Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: dương_dương
Bị một tuyệt sắc mỹ nam liền nhìn mình kĩ như vậy, trên mặt Cố Duy Nhất không khỏi nhuộm lên vài tầng khô nóng.
Đặc biệt, người này rõ ràng là một nam nhân, vậy mà dung mạo so với nữ nhân còn đẹp mắt hơn.
Mà nhìn lại chính mình đây!
Rõ ràng là một nữ nhân, nhưng da lại ngăm đen đem so với nam nhân còn không bằng…
Đối lập mạnh mẽ như thế khiến Cố Duy Nhất đột nhiên sinh ra một loại cảm giác tự ti.
Cố Duy Nhất thở dài trong lòng, lại thấy hắc mâu tuyệt đẹp của nam nhân kia bỗng lóe lên, ngay lập tức môi hồng cong lên một cái, âm thanh phát ra khỏi miệng cũng lộ rõ sự vui vẻ.
“Ha hả, bé con, làm sao ngươi lại đen thế hả?! Sau này ta gọi ngươi là Tiểu Hắc tử có được hay không!?”
“Ách…”
Nghe được lời này của hắn, trên trán Cố Duy Nhất lập tức hiện ra ba vạch hắc tuyến, khóe miệng bất đắc dĩ cong lên.
Tiểu, Tiểu Hắc Tử?
Thế này đem so với Độc Cô Ngạo Vũ thì lời nói còn ác độc hơn!
Vốn dĩ, Cố Duy Nhất đã đủ tự ti, giờ lại nghe được mấy câu này từ một nam nhân tuyệt mỹ có chút thẹn quá hóa giận.
Trong lòng xoạt một tiếng liền bùng lên một ngọn lửa nhỏ.
Hàng mi cau lại, đôi mắt không vui chiếu thẳng vào nam nhân không một chút che dấu.
“Cái gì? Tiểu Hắc Tử? Ta có tên, ta gọi là Cố Duy Nhất!”
Cố Duy Nhất mở miệng, khuôn mặt nhỏ tràn đầy phẫn nộ quát lên.
Nếu không phải nam nhân này vừa mới ra tay cứu nàng, nàng đã sơm tiến lên hung hăng đánh hắn một trận!
Người này thế nào lại không lịch thiệp như thế chứ, nói mấy câu thật khó nghe.
Cố Duy Nhất trong lòng cực kỳ tức giận, lại thấy nam nhân này bởi vì nghe thấy câu nói của nàng lại bắt đầu cười ha ha.
"Ha hả, thì ra bé con ngươi gọi là Cố Duy Nhất a, Cố Duy Nhất, Duy Nhất, ừ, cái tên rất được đó chứ!
Nam nhân mở miệng, mỉm cười một tiếng.
Người này vốn dĩ đã có mỹ mạo nghiêng nước nghiêng thành, hiện tại lại tươi cười như vậy tựa như vạn đóa hoa lê cùng nhau nở rộ không gì sánh được!
Trong nháy mắt, phẫn nộ trong lòng Cố Duy Nhất bỗng biến mất phân nửa.
Dù trong lòng có giận dữ đến đâu, nhưng đối diện với tuyệt thế mỹ nam như hắn thì nàng một chiêu cũng không đỡ được.
Cho nên mới nói…, ở nơi này dung mạo đẹp mắt chính là tốt nhất!
Cố Duy Nhất thở dài trong lòng, liền thấy nam nhân tuấn tú môi hồng lại cong lên cười nói.
“Ha ha, bé con này, dù da ngươi có hơi đen một chút nhưng đường nét khuôn mặt rất được, đặc biệt là đôi mắt trong veo như nước kia là đẹp nhất!”
Dù cười nói nhưng ánh mắt nam nhân vẫn lẳng lặng đánh giá cô bé đang đứng trước mặt đây
Chỉ thấy… cô bé này do vừa rồi vội vã chạy trốn mà giờ phút này cả người chật vật bẩn thỉu, y phục dính đầy cỏ dại.
Dù vậy, chỉ cần nhìn kỹ một chút sẽ thấy các đường nét trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngăm đen kia đều cực kỳ tinh xảo.
Chỉ là, làn da có chút đen nên mới che dấu đi nét xinh xắn mềm mại trên gương mặt ấy.
Hơn nữa, dựa vào ánh mắt từng thẩm duyệt qua vô số mỹ nữ, hắn phi thường khẳng định,.. cô bé này chỉ sau vài năm nữa, khẳng định sẽ trở thành một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
Chỉ cần làn da ngăm đen kia có thể trở nên trắng nõn…
Cố Duy Nhất bị lời nói của nam nhân này dọa cho sửng sốt.
“Lời này của ngươi là thật, hay là giả!? Từ khi ta tới đây, có lẽ đây là lần đầu tiên có người nói ta đẹp mắt!”
Cố Duy Nhất mở miệng, không kìm hãm được mà nói ra suy nghĩ của mình.
Hơn nữa, đây chính là sự thật!
Phải biết rằng, khi nàng đi tới triều đại này, lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo của chính mình cũng bị làm cho khiếp sợ.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy có người da thịt lại đen đến vậy.
Tất nhiên nếu nàng là người da đen thì lại không có chuyện gì để nói.
Chỉ là, da thịt đen đến mức này chắc chắn do phơi nắng, cho đến nay cứ nghĩ đến nàng lại thêm ảo não.
Hơn nữa ngày thường Độc Cô Ngạo Vũ không ngừng giễu cợt nàng là Lùn Đen Xấu, cứ như vậy nàng đối với nhan sắc bản thân càng ngày càng tự ti.
Con người ai chẳng thích làm đẹp, nàng lại là nữ tử, hồi nhỏ cũng là một đứa bé xinh đẹp hiện tại trưởng thành lại thành ra như vậy. Chỉ cần nghĩ đến thôi, Cố Duy Nhất đã cảm thấy cực kỳ ảo não.
Giờ lại nghe nam nhân trước mắt tán thưởng đường nét của nàng hoàn mỹ, Cố Duy Nhất quả thực kinh ngạc, còn có chút không dám tin.
Chẳng lẽ nam nhân trước mặt này, mắt nhìn người có chút khác biệt!
Cố Duy Nhất mải mê với suy nghĩ của mình mà không biết rằng mọi tâm tư đều biểu lộ hết trên khuôn mặt đen nhỏ.
Vẻ mặt tràn đầy không dám tin của cô bé trước mặt khiến nam nhân đứng đó không khỏi vui vẻ mà cười lên.
Lại không biết xấu hổ mà đưa tay điểm nhẹ lên cái mũi xinh xắn của nàng, khóe miệng cong cong.
“Ha ha, cái gì mà thiệt hay giả? Ta từ trước tới nay chưa bao giờ nói láo, lại nói ngươi, chẳng lẽ không có tự tin vào bản thân như thế sao?”
Nghe mấy lời này của nam nhân, Cố Duy Nhất trong lòng vui mừng vô cùng.
Từ lúc nàng tới triều đại này, lần đầu tiên nàng được người khác tán thưởng, sao có thể không vui mừng được chứ!?
Cố Duy Nhất tâm tình vui sướng, nam nhân kia bắt gặp vẻ mặt hớn hở vui vẻ của nàng chỉ mín môi cười một tiếng.
Một khắc sau dường như nghĩ đến điều gì từ từ xoay người, ngay sau đó vươn tay hướng tới đầu con cọp rồi rút mạnh thanh Chủy Thủ kia một cái.
Hành động của hắn rất nhanh, Cố Duy Nhất chỉ kịp nghe một tiếng “Phác xích”, chùy thù rút ra máu huyết lập tức mạnh mẽ phun ra.
Thấy thế, Cố Duy Nhất trong lòng hơi hiểu ra.
Nhìn bạch hổ chết bất đác kỳ tử trước mặt mình, dù đầu và thân đại bạch hổ đã bị phân chia nhưng nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, Cố Duy Nhất vẫn còn cảm thấy sợ hết hồn hết vía, chỉ nghĩ đến mà sợ không thôi.
Nếu không phải nam nhân trước mặt này xuất thủ cứu giúp kịp thời, chỉ sợ rằng cái mạng nhỏ của nàng đã nằm trong miệng hùm.
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất mở miệng nói.
“Mới rồi thật sự cảm ơn ngươi, nếu ngươi không kịp thời xuất thủ chỉ sợ ta đã sớm chết!”
Mấy lời này của nàng hoàn toàn xuất phát từ thật tâm.
Nghe nàng cảm tạ, nam nhân này chỉ tà tà liếc mắt nhìn, mở miệng cười nóid.
“Ha hả, ngươi cũng không cần cảm ơn ta, kỳ thật ta cũng không phải cố ý cứu ngươi”.
“A! Lời này của ngươi là có ý gì?”
Câu này của hắn thật sự làm Cố Duy Nhất sửng sốt, đôi mắt nhìn hắn càng ngày càng lộ rõ vẻ nghi hoặc.
Nam nhân kia cũng không quan tâm vẫn cười nói.
“Vừa lúc hôm nay ta tới đây, mục đích chính là săn một con cọp, lấy da về làm đệm, cho nên, nhìn thấy nó đến đây liền ra tay giết chết, cứu ngươi chỉ là thuận tay mà thôi”
Nam nhân mởi miệng cười nói, chùy thủ trong tay chém lên đại bạch hổ nằm dưới đất vài cái “xoạt xoạt”, cuối cùng, lại đưa tay hung hăng kéo da cọp bì.
Ngay lập tức, một tấm da cọp đầy đủ không sứt mẻ, liền bị nam nhân một tay lột ra.
Phương pháp của nam nhân này rất gọn gàng, lưu loát. Dường như hắn đã làm việc này nhiều lần, nhiều đến mức thuần thục.
Cố Duy Nhất trên mặt tràn đầy sửng sốt, trong mắt xẹt qua vài phần than thở, không nhịn được mà mở miệng hỏi.
“Nhìn cách ngươi lột da cọp thuần thục như thế, trước kia ngươi hay làm mấy việc lặt vặt này sao?”
Nam nhân kia khóe miệng chỉ hơi nhếch lên dường như không muốn đáp lại câu hỏi của Cố Duy Nhất, chỉ là nụ cười trên khóe miệng, lại có thêm vài phần âm trầm, khiến cho người nhìn thấy sởn gai ốc, tóc gáy dựng ngược.
Ách! Nam nhân này sao đột nhiên khủng khiếp như vậy chứ!?
Trong lòng Cố Duy Nhất bắt đầu có hơi chíp bông, lúc sau lại thấy nam nhân hé mở làn môi hồng, âm lượng, càng là thật thấp.
“Ừ, trước kia ta cũng thường lột da, chỉ là, không phải da động vật, mà là…da người…..”
Nam nhân mở miệng nhẹ nhàng nói, khóe miệng càng gợi lên, nụ cười trên mặt thêm âm trầm khủng bố.
Trong đầu Cố Duy Nhất nổ ầm một tiếng, phảng phất như ngũ lôi giáng xuống đầu, đại nào trở lên trống rỗng.
Đặc biệt là khi bắt gặp ánh mắt nam nhân kia như có như không dạo quanh cơ thể nàng như thưởng thức một tác phẩm nghê thuật, Cố Duy Nhất gương mặt lập tức cứng đờ, ngay sau đó phía sau lưng cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Trời ạ!
Đây không phải sự thật đấy chứ!?
Nàng vừa vất vả từ miệng hùm chạy thoát, giờ lại rơi vào tay kẻ biến thái lột da hay sao?
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất khóc không ra nước mắt.
Sao nàng lại không may mắn như vậy chứ!..Ô ô ô…
Cố Duy Nhất khóc thầm trong lòng cũng không biết bộ dáng của mình lúc này khiến người khác thấy thú vị cỡ nào.
Nhìn nàng như vậy, nam nhân kia rốt cuộc không nhịn được nữa mà bật cười sung sướng.
"Ha ha ha ha ha ha... Cái đồ Tiểu Hắc tử nhà ngươi này, ngươi thật sự rất dễ thương, ta chỉ hù dọa ngươi thôi! Ngươi lại tưởng thật, ha ha ha ha ha ha..."
Nam nhân kia càng nói càng khoa trương, cười vui đến mức nước mắt cũng chảy ra rồi.
Cố Duy Nhất trong lòng buồn bực, khóe miệng bất đắc dĩ cong lên
Thì ra hắn đang đùa bỡn nàng!
Làm hại nàng thấy sợ hãi như vậy, chỉ sợ chính mình trở thành nạn nhân tiếp theo.
Trong nháy mắt, Cố Duy Nhất đang ngồi dưới đất nhảy dựng lên.
Cả người giống như tiểu hầu tử( chú khỉ con), bàn tay đánh tới yết hầu nam nhân.
"A a a a... Ta muốn làm thịt ngươi!"
"Ha ha ha ha ha ha, ngươi muốn làm thịt ta!? Tới đây…tới đây nha!"
Nam nhân vẫn mở miệng cười nói, hắn chắc chắn Cố Duy Nhất đánh không lại hắn!
Cố Duy Nhất nghe vậy, càng cảm thấy tức giận.
Hai chân tiến nhanh, vung quyền đánh tới người nam nhân.
Ai biết, vào đúng thời điểm này, Cố Duy Nhất lại cảm thấy cổ chân đột nhiên truyền đến một cơn đau nhói dữ dội.
Phảng phất như có người dụng chùy thủ cắt đi khớp xương của nàng.
Cảm giác dưới chân truyền đến khiến chân mày Cố Duy Nhất cau lại, đau đớn mà la lên thành tiếng, cả người lập tức mất đi thăng bằng hiên ngang té xuống.
Nam nhân kia vốn đang cười ha ha giễu cợt Cố Duy Nhất, thấy nàng chuẩn bị ngã xuống, lập tức vươn tay ra đỡ, ôm Cố Duy Nhất vào trong lòng.
Cảm giác được bản thân đang nằm trong một lồng ngực ấm áp, bên mũi phảng phất hạt thông hương nhàn nhạt, khiến Cố Duy Nhất hơi sửng sốt, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn lên.
Trước mắt là khuôn mặt nam nhân so với nữ tử còn muốn xinh đẹp hơn.
Thấy vậy, Cố Duy Nhất trong lòng không khỏi giật nảy lên một cái.
Tuy nói nàng thật sự muốn nện cho nam nhân này một trận, vì dám cả gan trêu chọc nàng, chỉ là, không thể không nói, dung mạo hắn thật sự xinh đẹp!
Một người đàn ông, dung mạo xinh đẹp như thế, cũng không biết là may mắn, hay bất hạnh đây.
Thấy Cố Duy Nhất thất thần trong lòng mình, khóe miệng nam nhân nhẹ nhàng cong lên một cái, trên mặt lộ rõ trêu chọc và vui vẻ.
"Ha hả, ngươi vẫn muốn rúc trong ngực ta thế sao!? Chỉ tiếc, hiện tại ngươi còn nhỏ như vậy, chờ ngươi lớn thêm vài tuổi nữa, lại tới rúc đầu vào ngực ta đi!"
"Ách..."
Bị hắn đùa bỡn, Cố Duy Nhất không biết nói sao, khóe miệng hơi giật giật.
Chỉ cảm thấy, nam nhân này dù vóc người xinh đẹp, chỉ là miệng lúc nào cũng ngọt xớt, nói chuyện cũng không đứng đắn, làm cho người ta một loại cảm giác như kẻ quần lụa áo lòa.
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất không khỏi từ trong lòng nam nhân bò ra, ngay lập tức lùi lại phía sau một bước.
Không ngờ, bên hông cũng thấy bị kéo căng.
"Hiện tại ngươi đang bị thương, đừng lộn xộn, bằng không, khẳng định vết thương càng thêm nghiêm trọng"
Dứt lời, hắn liền đỡ Cố Duy Nhất ngồi xuống đất, sau đó cũng ngồi xuống xem.
Sau khi đặt nàng ngồi ổn định, nam nhân đưa tay cởi bỏ giầy cho Cố Duy Nhất.
Thấy vậy, Cố Duy Nhất trong lòng không khỏi giật nảy lên một cái, cánh tay vươn ra ngăn cản.
Lại thấy nam nhân môi đỏ mọng hé ra, mở miệng nói.
"Ngươi không nên lộn xộn!"
Giọng điệu hắn tuy là nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo khí thế làm cho người ta không thể kháng cự.
Nghe vậy, Cố Duy Nhất trên mặt đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó ngoan ngoãn ngồi ở nơi này, không có lộn xộn.
Đôi mắt xinh đẹp lẳng lặng nhìn, đánh giá người đàn ông đang ngồi chồm hổm trước mặt này.
Chỉ thấy nam nhân giờ phút này đang chăm chú kiểm tra cổ chân bị thương của nàng.
"Nơi này đau không!?"
"Ái, đau!"
Bị người này nắm vào vết thương trên chân, Cố Duy Nhất đau đớn la lên thành tiếng, chân mày cau lại, mở miệng nói.
"Ngươi nhẹ tay, nhẹ tay chút..."
Nghe nàng nói vậy, chân mày vốn dĩ nhíu chặt của nam nhân bỗng chốc giãn, môi đỏ mọng hé ra, mở miệng cười nói.
"Không có việc gì, chỉ là bị trật khớp thôi, ta chỉnh lại khớp chân cho ngươi là được."
"A!? Ngươi giúp ta xoay khớp trở về!?"
Nhìn nam nhân trước mắt dễ dàng nói những lời như vậy, trong lòng Cố Duy Nhất cũng là giật nảy lên một cái.
Dù nam nhân trước mắt này có vóc người xinh đẹp, nhưng nghe được lời này của hắn, nàng luôn có một loại cảm giác không dám tin.
Nếu như, hắn không cẩn thận mà càng xoay càng sai lệch, thì chân nàng làm sao bây giờ!?
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất không nhịn được nghĩ muốn rút bàn chân bị thương của mình về.
Không ngờ, nam nhân này như giun trong bụng nàng, cánh tay thon thả kia gắt gao khóa chặt chân nàng, không cho nàng lùi về.
Ánh mắt nhìn về Cố Duy Nhất cũng nhuộm vài phần bi thương, mở miệng nói.
"Tiểu Hắc tử, tại sao ngươi lại không tin ta!? Chỉ là vết thương nhẹ, không làm khó được ta. Nào, ngươi đừng lộn xộn nữa, bằng không ta lỡ tay vặn gãy chân của ngươi thì ngươi cũng đừng có trách ta!"
Nam nhân mở miệng, giọng điệu dịu dàng nhưng mang tính cảnh cáo uy hiếp rõ ràng, Cố Duy Nhất nghe được mà lạnh cả sống lưng, tóc gáy dựng ngược.
Giờ phút này, Cố Duy Nhất càng khóc không ra nước mắt.
Trời ạ!
Nàng rốt cuộc gặp phải loại người nào đây!?
Nam nhân trước mắt này, cực kì xinh đẹp, hơn nữa, trên mặt luôn mang theo nụ cười.
Chỉ là, hắn cười, không giống như là Lâu Đông Ly, làm cho người ta cảm giác, ấm áp như ánh mặt trời tháng ba.
Lại càng không giống như Độc Cô Ngạo Phong, cười một tiếng khuynh thành, phảng phất như băng sơn vạn năm cũng bị hòa tan.
Nụ cười của nam nhân trước mắt khiến nàng liên tưởng đến một con cọp nham hiểm, trông có vẻ vô hại, thu mình vào góc.
Chỉ là, nếu cần đến hắn sẵn sàng có thế lấy vũ khí lợi hại ra khỏi vỏ, giết người mà không nhận ra.
Ách, sao vậy, đang yên lành, lại có suy nghĩ như thế đây!?
Trong lúc Cố Duy Nhất trong lòng nghi hoặc, đột nhiên nghe 'lục khục' một tiếng, ngay sau đó cổ chân đau nhức.
"Au..."
Cổ chân đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn, khiến Cố Duy Nhất không khỏi giật mình la lên một tiếng.
Lại thấy nam nhân môi đỏ mọng hé ra, mở miệng cười nói.
"Được rồi, ngươi cử động thử xem, cảm giác như thế nào!?"
Cố Duy Nhất trên mặt sửng sốt, lập tức, không nhịn được mà nhẹ nhàng xoay xoay cổ chân.
Chỉ cảm thấy cổ chân vốn đau đớn vô cùng, giờ phút này thật sự không đau đớn.
Cảm giác này khiến Cố Duy Nhất đôi mắt sáng ngời, không nhịn được vui vẻ mà lớn tiếng nói.
"Nha! Chân của ta không đau đớn, ngươi lợi hại quá!"
"Ha ha ha ha ha ha... Ta đã nói rồi, vết thương nhỏ như vậy không làm khó được ta, là Tiểu Hắc tử ngươi không tin thôi!"
Vừa nói dứt lời, Cố Duy Nhất thấy nam nhân kia nhìn mình, trong mắt ẩn giấu mùi vị ai oán.
Anh mắt ai oán của y làm Cố Duy Nhất trở lên buồn bực, quả là có hơi ngượng ngùng.
Nghĩ đến, nam nhân này, không chỉ có xuất thủ cứu nàng ra khỏi miệng hùm, bây giờ còn giúp nàng trị thương. Nhưng vừa rồi, nàng lại không tín nhiệm hắn, hơn nữa, trong lòng vẫn còn thầm đánh giá hắn, ai…thật sự không nên.
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất môi đỏ mọng hé ra, không khỏi mở miệng nói.
"Được rồi, ta đã sai rồi, ta xin lỗi, ta không nên không tin ngươi."
Cố Duy Nhất mở miệng, ở trong giọng nói tràn đầy hối lỗi.
Chỉ cần vậy, trên khuôn mặt tràn đầy ai oán của nam nhân môi hồng cong lên một cái, mỉm cười cười vui vẻ.
"Ha hả, ngươi đã nói xin lỗi, như vậy, ta liền tha thứ ngươi!"
Nam nhân mở miệng, nụ cười trên mặt, càng là xinh đẹp vô cùng.
Tuy nhiên, nụ cười ấy duy trì không được lâu, dường như là nhận thấy được cái gì, chân mày cau lại, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
"Có người đến!"