình như là kiến bò trên chảo nóng, trong lòng hoàn toàn rối loạn.

Ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là căng thẳng lại chột dạ.

Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chột dạ, cũng không hề nhận thấy được, sau khi nam nhân nghe được lời của nàng, mày kiếm dễ coi kia không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái, trong ánh mắt nhìn nàng, càng là xẹt qua vài phần mất mát và buồn bã. . .

Chỉ là sau một khắc, liền thấy nam nhân bạc môi hé mở, trầm giọng nói.

"Đã như vậy, ngươi liền nghỉ ngơi thật tốt đi."

Vừa nói dứt lời, nam nhân liền không nói thêm chuyện khác nữa, sau khi lướt qua Đồng Nhạc Nhạc, liền sải bước rời khỏi gian phòng.

Nhìn thấy bóng dáng cao to của nam nhân, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của mình, Đồng Nhạc Nhạc vốn đang thấp thỏm, rốt cuộc cũng nới lỏng.

Sau khi thở phào nhẹ nhõm thật dài, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy sức lực toàn thân giống như bị biến thành không.

Thân thể mềm nhũn, cả người không khỏi ngồi xuống mặt đất.

"Phù, may là Huyền Lăng Thương tin, bằng không, cho hắn biết ta tối nay lại cùng Huyền Lăng Dạ ở chung một chỗ, hậu quả khẳng định thiết tưởng không chịu nổi. . ."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, thì thào tự nói.

Sau một khắc, lại nghĩ đến cái gì, cau đôi mày lại, vẻ mặt nghi hoặc.

Bởi vì, mặc dù cho tới nay Huyền Lăng Dạ, ở trước mặt nàng, dáng vẻ một bộ tình thâm nhớ thương, nhưng là, không biết tại sao, nàng luôn không thể tin tưởng Huyền Lăng Dạ.

Quảng cáo
Trước /612 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tu La Tràng Ngoạn Gia

Copyright © 2022 - MTruyện.net