Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Thật xin lỗi, Nhạc nhi, trẫm đến chậm..."
Nam nhân mở miệng, cả hai tay dùng sức ôm Đồng Nhạc Nhạc, giống như muốn khảm Đồng Nhạc Nhạc vào trong thân thể của mình, không bao giờ chia lìa nữa.
Bị nam nhân dùng sức ôm, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều sắp đứt lìa, chỉ là, giờ này khắc này, Đồng Nhạc Nhạc lại cảm thấy thật hạnh phúc thật hạnh phúc.
Một năm nay, nàng mất đi trí nhớ, không biết chính mình là ai, mặc dù bên người có Linh nhi hảo tri kỷ như vậy, còn có Độc Cô Ngạo Phong chăm sóc nàng từng li từng tí, chỉ là trong lòng của nàng dường như có một khoảng trống, giống như thiếu cái gì đó.
Hiện nay, bị nam nhân này ôm thật chặt, mặc dù nàng còn không biết trước kia bọn họ đã xảy ra chuyện gì, không khôi phục trí nhớ nhưng lại cảm giác được, niềm hạnh phúc ngọt ngào này phát sinh từ đáy lòng.
Tại giờ này khắc này, coi như cả trời đất đều sụp đổ, nàng cũng không sợ hãi nữa.
"Lăng Thương, chỉ cần ngươi tới là tốt rồi..."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trong giọng nói không dấu được sự ỷ lại.
Nghe vậy, thân thể nam nhân không khỏi chấn động mãnh liệt, không nói thêm gì nữa, chỉ là hai tay ôm Đồng Nhạc Nhạc càng thêm dùng sức.
Lập tức, hai chân điểm một cái, nhanh chóng xông ra bên ngoài.
Huyền Lăng Thương võ công cao cường, khinh công tốt, chỉ là chỗ này vô cùng nguy hiểm, hơn nữa mấy ngày trước ở đây mưa to, bùn đất đã sớm lỏng lẻo.
Hiện nay, bùn núi sụp đổ, tốc độ cực nhanh, cho dù võ công Huyền Lăng Thương cao cường tới đâu, có lẽ không ngăn cản được.
Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy '"ầm" một tiếng, đường ra phía trước của bọn họ đã bị chặn lại.
Tiếng đá rơi trên người, cũng càng nhiều.
Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy, khắp cả người đều đau quá đau quá.
Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc thấy đầu óc đau nhức, sau đó cả người rơi vào trong bóng tối vô tận...
...
Đưa tay không thấy được năm ngón, Đồng Nhạc Nhạc không biết rốt cuộc mình đã hôn mê bao lâu, cũng không biết hiện tại chính mình, rốt cuộc là còn sống hay đã chết.
Chỉ nghe thấy một giọng nói quen thuộc tràn ngập lo lắng, không ngừng vang lên ở bên tai nàng
"Nhạc nhi, ngươi tỉnh tỉnh, Nhạc nhi, ngươi không nên ngủ tiếp, Nhạc nhi, trẫm không thể lại mất đi ngươi, van cầu ngươi tỉnh lại..."
Nghe âm thanh nghẹn ngào tràn đầy lo lắng như thế, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy trong lòng đau xót, lập tức từ từ mở đôi mắt ra.
Bốn phía đen thui thui, cái gì cũng không thấy.
Nhưng Đồng Nhạc Nhạc lại có thể cảm giác, chính mình được một người gắt gao ôm ở trong lòng.
Nam nhân ôm mình trong ngực, quen thuộc như vậy, rộng rãi, ấm áp, khiến trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhói lên một cái.
Hé mở làn môi hồng, yếu ớt gọi.
"Lăng Thương..."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng, chỉ là, sau khi nam nhân nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, đầu tiên thân thể chấn động, lập tức, giọng nói đầy vui vẻ phút chốc vang lên bên tai Đồng Nhạc Nhạc.
"Ha hả, Nhạc nhi, rốt cuộc ngươi tỉnh rồi, thật tốt quá..."
Nam nhân mở miệng, trong giọng nói không dấu nổi mừng như điên.
Lập tức cúi đầu, không kìm lòng nổi hôn lên trán Đồng Nhạc Nhạc.
Tuy biết hành động nam nhân này là do không kìm nén được, nhưng vẫn khiến Đồng Nhạc Nhạc.
Chỉ cảm thấy, trong lòng vô cùng ngượng ngùng, một luồng khí khô nóng, xoẹt một tiếng, từ đáy lòng nảy lên tận đỉnh đầu.
Theo đó gương mặt dần nóng lên.
May là bốn phía hoàn toàn tối om, che dấu khác thường trên mặt nàng, bằng không nam nhân này khẳng định thấy nàng đỏ mặt.
Lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thầm nghĩ, hé mở làn môi hồng, không nhịn được khẽ nói.
"Lăng Thương..."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng, cũng không khó nghe, trong giọng nói của nàng mang theo thẹn thùng và ngượng ngùng.
Nam nhân nghe vậy, cảm thấy tim đập dồn dập.
Đã suốt một năm, hắn muốn nghe thiếu nữ này lại lần nữa dùng giọng điệu như vậy gọi, hắn đã đợi rất rất lâu.
Trước kia, hắn còn tưởng rằng nàng đã chết, cảm thấy không còn hy vọng.
Không nghĩ tới, hắn còn có thể đợi đến ngày này.
Nghĩ tới đây, hai tay Huyền Lăng Thương không khỏi ôm thật chặt Đồng Nhạc Nhạc, thân thể cũng bắt đầu chấn động.
Tuy không thấy được vẻ mặt trên mặt hắn, nhưng Đồng Nhạc Nhạc lại biết, hắn đang khóc.
Bởi vì, nàng có thể cảm giác được bả vai của mình ướt át.
Cảm giác được điều này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhói lên một cái, cái mũi cũng ê ẩm theo.
"Lăng Thương, ngươi không nên như vậy..."
"Nhạc nhi, ngươi có biết, trẫm hiện tại rất vui vẻ!? Trẫm cho là ngươi đã chết, sẽ không còn được gặp lại ngươi, không nghĩ tới còn có ngày nhìn thấy ngươi, có thể nghe ngươi gọi tên của trẫm..."
Huyền Lăng Thương vừa mở miệng nói, sau một lúc, như là nghĩ đến cái gì đó, bạc môi hé ra, mở miệng hỏi.
"Nhạc nhi, ngươi đã khôi phục trí nhớ sao!?"
Nam nhân mở miệng, vẻ mặt nghi hoặc.
Nghe thấy thắc mắc của hắn, Đồng Nhạc Nhạc khẽ lắc đầu.
"Không, ta không khôi phục trí nhớ, chỉ là kể từ hôm đó, tại Bách Bảo Hối, ngày mà ngươi đã cứu ta, bóng dáng ngươi bắt đầu luẩn quẩn trong đầu ta, lúc ấy ta còn không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Mỗi buổi tối, ta đều mơ cùng giấc mộng, mơ thấy chính mình ở trong một đại thảo nguyên mênh mông vô tận, ngươi cưỡi ngựa, nhiều lần ở sát bên cạnh ta. Lần thứ hai, ngươi ở chợ lại cứu ta một lần nữa, mặc dù ngươi không hề lộ ra hình dáng, chỉ là bắt đầu từ buổi tối hôm đó, khuôn mặt ngươi trong mộng, xuất hiện với một đầu tóc bạc, lúc ấy, ta vô cùng khó hiểu buồn bực, rốt cuộc cảm giác được, ngươi cho ta một loại cảm giác đặc biệt quen thuộc, giống như thật lâu thật lâu trước đây chúng ta đã quen biết, hơn nữa, quan hệ rất đặc biệt, lúc ấy ta còn không biết xảy ra chuyện gì, sau này ta mới từ trong miệng Độc Cô Ngạo Phong biết tất cả điều này..."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, nói những chuyện đã xảy ra hai ngày nay tinh tế nói ra.
Nói xong lời cuối cùng, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, không nhịn được hỏi vấn đề thắc mắc một mực luẩn quẩn trong lòng mình.
"Lăng Thương, rốt cuộc trước đây chúng ta đã xảy ra chuyện gì!? Tại sao Độc Cô Ngạo Phong nói, ngươi phụ ta, ta không tin thì giam lỏng, còn khiến ta mất đi đứa bé, tất cả điều này đều là sự thật sao!?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, giọng điệu lo lắng. Chỉ là trong tiềm thức, nàng không tin điều này.
Bởi vì, nếu như nam nhân này thật sự vô tình vô nghĩa với nàng, như vậy hắn tuyệt sẽ không năm lần bảy lượt cứu chính mình.
Lần này đây, hắn còn mạo hiểm tánh mạng, không để ý bùn núi sụp đổ đã đến đây cứu nàng, điểm này đã đủ chứng minh, trong lòng nam nhân này rất quan tâm nàng!
Lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thầm nghĩ, sau khi nam nhân nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, đầu tiên là trầm lặng một lúc, sau đó bạc môi hé mở, mới mở miệng nhẹ nhàng hỏi nhỏ.
"Nhạc nhi, vậy ngươi có tin trẫm không!?"
"Tin!"
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc gần như không cần suy nghĩ liền trả lời.
Nghe vậy, trong lòng Huyền Lăng Thương không khỏi chấn động mãnh liệt, đôi mắt mở to, mặt mày kinh ngạc.
"Ngươi tin ta!? Tại sao!?"
Thấy giọng điệu của nam nhân kinh ngạc, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc hé ra, không khỏi mở miệng nói.
"Bởi vì tim của ta, nó nói cho ta biết, ngươi tuyệt đối sẽ không đối với ta như thế! Trong lòng ngươi, là có ta!" Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, khẽ nói.
Cũng không biết lời này của mình rơi vào trong tai nam nhân, khiến hắn kích động, vui vẻ cỡ nào.
"Ha hả, cám ơn ngươi, Nhạc nhi, cám ơn ngươi tin trẫm..."
Huyền Lăng Thương mở miệng, âm thanh nghẹn ngào.
Nghe ra trong giọng nói của nam nhân đầy sự kích động và nghẹn ngào, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nhói lên một cái, lập tức như là nghĩ đến cái gì đó, mở miệng hỏi.
"Như vậy, Lăng Thương, ngươi có thể nói chuyện tình chúng ta trước đây, đều nói cho ta biết không!?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng hỏi.
Bởi vì chỗ bọn họ đang ở lúc này, nàng không phải không biết. Có lẽ, bọn họ sẽ chết ở chỗ này.
Chết, nàng không sợ hãi, bởi vì có nam nhân này bồi bên cạnh nàng.
Chỉ là, nàng không muốn quên chuyện đã qua, cho dù sẽ phải chết nàng cũng muốn biết chuyện trước kia của nàng và nam nhân này.
Cửu tử nhất sinh a, lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thầm nghĩ, Huyền Lăng Thương nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc nói, đầu tiên là nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Đối với tình cảnh hiện tại của hắn, trong lòng tất cả mọi người biết rõ ràng.
Mới đầu, hắn tưởng thiếu nữ này đã chết, tâm tàn ý lạnh, không ngờ rằng ở chỗ này được gặp lại nàng lần nữa.
Vốn tưởng rằng, trời cao thương hại hắn, không ngờ vì cứu thiếu nữ này, hắn lọt vào bẫy, bị thương nặng.
Tối mấy ngày gần đây, hắn bắt đầu cảm giác được thân thể không còn như trước, trong lòng biết thời gian chính mình không còn nhiều, cho dù trong lòng biết nàng luôn một mực tìm hắn, hắn lại chậm chạp không dám đối mặt.
Cũng không dự đoán hiện tại sẽ gặp được loại chuyện này.
Thấy thiếu nữ này bị rơi vào chỗ nguy hiểm, Huyền Lăng Thương đứng ngồi không yên, lập tức xông lại đây cứu nàng.
Chỉ tiếc...
Có lẽ hôm nay, bọn họ đều sẽ táng thân ở chỗ này...
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương không để ý gì nữa, chỉ muốn trân trọng thời gian quý báu không còn nhiều này.
Nghĩ vậy, đôi môi Huyền Lăng Thương hé ra, từ từ nói những chuyện từng phát sinh giữa hắn và Đồng Nhạc Nhạc cẩn thận nói ra.
Đồng Nhạc Nhạc từ từ nghe mới biết được, lúc đầu nàng và nam nhân này đã trải qua nhiều chuyện như vậy.
Mặc dù nàng mất đi trí nhớ, nhưng hiện nay nghe được những lời này của hắn, ở trong đầu giống như hiện ra từng chút một những quang cảnh trước kia của bọn họ.
Nghe được chuyện thú vị trước kia, Đồng Nhạc Nhạc cũng không nhịn được cười rộ lên.
"Ha hả, ngày trước ta tinh nghịch như vậy, đánh nhau với Thập Thất vương gia, phá hủy Ngự Thư Phòng, còn hỏa thiêu phòng bếp, ha hả..."
"Ha hả, đúng vậy, ngươi đâu chỉ tinh nghịch, quả thực khiến trẫm tức đến nghiến răng kèn kẹt..."
Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc nói, Huyền Lăng Thương chỉ ha hả cười không ngừng.
Chỉ là, tiếng cười kia đã từ từ bắt đầu suy yếu, Đồng Nhạc Nhạc lại không phát hiện được.
Giờ phút này, nàng nhớ lại những chuyện phát sinh trước kia của bọn họ, trong lòng chỉ cảm thấy ngọt ngào.
Từ một năm trước, sau khi nàng tỉnh lại, thì quên tất cả chuyện trước đây, cho dù ở trong hoàng cung, mọi người đối với nàng tốt thế nào, nhưng trong lòng nàng luôn có khoảng trống, một chút cũng không cảm thấy hạnh phúc sung sướng.
Hiện nay, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy trái tim vốn trống rỗng, bắt đầu từ từ lấp vào, cảm giác thật sự là tuyệt không thể tả.
Nghĩ đến nam nhân này vì nàng nỗ lực nhiều như vậy, khiến Đồng Nhạc Nhạc cảm động vô cùng.
Môi đỏ mọng hé ra, không khỏi mở miệng nói.
"Lăng Thương, nếu như chúng ta có thể đi ra ngoài, ta nhất định không bao giờ... xa ngươi nữa, nhất định ta vĩnh viễn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với ngươi!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trong giọng nói không che dấu sự kiên định!
Nam nhân nghe vậy, từ từ cúi đầu, đầu tiên là nhẹ nhàng hôn một cái lên trán Đồng Nhạc Nhạc rồi mới gật đầu nói.
"Ừ, chúng ta, không bao giờ chia lìa nữa..."
Nam nhân mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng, trong giọng nói càng không che dấu nổi suy yếu.
Vốn Đồng Nhạc Nhạc đang đắm chìm trong hạnh phúc, dần dần cảm thấy không đúng.
Trong lòng giật nảy lên một cái, bắt đầu bất an.
"Lăng Thương, ngươi làm sao vậy!? Ngươi đừng làm ta sợ!?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trong giọng nói đều là bối rối sợ hãi.
Chỉ bất đắc dĩ, hiện tại bọn họ bị đè ở phía dưới không ra được, bốn phía đen thui thui, Đồng Nhạc Nhạc không thấy được tình hình hiện nay của Huyền Lăng Thương.
Chỉ cảm thấy, trong không gian nhỏ hẹp này, có một mùi máu tươi nồng nặc mãi vẫn không tan.
Mới đầu, nàng chỉ cảm thấy đó là mùi máu tươi trên người nàng, nhưng bây giờ, dần dần, nàng cảm giác được không phải như thế.
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc bắt đầu bất an.
Lập tức, từ từ đưa tay dò xét trên người nam nhân.
Cuối cùng, sờ tới sau đầu nam nhân thì cảm thấy rất nhiều máu.
"A, Lăng Thương, đầu ngươi bị thương!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, vẻ mặt khiếp sợ.
Chỉ cảm thấy trên tay toàn sờ thấy máu, ấm áp, dính dán ( bám ), hơn nữa rất nhiều rất nhiều, cho dù không thấy được, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cũng biết, sau đầu Huyền Lăng Thương có vết thương, vết thương không nhỏ.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc càng sợ đến hoảng loạn.
"Làm sao bây giờ!? Lăng Thương, ngươi ngàn vạn lần đừng làm ta sợ!"
Có lẽ nhận ra Đồng Nhạc Nhạc đang hoang mang sợ hãi, Huyền Lăng Thương vốn đã hấp hối, không khỏi cố gắng tỉnh táo lại, đôi môi hé ra, khẽ nói.
"Nhạc nhi, ngươi đừng sợ hãi, cho dù trẫm đi tới chỗ nào, trái tim của trẫm vẫn luôn sẽ ở bên cạnh ngươi, trẫm một mực trông nom ngươi, che chở ngươi..."
Nam nhân mở miệng, trong giọng nói không dấu nổi tình cảm chân thành và lưu luyến không rời.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong mũi cay cay, một giọt lệ trong veo, không nhịn được chảy xuống, lại lã chã rơi xuống đầy hai gò má.
"Lăng Thương, ngươi đừng nói như vậy, ngươi sẽ không chết, chúng ta nhất định có thể còn sống đi ra ngoài!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, khóc nói.
Nam nhân nghe vậy, chỉ đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Đồng Nhạc Nhạc, lập tức giọng nói càng suy yếu lại vang lên lần nữa.
"Nhạc nhi, cho dù trẫm không ở đây, nhất định ngươi cũng phải sống thật tốt..."
"Không! Muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết! Ta tuyệt đối không xa ngươi nữa, Lăng Thương, ngươi đừng bỏ lại ta! Đừng!!!"