Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Là bởi vì cô gái có lúm đồng tiền đang ngồi trên tảng đá?
Nghĩ tới đây, đôi mắt nam nhân mở to, trong lòng kinh ngạc vô cùng.
Bởi vì cảm giác ấm áp mà xa lạ đó đến bây giờ hắn chưa bao giờ được cảm nhận.
Chính là, càng xa lạ càng làm cho người ta muốn hủy diệt.
Hắn tuyệt đối không thể để cho tình cảm mê hoặc chế trụ mình.
Nghĩ tới đây, đôi mắt màu đồng nhíu lại, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng.
………
Đồng Nhạc Nhạc đang hoan hô nhìn về phía thuyền rồng, đột nhiên cảm thấy khí lạnh kinh hoàng từ trong lòng lan đến đỉnh đầu.
Khí lạnh đó đột nhiên xuất hiện.
Giống như một khắc trước nàng còn cảm nhận được ánh mặt trời nóng bỏng, một khắc sau lại như tiến vào hầm băng.
Hơn nữa luồng khí lạnh từ đáy lòng dâng lên, nghĩ tới đó, làm cho Đồng Nhạc Nhạc bối rối không kịp đề phòng, rùng mình một cái.
Đối với sự khác thường của nàng, Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử đứng bên cạnh đều nhận ra.
Đồng Nhạc Nhạc vốn đang vui vẻ, đột nhiên ngừng hoan hô, giống như bị điểm huyệt, âm thanh đột nhiên ngừng lại, thật sự kỳ lạ.
Thấy vậy, Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử hai người nhìn nhau, lập tức cất lời:
“Tiểu Nhạc tử, ngươi làm sao vậy? Ngươi không sao chứ?”
Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử đồng thanh hỏi
Nghe được tiếng kêu, Đồng Nhạc Nhạc khôi phục lại tinh thần, đầu tiên là nhìn hai người đang lo lắng cho mình, lập tức lắc đầu.
“Không có gì!”
Tuy Đồng Nhạc Nhạc nói thế nhưng trong lòng có cảm giác bất an vô cùng.
Bởi vì nàng luôn cảm giác được hình như có ai đó nhìn nàng….
Chính là mọi người đến bờ sông, ra vào tấp nập, ánh mắt đều tập trung trên sông.
Không lẽ là nàng gặp ảo giác?
……
Mang theo tâm trạng nặng nề cho đến khi hội thuyền kết thúc, bởi vì lúc nãy không thoải mái, không đúng … phải nói là từ lúc đó đến giờ, ai thắng nàng cũng chẳng quan tâm.
Đợi lúc kết thúc, đám người đứng bên bờ giống như thủy triều, nhanh chóng rút đi.
Trong khoảnh khắc đó, người đi đi lại lại không ngừng.
Không bao lâu, nàng tách ra khỏi Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử.
May mà nàng biết đường trở về, nên đã nói với Tiểu Lô Tử, để cho họ sau khi kết thúc hội thuyền thì tách ra, tụ tập tại cửa cung, rồi mới cùng nhau trở về.
Đồng Nhạc Nhạc không nóng vội, chỉ từ đám đông đi về phía trước.
Từ từ, người bên sông vốn đang tấp nập, giờ càng ngày càng ít, cuối cùng ngay cả một quán nhỏ cũng đã rời đi.
Nhìn bờ sông vốn đang náo nhiệt, lập tức yên lặng, lòng nàng không khỏi nhảy lên.
Chỉ cảm thấy, sau khi náo nhiệt liền yên tĩnh, làm cho người ta thổn thức.
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vừa suy nghĩ, vừa đi về phía trước.
Để nhanh chóng hợp lại với đám Tiểu Quế Tử, Đồng Nhạc Nhạc tìm đường tắt, như vậy có thể nhanh chóng tới cửa cung.
Bước chân càng ngày càng nhanh, đi về phía con đường nhỏ.
Hiện tại mặt trời đã lặn.
Chắc bọn họ đã sớm về, thời gian nhanh như vậy, giống như trong nháy mắt, một ngày đã trôi qua.
Đồng Nhạc Nhạc vừa đi vừa suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc tò mò, theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Không nhìn còn tốt, vừa nhìn trong lòng nàng nhảy lên.
Chỉ thấy phía sau lưng cách đó không xa là năm người như lưu manh, vừa nhìn là biết du côn, không có ý tốt gì.
Thấy vậy, trong lòng nhảy thót lên, đảo mắt nhìn bốn phía.
Giờ phút này, nàng đi tới chính là hẻm nhỏ không một bóng người.
Đây là vị trí hẻo lánh, bình thường rất ít người qua đây.
Bởi vì đường này gần với Hoàng cung, hiện tại bọn họ theo sát nàng, hơn nữa nàng còn nhìn thấy ánh mắt không tốt của bọn họ, Đồng Nhạc Nhạc lo đến hoảng.
Sớm biết như vậy, nàng đi đường lớn rồi, đường lớn nhiều người qua lại, đám du côn này nhất định không dám càn rỡ như vậy.
Nhưng mà bây giờ như thế nào cũng vô dụng rồi.
Trong lòng hết sức ảo não, hiện tại không có ai giúp mình, nếu không trốn đi, nhất định sẽ là mục tiêu của đám người này.
Suy nghĩ một chút khi đó….
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc cắn chặt răng, xuất ra hết sức lực, chạy hộc hộc về phía trước.
Mấy người du côn cách nàng không xa, thấy nàng chạy về phía trước, biết nàng đã phát hiện bọn họ ở phía sau, lập tức đuổi theo.
“Mau đuổi theo, không được để mất tiểu tử thúi này!””
“Được, tên tiểu tử thúi này không phải là đàn bà, lớn lên đẹp như vậy, bán đến Tuấn Nam Phường rất đáng giá!’’
Ở phía xa, nghe được tiếng nói của bọn họ, lại nghe tiếng bước chân vội vã, Đồng Nhạc Nhạc càng lo lắng.
Tuấn Nam Phường, cái tên này nàng đã từng nghe.
Kinh thành dưới chân thiên tử, có cái gì mà không có?
Tuấn Nam Phường, chính là Áp Điếm (kĩ điếm nam) thời hiện đại, bên trong bán rẻ tiếng cười đều là nam nhân có chút diện mạo tuấn tú. Phú bà hoặc những người có sở thích vui đùa với nam nhân đều đến địa phương này.
Không trách được nàng lại bị mấy tên du thủ du thực này theo dõi.
Thì ra bọn chúng coi trọng bề ngoài của nàng.
Thật sự là bẩm sinh quyến rũ, làm người ta nhớ thương.
Nguy hiểm trước mắt, Đồng Nhạc Nhạc không quên tự kỉ một chút.
Nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, linh hồn bé nhỏ của nàng bị dọa sợ.
Nếu bị bán đến Tuấn Nam Phường thì phải làm sao bây giờ?
Trong lúc nàng đang lo lắng, cũng không để ý hòn đá dưới chân.
Kết quả là bi kịch xảy ra.
Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy mũi chân đau nhói, lập tức mất thăng bằng, ngã về phía trước.
Phía trước chính là mặt đất cứng rắn.
Nếu thật sự ngã trên đó, nhất định sẽ rất đau đớn.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến mắt nhung trợn to, trái tim như muốn vọt ra khỏi cổ họng.
Nhưng ngay tại ngàn cân treo sợi tóc, nàng cảm thấy trước mắt có một bóng dáng màu đỏ chợt lóe, sau đó, cả người ngã vào lồng ngực rắn chắc.
Nam nhân ôm nàng vào ngực, vừa ấm áp, còn có mùi hương nhẹ, nàng ngửi được liền sửng sốt, sau đó biết rõ là ai.
Là người lâu ngày không gặp không phải Đôn Thân vương Huyền Lăng Dạ thì là ai!
Huyền Lăng Dạ, tại sao hắn lại ở đây?
Trong lòng kinh ngạc, lập tức ngước mắt, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, từ từ đối diện với khuôn mặt hết sức xinh đẹp.
Chỉ cảm thấy nam nhân trước mắt một thân màu đỏ, màu đỏ dị thường đáng yêu, cho dù là nữ nhân cũng khó lòng khống chế.
Nhưng mà một thân áo đỏ, mặc trên người nam nhân này, lại giống như vốn tạo ra vì hắn, càng phát ra vẻ đẹp yêu mị.
Mặc dù trên khuôn mặt mang theo một chiếc mặt nạ bán nguyệt màu bạc, nhưng mà vừa nhìn nàng liền nhận ra thân phận của nam nhân này.
Chỉ là hiện tại, đang yên đang lành, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy nghi ngờ, nam nhân cảm nhận được ánh mắt của nàng, đôi mắt phượng màu đỏ hình lá răm hơi nhìn xuống, trong mắt đều là bộ dáng lo lắng.
“Tử Kiều, nàng không sao chứ?”
Nam nhân mở miệng, giọng nói vốn từ tính, nay lại càng dễ nghe.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, lập tức lắc đầu:
“Ta không sao!"
Tuy ngoài miệng nói thế nhưng mới vừa hoảng sợ, trên mặt nàng hoàn toàn tái nhợt.
Thấy vậy, hàng lông mày nhướng lên.
Một lúc sau, cỗ lửa giận từ đáy lòng bốc lên đỉnh đầu.
Lập tức mở miệng, giọng nói như từ hầm băng vang lên:
“Dám động nàng, các ngươi muốn chết!”
Nam nhân mở miệng, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo.
Ánh mắt nhìn mấy tên du côn sắc bén như đao.
Giờ phút này hắn cũng không biết vì sao mình lại tức giận như vậy.
Chỉ là nhìn nữ nhân trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trong lòng có thứ gì đó không nói nên lời.
Hắn chỉ muốn giết chết mấy tên du côn chết tiệt này đi.
Lửa giận ngút trời, Huyền Lăng Dạ nhìn mấy tên du côn, ánh mắt nhuộm đầy sát khí.
Bị hắn nhìn như vậy, mấy tên du côn lúc nãy muốn bắt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi lạnh sống lưng.
Dù không thấy rõ dung mạo nam nhân, nhưng sát khí từ trên người hắn tỏa ra hết sức đáng sợ, không tha một ai.
Rõ ràng mặt trời đang chiếu, nhưng sát khí phát ra lạnh lẽo, làm cho nhiệt độ bốn phía giảm đi không ít.
Trong lòng sợ hãi nhưng vẫn không muốn buông tha thiếu niên tuấn tú như vậy.