Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Angelina Yang
Trong lòng chính lúc đang thở dài, từ trên đỉnh đầu, liền truyền đến giọng nói nam nhân trầm thấp khàn khàn.
"Chú ý một chút."
"A, đúng vậy, phụ hoàng..."
Nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong nói, gương mặt Cố Duy Nhất nghiêm túc lại, lập tức vứt bỏ suy nghĩ miên man ở trong đầu, bắt đầu chăm chú học tập.
Chỉ thấy, Độc Cô Ngạo Phong đang nắm bàn tay nhỏ bé của mình, sau đó dẫn dắt tay, tự mình dạy nàng viết chữ.
Cùng với hành động của Độc Cô Ngạo Phong, bề mặt tờ giấy trắng ở trên bàn trên liền từ từ viết ra một chữ.
Trước kia từng nghe người ta nói qua, nhìn chữ ra người, nói vậy cũng không có sai một chút nào!
Chỉ thấy Độc Cô Ngạo Phong viết chữ, văn chương sắc bén, như rồng như phượng, giống như người của hắn!
Thấy vậy, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi chậc chậc thở dài.
Nam nhân này, có thể không nên ưu tú như vậy được chăng!?
Không chỉ có dung mạo đẹp, cá tính tốt, còn địa vị cao quí chí cao vô thượng kia nữa. Hiện nay, ngay cả chữ viết cũng đến độ giỏi như vậy!
Nam nhân như vậy, đủ để cho người trên toàn thế gian đều hận hắn!
Nam nhân thì hận chính mình không bằng hắn, nữ nhân thì hận hắn không thích chính mình!
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, lập tức, càng là từ từ nhìn thấy chữ mới rồi tay của Độc Cô Ngạo Phong dẫn dắt dạy chính mình viết ra.
Thấy vậy, Cố Duy Nhất đôi mắt sáng ngời, môi đỏ mọng hé ra, không khỏi mở miệng cười nói.
"Phụ hoàng, cái này có phải là chữ "cố" không a!?"
Cố Duy Nhất mở miệng, gương mặt nhỏ nhắn vừa ngước lên, nhìn Độc Cô Ngạo Phong mở miệng tra hỏi.
Nghe vậy, Độc Cô Ngạo Phong chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, lập tức, đôi môi đỏ mọng hé ra, mở miệng nói.
"Nào, phụ hoàng sẽ dạy ngươi viết tên mình."
"Vâng, được ạ."
Nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong nói, trong lòng Cố Duy Nhất kích động. Sau đó, càng là cúi đầu xuống, nhìn thấy Độc Cô Ngạo Phong nắm bàn tay nhỏ bé của mình, rồi cầm bút lông, tiếp tục viết trên giấy.
Nhìn thấy hai chữ khác từ từ xuất hiện ở trên trang giấy, trong lòng Cố Duy Nhất càng là mừng thầm vô cùng.
Chỉ cảm thấy, ba chữ này, nhìn thế nàođều thấy sao mà đẹp mắt như thế!
Nét bút sắc bén lưu loát, như rồng như phượng, làm cho người ta nhìn thấy, đều như trước mắt sáng ngời!
Thấy vậy, Cố Duy Nhất đầu tiên là từ từ nhìn kĩ chữ viết trên giấy, đôi mắt càng là long lanh, bên trong đều là lộ rõ vui vẻ.
"Ha hả, phụ hoàng, cái này liền là tên của con đây! Viết thật là đẹp mắt đây!"
Cố Duy Nhất mở miệng, nhìn Độc Cô Ngạo Phong mở miệng cười nói.
Nhìn thấy Cố Duy Nhất long lanh mắt nhung, trong mắt lộ rõ niềm vui, làm cho người ta nhìn thấy, cũng không nhịn được cong môi cười một tiếng.
Mặc dù, khóe miệng Độc Cô Ngạo Phong cười, rất mờ rất nhạt, nhưng vẫn bị Cố Duy Nhất thấy được.
Thấy vậy, trong lòng Cố Duy Nhất ấm áp, lập tức, dường như là nghĩ đến cái gì, đôi môi đỏ mọng hé ra, mở miệng hỏi.
"Phụ hoàng, tên của người viết như thế nào!? Người cũng dạy dạy con viết tên của người đi!"
Cố Duy Nhất mở miệng, ánh mắt nhìn Độc Cô Ngạo Phong, càng là sốt ruột chờ mong.
Dù sao, nàng thật sự thật muốn biết, tên của Độc Cô Ngạo Phong, viết như thế nào đây!
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất chờ mong, Độc Cô Ngạo Phong nghe vậy, đầu tiên là lẳng lặng liếc mắt nhìn Cố Duy Nhất một chút. Rồi lại thay đổi một tờ giấy trắng khác, sau đó, nắm tay Cố Duy Nhất, lại lần nữa đưa bút, dẫn dắt tay bắt đầu viết.
Cùng với mặt khác bốn chữ viết ra đến, Cố Duy Nhất không khỏi chăm chú nhìn kỹ một phen, lập tức, môi hồng cong lên một cái, mở miệng cười nói.
"Ha hả, thì ra tên của phụ hoàng là viết như vậy, viết thật tốt đây!"
Cố Duy Nhất cầm lấy trang giấy viết tên Độc Cô Ngạo Phong, mở miệng cười nói.
Chỉ cảm thấy, Độc Cô Ngạo Phong viết chữ, mỗi một chữ đều giống như nghệ thuật, đẹp mắt quá chừng.
Cũng không biết, chính mình năm nào tháng nào, mới có thể viết ra được chữ đẹp như vậy đây!
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, lại thấy Độc Cô Ngạo Vũ ngồi ở một bên sao chép, đột nhiên duỗi người ra, sau đó như thể được giải phóng, mở miệng nói.
"Chà, rốt cuộc đã sao chép xong, hoàng huynh, xin xem qua."
Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng vừa nói, lập tức, càng là nâng trang giấy chính mình vừa mới sao chép xong, đi tới trước mặt Độc Cô Ngạo Phong. Trên mặt, quả là dáng dấp đứa bé hiến vật quý.
Thấy vậy, Cố Duy Nhất bĩu đôi môi đỏ mọng, lập tức đảo mắt nhìn quanh một lượt, không khỏi nhìn vào trên trang giấy Độc Cô Ngạo Vũ viết.
Không nhìn còn khá, vừa nhìn, trên mặt Cố Duy Nhất đầu tiên là hiện vẻ sửng sốt, sau đó nàng hé mở làn môi hồng, tiếng cười ha ha kia phút chốc tràn ra từ trong miệng nàng.
"Ha ha ha ha ha ha... Cái này cũng nói là chữ sao!? Quả thực là chữ như gà bới a! Mang dán lên trên cửa, còn có thể đuổi ma đây!"
Cố Duy Nhất vừa cười ha ha, sau đó học những lời Độc Cô Ngạo Vũ mới nói vừa rồi, hất ngược trở về.
Nhưng mà, Cố Duy Nhất thốt ra cũng là lời nói thật.
Vốn tưởng rằng, chính mình viết chữ đã đủ xấu, không nghĩ tới, thật đúng là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!
Độc Cô Ngạo Vũ này, viết chữ lại so với chính mình vẫn còn xấu hơn, thế mà hắn vừa rồi vẫn còn khoe khoang như vậy, lại nói nàng viết chữ xấu!
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, Độc Cô Ngạo Vũ nghe được lời này của Cố Duy Nhất, trên mặt lập tức liền buồn bực, đôi môi đỏ mọng hé ra, tức thì mở miệng lẩm bẩm.
"Cái đồ Lùn Đen Xấu nhà ngươi này chế giễu cái gì!? Đây chính là chữ tốt nhất mà Gia viết! Phải biết rằng, người khác muốn nhìn, cũng không thể thấy đó! Hơn nữa, chữ do Gia viết ra, chính là cá tính, ngươi không hiểu!"
"Ồ, vẫn còn cá tính đây! Da mặt ngươi thật đúng là đủ dầy. Thứ viết ra căn bản không phải là chữ, đây chính là chữ như gà bới. Thật sự là nhìn chữ ra người, đã viết xấu còn không dám thừa nhận, da mặt thật đúng là đủ dày!"
Luận về cãi nhau, Cố Duy Nhất dám nói đệ nhị, thật đúng là không ai dám nhận đệ nhất đây!
Nghe được lời này của Cố Duy Nhất, Độc Cô Ngạo Vũ càng là tức tối phẫn nộ. Hắn cắn răng, định mở miệng muốn nói điều gì. Lại thấy Độc Cô Ngạo Phong đứng ở một bên, một mực yên lặng không lên tiếng, chợt hé mở làn môi hồng, trầm giọng nói.
"Đủ rồi, không cho lại ồn ào!"
"Hoàng huynh..."
Nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong nói, đôi môi đỏ mọng của Độc Cô Ngạo Vũ không khỏi chu ra một cái, ánh mắt nhìn Độc Cô Ngạo Phong, càng là giống như thâm cung oán phụ, vô cùng ai oán.
Phải biết rằng, trước kia hoàng huynh của hắn trong mọi chuyện đều nghe theo hắn, chiều chuộng hắn. Chính là hiện nay, sau khi có người con gái nuôi này, mọi chuyện bắt đầu bất công.
Nghĩ tới đây, trên mặt Độc Cô Ngạo Vũ càng là đầ vẻ ghen tị.
Nhưng mà ngại với Độc Cô Ngạo Phong ở đây, không tiện phát tác.
Nhìn thấy Độc Cô Ngạo mặt mày ghen tị không vui,Độc Cô Ngạo Phong chân mày khẽ chau mày, trên mặt đều là dáng vẻ nghiêm nghị.
"A Vũ, một mình ngươi nhìn một chút, chính mình viết, rốt cuộc là cái chữ gì!? Những thứ này có thể nói là chữ sao!?"
"Ách, hoàng huynh, ta..."
Nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong nói, lại thấy Độc Cô Ngạo Phong vẻ mặt nghiêm nghị, trong lòng Độc Cô Ngạo Vũ không khỏi chột dạ.
Kỳ thật, hắn cũng biết, chữ chính mình viết đích xác rất xấu...
Chính là ngại có Cố Duy Nhất ở đây, vì vấn đề mặt mũi, khiến Độc Cô Ngạo Vũ hé đôi môi đỏ mọng, không khỏi mở miệng than thở.
"Chính là, nàng viết chữ, không phải so với đệ càng viết xấu hơn sao!?"
Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng, cho dù chết, cũng phải tìm một người chết theo! Rồi hãy nói sau, Xú nha đầu này, viết chữ đích thật là so với hắn còn viết xấu hơn a!
Liền vào lúc trong lòng Độc Cô Ngạo Vũ suy nghĩ, Cố Duy Nhất nghe vậy, lập tức giận dữ đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà ngại có Độc Cô Ngạo Phong ở đây, không tiện phát tác. Nàng chỉ là lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, không hề lại nhìn đến Độc Cô Ngạo Vũ nữa.
Chứng kiến Cố Duy Nhất giận mà không dám nói gì, Độc Cô Ngạo Vũ không khỏi nhướn chân mày lên một cái, trên mặt càng là hiện rõ vài phần đắc ý.
Chỉ là sau một khắc, sau khi lại nhìn thấy ánh mắt sắc bén kia của Độc Cô Ngạo Phong đang nhìn mình, lập tức hắn sợ đến trong lòng giật thột, sau đó cúi gục gương mặt xuống.
Nhìn thấy dáng vẻ Độc Cô Ngạo Vũ cúi đầu xuống, Độc Cô Ngạo Phong đầu tiên là lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, lập tức mở miệng trầm giọng nói.
"Điều này sao có khả năng nói giống như nhau được!? Duy Nhất hôm nay là lần đầu tiên học viết chữ, chữ viết xấu là điều bình thường, còn ngươi đây!? Ngươi năm tuổi đã đến thư phòng tập viết, đến nay đã có mười hai năm. Cũng không biết ngươi để tâm tư vào cái chỗ nào, văn cũng không được, võ cũng không được. Nếu như ngươi lại tiếp tục như vậy, hoàng huynh cũng không biết nên để ngươi làm sao bây giờ!"
Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, mặt mày đầy vẻ tức giận.
Hiển nhiên, là thật sự tức giận.
Độc Cô Ngạo Vũ nghe vậy, càng là sợ đến ngậm miệng rùng mình, không dám hừ một tiếng.
Phải biết rằng, hoàng huynh của hắn một mực rất thương yêu hắn, chỉ là, nếu như nổi giận, hắn cũng là không chịu nổi.
Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Vũ càng là cúi gục gương mặt xuống, hơi thở cũng không dám thở gấp một phen.
Dáng vẻcâm như hến kia, làm sao còn cảnh kiêu ngạo ương ngạnh, khí phách tràn trề như mọi ngày nữa!?
Thấy vậy, Cố Duy Nhất không khỏi chậc chậc lấy làm kỳ.
Chẳng lẽ là, đây sẽ là câu "một vật khắc một vật" trong truyền thuyết sao!?
Trong lòng đang đắc ý nhớ lại, bên tai lại lần nữa truyền đến lời nói tràn đầy nghiêm nghị của Độc Cô Ngạo Phong.
"Chỗ ngươi sao chép hôm nay, trở về lại sao thêm một trăm lần, ngày mai giao cho trẫm, không cho người khác viết giùm. Nếu như để trẫm biết ngươi tìm người khác viết giùm, liền không phải chỉ viết một trăm lần đơn giản như vậy!"
Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, giọng điệu nghiêm nghị, khiến cho người ta sợ hết hồn hết vía.
Độc Cô Ngạo Vũ nghe vậy, mặc dù trong lòng khổ không thể tả, cũng không dám biểu lộ ra. Hắn chỉ là cúi đầu xuống, thưa dạ nói vâng rồi liền rời khỏi Ngự Thư Phòng, trở về sao chép.
Chỉ là, trước khi rời đi, Độc Cô Ngạo Vũ cũng không quên quay đầu, hung hăng trợn mắt liếc nhìn trừng Cố Duy Nhất.
Ở trong ánh mắt kia, càng là không che dấu chút nào sự tức giận và không cam lòng.
Thấy vậy, trên mặt Cố Duy Nhất đầu tiên là sửng sốt.
Nghĩ đến, Độc Cô Ngạo Vũ giờ phút này, là càng thêm hận chết nàng.
Chỉ là, điều này có thể trách ai được!?
...
Kể từ hôm đó, sau khi Độc Cô Ngạo Vũ bị Độc Cô Ngạo Phong hung hăng giáo huấn một trận, hắn liền trở về chép sách.
Nghe nói, Độc Cô Ngạo Vũ hôm đó, sao chép từ giữa ngọ đến sáng sớm ngày hôm sau, mới sao xong một trăm lần.
Đến sau khi sao chép xong, Độc Cô Ngạo Vũ liền trở về ngủ khì khì vài ngày, cũng không có đến gây sự với Cố Duy Nhất.
Không cần nhìn thấy kẻ đáng ghét Độc Cô Ngạo Vũ kia, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy tâm tình tốt quá chừng.
Mấy ngày nay, nàng mỗi ngày đều tự mình xuống bếp nấu đồ cho Độc Cô Ngạo Phong ăn.
Đến sau buổi trưa, liền đi theo Độc Cô Ngạo Phong tới Ngự Thư Phòng. Độc Cô Ngạo Phong ở bên kia phê duyệt tấu chương, Cố Duy Nhất liền ở một bên luyện chữ.
Thật giống như như bây giờ
Cố Duy Nhất vừa cầm trong tay bút lông, vừa thật sự chăm chú luyện chữ trên tờ giấy trắng.
Giờ phút này, Cố Duy Nhất viết, đúng là tên của Độc Cô Ngạo Phong.
Tên của Độc Cô Ngạo Phong có nhiều nét bút hơn, cũng khó viết. Cố Duy Nhất luyện tập mấy ngày nay rồi, rốt cuộc viết có hơi ổn định.
Chỉ là, nhìn lại tờ giấy do Độc Cô Ngạo Phong hôm đó cầm tay dẫn dắt chỉ bảo chính mình viết, so cùng chữ bản thân hiện nay viết, quả thực chính là một cái trên trời, một cái dưới đất!
Nhưng mà, Cố Duy Nhất cũng không nản chí, dù sao thời gian còn nhiều mà. Chỉ cần nàng luyện tập đến nơi đến chốn, một ngày nào đó, nàng có thể viết ra những chữ đẹp như của Độc Cô Ngạo Phong!
Trong lòng đang nghĩ ngợi, Cố Duy Nhất đã viết xong một chữ.
Viết cả một buổi chiều, chỉ cảm thấy lúc này chính là những chữ làm nàng vừa lòng nhất hôm nay.
Trong lòng suy nghĩ như vậy, Cố Duy Nhất càng là cầm lấy tờ giấy Tuyên Thành vừa mới viết xong mà chăm chú nhìn kỹ.
Tuy nhiên, liền vào lúc Cố Duy Nhất đang từ từ tán thưởng khen ngợi mấy chữ do chính mình viết, đột nhiên trước mắt tối sầm lại.
Thấy vậy, vẻ mặt Cố Duy Nhất sửng sốt, trong lòng nghi hoặc, còn không chờ nàng phản ứng kịp, tờ giấy Tuyên Thành trên tay liền bị người lấy đi.
"Ách, phụ hoàng!?"
Nhìn thấy nam nhân không biết khi nào xuất hiện ở trước mặt mình, trên mặt Cố Duy Nhất sửng sốt.
Mới rồi Độc Cô Ngạo Phong không phải ở bên kia phê duyệt tấu chương sao!?
Hắn đi đến từ lúc nào!? Tại sao nàng cũng không biết đây!?
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, lại thấy Độc Cô Ngạo Phong cầm tờ giấy Tuyên Thành nàng viết, đang chăm chú nhìn kỹ.
Thấy vậy, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, một luồng khí khô nóng, càng là nhanh chóng dâng thẳng từ đáy lòng lên đến đỉnh đầu.
Cảm giác đó, liền phảng phất dường như sư phụ đang kiểm tra bài tập của mình, trong lòng mang theo căng thẳng, và chờ mong.Truyện edit ở d.iễn đ,àn L.ê Qu,í Đô_n, các bạn đọc ở nơi nào ghi "cứ việc lấy truyện từ di.ễn đà,n L.ê Quí Đô_n mà ko cần xin phép" là ủng hộ đám bất lịch sự, là tự hạ thấp mình. Quyết định do các bạn.
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất căng thẳng chờ mong, chỉ thấy nam nhân đầu tiên là nhẹ nhàng gật đầu, mới mở miệng nói.
"Ừ, hôm nay viết, coi như không tệ."
Nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong nói, trên mặt Cố Duy Nhất đầu tiên là sửng sốt, sau đó đôi mắt sáng ngời.
"Ha hả, phụ hoàng, có thật không!?"
Lại được nam nhân khen ngợi, trong lòng Cố Duy Nhất vui vẻ, chỉ cảm thấy cả người đều dường như bay lên trời, vô cùng hoan hỉ.
Kèm theo đó, ánh mắt nhìn Độc Cô Ngạo Phong, càng là mang theo sự vui vẻ và kích động lộ rõ.
Đối với Cố Duy Nhất hoan hỉ vô cùng, Độc Cô Ngạo Phong chỉ là cúi đầu xuống, lẳng lặng nhìn thiếu nữ trước mắt này.
Chỉ cảm thấy, thiếu nữ này thật sự là dễ dàng cảm thấy thỏa mãn.
Chẳng qua là nhẹ nhàng một câu nói, liền có thể làm nàng vui vẻ đến thế này.
Nhìn thấy một đôi mắt trong xanh vời vợi tràn đầy vui vẻ kia, làm cho người ta vừa thấy, đều cảm giác thư thái.
Trong lòng suy nghĩ như vậy, Độc Cô Ngạo Phong không khỏi đưa tay, nhẹ nhàng vuốt vuốt búi tóc của Cố Duy Nhất tết thành hình bánh bao. Sau đó, đôi môi đỏ mọng hé ra, mở miệng nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Đương nhiên là thật, nhưng mà, sau này ngươi vẫn còn phải lại cố gắng học tập luyện chữ."
"Vâng, đã biết, phụ hoàng, Duy Nhất sau này khẳng định sẽ cố gắng học tập thật tốt, tuyệt đối sẽ không khiến phụ hoàng thất vọng!"
Nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong nói, Cố Duy Nhất lập tức ra sức gật đầu, trong mắt đều là vẻ kiên quyết nghiêm túc.
Nghe vậy, đôi môi đỏ mọng của Độc Cô Ngạo Phong không khỏi cong lên một cái, trong mắt đều là nét vui mừng.
Thấy trong mắt Độc Cô Ngạo Phong hiện vẻ vui mừng, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi ngọt ngào.
Nàng chỉ nghĩ, sau này nhất định phải cố gắng gấp bội, nhất định không thểkhiến Độc Cô Ngạo Phong thất vọng!
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất khẳng định, đột nhiên, bên ngoài có một thái giám vội vã đi vào.Truyện edit ở d.iễn đ,àn L.ê Qu,í Đô_n, các bạn đọc ở nơi nào ghi "cứ việc lấy truyện từ di.ễn đà,n L.ê Quí Đô_n mà ko cần xin phép" là ủng hộ đám bất lịch sự, là tự hạ thấp mình. Quyết định do các bạn.
Chỉ thấy thái giám kia sau khi vội vã đi vào, lập tức, liền quỳ trên mặt đất, một mực cung kính mở miệng nói với Độc Cô Ngạo Phong.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, Lâu Thừa Tướng cầu kiến."
Nghe được những lời người mới đến đã nói, trên mặt Độc Cô Ngạo Phong đầu tiên là sửng sốt, sau đó, trong mắt xẹt qua vài phần dáng vẻ vui mừng.
"Hắn rốt cuộc đã trở về, mau truyền vào!"
Nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong nói, lại thấy trong mắt hắn xẹt qua sắc mặt vui mừng, trên mặt Cố Duy Nhất đầu tiên là sửng sốt, trong mắt đều là vẻ nghi hoặc.
Lâu Thừa Tướng!? Hắn là ai vậy!?
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất nghi hoặc, lại thấy đôi mắt Độc Cô Ngạo Phong không khỏi chợt chớp chớp, liền nhìn chằm chằm vào nàng.
Thấy vậy, trên mặt Cố Duy Nhất đầu tiên là sửng sốt, lập tức, liền hiểu ra.
Mặc dù, Độc Cô Ngạo Phong không hề mở miệng nói chuyện, chỉ là, Cố Duy Nhất cũng hiểu được cách nắm bắt tâm tư.
Hơn nữa, nữ nhân hậu cung không được đề cập chính sự của triều đình, huống chi, nàng chỉ là một Quận chúa đây!
Những chuyện quốc gia đại sự này, nàng tự nhiên không thể ở bên cạnh.
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất lập tức quay sang Độc Cô Ngạo Phong cúi người chào mấy lần, rồi cúi đầu xuống, mở miệng nói.
"Phụ hoàng, vậy Duy Nhất xin được cáo lui trước."
Nghe được lời Cố Duy Nhất nói, lại thấy dáng vẻ nàng hiểu chuyện như thế, Độc Cô Ngạo Phong không khỏi nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng nói.Truyện edit ở d.iễn đ,àn L.ê Qu,í Đô_n, các bạn đọc ở nơi nào ghi "cứ việc lấy truyện từ di.ễn đà,n L.ê Quí Đô_n mà ko cần xin phép" là ủng hộ đám bất lịch sự, là tự hạ thấp mình. Quyết định do các bạn.
"Ừ, đi thôi!"
...
Đến sau khi Cố Duy Nhất rời khỏi Ngự Thư Phòng, Cúc Vận canh giữ ở bên ngoài liền lập tức đi theo phía sau.
Nhớ lại chuyện vừa rồi thái giám bẩm báo, trong lòng Cố Duy Nhất càng là nghi hoặc không thôi. Đối với Lâu Thừa Tướng này, càng là mang theo vài phần tò mò.
Vì vậy, đôi môi đỏ mọng hé ra, không khỏi mở miệng tra hỏi Cúc Vận đi ở phía sau.
"Cúc Vận, ngươi vào cung khá lâu, cũng biết Lâu Thừa Tướng kia là người phương nào!?"
Nghe được lời Cố Duy Nhất nói, trên mặt Cúc Vận đầu tiên là sửng sốt, lập tức, bản thân tựa như là nhặt được tiền, đôi mắt càng là trong nháy mắt nở rộ xuất ra hào quang Cúc Vận, mặt mày kích động hưng phấn.
"Quận chúa, người lại không biết Lâu Thừa Tướng là người phương nào a!? Lâu Thừa Tướng chính là lang quân như ý được tất cả các cung nữ bên trong hoàng cung mong muốn nhiều nhất, tha thiết ước mơ nhất a!"
"A!? Lang quân như ý được tha thiết ước mơ nhiều nhất!?"
Nghe được Cúc Vận nói lời này,hơn nữa nàng tràn đầy dáng vẻ kích động, trên mặt Cố Duy Nhất đầu tiên là sửng sốt, trong lòng càng tò mò hơn.
Dù sao, từ khi nàng tới bên trong hoàng cung, đã gặp nhiều người như vậy, nhưng chỉ cảm thấy Độc Cô Ngạo Phong là nam nhân ưu tú cực kì xuất chúng nhất trên thế giới này.
Chính là hiện nay, lại có người so với Độc Cô Ngạo Phong càng làm cho người ta hâm mộ, thật sự quá mức không thể tưởng tượng nổi.
Trong lòng kinh ngạc, Cố Duy Nhất hé mở làn môi hồng, không khỏi bất bình cho Độc Cô Ngạo Phong.
"Chính là, ta cảm giác được phụ hoàng là nam nhân tốt nhất trên thế giới này!"
Nghe được lời Cố Duy Nhất nói, Cúc Vận đầu tiên là nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng nói.Truyện edit ở d.iễn đ,àn L.ê Qu,í Đô_n, các bạn đọc ở nơi nào ghi "cứ việc lấy truyện từ di.ễn đà,n L.ê Quí Đô_n mà ko cần xin phép" là ủng hộ đám bất lịch sự, là tự hạ thấp mình. Quyết định do các bạn.
"Hoàng thượng là tốt rồi. Nhưng mà, Hoàng thượng quá mức nghiêm nghị lạnh lùng, làm cho người ta có một loại cảm giác nằm ngoài tầm với. Chỉ cần Hoàng thượng nhẹ nhàng trừng mắt, liền đủ để hù dọa chết một người! Không giống Lâu Thừa Tướng, trẻ tuổi đầy hứa hẹn, công tích hiển hách, hiện nay mới hai mươi lăm tuổi, liền đã là Thừa Tướng một nước. Hơn nữa là người có cách xử sự, càng là nho nhã lễ độ, không hề bởi vì ngươi có thân phận thấp kém mà ngoảnh mặt xem thường đối với ngươi. Cho nên người trong cung đều cực kì thích ông ta!"