Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đối với sự cảm động của Lam Vũ, Tử Dạ chỉ nhẹ liếc hắn một cái liền xoay người tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống nghỉ ngơi
Ngày mai bọn họ còn phải đi lên Thiên Tuyết Sơn nên muốn nghỉ ngơi thật tốt,nhìn thấy Tử Dạ không nói lời nào Lam Vũ chỉ chu môi lập tức đi tìm thức ăn......
.....
''Hôm sau ''
Phía đông ánh mặt trời từ từ phá tan tầng mây hiện ra ánh vàng rực rỡ của một ngày mới lại bắt đầu,mọi người điều đã nghỉ ngơi một đêm nên tất cả đều dậy từ rất sớm
Chỉnh đốn xe ngựa thu thập đồ đạc xong mọi người đều nhanh chóng chuẩn bị lên đường
Dù sao đôi thân binh này, chính là Độc cô Ngạo Phong tự mình lựa chọn ra, nên đương nhiên không giống bình thường.
Đợi tất cả đều được chuẩn bị sẵn sàng, Độc Cô Ngạo Phong liền ra khỏi xe ngựa. Cũng giống như mọi người, hắn để xe ngựa lại rồi đi bộ lên Thiên Tuyết Sơn.!
Dù sao Thiên Tuyết Sơn là ngọn núi cao chót vót, đường núi khó đi hơn nữa vách núi nhỏ hẹp chỉ có thể đi bộ lên. Nếu như cỡi ngựa thì không cách nào đi lên được
Về phần Đồng Nhạc Nhạc đang hôn mê Độc Cô Ngạo Phong sợ nàng bị đông lạnh nên đã cho người lấy thùng xe làm thành cổ kiệu để cho bọn họ khiêng lên núi
Xong xuôi mọi việc, Độc Cô Ngạo Phong liền xuất phát trước tiên đi tại phía trước, mang theo đội ngũ bắt đầu đi lên núi
Chỉ là Thiên Tuyết Sơn ngọn núi cao chót vót diện tích lại vô cùng rộng lớn muốn tìm đến một người thật không dễ dàng gì!
Đưa mắt nhìn sang một vòng đều là một mảnh trắng xóa,
Đám tuyết trắng mênh mông kia cùng mây trắng giăng đầy trời cao, cơ hồ như hai mà một.
Gió lạnh không ngừng tạt vào trên mặt,giống như con dao nhỏ xẹt qua vô cùng đau đớn
Lam Vũ không sợ nóng,chỉ sợ lạnh!
Cho nên giờ phút này là bị đông lạnh đến cả người phải run rẩy gương mặt tuấn tú kia hai hàng chân mày cau lại tràn đầy bi thảm a.
"Lạnh quá a, trên Thiên Tuyết Sơn lạnh như vậy quả thực không phải ai cũng có thể ở được! Trong kinh thành mùa đông cũng có tuyết rơi nhưng không có lạnh bằng nơi này!"
Lam Vũ mở miệng tràn đầy bất đắc dĩ mà nói.
Lúc sáng sớm bọn họ còn bị nóng bức của ngày hè chỉ thiếu nước là cởi trần ra,nhưng hiện tại lại bị cái lạnh ở đây làm cho người đều đông cứng lại.
Chính là hiện tại, lại lạnh đến để tê cóng chết một người.
Sự thay đổi của nhiệt dộ quá nhanh thật làm cho người ta không thể chịu nổi. Nếu không phải bọn họ có võ công áp chế cái lạnh thì người bình thường muốn lên núi thì không bị đông cứng mới lạ..
Gió lạnh làm cho hai hàm răng của Lam Vũ không ngừng đánh cập cập, lại nhìn sang Tử Dạ một bộ dạng dường như không có bị cái lạnh ảnh hưởng vẫn như trước thần sắc lạnh lùng..
Lam Vũ thấy vậy cũng đã thành thói quen, mở miệng nói.
''Chậc chậc, địa phương này lạnh như thế quả thật không có bất luận kẻ nào chịu ở đây. Cũng không biết Vô Tình bà bà kia phải chăng thích ngược bản thân nên mới tìm nơi lạnh thấu xương như thế này để ẩn cư!!? ếu là ta muốn ẩn cư sẽ tìm đến nơi bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông để ở như vậy mới được hưởng thụ a..!"
Trong lúc Lam Vũ còn đang cằn nhằn, lại nhìn thấy người đi phía trước Độc Cô Ngạo Phong bỗng nhiên dừng bước cánh tay nhẹ nhàng giơ lên ra hiệu cho mọi người dừng lại
Đối với hành động của Độc Cô Ngạo Phong, đội ngũ vốn đang đi tới lập tức dừng lại trên mặt đều mang theo tia cảnh giác..
Vẫn đang cằn nhằn không ngừng, Lam Vũ lúc này cũng ngặm miệng lại đảo mắt nhìn bốn phía liền nhìn thấy cách đó không xa có một con Tuyết Lang, gương mặt không khỏi chau lại.
''Cẩn Thận là bầy sói! ''
Liền thấy một đàn sói đi đến bên cạnh Tuyết Lang càng ngày càng nhiều trên mặt mọi người đều hiện lên một vẻ mặt nặng nề!
Những thị vệ này đều là do Độc Cô Ngạo Phong tỉ mỉ chọn lựa huấn luyện ra, võ công cao cường một người có thể đánh lại hàng chục người.!
Nhưng hiện tại bọn họ đang nơi hoang vắng tuyết rơi trắng xóa một khoảng rộng mênh mông tuyết bay tán loạn. Rét lạnh vô cùng,có rất nhiều người bị lạnh đương nhiên là không thể so với những con Tuyết Lang này
Chúng được sinh trưởng ở nơi này hơn nữa đối với địa thế ở đây vô cùng quen thuộc thân thủ lại nhanh nhẹn.
Hơn nữa số lượng những con Tuyết Lang này lại có hơn một trăm con và con nào cũng có tứ chi cường tráng thể trọng hơn trăm cân nếu đứng lên quả thực có thể đối chọi cùng một võ giả!
Thấy vậy Lam Vũ lúc này giật mình một cái la lên thành tiếng
'' Nha!' Đâu mà ra nhiều như vậy Tuyết Lang!? 'Lần này thật gặp nguy hiểm a!''
Nghe được lời Lam Vũ, Tử Dạ chỉ liếc mắt nhìn hắn nói
''Như thế nào. sợ à!?"
"Sợ cái gì!? Chẳng qua là đám súc sinh thôi đại gia ta cũng không sợ. Đúng lúc mấy ngày nay đại gia đây không có hoạt động thân thể hôm nay ta sẽ tới bắt mấy con về làm món'' sói kho tàu''.
Cùng với lời này của Lam Vũ vừa nói ra, bầy sói vốn đang nhìn chằm chằm bọn họ, chỉ thấy con Tuyết Lang cầm đầu bầy sói ngửa đầu lên trời hú dài, lập tức lao vào đám người Độc Cô Ngạo Phong mà công kích
''Mọi người cẩn thận ''
Độc Cô Ngạo Phong vừa dứt lời bàn tay lập tức đưa tới thắc lưng tại bên hông liền rút ra trường kiếm
Nam nhân nắm trường kiếm trong tay ngay lập tức lưỡi đao sắc bén được tuyết quang chói rọi càng tản ra một ánh sáng lạnh kinh hồn.
Đương đầu với bầy sói ào ào kéo tới, nam nhân sắc mặt không đổi chẳng có một tia sợ hãi nào cả.
Hắn giơ tay chém xuống chính là máu bắn tung toé văng đi khắp nơi.!
Cùng với những con Tuyết Lang hung dữ liên tục ngã xuống, vốn Thiên Tuyết Sơn mênh mông Tuyết trắng giờ phút này như biến thành địa ngục nhân gian.
Bốn phía đều là xác của những con Tuyết Lang mà máu đỏ tươi nhuộm đầy trên Tuyết Trắng trong nháy mắt nở rộ hồng mai vô cùng đẹp đẽ!
Vốn khí thế hùng hùng hổ hổ, bầy sói thấy vậy trong lòng biết chính mình gặp đối thủ nên bắt đầu sợ hãi lui về phía sau
Nhìn thấy cách đó không xa người và sói đánh nhau, thiếu nữ một mực ngồi trên cây xem kịch vui chân mày không khỏi nhướng lên, trong mắt đúng là có một tia kinh ngạc.!
"Ồ!Không nghĩ tới sức chiến đấu của bọn họ thật cường hãn a ngay cả bầy sói đều bị đánh lui!''
Thiếu nữ mở miệng mang theo hơi thở mùi đàn hương
Cuối cùng đôi mắt long lanh tại trong đám người liếc một vòng sau một khắc đôi mắt mở to tràn đầy kinh ngạc.
''Nha, nam nhân kia như thế nào lại giống với người trong bức họa mà bà bà một mực cất giữ!?"
Thiếu nữ mở miệng mặt mày đầy kinh ngạc!
''Không được, ta phải đi nói trước với bà bà ""!
Vừa dứt lời chỉ thấy thiếu nữ mũi chân nhún một cái, sau một khắc thân hình như mũi tên vọt đi động tác mau lẹ liền biến mất ở trong tuyết lớn.
Cùng lúc đó bên này
"Khởi bẩm Hoàng Thượng người của chúng ta chỉ có mấy người bị thương nhẹ không có gì đáng ngại''
Trình ngự y sau khi kiềm tra một phen mới bẩm báo với Độc Cô Ngạo Phong.
Mặc dù bầy sói đã bị đánh lui nhưng trên mặt Trình ngự y còn mang theo vài phần tái nhợt vẫn chưa hết sợ, dù sao Trình ngự y chính là một người không biết võ công.
Mới vừa rồi nhìn thấy khí thế hùng hổ của bầy sói đương nhiên là bị dọa sợ!
Độc Cô Ngạo Phong thấy vậy liếc mắt nhìn hắn nhẹ nhàng gật đầu sau đó chuyển bước đi đến cổ kiệu kia.
Nhẹ nhàng đưa tay vén màn che lên lẳng lặng nhìn nữ nhân,chỉ thấy nữ nhân trước mặt hai mắt nhắm chặt giống như người bình thường ngủ say,hoàn toàn không biết chút gì về việc xảy ra bên ngoài.
Nhìn dáng vẻ của nàng điềm tĩnh đáng yêu như thế lại làm cho Độc Cô Ngạo Phong trong lòng mơ hồ nhói lên
Tuy Thiên Tuyết Sơn nguy hiểm chập trùng nhưng cho dù có hy sinh tánh mạng của hắn.
Hắn tuyệt đối sẽ không để cho nàng xảy ra việc gì!
Trong lòng kiên định, tay Độc Cô Ngạo Phong buông lỏng màn che xuống,trong mắt đều là vẻ tỉnh táo, làn môi hé mở..
''Mọi người nghỉ ngơi một lát chỉnh đốn lại sau đó tiếp tục xuất phát "
''Dạ ''!
......
"Bà bà mới vừa rồi người có biết ta nhìn thấy cái gì không!? Ta nếu nói ra người khẳng định là sẽ không tin tưởng!"
Người chưa đến mà âm thanh đã tới trước!
Chỉ thấy thiếu nữ môi hồng hé mở, tiếng kêu làm người giật mình kia là từ trong miệng của nàng phát ra, sau đó cũng không có gõ cửa mà trực tiếp liền đi vào trong phòng.
Nữ nhân áo đen vốn đang ngồi ngay ngắn ở thư án, tay cầm bức họa cản thận xem. Vừa nhìn thấy thiếu nữ áo trắng lại đột nhiên vọt vào phòng, trên mặt đầu tiên là sửng sốt. Lập tức nữ nhân áo đen liền nhanh chóng để bức họa cầm trên tay vào ngăn kéo,mày liễu khẽ cau lại trên mặt đều là bộ dạng không vui.
''Linh nhi, ngươi lại bỏqua quy củ của ta,không gõ cửa liền tự tiện xông vào. Ngươi đây là ngứa da sao!?"
Nữ nhân áo đen mở miệng âm thanh mặc dù nhẹ nhàng nhưng ở trong giọng nói đều uy nghiêm và cảnh cáo làm cho Linh nhi vừa vào gian phòng thân thể không khỏi run lên
Trong lòng phập phồng trên mặt càng mang vài phần sợ hãi,dù sau từ trước đến nay bà bà đều đối với nàng vô cùng nghiêm khắc,Nghĩ vậy Linh nhi lập tức mở miệng cầu xin tha thứ
''Bà bà Linh nhi biết sai rồi xin bà đừng tức giận. Hơn nữa Linh nhi như vậy là có chuyện quan trọng muốn nói với bà bà nên mới có thể như thế..''
Linh nhi mở miệng một bộ dạng giống như nàng dâu đang thương bị oan.
Nghe được lời này của Linh nhi lại thấy nàng làm ra bộ dáng như vậy, nữ nhân áo đen chỉ lạnh nhạt hừ một tiếng mở miệng nói
''Có chuyện gì quan trọng!? Nói ta nghe một chút "
''Dạ ''
Nghe nữ nhân áo đen nói vậy, Linh nhi lập tức nói ra chuyện mình nhìn thấy vừa rồi.
"Mới rồi Linh nhi thấy bầy sói có hành động khác thường trong lòng biết có người lên núi liền đi xem một chút. Ai biết những người đó võ công cao cường lại đánh lui bầy sói!"
Linh nhi nói vẻ mặt vô cùng sinh động, nhưng nữ nhân áo đen ở một bên nghe xong, trên mặt vẫn là thẩn sắc lạnh lùng, có vẻ như không thú vị!
'' Có câu Nhân ngoại hữu nhân,thiên tại hữu thiên'' bên ngoài có thiếu gì người võ công cao cường có gì mà ngạc nhiên!? Coi như bọn họ đánh lui bầy sói thì đã sao? Chỗ này ta đã bố trí cơ quan, chưa từng có người nào có thể đánh bại!"
Nữ nhân áo đen mở miệng thần sắc lạnh lùng, nghe vậy Linh nhi lập tức nói tiếp
''Bà bà nói đúng, nhưng sở dĩ khiến cháu ngạc nhiên không phải là bọn họ đánh lui bầy sói. Mmà trong đám người đó có một nam nhân, hắn không chỉ có võ công cao cường, hơn nữa là dáng vẻ của hắn cùng nam nhân trong bức họa bà bà để trong ngăn kéo vô cùng giống nhau!"
''Cái gì ''!?
Nghe được lời này của Linh nhi vốn gương mặt lạnh lùng nữ nhân áo đen đồng mâu không khỏi trợn lên
"Ngươi nói là sự thật!?"
"Đương nhiên là thật!Linh nhi đâu dám lừa gạt bà bà!"
Nhìn thấy dáng vẻ nữ nhân áo đen tràn đầy kinh ngạc, hiển nhiên là không thể tin, Linh nhi lập tức gật đầu khẳng định!
Nghe vậy nữ nhân áo đen hàng mi gắt gao chau lại cúi đầu không nói dường như đang nghỉ ngợi cái gì "
Linh nhi thấy vậy mặt mày đầy nghi hoặc. Lúc này bà bà không phải nên đi ra ngoài một chút nhìn xem nam nhân kia sao!? Bà bà còn ngồi ở chỗ này làm gì!?
Liền trong thời gian Linh nhi trong lòng nghi hoặc, lại thấy nữ nhân áo đen ngước đôi mắt đen láy lên lạnh lùng nhìn nàng một cái nói
''Sau này không có sự cho phép của ta không cho tiến vào trong phòng này ''
"Ách..! Dạ bà bà..''!
Nghe được lời nói của nữ nhân áo đen Linh nhi cúi gằm khuôn mặt nhỏ nhắn xuống,một bộ nhu thuận bộ dạng biết sai.
Vừa rồi chỉ vì nàng quá mức kích động, nên quên bà bà trước đây có nói qua không cho nàng tự tiện tiến vào gian phòng của mình, lại càng không cho phép đụng vào đồ của bà bà.
Hiện tại vừa nghe nàng nói, bà bà liền biết nàng nhìn lén bức họa mà mình một mực trân quý, thật sự là thất sách a....'
Liền tại trong thời gian Linh nhi ão não, nữ nhân áo đen đứng lên từ trên chỗ ngồi. Nhưng cũng không có đi ra ngoài mà chỉ lẳng lặng tùy ý đứng trước cửa sổ, ánh mắt nhìn về phương xa dường như là đang nhớ lại cái gì..
Thấy vậy Linh nhi không khỏi nghiêng nghiêng gương mặt dễ thương nghi hoặc nhìn bà bà đối với thân phận của bà bà nàng cũng mơ hồ không rõ.
Nàng chỉ biết lúc mình năm tuồi thì tại trên đường đi gặp được bà bà lúc ấy bà bà thấy nàng tội nghiệp nên mới mang nàng lên núi hơn nữa còn dạy nàng y thuật...
Chỉ trừ cái đó ra bà bà cũng không hề nói ra chuyện tình của mình cho nên nàng cũng không biết tên thật của bà bà rốt cuộc bà bà là thần thánh phương nào a...?
Bà bà chỉ để cho nàng gọi là bà bà, nhưng Linh Nhi cảm thấy được bà bà một điểm cũng không già. Hơn nữa dung mạo lại vô cùng xinh đẹp!
Bà bà chỉ mới hơn bốn mươi dù quanh năm bả chỉ mặc một thân quần áo mau đen nhưng cũng tôn lên dáng vẻ thước tha khêu gợi...
Chớ nói chi là gương mặt càng là xinh xắn đáng yêu,lông mày lá liễu mũi thẳng thanh tú hơi thở mang theo mùi đàn hương,mỗi một chỗ đều hoàn mỹ.!
Chỉ là bà bà rất lạnh lùng, nàng đi theo bà bà đã mười một năm chưa từng nhìn thấy bà cười.
Hơn nữa càng làm cho nàng nghi hoặc chính là một đầu tóc bạc trắng của bà bà.
''Bà rõ ràng y thuật cao siêu có năng lực ''khởi tử hoàn sinh '' tại sau không điều trị cho mình lấy y thuật trác tuyệt của bà nhất định là sẽ trị tốt lúc ấy nàng ngây thơ không biết còn hỏi bà bà...
Nàng còn nhớ bà bà khi nghe lời này chỉ lạnh lùng cười một tiếng mặc dù cười như vậy nhưng trên mặt lại có vài phần đau buồn
"Coi như là trị khỏi thì làm sao!? Tổn thương trong lòng là vĩnh viễn sẽ không khỏi hẳn...."
Lời này của bà bà đến nay nàng có lẽ cũng không biết rõ.
Chỉ cảm giác được đây trước đây bà bà chắc là đã trãi qua chuyện vô cùng đau xót nên mới giữ lại một đầu tóc bạc này, để thời thời khắc khắc nhắc nhở mình nhớ đến nỗi đau ấy. Nhưng mà Linh nhi có cảm giác điệu bộ của bà bà như vậy là đang tự trừng phạt mình thôi..
Còn nữa nàng thường xuyên phát hiện bà bà thường ngây người một mình ngồi ở trong phòng ngây ngốc nhìn bức họa mỗi lần nhìn là mất mấy canh giờ.
Có lẽ bà bà ngoài miệng không thừa nhận nhưng kỳ thật trong lòng bà đã bỏ xuống được nam nhân trong bức họa kia.
Chính là hiện tại sao bà bà lại có dáng vẻ lạnh lùng, chẳng lẽ nàng đang giãy dụa lừa gạt tâm can mình sao!?
Đối với điểm này Linh nhi thật sự không biết!
Giờ phút này nàng chỉ biết là tuyệt đối không thể để cho người dưới chân núi giông hệt nam nhân trong tranh kia chết được. Nghĩ đến bà bà ở tại trên núi bố trí cơ quan, người bình thường tuyệt đối không phá được nếu xông vào chỉ có con đường chết.!
Nghĩ tới đây mũi chân Linh nhi nhún một cái liền nhanh chóng chạy về hướng phía dưới chân núi.
......
"Hoàng Thượng ta cảm thấy được hình như có người ở sau lưng âm thầm giúp đỡ chúng ta ''!
Bây giờ cũng là lúc hoàng hôn, đoàn người của Độc Cô Ngạo Phong đã đi lên Thiên Tuyết Sơn cả một ngày nên mọi người đều mệt muốn chết rồi, giờ phút này chính là tìm một chỗ tránh gió để nghỉ ngơi...
Tử Dạ đi đến trước mặt Độc Cô Ngạo Phong bẩm báo chi tiết mà mình cảm giác được.
Nghe lời nói của Tử dạ,Độc Cô Ngạo Phong ngồi trước đống lửa chỉ nhẹ nhàng gật đầu nói
"Trẫm cũng đã nhận ra lúc trước khi chúng ta xông vào các cơ quan. Những cơ quan này nguy hiểm chập trùng, coi như không lấy mạng của chúng ta thì cũng không khỏi bị thương, nhưng mà sau này hình như cơ quan bị biến đổi, trở nên không nhạy, biến mất biệt tích"
Độc Cô Ngạo Phong mở miệng trên mặt cũng là bộ dạng nghi hoặc, một bên Lam Vũ nghe vậy hé miệng cười một tiếng '
"Hoàng thượng, có lẽ là Thiên Tuyết Sơn quanh năm tuyết đọng lại làm cho những cơ quan này tự nhiên trở nên không nhạy thì có. Hơn nữa ở đây sẽ có ai vụng trộm giúp chúng ta!?''
"Ngươi nói vậy cũng không đúng, nếu như nói cơ quan tự nhiên biến đổi, thì lúc chúng ta xông vào, tại sao đến mấy cơ quan, chẳng lẽ là mỗi một cơ quan đều cùng lúc trở nên không nhạy!?"
Đối với lời nói của Lam Vũ, Tử Dạ lập tức mở miệng phản bác. Nghe vậy Lam Vũ suy nghĩ một chút cũng hiểu được cái gì.
"Vậy là ai âm thầm giúp chúng ta chẳng lẽ là Vô Tình bà bà kia!?"
"Sẽ không! Nếu thật sự là bà bà, như vậy người sẽ đi ra gặp chúng ta"
Tử dạ nghe thế mở miệng nói
Nghe vậy Lam Vũ trái lại mặt mày đầy nghi hoặc đảo mắt nhìn quanh một lượt liền quay sang nhìn Độc Cô Ngạo Phong đang một mực trầm lặng. Đối với ánh mắt nghi hoặc của Lam Vũ, Độc Cô Ngạo Phong chỉ khẽ mấp máy môi đỏ mọng trầm giọng nói
''Cho dù là ai chúng ta đều chú ý đến điểm này là tốt rồi ''
''Dạ ''..