Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thấy Đồng Nhạc Nhạc giống như mất đi linh hồn của mình, mặt mày ngây ra tuyệt vọng đứng ở nơi đó, tiểu thái giám mang theo hộp đựng thức ăn đi tới lập tức mở miệng nói.
"Tiểu Nhạc Tử, ngươi không sao chớ!?"
Người mới đến mở miệng, mặt mày lo lắng.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái, lập tức ngẩng đầu nhìn lại.
Mới rồi, nàng chỉ là thấy trang phục của người mới đến, trong lòng biết là thái giám đưa bữa trưa cho nàng, cũng không hề nhìn xem dáng vẻ của người mới đến.
Bây giờ nghe thấy âm thanh quen thuộc như thế, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái, mới ngước mắt đờ người ra nhìn kĩ một cái. Chỉ thấy, người mới đến không phải người khác, đúng là Tiểu Lô Tử!
Bị giam lỏng ở chỗ này suốt mười ngày, đưa cơm cho nàng, đều là cung nhân chưa quen thuộc, ngay cả người nói chuyện cũng không có.
Hôm nay, lại nhìn thấy Tiểu Lô Tử đột nhiên xuất hiện, Đồng Nhạc Nhạc có cảm giác như là nhìn thấy thân nhân, một nỗi tủi thân lộ rõ càng là nhanh chóng trào dâng trong lòng. Trong mũi cay cay, hai dòng lệ trong veo, liền tức thì trào ra khóe mắt.
"Ô ô, Tiểu Lô Tử, là ngươi..."
Đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc vừa cong lên, liền oa một cái mà khóc thành tiếng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia, ngay lập tức liền khóc như mưa, phảng phất một chú cún con bị người bỏ rơi, quả là vô cùng vật vã đau khổ.
Tiểu Lô Tử từ khi quen Đồng Nhạc Nhạc tới nay, có lẽ lần đầu tiên nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc khóc thương tâm như thế.
Thấy vậy, Tiểu Lô Tử đều luống cuống.
"Tiểu Nhạc Tử, ngươi không nên khóc, hiện tại ngươi trong lòng có bầu đây! Cẩn thận khóc mà làm bị thương thân thể..."
Tiểu Lô Tử mở miệng cuống quít nói, sau khi nhanh chóng để hộp đựng thức ăn trong tay xuống, liền nhanh chóng lấy ra khăn tay, rồi lau nước mắt cho Đồng Nhạc Nhạc.
Tiểu Lô Tử là thật tâm tốt bụng đối với Đồng Nhạc Nhạc.
Dù sao, Tiểu Lô Tử cùng Đồng Nhạc Nhạc đã quen nhau khá lâu, cho dù Đồng Nhạc Nhạc sắp sửa được lập là Hoàng Hậu, Đồng Nhạc Nhạc vẫn lén lút để cho Tiểu Lô Tử và Tiểu Quế Tử gọi nàng là Tiểu Nhạc Tử, để biểu hiện thân thiết.
Tình cảm như thế, là khó có thể dứt bỏ.
Hiện nay, nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc khóc giống như đứa bé bất lực, Tiểu Lô Tử quả thực là cực kì khó chịu.
"Tiểu Nhạc Tử, ngươi đừng khóc nữa. Ngươi lại khóc, ta cũng không biết nên làm thế nào mới tốt..."
Nghe được Tiểu Lô Tử nói lời này, lại thêm dáng vẻ hắn tràn đầy lo lắng, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết Tiểu Lô Tử là thật tâm đối xử với mình, liền gắt gao kiềm chế tâm tình vốn đang không khống chế được.
Đợi qua một khắc, Đồng Nhạc Nhạc mới rốt cuộc ngừng nước mắt, ngừng sụt sịt. Sau đó, dường như nghĩ đến cái gì, mới ngước đôi mắt xinh đẹp lên, mở miệng hỏi Tiểu Lô Tử.
"Đúng rồi, Tiểu Lô Tử, hôm nay ngươi làm thế nào có khả năng đưa bữa trưa cho ta!?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tràn đầy tò mò.
Trong thời gian nàng bị nhốt tại phòng ngủ, đến hầu hạ nàng, đưa cơm cho nàng, đều là cung nhân xa lạ.
Sau này, Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ một chút, hẳn đó là ý tứ của Huyền Lăng Thương. Chính là hôm nay, Tiểu Lô Tử lại có khả năng đưa bữa trưa cho nàng, thật sự kỳ quái.
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, Tiểu Lô Tử lại thấy dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy tò mò, lập tức mở miệng nói.
"Ta và Tiểu Quế Tử đều cực kì lo lắng cho ngươi. Khi đó, chúng ta lúc đầu vừa nghe ngươi muốn ám sát Hoàng thượng, còn tưởng rằng là tin vịt đây! Không nghĩ tới là sự thật. Lúc ấy, ta và Tiểu Quế Tử đều rối trí, muốn đi thăm ngươi một lần, nhưng không được vào. Cho đến hôm qua, ta khổ khổ cầu khẩn Tiểu Trụ Tử đưa cơm cho ngươi, Tiểu Trụ Tử không nhịn được cầu khẩn của ta, mới cố mà khiến ta đưa cơm cho ngươi một lần. Tiểu Nhạc Tử, hôm đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!? Ngươi làm thế nào lại ám sát Hoàng thượng đây!?"
Nghe được câu hỏi của Tiểu Lô Tử, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ấm áp.
Mặc dù Tiểu Lô Tử chỉ là nói qua loa hời hợt, nhưng mà, nàng cũng biết, Tiểu Lô Tử bọn họ vì chuyện của nàng, khẳng định là cực kì hoảng hốt, vẫn còn mất không ít tài lực công phu tiếp theo mới có thể vào đây đưa cơm cho nàng.
Chỉ là một phần tình nghĩa này, liền khiến trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cảm động quá chừng.
Trong lòng càng là âm thầm thề, sau này có cơ hội, chắc chắn báo đáp tình nghĩa Tiểu Lô Tử bọn họ đối với nàng.
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thầm nghĩ, lại thấy dáng vẻ nghi hoặc của Tiểu Lô Tử tràn đầy lo lắng, lập tức mở miệng nói.
"Chuyện này ta cũng không biết nên giải thích như thế nào, chỉ là, ta thật là không phải muốn ám sát hoàng thượng, Tiểu Lô Tử, ngươi có thể tin tưởng ta!?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ánh mắt nhìn Tiểu Lô Tử, càng là căng thẳng không thôi.
Tiểu Lô Tử nghe vậy, lập tức khẳng định gật đầu, mở miệng nói.
"Ta đương nhiên là tin tưởng ngươi, bằng không, cũng sẽ không mạo hiểm vào đây gặp ngươi."
Tiểu Lô Tử mở miệng, lời này, cơ hồ là không hề nghĩ ngợi, liền nói ra miệng.
Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chấn động, trong mũi cay cay, một hàng lệ trong veo, lại lần nữa tốc tốc truợt xuống.
Nỗi cay đắng trong lòng lớn vô cùng.
Ngay cả Tiểu Lô Tử bọn họ, đều tin tưởng chính mình như thế, tại sao Huyền Lăng Thương, ngược lại không tin nàng...
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khó chịu, mắt nhung chợt cụp xuống, trên mặt, đều là đau thương và khổ sở.
"Ngay cả Tiểu Lô Tử các ngươi đều tin tưởng ta, Lăng Thương hắn, tại sao liền không tin ta đây..."
Đồng Nhạc Nhạc thì thào tự nói, sau một khắc, dường như là nghĩ đến cái gì, đôi mắt đẫm lệ liền ngước lên, ánh mắt Tiểu Lô Tử đều là lo lắng và căng thẳng.
"Đúng rồi, Tiểu Lô Tử, Lăng Thương hắn như thế nào!? Hắn phải chăng là bị thương rất nghiêm trọng!? Lại có lo lắng về tính mạng!?"
Mấy ngày này, nàng bị giam lỏng ở chỗ này, đối với chuyện của Huyền Lăng Thương, càng là hoàn toàn không biết gì cả.
Hiện nay, thật vất vả nhìn thấy một người quen thuộc, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên muốn hỏi thật rõ ràng, bằng không, trong lòng bất an a.
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc sốt ruột lo lắng, Tiểu Lô Tử nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, trong lòng biết nàng lo lắng, lập tức mở miệng nói.
"Tiểu Nhạc Tử ngươi có thể yên tâm được rồi, Hoàng thượng ngài hiện tại đã không ngại, vết thương ban đầu của hoàng thượng, xem ra rất nghiêm trọng. Nhưng mà, kỳ thật chỉ là bị thương ngoài da thôi, tĩnh dưỡng những ngày này, đã sớm tốt lắm rồi."
"Như thế, ta liền an tâm."
Nghe được lời Tiểu Lô Tử nói, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tảng đá lớn vốn một mực áp chế ở trong lòng, rốt cuộc đã hơi hơi nới lỏng ra một chút.
Nghĩ đến hôm đó, lôi điện sấm chớp ầm ầm, bốn phía hoàn toàn mờ nhạt, nàng chỉ nhớ rõ chính mình hạ thủ cực độc ác, máu nhuộm đầy tay.
Hiện nay nghe Tiểu Lô Tử nói lời này, nghĩ đến, hôm đó Huyền Lăng Thương né tránh kịp thời, cho nên không hề đả thương đến chỗ hiểm.
May là...
Nghĩ tới đây, lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thở phào nhẹ nhõm thì đồng thời một nỗi đau buồn, lại lần nữa trào dâng trong lòng.
Dù sao hiện nay, nàng đã ước chừng hiểu rõ chân tướng hôm đó, đầy đủ mọi thứ. Đều là quỷ kế của Tử Ngữ. Nàng ta đối với chính mình đã hạ loại mê dược có thể làm rối trí lạc lòng người, khiến cho nàng thân bất do kỷ, mới làm ra chuyện gây thương tổn cho Huyền Lăng Thương.
Hiện nay, nàng muốn giải thích tất cả với Huyền Lăng Thương, đáng tiếc, bên ngoài có trọng binh gác, quả thực liền ngay cả một con ruồi đều không bay vào được. Nàng muốn đi ra ngoài, nói dễ vậy sao!?
Nếu như nàng nói cho Tiểu Lô Tử, để Tiểu Lô Tử nói rõ ràng tất cả với Huyền Lăng Thương. Thế nhưng, Tiểu Lô Tử chỉ có thân phận là một thái giám hèn mọn, chỉ sợ cũng vô phương nói rõ tất cả cùng Huyền Lăng Thương.
Hiện nay, nàng chỉ có chính miệng mình nói rõ ràng tất cả với Huyền Lăng Thương. Nhưng mà, hiện nay, nàng muốn đi ra ngoài, lại ra không được a.
Càng nghĩ, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng là lo lắng như lửa đốt, gương mặt xinh đẹp kia, càng là gắt gao cau lại.
Tiểu Lô Tử ở một bên, nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc nhíu mày, dáng vẻ cực kì lo lắng thì không khỏi mở miệng hỏi.
"Tiểu Nhạc Tử, có chuyện gì, liệuta có khả năng đến giúp ngươi!? Nếu như ta có khả năng giúp ngươi, ngươi cứ việc nói!"
Nghe được lời này của Tiểu Lô Tử, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái. Rồi dường như là nghĩ đến cái gì, đôi mắt sáng ngời. Nhưng sau một khắc, lại như là nghĩ đến cái gì đó, tràn đầy vẻ gặp khó khăn.
"Tiểu Lô Tử, hiện nay ta, thật sự có chuyện muốn mời ngươi hỗ trợ. Chính là, ta lại sợ chuyện này Lăng Thương trách tội xuống, sẽ liên lụy ngươi..."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tràn đầy khó khăn.
Dù sao, phát sinh chuyện như vậy, Huyền Lăng Thương đã không tin hắn.
Huyền Lăng Thương đối với nàng, cũng không giống như trước.
Nàng tự nhiên hy vọng, chính miệng mình giải thích tất cả với hắn. Nếu như Huyền Lăng Thương tin tưởng lời của mình, như thế là tốt rồi.
Nếu như Huyền Lăng Thương không tin, khẳng định sẽ liên lụy đến Tiểu Lô Tử...
Cái này, mới là điều khó khăn nhất của Đồng Nhạc Nhạc.
Nhìn thấy dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc đầy bụng tâm sự, cực kì lo lắng, Tiểu Lô Tử mặc dù đã biết, chuyện Đồng Nhạc Nhạc muốn nhờ, khẳng định quan hệ trọng đại. Thế nhưng, Tiểu Lô Tử vẫn không có do dự gật đầu, trượng nghĩa nói.
"Tiểu Nhạc Tử ngươi cứ việc nói đi, chỉ cần ta làm được, ta khẳng định sẽ giúp cho ngươi!"
...
Một khắc canh giờ sau khi
Đồng Nhạc Nhạc đã thay trang phục thái giám của Tiểu Lô Tử, hết lần này đến lần khác kiểm tra một phen trước gương, rồi mới đi ra bình phong.
Nhìn thấy Tiểu Lô Tử chỉ là mặc một bộ quần áo trong đứng ở nơi đó, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc do dự một phen, mới mở miệng nói.
"Tiểu Lô Tử, cám ơn ngươi."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ánh mắt nhìn Tiểu Lô Tử, càng là tràn đầy cảm kích.
Tiểu Lô Tử nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, chỉ là lập tức lắc lắc đầu, mở miệng nói.
"Tiểu Nhạc Tử, ta là bằng hữu của ngươi, vậy mà ngươi còn như vậy nói, liền rất khách khí. Hiện nay, Hoàng thượng khẳng định đang phê duyệt tấu chương tại thư phòng, hiện tại ngươi đi tìm Hoàng thượng đi!"
Nghe được lời Tiểu Lô Tử nói, Đồng Nhạc Nhạc lập tức gật đầu. Sau đó, liền lập tức mang theo hộp đựng thức ăn rỗng, lại kéo cái mũ thái giám trên đầu thấp một phần, liền từ từ đẩy cánh cửa chạm trổ, đi ra khỏi phòng ngủ.
Mắt nhung nhẹ nhàng liếc nhìn một phen bốn phía, chỉ thấy bên ngoài phòng ngủ, năm bước một người, mười bước một tốp, quả nhiên là cấm vệ nghiêm ngặt.
Trong lòng căng thẳng, sợ hãi bị người khác phát hiện, Đồng Nhạc Nhạc một mực đều cúi đầu xuống.
Chỉ là, may là nàng hiện nay mặc trang phục thái giám, hơn nữa trước đây cũng giả làm thái giám trong thời gian dài như vậy. Cho nên, thị vệ bên ngoài, cũng không hề khả nghi.
Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc càng là rất thuận lợi rời khỏi phòng ngủ. Sau đó, không ngừng bước chân đi tới, nhanh chóng hướng về phía tới thư phòng.
Muốn đến thư phòng, tự nhiên phải đi qua ngự hoa viên.
Đến lúc Đồng Nhạc Nhạc đi ở trong ngự hoa viên trăm hoa đua nở kia, từ một chỗ rất xa, một đạo bóng dáng quen thuộc, liền xuất hiện ở trong tầm mắt Đồng Nhạc Nhạc.
Đến khi thấy bóng dáng rắn rỏi quen thuộc kia, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái, ngay sau đó tim đập dồn dập.
Ánh mắt, từ khi rơi vào hình bóng đó, cũng không thể rời đi một phần.
Bởi vì, kia một bóng người, không phải người khác, đúng là Huyền Lăng Thương!!!
Suốt mười ngày, chưa từng nhìn thấy Huyền Lăng Thương.
Trong vòng mười ngày này, Đồng Nhạc Nhạc đối với hắn, càng là ngày nhớ đêm mong, điên đảo mất hồn.
Hiện nay, thấy nam nhân thương nhớ không thôi này đang ở ngay trước mặt nàng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trái tim, đều phải đập văng ra khỏi lồng ngực.
Lập tức, bước chân không khỏi gia tốc, liền muốn chạy nhanh về hướng tới nam nhân kia.
Tuy nhiên, đến khi Đồng Nhạc Nhạc thấy tình cảnh kế tiếp kia, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy '"ầm" một tiếng, cả người giống như bị sét giáng giữa trời quang, ngây ra ở nơi này
Chỉ thấy, bên cạnh Huyền Lăng Thương đột nhiên xuất hiện một nữ nhân, chỉ thấy nàng kia, đang cười tươi hút hồn với Huyền Lăng Thương...