Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Angelina Yang
Lại thấy từ xa xa có bóng người không ngừng đi tới, trong lòng Cố Duy Nhất giật nảy lên một cái. Sau đó, liền lập tức đứng lên từ trên mặt đất, ném xuống quả bí ngô trên tay, liền nhanh chóng thoát đi.
Phải biết rằng, nàng cũng không thể để bị người bắt được. Nếu như bị thị vệ bắt được, lại bị Độc Cô Ngạo Phong biết, khẳng định sẽ tức giận!
Nghĩ tới đây, đôi chân Cố Duy Nhất lập tức như có bôi dầu, ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách!
Tuy nhiên, liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, lại thấy bốn phía ngọn đèn đuốc sáng trưng, những nơi xung quanh có thể đi, cũng có thị vệ đang đến!
Thấy vậy, trong lòng Cố Duy Nhất vô cùng ảo não.
Không nghĩ tới hiện nay lại không có chỗ nào có thể ẩn núp.
Trong lòng chính lúc đang ảo não, Cố Duy Nhất đảo mắt nhìn quanh một lượt, chỉ thấy bên cạnh có một cây cổ thụ chọc trời.
Thấy vậy, đôi mắt Cố Duy Nhất lập tức sáng ngời, có rồi!
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất lập tức hộc tốc chạy đến bên dưới cây đại thụ kia, sau đó dùng hết tay chân, chỉ hai ba lần chớp mắt, liền bò lên trên cây cổ thụ chọc trời kia.
Liền vào lúc Cố Duy Nhất thật vất vả bò lên trên thân cây, một đại đội nhân mã, đã trùng trùng điệp điệp xuất hiện ở phía dưới nàng.
Đảo mắt nhìn quanh một lượt, chỉ thấy nam nhân cầm đầu, mặc trên người một chiếc mãng bào màu đỏ sậm, lưng đeo Yêu Đái màu đen khảm viền vàng. Chân dận đôi giày màu đen dùng kim tuyến thêu cảnh Tường Vân. Trong một bộ trang phục kín đáo, lại không dấu vẻ khoan thai đài các.
Gương mặt tuấn tú kia, dưới cây đuốc mờ nhạt chiếu rọi xuống, càng cảm thấy có vẻ tuấn tú phi phàm, sang trọng không thôi.
Mà người mới đến, không phải ai khác, đúng là người mà Cố Duy Nhất hiện nay sợ nhìn thấy nhất - Độc Cô Ngạo Phong!
Nhìn thấy người mới đến, Cố Duy Nhất càng là sợ đến trong lòng run rẩy, ảo não không thôi.
Thật sự là trong lòng càng sợ cái gì, thì cái đó sẽ tới.
Cung điện của Độc Cô Ngạo Phong không phải cách nơi này rất xa sao. Cung điện này bình thường cũng không có người ở, làm thế nào Độc Cô Ngạo Phong lại xuất hiện ở chỗ này đây!?
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất ảo não nghi hoặc, chỉ thấy Độc Cô Ngạo Phong cúi đầu xuống, ánh mắt sâu thăm thẳm kia, càng là gắt gao nhìn chằm chằm vào trên người Độc Cô Ngạo Vũ.
Đến khi thấy Độc Cô Ngạo Vũ mặc một bộ trang phục nữ quỷ, mày kiếm lập tức cau lại một cái.
"A Vũ, ngươi đây là xảy ra chuyện gì!?"
"Hoàng huynh, hoàng huynh, huynh tới vừa lúc, có quỷ a! Nơi này có quỷ!"
Nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong nói, Độc Cô Ngạo Vũ sợ đến bối rối không thôi. Lập tức, dáng vẻ bản thân giống như là tiểu hài tử bị dọa phát sợ, khi nhìn thấy người lớn tới, liền lập tức khẩn cầu che chở. Hắn nhanh chóng chạy vội tới trước mặt Độc Cô Ngạo Phong, hai tay càng là nắm chặt ống tay áo của Độc Cô Ngạo Phong, mở miệng bối rối mà nói.
Nghe thấy Độc Cô Ngạo Vũ nói lời này, Độc Cô Ngạo Phong không khỏi cẩn thận đánh giá Độc Cô Ngạo Vũ một lần từ trên xuống dưới.
Thấy vậy, khóe miệng không khỏi vừa nhếch.
"Ngươi cứ nói quỷ, là một mình ngươi!?"
Độc Cô Ngạo Phong vừa nói ra lời này, Hắc Phong đứng ở phía sau hắn không nhịn được "phụt" một cái, liền cười thành tiếng.
Mọi người bên dưới, mặc dù không dám hiển nhiên cười to, nhưng cũng ngầm che miệng cười trộm.
Hiển nhiên, đối với những chuyện phóng đãng của Độc Cô Ngạo Vũ, tất cả mọi người là không thấy gì lấy làm lạ lắm.
Tuy nhiên, nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong nói, Độc Cô Ngạo Vũ lập tức lắc đầu nói.
"Hoàng huynh, con quỷ kia đương nhiên không phải là đệ. Mới rồi đệ liền ở chỗ này, nhìn thấy nơi đó có một nữ quỷ, nữ quỷ đó từng ngồi xổm ở vị trí kia, trên tay vẫn còn ôm một đầu người mà ăn ở nơi này! Thật sự là khủng khiếp, hoàng huynh, đệ phát sợ..."
Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng, mặt mày bối rối, quả là bị hù dọa phát khóc.
Nghe được lời Độc Cô Ngạo Vũ nói, lại thấy dáng vẻ hắn tràn đầy bối rối, Cố Duy Nhất phục ở trên cành cây, trong lòng không khỏi đắc ý cười thầm.
Hừ!
Hắn là xứng đáng!
Lại dám giả làm ma quỉ hù dọa nàng, nàng đây là gậy ông đập lưng ông, còn chưa hù chết hắn!
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất đắc ý, chỉ thấy lúc này, một bóng dáng màu trắng cao to, đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt Cố Duy Nhất.
Chỉ thấy người mới đến mặc một bộ quần áo trắng mỏng, vóc người cao gầy. Bên hông đang đeo một khối Dương Chi Ngọc Bội thượng đẳng.
Một mái tóc đen nhánh như thác nước, chỉ là dùng một cái đai vấn tóc màu trắng thắt lại một lọn nhỏ. Còn lại, toàn bộ tùy ý xõa xuống phía sau, phủ kín hai vai.
Gió đêm phất phơ, làm hất bay tay áo người mới đến. Mái tóc dài phất phơ, khiến cho người mới đến nhìn qua, càng tăng thêm vài phần vô cùng hoạt bát.
Rõ ràng là một buổi tối lôi điện sấm chớp liên tiếp như vậy, cuồng phong không ngừng gào thét thổi qua, khiến cho khắp cả mặt đất, đều phảng phất như ở Ma giới.
Vậy mà người mới đến, lại phảng phất làm bầu trời sáng tỏ. Bộ bạch y tung bay, mái tóc đen như mực, trông càng có vẻ không nhiễm chút xíu hồng trần.
Cảm giác đó, liền phảng phất như tiên nhân mới lạc xuống trần gian, như vị trích tiên vượt khỏi đời thường.
Chỉ tiếc, người mới đến đang đứng ở phía dưới Cố Duy Nhất, nên Cố Duy Nhất vẫn còn không thấy rõ lắm dáng vẻ của người mới đến.
Nhưng mà, chỉ là khí chất như vậy, thân thể như vậy, liền đủ để cho lòng người sinh ra sự hâm mộ và quí mến.
Càng làm cho người ta tò mò, rốt cuộc là một người như thế nào, mới có thể đủ có được khí chất tựa trích tiên vượt khỏi đời thường như vậy...
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất tò mò không thôi, chỉ thấy một âm thanh dễ nghe, đúng là phút chốc truyền vào trong lỗ tai Cố Duy Nhất.
"Hoàng thượng, đây là xảy ra chuyện gì!? Là có thích khách sao!?"
Nam nhân mở miệng, quả thật là tiếng cũng như người, réo rắt dễ nghe.
Phảng phất dòng nước suối chậm rãi chảy qua khe núi, làm cho người ta nghe mà vui vẻ thoải mái.
Cũng khiến Cố Duy Nhất càng cảm thấy muốn nhìn rõ ràng dáng vẻ của nam nhân, liệu có đẹp mắt giống như nàng tưởng tượng hay không đây!?
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, chỉ thấy Độc Cô Ngạo Phong nghe được lời nam nhân đã hỏi như vậy, đôi môi đỏ mọng không khỏi hé ra, mở miệng trầm giọng nói.
"Đông Ly, không phải có thích khách, chỉ là A Vũ lại đang quấy rối thôi."
"A, thì ra là thế."
Nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong nói, nam nhân áo trắng không khỏi ha hả cười một tiếng.
Tiếng cười khẽ kia, càng là dễ nghe cực kỳ.
Nghe vậy, trong lòng Cố Duy Nhất cũng là giật thột một cái.
Đông Ly, Đông Ly, Lâu Đông Ly, đây không phải chính là Lâu Thừa Tướng, Lâu Đông Ly mà mới rồi Cúc Vận đã nói qua với nàng sao!?
Mới rồi lúc thấy Cúc Vận nói lên cái tên Lâu Đông Ly này, vẻ mặt sùng bái, vẻ mặt hướng tới, thực ngưỡng mộ si mê. Lúc ấy nàng liền tò mò không thôi đối với cái tên Lâu Đông Ly này.
Rốt cuộc là một nhân vật như thế nào, có thể khiến tất cả cung nữ trong cung khi nói đến đều hâm mộ ra mặt!? Hiện nay, nàng thật đúng là nhìn thấy chính chủ mà!
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, cái đầu nhỏ kia càng là không ngừng ra vươn ra bên ngoài, muốn nhìn rõ ràng Lư Sơn chân diện mục ( gương mặt đích thực) của Lâu Đông Ly này.
Nhưng chưa từng nghĩ, bóng dáng chính mình ló đầu ra nhìn kia, bị cây đuốc vừa soi, thì hình bóng liền ánh vào trong đôi mắt Độc Cô Ngạo Phong.
Thấy vậy, Độc Cô Ngạo Phong lúc này ngẩng đầu lên, hé mở làn môi hồng, liền lớn tiếng quát.
"Là ai đang trên cây!?"
Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, giọng điệu càng là nghiêm nghị vô cùng, mang theo sát ý lộ rõ.
Nghe vậy, Cố Duy Nhất vốn đang lúc ló đầu ra nhìn, muốn thấy rõ ràng dung mạo của Lâu Đông Ly, đúng là sợ đến trong lòng giật mình, lập tức thân thể chấn động. Đôi tay vừa trượt, cả thân thể lập tức mất đi thăng bằng, cứ như thế mà rớt thẳng xuống dưới gốc cây.
"A..."
Cố Duy Nhất mở miệng, tiếng kêu thê lương thảm thiết kia tức thì tuôn ra từ trong miệng nàng.
Giờ phút này, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy thân thể đang nhanh chóng rơi xuống, cảm giác trống rổng nồng đậm kia, khiến Cố Duy Nhất lúc này đầu óc rỗng tuếch. Trái tim, chỉ còn thiếu nước bắn ra từ trong cổ họng.
Đôi mắt kia, càng là trợn tròn cực to, đều là vẻ sợ hãi.
Dù sao, nàng mới rồi bò lên trên cây cổ thụ chọc trời này, cành cây cách mặt đất chính là rất cao! Té xuống như vậy, không chết cũng là một thân tàn!
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất lúc này ngay cả ý định muốn chết cũng có.
Tuy nhiên, liền vào lúc Cố Duy Nhất cho là, chính mình khó thoát kiếp này, đôi mắt càng là gắt gao nhắm tịt, chờ đợi đau đớn hoặc là tử vong đến.
Tuy nhiên, Cố Duy Nhất đợi rất lâu, cũng không có đợi được đau đớn như suy nghĩ, trong lòng nghi hoặc vô cùng.
Chẳng lẽ là, chính mình là trực tiếp đã chết nữa hay sao!? Cho nên mới không cảm giác được nửa phần đau đớn!?
Trong lòng chính lúc nghi hoặc, Cố Duy Nhất không khỏi từ từ mở ra đôi mắt nhung tràn đầy nghi hoặc kia.
Tuy nhiên, khi Cố Duy Nhất mở mắt ra, đập vào mắt là một gương mặt tuấn tú kia, nàng chỉ cảm thấy ở trong đầu '"ầm" một tiếng, lúc này trống rỗng. Còn trong ngực, phảng phất có một hòn đá nhỏ, dường như đang hung hăng nện vào lòng của nàng.
Đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng là lộ rõ vẻ kinh ngạc!
Vốn tưởng rằng, Độc Cô Ngạo Phong là người có dung mạo đẹp mắt nhất trên thế giới này, không nghĩ tới, còn có người dung mạo xinh đẹp như vậy!
Hàng mi như Thúy Trúc, vắt đến tóc mai.
Mũi cao thẳng mịn màng như ngọc, đường nét tao nhã.
Đôi môi như cánh hoa, làn môi đỏ thắm.
Điều khiến cho Cố Duy Nhất thán phục chính là, làn da người mới đến, lại trắng không kém gì tuyết. Quả thực ngay cả nàng thân là nữ nhân, đều đố kỵ đến chết.
Lại thêm một đôi mắt lá răm kia, tròng mắt đen như than, trong mắt đều là sự ấm áp vui vẻ, làm cho người ta nhìn thấy, trong lòng cũng không tránh khỏi ấm áp.
Người khác thường nói, để cho ngắm mỹ nhân, càng nhìn càng đẹp!
Lời này nói cũng không có sai một chút nào!
Nam nhân này, quả thực đẹp đến ngay cả nữ nhân đều phải ghen tị, dịu dàng làm cho lòng người ấm áp. Lại thêm được hắn ôm vào trong lồng ngực ấm áp kia, càng là khiến cho người ta không nỡ rời khỏi.
Thế gian này, làm sao lại có nam nhân hoàn mỹ dịu dàng tuấn tú như trích tiên vậy!?
Trước kia, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy, thế gian này, chỉ có Độc Cô Ngạo Phong là đẹp mắt nhất.
Thế nhưng, nam nhân này, vẻ đẹp của hắn, không giống với Độc Cô Ngạo Phong!
Nam nhân trước mắt này, thật giống như bông hoa sen vươn lên từ nước bùn mà không nhiễm. Nụ cười trong mắt, lại giống như ánh mặt trời ấm áp tháng ba vậy.
Còn cả khí chất trích tiên vượt khỏi đời thường kia, đều làm cho người ta kinh ngạc vô cùng.
Còn Độc Cô Ngạo Phong, hắn tuấn tú, cương nghị, điềm tĩnh, kín đáo. Toàn thân, đều tản ra một loại khí thế vương giả cao cao tại thượng từ lúc sinh ra.
Hắn vừa ra sinh, liền nhất định cao cao tại thượng đứng ở đỉnh cao mà nhìn xuống chúng sinh.
Cho nên, làm cho người ta có cảm giác là kính nể, cũng không dám tới gần...
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, ánh mắt rơi trên người nam nhân kia, càng là cũng không từng dời đi chút nào.
Trong mắt đều là vẻ kinh ngạc, hâm mộ.
Đối với Cố Duy Nhất ngây ra như phỗng, kinh ngạc vô cùng, Lâu Đông Ly đang ôm trong lòng 'Nữ quỷ' nhẹ như lông chim này, gương mặt đầu tiên là sửng sốt.
Lại thấy 'Nữ quỷ' kia, ánh mắt nhìn hắn quả là ngây ra như phỗng, hắn liền cảm giác thật buồn cười.
Bởi vì, đã sống hai mươi lăm năm, hắn thật đúng là chưa từng nhìn thấy 'Nữ quỷ' như vậy đây!
Thế nhưng mà, Lâu Đông Ly đương nhiên biết, cái này không là nữ quỷ gì hết, chỉ là một tiểu nữ oa thôi.
Thấy vậy, đôi môi đỏ mọng của Lâu Đông Ly không khỏi cong lên một cái,tiếng cười khẽ kia liền thốt ra từ trong miệng hắn.
"Ha hả, ngươi không sao chớ!?"
Nam nhân mở miệng, tiếng cười du dương kia, lọt vào trong tai Cố Duy Nhất, thật là dễ nghe như thế, khiến trong lòng nàng chấn động.
Nghe thấy âm thanh êm tai của nam nhân, lại thấy nụ cười ấm áp kia trên mặt nam nhân.
Cái gì là cười một tiếng khuynh thành!? Nàng rốt cục đã hiểu rõ ràng.
Thì ra, hai chữ khuynh thành, không chỉ được sử dụng đối với nữ nhân.
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, đôi môi đỏ mọng càng là không khỏi mở ra. Cơ hồ là không hề nghĩ ngợi, một câu nói, liền thốt ra.
"Ngươi là Thần Tiên sao!? Cười rộ lên thật đẹp!"
Nghe được lời Cố Duy Nhất nói, gương mặt Lâu Đông Ly không khỏi sửng sốt.
Dù sao, hắn mặc dù biết chính mình có dung mạo không tệ, từ nhỏ người hâm mộ hắn rất nhiều. Những lời a dua nịnh nọt gì đó, hắn cũng nghe không ít.
Tuy nhiên, có lẽ lần đầu tiên có người nói những lời như vậy đối với hắn!
Hơn nữa lời này, lại vẫn còn nói ra từ trong miệng một tiểu nữ oa ước chỉ có mười hai mười ba tuổi.
Nghe vậy, nụ cười trên miệng Lâu Đông Ly càng thêm rạng rỡ.
"Ta không phải Thần Tiên."
Lâu Đông Ly mở miệng giải thích, ánh mắt nhìn Cố Duy Nhất, vẫn hàm chứa ấm áp vui vẻ.
Nụ cười ấm áp này, càng là khiến Cố Duy Nhất nhìn đến ngây người.
Bởi vì nàng có lẽ lần đầu tiên thấy, có một người cười rộ lên, lại ấm áp như vậy đây!
Hiện tại, nàng cũng rốt cục đã hiểu rõ ràng, tại sao Cúc Vận lại nói, các cung nữ trong cung bỏ phiếu nhiều nhất, chính là cho nam nhân trước mắt này.
Bởi vì nam nhân trước mắt này, đích thật là có thực lực đó!
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, bên tai đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai tràn đầy kinh hoảng của Độc Cô Ngạo Vũ.
"A, quỷ! Nữ quỷ! Hoàng huynh, chính là con nữ quỷ này! Thật đáng sợ!"
Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng kinh hoảng thét chói tai, lập tức cả người càng là sợ đến giống như con chuột, trốn ở phía sau Độc Cô Ngạo Phong.
Cùng với tiếng thét chói tai kinh hoảng này của Độc Cô Ngạo Vũ, Cố Duy Nhất vốn đang lúc đắm chìm trong nụ cười ấm áp của nam nhân, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
Đôi mắt vừa chuyển, liền quay sang nhìn lại bên phía Độc Cô Ngạo Vũ.
Thấy Độc Cô Ngạo Vũ giờ phút này, lại sợ đến giống như con chuột, đang trốn ở phía sau Độc Cô Ngạo Phong, đâu còn dáng vẻ không ai bì nổi, kiêu ngạo ương ngạnh như mọi ngày!?
Thấy vậy, trong mắt Cố Duy Nhất, đều là sự đắc ý sâu sắc.
Tuy nhiên, sự đắc ý vẫn còn duy trì không được một khắc, lại thấy Độc Cô Ngạo Phong sắc mặt trầm xuống, hé mở làn môi hồng, âm thanh mang theo tức giận kia, liền tuôn ra từ trong miệng Độc Cô Ngạo Phong.
"Duy Nhất! Ngươi đây là xảy ra chuyện gì!?"
Nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong hỏi, lại thấy được gương mặt tối sầm của hắn, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi lộp bộp một tiếng, âm thầm hô không hay rồi.
Trong lòng biết kiếp này là không trốn được, Cố Duy Nhất lập tức nhảy xuống từ trong lòng Lâu Đông Ly, sau đó lấy dáng vẻ chột dạ biết sai mà quì ở trên mặt đất.
"Phụ hoàng, Duy Nhất chỉ là, chỉ là..."
"A, thì ra ngươi không là nữ quỷ gì, ngươi là Lùn Đen Xấu!?"
Cố Duy Nhất còn chưa nói hết lời, Độc Cô Ngạo Vũ vốn trốn ở phía sau Độc Cô Ngạo Phong, khi nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong nói, lúc này biết chính mình là bị đùa giỡn. Hắn hé mở làn môi hồng, lập tức giật mình la lên thành tiếng.
Ánh mắt nhìn Cố Duy Nhất, càng là kinh ngạc và phẫn nộ.
"Hay cho cái đồ Lùn Đen Xấu nhà ngươi, lại giả làm ma quỉ khiến ta sợ, ngươi thật to gan!"
"Hừ! Ngươi đây là giở trò kẻ xấu dâng cáo trạng trước sao!? Nếu không có người nào đó mặc một bộ trang phục nữ quỷ đi tới cửa phòng ngủ của ta, giả làm ma quỉ khiến ta sợ, thì ta đâu có giả làm ma quỉ hù dọa ngược lại sao!? Ta nhiều nhất là gậy ông đập lưng ông thôi!"
Nhìn thấy dáng vẻ Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng chất vấn, Cố Duy Nhất vừa ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, liền lạnh giọng nói.
Mặc dù, Cố Duy Nhất là quỳ trên mặt đất, đứng về chiều cao, rõ ràng thấp hơn Độc Cô Ngạo Vũ một bậc, thế nhưng xét về khí thế thì lại là cao hơn rất nhiều!
Nghe được lời Cố Duy Nhất nói, lại thấy dáng vẻ nàng tràn đầy tức giận khinh thường, Độc Cô Ngạo Vũ đang suy nghĩ đến việc chính mình mới rồi sợ đến suýt chết, trong lòng liền tức giận vô cùng.
Sau một khắc, dường như là nghĩ đến cái gì, hắn nhanh chóng đi tới một bên.
Lập tức, liền cầm lên cái gọi là 'Đầu người' đang lăn lóc trên mặt đất, rồi đưa ra ánh lửa để soi.
Không nhìn thì còn khá, vừa nhìn, Độc Cô Ngạo Vũ lập tức nổ tung.
Bởi vì, thế này đâu có là đầu của ai!? Nó chẳng qua là một quả bí ngô đã lột bỏ vỏ, sau đó dùng củ cải linh tinh các loại làm mắt làm miệng thôi.
Mới rồi bởi vì ánh sáng loằng ngoằng, lại thêm Cố Duy Nhất đóng giả nữ quỷ, Độc Cô Ngạo Vũ cũng không từng nhìn kỹ, cho nên vừa nhìn qua một cái, liền bị hù dọa ngã lăn ra, thật đúng là tưởng có nữ quỷ đang ăn thịt người đây!
Hiện nay nhìn một cái, Độc Cô Ngạo Vũ lập tức nổi giận hung hăng quăng quả bí trên tay, liền nhào tới Cố Duy Nhất bên kia.
"A, Lùn Đen Xấu, ta muốn giết ngươi!"
Độc Cô A Vũ mở miệng quát, lập tức, cả người liền như là một con sư tử nhỏ tức nổ ruột, liền xông tới Cố Duy Nhất, địnhphải đánh Cố Duy Nhất.
Chỉ là, Cố Duy Nhất làm sao lại dễ dàng liền bị người ức hiếp như vậy!?
Vào lúc nhìn thấy Độc Cô Ngạo Vũ nhào tới, Cố Duy Nhất lúc này đã đứng lên từ trên mặt đất, lập tức thân thể chợt lóe, liền đã nhẹ nnhàng é tránh thế công của Độc Cô Ngạo Vũ.
Nhìn thấy Độc Cô Ngạo Vũ đánh hụt, gương mặt đầy vẻ phẫn nộ, khóe miệng Cố Duy Nhất cong lên một cái, trên mặt, đều là sự đắc ý không che dấu chút nào.
"Ha hả, ngươi đây là bởi vì xấu hổ thành giận sao!? Không nghĩ tới chính mình giả làm ma quỉ muốn làm ta sợ, lại bị ta giả làm ma quỉ hù dọa ngược lại, để ngươi mất mặt!? Ha ha ha ha ha ha..."
Cố Duy Nhất mở miệng, tay chống nạnh mà cười ha ha.
Trời cao lôi điện sấm chớp phát ra, cuồng phong gào thét, Cố Duy Nhất với một mái tóc dài phất phơ, tay áo tung bay, nụ cười trên gương mặt hung ác kia, khiến cho nhìn thấy có vẻ khủng bố tới đâu, liền khủng bố đến đó.
Lúc đầu vừa nhìn qua một cái, phảng phất như nữ quỷ Địa Ngục bò lên trên mặt đất, chính mình vẫn còn không tự biết chút nào đây!
Nhìn thấy dáng vẻ Cố Duy Nhất cười ha ha, Lâu Đông Ly đứng ở một bên, khóe miệng không khỏi cong lên một cái. Ánh mắt nhìn Độc Cô Ngạo Phong, càng là mang theo vài phần trêu chọc và hài hước.
"Ha hả, thì ra đây chính là con gái nuôi vừa mới thu dưỡng mà Hoàng thượng ngài mới vừa nói với ta, quả thật là không giống người thường đây!"